1. Salty Lust (2) - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ánh sáng mạnh chiếu xuống chiếc bàn trắng trang trí hoa. Những khu vực không có ánh sáng chiếu vào thì tối đen như mực và không thể nhìn thấy gì. Nux đang ngồi một mình ở bàn. Hiện tại tình huống này là thế nào? Trước khi Nux kịp nghĩ về điều đó, một chiếc đĩa lớn đã được đặt trước mặt cậu.

Nux theo phản xạ nhìn xuống đĩa của mình. Một chiếc xúc xích lớn được đặt trên một chiếc đĩa đầy màu sắc phù hợp với cách trang trí bàn ăn. Có phải nó dài khoảng từ đầu ngón tay đến cẳng tay của cậu không? Nux nhẹ nhàng chạm vào chiếc xúc xích bằng đầu ngón tay. Không có nĩa hoặc dao. Tất nhiên, cậu không phải là kiểu người cắt xúc xích bằng nĩa và dao, nhưng nhìn vào cách trang trí trên bàn và đĩa, nó có cảm giác như một nơi khá trang trọng.

'Ồ, nó quá lớn.'

Nếu có người khác cũng ăn thì cậu sẽ theo họ, nhưng chỉ có mình cậu tại bàn. Trong bóng tối đen không biết có ai khác hay không, nhưng hiện tại không thấy ai.

'Phải làm sao đây.'

Cậu thực sự không cảm thấy muốn ăn xúc xích. Khi cậu thở dài một tiếng, một chiếc đồng hồ chưa từng tồn tại trước đây xuất hiện trên bàn. Mặc dù không thể nhìn thấy con số chính xác nhưng rõ ràng con số này đang giảm dần.

'Đúng rồi. Phải ăn hết cái này trong thời gian giới hạn.'

Nux nhặt một chiếc xúc xích. Tuy nhiên, do kích thước lớn nên việc đặt miệng lên nó không phải là điều dễ dàng.

'Tôi nên làm gì? Nếu không thể ăn hết trong thời gian giới hạn.'

Điều gì xảy ra nếu tôi không ăn hết? Ngay khi một câu hỏi xuất hiện trong đầu, đồng hồ kêu bíp. Đó là dấu hiệu cho thấy thời hạn đã sắp hết. Trong chốc lát, ánh sáng trên đồng hồ biến mất. Nux lại cúi đầu xuống và nhìn vào cái đĩa. Trước khi cậu biết điều đó, đã có hai chiếc xúc xích.

'Nếu vượt quá thời gian cho phép, sẽ có nhiều xúc xích hơn.'

Số lượng cậu cần ăn tiếp tục tăng lên. Không còn cách nào khác ngoài việc ăn nhanh. Nux vội vàng cắn miếng xúc xích. Tuy nhiên, chiếc xúc xích mềm và dai lại không dễ nhai. Mỗi lần Nux nhai, nó trở nên cứng hơn và các đường gân nổi lên dày đặc. Cậu cứ cầm chiếc xúc xích mà nước sốt bên trong cứ chảy xuống tay.

'Ưm, ưm. ưm.'

Những chiếc xúc xích trên đĩa cứ thế chất đống. Cậu đang có tâm trạng phải ăn nên không thể nghĩ đến điều gì khác. Nux nghĩ ra cách ăn xúc xích.

'Đúng rồi, vì là bánh nên có thể làm tan ra mà ăn.'

Nhưng không có gì để làm ướt nó. Trên bàn không có một cốc nước nào cả. Cậu nuốt nước bọt khan. Khi nuốt, Nux nghĩ có thể dùng nước bọt của mình để làm ướt. Dù cách này hơi dơ, nhưng cậu sẽ tự ăn mà. Nux lại cho xúc xích nóng vào miệng. Cậu cố làm ướt xúc xích bằng nước bọt. Nước sốt chảy ra từ mép chiếc xúc xích, như thể nó hơi ướt và cấu trúc đã lỏng ra.

'Có phải nước sốt ban đầu là như thế này không?'

Trong lúc nghiêng đầu suy nghĩ, xúc xích đã trở nên quá nhiều để chứa trên đĩa.

'Tôi không thể ăn hết như thế này được.'

Một cái đã khó ăn, làm sao mà ăn hết tất cả. Nux sắp bị đè chết bởi xúc xích. Với tâm trạng khẩn cấp, cậu nhét xúc xích vào miệng. Khi cậu đang cố gắng vò nát nó bằng cách nào đó, nước sốt trào ra từ chiếc xúc xích. Vì nắm quá chặt mà sốt tràn vào họng khiến Nux phải nhổ ra.

Chắc hẳn nó đã trở nên ước và dễ nhai hơn, nhưng nó không hề co lại chút nào. Tôi nên làm gì với cái này?

'Một cái gì đó như thế này. Tôi không thể ăn cái này!'

Nux nắm chặt xúc xích không biết làm gì. Nước sốt lại trào ra từ chiếc xúc xích và làm ướt mặt Nux.

'Chậc......!'

Cậu không thể mở mắt được. Nux đặt chiếc xúc xích xuống và dùng mu bàn tay lau mặt. Khi cậu lau sạch nước sốt trên mặt và mở mắt ra, đồng hồ đeo tay vang lên âm thanh thông báo. Đó là một âm thanh khác nhiều so với trước đây, nhanh hơn và to hơn. Âm thanh đã đến giới hạn, những chữ màu đỏ trên đồng hồ sáng lên, nước sốt đột nhiên trào ra từ những chiếc xúc xích trên đĩa.

Từ đầu tới chân không chỗ nào không ướt. Cậu cố lau nó bằng mu bàn tay nhưng nó cứ chảy ra liên tục nên vô ích. Ngay cả khi cậu mở miệng thở, nó vẫn chảy ra.

Vào lúc đó, một âm thanh ù ù lọt vào tai cậu.

[Tôi không thể tin được là cậu không thể ăn được dù chỉ một miếng. Người ngoài hành tinh tệ hại bỏ phí thức ăn phải bị phạt.]

[Hình phạt của Nux là.......]

[Xúc xích của Nux.]

Khi giọng nói vang lên, Nux mở to mắt nhìn xuống dưới mình. Vì sốt mà tầm nhìn mờ. Trong mờ ảo, anh thấy một bàn tay lớn vươn tới chỗ nhạy cảm của mình.

"Không! Không! Không được lấy của tôi. Không được!"

Lời vừa nói ra, Nux mở mắt ra, nhìn xuống. Tầm nhìn bị mờ vì người cậu phủ đầy nước sốt. Dù không rõ ràng nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một bàn tay to lớn đang vươn về phía bộ phận sinh dục của mình.

'KHÔNG! KHÔNG! Chỉ là xúc xích của tôi thôi. KHÔNG!'

Cậu cố gắng dùng tay che khu vực bên dưới nhưng nhiều bàn tay vươn ra từ phía sau và tóm lấy Nux khiến cậu không thể cử động. Anh ta không chỉ bắt được nó mà còn vuốt ve cơ thể ướt át của mình bằng nước sốt. Bàn tay cầm dương vật nắm lấy đầu rễ và nhẹ nhàng xoay nó. Rõ ràng là họ đang cố xé nó ra. Nux sợ hãi và cầu xin họ đừng để cậu đi.

[Vậy thì cậu nên ăn nó như thế này.]

Trong bóng tối chỉ thấy được cái miệng. Một Người ngoài hành tinh đen tối đen vô danh cắn chiếc xúc xích của cậu với cái miệng há rộng. Họ nói rằng phải nhai kĩ để dễ nuốt, nhưng không như anh, người ngoài hành tinh này có vẻ sẽ ăn hết. Nux lắc đầu.

'Không, không! Không được!'

Từ cuối cùng đã bị cắt bỏ và chỉ có 'được' được nhấn mạnh thay vì 'không'. Có thể có nhiều người? Nux bắt đầu chửi thề. Mẹ kiếp, mẹ kiếp. Mẹ kiếp! Dù cậu có hét lên cũng không có âm thanh nào. Nó ngột ngạt đến mức cậu muốn quay lại. Sau đó, khi một âm thanh cuối cùng vang lên, Nux đã có thể vùng ra khỏi bóng tối và đứng dậy.

"Chết tiệt!"

Mọi thứ xung quanh sáng tỏ. Nux thở dốc và nhìn quanh. Không có bàn ăn hay gì cả. Cậu đang ở trên giường và căn phòng yên tĩnh. Hóa ra là một giấc mơ.

"Ah..."

'Chết tiệt, chỉ là mơ. Chỉ là mơ thôi.'

Trái tim đập thình thịch khó mà bình tĩnh lại. Sao lại mơ thấy ác mộng như vậy? Nux kéo chăn để kiểm tra chỗ nhạy cảm, xem nó còn đó không. Chăn không thể kéo lên như ý muốn nên cậu quay đầu lại thì thấy Owin đang nhìn chằm chằm.

"Á! Chết tiệt!"

"......"

"Anh, anh, anh đang làm gì vậy? Nhìn cái gì? Ôi trời, chết tiệt. Còn anh thì sao, tại sao?"

Quay sang phía bên kia, thấy một Owin khác cũng đang nhìn mình. Quá hoảng sợ, Nux cảm thấy như tim muốn ngừng đập. Cậu ôm ngực và nằm sấp.

"Nux? Nux sao vậy."

"Em yêu, em ổn chứ?"

Nux không trả lời, chỉ sờ soạng chỗ nhạy cảm. Kiểm tra là ưu tiên hàng đầu. Rất may, nó vẫn còn đó. Nhưng chưa thể yên tâm. Nó đã trải qua nhiều thứ và đang hồi phục. Nux thở dài và hỏi hai Owin vì sao lại như vậy.

"Nux rên rỉ nên tôi nghĩ có chuyện gì."

"Em yêu, hình như em đang gặp ác mộng, nên anh sẽ đánh thức em."

Cả hai nói cùng lúc. Nux chà xát trán và bật dậy. Có lẽ cậu mơ ác mộng vì bị Owin theo dõi. Tất cả là lỗi của Owin. Nux lườm từng người.

"Bây giờ là mấy giờ..."

Khi hỏi giờ, cả hai Owin hôn lên má cậu. Cái hôn mạnh đến nỗi má cậu bị đẩy ra và môi nhô lên.

'Tôi đã bảo bạn đừng chạm vào khi tôi đang ngủ vào đêm hôm trước, vì vậy họ đã đợi cho đến khi tôi thức dậy.'

Nux tặc lưỡi trong nội tâm. Tầm nhìn vẫn còn mờ nên cậu dụi mắt bằng mu bàn tay. Không có gì dính lại như trong giấc mơ. Cậu thấy buồn cười vì nghĩ điều đó là may mắn. Nux thở dài và nhìn hai Owin.

"Đây không phải là trò chơi gia đình và tôi đã bảo anh đừng làm thế mà."

"Em yêu, em yêu, em đã mời anh chơi gia đình."

Nux nhìn Owin khác chứ không phải Owin khăn tay. Anh ấy đang nói về những đối tượng riêng biệt nhưng là một chúng sinh, và trong khi nói, anh ấy chắc chắn đã giác ngộ và gọi Nux là "em yêu". Hai người cứ gọi "em yêu" làm Nux đau đầu.

"Làm ơn, làm ơn hãy tiết chế một chút."

Dù là một cách gọi khá khó chịu, nhưng cậu cảm thấy như có điều gì đó ẩn chứa trong đó chỉ vì họ không vội làm điều đó. Nux đã quá mệt mỏi sau cơn ác mộng, đã kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất và tự mãn nghĩ rằng từ 'em yêu' chỉ là một từ và chỉ cần không dùng từ đó trước mặt người ngoài là được.

'Cùng lắm thì kéo dài được hai ngày. Nhiều lắm thì sáu tháng.'

Sáu tháng. Chợt nhớ lại, giờ đây không còn đến sáu tháng nữa. Dài thì dài, nhưng ngắn thì cũng ngắn.

'Sau sáu tháng, liệu tiền bối đó có đạt được điều mình mong muốn không?'

Có thể Nux đã đạt được điều mong muốn trước khi sáu tháng trôi qua.

'Lúc đó, liệu mình có đạt được điều mình muốn từ tiền bối không?'

Nux suy nghĩ kỹ nhưng vào sáng sớm thì khó mà tập trung được.

'Mình muốn gì từ tiền bối nhỉ?'

Tiền bạc? Học hành? Ngoài những thứ đó thì không nghĩ ra được gì khác.

'Đương nhiên rồi, vì đó là tất cả.'

Nux bật dậy, ngừng những suy nghĩ vô ích. Owin theo sát và đứng cạnh.

"Có cần tôi tiêm cho một chút thuốc an thần không?"

Owin vừa nói vừa từ từ vuốt ve cánh tay của Nux. Vì đó là hành động tự nhiên, Nux không nhận ra điều gì bất thường. Vẫn còn dư âm của giấc mơ, Nux chỉ gật đầu đồng ý. Chiếc khăn tay Owin nhìn thấy điều đó và cúi đầu buồn bã, tự hỏi mình có thể hiểu nó như thế nào. Thay vì gật đầu buồn bã, anh nắm lấy tay Nux khi anh đang nằm trên giường và đan những ngón tay của họ vào nhau. Khi anh ta giao tiếp bằng mắt với Nux, anh siết chặt tay và mở miệng.

Em yêu.

Khi Nux nhận ra và cau mày, một ánh sáng màu opal mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt Owin. Nux vô thức giơ tay chạm vào đôi tai đang phát sáng của Owin. Khoảnh khắc Khăn tay Owin ngẩng đầu lên và ánh mắt họ gặp nhau, bàn tay còn lại của Owin nắm lấy chóp cằm của Nux và xoay nó lại.

Khuôn mặt trầm lặng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo. Nux hất tay Owin ra. Cậu không quên hỏi lại với giọng bực tức. Owin đột ngột tiến lại gần.

"Nếu không thích trò chơi đóng giả, vậy thử trò khác thì sao?"

Ý đồ của Owin rõ ràng. Trước khi cậu kịp nhận ra, một bàn tay đã đưa xuống vuốt ve đùi Nux. Cảm giác như sắp vấp ngã giữa hai chân mình, Nux vội vàng kéo tay Owin ra.

"Cái gì vậy, sáng sớm đã thế này."

Owin nhìn Nux với ánh mắt khó hiểu. Nux lập tức bịt miệng Owin lại.

"Tại sao, muốn gì?"

Anh ấy nói hãy làm đi, nhưng Nux bịt tai lại như không nghe thấy. Cậu có thể thấy khóe miệng Owin nhếch lên, nhưng không quan tâm.

"Được rồi. Tôi sẽ không làm phiền nữa. Em yêu. Em yêu cứ làm theo ý mình đi."

"Phải, vậy thì tốt hơn. Và nếu dừng lại mấy từ đó nữa thì càng tốt."

"Em yêu hôm nay có kế hoạch gì không?"

"...Tiền bối cố ý trêu chọc tôi phải không?"

"Không hề."

Không thể tin được. Nux nhìn chằm chằm Owin khăn tay rồi nhìn sang Owin kia. Owin với khuôn mặt có chút lạnh lùng nhìn Nux. Có điều gì đó muốn nói sao? Hay cơ thể của mình có vấn đề gì sao? Nux cũng cứng mặt và Owin mở miệng.

"Em yêu."

"..."

Không cần thiết phải lắng nghe. Nux đột nhiên quay đầu lại. Cậu muốn rửa tai. Trong khi Nux đang đứng dậy tắm rửa, Khăn tay Owin đột nhiên hiện lên mười lăm cửa sổ ba chiều. Mặc dù đều là những màn hình phát sóng khác nhau nhưng chúng đều thông báo cùng một nội dung. Hạm đội chiến tranh của hành tinh Asanga đã yêu cầu đỗ tại vệ tinh Welness.

Nói là đỗ nhưng thực chất là họ muốn kết nối vệ tinh với tàu của mình. Bởi vì hạm đội chiến tranh thường lớn hơn các tiểu hành tinh và trong một số trường hợp, có thể chứa một số tiểu hành tinh trong tàu. Kích thước lớn để sử dụng năng lượng của hành tinh mà nó gắn vào. Hầu hết các hành tinh thất bại bị sử dụng làm nguồn năng lượng và nhiều hành tinh trong các ngân hà khác đã bị nổ liên hoàn do chiến tranh năng lượng, và hậu quả của các vụ nổ đó vẫn còn ở khắp nơi.

Vì nó đã gây ra nhiều vấn đề, ngày nay, khi xem xét các quyền con người trong không gian, người ta chỉ nói rằng việc khai thác năng lượng hành tinh chỉ được phép khi không có cư dân nào trên hành tinh bị đánh bại hoặc khi hành tinh đó không thể ở được.

'Tất nhiên, tôi đã học điều đó trong sách giáo khoa, nhưng tôi không nghĩ bên chiến thắng lại nghĩ nhiều đến nhân quyền trong không gian như vậy.'

Vì chúng xâm chiếm để lấy năng lượng, chẳng phải chúng sẽ hủy hoại nó đến mức không thể ở được sao? À, nó khác, nó khác, nhưng xét cho cùng thì ý nghĩa ngụ ý vẫn giống nhau. Nếu chúng ta nghĩ về nhân quyền trong không gian theo cách đó thì chúng ta đã không nên xâm chiếm. Nux cay đắng nghĩ và tiếp tục xem tin tức.

Nux chăm chú xem bản tin về vấn đề thiết bị quân sự của Welness không thể phát hiện hạm đội chiến tranh của Asanga khi họ tiếp cận. Hai Owin vẫn im lặng. Có thể họ đang nói chuyện trong đầu.

"Liệu tiền bối khác cũng ở trên tàu đó không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Lần trước họ đã xin phép nhập cảnh đúng không? Tôi nhớ nghe như vậy."

Hoặc cái gì đó khác. Owin gật đầu với câu hỏi của Nux.

"Có vẻ như họ đã lộ diện vì việc xin phép bị trì hoãn. Những tin tức này chỉ là cái cớ cho liên minh hành tinh và các công ty quân sự."

Đây là loại lý do gì? Đột nhiên nảy sinh sự tò mò nhưng Nux không hỏi.

"Vậy thì tiền bối cũng bận rộn nhỉ."

"Vâng. Nếu không có tôi, họ không thể tiến hành tiếp cận Welness."

"Tại sao?"

"Vì vệ tinh Welness đang đỗ tại tàu của tôi."

"...Sao cơ?"

Nux ngơ ngác hỏi lại rồi thét lên.

"Gì cơ? Sao có chuyện đó được. Khi đến Welness tôi không thấy tàu nào lớn như vậy!"

Nếu vệ tinh Welness đỗ tại tàu thì tàu đó phải lớn gấp ít nhất mười lăm lần. Đây là mức tối thiểu, tỉ lệ thông thường là hai mươi lần. Không thể tin rằng có một tàu lớn như vậy tại Welness. Và còn ẩn giấu nó mà không bị phát hiện.

"Không, không phải. Tất nhiên tiền bối cũng đến bằng tàu vũ trụ, nhưng đó là một tàu chiến sao."

"Trong thời đại nguy hiểm như hiện nay, mang theo vài vật bảo vệ không phải là quá đáng. So với tàu kia thì chẳng là gì cả. Đó là tàu chiến tranh."

"Nó có nguy hiểm lắm không?"

"Có thể xóa sổ Welness trong ba giây?"

"Ba giây..."

Chẳng phải là cấp độ người chỉ huy ra lệnh và nhận lệnh chỉ cần nhấn nút sao? Nux ngạc nhiên đến mức không thể ngậm miệng lại được. Owin ở gần đó lặng lẽ thọc ngón tay vào đó. Nux hỏi, nhai đầy tự hào.

"Vậy thì phải làm sao?"

"Không còn cách nào khác ngoài việc cấp phép đỗ. À, miệng của em yêu cảm giác tuyệt quá. Vừa rồi anh đã ra."

"...Phụt."

Nux nhổ ngón tay ra và Owin cười lớn.

"Tôi không ngại xử lý giấy phép neo đậu ngay tại đây, nhưng có điều gì đó làm tôi khó chịu nên tôi cần kiểm tra nó. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu hôm nay cậu không phải ra ngoài nên ở trong nhà nên tôi hỏi về lịch trình."

"Không có việc gì ra ngoài."

"Tuyệt."

Owin nói xong nắm lấy mặt Nux và hôn lên má. Áp lực mạnh làm má phình ra. Khi Nux thở dài khó chịu, Owin bên cạnh cũng nhanh chóng hôn lên má rồi rút lui.

"Dù ai đó cho tiền và đồ tốt cũng đừng theo họ. Anh sẽ mua cho. Được không? Em yêu."

"...Anh nghĩ tôi là trẻ ba tuổi à. Và tại sao lại gọi tôi như vậy."

"Tôi chỉ nói điều này vì tôi lo lắng vô cớ. Chỉ cần ở một mình một lát và tôi sẽ quay lại ngay."

"Trong lúc tôi đang lo lắng thì hôm nay Nux trông có vẻ mệt mỏi nên tôi sẽ cho cậu thứ gì đó tốt cho cơ thể. Nó sẽ hơi nhức một chút."

"Đợi đã. Khoan..."

"Sao cơ? Chờ gì chứ?"

Trong lúc nói chuyện thì mũi tiêm đã được tiêm xong. Dù chỉ hơi đau một chút nhưng Nux vẫn cảm thấy khó chịu và liên tục chạm vào chỗ vừa tiêm. Owin nhìn Nux với ánh mắt cười cợt. Anh ấy không thể buông bỏ sự luyến tiếc, liên tục vuốt ve vai của Nux và ôm chặt lấy cơ thể cậu.

"Được rồi. Đi đi."

"Trước khi đi, cho tôi xem dương vật của Nux một lần."

"Đừng nói nhảm. Anh hết chuyện nói rồi à!"

Nux đẩy mạnh lưng của Owin rồi nhanh chóng vào phòng tắm. Không có âm thanh gì khác vọng ra. Nux mở vòi sen. Dòng nước đổ xuống và Nux cọ rửa tai của mình.

Cậu ngơ ngác đứng dưới dòng nước, giả vờ tắm rửa một lúc, khi bước ra thì thấy hơi choáng váng. Đúng lúc đó, Nux ngã xuống chiếc giường đã dọn sẵn và tự tát mình một cái rồi nhắm mắt lại một cách tự nhiên. Vì xa hoa, cậu hành động như thể có thể được cấy ghép da bất kể đầu bàn chân có bị cháy hay không.

Nux bật dậy chuẩn bị học bài. Dù không rời khỏi giường, nhưng Nux ngồi dậy và bật video bài giảng mà Owin đã cung cấp.

'Tôi thừa nhận điều đó bởi vì tôi đã không nằm xuống. Được công nhận là một thái độ học tập.'

Nux tự nhủ một cách lười biếng và bắt đầu học. Dù thỉnh thoảng có những phần không hiểu, nhưng đa phần là nội dung đã học ở đại học. Tất nhiên, Nux phải đổ mồ hôi vì quá bận làm việc để kiếm sống nên không thể học tập tử tế. Có phải vì đã lâu lắm rồi mới học bằng cách tra tấn bộ não chứ không phải cơ thể?

Nghỉ ngơi một lát, ngẩng đầu lên thấy thời gian đã trôi qua khá lâu. Nux đứng dậy khỏi chỗ ngồi để vươn vai. Khi cậu đang xoay eo, một thông báo yêu cầu xác nhận được gửi đến email cá nhân của cậu. Bình thường cậu sẽ không mở nó ra, nhưng khi học, mọi thứ trên đời ngoài việc học đều vui vẻ.

Không cưỡng lại được sự tò mò, Nux mở email và không khỏi ngạc nhiên.

Có thông báo xác nhận công việc không định kỳ liên quan đến việc làm. Đây là việc giáo sư hoặc nhân viên nhà trường kiểm tra xem các sinh viên làm việc có được làm việc trong môi trường đúng đắn hay không.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"

Nux dậm chân.

"Không phải lúc để than thở, phải thay đồ trước đã."

Vì chỉ đang mặc áo choàng, Nux vội lấy quần áo mặc vào. Cầm lấy các dụng cụ cần thiết cho công việc, Nux chạy đi. Tuy hơi lo lắng khi phải đi qua lối ra vào của robot dọn dẹp vì không có Owin, nhưng lối đi được dọn dẹp sạch sẽ.

'À, có khi nào biết trước và đã dọn sẵn không nhỉ?'

Nghĩ vậy cũng hợp lý. Nux không mảy may nghi ngờ và mở cửa phòng điều khiển. Trên ghế xoay, có ai đó đã ngồi sẵn.

'Tiêu rồi.'

Nux lẩm bẩm chửi rủa và giải thích.

"Xin lỗi, tôi vừa đi vệ sinh nên mới vắng mặt một lát..."

Thở hổn hển khiến lời nói không rõ ràng. Nux cố gắng bình tĩnh lại, đặt tay lên ngực và hít sâu một hơi. Khi định tiếp tục giải thích thì ghế xoay quay lại. Có một gương mặt quen thuộc nhưng khác lạ. Anh ta cao hơn một cái đầu, da hơi sẫm màu và mặc đồng phục chỉnh tề.

Có phải do trang phục không? Hay do vóc dáng? Cảm thấy bị áp đảo, Nux không thể mở lời. Trong lúc Nux bối rối, anh ta chào Nux.

"Xin chào em yêu."

Nux phản ứng theo bản năng khi nghe lời chào của anh ta.

'Chết tiệt.'

Không thể không chửi thề khi gặp Owin. Giống như bản năng sinh tồn được khắc sâu trong gene từ thời cổ đại. Chắc chắn, đại nạn lớn nhất của Nux là sự tồn tại của Owin.

'Đáng lẽ tôi phải biết ngay từ đầu khi bạn nói năm thay vì một.'

Đó là một điềm báo đáng lẽ phải được nhận ra ngay từ khi anh ấy tự giới thiệu mình là Owin of the Five. Thật là ngu ngốc. Thật là ngu ngốc. Nux tự trách mình.

'Sao lại tự trách mình? Gặp được anh ta không phải là ý định của mình, mà là tai họa tự nhiên.'

Một con người có thể làm gì khi đối mặt với thảm họa thiên nhiên? Đó chỉ là một điều không thể giúp được. Vì thế không cần phải lãng phí năng lượng tinh thần để đổ lỗi cho bản thân nữa. Trong khi Nux đang tự an ủi mình thì Owin, mặc đồng phục, đang nhìn chằm chằm vào Nux. Anh từ từ quét mắt xuống Nux từ đầu đến chân rồi vuốt cằm.

"Những gì tôi cảm thấy trong đầu và những gì tôi thực sự nhìn thấy chắc chắn là khác nhau."

"..."

"Thật sự khác hẳn."

Khác ở điểm nào? Thay vì hỏi, Nux thở dài. Đã lâu rồi cậu không chạy nước rút nên vẫn chưa hết hơi. Khi Nux lau mồ hôi trên trán và liếc nhìn cửa, Owin đưa tay ra. Có vẻ như anh ấy muốn bắt tay. Nux đang định bỏ qua nhưng cậu lại thô bạo lau tay vào quần. Khi cậu đến đủ gần để nắm tay, Owin nắm lấy hông Nux thay vì tay.

"Rất vui được gặp em."

Sau lời chào của anh ta, Owin lắc nhẹ mông Nux rồi buông ra. Điều đó tự nhiên đến mức Nux gần như nghĩ rằng đó là tay vừa bị tóm chứ không phải mông cậu. Cậu mở mắt và nhướn mày trước sự thao túng mà mình đang nhận được.

Trong xã hội không gian đang thay đổi nhanh chóng, các vấn đề do sự khác biệt về văn hóa giữa các hành tinh và các chiều không gian khác nhau thường xuyên xảy ra. Để cải thiện lĩnh vực này, cần phải có tư duy thấu hiểu lẫn nhau và kiềm chế những hành động cố tình gây ra vấn đề bằng cách nhấn mạnh vào những nền văn hóa độc đáo có thể bị bên kia hiểu lầm.

Nux quyết định chấp nhận lời chào của bên kia với tư cách là một thành viên tốt hơn của xã hội vũ trụ. Nux đến gần Owin, nắm lấy một chiếc ghế để ngăn Owin rút lui và đặt một đầu gối vào giữa hai chân dang rộng của Owin. Sau đó cậu bóp mông Owin bằng bàn tay còn lại của mình.

"Tôi cũng vậy. Mới chỉ nghe về anh thôi, đây là lần đầu tiên gặp mặt."

Vì nắm mông, cơ thể cả hai gần như chạm vào nhau. Đối mặt ở khoảng cách gần, mắt Nux nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt Owin. Bỗng nhiên Nux cảm thấy lo sợ và thụt lùi lại. Dù Nux có lùi lại, ánh mắt Owin vẫn không rời đi. Khóe miệng Owin hơi nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống.

"Nghe về tôi như thế nào?"

Biết rõ nhưng lại giả vờ hỏi, thật đáng ghét. Nux theo phản xạ nhìn vào giữa háng của Owin. Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên để tránh chạm mắt vào những bộ phận cơ thể đang phình ra và lộ rõ ​​​​sự hiện diện của họ.

"Nghe rằng anh là kẻ đê tiện hơn tôi tưởng."

Hãy suy nghĩ về những gì bạn nghe được bằng cách suy ra kết quả mà bạn nghĩ ra. Owin đột nhiên ngẩng đầu lên trước lời nói của Nux. Gần đến mức khoảng cách giữa họ trở nên vô cùng nhỏ. Có phải do thân hình to lớn của anh ta? Cảm giác như bóng của anh ta phủ lên mình thật đáng sợ. Nux chỉ biết chớp mắt, lùi lại từ từ.

Cậu buông tay đang giữ ghế và rút đầu gối ra khỏi giữa hai chân.

"Thật ngạc nhiên là cậu đã nghĩ đến tôi."

"Tôi thực sự không làm điều đó."

"Vì đứa bé đã đặc biệt nói cho tôi biết nó cảm thấy thế nào về tôi nên tôi đoán tôi cũng nên nói cho nó biết."

"KHÔNG. Anh không cần phải làm vậy. Tôi thực sự không tò mò."

Lời gọi cậu bé của Owin khiến Nux nổi da gà. Nux run lên bần bật và phủi phủi tay mình.

"Cậu vừa tè ra quần à?"

"Gì cơ?"

"Vừa nãy cậu có vẻ vậy."

"..."

"Tôi vẫn thấy vui lắm, chỉ muốn chào hỏi kỹ hơn một chút thôi."

"Anh còn trơ trẽn hơn tôi tưởng đấy."

Trước sự nhấn mạnh của Nux, Owin vùi mình sâu vào ghế. Chiếc ghế vốn trông lớn, giờ có vẻ hơi chật chội so với Owin mặc đồng phục. Owin tựa lưng vào ghế và rên rỉ. Anh nhón chân lên ghế một chút và mở miệng nhìn vào vô số màn hình camera an ninh.

"Cảm xúc của tôi đã thay đổi rất nhiều kể từ trước khi chúng tôi gặp nhau."

Nói như thể Nux rất muốn nghe, không thể chịu nổi. Thật sự bực bội vô cùng.

"Hầu hết những suy nghĩ về cậu đều rất chủ quan và phiến diện. Hiếm khi nào thực tế lại khác xa đến vậy, thật là thú vị."

"Có phải anh thất vọng vì tôi kém cỏi không?"

"Ôi trời. Đó không phải là loại câu chuyện đó."

Vẻ mặt anh ấy có vẻ buồn bã, nhưng cậu không biết tại sao anh ấy lại đáng ghét như vậy. Owin nắm tay Nux và vỗ nhẹ vào mu bàn tay. Anh ấy bảo cậu đừng thất vọng vì thực sự không phải như vậy, và đối xử với Nux như thể anh ấy đã hờn dỗi sau khi nghe điều đó. Quá sốc, Nux nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Owin.

"Em yêu, chúng ta hãy đi xem thuyền của anh nhé."

"Như thế có ổn không......"

Định từ chối nhưng Nux ngừng lại. Owin đang chĩa súng vào Nux. Dù không rõ là súng gì, nhưng chắc chắn mạnh hơn súng bình thường. Nux phản xạ giơ tay lên. Khi biểu thị không có ý định chống cự, Owin đứng dậy.

"Chúng ta cùng đi chơi nhé."

"Tiền bối của tôi bảo tôi đừng làm theo ngay cả khi người khác mua cho tôi thứ gì đó đắt tiền."

"Cậu sẽ được ngắm cảnh bằng ý chí tự do của riêng mình. Đúng không?"

"..."

Có lẽ người ngoài hành tinh này hiểu sai về tự do ý chí. Nux liếc mắt tỏ ý, nhưng Owin không quan tâm. Owin mặc đồng phục kéo hai tay Nux ra sau lưng và đeo một cái gì đó lên cổ tay. Khi Nux hỏi đó là gì, hai tay dính chặt lại, không thể cử động.

'Chúng giống như còng tay phải không?'

"Đi tự do ý chí mà, thả tôi ra."

"Gì chứ. Tôi đang bắt cóc cậu mà."

"...Chết tiệt."

Mẹ kiếp. Nux nhanh chóng ngậm miệng lại và lẩm bẩm một lời nguyền đang cố trốn thoát. Nhưng tâm trí cậu vẫn chưa bị vẩn đục. Khi cậu trừng mắt nhìn anh ta với vẻ bực bội, Owin đưa vũ khí của anh ta sát vào đầu cậu.

"Chúng ta nên đi?"

Nux không trả lời, nhưng Owin không quan tâm. Kéo Nux ra cửa, sau khoảnh khắc im lặng, Owin mở cửa và ôm lấy eo Nux. Owin mạnh đến nỗi nâng bổng Nux lên. Owin ôm eo Nux và di chuyển nhẹ nhàng như thể không có gì.

Robot dọn dẹp vẫn di chuyển như bình thường. Owin nhàn nhã đi ngang qua những con robot dọn dẹp đang ra vào phòng thí nghiệm mà không ngăn cản họ. Owin mặc đồng phục, thoải mái xử lý phòng thí nghiệm như bao Owin khác. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta không làm việc đó một mình, mà đúng hơn là anh ta đang lẩm bẩm những từ khó hiểu như thể đang ra lệnh cho ai đó và trao đổi tin nhắn. Hệ thống kiểm soát truy cập chắc chắn đã bị tấn công và tất cả các lối vào có thể nhìn thấy được bắt đầu đóng mở liên tục.

Do tính chất của phòng thí nghiệm, cửa chặn được xử lý đặc biệt cũng giống nhau trong trường hợp chất độc hại bị rò rỉ hoặc xảy ra vụ nổ. Mỗi cánh cửa có sự khác biệt về thời gian khi nó mở và đóng liên tục. Owin lách qua cánh cửa di chuyển ngẫu nhiên, kéo theo Nux phía sau.

Thỉnh thoảng anh ta dán vào tường hoặc lẩm bẩm những con số bên tai Nux như muốn cậu nghe thấy. Sau khi rẽ qua vài ngã, họ đến một hành lang mà Nux chưa từng thấy. Owin bế lại Nux. Lần này, anh nhấc cả chân cậu lên và bắt đầu chạy nhanh. Từ các hành lang khác, hai người ngoài hành tinh không rõ danh tính lao ra và đuổi theo Owin.

Chạy nhanh đến mức không thể tin được, họ không hề thở gấp mà vẫn ríu rít nói chuyện với nhau. Ngôn ngữ của họ không thể hiểu được. Lúc đó, các cánh cửa hành lang bắt đầu đóng lại. Đèn cảnh báo nguy hiểm bật đỏ. Những người ngoài hành tinh trao đổi ánh mắt bận rộn.

Chắc chắn có gì đó không ổn. Nux hét lên một tiếng thảm thiết, không phải lần đầu và có lẽ cũng không phải lần cuối.

"Dừng lại...!"

Cánh cửa ở phía họ đang chạy đóng lại. Owin không có ý định đi về hướng đó, anh đổi hướng. Chạy một đoạn ngắn theo hành lang đối diện, họ gặp cầu thang. Các tầng trên đang lần lượt đóng lại. Owin lao mình qua khe hở giữa các bậc thang.

"A! Aaaa! A!"

Trong lúc rơi, anh ta nhẹ nhàng đặt chân lên lan can cầu thang để tránh va chạm. Trái ngược với sự điềm tĩnh của Owin, Nux hét lên mỗi khi rơi xuống. Nội tạng của cậu rung lắc, như muốn xuyên qua xương sườn. Tay cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu muốn giữ chặt lấy Owin nhưng tay vẫn bị trói. Nỗi sợ chết khi rơi khiến cậu cảm thấy đau đớn.

Hai người ngoài hành tinh đuổi theo Owin không thể xuống được vì cánh cửa đã đóng. Nhưng Owin không quan tâm. Anh quen thuộc điều khiển các cánh cửa đang đóng. Rõ ràng là không dễ dàng, vì trên màn hình liên tục xuất hiện thông báo cảnh báo. Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ trên đầu, bụi và mảnh vỡ của tòa nhà rơi xuống.

Mọi thứ trở nên mờ mịt đến mức không thể thấy gì xung quanh, nhưng không một mảnh vỡ nhỏ nào chạm vào cơ thể họ. Điều tương tự cũng xảy ra với Owin. Lúc đó, Nux mới nhận ra lớp màng bảo vệ bao quanh họ. Khi cậu nhìn với đôi mắt đờ đẫn, một người ngoài hành tinh xuất hiện qua lớp bụi, nhắm vũ khí vào Nux và Owin.

Khi Nux không thể hét lên mà chỉ nhắm chặt mắt, năng lượng plasma từ vũ khí bắn ra không trúng họ mà trúng vào cửa. Cánh cửa bị lõm nhưng không vỡ. Người ngoài hành tinh bắn thêm vài phát năng lượng plasma nữa. Sau đó, anh ta thay đổi bộ nạp năng lượng. May mắn hay không, cửa đã bị đục thủng nhưng xung quanh bị tan chảy. Owin bước qua mà không chút do dự.

Đèn cảnh báo đỏ nhấp nháy và âm thanh cảnh báo vang lên trong tai. Hệ thống phun nước và các robot cứu hộ khẩn cấp nhỏ bằng lòng bàn tay xuất hiện từ khắp nơi. Bất chấp tất cả, nhóm của Owin phá vỡ và xuyên qua các cánh cửa cản đường.

Không biết đã đi bao xa, Owin đặt quả bom cuối cùng lên tường. Nhóm của anh nhắm vũ khí vào tường. Khác với trước đây, họ không bắn ngay mà như đang chờ đợi điều gì đó. Owin cũng vậy. Anh ta chờ đợi trong im lặng, rồi ra hiệu bằng cách giơ tay.

Nhóm của anh bắn vũ khí và bom nổ cùng lúc. Tiếng nổ lớn đến mức tưởng chừng màng nhĩ bị rách. Bị trói tay, Nux chỉ có thể cúi xuống để bảo vệ mình. Owin ôm chặt Nux đang cúi xuống như không có gì xảy ra. Khi vụ nổ kết thúc, khói dày đặc bên trong bị hút ra ngoài trong chớp mắt.

Bên ngoài tối đen.

'Chẳng lẽ là dưới lòng đất?'

Hoặc là cậu đã mù. Nếu mù thì không thể nhìn thấy đèn cảnh báo đỏ. Tai cậu ù đến mức không nghe thấy gì. Vì vậy, Nux không nghe được lời Owin nói. Owin ôm Nux và lao vào bóng tối bên ngoài. Cậu không còn để ý đến xã hội nữa mà suýt chút nữa đã tiểu ra quần.

"......!"

Không thể hét lên, chỉ có thể nhắm chặt mắt. Cảm giác như đang nhảy xuống cầu thang, nghĩ rằng sẽ chạm đất ở đâu đó, nhưng cảm giác rơi đột ngột dừng lại. Khi mở mắt ra, không phải là bóng tối dưới lòng đất mà là một không gian sáng rực bên trong.

Nux không thể tin vào mắt mình. Cậu không dám thả lỏng vai mà chỉ đảo mắt nhìn xung quanh. Owin nhìn Nux và nói vài lời. Nux thấy miệng anh ta mấp máy nhưng không nghe thấy gì nên không thể đáp lại. Tai cậu vẫn ù và đau. Owin chạm vào tai Nux. Khi Nux lắc đầu từ chối, Owin lại ôm cậu chặt hơn.

Nux hít thở sâu để bình tĩnh lại nhưng không thể. Đầu cậu vẫn quay cuồng. Nhìn vào ánh đèn sáng chói bên trong, Nux ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro