2. Salty love - 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối mịt mù, Nux từ từ cử động thân thể mệt mỏi của mình. Đang tận hưởng giấc ngủ bằng cách cọ xát bàn chân vào giường, bỗng nhiên cậu tự hỏi về hành động của mình.

'Ngủ? Mình vừa ngủ à?'

Giật mình, cậu mở bừng mắt. Bóng tối mềm mại và ấm áp bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Cảm giác mồ hôi đang tuôn ra khắp cơ thể.

"Chết tiệt!"

Nux vội vàng ngồi dậy. Vì cử động đột ngột, chân cậu bị trẹo và anh trượt khỏi giường. Nhờ chiếc chăn rơi theo nên cậu không bị đau, nhưng cậu không thể ngăn được cảm giác thiếu tự tin đang tràn vào. Nux nằm dưới sàn, giật giật cơ thể như một đứa trẻ.

"Chết tiệt, thằng điên. Trong tình huống này mà mày có thể ngủ được à?"

Có quá nhiều việc phải làm, vậy mà cậu lại ngủ. Cơn bực tức ập đến, nhưng cậu không có thời gian để tức giận. Nux hậm hực đứng dậy, kiểm tra thời gian rồi vội vàng chỉnh đốn bản thân. Cậu lập danh sách những thứ chưa kịp đặt hàng từ ngày hôm trước.

'Hãy bắt đầu với việc tốn nhiều thời gian nhất. Trước tiên chỉ cần đặt hoa, sắp xếp các từ và câu, sau đó ghi nhớ chúng.'

Nux dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào đầu như muốn đánh thức nó khỏi cơn mê. Như đã nghĩ, cậu quyết định đặt hoa trước. Mở màn hình và chọn loại đã định mua từ hôm qua. Khi đến phần chọn số lượng, cậu lưỡng lự một lúc rồi đặt hai bó. Sau khi thanh toán và xác nhận đơn hàng đã thành công, cậu bắt đầu sắp xếp từ và câu.

Nghĩ lại những điều chưa kịp nói hôm qua và những lời chỉ trích của giáo viên, Nux nhanh chóng ghi chép. Vì vẫn đang trong thời gian chờ xác nhận quyền nuôi dưỡng, nếu không thể hiện rõ ý chí thực hiện quyền nuôi, yêu cầu có thể bị từ chối. Dù đã có kết quả vụ kiện, nhưng việc nộp đơn xin xác nhận lại sẽ phức tạp và rắc rối hơn.

'Liệu có cơ hội thứ hai không?'

Trong khi đó, Owen có thể quay ngược thời gian. Nếu điều đó xảy ra, điều gì sẽ xảy ra với mình?

'Chắc là mọi chuyện sẽ trở thành hư không. Không còn gì cả.'

Ngực cậu nghẹn lại, lo lắng và bồn chồn. Nux cắn chặt môi và đứng bật dậy. Cậu đứng lên, lẩm bẩm học thuộc từ và câu.

Trong khi đó, bầu trời bên ngoài dần sáng lên. Nux muốn níu kéo thời gian nhưng nó vẫn trôi đi không thương tiếc. Khi mặt trời hoàn toàn rạng rỡ, chiếu sáng khắp nơi, Nux nhìn trừng trừng ra ngoài với vẻ mặt còn u ám hơn cả màn đêm.

Đúng lúc đó, chuông báo thức đã cài sẵn reo lên. Nux tỉnh táo lại và chọn quần áo để mặc. Vì đã chọn trước trang phục cho ba cuộc gặp nên không gặp vấn đề gì. Đang vội vàng mặc quần áo, Nux bỗng dừng tay.

Cậu liếc nhìn hình ảnh của mình trong gương rồi cởi đồ ra. Cậu lục soát hành lý của mình. Dù đã mang theo những bộ đồ được Vua Vàng tặng, nhưng có một bộ khá lấp lánh. Cậu mang theo chỉ để phòng hờ, chứ chưa từng nghĩ sẽ mặc.

Nux nhìn bộ đồ vẫn còn cảm thấy khó chịu, rồi nhìn đồng hồ và vội vàng mặc vào. Liệu mặc bộ này có được không? Liệu chỉ có bộ đồ sáng lên? Không chắc chắn về hành động của mình, Nux thở dài liên tục.

'Không biết nữa. Cứ mặc thôi.'

Sau khi mặc xong quần áo, Nux điều chỉnh lại ngoại hình của mình. Cảm thấy không hợp, cậu chỉ biết vò đầu. Khi đang nhăn nhó nhìn vào gương, bó hoa đã đặt trước được giao tới. Sau khi kiểm tra bó hoa và nhìn đồng hồ, cậu nhận ra đã đến lúc phải rời đi.

Nux bắt đầu di chuyển gấp rút. Khi nhìn xung quanh xem mình có bỏ sót điều gì không, cậu lập tức chộp lấy bó hoa và chạy ra khỏi phòng. Khi đến địa điểm hẹn, người hướng dẫn và phiên dịch viên cũng vừa đến. Chỉ khi ngồi vào phương tiện di chuyển, Nux mới thở phào và lẩm bẩm những từ chưa kịp học thuộc.

Càng học càng rối. Ngay cả những từ và câu đã thuộc cũng không nhớ rõ. Nux vội vàng tìm tài liệu đã học hôm qua để xem lại. Nhưng khi cậu tìm thấy thì đã đến nơi.

Nux nhìn qua nhìn lại giữa màn hình ba chiều chứa đầy chữ cái và cánh cửa đang mở, sau đó nhắm chặt mắt lại và thở dài.

'Không được tức giận. Không được tức giận. Bình tĩnh đã.'

Như thường lệ, nếu có thể bình tĩnh khi nói vậy, thì đã không kích động. Nux nghĩ lại những lần trải nghiệm trước và bước ra ngoài.

'Mình có thể làm được. Mình có thể làm được. Mình không thể làm được.'

Hai lần khẳng định nhưng kết quả là một lần phủ định. Nux muốn ngồi xuống và khóc như một đứa trẻ. Nhưng không thể làm vậy, cậu chỉ biết cầu mong.

Nux thở dài sâu hơn trước, như thể bày tỏ sự bối rối với lo lắng, tuyệt vọng, hồi hộp và lo lắng, rồi ngước nhìn đích đến của mình. Mặc dù nó không liên quan gì đến nghệ thuật nhưng nó vẫn là một tòa nhà đẹp đẽ và tráng lệ. Nó tương tự như tòa nhà mà cậu đã ghé thăm ngày hôm qua, nhưng Nux, người rất lo lắng và không thể nhìn rõ tòa nhà, đã rất ấn tượng sau đó.

Cánh cửa bắt đầu mở khi Nux nhìn vào tòa nhà. Bên trong cửa, ánh nắng chiếu vào trần nhà chiếu rọi, tạo nên một đường sáng tuyệt đẹp. Nux theo người hướng dẫn và phiên dịch viên bước vào con đường ánh sáng. Toàn thân cậu tỏa sáng dưới ánh nắng chiếu xuống đầu. Nux nhìn theo ánh sáng chiếu vào không khí bằng đôi mắt của mình.

'Đó có phải là hình ảnh ba chiều không?'

Khi cậu đang nghĩ về cảm giác khá ảm đạm này, cậu nhìn thấy con robot bảo mẫu mà mình nhìn thấy ngày hôm qua ở cuối con đường và Noi đang đứng cạnh nó. Người đại diện của Owin cũng có mặt ở đó nhưng anh ta đã khuất bóng. Nux hít một hơi thật sâu. Nux đến gần Noi và chào cô bé bằng một cái vẫy tay trước.

[Xin chào, Noi.]

Noi tỏ vẻ bĩu môi, nắm chặt mép váy của robot bảo mẫu và lắc người trước khi thò ngón tay ra. Nux chụm các ngón tay lại và cố gắng giao tiếp bằng mắt với Noi, nhưng Noi liếc nhìn Nux rồi trốn sau lưng robot bảo mẫu.

'Chắc là ngại ngùng.'

Phải rồi, mới chỉ gặp một ngày thì cũng đúng thôi. Nux tự trấn an và đưa bó hoa chuẩn bị sẵn cho Noi. Noi nhận hoa, ngửi một chút rồi đưa tay ra. Nux nghĩ rằng có lẽ Noi muốn đổi bó hoa khác nên nhanh chóng đưa bó hoa thứ hai. Nhưng Noi cũng ôm luôn bó hoa đó và chạy mất.

"..."

Ngay cả khi đã trưởng thành, cậu cũng rất ngạc nhiên khi Noi cầm và treo bó hoa khá nặng một cách nhẹ nhàng đến thế.

[Noi à, để bố.]

Nux định nói rằng mình sẽ cầm giúp nhưng Noi quay ngoắt lại.

[Của Noi!]

Gương mặt đang dỗi bị che khuất sau bó hoa. Nux gật đầu và quay lại nhìn người hướng dẫn. Ông chỉ lặng lẽ nhìn Nux.

'Có nên cho hết không? Hay phải kiên quyết nói không?'

Trong khi Nux đang nhìn người hướng dẫn, người đại diện của Owin bước tới và chào hỏi. Anh ta bắt đầu hỏi thăm Nux rồi lại nhắc đến chuyện bó hoa và hỏi tại sao cậu lại mang theo hai bó. Nux đang bực mình, trả lời rằng mình muốn tặng hai bó hoa cho Noi.

Dù đại diện của Owin liên tục hỏi tại sao lại muốn tặng hai bó hoa nhưng Nux không quan tâm.

Trong khi đó, cả nhóm di chuyển đến một địa điểm khác để bắt đầu buổi gặp gỡ thứ hai. Vì có Noi tham dự, họ quyết định tiến hành cuộc gặp gỡ trong phòng chơi của Noi để tạo ra một không khí thoải mái hơn, dựa trên những góp ý từ cán bộ giáo dục hôm qua.

'Đây là phòng chơi của Noi.'

Khi bước vào phòng chơi, Nux không thể ngậm miệng lại được. Gọi đây là phòng chơi thì hơi quá, nó giống như một công viên giải trí.

'Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu gọi nó là công viên giải trí.'

Vừa bước vào, Noi đã vội cởi giày và bắt đầu chạy. Cô bé leo lên cấu trúc phức tạp và đặt bó hoa lên đỉnh như cắm cờ. Sau đó, Noi chạy vòng quanh Nux. Khi nhận thấy Noi có điều muốn nói, Nux cúi xuống và Noi thì thầm vào tai anh.

[Bố ơi, hôm nay bố trông thật xinh đẹp.]

Nux mở to mắt và chỉ vào mình. Noi cười đùa với quần áo của Nux.

[Nó lấp lánh.]

Trái ngược với lo lắng của Nux về việc trang phục không hợp, Noi lại rất thích. Nux cũng khen Noi xinh đẹp và lấp lánh. Noi tự hào, ngẩng cao đầu, rồi ôm lấy chân Nux và hỏi.

[Bố, sao hôm qua bố lại đi vậy?]

"Huh?"

Nux sửng sốt trong giây lát trước câu hỏi của Noi. Cậu nên giải thích nó như thế nào? Có thể giải thích nó bằng những từ mình biết không? Nux, người đang viết từ và cách phát âm trên lòng bàn tay, từ từ mở miệng.

[Thời gian này. Có thời gian hẹn đã định.]

[Hẹn với ai?]

[Pháp luật.]

[Tại sao phải vậy? Bố nói chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mà?]

Nux cắn môi.

[Bố đến muộn.]

[Tại sao đến trễ?]

[Bố đã phát hiện ra muộn.]

Noi nheo mắt, như thể sợi tóc trước mặt đang đâm vào mắt. Nux cẩn thận đưa tay vuốt tóc Noi, vén ra sau tai.

[Biết sớm đi.]

Nghe lời trách móc của Noi, Nux cười lặng lẽ. Cậu không thể đổ lỗi cho Owin trước mặt Noi. Nếu người ngoài hành tinh khác nói vậy, cậu sẽ mắng họ, nhưng trước mặt Noi, cậu không thể. Nhìn thấy Nux im lặng, Noi tháo dây buộc tóc và đưa cho Nux.

[Bây giờ, bố, con sẽ đưa cho bố cái này. Cố lên.]

"......"

Cậu kéo nó ra bằng tay và nút thắt vẫn còn hình dạng. Nux mở to mắt nhìn Noi, người đang vỗ về mình. Tại sao cơ thể nhỏ bé này lại có cảm giác cứng cáp đến vậy? Nux nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của Noi và thì thầm cảm ơn. Trong khi cậu thực sự biết ơn, ý nghĩ rằng có thể cô bé đã đưa nó cho cậu chỉ vì không muốn buộc tóc lên khiến đầu mũi và miệng cậu nhột nhột.

[Bố, vậy hôm nay khi nào bố đi? Hôm nay bố cũng đi sớm à?]

Khi Nux cười thầm, Noi hỏi như chỉ tò mò. Không chắc về thời gian, Nux hỏi phiên dịch viên và nói cho Noi biết. Khi thấy Noi lắng nghe, Nux cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Noi lại buồn bã lúc nãy.

'Không phải là ngại ngùng, mà vì hôm qua mình đi sớm nên Noi hờn dỗi.'

Biết giờ đi, Noi kéo tay Nux, nói không còn nhiều thời gian và rủ Nux chơi cùng. Họ đi khắp phòng chơi rộng lớn.

Đầu tiên, họ leo lên cấu trúc phức tạp nơi Noi đã cắm bó hoa.

'Chắc là dạng nhà chơi.'

Nhà chơi này có cấu trúc phức tạp, có cầu trượt, xích đu và cầu treo. Điều ngạc nhiên nhất là Noi có thể điều khiển tất cả cấu trúc này.

[Bố, nhìn kìa!]

Như thể đang khoe khoang, Noi tự hào chạm vào nhiều chỗ trên cấu trúc, nhanh chóng tạo ra một công trình khác. Cấu trúc có kích thước bằng một ngôi nhà nhỏ, phát triển theo chiều dọc và trở thành chiều cao của một tòa nhà ba tầng. Noi bước vào đó và bắt đầu chạy xung quanh, lên đến độ cao hai tầng rồi lại đi xuống.

"Noi!"

Nux ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó với miệng há hốc, nhưng nhanh chóng tỉnh táo và chạy đi tìm Noi. Cậu nghĩ thứ đang nảy lên bên trong công trình là trái tim cậu chứ không phải của Noi. Noi, không biết về tốc độ của Nux, bật cười. Nux rên rỉ khi tóc Noi cọ vào gáy.

"Con bé thật nghịch ngợm."

Nux tìm một trò chơi an toàn hơn, nhưng mọi trò chơi đều có vẻ nguy hiểm. Tất nhiên, mọi biện pháp an toàn đều được áp dụng nhưng Nux không thể mở mắt nhìn.

Noi dường như nghĩ rằng việc chạy trốn khỏi Nux đang đuổi theo để ngăn cản mình là một trò chơi nên càng phấn khích hơn và bắt đầu chạy. Sau đó chân cô bé bị vấp và ngã lăn xuống đồi. Noi rơi xuống bể bóng bên dưới và không ra ngoài ngay cả khi Nux ngạc nhiên chạy đi tìm.

"Noi, Noi, Noi!"

Dù cậu có đi qua bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không có điểm dừng. Bể bóng càng đi vào sâu hơn và điểm cao nhất cao hơn vòng eo của Nux. Hơn nữa, những quả bóng gợn sóng như mặt nước, như thể chúng đang cố gắng tạo ra sóng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cậu. Khi đầu Nux trắng bệch và cậu điên cuồng tìm kiếm, thì nghe thấy tiếng khóc phát ra từ chỗ nông.

Nux lao tới bế Noi lên. Cô bé phát ra âm thanh waah một lần, và sau đó một lúc lại phát ra âm thanh waaah. Nux vỗ nhẹ vào lưng Noi. Nơi Noi ngã chỉ sâu đến đầu gối Nux. Cậu nhanh chóng nhận ra tình huống.

'Cô bé định dọa mình, nhưng sợ tối.'

Độ sâu của tầm nhìn nông nên cô bé sẽ phải nằm thẳng để ẩn nấp. Nux bật cười khi tưởng tượng Noi đang trốn để làm cậu ngạc nhiên.

'Sao con bé thích dọa mình thế?'

Mỗi lần gặp, Noi đều dọa Nux. Cậu kiềm chế sự khó chịu và đặt Noi xuống. Sau khi kiểm tra xem có vết thương nào không, cậu lấy quả bóng nhỏ dính trên đầu cô bé do tĩnh điện ra.

[Con có bị thương ở không?]

Cuối cùng cũng đến ngày cậu có thể sử dụng những câu mà trung tâm giáo dục dạy rằng rất hữu ích khi trò chuyện khi gặp trẻ em, nhưng cậu không hài lòng về điều đó. Đối với Nux, người luôn vui vẻ trong cuộc sống bằng cách khoe khoang về kiến ​​thức của mình, đây là một điều bất ngờ. Noi giật giật cái mũi với đôi mắt ướt át.

[Con có đau không?]

[......Không.]

Noi trả lời không thấy đau và rúc vào vòng tay Nux. Cô bé ôm cổ và dựa đầu vào vai cậu. Nux nghĩ đó là hành động bản năng thể hiện sự tức giận. Nux ngập ngừng mở mắt và vỗ nhẹ vào lưng Noi.

[Con phải cẩn thận đấy. Vì khi bị tổn thương sẽ rất đau. Nếu con bị bệnh.......]

[Bố có lo lắng không?]

[Ừ.]

[Vừa rồi bố có lo lắng không?]

[Ừ.]

Noi mỉm cười bẽn lẽn trước câu trả lời của Nux. Cô bé nghịch ngợm tóc của Nux và cọ má vào vai cậu.

"Khoan, con vừa lau mũi lên bố phải không?"

Nux bất ngờ, thốt lên bằng tiếng hành tinh Hỏa. Tuy nhiên, Noi đã trả lời không trước lời nói của Nux.

"......!"

Đôi mắt Nux mở to, ngạc nhiên trước những gì cô bé hiểu hơn là khi Noi lau mũi trên vai cậu.

"Con có hiểu bố nói gì không?"

Noi gật đầu. Nux nhìn người hướng dẫn và thông dịch viên đang đến gần. Cậu kiềm chế không khoe rằng con mình là thiên tài, đã bắt gặp Noi đang tìm cơ hội chơi đùa với vẻ mặt tinh nghịch.

"Cô bé nghịch ngợm, định làm gì nữa đây. Để bố buộc tóc cho con đã."

[Không. Không buộc.]

"Chắc là bất tiện lắm phải không? Đừng làm vậy, chỉ cần buộc nó một lần thôi, nhanh lắm."

Nux trong lúc tiếp tục dỗ dành thì Noi bĩu môi một cái rồi ngồi xuống. Giống như lời đã nói, Nux nhanh chóng gom tóc của Noi lại và buộc chặt lên cao. Khi buộc xong với dây buộc tóc mà Noi đã đưa, Noi quay lại nhìn với khuôn mặt ngạc nhiên.

"Tại sao, có đau không?"

Noi lắc đầu. Sau đó, cô bé mân mê tóc đã được cuốn lên gọn gàng và lại lắc đầu. Có vẻ như cô bé rất hài lòng vì tóc không bị rối tung nữa. Trong khi đó, Nux lấy khăn tay ra lau mặt và vai cho Noi.

Khi Nux định cất khăn tay vào túi, cậu đột nhiên quay lại nhìn. Không có ai đằng sau. Nux rùng mình, liếc qua các trò chơi xung quanh với ánh mắt mơ hồ rồi quay lại nhìn Noi.

Trái với ý định chơi đùa nghiêm túc của Noi, robot bảo mẫu thông báo đã đến giờ ăn. Noi cằn nhằn không muốn đi vì nói rằng không có thời gian, nhưng cuối cùng cũng bị Nux thuyết phục và đi đến phòng ăn. Những món ăn quen thuộc từ phòng nghiên cứu của Owin đón chào Nux. Đây là những món cậu thích ăn.

Nux nhìn người đại diện của Owin đang chuẩn bị ngồi xuống. Khi anh ta gửi ánh nhìn ngạc nhiên, Nux liếc xuống phần giữa của anh ta để kiểm tra. Cậu nghĩ có thể người đại diện chính là Owin đã cải trang, nhưng không, vùng đó hoàn toàn yên tĩnh.

Nux nhẹ nhàng cúi đầu chào người đại diện và quay đi. Tối qua cậu đã bỏ bữa tối và thậm chí còn không ăn sáng nên chắc là đói nhưng lại không thèm ăn. Tuy nhiên, không thể không ăn trước mặt con nên cậu chỉ ăn một ít rau đã nấu chín.

Chúng tôi có một bữa ăn yên bình, ngoại trừ Noi giả vờ ăn một ít rồi nhổ ra để giấu. Ăn xong Nux tắm cho Noi một lát rồi lại chơi với cô bé. Thời gian gặp gỡ chỉ kéo dài bốn đến năm tiếng.

'Không còn nhiều thời gian nữa.'

Mục đích lần này là chơi với cô bé thêm một chút, đặt bé xuống chợp mắt một lát rồi lặng lẽ lẻn đi. Cuộc gặp lần thứ ba sẽ diễn ra sau ba ngày, không như lần này gặp liền hai lần liên tiếp. Nghĩ đến điều này, lòng Nux trở nên nặng trĩu.

Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của Nux, Noi lần này không đòi chơi đuổi bắt nữa. Thay vào đó, cô bé cầm bút và nói sẽ vẽ Nux.

[Cứ như vậy đi. Con sẽ vẽ giống y chang.]

Noi nhìn Nux với vẻ nghiêm túc rồi bắt đầu nguệch ngoạc trên sàn. Nux ngạc nhiên nhưng rồi lại nghĩ Owin sẽ xử lý nên cậu vẫn giữ bình tĩnh.

[Vẽ thế này, thế này, ở đây vẽ thế này.]

Cô bé di chuyển bút chăm chỉ nhưng không có vẻ gì giống như lời giải thích. Chỉ có những vòng tròn méo mó chồng lên nhau. Noi biết Nux đang xem tranh của mình nên đã ngã xuống bức tranh. Khi được yêu cầu không được nhìn, Nux nhìn lên trần nhà, giấu khóe miệng.

[KHÔNG! Cái này không phải là nó!]

Như chưa hài lòng với bức tranh mình vẽ, Noi đã vẽ những đường nét lên đó. Cô bé đặt Nux nằm xuống sàn và ngồi bên cạnh, nói rằng sẽ vẽ một cái mới cho cậu.

[Bố xem nè, con sẽ làm điều kỳ diệu.]

Noi bắt đầu vẽ theo thân hình Nux bằng bút. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Noi, Nux phải cố nhịn cười. Cậu cắn môi chờ Noi vẽ xong. Khi bút di chuyển từ chân lên phần giữa, cậu giật mình ngồi dậy nhưng vẫn động viên Noi vẽ cho đến khi xong.

[Xong rồi.]

Nux ngồi dậy khi nghe Noi nói đã xong.

Trông như một hiện trường phạm tội. Màu bút đỏ càng làm tăng cảm giác đó.

'Chờ đã, tại sao đường nét lại đứt đoạn?'

Khi cậu giơ tay lên, lý do trở nên rõ ràng. Bút đã dính lên khắp người cậu. Nux khen Noi tuyệt vời như thế nào và lặng lẽ nói rằng mình cũng muốn thử nó. Noi có vẻ thích thú với sự nịnh nọt của Nux và sẵn lòng đưa cây bút cho cậu.

Nux đặt Noi nằm xuống và vẽ theo hình cô bé. Nhưng có vẻ Noi không ủng hộ sự sáng tạo của cậu, cô bé cứ ngọ nguậy. Mỗi lần Nux bảo cô bé nằm yên, Noi lại cười khúc khích.

Nux gọi Noi bằng cách kéo dài phần cuối tên và điều đó khiến cô bé cảm thấy nhột nhột. Cô bé cười nghiêng ngả đến mức gần ngạt thở. Khi Nux đặt bút xuống, Noi ngồi dậy và vẽ lên mu bàn tay của cậu. Nux làm theo và cô bé oà khóc. Cảm thấy bất công, Nux khoanh tay lại và Noi cũng bắt chước khoanh tay, lắc đầu.

"Vậy thì công bằng, chúng ta mỗi người vẽ một lần."

[Không, chỉ mình Noi.]

"Ơ?"

[Ơ không được.]

Nux nheo mắt nhìn Noi, người đang cau mày. Cô bé cũng nhắm mắt bắt chước. Sau đó, cô bé nhanh chóng chạy tới và cố gắng lấy lại cây bút. Nux đoán trước điều đó, nhanh chóng chộp lấy Noi và quay một vòng.

"Đứa trẻ nghịch ngợm này, không thể chơi nữa. Đến giờ ngủ trưa rồi."

"Ơ."

Nghe Noi bắt chước mình, Nux bật cười nhẹ. Cô bé không chịu xuống, thay vào đó, tựa đầu lên vai cậu. Cô bé nói không buồn ngủ nhưng lại ngáp dài.

Nux bước tới chỗ robot bảo mẫu đang đợi anh và an ủi Noi. Dù robot bảo mẫu đưa tay ra nhưng Nux không trao Noi. Cậu viện cớ rồi đi thẳng đến phòng ngủ. Trên đường đi, robot bảo mẫu giải thích rằng Noi có hai phòng ngủ, một cho ban đêm và một cho buổi trưa.

Phòng ngủ trưa của Noi hơi tối với một chiếc giường rộng và thấp ở giữa phòng.

Nux nhẹ nhàng đặt Noi lên giường. Ngược với mong đợi rằng cô bé đã ngủ, Noi vẫn thức.

"Bố."

"Hả?"

"Bố Bố."

Noi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình. Khi Nux nhìn cô bé với vẻ bối rối, cô bé nhõng nhẽo nói chưa đến giờ. Nux ngần ngại nằm xuống. Noi dụi mắt rồi lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.

Khi Nux nằm hẳn, Noi kéo chăn của mình đắp cho cậu

"Bố cũng ngủ à?"

Noi thở dài và gật đầu. Sau đó, cô bé nằm xuống bên cạnh Nux và lăn qua lăn lại. Nhìn thân hình nhỏ bé chạm vào mình, Nux kéo chăn lên cho Noi. Noi lại đứng dậy và định đắp chăn cho Nux nhưng ngăn lại và dùng đầu chăn che ngực lại.

[Bố ngủ đi. Phải ngủ.]

Trước sự thúc giục của Noi, Nux trả lời rằng mình sẽ làm như vậy. Như thể điều đó có vẻ không đáng tin lắm, Noi gõ lòng bàn tay xuống giường. Nux nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Cậu chạm mắt với Noi, người đã mở mắt suốt khoảng ba mươi giây.

Đứa trẻ trông như sắp ngủ gục trên vai mình đã đi đâu rồi? Nux than thầm, vỗ nhẹ vào ngực Noi.

[Bố cũng làm thế khi con còn rất nhỏ đúng không?]

"......."

Nux im lặng trước câu hỏi của Noi. Cậu cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹt cổ mình. Thở trở nên khó khăn. Cậu cố hít thở và nhẩm lại lời Noi.

"Bố đã làm thế khi con còn nhỏ?"

[Ừ.]

Noi trả lời trong khi nhắm mắt lại như thể không thể chịu nổi cơn buồn ngủ nữa. Nux vừa định hỏi đó là khi nào thì Noi đã nắm lấy ngón tay của Nux. Nux không đành lòng nhìn thấy Noi, nhìn vào góc phòng rồi lại động tay.

Dù có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng không tìm được ký ức nào trùng khớp với Noi. Điều duy nhất cậu nghĩ đến là khi Owin làm điều gì đó khiến cậu tức giận.

"......."

Nux nhìn ngón tay bị Noi nắm với ánh mắt phức tạp. Những cảm xúc mà cậu đã kìm nén từ lâu và giả vờ như không nhận ra bắt đầu tuôn trào cùng một lúc. Sự vón cục, thối rữa và những thứ xa lạ khác tràn ngập cơ thể cậu.

Cậu cảm thấy sợ. Cậu muốn giả vờ như không biết nữa.

Nhưng cậu không thể làm điều đó.

Thời gian trôi qua, Noi nắm tay anh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Robot bảo mẫu thông báo rằng Noi đã vào trạng thái ngủ sâu qua phân tích sóng não. Dù biết đó là dấu hiệu để rời đi, Nux vẫn không thể rời ngay được.

Chỉ khi người hướng dẫn đến nhắc nhở, Nux mới tỉnh táo lại. Cậu tự nhủ không được làm mất lòng người này và đứng dậy cẩn thận.

Cơ thể nặng nề và đầu óc mơ màng. Khi rời khỏi phòng ngủ, cậu cảm giác như đang đi trong không trung. Khi cửa sắp đóng lại, tiếng khóc của Noi vang lên. Nux quay lại và bị giáo viên và người đại diện của Owin ngăn lại. Lý do là thời gian gặp đã hết.

[Trở về đi.]

"Nhưng cô bé đang khóc. Bé tìm Bố mà, tôi là Bố bé. Làm ơn. Chỉ một lần thôi, tôi sẽ quay lại sau khi dỗ bé ngủ. Tôi thật sự không muốn làm phiền ai nhưng xin hãy cho tôi một lần này thôi."

Nux chắp tay van xin nhưng người hướng dẫn vẫn không lay chuyển.

[Làm điều này có thể dẫn đến bất lợi.]

"......Đó có phải là một bất lợi?"

[Anh chưa ký thỏa thuận tuân thủ mọi quy trình hành chính?]

Nux lắc đầu rồi gật đầu lại. "Đúng vậy, tôi đã làm thế," cậu lẩm bẩm, lùi lại một bước. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc bằng cách hít thở sâu. Chỉ một sai lầm có thể phá hủy tất cả những gì mình đã dày công xây dựng bấy lâu nay.

'Chịu đựng đi, chỉ một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi.'

Lúc đó, Nux cảm thấy tóc mình dựng đứng lên. Cậu quay lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt và im lặng, sau đó lại nhìn chăm chăm về phía ngược lại. Cậu cắn môi và thở dài, bước về phía các những người đang chờ đợi.

Khi ra khỏi tòa nhà hoàn toàn, người hướng dẫn khích lệ rằng cậu đã xử lý mọi việc rất tốt. Nux thầm chửi rủa anh. Cảm giác như dung nham đang sôi sục bên trong. Lúc đó, người đại diện nói nếu Nux có câu hỏi gì về Owin, cứ hỏi ông ta.

Nux bật cười không kiểm soát được vì cảm thấy chuyện này thật vô lý.

"Chắc là ổn thôi."

Người đại diện định nói thêm gì đó nhưng Nux giơ tay lên ngăn lại.

"Khoan đã."

Như thể có điều gì muốn nói, Nux giơ tay lên rồi đột ngột quay người và bắt đầu chạy. Cảm giác tóc dựng đứng vẫn chưa biến mất. Có thể nghe thấy người hướng dẫn đang kêu gọi bảo vệ, nhưng điều đó không ngăn được Nux bước đi.

"Này!"

Bỏ qua những ánh mắt xung quanh, cậu hét lớn và nhìn quanh. Một bức tường thu hút sự chú ý của cậu. Nux tiến lại và đập vào tường.

"Tôi biết anh ở đó. Này, tiền bối!"

[Không được làm vậy!]

Người đại diện chạy đến và ngăn cậu lại. Nux giơ hai tay lên đầu, tỏ vẻ oan ức như thể cậu không phải người vừa hét lên. Người đại diện chỉ ra ngoài và Nux gật đầu, đồng ý im lặng.

Nhưng rồi cậu lại chạy và đập vào tường.

"Anh yêu!"

Cậu hét lớn không ngừng trong khi đập vào cửa.

"Anh yêu ơi!"

Không có câu trả lời.

"Owin!"

Nux bắt đầu đá vào tường vì tay anh đau. Chỉ còn một cách gọi cuối cùng mà cậu không dám thốt ra. Nhưng khi bảo vệ có vũ trang tiến gần. Nux bỏ chạy khỏi họ, nhắm chặt mắt và hét lên.

"허엇......니!" (ai biết dịch sao thì nói tui sửa)

Bị dồn vào góc, không còn chỗ chạy, Nux dựa vào tường và thở dốc. Cậu cảm thấy ngạt thở, như thể nếu không giải tỏa ngay, cậu sẽ chết vì tức giận. Tất cả những gì cậu có thể thấy là những người bảo vệ có vũ trang màu đen, nhưng Nux bắt đầu hét lên như thể Owin đang ở đó.

"Sao anh không ra ngoài một lần nào? Đồ khốn nạn. Thấy mặt một lần khó đến thế sao? Cho tôi thấy mặt anh có gì sai? Dù tôi có làm anh bực đến thế nào thì cũng không thể như vậy chứ. Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ chào hỏi người đã đi xa đến vậy."

Nux làm đổ chậu hoa gần đó như đe dọa lính canh. Những lời nói gay gắt dựng lên gai nhọn cùng với những âm thanh sắc nhọn, gãy vụn.

"Nghe nói anh phát điên vì không ổn đúng không? Tốt quá. Tốt thật. Tôi đã biết anh sẽ như vậy mà. Tôi đã lo lắng biết bao nhiêu về điều đó. Nếu anh sống tốt thì tôi quá thiệt thòi. Anh đã làm rối tung cuộc đời tôi nhưng lại sống tốt, vậy thì không công bằng chút nào đúng không?"

Cậu không mong đợi câu trả lời. Nhưng việc không có câu trả lời vẫn khiến cậu tức giận. Nux đá những mảnh vỡ của chậu cây.

"Tất cả là lỗi của anh! Mọi thứ đều là lỗi của anh."

Giọng cậu run rẩy. Nux vội im lặng. Tất cả đều là lỗi của Owin. Dù nghĩ sao đi nữa, cậu cũng không thể phủ nhận điều đó.

"...Tôi yêu anh. Tôi yêu anh. Tiền bối."

Nux cảm thấy oan ức và tức giận. Khóe miệng cậu run rẩy.

"Tôi muốn gặp Noi nhưng tôi cũng muốn nói với anh. Dù anh không chấp nhận cũng không sao. Tôi không nói để anh chấp nhận. Nếu anh không chấp nhận, thì hãy bỏ rơi tôi đi. Như vậy sẽ dứt khoát hơn. Anh là một người vũ trụ vĩ đại, nên có thể ban cho tôi lòng nhân từ đó."

Một cảm xúc quen thuộc nhưng lạ lẫm hiện ra. Đó là cảm giác mà Nux đã cố chôn vùi và phớt lờ bấy lâu nay. Nux nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo.

"Có lẽ tin tức đã đến nơi trong hai tuần qua. Tôi đã phá hủy ngôi mộ của mình trước khi đến đây. Tôi không biết điều đó sẽ có tác động gì nếu anh trở về quá khứ, vì tôi quá ngu ngốc."

Nux hét lên nhưng không chắc Owin có nghe hay không. Việc hét lên trước những người không quen biết khiến Nux cảm thấy mình không hiểu nổi chính mình. Nhưng cậu không thể dừng lại.

"Tôi đã sống tốt mà không có anh. Dù đôi khi có những điều tồi tệ, nhưng cuộc sống là thế mà? Không thể chỉ có những điều tốt đẹp. Nhưng việc gặp anh là điều tồi tệ nhất. Thật may mắn là tôi sống tốt vì không có anh. Anh có nghĩ vậy không?"

Sau lời thú nhận lạnh lùng, Nux im lặng. Nhưng dù lạnh hay nóng, điều đó có ý nghĩa gì? Nux nhận ra mình luôn là người như vậy.

"Làm sao......Sao cậu lại có thể nói điều đó?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Nux quay đầu về phía âm thanh. Nhưng vẫn không thấy Owin đâu.

"Tôi biết tôi cảm thấy thế nào."

Giọng Owin run rẩy, như thể đang khóc.

"Anh nói gì cơ?"

Nux hét lên đáp trả, tìm kiếm Owin.

"Làm sao tôi biết được! Tiền bối của tôi đang hành động như một trò đùa. Làm sao tôi có thể tin tưởng anh ấy được? Tôi đã tin vào điều đó và cuối cùng lại rơi vào tình huống tương tự. Anh có định tái phạm nữa không? Tiền bối đừng nói những điều như thế nếu anh không biết tôi đã trải qua những gì."

"Cậu đã nói là sống tốt mà!"

"Phải, tôi sống tốt. Khi đói thì ăn, khi buồn ngủ thì ngủ. Thở thì sống, đâu có chết. Nhưng anh không biết cảm giác đó."

"Đừng nghĩ là tôi không biết."

"Ah! Tôi đoán vậy. Vì ngài là một bậc Asangan vĩ đại nên không có gì mà ngài không biết. Đúng không?"

Âm thanh càng gần hơn. Nux hất tung những bảo vệ và tiến vào.

"Tôi muốn biết tại sao tôi lại thấy khó chịu như vậy. Tôi phải biết lý do."

Tiếng thở lẫn trong tiếng khóc nấc lên.

"Nghĩ lại thì tôi đã sai. Tại sao tôi lại yêu anh? Tại sao lại như vậy?"

Cuối cùng, Nux phát hiện Owin đang ngồi co ro giữa các bảo vệ. Đôi tay gầy guộc bao bọc lấy đầu.

"Anh biết tại sao người ta hối hận không? Vì không thể quay lại. Tôi đã hối hận vì không thể quay lại. Tại sao tôi lại gặp anh? Tại sao tôi lại nói chuyện với anh? Tại sao tôi lại chấp nhận lời đề nghị của anh? Khi tôi cứ nhìn lại nó, tôi bắt đầu ghét chính vấn đề đó vì quá trình tính toán và giá trị kết quả không khớp nhau. Tôi không nghĩ tới chuyện đó vì không cần thiết phải giải quyết nó. Bởi vì tôi không giải quyết được và giấu kín nên thỉnh thoảng tôi mới nghĩ về nó."

Nux ngồi xuống sàn. Cậu tiếp tục nói, tay ôm lấy đầu đau nhức.

"Tôi vẫn còn tiếc nuối vì biết mình không thể quay đầu lại."

Lưu luyến. Đó là cảm xúc. Nux đã xác định được cảm xúc quen thuộc nhưng xa lạ.

"Chắc tôi sẽ sống như thế này. Hối hận rồi lại gây ra lỗi lầm, rồi lại hối hận. Đôi khi tôi có thể lựa chọn tốt hơn. Anh có thể thấy tôi ngốc nghếch, nhưng tôi muốn đi đến tương lai để có thể lựa chọn tốt hơn."

Owin ngẩng đầu lên trước lời nói của Nux. Sau đó, khi tìm thấy Nux, anh ta giật mình đến mức quay lại và mắng cậu không được nhìn. Nhưng Nux không quan tâm.

"Vì vậy, tôi mong anh, người tốt hơn tôi, hãy giúp tôi. Hãy bỏ rơi tôi hoặc đi cùng tôi đến tương lai."

Nếu ai nghe thấy sẽ tưởng đó là một tên xã hội đen trong ngõ hẻm. Nux tiếp tục nói chuyện với Owin như thể đang đe dọa anh ta.

"Tôi chắc chắn một điều, nếu tôi quay lại quá khứ, tôi sẽ đưa ra quyết định thông minh hơn."

Owin do dự rồi hỏi đó là gì.

"Đó là không gặp anh. Nếu không gặp, tôi sẽ không làm những điều ngốc nghếch và không yêu anh."

"Đó là nói dối. Nux không yêu tôi."

Owin phủ nhận lời thú nhận của Nux. Anh đứng dậy và hét lên rằng điều này không thể xảy ra. Nux đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn chằm chằm vào anh. Owin vội che mặt nhưng mắt sưng vù, giống như trong video Noi gửi khi lần đầu nộp đơn khởi kiện.

"Tại sao tôi lại đến đây và nói dối anh?"

"Nux thì..."

"Thì sao?"

"Cậu thích bản thân mình nhất."

"Thì sao nào."

"Cậu cũng không thích trẻ con."

"Không thích."

"......Gì cơ?"

"Tôi không thích trẻ con."

Khi Nux thừa nhận, Owin thực sự trở nên bối rối hơn.

"Nhưng Noi..."

"Noi là Noi."

"......"

"Nói tiếp đi. Tôi sẽ trả lời cho."

Nux đặt một tay lên trán, tay kia thì thúc giục Owin. Owin lưỡng lự rồi tiếp tục.

"Cậu đã nói là ghét việc có thai mà không cho biết."

"Đúng vậy. Tôi ghét. Vì vậy tôi đã kiện đòi bồi thường thiệt hại tinh thần."

"......!"

Sau khi trút hết cảm xúc, lý trí của Nux bắt đầu trở lại. Cậu nhận ra tiếng thở dài của thông dịch viên đã hiểu lời mình nói. Khuôn mặt Nux nóng bừng vì ánh mắt của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, đã không thể quay lại, chỉ còn nỗi hối tiếc trống rỗng lặp đi lặp lại.

"......Cậu chưa từng nói là cậu thích tôi."

"Vậy nên tôi mới đến đây nói với anh mà."

"Nux thật sự thích tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Tôi đã nói là tôi cũng không biết mà. Quá trình tính toán và giá trị kết quả không được kết nối."

"Cậu thực sự thích tôi mà không có lý do gì sao? Không phải vì tiền của tôi à? Nux chỉ thích tiền của tôi thôi."

"Vì là tiền của anh nên tôi mới thích."

"Vậy còn tiền của người khác thì sao. Nếu ai đó cho cậu thì cậu cũng sẽ thích chứ gì!"

"Nếu anh cho tôi nhiều thì tôi sẽ không phải nhận từ người khác! Anh kiếm được nhiều tiền mà lại nói gì vậy."

Trước lời chỉ trích của Nux, Owin gật đầu nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ. Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Owin, Nux ngẩng đầu lên và nói.

"Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem bằng chứng."

Nux chen vào giữa các bảo vệ đứng lỏng lẻo. Owin, đang ngơ ngác nhìn Nux tiến tới, lùi lại một bước nhưng đã bị Nux giữ lại.

"Tôi sẽ hôn anh, nếu không thích thì đẩy tôi ra."

Lời nói dễ dàng nhưng hành động thì không dễ. Sau một thoáng lưỡng lự, Nux hôn nhẹ lên môi Owin. Đôi mắt sưng húp của Owin đang lấp lánh. Với ánh mắt như muốn hỏi liệu đây đã là kết thúc chưa, Nux lại mím môi.

Tay cậu run rẩy. Nếu chỉ có tay run thì còn may. Nux cảm thấy đôi chân mình cũng muốn khuỵu xuống. Khi định tách ra để không bị phát hiện tình trạng của mình, Owin ôm lấy cổ Nux và bắt đầu hôn sâu.

"Nux, ừm, thích tôi, ừ. Không thể nào. Không được. Không thể thế này được."

"Anh định nói nhảm hay hôn một cách đàng hoàng, chọn một thôi, ừ."

Mỗi lần tách ra, Owin lại nói nhảm khiến Nux cũng không chịu thua mà đáp trả.

"......Cơ thể anh thành thật quá mà."

Nux thì thầm vào tai Owin vì muốn giữ thể diện cho anh. Cảm giác rõ ràng một vật đang cứng lên ở bụng dưới.

"Vì Nux chạm vào anh. Em biết mà, khi em chạm vào là anh không thể kiểm soát được."

"Vẫn vậy sao?"

Owin không trả lời. Đó là bởi vì anh ấy đang trả lời từ một nơi nào đó không phải từ miệng anh ấy. Nux, người xấu hổ không muốn hỏi thêm, đã nắm lấy tay Owin đang che mặt anh lần nữa.

"Tại sao anh cứ che mặt hoài vậy."

"Bây giờ anh trông rất tệ, đừng nhìn. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi, anh sẽ trở lại như cũ."

Đôi mắt lộ ra giữa những ngón tay run rẩy vì không biết phải làm sao. Nux, không biết nói gì, lại hôn Owin. Cậu hôn nhẹ lên môi Owin rồi thả ra, giọng nói trở nên ấm áp hơn.

"Em thích anh. Em thích anh, tiền bối."

"......"

"Đây là cơ hội cuối cùng. Hãy chọn em, người đang đứng trước mặt anh."

Owin từ từ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Nux.

"Anh không có sức lực."

Nux nắm tay Owin và hôn nhẹ. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Owin lấp lánh khi anh đối mặt với Nux.

"Anh không đủ sức chống lại Nux."

Là từ chối hay chấp nhận đây. Nux chờ đợi lời nói tiếp theo của Owin. Thời gian vài chục giây dường như kéo dài vô tận.

"Anh thích em. Anh cảm thấy tiếc cho Nux, nhưng không thể bỏ được. Vì anh thích em. Vì anh......"

Owin không thể nói hết câu. Anh bận khóc nức nở. Nux lấy khăn tay từ trong túi. Cậu đưa khăn sạch ra nhưng Owin không nhận mà dựa đầu vào vai Nux. Nux định nói gì đó nhưng rồi vỗ về lưng Owin.

"Vì anh yêu em."

Cái thân hình to lớn mà Nux ôm vào lòng bỗng cảm thấy nhỏ bé yếu ớt. Nux nghĩ về cảm giác ảo giác này và thở dài.

"......Có ghét anh cũng được. Có bực bội cũng được. Nhưng xin hãy cho phép anh được ở bên em."

"Anh lúc nào cũng làm những điều kỳ quặc."

Cậu đã từng oán trách anh nhiều như thế nào. Ngay cả bây giờ cũng vậy. Chỉ cần nói chấp nhận là đủ, nhưng anh lại thêm vào những lời nói không cần thiết khiến cậu không thích.

"Vậy mà tôi vẫn muốn gặp anh, có lẽ là tôi thực sự thích anh."

Nux cảm nhận được sức mạnh trong bàn tay của Owin đang ôm chặt lấy mình. Cảm giác rõ ràng từ một phần cơ thể đang áp sát hơn trước.

"Dù đã nói là anh có nhiều yêu cầu, nhưng thật sự anh có quá nhiều yêu cầu. Bây giờ anh khóc ở trên, lại còn khóc ở dưới nữa sao?"

Trước lời nói của Nux, Owin chỉ có thể biện minh rằng đã lâu rồi nên anh không thể kiềm chế được. Mặc dù phải mắng mỏ ngay lập tức, nhưng Nux quyết định bỏ qua với lòng rộng lượng. Thực ra, cũng không có tình huống để làm điều đó. Nux giờ đã cảm nhận rõ ràng không chỉ phản ứng của cơ thể Owin mà còn cả ánh mắt của mọi người xung quanh.

"Thường thì tôi sẽ phải trừng phạt lỗ hổng này, nhưng lần này tôi sẽ đặc biệt bỏ qua. Vậy nên, hãy đưa tôi đến nơi nào đó chật hẹp như lỗ chuột và cách biệt với bên ngoài đi."

Khi Nux nói thêm rằng có thể chân mình sắp sụm, Owin rên rỉ. Rồi anh khó khăn thú nhận rằng bản thân cũng như vậy. Không còn cách nào khác, Nux hét to lên với những người ngoài hành tinh đang nhìn chằm chằm vào họ. Khi hét lên như một kẻ điên, dần dần mọi người cũng rời đi.

"Hãy để tôi tin rằng lựa chọn hiện tại là quyết định tốt hơn dựa trên những trải nghiệm trong quá khứ."

"Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em, Nux."

Đáp lại yêu cầu của Nux, Owin bắt đầu hôn. Hai chân họ nhũn ra và họ ngã xuống sàn rồi nhanh chóng ngã ngửa ra sau, nhưng nụ hôn vẫn chưa kết thúc.

-----------------------------------------------

Thật sự thì tui cũng chả thương cảm Owin về vụ này, ổng cho vua vàng kiếm tiền để dùng nó chinh phục trái tim Nux, vol 1 và 2 thể hiện rõ Owin toàn dùng tiền cho Nux để giữ cậu ở lại. Rồi giờ hỏi Nux vụ này, cái vụ này là tại cách theo đuổi vợ của anh chứ hông phải tại Nux ;))

Thân hình trở nên gầy guộc là tại anh thôi, tự mình hại mình, ai biểu không chịu tìm cách liên lạc theo đuổi Nux lại. Tự mình làm mình điên lên thôi.

Về lối xưng hô của Nux thì sau khi xác nhận tình cảm lúc bình thường sẽ là em - anh với Owin. Nhưng lúc Nux bực bội, quạo, nổi nóng thì là tôi - anh với Owin.

Còn 2 chương nữa là hết vol 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro