172-Thoát khỏi nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất chấp sự xuất hiện đột ngột của tiểu thư thật, cô gái ấy vẫn rất bình tĩnh.

Lảng tránh bầu không khí hỗn loạn là hành động đối mặt với buổi lễ một cách kiều diễm, điềm tĩnh và trang trọng hơn bất cứ vị quý tộc nào.

Nó hoàn toàn không ăn khớp với biệt danh "Con chó điên của Eckart".

"Dành cho nữ chính".

Cô ấy trầm giọng như thể vừa đọc thần chú, thời gian của tất cả những người trong hội trường dừng lại.

Đồng thời cô tự thân nâng cốc của mình lên và uống chỉ trong một ngụm.

"Khụ".

Tiếp sau cô ngã quỵ, nôn ra máu. Mái tóc hồng sẫm gần với đỏ, dần dần phai đi như một bông hoa úa tàn.

Vì vậy, Derrick không lập tức biết chuyện gì vừa xảy ra. Không những thế mà cả Yvonne, Reynold và Công tước cũng đang đông cứng đứng cạnh cô mà không hiểu gì về tình huống này.

Cơ thể tan vỡ của nàng đã cố gắng chống chọi dựa vào bàn. "Khụ!"

Nhưng thân thể nhỏ bé ấy lần nữa phe phẩy và nôn ra nhiều máu hơn.

"Coi chừng...!"

"AAAAAAA-!"

Chỉ với một tiếng thét trong chốc lát, lễ trưởng thành đã trở thành một mớ bòng bong.

"Penel..."

Derrick cử động môi và bước về phía trước theo bản năng. Chính lúc đó.

"PENELOPE ECKART--!"

Peoeog-! Người nào đó đã xô cơ thể anh ta ra.

Derrick tự thắc mắc thì trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khi mà bản thân loạng choạng và mất thăng bằng, anh ta nhìn thấy mái tóc vàng phất phới.

Thái tử, người đang ngồi ở phía sau đã chạy đến như thể bản thân mình là một cơn lốc xoáy.  Ngài ta di chuyển trong nháy mắt đến bên và ôm lấy thân thể đang đổ gục vào lòng mình.

Cùng với một chất lỏng màu đỏ nhanh chóng chảy lên bộ đồ trắng của ngài.

Đến lúc đó Derrick mới nhận ra Penelope vừa nôn ra máu. Bên cạnh đó còn có thứ gì khổng lồ bắt đầu đè nặng lên vai không cho anh ta di chuyển cơ thể.

Anh ta vừa mở mắt ra liền thấy mái tóc đỏ sẫm rũ xuống từ cánh tay của Thái tử. "Gọi bác sĩ, Gọi bác sĩ nhanh lên! Ngay lập tức! "

Thái tử đang ôm Penelope trong vòng tay run rẩy.

Giọng nói vang như sấm cuối cùng cũng làm sáng tỏ bầu không khí tê dại này. Từng người từng người một, những vị khách đang đông cứng chứa đầy sự kinh ngạc đã dần dần di chuyển.

"Hãy mở mắt ra đi công nương. Huh? Đừng nhắm mắt lại. Không! Làm ơn, làm ơn mà..."

Không quan tâm máu có dính trên tay, Thái tử thì thầm vuốt ve Penelope.
Có một tình cảm lạ kì giữa hai người họ, những nhân vật đã có nhiều lời đồn phong phú với nhau.

Người tỉnh táo muộn màng là Công tước đã đến gần họ với khuôn mặt tái nhợt.
"... Điện hạ, thưa Điện Hạ."

"Chết tiệt, khi quái nào bác sĩ sẽ tới hả!? Ngươi không thấy rằng nàng ấy sắp chết rồi sao? "

Ngay khi nói vậy, Thái tử bùng nổ lên vì điên tiết như thể Công tước sẽ cướp đi người con gái đang còn ở trong vòng tay mình.

"Tôi, tôi có thể cứu mạng cô ấy!"

Cuối cùng người nào đó đã khẩn thiết hét lên. "Hầu tước Verdandi".

Không ai khác chính là Vinter đã ló mặt ra từ đám đông.

Anh ta nhanh chóng đến chỗ Thái tử, người đang ôm nàng công nương bất tỉnh với nước da nhợt nhạt.

" Thưa Thái tử Điện hạ, xin hãy cho phép thần gặp cô ấy một lát".

"Ngươi định sẽ làm gì hả?"

"Thần có một loại thuốc giải độc thường mang theo bên mình khi có trường hợp khẩn cấp".

"Hầu tước Verdandi! Bây giờ có người nào trong công quốc đang cố gắng hạ độc con bé không?!"

Công tước phản ứng một cách nhạy cảm. Bởi vì nó là một việc khó nói có thể dẫn đến các vấn đề chính trị nên vẫn còn quá sớm để đưa ra quyết định rõ ràng chỉ với cái sự nghi ngờ gián tiếp này.

"Nó không phải...điều mà tôi dám trả lời đâu."

Vinter đưa mắt sang Thái tử và những người xung quanh Penelope.

"Tôi chỉ muốn sơ cứu cho cô ấy và chúng ta có thể làm được điều đó ngay lập tức".

"Đấy là ngươi tin vậy".

Thái tử nhìn anh ta và mở miệng một cách nặng nề.

"Ngay cả khi công nương có trúng độc, ta không biết ngươi có gì và ngươi sẽ làm gì."

"Đây là một loại thuốc giải độc trong trường hợp cực đoan."
Vinter bình tĩnh trả lời.

"Sẽ rất khó để giải hết bởi vì thần không biết chính xác cô ấy đã uống phải loại chất độc gì, thế nhưng sẽ giải được ở một mức độ nào đó."

"......"

Thái tử mở to mắt trừng anh ta khi nghe kết luận xảy ra sau khi chết. Liệu anh ta có đáng tin cậy hay không dường như trở thành một nghi vấn.

Công tước lắc đầu với ánh mắt buồn rũ rượi.

"Điện hạ nói đúng. Tôi không chắc Penelope có bị đầu độc hay không, nhưng chúng ta có thể đợi bác sĩ..."

"Dù cho cha có biết nó là chất độc, hay bất kể là cái gì đi chăng nữa thì cũng đều nguy hại cho con bé, hãy cho con bé uống thuốc giải độc ngay bây giờ đi."

"Reynold."

Cho đến lúc đó, Reynold, người bị đông cứng với khuôn mặt trống rỗng, ra hiệu cho cha mình bằng đôi mắt đỏ chót như máu.

"Nhưng..."

"Cha không tin tưởng ngài hầu tước Verdandi sao, thưa cha? Nó được gọi là sơ cứu. Trước khi bác sĩ xuất hiện thì con bé sẽ chết mất."

"..."
Công tước cử động đầu ngón tay bóp méo khuôn mặt và im lặng.

Cơ thể của Penelope trước đó vốn bị co giật với máu đã trở nên bất động. Đôi mắt mà Callisto cầu xin hãy mở ra đã nhắm lại một cách xinh đẹp không chút lay chuyển.

Cơ thể lạnh lẽo của cô trông giống như một cái xác chết, thậm chí còn không có hơi thở hấp hối.

Thái tử, người đã xác định được tình trạng của cô gái ấy đã ra lệnh bằng giọng nghiêm nghị. "Cho nàng ấy uống đi."

"Điện hạ!"
"Nhưng lỡ có bất trắc."

Bất chấp tiếng la khuyên ngăn của ngài Công tước, Thái tử vẫn tiếp tục.

"..."

"Ngươi chuẩn bị làm đi Hầu tước."

Khi đã được cho phép, Vinter bình tĩnh lấy chiếc lọ ra khỏi cánh tay. Dù Thái tử nói một cách điềm tĩnh trước mặt những người xung quanh thì những đầu ngón tay của ngài ta run lên một cách buồn cười khi cố gắng che bọc công nương khỏi cái dòm ngó của người khác.

Vinter đã mang theo một lọ giải độc để đề phòng, nhưng anh ta thề với Chúa rằng bản thân anh ta không biết nó sẽ được sử dụng theo cách này.
'... Lẽ ra lúc đó mình nên từ chối, bất kể cô ấy có nói gì đi nữa.'

Một tia hối hận lóe lên trong đầu.

-Nếu như anh từ chối ủy thác, công nương nói rằng anh nên trả khoản nợ mà bản thân đã còn mắc.
Khi nghe những lời đó từ người hầu gái, anh ấy không thể nói từ chối được nữa.

Anh là một tội đồ đối với cô. Có tội cho việc liều lĩnh nghi ngờ để rồi thử thách một người không dính dáng gì đến Leila.

-Nhưng ngài không nên lừa phỉnh mọi người bằng cách nói dối như thể nó là lòng quan tâm hay tò mò.

Đồng thời kể cả việc cảm xúc của anh không tốt bằng cô ấy đi chăng nữa, anh ấy cũng là tội nhân vì sự dối trá của mình.

Kể từ khi được yêu cầu không được phép liên lạc với cô trừ khi cô tìm đến anh trước thì anh đã cứ liên tục vật lộn với sự thôi thúc liên lạc cho cô hay lý do mà bản thân anh nên từ bỏ và chịu đựng nó.

Rốt cuộc cô ấy đã cử người hầu đi tìm mình rồi tiếp tục đưa ra yêu cầu kế tiếp.

Thật buồn cười khi những gì anh ta cảm thấy sau đó là nhẹ nhõm và lo âu thay cho nỗi thất vọng. Vinter biết rằng đây là một ý nghĩ vô lễ đi xa với đức tin mà bản thân đang giữ vững.

Thế nhưng trong khi làm thuốc độc mà không có thuốc giải, anh không bao giờ nghĩ cô sẽ tự uống nó đâu. Anh ta không nghĩ rằng công nương sẽ phải ngã xuống vì chất độc mà mình đã đưa cho cô...

"Nhưng tại sao chứ?"

Cô ấy rõ ràng biết có chất độc trong cốc vàng của mình. Do màu sắc của các hạt trên vòng cổ đã thay đổi.

Màu sắc mà cô ấy nhìn thấy đã đủ sáng để nhận ra ngay cả những người ngồi ở ngoài xa cũng thấy được. Thế thì tại sao cô ấy lại có biểu hiện nghiệt ngã như vậy khi uống nó chứ?

Vinter cảm thấy đau bụng vì bồn chồn. Nhưng giờ không phải là lúc để tự mãn nghĩ suy về những mối nghi ngờ này.

Anh cắn môi rút cái lọ ra rồi chạm vào nó bằng đầu ngón tay. Anh ta mở nắp của lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu tím và cúi thẳng người xuống.

Một hình ảnh cay đắng từ phía Thái tử, người đã ra lệnh bằng chính miệng của mình nhưng không sẵn lòng để giao Công nương ra. Ngài ấy đã miễn cưỡng ra lệnh và tuyệt vọng kìm nén nó.

"Điện hạ, xin hãy cho xem khuôn mặt của tiểu thư..."

Thái tử trừng mắt nhìn anh ta với đôi mắt đỏ lạnh băng và miễn cưỡng để lộ khuôn mặt của công nương khỏi vòng tay của hắn.

Máu chảy ra từ mặt cô.

Vinter khổ sở nhắm mắt lại một lúc rồi nhanh chóng cẩn thận hé miệng và nghiêng cái lọ lên môi cô gái.

Một giọt, hai giọt, ba giọt.

Một chất lỏng giống như chất độc được đưa vào miệng cô.

Có một âm thanh nhỏ, là tiếng thở yếu ớt day dứt. May mắn thay hơi thở của cô đã trở lại trạng thái ban đầu. Nước da nhợt nhạt như xác chết cũng dần chuyển sang màu đỏ.

"Thưa Ngài Công tước! Tôi đã đưa Bác sĩ đến rồi! "

Đúng lúc đó quản gia đã gọi cho bác sĩ tới, đồ y tế với cáng cũng được mang đến. Sau khi được Vinter sơ cứu, Penelope lập tức được đưa vào dinh thự.

"Haa"

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ miệng của những người chứng kiến. Ngoại trừ một người.

Derrick.

Anh ta chỉ cách tình huống khẩn cấp này một bước, và lặng lẽ quan sát cho đến cuối. Chát-!

Hắn ta tỉnh táo lại ngay khi má mình ngứa ran và bốc cháy.

"Mày đã làm cái quái gì vậy hả!"

Khi bản thân mở mắt ra, anh ta được chứng kiến gương mặt biến sắc của cha mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro