Chương 1: Sự khởi đầu của một cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gần đến rồi, gần đến rồi! Con gần như đã được khám nghiệm tử thi. Thật may mắn."

Lúc này, bố mẹ và em gái của Raydel đang ôm anh chặt đến mức anh không thể thở được.

Phòng bệnh của chính bệnh viện nơi anh tỉnh dậy dường như quá chật chội khi có cả gia đình Klein trong đó.

Trước đó, nhân viên bệnh viện đã liên lạc với gia đình Raydel để thông báo rằng anh vẫn còn sống. Họ đến đây sau ba mươi phút trôi qua. Khi họ nhìn thấy Raydel vẫn còn xanh xao, họ hét lên.

"Mẹ đã nói với con rằng công việc của một thợ săn rất nguy hiểm! Thật may mắn khi ông trời thương xót. Cảm ơn Chúa! Con thật sự rất biết ơn Ngài." Mẹ anh vừa nói vừa lắc Raydel tới lui.

Về phần Raydel, anh vẫn còn bối rối về mọi thứ. Anh đã trở về từ cõi chết? Anh suy nghĩ rồi cuối xuống kiểm tra bản thân. Anh vẫn còn đầy đủ nội tạng và không phải là một cái xác ghê tởm vì cái chết kinh hoàng như được viết trong tiểu thuyết. Phải chăng điều đó có nghĩa là anh ấy đã chết trước khi câu chuyện bắt đầu?

Jinny Klein, em gái của anh ấy đã nói: "Anh đã vào ngục tối với bạn của mình, anh có nhớ không?"

Có phải cô ấy đang nói về sự kiện ở chương đầu tiên?

“Bác sĩ nói rằng anh... bị đau tim và tử vong. Có thể là khi Boss xuất hiện. Lúc đầu, bố và mẹ không tin, và em cũng vậy. Chúng em muốn bác sĩ khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân thực sự của cái chết, nhưng anh đã tỉnh dậy trước. Thật tốt là anh đã làm vậy trước khi chúng em thực sự khám nghiệm tử thi anh. Anh thật may mắn!" Jinny bắt đầu khóc, nước mắt của cô làm bẩn bộ đồng phục bệnh nhân của Raydel.

Chết vì cơn đau tim? Nhưng không phải nhân vật Raydel đã chết vì cái bẫy sao? Raydel cau mày. Khi anh cố nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngục tối, anh chỉ nhìn thấy những khung cảnh méo mó và cảm nhận một nỗi đau vô hình trong lòng. Anh xoa xoa thái dương cố gắng giúp mình nhớ lại ký ức, nhưng anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của một ai đó đang dần rời xa anh. Dù có hét to thế nào, người kia cũng không quay lại.

Tim Raydel lỡ nhịp khi nhìn thấy tấm lưng lạnh lùng đó. Đó có thể là cảm xúc thật của "Raydel", người sợ mất đi người bạn của mình. Linh hồn chàng trai trẻ hiện trong cơ thể Raydel chưa bao giờ biết liệu nhân vật này có thực sự coi nhân vật chính là bạn của mình hay không vì vai trò của anh ta không đáng kể, và anh ta chết quá sớm. Nhưng ngay bây giờ, anh bắt đầu cảm nhận được điều đó sâu thẳm trong trái tim Raydel, anh ấy... đã coi Han như bạn của mình.

Thật đáng tiếc. Anh kết bạn với nhân vật chính có trái tim kiên cường như vậy.

Vậy điều này có nghĩa là chương đầu tiên đã trôi qua và tôi đã phản bội nhân vật chính? Raydel nghĩ. Theo ký ức, nhân vật chính chắc chắn đã bỏ đi sau khi Raydel mất trí và cố gắng hy sinh nhân vật chính để anh ta có thể sống sót. Mọi chuyện diễn ra như được viết trong tiểu thuyết. Điều bí ẩn duy nhất là... tại sao anh ấy lại chết vì đau tim?

Theo những gì anh có thể nhớ, Raydel không có mắc bệnh mãn tính hay triệu chứng nào có thể gây ra cơn đau tim. Trong cuốn tiểu thuyết "Cách trở thành Thợ săn số một" không hề đề cập đến bất kỳ căn bệnh nào ở con người. Mọi người đều chết vì ngục tối hoặc bởi bàn tay của những thợ săn khác, nên việc Raydel chết vì một cơn đau tim là điều kỳ lạ.

Sau khi cố gắng nhớ lại ký ức của mình một lần nữa, Raydel nhớ lại một cảm giác.

Cảm giác từ lúc đó... lúc tim anh chợt giật thót!

Hình ảnh trong đầu anh là anh đang cố gắng  gọi tên nhân vật chính, và anh dùng hai tay ôm lấy đầu. Mọi thứ trở nên mờ ảo trong khi hình ảnh kỳ lạ về một nơi khác bắt đầu chồng lên những gì anh nhìn thấy. Anh nghe thấy âm thanh trò chuyện của đám đông như thể anh đang nhìn thấy hai nơi cùng một lúc. Anh cảm thấy có thứ gì đó như nước lạnh nuốt chửng mình.

Đó là lúc... linh hồn tôi nhập vào cơ thể này?

Khi thứ gì đó xâm chiếm cơ thể xong, anh cảm thấy trong lòng đau nhói như bị dao cứa vào!

".."

Raydel chết vì linh hồn của tôi đã nhập vào cơ thể này...?

Đây có thể gọi là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Raydel lên cơn đau tim trước khi chết vì cái bẫy trong tiểu thuyết.

Khi đang suy ngẫm miên man về điều này, Raydel không để ý rằng Jinny đang theo dõi mình.

Cô lau nước mắt và liếc nhìn anh trai mình. Cô thắc mắc tại sao Raydel lại bình tĩnh hơn bình thường nhiều. Bình thường anh ấy sẽ la mắng hoặc chửi bới gia đình nhưng giờ đây anh ấy rất điềm tĩnh và tốt bụng. Sự thay đổi trong tính cách của anh khiến cô vô cùng ngạc nhiên nhưng điều đó cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô không còn sợ bị anh mắng nữa.

"Raydel." Jinny nói.

Raydel nhướng mày. "Cái gì?"

Đó không phải là một câu 'Cái gì?' thô lỗ. Cô tự nghĩ, lại ngạc nhiên lần nữa.

"Anh có muốn liên lạc với bạn của anh không? Han ấy."

"Han..." Raydel lặp lại cái tên đó trước khi mỉm cười dịu dàng với cô, "Không sao đâu. Chúng ta không nên làm phiền cậu ấy."

Cô gái chớp mắt trước câu trả lời. "Chúng ta không nên làm phiền cậu ấy"? Trước đây, Raydel luôn nói về Han và khó chịu vì hành động lạnh lùng của Han đối với mình. Anh thường tự nhủ với mình phải làm gì vì sợ mất Han, mọi thứ đều xoay quanh Han như thể anh là người bạn thân duy nhất trong đời. Có vẻ như Han chưa bao giờ đáp lại anh ta dưới bất kỳ hình thức nào, điều này càng khiến Raydel căng thẳng hơn.

Nhưng hiện tại, Raydel nói rằng anh không muốn làm phiền Han. Điều này thật bất ngờ đối với Jinny, người phải nghe anh trai mình than thở về chuyện này hàng đêm.

Hoặc có lẽ họ đã thực sự không còn là bạn bè nữa? Cô ấy đã nghĩ như thế.

“Được rồi, em sẽ không liên lạc với anh ấy.” cô nói.

“Ừ, em không cần phải làm vậy.” Raydel nói. "Cảm ơn. Và xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng."

Lần này, không chỉ Jinny nghe được câu nói đó mà cả gia đình đều bị sốc. Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào Raydel với vẻ hoài nghi, họ cảm thấy khó tin vào những gì họ vừa nghe. Tất cả bọn họ đều có cùng một suy nghĩ trong đầu. Raydel nói "Xin lỗi"?! Mẹ cậu đưa tay về phía cậu và chạm vào trán cậu để kiểm tra xem cậu có bị sốt không.

Họ nghĩ rằng thật kỳ lạ khi Raydel không la hét hay nổi cơn thịnh nộ, nhưng họ không muốn đề cập đến điều đó vì họ sợ rằng điều đó có thể khiến anh ta bắt đầu nói những điều khó chịu một lần nữa. Đây có thể là vài giờ duy nhất mà đứa con trai độc ác của họ có hành động tử tế như thế này, nên cả gia đình quyết định tận dụng khoảnh khắc này nhiều nhất có thể. Tất cả họ đều vui vẻ nói về hạnh phúc của nhau mà không hề nói một lời nào về Han.

Raydel ở lại bệnh viện khoảng hai ngày trước khi được phép về nhà.

Hầm ngục hạng B mà Han và Raydel bước vào nằm ở trung tâm thủ đô. Sau khi Raydel qua đời vì một cơn đau tim, gia đình anh đã đưa anh trở lại bệnh viện ở quê nhà để thực hiện các nghi lễ tôn giáo. Khi Raydel học tại một trường trung học ở thủ đô, anh sống trong một ký túc xá gần trung tâm thành phố. Bây giờ, toàn bộ đồ đạc của anh đã được chuyển về nhà, anh có thể ở đây mà không cần lo lắng về ký túc xá.

Gia đình Raydel sống ở một vùng nông thôn nhỏ, được bao quanh bởi những khu nhà ở có hình dáng tương tự. Ngôi nhà nằm gần một tuyến tàu điện ngầm mà chỉ có một vài người sử dụng. Phòng ngủ của anh từ khi còn nhỏ nằm trên tầng hai với một ban công  nhỏ để anh có thể bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nó cũng giúp anh có thể nhìn thấy những chuyến tàu điện chạy ngang qua nhà mình hàng ngày.

Sau khi trở về nhà, Raydel phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Dù cơ thể thật của anh đã tốt nghiệp đại học nhưng anh vẫn phải ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi. Gia đình anh cũng sẽ ngồi cùng nhau trong mỗi bữa ăn. Raydel mang sách đến đọc trong khi em gái anh ngồi cạnh anh ngân nga và xem một cuộc thi trượt băng nghệ thuật trên tivi.

Jinny thường đến cửa hàng bách hóa gần nhà để tập trượt băng. Gia đình Raydel chưa bao giờ được đề cập trong cuốn tiểu thuyết, vì vậy tất cả những điều này đều là thông tin mới. Cha của Raydel là thợ sửa máy điều hòa, còn mẹ anh là giáo viên mẫu giáo. Jinny vẫn đang học năm thứ tư trung học và rất thích trượt băng. Cô mơ ước được thi đấu ở một giải đấu danh giá nhưng vì gia đình không có nhiều tiền nên họ không đủ khả năng chi trả cho cô ở các lớp học đặc biệt. Cô ấy chỉ có thể luyện tập trong những ngày nghỉ của mình.

Raydel muốn học tại Khoa Khoa học Chính trị. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nhân vật này lại có hứng thú với lĩnh vực nghiên cứu này. Trong thế giới tiểu thuyết "Cách trở thành Thợ săn số 1", nghề nghiệp chính mà mọi người quan tâm là nghề Thợ săn. Vì vậy, khi Raydel biết nhân vật chính ngoài việc là học sinh còn là một thợ săn, anh ấy đã muốn cạnh tranh với anh ta.

Raydel đột nhiên tự hỏi liệu anh có muốn tiếp tục làm thợ săn hay không.

Có lẽ vì Raydel không nỡ nhìn bạn mình đạt được điều gì đó nên ghen tị và cố gắng làm điều tương tự dù bản thân không hề muốn điều đó. Lần này, Raydel không muốn gặp lại Han nữa, anh không còn muốn liên quan đến thế giới thợ săn nữa nên thay vào đó anh đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Ở thế giới này, ngục tối và tòa tháp đã xuất hiện từ nhiều năm trước, bên trong chúng là những con quái vật và Boss theo cấp độ của hầm ngục, và Thợ săn phải vào trong đó để tiêu diệt đám quái vật đó. Nhưng không cần phải giải thích thêm vì sẽ không có hầm ngục nào xuất hiện ở thị trấn nhỏ này nên không có gì phải lo lắng cả. Một nhân vật phụ như anh chỉ cần vào đại học, tốt nghiệp và trở thành người làm công ăn lương.

Sau khi đưa ra quyết định, Raydel nhấc điện thoại lên và mở khóa màn hình.

Anh nhìn vào thông tin liên lạc mà mình đã lưu và kéo xuống cho đến khi tìm thấy một cái tên.

Liên hệ của Han đã được lưu vào danh mục "Yêu thích".

Raydel chặn anh ta ngay lập tức. Anh cũng xóa và chặn mọi thứ liên quan đến Han trên mọi tài khoản xã hội. Anh không hề cảm thấy hối tiếc hay buồn bã mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi cuối cùng đã cắt đứt hoàn toàn thế giới của Thợ săn. Han thậm chí có thể không nhận ra rằng mình đã bị chặn vì có lẽ anh ấy đang bận ghét Raydel.

Raydel khóa điện thoại và thở dài.

Tạm biệt thế giới của Thợ săn.

Sau đó, anh dành phần lớn thời gian cho việc ôn thi.

Thời gian trôi đi chậm rãi. Từ một ngày đến một tuần, đến nửa tháng, đến cả tháng. Raydel bắt đầu cảm thấy thoải mái với cuộc sống mới này. Điều duy nhất còn sót lại từ kiếp trước của anh là ký ức về việc anh đọc cuốn tiểu thuyết "Cách trở thành Thợ săn số 1". Trên thực tế, ngay cả những điều về thợ săn và ngục tối cũng bắt đầu mờ dần trong tâm trí anh.

Cho đến một ngày...

Cha anh đến gõ cửa trước khi hét lên vì sốc. "Jinny... ở bệnh viện...!"

____________________

"Chân em gãy rồi, em đã ngã nhầm vị trí rồi."

Jinny đang nằm trên giường và đeo nẹp nhẹ nhàng nói.

Raydel được gia đình kéo đến bệnh viện ngồi trên băng ghế. Ngoài cửa sổ, bầu trời buổi tối bắt đầu chuyển sang màu hồng cam trong khi không khí trở nên lạnh hơn. Raydel nghĩ mình thật may mắn khi được mặc một chiếc áo hoodie dày đến bệnh viện. Anh ấy lắng nghe cuộc trò chuyện ở tầng dưới một lúc trước khi nhún vai.

"Sao em lại bị ngã vậy? Bình thường em không bị ngã phải không?" anh ấy hỏi.

"Chà, trong lúc luyện tập có một đứa trẻ đột nhiên chạy tới trước mặt em và thành ra như này." Jinny bĩu môi, nhưng đôi mắt cô bắt đầu lấp lánh. "Tuy nhiên, anh có mang cho em đồ ăn nhẹ như em yêu cầu không? Em rất muốn một ít sôcôla ngay bây giờ. Hãy cho em một ít."

Raydel mở ba lô và tìm kiếm sô cô la trong vô số đồ ăn nhẹ trong đó. Anh đưa cho cô một nhãn hiệu sôcôla đắt tiền. Jinny vội vàng nhận lấy và ăn nó một cách vui vẻ. Khi nhìn thấy em gái mình vui vẻ nhai sôcôla, Raydel mỉm cười trước khi bỏ một chiếc vào miệng.

Cô gái ăn xong và liếm sạch ngón tay. Cô nhìn những thanh nẹp trên chân mình và thở dài.

“Em có nên trở thành Thợ săn không?"

Raydel nhướng mày. "Tại sao?"

"Em có lẽ sẽ có nhiều khả năng trở thành một Thợ săn hơn là một vận động viên trượt băng thành công." Jinny khoanh tay và uể oải chán nản. "Anh đã bao giờ đọc số liệu thống kê về ngục tối chưa? Ba mươi ngục tối mới xuất hiện trên khắp đất nước mỗi ngày, nên tất nhiên hầu hết mọi người đều trở thành thợ săn để kiếm tiền nhanh chóng. Em đang nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu em cũng nên trở thành một thợ săn. Anh biết không, nếu một con quái vật đánh rơi "đồ tạo tác", em có thể kiếm được rất nhiều tiền từ nó. Sau đó, em có thể tự mình trả tiền cho khóa học trượt băng của mình."

Thật tiếc khi nghề Thợ săn lại là công việc được dành riêng cho nhân vật chính và nhân vật phản diện. Một nhân vật phụ không liên quan gì đến nhân vật chính sẽ không bao giờ trở thành một thợ săn thành công.

Raydel không nói ra điều mình nghĩ.

"Còn anh thì sao? Anh không muốn trở thành thợ săn nữa à?" Jinny hỏi.

"Không còn nữa. Hiện tại anh chỉ muốn tập trung vào việc luyện thi."

"Anh không thích nó sao? Nhưng thành thật mà nói, em chưa bao giờ thấy anh có bất kỳ tạo tác nào."

Một cổ vật có thể cho phép thợ săn sử dụng sức mạnh của nó. Bạn chỉ có thể nhận được nó khi giết quái vật hoặc mua chúng từ các chợ do Hội thợ săn tổ chức.

Raydel nói: “Ừ, anh không gặp may với việc đó. Đó là lý do tại sao anh không nghĩ mình nên trở thành một Thợ săn”.

"Còn bạn của anh thì sao? Anh ấy vẫn là Thợ săn à?"

Han? Raydel suy nghĩ trước khi nói ra sự thật. "Cậu ấy vẫn là một Thợ săn và cũng là một Thợ săn thành công."

Điều đó là chắc chắn. Nhân vật chính cuối cùng sẽ trở thành Thợ săn giỏi nhất thời đại.

"Cái gì? Nghe hay đấy. Thật ghen tị với anh ấy. Anh ấy chắc chắn phải giàu có" Jinny nói, nhưng rồi nụ cười của cô chuyển sang khịt mũi. Cô ấy cau mày. "Raydel, anh có ngửi thấy không?"

"Mùi gì?"

"Nó có mùi rất hôi, giống như ai đó đã vứt rác gần đây vậy."

Raydel ngồi yên, cố gắng ngửi nó, rồi đột nhiên anh ngửi thấy mùi gì đó khó chịu đến nỗi đau cả mũi. Lông mày anh nhíu lại. Anh nghiêng người qua cửa sổ để đảm bảo rằng không có ai vứt rác trong khu vực này. Bệnh viện này chủ yếu tập trung vào vấn đề vệ sinh nên việc có mùi hôi như thế này là điều bất thường.

“Nó có mùi như formalin," Jinny nói trước khi chỉ vào cửa sổ bảo Raydel đóng nó lại. Sau đó cô nằm xuống giường. "Tối nay anh sẽ ở đây với em phải không? Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Cô ngân nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ. Cô bật tivi trong khi Raydel tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi. Mùi bí ẩn đang dần biến mất khỏi tâm trí họ.

Anh ấy ngủ quên khi đang đọc sách. Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là nửa đêm.

Trong căn phòng lờ mờ ánh trăng, Jinny đang ngủ ngon lành với chiếc điều khiển từ xa trên tay. Chiếc tivi đã tắt rồi.

Raydel bối rối nhìn quanh phòng. Anh nằm yên trong sự im lặng của bệnh viện và khẽ thở dài. Đặt cuốn sách xuống bàn cạnh sofa nơi anh đang nằm, anh cảm thấy hơi khát nước nên dụi mắt rồi dùng đèn pin điện thoại soi đường đến tủ lạnh gần phòng tắm trong phòng.

Khi đang chọn chai nước, anh chợt ngửi thấy mùi gì đó.

Raydel dừng lại khi mũi anh giật giật vì mùi này. Anh cau mày khi nhận ra đó chính là mùi hôi cách đây không lâu.

Lúc này, anh thoáng thấy có người đi ngang qua cửa.

Luôn có người thân của bệnh nhân và y tá đi lại trong bệnh viện cả ngày, nhưng lúc này Raydel mới cảm thấy có điều gì đó không ổn ở người này vì anh ta bước đi một cách... chậm rãi và kỳ lạ.

Giống như anh ấy đang kéo lê đôi chân của mình...

Người đàn ông này bước đi như thể bị thương. Raydel ngay lập tức đặt chai nước trở lại tủ lạnh, nghĩ rằng mình nên giúp đỡ người đó. Nhưng khi mở cửa nhìn thấy bóng lưng của người đó, anh mới nhận ra người đó chỉ đứng bất động giữa hành lang, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng bên người.

Anh ấy không mặc đồng phục bệnh nhân như Jinny mà thay vào đó là một chiếc chăn của bệnh viện. Không, đó không phải là một cái chăn. Nó có vẻ giống một tấm vải họ dùng để che các thi thể... trong nhà xác.

Raydel bối rối khi nhìn thấy quần áo của người đó. Sau đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng nghiến răng phát ra từ phía bên kia.

Mùi hôi thối ngày càng mạnh hơn. Đang định gọi cho người đó thì anh nghe thấy giọng của một y tá.

“Anh ở đó, có chuyện gì thế? Sao anh lại đứng ở đây?"

Cô kéo chặt áo khoác trước khi bước đến chỗ bệnh nhân. Nhưng khi nhìn thấy mặt bệnh nhân, cô giật mình lùi lại, sắc mặt tái nhợt. Cô quá sợ hãi để hét lên và đã quá muộn để bỏ chạy. Người đàn ông đó bất ngờ lao tới và cắn vào cổ cô bằng hàm răng sắc nhọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro