Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans & Beta: Aki Isagawa

Trước khi tôi tiếp tục kể câu chuyện của đứa trẻ đó, tôi cần phải làm rõ một vài thứ trước: rằng tôi đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết và tôi đã đầu thai vào thế giới này.

Tôi đã có chín năm sống ở đây và nó đủ để tôi thích nghi vì vậy tôi ổn. Tuy nhiên, tôi vừa mới phát hiện ra đây là thế giới trong tiểu thuyết, điều đó khiến tôi vô cùng giật mình.

Đánh giá về cách sống mọi người ở đây, tôi có thể nói đây không phải là thế giới giống như thế giới trước của tôi, nhưng cuộc sống hàng ngày của tôi bình thường đến mức tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết.

Tất nhiên, cho đến khi tôi gặp đứa trẻ này.

Tôi thích đọc cuốn tiểu thuyết này bởi vì tính cách độc đáo của nhân vật chính và nhờ đó tôi có thể nhớ rõ câu chuyện.

Shuel Sebrirua hay là Shu.

Con trai duy nhất của Công tước Sebrirua và như đã nói ở trên, là nam chính của cuốn tiểu thuyết này.

Tất nhiên, đơn giản là tôi phải mang cậu ấy đi và chăm sóc cậu ấy thật tốt.

"Arwen, tao đã nói là đi thôi. Đừng có nghĩ đến việc cố gắng mang theo một trong những thứ bẩn thỉu đó hay mua một nô lệ, tsk. "

Sự khinh thường trong lời quở trách của mẹ tôi rất đúng lúc. Bà ấy là lý do tại sao tôi không thể ngay lập tức rời đi với cậu bé này. 

Mặc dù tôi đã đầu thai nhưng không có giấc mơ nào đáng yêu như là được sinh ra trong sự giàu có hay được cha mẹ yêu thương bao bọc. Tôi sinh ra trong một gia đình tử tước nghèo khó, và cha mẹ tôi là những kẻ vô liêm sỉ, không nghĩ gì khác ngoài việc nuôi nấng và bán đi đứa con gái xinh đẹp của họ để lấy chồng. 

Vì gia đình tôi không có một xu dính túi và bố mẹ tôi không coi trọng tôi nên tôi không có tiền. Tôi có thể chăm sóc Shuel trong những điều kiện này không?

"Sẽ thật nhẹ nhõm nếu cha tôi không đánh tôi đến chết." Tuy nhiên tôi đã biết sẽ có người khác cứu cậu ấy vì tôi đã biết nguyên tác diễn ra như thế nào. 

Cha mẹ của Shuel là những người cai trị một công quốc, đã sớm tìm thấy nơi ở của con trai họ. Không khó nếu xét đến sự giàu có và quyền lực của gia đình công tước duy nhất của đế chế. Nhưng vấn đề là họ đã chết trên đường đoàn tụ với con trai của họ.

Tự cổ chí kim, dục tốc bất đạt, chậm mà chắc. Điều đó quả đúng trong trường hợp này.

Khi nghe tin đã tìm thấy được con trai mà họ luôn tìm kiếm, vợ chồng công tước đã phóng lên xe ngựa và vội vã chạy đến nơi báo tin rằng ai đó đã tìm thấy cậu ấy mà không cần suy nghĩ. Shuel ở một vùng nông thôn, nơi có cảnh quan cực kỳ hiểm trở. Khi màn đêm buông xuống, cả người đánh xe lẫn ngựa đều mệt mỏi vì đã đánh xe ngày đêm, bánh xe lắc lư trên con đường núi.

Cuối cùng, cả hai đã chết sau khi chiếc xe của họ rơi xuống vách đá.

Gia đình Sebrirua không có họ hàng. Chỉ còn lại Shuel đơn độc một mình khóc trước cái chết của cha mẹ mình, và đó là lý do khiến gia đình Sebrirua lụi tàn.

Sau đó Shuel bị bỏ lại trong trại trẻ mồ côi, trở thành nạn nhân của sự ngược đãi vô cớ, và nữ chính Rietta đã giải cứu cậu vào mùa đông năm cậu 12 tuổi. 

Nếu giám đốc trại trẻ mồ côi không nói dối về tuổi của Shuel, thì hiện tại cậu ta khoảng bảy tuổi. Đó là lý do tại sao nếu tôi để Shuel ở đây, anh ấy sẽ trải qua 5 năm tiếp theo của cuộc đời mình mà không có gì ngoài đau khổ.

Tôi sẽ mang cậu ta đi ngay bây giờ, bất kể tôi thành công hay thất bại, hay đứng yên và để cậu ta đối mặt với sự lạm dụng? Tôi đã phải quyết định giữa hai sự lựa chọn đó.

"... Ah, nghiêm túc đấy!" Tôi khẽ rên rỉ.

Mặc dù tôi đã sống đến độ tuổi trường thành trong kiếp trước, nhưng hiện tại tôi chỉ mới chín tuổi. Và nó thậm chí chưa được bao lâu kể từ sinh nhật cuối cùng của tôi!

Không phải là sẽ hơi nghiêm trọng nếu can thiệp vào vết thương tâm lí cả đời của nhân vật à? Và hơn thế nữa, lẽ ra tôi không cần phải gánh vác điều đó khi bị mắc kẹt trong cơ thể chín tuổi của mình.

Tôi nhăn mặt vì miễn cưỡng, nhưng cuối cùng không thể làm ngơ trước những giọt nước mắt của Shuel.

"... Mẹ."

"Gì?! Tao đã nói bao nhiêu lần rằng chúng ta sẽ rời đi?! Mày định hành động khiếm nhã như vậy trước mặt thường dân à?"

"Con muốn mang theo đứa trẻ đó."

Trước những lời đó, khuôn mặt mẹ tôi nhăn lại vì bối rối, và những cảm xúc lẫn lộn khác, đôi lông mày đang nhíu lại của bà dò xét.

"Gì?"

"Con muốn mang theo đứa trẻ đó, Mẹ."

"Mày điên à– Arwen!"

Bà ấy cao giọng, rồi hạ giọng khi nhận ra mình đang ở bên ngoài. Lợi dụng cơ hội này, tôi khẽ cụp mắt xuống

"Nhưng cậu ấy quá dễ thương mà mẹ."

Trước câu trả lời ngớ ngẩn của tôi, mẹ tôi co giật và nhếch khóe miệng. Bà ấy chỉ tiếp tục lườm tôi, vì vậy tôi lớn tiếng và chỉ vào Shuel.

"Con muốn đứa con đó, thưa Mẹ. Không phải mẹ đã nói rằng mẹ sẽ mua cho con mọi thứ con muốn sao?"

Đôi mắt của giám đốc trại trẻ mồ côi sáng lên trước lời nói của tôi. Ông ta thúc nhẹ Shuel về phía tôi, điều này làm cho khuôn mặt của mẹ tôi tối sầm lại.

Vâng, thưa Mẹ, chẳng phải Tử tước Broschte coi trọng nhân phẩm và danh dự hơn hết sao?

Bà ấy chắc chắn sẽ không để mất mặt trước những dân thường vì vậy bà ấy sẽ đưa Shuel đi cùng.

"Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện tại nhà."

Tôi lặng lẽ thở dài trước cảnh mẹ nghiến răng uất hận.

Tuy nhiên, việc chịu một trận đòn chẳng là gì so với việc đánh đổi mạng sống của một người.

19/11/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro