Chapter 144: Không phải phụ thuộc mà là đồng hành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ðây không phải là lần đầu tiên Thanh Minh phô diễn cảnh giới võ công của mình.

Các môn đồ Hoa Sơn đã sớm nhận thức rằng họ không bao giờ lường được cảnh giới võ công của tên tiểu tử đó.

Dù vậy thì uy thế mà Thanh Minh cho họ thấy bây giờ thật sự khiến mọi người không khỏi chấn động và thất kinh. Hơn nữa, điều khiến các môn đồ Hoa Sơn kinh hãi hơn hết là sự ra tay tàn độc của Thanh Minh.

'Thanh Minh... tên tiểu tử này.'

Huyền Tông xót thương nhìn Thanh Minh.

Thanh kiếm đó quá đỗi tàn bạo với tư cách của một kiếm tu đạo gia.

Thế nhưng ông ta cũng không dám trách Thanh Minh.

Một phần, ông ta hiểu cơn thịnh nộ đang sôi sục trong ngực đứa trẻ đó lớn đến nhường nào, nhưng lý do lớn nhất có lẽ là vì thứ ông ta cảm nhận được trong thanh kiếm đó không phải là sự tàn ác mà là sự cô độc.

"Ðứa trẻ này..."

Mỗi lần vung kiếm là mỗi lần Thanh Minh tự vấn rồi lại tự trách bản thân.

Huyền Tông cắn chặt môi.

Thanh Minh đã hoàn toàn kiểm soát cục diện Hoa Sơn hiện tại. Không chỉ đám võ giả của Vạn Nhân Phòng mà thậm chí cả các Ðài chủ của chúng cũng không thể rời mắt khỏi con người đó.

Nếu hắn cứ toả ra uy áp bức người đó, thì việc dẫn dắt trận chiến khép lại với chiến thắng của Hoa Sơn dễ như trở bàn tay vậy.

Tuy nhiên.

"Các ngươi đang làm gì vậy hả!"

Giọng nói của Huyền Tông uy nghiêm như tiếng sấm rền vang cả Hoa Sơn.

Các môn đồ Hoa Sơn cũng không khỏi kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Huyền Tông. Huyền Tông đã khóa chặt ánh mắt lên người Dã Ðao đang đứng trước mặt, không ngoái đầu về sau mà quát mắng.

"Ðể một Thanh Tử bối đơn thương độc mã chiến đấu như vậy, thì có xứng đáng với tư cách kiếm tu Hoa Sơn không?"

Các môn đồ Hoa Sơn cắn chặt môi khi nghe thấy mệnh lệnh uy nghiêm như tiếng sấm rền đó.

Bọn họ bắt đầu dồn lực vào bàn tay đang cầm kiếm. Rồi tất cả vô thức nâng kiếm lên đồng loạt quay về vị trí của bản thân. Hướng về phía kẻ thù.

"NGƯỜI BẢO VỆ HOA SƠN KHÔNG PHẢI AI KHÁC MÀ CHÍNH LÀ CHÚNG TA. KHÔNG AI CÓ THỂ MỘT MÌNH BẢO VỆ HOA SƠN NÀY CẢ."

Ðó là những lời cảnh tỉnh các môn đồ Hoa Sơn, những người đang sống phụ thuộc vào Thanh Minh. Nhưng đồng thời đó cũng là lời mà Huyền Tông muốn truyền đạt đến tên tiểu tử đó.

'Sẽ không sao đâu.'

Ông ta cảm thấy bản thân giống như một hạt bụi nhỏ bé.

Nếu ông ta mạnh hơn, nếu cả Hoa Sơn này mạnh hơn thì đứa trẻ đó sẽ không bao giờ phẫn nộ đến mức phải vung kiếm ngập tràn sát khí mà giết người như vậy.

Kẻ thù đã đánh tới tận cửa, và có người đã bị thương đến mức cửu tử nhất sinh.

Ðó là chuyện đáng buồn. Cũng là chuyện đáng tiếc.

Nhưng làm sao đó có thể là lỗi của Thanh Minh chứ?

"HÃY CẦM KIẾM LÊN!"

Trong giọng nói của Huyền Tông tràn đầy nộ khí.

"HÃY CHỨNG MINH BẢN THÂN LÀ MỘT KIẾM TU ÐÁNG TỰ HÀO CỦA HOA SƠN ÐI!"

Không chỉ vậy.

Hãy cho bọn chúng thấy mỗi một môn đồ Hoa Sơn đều có thể giành chiến thắng mà không phải dựa dẫm vào bất kì ai cả.

Nghe thấy hiệu lệnh của Huyền Tông, các môn đồ Hoa Sơn vừa hét lớn vừa bắt đầu lao vào kẻ địch trước mắt.

'...Chết tiệt.'

Khí sắc trên gương mặt của Dã Ðao phút chốc trở nên nghiêm trọng.

Bầu không khí của trận chiến đã đảo ngược trong phút chốc. Nếu xem xét cục diện hiện tại, với sức ảnh hưởng của nhuệ khí trong trận chiến quy mô lớn mà Hoa Sơn vừa phát động, thì không ngoa khi nói rằng chiến thắng dường như đã vuột khỏi tay Vạn Nhân Phòng.

Nhìn mà xem.

Các môn đồ của Hoa Sơn, dũng khí đã tăng gấp bội, thanh kiếm trong tay cũng giáng xuống mãnh liệt hơn nhiều so với trước. Ngược lại, ai nhìn vào cũng sẽ thấy, lũ võ giả của Vạn Nhân Phòng đang dần đánh mất ý chí ban đầu, thực lực cũng không thể phát huy đến mức tối đa.

Ðó là việc đương nhiên.

Con ác long đang gầm gừ nhìn từ sau lưng, thì ai lại bận tâm đến những con cáo đang lao đến trước mắt chứ?

Tất cả đều nhìn về phía trước, nhưng tâm trí thì hoàn toàn đổ dồn về sau lưng, tập trung vào Thanh Minh.

Rõ ràng bọn chúng sẽ không thể phát huy được một nửa thực lực của bản thân, trừ khi ai đó dũng cảm xông ra ngăn cản tên ác quỷ đó lại.

Ðây cũng là lý do có câu nói "Thắng bại của mỗi trận chiến trong võ lâm giang hồ được định đoạt dựa vào sự tồn tại của cao thủ tuyệt thế".

'Tên đần độn.'

Dã Ðao nghiến chặt răng khi nhìn thấy thi thể không còn nguyên vẹn của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương.

Tôn Việt tuyệt đối không phải là kẻ dễ dàng bị giết như vậy. Dã Ðao biết rõ sự thật tên tiểu tử Thanh Minh đó là một cường giả mà đến hắn cũng không thể với tay chạm vào được, nhưng Ðoạt Mệnh Ðoản Thương cũng không phải là quả hồng mềm dễ bóp như vậy.

Nếu hắn phát huy toàn bộ thực lực thì dù không được thập thành, ít nhất cũng có thể chịu đựng được năm thành công lực của tên tiểu tử đó chứ. Hắn đâu phải ai khác mà là một trong Thập Nhị Ðài chủ của Vạn Nhân Phòng đó.

Nếu như vậy thì đến cuối cùng dù có bị đánh bại đi chăng nữa, đám võ giả của Vạn Nhân Phòng cũng không suy kiệt chiến ý đến mức như vậy.

Nhưng phải làm sao chứ. Tên bệnh hoạn đó đã không sống đúng với giá trị cái tên của hắn, mà bỏ mạng ngay chính nơi này.

Dã Ðao nhìn chằm chằm vào Huyền Tông trước mặt.

'Lão già đó...'

Ngay cả Huyền Tông, mới lúc trước khí thế cứ tụt dốc không phanh, bây giờ cũng lấy lại được sự uy nghiêm như ban đầu. Với tình hình này, rất khó để có thể áp đảo đối thủ dễ dàng như trước.

Hắn khẽ dời tầm mắt về sau để xác nhận trạng thái của Ðộc Huyết Thủ, quả nhiên hắn cũng đang đối phó với Huyền Thương đã trấn tĩnh khí lực.

"Lão già như ngươi định chiến thắng ta bằng cách gì chứ? Tính nắm bắt yếu điểm rồi hạ gục ta sao? Ðừng cố lao đầu vào chỗ chết nữa, nếu là ta thì đã "thả" tên tiểu tử đó ra rồi. So với việc phải đối phó với một lão già yếu ớt như ngươi thì không phải cái tên đó sẽ tốt hơn sao?"

Hắn đã cố gắng khiêu khích, nhưng ánh mắt của Huyền Tông vẫn không chút dao động mà điềm tĩnh nói.

"Ngươi đã từng nghĩ tới sự khác biệt giữa chính phái và tà phái là gì chưa?"

"Sao chứ?"

"Chính là có hay không có sự hổ thẹn."

"..."

Huyền Tông nhìn chằm chằm vào Dã Ðao rồi nói tiếp.

"Tất nhiên ta không mạnh bằng đứa trẻ đó. Nó mạnh hơn bất kì ai ở đây."

Giọng nói trầm tĩnh của Huyền Tông vẫn vang lên giữa không gian yên tĩnh.

"Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Ta không có ý định sẽ núp sau lưng nó mãi, để mặc đứa trẻ đó phải một mình gồng gánh cả trận chiến này. Nếu là kẻ biết xấu hổ, nếu là kẻ ý thức được những việc bản thân nên làm, thì chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy cả."

Sau khi nói xong những lời đó, Huyền Tông khẽ cắn môi.

Không thể xoa dịu được.

Không thể làm gì được.

Dù như vậy thì ít nhất cũng phải san sẻ gánh nặng đang đè lên đôi vai nhỏ bé ấy. Nếu đến cả việc đó cũng không thể làm được, thì Huyền Tông có tư cách gì mà tự xưng bản thân là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn chứ?

"Tất cả môn đồ của Hoa Sơn đều không ngừng nỗ lực và tu luyện để có thể sánh bước cùng đứa trẻ đó. Cái gọi là môn phái không phải là nơi dựa dẫm, lệ thuộc vào nhau mà là cùng nhau bước đi, cùng nhau tiến bộ."

Dã Ðao nhếch khóe môi.

"Lão đang nói cái gì thế chứ..."

Hắn không thể hiểu được những lời Huyền Tông đã nói. Con đường mà bọn họ đang bước đi quá đỗi khác biệt để có thể thấu hiểu đạo lý của nhau.

Tuy nhiên hắn biết chắc chắn một điều.

Cái gọi là đạo nghĩa trên giang hồ, luôn thuộc về những kẻ chứng minh được sức mạnh bản thân.

Ở chính nơi này, nếu Dã Ðao dẫn dắt Vạn Nhân Phòng thành công hủy diệt toàn bộ Hoa Sơn này thì những lời của Huyền Tông sẽ chẳng có nghĩa lý gì cả. Và nếu là trường hợp ngược lại, thì cũng không ai có thể phản bác được lời đó của Huyền Tông cả.

Cho đến hiện tại, Dã Ðao vẫn luôn là kẻ chiến thắng.

"Rõ ràng là... có vẻ như khí thế của lão đã tăng lên nhỉ."

Dã Ðao vừa nói vừa nhếch khóe miệng.

"Ta hy vọng rằng Chưởng môn nhân đây không ảo tưởng rằng Hoa Sơn đã nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn nhỉ."

"..."

Huyền Tông nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực.

"Thật sự, đây là lý do vì sao không được xem nhẹ lời nói của quân sư mà. Ta đã tự hỏi tại sao lại phái nhiều người như vậy chỉ để xử lý cái môn phái nhỏ bé này chứ."

Dã Ðao lẩm bẩm rồi đột nhiên nhăn mặt mà hét lớn.

"Hắc Sài! "

Sau đó hắn nhanh chóng nhìn sang xung quanh rồi nghiến răng.

"Ðồ khốn khiếp! Không thể bò ra ngay được à? Còn phải chết thêm bao nhiêu người thì mới bò ra đây hả!"

Ngay thời điểm Dã Ðao kết thúc mấy lời nói kì dị khó hiểu đó, mọi người nghe thấy một âm thanh khó chịu như thể tiếng kim loại cào lên một phía tường của Hoa Sơn.

"Sao lại thô lỗ làm ầm ĩ lên vậy."

Huyền Tông mở to mắt rồi nhanh chóng ngước nhìn lên trên.

Một thân ảnh toàn thân quấn băng vải đen đang đứng trên bức tường quan sát Thanh Minh.

"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh..."

Rắc.

Hắc Sài nắm chặt tay rồi nhanh chóng mở ra, tiếng xương quỷ dị vang lên khiến người khác không khỏi rùng mình, mà bất giác sởn cả da gà.

'Phải chặt đầu cái tên do thám thông tin mới được.'

Sao lại đánh giá một tên như vậy là hậu khởi chi tú chứ.

"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh, Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên."

Hai Ðài chủ của Vạn Nhân Phòng đã chết trong tay Hoa Sơn. Ðây là chuyện mà đến những võ giả thuộc các danh môn chính phái xuất chúng trong thiên hạ cũng không thể làm được.

'Nhất định phải xóa sổ nơi này.'

Hắc Sài đã đưa ra phán đoán rằng nếu cứ để mặc Hoa Sơn như vậy, thì sớm muộn gì cũng trở thành mối đe dọa lớn đối với Vạn Nhân Phòng. Nếu hắn giác ngộ được sự thật đó và sớm xóa sổ Hoa Sơn, thì ít nhất mạng sống của hai đài chủ cũng không mất đi một cách rẻ mạt như vậy.

"Ðể làm được điều đó..."

Ánh mắt của Hắc Sài hướng về phía Thanh Minh.

Thanh Minh quả nhiên đã đổ dồn sự chú ý về phía này kể từ thời điểm hắn xuất hiện, mà không, thậm chí là trước khi hắn để lộ rõ bóng dáng nữa cơ. Giống như thể đã biết trước Hắc Sài hắn đang ở nơi này vậy.

Rắcccc.

Từ bàn tay của hắn lại phát ra tiếng xương quỷ dị.

"Hắc Trảo Ðoàn."

Ngay khi giọng của Hắc Sài khẽ vang lên, những bóng đen bắt đầu xuất hiện một cách đáng sợ hai bên trái phải của hắn.

"Ðó..."

"Cái đó..."

Những võ giả mặc võ phục đen đứng trên bức tường trông ảm đạm và u ám hệt như một đàn quạ đen.

Và nhìn thoáng qua cũng có thể biết được.

Những tên này ở cảnh giới khác với Võ đội bình thường của Vạn Nhân Phòng mà Hoa Sơn đã chiến đấu đến hiện tại.

Chiến thắng mà Hoa Sơn nghĩ đã nắm trong bàn tay cứ thế mà biến mất ngay lập tức.

"Nếu ngươi xuất hiện ngay từ đầu thì cũng không nhất thiết phải ra nông nỗi này, tên khốn chết tiệt!"

Hắc Sài từ từ dời tầm mắt hướng về Dã Ðao.

Dã Ðao, kẻ đã hét lên như thể thật sự tức giận, đã ngậm mồm ngay lập tức khi họ chạm mắt nhau, rồi khẽ tránh ánh mắt đó.

'Ðồ khốn khiếp.'

Hắc Trảo Ðoàn.

Một quân đoàn đặc biệt chỉ nhận mệnh lệnh của bang chủ.

Sự tàn nhẫn và độc ác của bọn chúng thậm chí còn khiến những võ đội khác của Vạn Nhân Phòng phải dè chừng mà giữ khoảng cách. Ðặc biệt Ðoàn trưởng Hắc Trảo Ðoàn Hắc Sài là sự tồn tại đầy ám ảnh của các Ðài chủ Vạn Nhân Phòng.

Dã Ðao không thể đối diện với Hắc Sài nên chuyển hướng nhìn sang Huyền Tông.

Rồi trút hết những cảm xúc bị kìm nén đó lên người Huyền Tông.

"Ngay cả khi các ngươi lấy lại khí thế thì đã sao chứ, cục diện chưa bao giờ thay đổi cả. Nếu không thể hợp lực với tên Thanh Minh đó thì sẽ không thay đổi được gì cả. Một mình tên khốn đó thì có thể làm nên trò trống gì chứ."

Huyền Tông nghe những lời đó thì bình thản nhìn Dã Ðao rồi gật đầu.

"Ngươi nói đúng."

"...Gì cơ?"

"Một mình thì không thể làm làm gì được."

Mặc dù toàn thân chằng chịt những vết thương và máu cũng không ngừng rỉ ra sàn, nhưng ông ta vẫn không đánh mất được ánh mắt kiên định và điềm tĩnh.

"Ta không nói với ngươi sao. Vì tất cả những người đang đứng đây sẽ không để đứa trẻ đó phải đơn thương độc mã xông pha lần nào nữa."

"Với các ngươi?"

"Không đủ sao?"

Ðôi mắt của Dã Ðao nheo lại như thể không hài lòng. Thật khó chịu.

Thời điểm Hắc Trảo Ðoàn xuất hiện cũng là lúc Vạn Nhân Phòng chiếm lại thế thượng phong trên chiến trường này. Dù tên Hoa Sơn Thần Long đó có mạnh đến mức nào đi nữa, cũng không thể một mình đối đầu với cả Hắc Trảo Ðoàn được.

Không.

Ngay cả khi điều đó có khả năng đi nữa thì cũng không có gì thay đổi. Vì trong khi tên khốn đó đối phó với Hắc Trảo Ðoàn thì không còn một tên môn đồ Hoa Sơn nào có thể tồn tại trên đời này nữa.

Thế nhưng...

Tại sao tia kiên định đó vẫn không biến mất khỏi ánh mắt của lão già này chứ?

Ngay khoảnh khắc đó, Huyền Tông mở miệng.

"Ta không nói với ngươi sao. Ta là người biết hổ thẹn với lương tâm."

"Gì chứ?"

Huyền Tông lắc đầu.

"Hơn bất cứ điều gì, việc ta cảm thấy hổ thẹn nhất là bản thân vẫn chưa đủ nỗ lực để đứa trẻ đó không phải cô độc như vậy."

Khuôn mặt Dã Ðao trở nên méo mó khi nghe những lời bản thân không thể nào hiểu nổi.

"Ta tin."

"..."

"Dù Hoa Sơn này có sụp đổ thì nhất định những đứa trẻ này cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ và đồng hành cùng Thanh Minh. Vậy nên..."

Ánh mắt của Huyền Tông lặng lẽ dừng lại sau lưng của Thanh Minh.

"Ta cũng phải nỗ lực để hỗ trợ bọn trẻ."

Ngay thời điểm Huyền Tông dứt lời, có ai đó mặc võ phục bạch sắc nhảy vọt lên trời, từ vách đá phía sau Thanh Minh.

Ngay sau đó, từ vách đá, hàng loạt thân ảnh xuất hiện. Bọn họ bay lên từ vách đá rồi đáp xuống hai bên trái phải của Thanh Minh, trật tự đến mức hoàn hảo.

Ánh mắt của người vừa đáp xuống đầu tiên ngay lập tức dán chặt về hướng Vân kiếm đang được Ðường Tiểu Tiểu trị liệu.

"...Sư thúc."

Hắn cắn chặt môi đến mức trắng bệch rồi nhìn sang Huyền Tông cả người đầy thương tích. Và ngay sau đó hắn nhăn mặt.

"Chưởng môn nhân!"

Phẫn nộ ngay lập tức dâng lên trên gương mặt trắng bệch của hắn.

"Lũ khốn kiếp các ngươi..."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cũng không thể kìm nén sự tức giận.

Ðặc biệt Lưu Lê Tuyết ngay khoảnh khắc đáp chân xuống mặt đất, cũng không thể rời mắt khỏi những thương tích trên người Huyền Tông.

Gương mặt luôn vô cảm của nàng ấy bây giờ tràn đầy quỷ khí.

"Sẽ giết hết."

Và...

Vẫn còn một người nữa...

"A di đà Phật."

Tuệ Nhiên leo lên vách đá muộn hơn so với các môn đồ Hoa Sơn khác một chút, vừa làm tư thế bán chưởng vừa tiến lại gần bọn họ.

"Tiểu tăng cũng sẽ giúp."

Bạch Thiên không nói lời nào, chỉ gật đầu.

Các môn đồ Hoa Sơn đang đứng hai bên trái phải của Thanh Minh và Tuệ Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Nhân Phòng.

Bạch Thiên cố định tầm mắt và nói.

"Ta tới hơi muộn."

"Ðừng nói lời dư thừa nữa."

Thanh Minh hạ giọng trả lời.

"Biết phải làm gì rồi chứ?"

"Tất nhiên."

Kengg.

Hoa Sơn Ngũ Kiếm.

Những người được cả thiên hạ tung hô bằng cái danh hiệu đó, đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.

Bạch Thiên khẽ mở lời.

"Ðừng mất bình tĩnh."

"Vâng!"

"Và!"

Bạch Thiên gầm gừ.

"KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI NƯƠNG TAY VỚI LŨ KHỐN ÐÓ."

Tất cả mọi người đồng loạt nắm chặt thanh kiếm thay câu trả lời. Sự căng thẳng thoáng qua, ngay sau đó đã được thay thế hoàn toàn bởi sự quyết tâm.

"Phù!"

Bạch Thiên hít một hơi thật sâu rồi hét lên.

"GIẾT CHẾT TẤT CẢ BỌN CHÚNG!"

"XÔNG LÊN"

Như năm tia sáng chém ngang qua đỉnh Hoa Sơn, Hoa Sơn Ngũ Kiếm lao nhanh về đám người Vạn Nhân Phòng.

'Chết tiệt, Hoa Chính Kiếm ư...?'

Là kẻ đã đả bại Xích Xà Đao.

Có lẽ hắn vừa về tới Hoa Sơn.

Gương mặt của Dã Đao nhất thời đông cứng.

Tất nhiên ý của hắn không phải là Hoa Sơn có thế lật ngược lại tình thế chỉ với mấy tên tiểu tử này.

'Đây không phải là kết thúc.'

Nếu như Hoa Chính Kiếm đã đến nơi, vậy thì điều đó cũng có nghĩa là tất cả các môn đồ Hoa Sơn ở Tây An đang quay về. Nghe nói, số lượng đó không hề nhỏ.

Nếu như tất cả bọn chúng cùng quay về, thế trận hiện tại sẽ trở nên bất lợi cho Vạn Nhân Phòng.

"Hâyyyyy!"

Dã Đao đột nhiên gấp gáp vung đao về phía Huyền Tông

'Ta phải giảm quân số của địch!'

Chiến thẳng không chỉ đơn giản là bên nào còn nhiều người sống sót đến cuối cùng. Nếu như đánh bại kẻ thù, nhưng lại chịu nhiều tốn thất, thì đó không thể gọi là "chiến thắng" thực sự được.

Sự đoàn kết của Hoa Sơn vượt qua cả sự đoàn kết của một danh môn chính phái trong suy nghĩ của Dã Đao. Mặc dù điều đó sẽ trở thành một nguồn sức mạnh vô tận, nhưng, ngược lại thì sao?

'Nếu như Chưởng môn nhân chết thì bọn chúng sẽ chịu một cú sốc lớn!'

Luồng đao khí khủng khiếp hướng về phía Huyền Tông.

Kenggggg!

Huyền Tông theo phản xạ vội vàng vung kiếm đỡ đòn. Thế nhưng, sức mạnh của thanh đao ấy quá lớn khiến ông không thể chống đỡ nối, cơ thế bị mất cân bằng, ngã lăn về phía sau.

"Chết đi! Lão già khốn khiếp!"

Chỉ trong nháy mắt, thanh đao đã chém thẳng xuống đầu của Huyền Tông trong lúc ông không phòng bị.

Tuy nhiên.

Kenggggg!

Chẳng biết từ lúc nào đã có một thanh kiếm phi tới chặn đao của hắn lại.

"Tốt hơn là ngươi nên cấn thận với cái mồm của mình."

Bạch Thiên từ nơi khác lao đến, đứng chân trước mặt Huyền Tông với gương mặt lạnh lùng.

"Trước khi ta xé rách cái mồm đó của ngươi."

"Tên nhãi con này?"

Bạch Thiên không đáp chỉ dồn nguyên khí vào thanh kiếm đang chặn thanh đao lại.

Rầm!

"Hự!"

Dã Đao bị luồng nguyên khí bạo phát ra từ thanh kiếm ấy đánh bật ra, hắn vội vàng lùi về sau, hạ thấp tư thế.

'Tên khốn này.'

Đúng là không dễ dàng gì.

Hậu khởi chi tú không thế có nội công thâm hậu như này được, cổ tay hắn tê buốt vì lực phần chấn khi thanh kiếm của Bạch Thiên đánh trúng.

'ít nhất thì ta cũng phải hạ được hắn.'

Có vẻ như không phải do hắn may mắn mới thắng được Xích Xà Đao.

Trái với Dã Đao đang nâng cao cảnh giác, Bạch Thiên lại chạy tới đỡ Huyền Tông.

"Con xin lỗi người, Chưởng môn nhân. Con tới trễ quá."

"Bạch Thiên."

Thấy Huyền Tông toàn thân thương tích, Bạch Thiên cắn chặt môi.

'Nếu như mình tới trễ một chút nữa thôi.'

Thì ngài ấy sẽ chết vì mất quá nhiều máu. Cứ tưởng tượng tới cảnh chuyện gì sẽ xảy ra là hắn lại cám thấy buồn nôn.

Có gì bắt đều sôi sục trong bụng hắn như sắp tuôn trào ra.

"Từ bây giờ, ta sẽ là đối thủ của ngươi."

"Quá nguy hiếm. Ta..."

"Chưởng môn nhân, xin người hãy bảo trọng. Nếu như Chưởng môn có mệnh hệ gì thì chúng con sẽ sống thế nào đây."

Huyền Tông khẽ gật đầu.

"Ta hiểu rồi."

"Người hãy xử lý vết thương, và đưa các đệ tử đi đi ạ."

Nói xong, Bạch Thiên quay người đứng chắn trước mặt Huyền Tông.

Huyền Tông yên lặng nhìn bóng lưng của hắn.

'Từ bao giờ mà đứa trẻ này đã trưởng thành đến thế?'

Huyền Tông biết hắn đã mạnh hơn. Nhưng những gì mà Huyền Tông cảm nhận được chỉ là sức mạnh đơn thuần của Bạch Thiên.

Phải đến tận bây giờ Huyền Tông mới thực sự cảm nhận được, Bạch Thiên, đứa trẻ mà ông luôn nghĩ mình phải dẫn dắt, bây giờ đã thực sự trở thành một kiếm tu chân chính, đủ sức hỗ trợ ông.

Dù không phải nhờ đến tình huống này Huyền Tông mới nhận ra điều đó, nhưng bây giờ, những cảm xúc kỳ lạ cứ không ngừng trào dâng trong lòng ông ta, đến mức tưởng như sắp trào ra ngoài.

Thế nhưng, Dã Đao lại không vui khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

"Ngươi dám đối đầu với ta sao?"

Bạch Thiên rút kiếm, mỉa mai nói.

"Có gì mà không dám?"

"Đúng là nghé con không sợ hổ."

"Không đâu."

"Cái gì?"

Bạch Thiên bật cười.

"Ta mới là hổ, còn ngươi chỉ là một con nghé không hơn không kém. Ta chẳng biết ngươi to lớn đến đâu, nhưng ngươi cũng vẫn chỉ là một con nghé mà thôi."

Dã Đao ngơ ngác nhìn Bạch Thiên.

Bởi vì gương mặt của hắn thản nhiên giống hệt như một thi sĩ lúc ngâm thơ, nhưng những lời lẽ đang tuôn ra như suối lại vô cùng độc địa.

"Hoa Sơn chỉ toàn những kẻ mất trí thôi sao?"

"Bình thường ta vẫn tỉnh táo lắm. Chính ngươi mới là kẻ khiến ta phải thay đối đấy." Bạch Thiên nghiến răng.

"Ngươi đã dám gây ra những vết thương lên cơ thể của Chưởng môn nhân, vậy thì ngươi cũng đừng hòng mơ đến một cái chết yên ổn, tên khốn khiếp!"

"Ngươi."

Bạch Thiên đã dùng võ mồm chặn họng Dã Đao trước khi hắn kịp phản bác điều gì đó. Gương mặt Bạch Thiên tràn ngập sự phần nộ. Đồng thời, thanh kiếm của hắn lại đang tỏa ra một dòng kiếm khí sắc bén hơn bao giờ hết.

'Chết tiệt!'

Dã Đạo cứng người khi thanh kiếm của Bạch Thiên sớm đã hướng về phía cố của hắn.

'Không biết hôm nay ta sẽ có thêm bao nhiêu vết sẹo nữa đây.'

Dã Đao nghiến răng, không ngừng vung đao chặn kiếm của Bạch Thiên.

"A di đà Phật."

Độc Huyết Thủ đờ mặt nhìn Tuệ Nhiên đang đứng chắn trước mặt Huyền Thương.

"Thiếu Lâm ư?"

"Ta là Tuệ Nhiên."

"Tại sao Thiếu Lâm lại giúp Hoa Sơn?"

"Ngươi nói thật kỳ lạ."

Tuệ Nhiên khẽ lắc đầu.

"Giúp người mà cũng cần phải có lý do sao. Ta chỉ đang hành động theo trái tim mình mách bảo mà thôi. Và."

Ánh mắt của Tuệ Nhiên dần trở nên lạnh lùng.

"Ta cũng chẳng cần thêm lý do khác đế ngăn chặn một kẻ toàn thân nồng nặc mùi máu tanh như thế này."

"Đúng là một tên phiền phức."

Độc Huyết Thủ lè lưỡi liếm môi.

'Tuệ Nhiên ư.'

Độc Huyết Thủ nghe nói, Tuệ Nhiên là cái tên của kẻ mà Thiếu Lâm đã dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng. Hắn chính là kẻ đã giành chiến thắng trong đại hội tỷ võ toàn thiên hạ, cũng là người sẽ trở thành Phương trượng kế nhiệm của Thiếu Lâm.

"Nếu như ngươi chết ở đây thì Thiếu Lâm sẽ khóc ra máu mất."

"A di đà Phật. Đó là chuyện không thể xảy ra."

Giọng của Tuệ Nhiên vô cùng điềm tĩnh. Thế nhưng, đầu ngón tay của hắn vẫn khẽ run rấy.

'Bình tĩnh nào.'

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Tuệ Nhiên đối mặt với một trận thực chiến. Chỉ ít lúc trước thôi, hắn đã có chút hơi mất bình tĩnh khi mùi máu cùng sát khí nồng nặc xộc vào mũi.

Ánh mắt của hắn di chuyến tìm một người nào đó theo bản năng.

"A di đà Phật."

Sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đó, Tuệ Nhiên quay lại nhìn Độc Huyết Thủ bằng một nét mặt thư thái hơn.

"Xa quá."

"Ngươi nói gì?"

Tuệ Nhiên khẽ thở dài.

'Ta đã chăm chỉ tu luyện câ đời để lĩnh ngộ bất động tâm. Ấy vậy mà ta lại không thế duy trì được sự bình tĩnh trong tình huống nhỏ nhặt này.'

Trong khi đó, người mà hắn theo đuổi vẫn đang duy trì bất động tâm lạnh tựa như Vạn Niên Hàn Băng trong hoàn cảnh này.

Bóng lưng của Thanh Minh hiện lên trong tâm trí của Tuệ Nhiên, hắn từ từ đổi tư thế.

'Thật tốt khi ta đã đến Hoa Sơn.'

Thứ mà hắn đang tìm kiếm chắc chắn có ở đây.

Bây giờ.

"Ta chỉ đang tự mình kiếm tra xem ta có thể học hỏi được bao nhiêu thôi!"

"Ngươi nói vớ vấn cái gì thế hả!"

"Đến đi."

Rầm!

Tuệ Nhiên dẫm mạnh hai chân xuống đất. Hai nắm đấm của hắn bắt đầu tỏa ra quyền khí màu hoàng kim.

"Con, con mau hạ tay xuống, nha đầu này!"

"Yên lặng."

"Ta vẫn còn!"

"Xin người hãy yên lặng đi."

Gương mặt Huyền Thương méo xệch. Nhưng ông ta không còn sức kháng cự nữa. Bởi vì chất độc đã sớm xâm nhập vào cơ thế ông ta, đến tận tim rồi.

"Tuyết nhi!"

"Xin người đừng kích động. Độc sẽ phát tán đấy."

Thấy Huyền Thương nằm cứng đơ như tượng, Lưu Lê Tuyết vội vàng chạy đến. Nếu nhìn sơ qua thì Huyền Tông có vẻ thương nặng hơn, nhưng trên thực tế, Huyền Thương mới là người thực sự gặp nguy hiếm.

Những người khác không nhận ra điều này, nhưng Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng nắm bắt ngay tình hình.

Lưu Lê Tuyết vội vã nhảy xuống chạy tới trước mặt Đường Tiểu Tiểu.

"Sư thúc!"

Đường Tiếu Tiếu nhìn Lưu Lê Tuyết qua đôi mắt ầng ậc nước, vội vã hét lên. Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết vẫn chỉ nói ngắn gọn với gương mặt vô cảm.

"Tiểu Tiểu."

"Vâng, sư thúc!"

"Giải độc."

Đường Tiểu Tiếu gật mạnh đầu.

"Con có thế làm được chú?"

"Sư thúc nghĩ con là ai chứ!"

Đường Tiểu Tiếu siết chặt nắm đấm.

Nàng ta là tiếu nữ của Đường Gia. Là hậu bối của đại thế gia đứng đầu thiên hạ trong việc sử dụng độc.

Nếu như đã là một đại thế gia chuyên về độc, thì đương nhiên họ cũng sẽ chuyên về giải độc rồi.

Tuy vì là tiểu nữ nên nàng ta không được truyền thụ hết về độc công, thế nhưng, Đường Tiểu Tiểu tự tin bản thân không hề thua kém bất kỳ ai trong việc giải độc.

"Hãy đế ngài ấy nằm sang bên này!"

Lưu Lê Tuyết nghe lời Đường Tiểu Tiếu đặt Huyền Thương nằm xuống sàn.

Rồi nàng khẽ nắm lấy vai thấy Huyền Thương khi thấy ông ta định nói gì đó.

"Trưởng lão."

"Tuyết nhi."

"Hãy tin tưởng chúng con."

Huyền Thương khẽ gật đầu. Lưu Lê Tuyết nâng vai ông ta lên.

Huyền Thương quay đầu sang một bên. Hình ảnh Vân Kiếm mất ý thức nằm im bất động lọt vào mắt ông ta.

"Vân Kiếm."

Khóe mắt Huyền Thương khẽ giật giật, ông ta cắn chặt môi.

"Tiểu Tiểu. Vân Kiếm..."

"Ngài ấy không sao đâu ạ."

"Sẽ không có chuyện ngài ấy chết đâu. Các sư huynh cũng vậy. Bọn họ tuyệt đối sẽ không chết!"

Hai mắt Huyền Thương đỏ ngầu trước câu nói ấy.

Tuy rằng Đường Tiểu Tiểu nói sẽ không chết, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Vân Kiếm sẽ không chết thật.

Huyền Thương muốn vươn tay nắm lấy cơ thể của Vân Kiếm, muốn vỗ vào người hắn, nhưng lại không thế. Độc đang tàn phá trong cơ thể khiến tay ông ta không thế cử động nổi.

'Vân Kiếm à cái tiểu tử ngốc nghếch này.'

Đúng là không thế ngờ được.

Vân Kiếm đã không ngần ngại đứng ra báo vệ các môn đồ, để rồi bị thương đến mức cửu tử nhất sinh.

Với tư cách là một người sư tôn, Huyền Thương có nên khen ngợi hành động đó của đệ tử mình hay không? Hay phải nối giận với hắn?

Cuối cùng, Huyền Thương không thể nhịn được nữa, nước mất cứ thế tuôn ra.

"Làm tốt lắm. Làm tốt lâm, con làm tốt lắm, cái tên tiếu tử thối này."

Bây giờ thì con có thể hành xử ích kỷ một chút rồi

Huyền Thương nhìn Vân Kiếm nằm đó đã ngưng chảy máu, rồi ông ta khẽ quay đầu nhìn về phía chiến trường, khẽ lấm bấm.

"Con hãy nhìn đi, Vân Kiếm."

Các môn đồ mà con dưỡng dục, báo vệ, bây giờ đang báo vệ Hoa Sơn kìa.

Ở ngay nơi này.

Rầmmmmm!

Thanh kiếm vừa đánh bật thanh đại đao mạnh mẽ kia, đã ngay lập tức tỏa ra một luồng Mai Hoa kiếm khí đầy hoa lệ.

"Ch, chết tiệt!"

"Rốt cuộc các ngươi bị cái quái gì vậy hả!"

Lũ Vạn Nhân Phòng hoảng sợ lùi về sau khi nhìn thấy những cánh hoa mai bắt đầu hạ trên thân người mình.

Thế nhưng, người đang đứng trước mặt chúng đã nhanh chóng dồn nguyên khí vào kiếm, bạo phát ra một luồng kiếm khí dữ dội, không cho chúng có thời gian bỏ chạy.

"Các ngươi định chạy đi đâu hả, lũ khốn khiếp này!"

Chiêu Kiệt hét lên lao tới đứng chắn trước mặt chúng.

Đúng lúc ấy.

"Coi chừng chân!"

Chiêu Kiệt vội vàng thu chân về sau khi nghe thấy tiếng hét từ phía sau vọng lại.

Hắn quay đầu lại thì thấy Nhuận Tông đang gấp gáp chạy đến nhìn hắn với gương mặt lạnh lùng.

"Hạ gục kẻ địch là điều quan trọng nhất ư?"

"Kh, không ạ, sư huynh!"

"Chẳng lẽ đệ có thể giương mắt đứng nhìn các huynh đệ của mình chết trong lúc đệ vắng mặt sao?"

"Không ạ!"

"Vậy thì đệ hãy giữ vị trí đi! Đệ phải coi chừng phía trước kia kìa!"

"Vâng!"

Chiêu Kiệt bừng tỉnh, dồn sức xuống dưới hạ thế.

Trong lúc ấy, thanh kiếm của Nhuận Tông đã chém tới lũ võ giá Vạn Nhân Phòng.

"Á á á á á!"

Thanh kiếm của Nhuận Tông chém qua vai của lũ Vạn Nhân Phòng đang dồn ép các môn đồ Hoa Sơn khác.

Chiêu Kiệt chặn phía trước giáp công, phía sau là Nhuận Tông trấn thủ. Cho dù không phân công thì đó cũng là hai vị trí mà bọn họ luôn luôn đảm nhiệm.

"Không được đánh mất bình tĩnh. Không được lơ là. Phải giữ một cái đầu lạnh! Bình tĩnh!"

"Rõ!"

Chiêu Kiệt nắm chặt kiếm nhìn về phía trước.

Bình thường, Nhuận Tông là người hiền lành nhất trong nhóm Bạch Thiên, thế nhưng, khi nhìn thấy hình ảnh các huynh đệ đổ máu, hắn đã tỏa ra một luồng khí thế mà Chiêu Kiệt chưa từng thấy bao giờ.

Chiêu Kiệt không thế nói lên lời, chỉ biết nghe theo lệnh của Nhuận Tông.

Nếu nói về thực lực, thì chắc chắn, Chiêu Kiệt đã bỏ xa Nhuận Tông. Mặc dù ngay từ đầu hắn đã mạnh hơn Nhuận Tông, nhưng quả thực, câu nói có một sự cách biệt khá lớn giữa Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cũng không phái là nói quá.

Tuy nhiên.

"Sư thúc! Xin người hãy lùi lại phía sau đi ạ!"

"Ta, ta hiểu rồi!"

Các Bạch Tử bổi ngay lập tức di chuyển trước tiếng hét của Nhuận Tông mà không phân bác một lời nào. Đây chính là tình huống mà Chiêu Kiệt có chết đi sống lại cũng không thế làm được.

'Sư huynh quả đúng là sư huynh.'

Vì thế nên Nhuận Tông mới là người sẽ trở thành Chưởng môn nhân trong tương lai, và Chiêu Kiệt sẽ là người ở bên hỗ trợ hắn.

Nhưng phải nói thế nào đây?

"Tiếu Kiệt!"

"Vâng, sư huynh!"

Chiêu Kiệt nhìn lũ Vạn Nhân Phòng chằm chằm.

Kiếm của hắn chém vào không trung.

'Đúng là chuyện này mới hợp với mình!'

Nếu như Nhuận Tông và Bạch Thiên là người dần dắt Hoa Sơn, thì Chiêu Kiệt sẽ trở thành thanh kiếm của họ.

Thanh kiếm sắc bén nhất Hoa Sơn.

Đó là con đường mà Chiêu Kiệt muốn đi.

Đúng vậy.

Giống như...

Ánh mắt Chiêu Kiệt hướng về phía bóng lưng Thanh Minh.

"Chỉ có một mình ngươi thôi à?"

"Như vậy là quá đủ."

Thanh Minh đáp cụt lủn.

"Tình hình phía sau có vẻ không được ổn thỏa lắm nhỉ?"

Thanh Minh liếc ra sau.

Tất cả mọi người đều đang đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình. Có lẽ bọn họ sẽ phải tiếp tục khó khăn chiến đấu cho đến khi Huyền Linh cùng các môn đồ khác từ Tây An về tới. Tuy nhiên.

"Đủ rồi."

Giọng nói cương quyết.

"Ta chưa bao giờ dạy ra những kẻ yếu ớt. Và."

Thanh Minh nhìn nhóm người Bạch Thiên.

"Bây giờ ta không còn phải đối mặt với mọi chuyện một mình nữa."

Những con cọp con bây giờ đã trưởng thành và bắt đầu giương nanh múa vuốt. Và đây sẽ là một cơ hội thích hợp để họ thể hiện bản thân mình.

"Và."

Thanh Minh nhìn Hắc Sài.

"Ta không dại đến mức thả một đàn cừu trước mặt bầy sói đâu."

Bản năng đã mách bảo hắn.

Những tên đứng mặt hắn rất nguy hiểm. Nếu như tha cho bọn chúng trong trận chiến này, thì sẽ có rất nhiều người phải hy sinh.

Chúng khác với những kẻ thô lỗ đơn thuần. Mùi máu ám trên người chúng khiến Thanh Minh nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ.

"Ta đồng cảm. Nhưng sở thích của ta không giống với các ngươi. Ta không thế hiếu tại sao các ngươi có thể dễ dàng giết người đến thế."

Khóe miệng Hắc Sài vén lên một nụ cười quái dị.

"Ta sẽ cho ngươi từ từ tận hưởng cái chết."

Thanh Minh nhe răng cười.

"Vậy thì may quá."

"May cái gì?"

Hắc Sài đang cười bồng cứng họng.

Ngay lúc ấy, Thanh Minh càng cười to hơn.

"Ta cũng có sở thích đó giống ngươi đấy."

Bởi vì ta có thể giết chết ngươi mà không do dự.

Người được Ma Giáo mệnh danh là Ma Thần.

Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh bắt đầu bùng phát nguồn sát khí kinh thiên, nhìn Hắc Trảo Đoàn.

Hắc Sài vô thức há hốc miệng khi đối diện với nguồn sát khí dày đặc và khủng khiếp như cõi u minh đó.

"Ngươi có thực sự là đạo sĩ không vậy?"

"Tất nhiên rồi."

Thanh Minh nhe răng cười.

"Giết chết các ngươi chính là việc mà một đạo sĩ phải làm. Vừa hay ta cũng đã chán ngấy việc phải đóng vai người tốt rồi. Nào bắt đầu đi. Đế xem ngươi chết, hay ta chết."

Thanh Minh vung kiếm chém giết tất cả những kẻ đang lao tới, vừa bước về phía Hắc Trảo Đoàn vừa nở một nụ cười tàn bạo và quỷ dị.

***

"Hự!"

Ðầu tóc Bạch Thiên xõa tung, bay phấp phới trong gió.

Hắn nhìn trừng trừng Dã Ðao bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Cơ thể Dã Ðao cũng đầy rẫy vết thương nhưng kiếm của Bạch Thiên không thể gây ra những vết thương chí mạng lên cơ thể của hắn..

"Gào to lên nữa đi, tiểu tử..."

"..."

Thế trận lúc này rõ ràng nghiêng về Dã Ðao, nhưng chính bản thân hắn cũng thấp thỏm không yên.

'Sao mọi chuyện lại đến mức này.'

Ðáng ra đây là một nhiệm vụ rất đơn giản...

Trong quá khứ Hoa Sơn được xem là danh môn chính phái, nhưng Hoa Sơn giờ đây chẳng qua cũng chỉ là một môn phái vừa mới bắt đầu trở mình mà thôi.

Trái lại, Vạn Nhân Phòng mới là một trong những môn phái hiện đang xưng bá thiên hạ.

Hắn đã từng nghĩ rằng, việc cử một Hắc Trảo Ðoàn và Tam đại võ đội đến để đối phó với một nơi như Hoa Sơn là quá nhiều và vô nghĩa.

Nhưng. Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Ðôi mắt đỏ ngầu của Dã Ðao cẩn thận quan sát xung quanh.

'Lẽ nào! Tên khốn chết tiệt này!'

Hắc Trảo Ðoàn mà hắn tin tưởng nhất đã rút khỏi trận chiến cùng với cái tên Thanh Minh gì đó.

Còn đám thuộc hạ đáng lẽ phải ngay lập tức quét sạch những thứ tạp nham tàn dư của Hoa Sơn thì lại bị chặn đứng bởi hai tên oắt con vừa mới xuất hiện, hoàn toàn không có cách nào đột phá nổi hàng phòng thủ đó.

'Chết tiệt.'

Nếu đã như vậy, hoặc là hắn, hoặc là Ðộc Huyết Thủ sẽ phải tự tay phá vỡ thế cục ấy thôi.

Vút!!

"Hự!"

Dã Ðao khó khăn xoay người. Lưỡi kiếm sắc bén suýt soát lướt qua gò má hắn.

Lách tách.

Máu chảy ra từ vết thương vừa mới rách miệng. Khi cơn đau rát lan rộng ra, khuôn mặt của Dã Ðao càng trở nên méo mó hơn.

"Tên nhãi con dai như đỉa này!"

Sát khí dâng trào trong mắt Dã Ðao.

Thế nhưng, hắn không thể tấn công một cách tùy tiện được, vì đám tiểu tử trước mặt hắn không hề dễ đối phó như hắn nghĩ.

'Chết tiệt.'

Thế trung đoạn bất di bất dịch đó làm hắn liên tưởng đến một cự nham sừng sững.

Dã Ðao không thể che giấu sự bực bội đang dâng trào trong lòng, phun nước bọt xuống đất.

So với độ tuổi mà võ công cao như thế thì hắn cũng có thể hiểu được.

Dã Ðao biết rất rõ rằng thế giới này không bao giờ công bằng. Bởi vì giang hồ là nơi xuất hiện những con quái vật trong vòng vài tháng đã có thể đạt được cảnh giới mà người thường phải dày công khổ luyện trong vài thập kỉ, đến khi chán rồi thì bọn chúng lại bỏ đi.

Thế nhưng, cứ cho là cũng có chút thực lực đi, nhưng sự điềm tĩnh không hề phù hợp với lứa tuổi đó của bọn chúng đến từ đâu chứ?

Trên chiến trường đẫm máu thì dù là những người từng trải cũng sẽ vì quá kích động mà đánh mất bình tĩnh.

Thế nhưng trong thâm tâm tên tiểu tử đó lại đang duy trì sự tĩnh tâm vô cùng vững chãi, như thể bản thân hắn từng là một lão tướng thân kinh bách chiến vậy.

'Ðám người Hoa Sơn đều như vậy sao?'

Môi của Dã Ðao bị hàm răng đè nghiến trở nên trắng bệch.

Ðúng là dai như đỉa mà.

Cũng giống với Huyền Tông, Bạch Thiên nhất quyết bám chặt Dã Ðao không buông. Ngay cả khi không có phần thắng, hắn vẫn kiên trì chịu đựng và tấn công, nhất định không để đối phương có cơ hội vung đao về phía người khác.

Ðây là lần đầu tiên Dã Ðao đối đầu với một đối thủ mà hắn cảm thấy mệt mỏi đến vậy.

Theo lẽ thường, một môn đồ trẻ người non dạ lại mạnh hơn cả Chưởng môn nhân của một môn phái là chuyện không thể nào tin được, nhưng nếu áp dụng với Hoa Sơn phái chết tiệt này thì hoàn toàn có thể.

"Dù sao đi nữa."

Ngay khi Dã Ðao định mở miệng, Bạch Thiên đã tiến lên một bước tấn công với tốc độ kinh khủng.

Ðộng tác như thể chỉ có thanh kiếm là vật thể sống duy nhất dịch chuyển, tất cả mọi thứ còn lại bất động tại chỗ.

Một nhát đâm tới, hoàn hảo không một động tác thừa.

"Hự!"

Dã Ðao nghiêng đầu, rút đao ra chắn ngay lập tức để tránh bị đâm trúng.

Thế nhưng.

Keng! Keng!

Trước khi thanh đao của hắn vào đúng thế để hấp thụ nguyên khí thì thanh kiếm kia đã giành được thế thượng phong. Nội lực không xuất ra được, phản ngược trở lại khiến cổ tay Dã Ðao đau đớn như thể gãy rời.

Kenggg!!!

Kiếm của Bạch Thiên mạnh mẽ dồn ép thanh đao đang chao đảo kia, trong chốc lát liền tạo ra hàng chục cánh hoa mai.

Dã Ðao không hề suy nghĩ, bật ngược cơ thể về phía sau, lộn vòng trên mặt đất.

Roẹt!!

Thế nhưng cẳng chân của hắn chém bị một nhát, máu tươi bắn ra xung quanh. Dã Ðao lăn một vòng rồi ngay lập tức chỉnh lại tư thế, nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên với đôi mắt tràn đầy sát khí.

"Tiểu tử nhà ngươi."

Bạch Thiên ở thế hạ đoạn lại không nói một lời nào.

Ánh mắt đó.

Ánh mắt kiên trì và dai dẳng của Bạch Thiên khiến thần trí Dã Ðao trở nên lạnh buốt.

Ðôi mắt đó như thể dã thú đang nhìn con mồi của mình.

Ẩn sâu dưới ánh mắt đó là sự phẫn nộ nhưng lại vô cùng lãnh đạm.

Dã Ðao cuối cùng cũng thở ra một hơi.

'Ðây không phải là lúc bận tâm mấy thứ linh tinh.'

Nếu không đối phó hẳn hoi thì hắn sẽ là kẻ lãnh đòn.

"Sao lại nổi giận thế tiểu tử? Giận đến run cả người lên luôn hả?"

Ðây chỉ là khiêu khích để chiếm lợi thế mà thôi. Nhưng ngoài dự đoán, Bạch Thiên lại phản ứng lại sự khiêu khích đó.

"Những kẻ như ngươi dù có giải thích cả trăm lần thì cũng không hiểu được đâu."

"Hả?"

Thanh âm lạnh lẽo liên tục phát ra từ miệng của Bạch Thiên.

"Ngươi dám làm tổn thương đến ngài ấy, người vô cùng quan trọng đối với bọn ta."

Tuy phẫn nộ nhưng lại vô cùng lãnh đạm như thể Vạn Niên Băng Sơn đang dần dần tan ra.

Huyền Tông.

Ở bất kì môn phái nào, Chưởng môn nhân đều là sự tồn tại mang tính biểu tượng. Việc Chưởng môn nhân bị các môn phái khác đánh trọng thương là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, sự phẫn nộ của các môn đồ Hoa Sơn không chỉ đơn giản là do nhục nhã thông thường.

Huyền Tông có phải là một Chưởng môn nhân bình thường đâu cơ chứ?

Ông ấy đã sẵn sàng hy sinh cả bản thân mình để hậu thuẫn môn đồ Hoa Sơn. Ðối với các môn đồ Hoa Sơn mà nói, Huyền Tông vừa là cha, vừa là sư tôn, vừa là người vô cùng trân quý mà bọn họ phải tuân theo và ra sức bảo vệ.

Sao bọn họ có thể tha thứ cho kẻ đã ra tay với Huyền Tông một cách thảm khốc như thế?

Cảm giác lạnh lẽo như muốn đóng băng cả trái tim đang bao trùm toàn bộ cơ thể Bạch Thiên. Ðúng lúc đó, Dã Ðao vừa nhếch miệng vừa nói.

"Phải. Là ta đã làm đấy."

Ngay khoảnh khắc đó, thanh đao của hắn vung ra tạo thành một đao khí vô cùng sắc bén.

Keng!

Thanh kiếm vung lên ngăn chặn thanh đao đang bị sức ép bẻ cong như thể sắp gãy đến nơi. Cơ thể Bạch Thiên bị đẩy lùi trước nội công thâm hậu và sức công phá mạnh mẽ đó của đối thủ.

"Cũng vui đấy tiểu tử."

Bạch Thiên nghiến răng nghiến lợi. Tay cầm kiếm của hắn cũng đang run lên, chân thì không thể đứng vững. Tên Dã Ðao này ít gì cũng phải là cao thủ cao hơn một cảnh giới so với Xích Xà Ðao mà hắn từng đối phó.

Một kẻ không dễ xơi chút nào.

"Ngươi nghĩ xem, nếu cứ tiếp tục thì ngươi thay đổi được cái gì?"

Dã Ðao cau mày, nhìn Bạch Thiên.

"Ngươi chỉ có thể chống đỡ mà thôi. Cuối cùng rồi ngươi cũng sẽ chết dưới tay ta. Có lẽ tên oắt Thanh Minh đó muốn quay về, nhưng từ trước đến nay chưa một ai có thể sống sót dưới tay của Hắc Trảo Ðoàn cả. Một cái xác nguyên vẹn cũng là may mắn lắm rồi."

Dã Ðao dường như nhớ đến Hắc Sài, cơ thể bất giác rùng mình.

Mặc dù tính tình hắn vô cùng tồi tệ và đáng sợ, nhưng nếu xem hắn là đồng minh thì hắn là một trong số ít những kẻ hiếm hoi có thể tin tưởng được. Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ lấy mạng đối thủ một cách nhanh nhất có thể.

"Tiểu tử tên Thanh Minh đó hẳn là sẽ đáng thương lắm. Hắc Sài không chỉ giết người một cách bình thường thôi đâu. Có lẽ tiểu tử đó sẽ chết sau khi nếm trải tất cả những thống khổ trên thế gian này."

Những lời này quả thực vô cùng đáng sợ.

Nhưng thay vì sợ hãi, Bạch Thiên lại cười chế nhạo hắn.

"Có vẻ ngươi chẳng biết gì cả."

"Gì cơ?"

"Tiểu tử đó chưa bao giờ là kẻ tội nghiệp. Phải là tội nghiệp cho bất kỳ kẻ nào là đối thủ của hắn."

Dù nghe có vẻ hơi vô lý nhưng thất bại là việc tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Ðó mới là Thanh Minh mà Bạch Thiên biết.

"Ngươi cũng đừng hiểu lầm. Ta chưa từng có ý đợi Thanh Minh quay lại đây."

"..."

Ý chí kiên cường dâng cao trong mắt Bạch Thiên.

"Có mỗi một chuyện mà cũng không xử lý được phải chờ hắn quay về thì cho dù có bị gõ vỡ cả đầu ta cũng đâu thể biện minh được gì. Không đánh thắng nổi một tên trong số các ngươi thì sao ta dám nhận mình là sư thúc của hắn chứ."

"Suy đi nghĩ lại thì nơi này toàn là những kẻ điên thôi nhỉ."

Dã Ðao ngẩng đầu lên, nắm lấy thanh đao.

"Ta sẽ bóp nát cái miệng vênh váo ngạo mạn đó của ngươi trong mười chiêu."

"Nếu được thì tới đây thử xem!"

Trong tích tắc, Bạch Thiên lướt nhanh mắt nhìn xung quanh.

ẦM!!

Một tiếng nổ lớn vang lên bên cạnh hắn.

Tuệ Nhiên bên kia đang áp đảo Ðộc Huyết Thủ. Một phần là vì cảnh giới võ công của Tuệ Nhiên đủ cao thâm để đám Ðài chủ của Vạn Nhân Phòng không thể chống đỡ được, nhưng một phần cũng vì võ công của bọn họ hoàn toàn trái ngược. Võ công của Thiếu Lấm vốn tịnh hóa được tất cả tà khí trong khi Ðộc Huyết Thủ lại chuyên dùng độc công và tà công.

Một lần nữa, khuôn mặt của Ðộc Huyết Thủ tràn đầy tuyệt vọng. Có vẻ như Bạch Thiên không cần lo lắng cho Tuệ Nhiên.

Vậy thì.

"Chiêu Kiệt! Xông lên!"

"AAAAA!!!!!"

Phía sau hắn, môn đồ Hoa Sơn đang đối đầu với đám võ đội Vạn Nhân Phòng với khí thế vô cùng mạnh mẽ. Dựa trên thực lực mà nói, Chiêu Kiệt cũng được xem là một trong số ít kiếm tu thuộc dạng khá của Hoa Sơn. Dù hắn rất dễ bị kích động dẫn đến hành động vượt quá khả năng của mình nhưng Nhuận Tông có thể hoàn toàn khống chế được một Chiêu Kiệt như thế.

Khi Chiêu Kiệt kích động nửa chừng thì đã có Nhuận Tông bên cạnh giúp đỡ bằng cách cầm chắc dây cương và giữ hắn lại.

Chắc cũng nhờ duy trì được khí thế đó nên bây giờ hắn vẫn đang ra sức quyết chiến với đám võ giả Vạn Nhân Phòng.

'Vậy cuối cùng.'

Chỉ còn lại một mình Bạch Thiên. Nếu hắn có thể vượt qua Dã Ðao thì sẽ giành được phần thắng về phía Hoa Sơn.

"Chết đi!"

Vút!!

Thanh đao với luồng đao khí mạnh mẽ bay về phía Bạch Thiên.

Bạch Thiên vận nội công hết mức có thể, chặn lại thanh đao đang lao tới.

ẦM!!

Khoảnh khắc đao và kiếm va chạm với nhau đã tạo nên một tiếng nổ cực lớn.

Sức mạnh quá lớn khiến Bạch Thiên mất thăng bằng, bật ngửa ra phía sau.

"Khục!"

Khi bị ném ngã xuống đất, hắn không kiềm chế được bật ra tiếng rên rỉ.

Nhưng hắn không còn thời gian để cảm nhận cơn đau nữa.

Dã Ðao nhảy vọt lên như phi hổ hướng về phía Bạch Thiên ngay khi hắn vừa ngã xuống. Sức mạnh dồn vào thanh đao trong tay hắn dần mạnh hơn, khí thế dồn vào đòn tấn công cũng ào ào như thác nước.

Trong thế tấn công mà Bạch Thiên còn không dám nâng kiếm lên để đỡ chiêu, hắn đành nghiến răng dùng tay đấm xuống đất và lợi dụng lực phản chấn tung người tránh đi.

RẦM!!

Sàn được lót bằng thanh thạch bị nghiền nát ra như bã đậu, mảnh vỡ văng tứ tung.

Bạch Thiên lăn vài vòng trên đất, ngay khi vừa ngẩng đầu lên, bàn chân của ai kia đang duỗi thẳng ra, che lấp tầm nhìn của hắn.

Bốp!

Ngay sau đó, bàn chân Dã Ðao đạp thẳng vào ngực Bạch Thiên.

Bạch Thiên bị đá bay lên không trung giống như một con diều đứt dây.

"Sư thúc!"

"Sư huynh!"

Bạch Thiên ngừng lại giữa không trung rồi rơi xuống ngay trước mặt Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt vung kiếm thật mạnh để hất tung những kẻ đang cản bước hắn và đỡ lấy Bạch Thiên.

"Sư thúc!"

Trước tiếng gào thét của Chiêu Kiệt, Bạch Thiên hơi rũ người xuống, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra. Hắn nhanh chóng đẩy Chiêu Kiệt ra rồi đứng xuống đất.

"Phụt!"

Sau khi khạc ra một ngụm máu, hắn cố gắng khống chế đôi chân đang run rẩy của mình và điều chỉnh lại tư thế.

"Cũng khá đấy."

Dã Ðao đi trên con đường mà thủ hạ hai bên xếp thành hàng tạo thành, cười chế giễu.

"Bị đánh đến thế mà ngươi vẫn còn sức đùa cợt nhỉ."

"..."

"Thứ rác rưởi như các ngươi. Ta sẽ giết từng tên từng tên một!"

Bạch Thiên cũng không chịu thua, tiến lên một bước đối mặt với Dã Ðao.

"Sư thúc!"

Chiêu Kiệt cố gắng ngăn cản hắn nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, Bạch Thiên đã khiến Chiêu Kiệt phải lùi lại.

"Ðể ta đối phó với hắn."

"Con hiểu rồi, sư thúc."

Bạch Thiên biết, nếu hắn ta thua trận ở đây thì thế cân bằng sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Dù có ai ra sức cản bước hắn như thế nào, hắn cũng phải giải quyết tên Dã Ðao này.

"Cảm động rớt nước mắt mà."

Dã Ðao không kìm được cơn tức giận, quát to.

"Mấy tên phế vật các ngươi muốn khiến ta phát điên mới vừa lòng chứ gì!"

"Ðài chủ!"

Hắn tát một cái rõ đau cái kẻ vừa mở miệng mà không thèm liếc mắt lấy một lần.

Bốp!

Cùng với tiếng bốp vang lên, kẻ bị đánh kia ngã quỵ xuống, phun ra một đống máu.

"Một lũ khốn kiếp! Một đám oắt con thế này mà không xử lý được, muốn kéo dài thời gian à?"

"Xin, xin thứ lỗi Ðài chủ!"

"Giết hết bọn chúng cho ta! Trong vòng nửa khắc chưa giết hết bọn chúng thì ta sẽ tự tay giết chết các ngươi!"

"Rõ!"

Ðám võ giả Vạn Nhân Phòng cặp mắt tràn đầy sát khí, bắt đầu vây quanh đám môn đồ Hoa Sơn.

"..."

Sự tồn tại của cao thủ tuyệt đỉnh.

Vừa mới lúc nãy thôi, Thanh Minh đã cầm chân đám môn đồ Vạn Nhân Phòng chỉ bằng sự tồn tại của hắn, nhưng bây giờ các môn đồ Hoa Sơn lại đang bị dồn ép đến tận cùng bởi sự tồn tại của Dã Ðao.

'Chết tiệt.'

Bạch Thiên nghiến răng ken két.

Hắn đã lo tình thế này sẽ xảy ra nên đã cố gắng hết sức cầm chân Dã Ðao, nhưng..

"Chiêu Kiệt! Nhuận Tông!"

"Vâng, sư thúc!"

"Ta sẽ cầm chân hắn. Các con làm mọi cách để bảo vệ các sư huynh sư đệ!"

"Rõ!"

Cả hai gật đầu thật mạnh, tỏ rõ ý chí vô cùng mạnh mẽ.

"Giết hết bọn chúng cho ta!"

"Tuân mệnh!"

Ban nãy đám võ giả của Vạn Nhân Phòng không nghe rõ mệnh lệnh của Ðài chủ, giờ đây, sau khi đã tiếp nhận từng chữ một, bọn chúng bắt đầu tỏa ra sát khí vô cùng tàn bạo khác xa với lúc trước.

Sát khí bủa vây, thế trận bắt đầu đi theo hướng tồi tệ hơn. Các môn đồ Hoa Sơn chỉ trong tích tắc đã bị dồn ép về thế hạ phong.

Dã Ðao nhếch miệng cười.

"Ðúng vậy. Phải như thế này chứ."

Nếu khí thế dâng cao, mấy tên nhãi ranh đó thậm chí sẽ có thể làm được những việc vượt xa với thực lực của chúng. Nhưng nếu giết chết khí thế ấy, chắc chắn bọn chúng sẽ không còn cách nào để phát huy hết khả năng cả.

Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên và một vài tên nữa dường như đã vượt qua cảnh giới này rồi, nhưng phần lớn môn đồ Hoa Sơn vẫn bị ảnh hưởng tinh thần rất nhiều.

"Tất cả cùng lên. Giết hết tất cả."

"TÊN KHỐN KIẾP KIAAAAAAAA!!!!!!!!"

Dã Ðao quay đầu lại.

Hắn nhìn về nơi mà tiếng Sư Tử Hống đủ sức rung chuyển cả Hoa Sơn vừa phát ra.

'Ðó là...'

Có ai đó đang bước qua sơn môn đổ nát của Hoa Sơn.

'Một lão già?'

Là một lão nhân gia với vẻ mặt tràn đầy tức giận đang nghiến răng ken két.

"Sao. các ngươi dám. lũ chó này. Khụ! Ây da, chết tiệt! Khụ khụ! Chết tiệt thật!"

Sư Tử Hống vô cùng hùng hồn nhưng mà người vừa đến thì lại không được ổn cho lắm.

Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, tóc tai lòa xòa bám lung tung trên mặt. Lão nhân gia tay chống đầu gối, hít vào thở ra nhiều lần.

"Huyền Linh trưởng lão?"

Âm thanh mơ hồ phát ra từ miệng của Nhuận Tông.

Huyền Linh nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu lên.

Sau đó hắn lại gầm lên.

"Bọn tà phái các ngươi sao lại dám đến đây hả? Lũ khốn kiếp!"

Trước tiếng gào thét như muốn thiêu đốt người khác, môn đồ Vạn Nhân Phòng nhìn chằm chằm Huyền Linh với vẻ mặt ngơ ngác.

"Các con!"

"Vâng! Trưởng lão!"

Phía sau Huyền Linh đang đứng sừng sững trước sơn môn là các môn đồ Hoa Sơn vừa từ Tây An chạy như bay về, bọn họ lao nhanh qua sơn môn, ùa vào bên trong như dòng nước chảy cuồn cuộn.

Mệnh lệnh của Huyền Linh được truyền đi. "Bắt hết bọn chúng!"

"Rõ!"

Cùng lúc đó, Huyền Linh rút kiếm ra, cùng với đám môn đồ Hoa Sơn người ngợm ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu xông lên phía trước.

Như dòng nước chảy xiết điên cuồng tràn vào, bọn họ bắt đầu quét sạch lũ võ giả Vạn Nhân Phòng trong cùng một lúc.

"Sư thúc!"

"Ta đây!"

Bạch Thiên siết chặt nắm đấm. Trong một khoảnh khắc, hắn nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh.

'Thanh Minh.'

Thanh Minh đã biến mất cùng với Hắc Trảo Đoàn mới là điều khiến hắn bận tâm. Những lời Dã Đao nói khi nãy dần dần khiến hắn lo lắng hơn.

Tuy nhiên.

Hắn định thần lại, cắn chặt răng, thét to lên.

"Dồn bọn chúng lại! Ta sẽ tự tay kết thúc mọi chuyện!"

"Rõ, sư huynh!"

Bạch Thiên nhảy vọt về phía Dã Đao.

'Ta tin con, Thanh Minh.'

Giờ là lúc hắn phải làm những gì cần làm. Đến lúc thể hiện rồi.

***

Thanh Minh đạp mạnh vào một cành cây, những chiếc lá rung rinh phát ra âm thanh xào xạc.

Hoa Sơn bao trùm bởi một màu đen thăm thẳm và cả những luồng sát khí đáng sợ. Thanh Minh nở một nụ cười quỷ dị lộ ra một hàm răng trắng xoá và luôn tục bạo phát nguyên khí.

Phắt!

Ngay lúc đó, từ bên dưới phóng lên hai thanh kiếm hướng về phần bụng và cổ của Thanh Minh.

Tế kiếm.

Ðó là một tề hình kiếm triệt hạ hoàn toàn mụctiêu nhằm giết chết đối thủ.

Tế kiếm dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu đen kịt. Ðó chính là cực độc.

Hai thanh độc kiếm bay trong bóng tối.

Nhưng phía cuối thanh kiếm của Thanh Minh lại không hề có một chút dao động nào.

Keeng!

Thanh kiếm của Thanh Minh đánh bay những thanh kiếm đang lao tới, sau đó thanh kiếm của hắn trong giây lát phân thành hàng chục kiếm ảnh đâm thẳng xuống dưới.

Phập.

Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng thông qua cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến.

Thanh kiếm chắc chắn đã xuyên qua thịt, cắt qua xương của một kẻ nào đó.

Vậy nhưng, bất chấp bị một vết thương nặng như thế, phía bên dưới vẫn không hề phát ra một âm thanh rên rỉ nào.

Lũ người này chắc chắn đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt!

Hấp!

Thanh Minh đạp mạnh vào một cành cây, cơ thể hắn nhảy lên rồi phi xuống như một phi điểu.

Ngay khi hắn chạm đất, hai kẻ thuộc Hắc Trảo Ðoàn đang ẩn mình trên cây lao xuống lao về phía Thanh Minh tựa như những con chó sói đang đuổi theo con mồi của mình.

Xoẹttt!!

Một đường kiếm dài.

Ðó là một phương thức tấn công bất chấp mà không thèm bận tâm đến phòng thủ.

Kiếm pháp chứa đựng độc tâm tàn ác dù bản thân có chết cũng phải gây ra một vết thương chí mạng cho đối thủ.

Nhưng chỉ cần khiến đối thủ bị thương một lần thôi, đó cũng là sự kết thúc. Hắc Trảo Ðoàn biết quá rõ cách để đối phó với những kẻ mạnh hơn bản thân.

Nếu như là một kẻ không có kinh nghiệm trong việc đối phó với những kẻ liều lĩnh này, một võ giả rất có thể sẽ chết tức tưởi mà chưa kịp phát huy một nửa thực lực của mình.

Nhưng.

Xoẹtt!

Thanh kiếm của Thanh Minh tựa như ánh sáng xẻ đôi không gian.

Trước khi thanh kiếm của thành viên Hắc Trảo Ðoàn có thể chạm đến Thanh Minh thì kiếm khí của hắn ta đã xuyên qua đối phương trước.

Rắc!

Tế kiếm bị chém ngọt khi vừa tiếp xúc với kiếm khí. Không đánh mất khí thế đó, thanh kiếm của Thanh Minh tiếp tục chia làm hai phần hướng đến nhục thể của đối phương.

Cơ thể của đối phương bị chia làm hai ngã quỵ xuống đất, máu tuôn xối xả.

Mặc dù khi nhìn thấy cơ thể của đồng bọn bị phân ra làm hai, nhưng tên còn lại vẫn không hề nao núng, tốc độ tấn công của hắn khồng hề giảm đi một chút nào.

Thanh Minh lạnh lùng nhìn thanh kiếm đang được phóng thẳng về phía cổ của bản thân. Hắn đưa một chân sang bên cạnh rồi xoay người.

Soạt.

Vạt áo của Thanh Minh đã rách, nhưng nhục thể vẫn không hề hấn gì.

Và.

Xoẹt.

Thanh kiếm của Thanh Minh vung lên một cách lạnh lùng chém đứt cổ của thành viên Hắc Trảo Ðoàn.

Bịch.

Cổ của hắn đã bị cắt vào một nửa, toàn bộ cơ thể ngã quỵ xuống đất liên tục co giật và máu trào ra không ngừng.

Không lâu sau những gì còn lại chỉ là một thi thể nguội lạnh.

Kengg.

Khi độc kiếm của thành viên Hắc Trảo Ðoàn rơi xuống đất, cỏ cây xung quanh khô héo trong tích tắc.

Rốt cuộc bọn chúng đã tẩm thứ kịch độc gì vào thanh kiếm vậy?

Thanh Minh vung kiếm phủi máu, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi hắn ta. Hắn cứ vậy trầm ngâm nhìn lên bầu trời yên tĩnh.

Một tâm trạng ghê tởm.

Mùi máu tanh nồng nặc, sát khí bủa vây như cứa vào da vào da thịt. Hàn khí không ngừng toát ra từ những thi thể đang lạnh ngắt đi một cách nhanh chóng.

Dường như hắn đã từng gặp chuyện như thế này trong quá khứ. Và cảm giác nó mang lại khiến cho hắn ta như trở về một mảng ký ức trong cuộc sống trước đây.

Rầm rầm rầm.

Những tưởng đêm nay chỉ có những đám mây đen kéo đến, không ngờ bầu trời lúc này đã bắt đầu xuất hiện những tiếng sấm cùng những tia sét như báo hiệu một trận đại chiến kinh khủng sắp sửa xảy ra.

Và không lâu sau, cơn mưa kéo đến như trút nước, tựa như có một lỗ thủng trên bầu trời.

Thanh Minh đẫm mình trong làn mưa, hắn lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.

Tình huống này rất có lợi cho bọn chúng.

Những kẻ giấu mình trong bóng rối để nhắm đến sơ hở của kẻ khác sẽ có thể che giấu khí tức một cách hoàn hảo trong màn mưa và những âm thanh sấm rền.

Nơi này chính là chiến trường mà bọn chúng mong muốn nhất.

Và việc nhảy vào chiến trường đó là một việc vô cùng ngu ngốc.

Nhưng Thanh Minh lại không hề do dự dù chỉ là trong giây lát. Hắn lao mình đuổi theo lũ người đó.

Nếu như hắn đã tự ném mình vào khu vực đi săn thì sẽ không một kẻ nào có thể nhắm vào các môn đồ Hoa Sơn được nữa.

Nước mưa liên tục đổ xuống mái tóc đã ướt đẫm của hắn.

Sau một hồi im lặng mặc cho cơn mưa thấm đẫm nhục thể, Thanh Minh cất lời.

"Nếu như các ngươi vẫn không chịu xuất đầu lộ diện thì ta đành phải chủ động vậy!"

Chân của hắn đạp mạnh xuống mặt đất.

Tựa như ánh sáng mặt trời, Thanh Minh bắt đầu vung kiếm tạo nên những bông hoa mai huyết sắc nở rộ trong bóng tối. Vô cùng đẹp đẽ. Vô cùng thanh tao. Giữa chiến trường đầy máu tanh này, những bông hoa mai trở nên cực kỳ khác biệt. Cuối cùng, những cánh hoa ấy rơi xuống người những kẻ đang ẩn thân trong bóng tối.

Xoẹt.

Khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài bắt mắt ấy, những cánh hoa mai sắc nhọn chém lìa tất cả những thứ mà nó chạm phải.

"Hự."

Một kẻ nào đó đã không thể chịu đựng được mà rơi thẳng xuống đất cùng với tiếng la hét thảm khốc.

Và ngay lúc ấy.

"Yaaaaaaa!"

Hàng chục bóng đen lao về phía Thanh Minh cắt ngang dòng nước mưa đang chảy xuống.

Những ánh mắt còn lạnh hơn nước mưa phát sáng trong đêm tối.

Uỳnh!

Thanh Minh thi triển chấn cước đạp mạnh xuống đất, thanh kiếm của hắn được vung vào không trung một cách linh hoạt tựa như một con linh xà. Hoa mai rực rỡ và hoa lệ sinh ra tại phía mũi kiếm của hắn ta một lần nữa bao phủ những kẻ đang lao đến.

Phía cuối thanh kiếm đó, thậm chí còn không có một chút do dự nào.

Keeeng!!

Hàng loạt độc kiếm được vung lên bằng toàn bộ công lực nhưng vẫn không thể xuyên thủng một rừng hoa mai đang nở rộ tầng tầng lớp lớp. Và rồi khi những thanh độc kiếm ấy va chạm với hoa mai đã bị yếu thế mà văng ra tứ phía.

Ngay lúc ấy.

Phốcc.

Một thanh độc kiếm xuất hiện ngay dưới chân Thanh Minh. Hắn ngay lập tức phản xạ lại, đưa cơ thể bay lên.

Mặc dù Thanh Minh đã tránh được đường độc kiếm đó, nhưng hắn đã không thể duy trì thế kiếm được nữa. Trong chốc lát, hình ảnh hoa mai phân tán, lũ Hắc Trảo Ðoàn lao vào Thanh Minh với tốc độ còn nhanh hơn trước gấp mấy lần.

Thanh Minh nghiến răng nắm chặt kiếm trong tay.

Trên không trung, hắn xoay người và bắt đầu vung kiếm ra tứ phía.

Trong Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, Mai Hoa Phân Phân chính là chiêu thức có thể tạo nên hình ảnh vô số các cánh hoa mai trong không trung.

Tựa như những cánh hoa mai rụng xuống từ cây mai khi đón một trận mưa lớn, rất nhiều cánh mai đồng loạt rơi xuống cùng những dòng nước mưa tầm tã.

Hấp.

Trong giây lát, những kẻ lao về phía hoa mai đang nở rộ trợn ngược mắt lên.

Nhưng tất cả đã rơi vào thế kỵ hổ chi thế. Ðã quá muộn để rút lui.

Các thành viên của Hắc Trảo Ðoàn cứ vậy ném mình vào bên trong trận địa Mai Hoa Chi Vũ mà không hề bận tâm đến an nguy của bản thân.

Xoẹt! Xoẹt!

Mặc dù toàn thân bị mai hoa kiếm khí làm cho bị thương. Nhưng cho dù thịt có bị xẻ, xương có bị nứt, bọn chúng vẫn không mất đi sát khí mà vẫn tiếp tục vung kiếm về phía Thanh Minh.

Chỉ là nhất thủ đơn giản.

Ðó chỉ là một đòn tấn công giản đơn theo một đường thẳng không hề có biến chiêu hoa lệ hay cố gắng để lừa gạt đối phương.

Nhưng khi hàng chục thanh kiếm như vậy tụ hợp lại tại một nơi, nó lại trở thành một sát kiếm đáng sợ hơn bất cứ điều gì trên thế gian này.

Và cuộc tấn công bất chấp cái chết đó đang đổ dồn về phía nhục thể của Thanh Minh. Một số thanh kiếm đã mất đi khí thế và chỉ lao đến một cách vô lực, nhưng cũng có một số thanh kiếm nhắm đến Thanh Minh một cách dữ dội và sắc bén.

Hắc!

Thanh Minh cười khẩy khi nhìn thấy khung cảnh đó.

Hắn nhanh chóng đạp mạnh chân xuống dưới đất lao mình vào giữa những thanh kiếm đang lao đến.

Keeng!!

Một thanh kiếm mỏng nhưng sắc bén va chạm với Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh vỡ tan thành từng mảnh. Những mảnh vỡ của thanh kiếm đã tàn nhẫn đâm sâu vào nhục thể của một thành viên Hắc Trảo Ðoàn với tốc độ khủng khiếp.

"Aaa!"

Trong lúc những đối thủ của hắn còn hơi do dự, thanh kiếm của Thanh Minh đã chém bay đầu một tên thành viên Hắc Trảo Ðoàn đứng gần đó. Ngay khi đầu của hắn rời khỏi cổ và bay vào không trung, Thanh Minh thi triển chấn cước rồi vung kiếm về tứ phía.

Hoa mai đã nở. Máu đã chảy.

Trong giây lát, cơn mưa được nhuộm với một màu đỏ của máu và hoa mai.

Những cánh tay và cẳng chân bị văng ra. Nhục thể bị cắt lìa khi thậm chí chưa thể hét lên một tiếng nào rồi rơi xuống đất.

Nhưng Thanh Minh cũng không được bình an vô sự.

Xoẹt.

Ðộc kiếm bay đến liên tiếp đã cắt một đường trên vai của hắn ta.

"Thành, thành công rồi."

Hự!

Vậy nhưng, đầu của kẻ đâm kiếm vào vai của Thanh Minh ngay lập tức bị chém bay lên không trung như một quả bóng. Thanh Minh nắm chặt Mai Hoa Kiếm trong tay, sử dụng chính đôi bàn tay của mình, Thanh Minh cắt đi phần thịt vai đã bị độc kiếm sượt qua.

Xoẹt.

Cùng với âm thanh xẻ thịt đáng sợ, thanh kiếm cứ vậy xẻ từng miếng, từng miếng thịt.

Xoẹt xoẹt.

Âm thanh xẻ thịt rợn người xuyên qua tiếng mưa và lan rộng ra một cách kỳ lạ. Thanh Minh không một chút do dự nào, tự tay hắn đã khoét thịt vai của chính bản thân.

Vậy mà trong suốt quá trình đó, hắn thậm chí không chớp mắt lấy một lần. Sau khi đã cầm máu ở vai, hắn lại nắm chặt kiếm một lần nữa.

Kengggg!

Như chỉ đợi đến thời điểm ấy, cùng với âm thanh bùng nổ, năm tên Hắc Trảo Ðoàn trồi lên từ mặt đất vung kiếm về phía Thanh Minh.

"Yaa!"

Thanh Minh đã chém bay đầu tất cả những kẻ đang lao đến chỉ bằng một đường kiếm duy nhất. Sau đó, hắn lạnh lùng giũ tất cả máu còn sót lại trên thanh kiếm và lại để thanh kiếm về vị trí bên hông của bản thân.

Xoẹtttt.

Bằng một động tác nhanh chóng và chính xác, lại một miếng thịt bị cắt ra từ hông của hắn ta và rơi xuống đất.

Lần này, sau khi kết thúc việc cầm máu bằng một khuôn mặt vô cảm, Thanh Minh đưa ánh mắt hướng về một nơi.

Ánh mắt của hắn ta xuyên qua khu rừng tối tăm và nắm bắt chính xác vị trí của Hắc Sài đang quan sát hắn ta ở phía xa.

"Hừm."

Một tiếng cười tựa như âm thanh gào rú của dã thú vang lên từ miệng Thanh Minh.

"..."

Hắc Sài im lặng đưa đôi mắt đầy tâm địa nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

'Kỳ lạ thật đấy.'

Cơ thể hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo

'Ta chưa từng nhìn thấy một tên nào giống như hắn ta.'

Lý do mà Hắc Sài cảm thấy bối rối là vì tên tiểu tử đó lại có vẻ khá quen thuộc với phương thức chiến đấu này.

Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch dường như chưa từng giết người một lần nào. Vậy mà hắn lại không hề do dự cắt cổ và kết thúc sinh mạng của một người nào đó. Hắn đã giết hàng chục người chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà lại chẳng nhìn thấy một chút dao động nào trên khuôn mặt của hắn ta.

Thêm vào đó, hắn còn quá gan dạ khi dám cắt đi phần thịt bị nhiễm độc.

Từ trước đến nay, Hắc Sài đã đối phó với vô số kẻ thù, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một tên như thế này.

Trong giây lát, gần 20 tên thuộc hạ đã bị phanh thây.

Gần một nửa quân số Hắc Trảo Ðoàn đã bỏ mạng. Vậy mà chỉ có thể khiến cho hắn có hai vết xước trên cơ thể.

Ðương nhiên, nếu như là bình thường thì nhiêu đó là đủ rồi. Chỉ cần tạo ra một vết xước nhỏ khi đối phương lơ là, khi chất độc lan rộng ra cũng là lúc kẻ địch chìm trong đau đớn và dần đi đến cái chết.

Nhưng cái tên tiểu tử kia lại không có chút lơ là hay do dự nào cả.

Soạt.

Ðôi tay Hắc Sài phát ra âm thanh kì lạ và bắt đầu di chuyển.

Kẻ địch rất mạnh.

Nhưng.

'Chẳng phải tiếng rên rỉ của kẻ mạnh sẽ càng khiến ta hưng phấn hơn hay sao?'

Việc bắt và giết những kẻ yếu ớt là một việc quá đơn giản và nhàm chán như giết một con bọ. Vì vậy mà hắn không cảm nhận được chút cảm hứng đặc biệt nào.

Nhưng máu của kẻ mạnh lại khác.

Ực.

Hắc Sài cắn lưỡi của bản thân mình rồi cảm nhận hương vị của máu khỏa lấp trong khoang miệng một cách vui vẻ.

Ðôi mắt của hắn ta lộ ra giữa những dải băng đen quấn quanh tỏa ra ánh sáng đáng sợ.

Thanh Minh đang đi bộ về phía hắn ta.

Mặc dù mưa đang rất lớn, nhưng vết máu nhuộm lên bộ võ phục của hắn vẫn hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Nhưng.

Hình ảnh Thanh Mình cầm thanh kiếm với cơ thể nhuộm máu đang đến gần đã khơi dậy một loại cảm xúc mà Hắc Sài chưa bao giờ cảm nhận được trong đời.

Hoảng sợ. Ðúng vậy, cảm giác này chính là hoảng sợ.

'Ta mà cũng biết sợ ư.'

Những chiếc trảo hình móng chân dài xuất hiện trong ống tay áo của hắn ta va chạm vào nhau tạo ra âm thanh kim loại cọ sát.

'Nhất định ta phải giết hắn.'

Nếu như Hắc Sài không thể giết Thanh Minh ở đây, một ngày nào đó Vạn Nhân Phòng sẽ sụp đổ dưới tay của tên tiểu tử này. Xét về tuổi tác và sự phát triển của hắn ta thì trong tương lai, ngay cả bang chủ Vạn Nhân Phòng cũng khó lòng có thể là đối thủ của hắn.

Vì vậy mà, hôm nay hắn nhất định phải giết được Thanh Minh.

"Thất hình."

Giọng nói phát ra từ cổ họng hắn ta đã gây ra chấn động đến toàn bộ khu rừng.

Thất Hình.

Ðó chính là mệnh lệnh nhằm ám chỉ việc bất chấp mạng sống và nhất định phải giết được đối phương bằng mọi cách.

Kể từ khi Hắc Trảo Ðoàn được thành lập, một mệnh lệnh chưa từng được chỉ thị sẽ được thực hiện ngay tại đây, ngay bây giờ.

Xẹt xẹt.

Nhưng không biết là Thanh Minh đã biết đến ác ý đó hay chưa, hắn chỉ cầm kiếm kéo lê trên mặt đất và hướng ánh mắt vô cảm về phái Hắc Sài.

"Nói xem nào!"

Giọng nói lạnh hơn cả mưa phát ra từ miệng của Thanh Minh.

"Ta nên giết nhà ngươi như thế nào đây nhỉ?"

Hắc Sài chớp mắt một cái rồi hét lên hướng về phía Hắc Trảo Ðoàn.

"Giết!"

Nhận được tín hiệu mệnh lệnh từ một giọng nói khàn đặc, hàng chục thanh kiếm từ trong rừng đồng loạt lao về Thanh Minh.

Thanh Minh cười lộ ra hàm răng đã ướt đẫm máu tươi. "Vậy cũng tốt"

Thật may vì hôm nay có mưa.

Máu bẩn sẽ được mưa gội rửa.

Những bông hoa mai buồn bã và cô độc bắt đầu nở rộ trên mũi kiếm của Thanh Minh.

"YAA!"

Khí thế của thanh kiếm cắt ngang qua những giọt nước mưa. Ðám Hắc Trảo Ðoàn nhảy vọt lên rồi giáng xuống đầu Thanh Minh hệt như bầy quạ đen.

Thanh Minh vừa nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt tràn đầy hàn khí u ám lạnh lẽo, vừa tạo ra những cánh hoa mai nở rộ một màu đỏ thẫm như máu ở mũi kiếm.

Vũ Trung Hoa.

Hoa mai nở rộ trong cơn mưa tầm tã.

Có thể nói rằng Mai Hoa Kiếm Pháp khi phải trấn áp đối thủ và Mai Hoa Kiếm Pháp khi phải đoạt mạng đối thủ là hoàn toàn khác nhau.

Hoa mai mà Thanh Minh cho các nhân sĩ võ lâm thấy ở Ðại hội võ lâm rất đỗi rực rỡ và hoa lệ, còn hiện tại chúng đã khác hẳn so với lúc đó.

Kiếm pháp được thi triển chỉ để đoạt mạng đối thủ. Hàng trăm đóa hoa mai nở rộ đều tràn ngập sát khí.

Thanh kiếm được vung ra đã vô tình, tàn nhẫn, còn kiếm tu đang cầm thanh kiếm đó trên tay còn vô cảm hơn thế.

"Hừm."

Cuối cùng, Hắc Trảo Ðoàn cũng phát ra thanh âm gầm gừ rồi lao nhanh về phía Thanh Minh.

Mặc dù Hắc Trảo Ðoàn được cả tà phái công nhận là đã thành công trong việc khắc phục nỗi sợ hãi về cái chết thông qua những bài huấn luyện đạt đến mức cực hạn, nhưng chúng vẫn không thể nào kìm được cảm giác rùng mình và ớn lạnh cả sống lưng lúc này.

Nếu liều mạng lao mình vào giữa cơn mưa hoa mai tráng lệ đó, thì nhục thể của bọn chúng sẽ bị chém đứt, bị xé toạc ra thành nhiều mảnh.

"YAAA!"

Ðám Hắc Trảo Ðoàn đồng loạt hô vang để lấy khí thế và phần nào trấn tĩnh thâm tâm đang gào thét của bản thân.

Cho đến bây giờ, bọn chúng đã được huấn luyện rằng không được lãng phí bất kì nhịp thở nào cho đến khoảnh khắc hoàn toàn hạ gục đối thủ. Tuy nhiên để khắc phục nỗi kinh sợ hiện tại, bọn chúng cần phải làm điều mà chưa từng làm trong quá khứ. Chính là hô hào để lấy khí thế.

"CHẾT ÐI!"

Nguyên khí được dồn nén vào thanh kiếm khiến tế kiếm bị lay động.

Tế kiếm được vung ra sắc bén hệt như những mũi tên lao vào những đóa hoa mai.

Keng.

Bọn chúng bắt đầu dồn nội công tập trung vào một điểm như thể muốn nghiền nát hoa mai. Những cánh hoa mai va vào thanh kiếm bị lay động rồi sau đó phân tán ra xung quanh.

Một. Hai. Rồi ba cánh hoa!

Những cánh hoa mai ngăn giữa Hắc Trảo Ðoàn và Thanh Minh cứ như thế từng cánh từng cánh lần lượt bị loại bỏ. Nhưng khí thế của tế kiếm lại chẳng bị dao động dù chỉ một chút.

'Ðược rồi!'

Cho dù có nguồn nội công cường đại đến mức nào thì việc duy trì đồng thời từng ấy kiếm khí vốn không phải chuyện dễ dàng gì.

Vì vậy không khó để bọn chúng có thể đột phá một điểm cần thiết cho việc tấn công..

Ngay lúc đó.

Loạt Soạt.

Hoa mai vốn tĩnh lặng vững chắc tại từng vị trí trong tích tắc đã nhẹ nhàng chuyển động. Cùng lúc đó.

AAAA

Như thể đang phấp phới bay trong gió, rồi đồng loạt bay về hướng Hắc Trảo Ðoàn.

'Khực!'

Bọn chúng đã dự tính trước việc này.

Thế nhưng dù kiếm khí có xuyên qua cơ thể đi chăng nữa thì bọn chúng vẫn phát động tế kiếm tiến về trước. Cùng lắm thì lý đại đào cương. (Những kẻ đứng vòng ngoài hy sinh cho kẻ phía trong

Phập.

Tay cầm kiếm bị chém. Ngay sau đó là cảnh tượng ngón tay bất lực rơi xuống mặt đất đập vào mắt của lũ võ giả Hắc Trảo Ðoàn.

Cơn đau quằn quại từ tay nhanh chóng truyền khắp cơ thể, nhưng tên võ giả Hắc Trảo Ðoàn đó vẫn nghiến răng và đâm kiếm mở lối về phía Thanh Minh. Mà không, phải nói là định đâm kiếm mới đúng.

Ðó chẳng qua chỉ là tham vọng quá mức.

Soạt!

Cánh hoa lướt nhẹ qua cổ tay. Hắn cảm thấy nơi đó khẽ đau nhói, và sau đó hiện ra trước mắt hắn là một đường máu đỏ thẫm dài trên cánh tay.

Hắn đã nghĩ rằng, chỉ nhiêu đó thôi thì vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó. Hắn há hốc miệng.

Ðường máu đỏ đó ngày một dài hơn, đậm hơn và trong nháy mắt miệng vết thương đã toác rộng ra.

Hắn mở to mắt chứng kiến cảnh tượng xương bắt đầu lộ ra trên cánh tay đang dần rách toạc.

Xoẹt.

Cánh hoa phấp phới lại lướt ngang qua bắp đùi.

Xoẹt.

Cắt ngang qua thắt lưng. Cánh hoa đâm xuyên qua bụng. Máu bắt đầu phun ra không ngừng từ vai và tai đã bị cắt.

"Ơ..."

Chỉ đến lúc bàn tay cầm kiếm bị chém đứt lìa rồi văng lên, cổ bị cắt một nửa, rồi hàng chục cánh hoa xuyên thủng qua bụng thì tên đó mới nhận thức được những gì chúng đang trải qua kinh khủng đến nhường nào.

'Kh, không thể nào...'

"AAAAA!"

Cơn mưa hoa mai quét ngang toàn thân. Hàng chục, hàng trăm cánh hoa cắt da xẻ thịt, róc xương, rồi xuyên thấu qua cơ thể.

Cứ như thế, máu bắn tung tóe tứ phương tám hướng, hòa vào nước mưa mà vương vãi khắp nơi.

Không lâu sau, tất cả những gì còn lại ở nơi đóa hoa lướt ngang qua chỉ còn lại một đống huyết nhục mà cách đây không lâu vẫn còn gọi là con người.

"Ư Aaa! TÊN KHỐN ÁC QUỶ NHÀ NGƯƠI!"

Kẻ chứng kiến cái chết thảm khốc của đồng bọn không thể chịu được mà dao động rồi hét lớn, nhưng thứ nhận lại không phải là câu trả lời mà là một lưỡi kiếm mang kiếm khí xanh thẫm lao tới.

Phập!

Thanh kiếm đột ngột lóe lên giữa những đóa hoa mai nở rộ hoa lệ đâm vào cổ tên Hắc Trảo Ðoàn đang lao về phía đó.

Phụt!

Dù trời mưa tầm tã cũng không thể nào che lấp được thanh âm rùng rợn của thanh kiếm chém đứt thịt và xương.

"Khặc..."

Bọt máu không ngừng tuôn ra khỏi miệng, đồng thời phát ra âm thanh rên rỉ kì dị. Ðôi mắt của Thanh Minh vẫn lạnh lẽo quan sát kẻ đang vùng vẫy để níu kéo sinh mệnh của mình trong khi cổ họng đã bị thủng.

Khoảnh khắc Thanh Minh định rút thanh kiếm đang chống đỡ cái cơ thể sắp ngã quỵ đó.

Bất ngờ.

Kẻ bị đâm thủng cổ họng chuyển động, rồi giơ hai tay lên nắm chặt thanh kiếm của Thanh Minh.

"Khực..."

Ðôi mắt đẫm máu tràn đầy sát ý.

Như thể không để vụt mất cơ hội đó, tay bắt đầu vận nội công rồi truyền vào lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm và xương vừa va vào nhau, vừa tạo nên âm thanh đáng sợ đến rợn người.

Ý chí quyết không buông kiếm của Thanh Minh dù bản thân có chết.

"Chết đi!"

"Ha ha!"

Và như thể nội ứng ngoại hợp, hai thân ảnh lao ra phía sau lưng Thanh Minh.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, khóe miệng Thanh Minh nhếch lên đầy gian xảo.

Phập!

Một lúc sau, thay vì rút kiếm ra, Thanh Minh đã đâm kiếm mạnh về phía trước.

Hai mắt của kẻ đang quyết tử giữ thanh kiếm không khỏi thất kinh, hốt hoảng.

"Kh, không được...!"

Phập!

Thanh Minh nghiến răng dồn lực vào thanh kiếm rồi đâm sâu hơn vào cổ của tên đó. Thanh Kiếm trong chớp mắt đã lấy đi mạng sống của hắn, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn bị đè bẹp xuống bởi khí thế mãnh liệt đó.

Thanh Minh nhanh chóng lướt ngang chém đôi cơ thể của tên Hắc Trảo Ðoàn đó. Dù toàn thân vấy đầy máu nóng nhưng vẫn không chớp mắt.

Sau khi xuyên qua cái thi thể của tên đó, Thanh Minh xoay người đá thi thể của tên đó về phía những kẻ đang định đánh lén sau lưng.

Thi thể xoay vòng trên không trung, máu cũng bắn ra xung quanh.

"AA!"

Những kẻ đang lao vào Thanh Minh hét lên rồi văng ra ngay lập tức.

Thanh Minh không để lỡ thời cơ đó.

Trong nháy mắt, chân dẫm mạnh xuống đất rồi lao lên.

Mũi kiếm nhanh như thiểm điện dần thu hẹp khoảng cách với bọn chúng rồi bắt đầu bùng ra kiếm khí xanh thẫm.

Giống như thời gian trôi nhanh vậy, hoa mai khai hoa trong nháy mắt quét qua tên đang kinh hãi đến mức rối loạn tư thế.

"AAAAAA!"

Chỉ với một kiếm chiêu duy nhất, toàn thân tên đó đã bị đâm thủng hàng chục lỗ rồi hét lên thê thảm. Và tắt thở trước khi thanh kiếm của Thanh Minh xuyên qua khỏi cơ thể.

Hành động của Thanh Minh không chút do dự.

Cùng với âm thanh xé toạc không khí vang lên chói tai, khoái kiếm như một tia sát khí lại nhanh chóng nhắm vào cổ của tên khác.

"Ực!"

Tên võ giả Hắc Trảo Ðoàn đó kinh hãi đến mức không thể vung nổi kiếm mà lại vô thức đưa hai tên lên.

Phập!

Kiếm trong tay Thanh Minh đã xuyên thủng hai cánh tay lại với nhau, rồi vẫn giữ nguyên khí thế đó, xoay kiếm chém ngang cổ tên bên cạnh. Tên võ giả Hắc Trảo Ðoàn bị đục lỗ hai tay, mắt tái mét, thần trí không tỉnh táo, hoảng loạn lùi về sau.

Tuy nhiên Thanh Minh không buông tha cho tên đó dễ dàng như vậy. Hắn lao đến nhanh hơn tốc độ rút lui của tên đó.

Tóc của Thanh Minh đã ướt sũng máu trông đen hơn so với thường ngày, bay phấp phới trong gió. Và máu cũng theo đó mà văng ra tứ phương tám hướng.

"Hơ!"

Ðúng lúc đó, chân của tên võ giả Hắc Trảo Ðoàn đang chạy trốn vướng phải thứ gì đó.

Cuối cùng trong ánh mắt của tên vừa vấp ngã xuống đất, là cảnh tượng Thanh Minh đang nhìn xuống hắn với uy áp kinh khủng.

Khuôn mặt đẫm máu, giống như ác quỷ. Nhưng so với ác quỷ thì đôi mắt Thanh Minh hiện tại lạnh lẽo đến mức như thể muốn xé nát linh hồn của người khác vậy.

"Hư ư..."

Thanh kiếm trong tay Thanh Minh không chút do dự đâm mạnh vào cổ hắn.

Hắn đã cố gắng hết sức để ngăn lại, nhưng thanh kiếm đã từ từ, chậm rãi cứa đứt qua tay hắn rồi đâm vào cổ.

Phập.

"Ực..."

Khí quản bị cắt đứt tạo nên âm thanh kì dị đến rùng mình. Máu trào ngược lên, lấp đầy khoang miệng.

"Lẽ ra ngươi không nên bước ra chiến trường nếu chưa sẵn sàng chứng kiến cái chết của đồng bọn."

Thanh Minh nhếch miệng, nở một nụ cười đáng sợ.

"Ðám nhãi ranh."

Tên võ giả Hắc Trảo Ðoàn tắt thở rồi cơ thể cũng dần rũ xuống.

Phập.

Thanh Minh đã chặt đứt xương cổ rồi không chút do dự rút thanh kiếm ra, đứng bật dậy.

"...Phụt."

Máu hòa lẫn nước mưa cứ thế lăn dài trên gương mặt của Thanh Minh.

Mưa rơi như trút cũng không thể cuốn đi mùi máu tanh nồng nặc này. Hắn vừa cảm thấy khó chịu vừa cảm thấy quen thuộc.

Thanh Minh đưa tay lên che mặt.

Cảm giác thanh kiếm cắt đứt xương cổ vẫn còn rõ ràng trên từng đầu ngón tay.

Nhất thời hắn không còn lại cảm giác gì cả.

Thanh Minh quay lại nhìn những tên võ giả Hắc Trảo Ðoàn còn sống sót. Những kẻ lóng ngóng không thể thu hẹp khoảng cách, vội vàng bao quanh hắn đầy cảnh giác. Giống như bầy sói đang đi săn vậy.

Tuy nhiên thân ảnh thì giống như một bầy sói, nhưng ánh mắt thì không như vậy.

Ánh mắt hung ác và thâm độc ban đầu khi mới xuất hiện đã không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt dao động không biết nên làm gì như thể khiếp sợ.

Thanh Minh tiến gần tới bọn chúng với thanh kiếm buông thõng trong tay.

"Ư ư..."

Thành viên của Hắc Trảo Ðoàn đang đứng trên hướng mà Thanh Minh bước tới, giật nảy mình rồi vô thức lùi về sau.

Bảo hắn phải đi đối phó với con quái vật đó sao?

Thời điểm mà con người ta không màng tới mạng sống, quyết tử nhắm vào đối thủ, là khi vẫn còn hy vọng rằng sự quyết tâm đó có thể tạo ra kết quả bất ngờ. Tuy nhiên..trong tình huống này, nếu cứ như vậy lao vào thì chỉ có chết vô nghĩa, không phải sao?

Phập...

Ngay sau đó, một âm thanh rùng rợn vang bên tai tên đó.

Kẻ đang lùi lại đó từ từ hạ mắt nhìn xuống dưới. Bàn tay được quấn kín băng vải đen của người đó đã đâm xuyên qua ngực hắn rồi thò ra ngoài.

Ngay sau đó máu bắt đầu trào ra từ miệng hắn. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau với đôi mắt run rẩy.

"Không được."

Giọng nói đáng sợ đến rùng mình như tiếng cào vào kim loại của Hắc Sài vang lên.

Khực.

Một âm thanh kì lạ phát ra từ bàn tay đâm xuyên qua ngực. Thành viên Hắc Trảo Ðoàn không ngừng co giật trong cơn thống khổ như thể nghẹt thể nhưng ánh mắt Hắc Sài vẫn không mảy may dao động.

"Khư... khực..."

Phụt.

Hài Sài rút bàn tay ra khỏi ngực tên đó, thậm chí không thèm liếc nhìn tên thủ hạ đã ngã gục xuống, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Cái miệng được quấn băng vải kín mít của hắn bắt đầu chuyển động.

"Hợp công. Áp sát. Phong toả hắn."

Ánh mắt của các thành viên Hắc Trảo Ðoàn tràn ngập sát khí.

Dù sao thì nếu không thể chạy trốn được thì cách duy nhất để sống sót chính là giết chết tên tiểu tử trước mặt.

"YAAA!"

Nó gần giống với tiếng thét hơn cái gọi là hô lấy khí thế.

Các thành viên Hắc Trảo Ðoàn hai mắt nhuộm màu máu đỏ ngầu đồng loạt xông vào Thanh Minh.

Nhìn thấy sự công kích điên cuồng đó, Thanh Minh từ từ chuyển sang thế trung đoạn.

Phía trước ba tên. Phía sau hai. Và một kẻ trên đầu.

Hắn không thể chắc chắn đó là tất cả số lượng. Không, thậm chí dù đó là tất cả quân số còn lại thì việc đối phó với tất cả cùng lúc cũng là một hành động ngu ngốc.

Thanh Minh bắt đầu thi triển bộ pháp. Người hắn khẽ động lướt nhanh trên mặt đất, rồi lại bay nhanh như hồn ma hướng về kẻ đang lao đến gần nhất phía trước.

Vì tên đó ở phía trước sao? Không đâu.

Vì bước chân của tên đó chậm nhất. Ðiều đó chứng tỏ nỗi khiếp sợ trong thâm tâm tên đó là sâu sắc nhất.

Thực chiến không phải là tỉ võ. Nếu nhìn thấy điểm yếu của đối thủ thì phải khai thác triệt để. Chiến trường thật sự là nơi cổ sẽ bị chém bay đầu tiên trước khi chúng ta kịp nắm bắt tình hình đối thủ.

Và Thanh Minh đã vận dụng triệt để những nguyên tắc đó của chiến trường.

"A..."

Trước khi thu hẹp vòng vây, ánh mắt của tên Hắc Trảo Ðoàn không khỏi chấn động khi thấy Thanh Minh đang lao đến phía mình.

"AAAA!"

Tên đó vừa hét lên vừa đâm tế kiếm lên trước.

Khi ở thế công, tế kiếm là vũ khí chí mạng sắc bén tột độ, nhưng khi dùng để phòng thủ thì thật không ngoa khi nói đó chỉ là thứ phế vật.

Và Thanh Minh cũng không bỏ qua thời điểm đó.

Keng!

Kiếm của Thanh Minh chứa nội công cường đại giáng xuống. Tế kiếm va chạm với đường kiếm của Thanh Minh tạo nên âm thanh chói tai, không chịu được mà gãy làm đôi.

Kiếm của Thanh Minh vẫn giữ nguyên khí thế giáng xuống trước mặt tên Hắc Trảo Ðoàn đó.

Thanh kiếm đâm xuyên qua vai, ngay lập tức cắt đứt xương đòn. Và sau đó tiếp tục chém phần thân trên xẻ dọc xuống dưới.

Thế nhưng ngay lúc đó.

Phập!

Vào lúc thanh kiếm chém đến phần bụng, có thứ gì đó đã bật ra từ ngực của tên Hắc Trảo Ðoàn đó rồi nhắm vào gương mặt của Thanh Minh.

Ðến cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ cũng không thể tránh khỏi thất kinh ngay khoảnh khắc đó.

"Khực!"

Thanh Minh xoay người trước khi kịp xác nhận hình thể của vật đó. Thứ đó đã suýt sao bay nhanh lướt qua gương mặt của Thanh Minh và để lại ba vết xước trên má.

Cùng lúc đó.

Cơ thể của tên Hắc Trảo Ðoàn trước mặt Thanh Minh nổ tung, da thịt vương vãi khắp nơi. Những mảnh xương và thịt chứa nội công giống như ám khí, đâm vào cơ thể của Thanh Minh.

"ƯAA!"

Không bỏ lỡ thời cơ đó, các thành viên Hắc Trảo Ðoàn đồng loạt đổ dồn hướng về Thanh Minh.

Ực!

Thanh Minh cắn răng nhanh chóng vung kiếm ra khắp tứ phương tám hướng.

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, Mai Hoa Tiềm Tiềm vừa được thi triển, những tên đanglao nhanh về phía Thanh Minh ngay lập tức bị cuốn vàocơn bão cánh hoa cuồng bạo.

"AAAAAA!"

"AAAA!"

Tiếng la hét thê thảm vang lên trên đỉnh Hoa Sơn.

Mai Hoa Kiếm Pháp được thi triển tràn ngập sát khí và không có chút tình người cũng đủ để xẻ những tên đó ra thành nhiều mảnh. Tuy nhiên chiêu thức được thi triển gấp gáp nên không thể phát huy được toàn bộ công lực của nó.

Vì vậy, Thanh Minh cũng phải trả một cái giá khá đắt.

Ngay lập tức.

Nhanh chóng cắt bỏ một ít thịt đùi của bản thân.

Thanh Minh không chút động tác do dự, cắt thêm vài phần trên cơ thể rồi nhìn về phía trước.

Hắc Sài đang từ từ tiến lại gần. Ðôi mắt nhìn xuyên qua lớp băng vải trông còn u ám hơn nhiều.

"Không thể hiểu được... không thể hiểu được. Rõ ràng đó là những hành vi của một lão quái đã trải qua hàng nghìn trận chiến."

Sượt.

Mỗi lần trảo của Hắc Sào chuyển động lại phát ra âm thanh kì lạ và khó chịu.

"...Ngươi."

Thanh Minh mím chặt môi đến mức đường gân xuất hiện ở cằm. Và ánh mắt cũng đỏ ngầu màu máu.

Trảo của tên Hắc Sài đó, cách đây không lâu đã lướt qua mặt Thanh Minh. Tên khốn đã che giấu khí tức bằng ẩn thân thuật đâm sau lưng thủ hạ nhằm tấn công vào Thanh Minh.

"Có vẻ ngươi đang tức giận lắm nhỉ? Làm thế nào?"

Hắc Sài vừa ngẩng đầu lên vừa nghiêng đầu như thể không hiểu được những gì Thanh Minh đã làm.

"Dù sao thì cái thân xác thối rữa đó, nếu nhờ đó mà ta có thể khiến nhà ngươi bị thương, thì hắn ở hoàng tuyền cũng sẽ vui vẻ thôi nhỉ?"

Nghe những lời đó của Hắc Sài, Mai Hoa Kiếm mà Thanh Minh đang cầm trong tay khẽ rung lên.

Tất nhiên Thanh Minh biết những lời hắn nói không sai. Không có thủ đoạn nào không thể sử dụng trên chiến trường để chém giết lẫn nhau.

Tuy nhiên...

Tuy nhiên sao lại có cảm giác máu trào ngược ra thế này?

Hắc Sài vừa đưa thiết trảo lên, vừa tiến gần đến Thanh Minh.

"Ngươi đừng lo. Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu. Ta sẽ khiến nhà ngươi phải hét lên như chưa từng hét bao giờ."

Thanh Minh đã cười lạnh lùng với nét khó chịu rõ ràng trên gương mặt.

"Nói hay lắm, tên tạp chủng ngươi."

Ngay sau đó, Mai Hoa KIếm lại bắt đầu bùng lên kiếm khí xanh thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro