Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Quà!'

Ngay khi tôi chọn nó, một thông báo mà chỉ tôi có thể thấy đã xuất hiện.

[ <Hệ Thống> Giới thiệu Gói Thay Đổi Công Việc của Frintz Rodellaine (Chiến Đấu) – 'Năng Lượng Bậc Thầy Aura' và 'Phước Lành Cho Sự Tăng Trưởng Nhanh'. ]

[ <Hệ Thống> Aura là sức mạnh chỉ có thể được thức tỉnh bằng cách tôi luyện cơ thể như thép và thông thạo ít nhất một loại vũ khí. Để giúp thức tỉnh, 'Năng Lượng Bậc Thầy Aura' có ba hạng mục cần hoàn thành: 'Nhiệm Vụ Thức Tỉnh Aura'. 'Rèn Luyện Thể Chất', và 'Tập Luyện Vũ Khí'. ]

Phương pháp khá khác so với nhiệm vụ Thần lực mà tôi nhận được. Không giống ma thuật hay Thần lực, thứ là bước đầu tiên để thức tỉnh khả năng, Aura đã ở gần bước cuối cùng của kiếm thuật, nên đây là lẽ đương nhiên.

[ <Hệ Thống> Frintz Rodellaine đạt được 'Cơ Thể Cường Tráng Lv.1' thông qua rèn luyện thể chất. ]

[ <Hệ Thống> Frintz Rodellaine đạt được 'Kiếm Gỗ Cơ Bản Lv.1' nhờ 'Tập Luyện Vũ Khí'. Nếu bạn thay đổi vũ khí chính, kỹ năng vũ khí sẽ tự động thay đổi. ]

[ <Hệ Thống> Một nhiệm vụ có điều kiện để thức tỉnh Aura đã được giao cho Frintz Rodellaine. ]

[ <Nhiệm Vụ> Để trở thành Bậc Thầy Aura, trước tiên bạn phải trở thành Kiếm Sư!

Cơ Thể Cường Tráng đạt Lv.50 (1/50)

Kỹ năng vũ khí đạt Lv.50 (1/50)

– Vũ khí cơ bản được đăng ký hiện tại là 'Kiếm Gỗ', vũ khí phụ là 'Không có'. ]

[ <Hệ Thống> 'Phước Lành Cho Sự Tăng Trưởng Nhanh' được áp dụng cho Frintz Rodellaine. Thông thạo được nhân đôi. ]

"Hử?"

Đôi vai của Frintz cứng đờ.

Bề ngoài không có thay đổi rõ ràng, nhưng có vẻ như anh ấy đã cảm nhận được gì đó.

"Em đã đầu tư 11 triệu tiền rồi, nên anh phải chăm chỉ vào đấy."

"Hả?"

"Đừng để bị đánh nữa."

"Ư– ha, được rồi."

Yêu cầu xong, tôi bật dậy.

"Eli, em đi đâu thế?"

"Em đột nhiên có cảm hứng với giả kim thuật, nên em cần phải đi chế biến."

"Có cảm hứng với giả kim thuật? Nhưng em định chế món gì?"

"Lần này em đã nghĩ ra công thức có vị mì ống và bít tết để làm thuốc hồi năng lượng của em trở nên ngon hơn. Em phải đi làm ngay, kẻo cảm hứng lại bỏ đi mất!"

"Oa, sẽ ngon lắm đây."

"Anh ngồi nghỉ đi. Em sẽ cho anh thử khi hoàn thành."

"Không được đâu. Anh phải quay lại chỗ thiếu gia. Em nghĩ lớp kiếm thuật đã kết thúc chưa? Anh muốn cầm lại thanh kiếm gỗ quá..."

Nhìn anh ấy âm thầm tích cực, có vẻ như 11 triệu tiền sẽ không uổng phí.

"Gặp anh sau nhé."

"Ừ, lát gặp, Eli."

***

Đã một tuần trôi qua sau khi Romdio suýt đánh chết Frintz dưới danh nghĩa huấn luyện. Đã có điều thay đổi từ hôm đó. Chính Romdio là người cảm nhận rõ nhất bằng cơ thể của cậu ta.

"Này, thằng kia! Ha– ha–! Sao ngươi ngày càng giỏi né thế? Ha– ha–!"

"Ưm, tôi cũng nghĩ vậy... có lẽ thiếu gia mệt rồi?"

"Khốn kiếp! Đừng có nói lại ta bằng giọng thoải mái! Ha– ha–!"

Thầy dạy kiếm thuật nhất quyết bám lấy chính sách giáo dục của mình, nhưng với điều kiện tăng cường các biện pháp an toàn. Những trận đấu kiếm gỗ liên tục diễn ra.

Tuy nhiên, Romdio không thể đắm chìm trong ảo tưởng rằng cậu ta là hiệp sĩ mạnh nhất lục địa như trước nữa.

Đó là bởi, bằng cách nào đó, thầy giáo luôn chỉ định Frintz làm đối thủ của cậu ta.

Romdio tức tối lao đến Frintz và chém thanh kiếm gỗ theo chiều dọc.

Như trước, Frintz nhẹ nhàng nâng kiếm gỗ lên và cố tự vệ, kết quả.

Vù!

Kiếm gỗ bay khỏi tay Romdio, và cơn đau ở cổ tay bùng phát.

"Au!"

"T-Thiếu gia!"

"Ngươi, đồ khốn, ta, ngươi dám tấn công ta? Ư, sao! Sao ngươi có thể...!"

"Tôi, tôi xin lỗi. Tôi không tấn công cậu đâu, nhưng không ngờ thanh kiếm lại tự bật ra..."

"Cái gì cơ, tên kia! Bây giờ ngươi đang cố nói gì vậy?!"

Romdio suýt nổ tung khi nghe Frintz vừa chặn nó nhưng kết quả lại thành một đòn phản công.

Tuy nhiên, không có sự dối trá nào trong lời của Frintz.

Thực ra, một thông báo mà không ai có thể thấy đã xuất hiện cách đây ít lâu.

[ <Hệ Thống> Chúc mừng! Đã đạt 'Cơ Thể Cường Tráng Lv.5'. Bây giờ các đòn tấn công vụng về sẽ tự động được phản đòn. ]

[ <Hệ Thống> Chúc mừng! Bạn đã đạt được 'Kiếm Gỗ Lv.4'. Giờ đây bạn có thể nốc ao tên đần nhà Bá tước như giặt quần áo bẩn. ]

'Là mình tưởng tượng ư? Cảm giác như có thứ gì đó đã thay đổi trong cơ thể mình.'

Ngay cả Frintz cũng có thể cảm nhận nó một cách chậm rãi.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi!"

Thầy dạy kiếm thuật với mái tóc vàng ngắn và bộ ria mép cá trê tiến đến và ân cần chỉ điểm cho bài học hôm nay.

Tuy nhiên, mục tiêu không phải Romdio.

"Chà, thiếu niên Frintz! Cậu đang thực sự tiến bộ từng ngày đấy! Ta muốn cậu tập trung vào việc hơi khuỵu đầu gối và dùng cánh tay thay vì cổ tay khi cố đỡ đòn!"

"Cảm ơn vì lời khuyên, thưa Tử tước."

"Fufu, ta mới là người biết ơn chứ. Những ngày này, nhìn thiếu niên Frintz lớn lên là niềm vui của ta!"

Romdio gầm lên trước cảnh tượng ấm lòng.

"Này, Tử tước Carmel! Ông là giáo viên của ai hả?"

"Haha, ta xin lỗi, thiếu gia. Ta không thể ngừng nhìn vào một học sinh giỏi có thể trở thành thiên tài thế kỷ và có thái độ tốt trong lớp."

Thầy dạy kiếm thuật, Tử tước Carmel, đã đối xử tử tế với Frintz, không giống kẻ đã chẳng giúp gì trong vụ đánh đập trước đó.

Thực ra, ông ta cũng có lý do riêng.

Khi đó, ông ta đã đầy bất mãn khi buộc phải nhận việc giáo dục Romdio Gillette, một học sinh kém mà ai cũng tránh xa. Hơn nữa, việc này chỉ vì ông ta là chư hầu của gia tộc.

Kết quả của việc bỏ bê để nó tự sinh tự diệt, điều gì đó đã xảy ra.

Tuy nhiên, nhờ phát hiện một viên ngọc trong bùn sau sự việc đấy, linh hồn của một giáo viên đích thực đã bùng cháy.

'Mình có thể nuôi dạy một hiệp sĩ Aura ở đây!'

Vì thấy có lỗi nên Tử tước Carmel muốn làm điều tốt hơn cho Frintz. Ông ta thì thầm với Frintz để Romdio không nghe thấy.

"Thiếu niên Frintz, nếu cậu gặp khó khăn trong khi luyện tập, cậu có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào. Nơi ta ở là tầng 3 của khu phụ phía Tây. Cậu biết chưa?"

"Ngài Tử tước, sao một người hầu như tôi có thể..."

"Ôi, cậu lạnh lùng thế. Khi chỉ có hai người, cậu có thể gọi ta là sư phụ."

Với một học sinh tài năng như vậy, ông ta phải hình thành một mối quan hệ bền chặt và thân thiết trước khi có kẻ lén lút khác có thể tóm được cậu.

Frintz đáp lại một cách lịch sự, đỏ mặt tai tía trước sự tử tế dành cho mình.

"C-Cảm ơn những lời của ngài ạ."

"Hô hô, đó không phải những lời sáo rỗng đâu."

Từ những ngày còn trẻ, Tử tước Carmel đã làm việc rất tốt.

Thời gian khi Gillette tự khẳng định tên tuổi với tư cách Kiếm Sư. Tử tước Carmel, một thành viên ưu tú của Sư Đoàn 1 thuộc đơn vị chinh phục Ngục Tối trước đây của lãnh địa Bá tước, đã nổi tiếng là một kiếm sĩ thiên tài trẻ tuổi.

Được dạy dỗ bởi một người như vậy chẳng phải là một vinh dự lớn sao?

'Mình cũng có thể trở thành một hiệp sĩ ư?'

Frintz tưởng tượng việc cậu được bổ nhiệm làm hiệp sĩ tại Học Viện Quân Sự, học viện công nổi tiếng khắp lục địa và tự tuyên thệ trước thanh kiếm.

Vì lý do nào đó, cậu cảm giác như mình đã có một giấc mơ trong tay.

***

"Eli!"

"Anh ở đây ạ?"

Tôi nghiền một miếng bít tết cho đến khi nó thành mochi, và rạng rỡ chào anh ấy. Những ngày này, tôi đang tập trung vào việc bào chế các loại thuốc thảo dược.

Quá trình áp dụng các hương vị thực phẩm như bít tết, mì ống, cá hồi hun khói và bánh nướng sốt việt quất vào các loại thuốc cô đặc cao đang diễn ra suôn sẻ.

Lần nếm thử đầu tiên luôn do Frintz thực hiện.

Giống việc dùng đủ loại tiên dược để tăng sức mạnh trong võ thuật, các chất bổ sung trong giả kim thuật là điều cần thiết ở thế giới này.

Ngay cả tên đần bất tài nhà Bá tước cũng uống thuốc thay nước, không đời nào tôi lại không để Frintz uống gì.

'Nhờ trang trại Ngục Tối, các loại thảo mộc cũng được cung cấp với số lượng lớn, quá tốt luôn."

Để tham khảo, tôi cũng đã uống loại thuốc thảo dược có hương vị đã được xác minh bởi Frintz thử vị. Tôi cũng cần chăm sóc bản thân mà, è hem.

Hôm nay, tôi đã trình ra một phần thử nghiệm cho anh ấy. Phản ứng của Frintz khi uống nó vẫn tốt như thường lệ.

"Oa, cái này ngon quá!"

"Thật không?"

Nó có vị như kimbap cá ngừ. Đây là một điều khá bất ngờ, có vẻ như đồ ăn Hàn Quốc khá dễ chấp nhận đối với người ở thế giới này.

Tôi đợi đôi má phồng lên như sóc của anh ấy dịu đi, rồi lôi những viên thuốc mà tôi đã giữ ở bên ra.

"Anh cũng sẽ thử cái này chứ?"

"Chắc chắn rồi!"

Frintz cầm lấy, ăn nó một cách không phòng bị, và ngay khi cắn một miếng.

"Oái, ặc, phì!"

Anh ấy đã nhổ luôn.

"... hô, tệ đến vậy sao?"

"Ách! X-Xin lỗi, Eli! Em đã làm nó, vậy mà anh...! Anh thực sự xin lỗi. Xin lỗi...!"

"Thành công."

"... hả?"

Tôi cười nham hiểm.

"Muahaha. Em đã làm nó để tặng cho tên ngốc kia đó. Nó có vị phân chim sẻ đấy! Đó là thành công lớn đến nỗi anh có thể nôn ra chỉ với một lần cắn!"

"..."

Khi tôi quay quanh, Frintz đã có đôi mắt đầy oán giận.

"Em thật xấu tính khi cho anh ăn thứ đó."

"Ôi, anh giai à. Anh buồn sao? Nhưng nó tốt cho cơ thể mà."

"..."

"Anh? Anh có đó không, anh ới?"

"..."

Frintz ngồi lại và quay lưng với tôi.

Ầu men. Chắc là anh ấy buồn rồi.

"Em chỉ đùa thôi. Anh giận à?"

"..."

"Anh ơi."

"..."

Có vẻ như một lời xin lỗi không chỉ cần sự chân thành mà còn cẩn cả sự trung thực nữa.

"A, em sẽ cho anh một nửa sữa socola của em trong tuần tới! Đừng giận nữa! Nhé?"

"... gì cơ?"

Rồi Frintz liếc tôi. Đôi mắt mở to như thể ngạc nhiên rất sửng sốt.

Tôi đã nao núng. Tôi thiếu kiên nhẫn nên tôi đã làm những gì mình từng làm với anh trai khi còn nhỏ, nhưng tôi đoán điều đó đáng ngờ vì tôi đang làm việc mà mình chưa bao giờ làm.

Không có gì tốt khi bị quan sát nên tôi đã giả vờ bình thường.

"Có chuyện gì vậy?"

"A, ừm... việc đó... tự dưng cảm thấy có thứ gì đó nảy ra thôi."

"... hở?"

Câu trả lời cho câu hỏi đặt ra để thoát khỏi tình hình này hơi lạ.

"Không, không có gì."

Vì Frintz đã lướt qua nó trước nên tôi quyết định không đào sâu thêm nữa.

"Anh vẫn còn giận sao?"

"Anh chưa bao giờ giận cả. Anh cũng chỉ đùa thôi."

Tôi nhẹ nhõm trước nụ cười rạng rỡ đó. Những sự cố nhỏ nhanh chóng bị lãng quên, Frintz và tôi bắt đầu trò chuyện rôm rả đến quên thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro