Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chớp mắt và nhìn chằm chằm cô bé. Nó trạc tuổi tôi và có mái tóc màu nâu khá dài...

"Hừ! Khi trưởng hầu đến, mày chết chắc, Ellet à!"

Coi những lời độc địa kìa, cô ta hình như không phải bạn rồi.

Chẳng mấy chốc, một phụ nữ ưa nhìn, được cho là trưởng hầu, đã xuất hiện với một tiếng thịch.

"Ellet! Sao mày lại ở đây? Máy vẫn chưa đi phụ bếp hả!"

"Gì? Phụ bếp? Cháu á?"

"Vậy thì ở đây còn đứa trẻ lười biếng nào chỉ ăn và chơi ngoài mày nữa?!"

Kể cả thể, tôi vẫn làm việc bếp chứ bộ... đối với tôi, người đã sống một mình, nấu ăn nghĩa là hâm nóng những hộp cơm đông lạnh và đặt đồ giao tận nơi...

Không, có vấn đề lớn hơn thế.

Cơ thể này là một đứa trẻ khoảng 10 tuổi. Việc bóc lột sức lao động của trẻ em hợp pháp ở thế giới này ư?

Sau đó, hại người nữa đã xuất hiện.

"Thưa bà! Ellet còn quá nhỏ. Việc phụ bếp vẫn còn quá sức đối với một đứa trẻ."

"Cha nói đúng. Cháu sẽ làm cho cả phần của em ấy. Nhé?"

Một người cha và con trai đang cầu xin thay tôi. Trong số đó, tôi nhận thấy đầu của cậu con trai cũng có màu hồng giống như của tôi.

"Frintz! Nhóc đang làm gì ở đây vậy, còn lớp của thiếu gia thì sao?! Về vị trí của mình ngay!"

"T-Thưa trưởng hầu!"

"Cậu giả kim thuật sư, cậu định bao bọc con gái mình đến khi nào? Nếu cậu 10 tuổi, cậu đã lớn rồi. Cậu phải trả tiền cho bữa ăn của mình!"

"Sao tôi có thể để con gái mình đến nơi bận rộn và mệt nhọc như nhà bếp chứ... nếu con bé bị thương..."

"Đủ rồi, hầu nữ đều thuộc thẩm quyền của tôi. Nếu cậu tiếp tục, tôi sẽ nói với chủ nhân!"

Quả nhiên, người đàn ông như học giả đẹp trai ở tuổi 30 và cậu bé có mái tóc hồng có vẻ là người nhà của cơ thể chuyển sinh của tôi.

'Gia đình...'

Cảm giác khó xử và kỳ lạ.

Cậu bé tóc hồng không nhượng bộ ngay cả khi đã bị mắng một lần.

"Nhưng Nelly 11 tuổi cũng không làm việc mà."

Cô bé tóc nâu nhảy tới bên cạnh người phụ nữ khi tên nó được réo lên.

"Con gái tôi khác! Nelly sẽ được đào tạo để trở thành người hầu trả, không phải một hầu nữ làm đủ thủ việc bẩn thỉu, nếu tay nó bị thương thì sao!".

Ngẫu nhiên, có vẻ như nó có quan hệ gia đình với trưởng hầu tức giận kia.

Trong khi tôi tập trung thu thập thông tin, Nelly, người đang cao hứng nhờ sự chống lưng của mẹ mình, đã nói chỉ để tôi nghe thấy.

"Hôm nay mày không khóc à. Sao thế? Nghĩ đến lần trước bị tao tát cho mấy cái đi, mày đã muốn khóc chưa?"

Tôi càng thích hơn khi biết cơ thể này từng bị tát. Khi sự thù địch đã rõ ràng, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Trưởng hầu gây áp lực cho cuộc nói chuyện.

"Trước khi tôi cho nó xuống thẳng phòng giặt đồ, biết điều thì đến nhà bếp đi!"

Tự hào với vô số sách Rofan đã đọc, tôi biết rõ phòng giặt đồ là nơi làm việc vất vả nhất.

Đó không phải nơi mà ta phải đối phó với tro tàn từ bếp lò trong khi vật lộn với một đống đồ ướt nhẹp nặng trĩu trong tầng hầm đầy hơi nước sao?

Không thể có chuyện một đứa trẻ sống sót ở nơi chỉ có những hầu nữ lực điền nhất.

Nhà giá kim và cậu bé tóc hồng bồn chồn. Tôi không muốn thấy họ như thế.

"Dạ! Cháu sẽ đi phụ bếp!"

"Let!" (Anh trai)

"Không sao. Em sẽ làm việc chăm chỉ!"

Ngay cả khi tôi nghe thấy giọng của chính mình, tôi thấy nó dễ thương đến mức khiến bất cứ ai cũng vui vẻ và thoải mái.

"Tốt, nghĩ thế là tốt lắm."

Hai mẹ con trưởng hầu cười toe toét. Cái mặt xí quắc của họ đầy những lời chửi thề, và không thành lời những suy nghĩ rằng họ sẽ ngược đãi tôi nhiều nhất có thể.

Giống như họ, tôi cười thật tươi.

Cửa Hàng Tiền Mặt không chỉ bán các gói chiến đấu.

[ <Sản Phẩm> Gói Thay Đổi Công Việc (Phi Chiến Đấu)

Một sản phẩm giúp người chuyển sinh ăn và sống. Bạn có thể chọn và thức tỉnh một trong những khả năng chuyên nghiệp phi chiến đấu phù hợp với thiết lập thế giới của nguyên tác, chẳng hạn như nấu ăn, trồng trọt, nghề mộc và giả kim thuật.

Giá: 2.000.000 tiền. ]

[ <Hệ Thống> Đã mua 'Gói Thay Đổi Công Việc (Phi Chiến Đấu)' ]

[ <Hệ Thống> Chọn 'Hậu Duệ của Đại Đầu Bếp' để thức tỉnh Nấu Ăn Lv.1.

Từ giờ trở đi, bạn có thể sử dụng 'Xác Định Thành Phần Thực Phẩm', 'Xử Lý Thành Phần Một Cách Tuyệt Vời', 'Thanh Tra Cấp Bậc Sommelier', và 'Kỹ Năng Dọn Dẹp Nhà Bếp Không Dính Hạt Bụt Nào'. ]

'Mình có thể cảm nhận nó.'

Cảm giác như đôi tay tôi tràn đầy năng lượng.

Được rồi, hãy thử nào.

———

Màn 3. Cuộc Sống Xã Hội Của Cô Hầu Nhỏ

Sột! Soạt! Sột! Soạt! Vèo veo! Bộp bộp bộp!

"Em đã rửa cà rốt nhỏ và bông cải xanh rồi ạ!"

"Em đã tỉa xong nấm!"

"..."

"Hành đã được băm nhỏ! Rau củ này cũng xong! Thực phẩm kém chất lượng được loại trừ ở dây. Hehe."

"..."

"Miếng thịt phải có cùng kích cỡ ạ? Nó có lớn quá không? Nhưng mà, nhai những miếng lớn là đỉnh nhất."

"..."

"Kem đánh bông cũng ở trạng thái hoàn hảo! Au, tay em đau quá... em có thể nghỉ ngơi chút không?"

"Chắc chắn rồi!"

"Cảm ơn mọi người! ... Em nghỉ xong rồi!"

"Xong rồi á?!"

"Vâng! Giờ em sẽ dọn dẹp!"

Nó giỏi xử lý và dọn dẹp mớ hỗn độn một cách hoàn hảo. Những đầu ngón tay của đứa trẻ thật tỉ mỉ.

"Fufu, kinh nghiệm... tất cả điểm kinh nghiệm... hừ hừ..."

Không ai biết lý do, nhưng đứa trẻ đang tận hưởng công việc khó khăn.

Trưởng hầu, người đang quan sát Ellet từ phía sau với cánh tay nắm chặt, đã xấu hổ khi nhận ra kế hoạch của bà ta đã đi tong.

Cằm của người phụ nữ mím môi teo lại như quả óc chó.

'Đây không phải lý do mình đưa nó đến đây!'

Cho đến giờ, những hầu bếp, những người chỉ lặng lẽ quan sát Ellet vì sự hiện diện của trưởng hầu, đã không thể chịu được nữa và tập hợp lại với nhau.

"Sao có thể. Con bé thực sự rất được việc."

"Con bé có mắt nhìn khá tốt đối với tình trạng của thành phần nhỉ?"

"Người tài năng như vậy tồn tại trong dinh thự của chúng ta ư?"

"Quả nhiên, con gái của nhà giả kim Leonard có khác."

"Dễ xương..."

"Cảm ơn mọi người đã khen!"

Khi nó lịch sự nói và cười, nhiều hầu bếp đã vây quanh nó. Có người còn rửa sạch dâu tây rồi cho vào miệng Ellet.

"Ngon lắm các chị ơi!"

Bắt đầu từ đó, nhiều miếng trái cây dùng để trang trí bánh kếp được dãy ra trước miệng dứa tré.

Đôi mắt của trưởng hầu mở to hơn trước bầu không khí thân thiện trong nhà bếp, nó dường như toát lên một hành vi quan tâm đối với cô em gái đáng yêu.

Ellet vườn cổ ra như một con nai và ngửi mùi.

"Món kem hầm có mùi rất thơm."

"Cháu muốn nếm thử không?"

Bếp trưởng Peisha đã vô tình yêu cầu ý kiến thứ hai.

Tất cả đầu bếp đều kinh hãi. Rất hiếm khi bếp trưởng Peisha, người rất tự hào về công việc của mình, lại để người khác nếm thử món của bà.

Ellet, người không nhận thức được tình hình, đã trả lời một cách vui vẻ, nhưng trưởng hầu. đã can thiệp trong gượng gạo.

"Bếp trưởng Peisha, bà đang nói gì vậy! Một đứa trẻ như thế không thể tuỳ tiện động vào thức ăn...!"

"Trưởng hầu, bà không có việc gì à, sao còn lãng phí thời gian ở chỗ này vậy? Đừng làm ổn và ra khỏi địa bàn của tôi đi."

"Ư..."

Khi người đứng đầu nhà bếp đe doạ, trưởng hầu buộc phải khuất phục. Trong khi đó, Ellet dùng muôi múc món hầm và nếm thử.

'Thanh Tra Cấp Bậc Sommelier kích hoạt!'

Quyền năng của tiền nằm ở đầu lưỡi của Ellet.

"Ừm, cháu nghĩ nó thiếu chút gia vị. Thêm chút tiêu xay thì sao ạ?"

"... Thật sao?"

Đôi mắt giả nua thờ ơ với thế giới của Peisha đã sáng lên sau thời gian dài. Ellet vừa mới vượt qua kiểm tra của bà.

'Đứa trẻ này có tài năng!'

Khoảnh khắc bà quyết định, Peisha đã không suy nghĩ lâu.

"Ellet Lo Rodellaine."

"Vâng, bếp trưởng! Bà còn món gì nữa ạ?"

"Sao cháu không học nấu ăn nhỉ?"

"Nấu ăn? Ôi, ừm, chúng ta sẽ ạ?"

Ellet, người nghiêm túc với kinh nghiệm của mình hơn là nấu ăn thực sự, đáp lại với câu trả lời ngơ ngác.

Trong khi đó, những đầu bếp rất ngạc nhiên. Đó là một điều lớn lao đối với một bầu bếp nghiêm khắc mang lại cho học sinh.

Và còn chưa hết.

"Từ ngày mai, lúc 6 giờ sáng... không, đến nhà bếp lúc 7 giờ đi. Vì cháu còn nhỏ."

"Vâng!"

Cô bé còn được tạo điều kiện cho đi làm muộn một tiếng.

Cẳng tay của trưởng hầu run lên. Trái ngược với ý định của bà ta, thật thái quá khi trải sẵn con đường đầy hoa cho Ellet.

Bà đá một cái nồi xuống sàn để xả cơn giận của mình.

'Aaa!'

Trưởng hầu, người đã đánh nhầm vào ngón chân cái của mình, khập khiễng đi ra khỏi bếp.

***

"Ư..."

Khi tôi tỉnh táo sau khi nghiền ngẫm kinh nghiệm nấu ăn của mình trong trạng thái mê man, cơ thể của đứa trẻ bị lao động quá sức đang gào thét.

Cánh tay tôi run lên khi tôi xoay cái cây đánh bơ để làm bơ.

"Ellet, thoải mái đi em."

"Phải đó, bé con à. Em sẽ bị mỏi tay đó. Để chị làm nốt nhé?"

"Không! Em ổn mà các chị!"

Tôi gồng giọng lên trước những hầu bếp đang thân thiện cướp việc của tôi. Cũng gần xong rồi. Tôi không thể bị tước đi những điểm kinh nghiệm quý giá được.

'Mình sẽ sớm lên cấp thôi!'

Với phần thưởng trước mặt, tôi rặn nốt sức mạnh còn lại trong cơ thể mình. Dĩ nhiên, tôi thấy hơi hối hận vì cảm giác như tôi đang quay trở lại những ngày làm việc bán thời gian để kiếm sống.

Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, tôi đã không phải trải qua tất cả những khó khăn ở kiếp trước để vượt qua kỳ thi công chức.

"Giá như mình tiến vào một cuốn tiểu thuyết chăm trẻ Rofan thật."

Đáng lẽ bây giờ tôi phải được tận hưởng sự ngọt ngào của thế giới với tư cách một đứa trẻ sơ sinh đáng yêu của Hoàng thất có quyền lực tuyệt đối hoặc một Công tước có sức mạnh ẩn giấu.

'Aaaa!'

Tôi đã rất cam chịu khi mua nguyên tác này, nhưng không hiểu sao, tôi lại muốn đọc nó.

Lúc đó, có một người đã chạy vào bếp tìm tôi.

"Let, em sao rồi? Mọi thứ ổn chứ?"

"Frintz?"

Tôi gọi tên anh ấy vì tôi không quen với từ 'anh trai'. May thay, anh ấy dường như không quan tâm lắm.

"Ừ. Lớp của thiếu gia Romdio vừa kết thúc. Để anh làm cho Em nghỉ ngơi đi."

"Ừm, không sao mà."

Trái tim tôi hơi rung động.

Tôi nghĩ tôi sẽ lên cấp ngay cả khi tôi mất chút kinh nghiệm...

"Ổn là sao chứ? Anh sẽ giúp? Anh nên làm gì đây? Anh có nên quấy ngẫu nhiên không?"

"Không, anh không thể chỉ làm thế được. Và nếu anh đang ở trong bếp, anh nên rửa tay trước..."

Tôi không thể nói hết câu. Đôi bàn tay nhỏ và những ngón tay phủ đầy những nét liền màu của cậu bé lọt vào mắt tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro