Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này cô đến khá thường xuyên đấy, Công nương."

Cookie gầm gừ và úp mặt vào đùi tôi. Khi tôi cẩn thận xoa đầu nó, nó lại cố liếm lòng bàn tay tôi.

"Cookie rất vui nhưng, vì yêu cầu trước đó vẫn đang được thực hiện, nếu cô có thể trì hoãn thời hạn thêm một tuần..."

Thương chủ, người luôn có gương mặt vô cảm, hôm nay trông có vẻ khá mệt mỏi vì làm việc quá sức.

Ừm, ban đầu tôi là một vị khách không có trong kế hoạch của hắn.

Thậm chí 10 cơ thể còn chẳng đủ để xử lý cả yêu cầu của Thái tử và của tôi cùng lúc.

"Thương chủ, ta đến không phải để thúc giục, mà vì ta có một câu hỏi."

Tôi đưa cho hắn một số phụ kiện và lập tức đưa ra chủ đề.

"Câu hỏi của cô là?"

Vừa nhìn thấy đá quý, anh ta liền khôi phục một chút năng lượng.

"Ta có thể độc quyền để đổi lấy việc tiết lộ một phát minh mới không?"

Là một nhân vật áp đảo, hắn hiểu ngay ý của tôi.

"Hừm. Ta nghĩ cô đang nói đến luật sáng chế. Nếu cô nhận được nó từ Toà Án Tối Cao, cô có thể thực hiện quyền sáng chế. Nó được ban hành bởi gia tộc Visconti khoảng 300 năm trước. Ngay cả Blancia cũng thường cấp bằng sáng chế cho các ma cụ và thuật giả kim."

"Bằng cách nào?"

Khi tôi xoè thêm một đống trang sức, trước sự ngạc nhiên của tôi, hắn đã trả chúng lại một cách kiên quyết.

"Ta tò mò không biết Công nương định làm gì với bằng sáng chế. Nếu cô thoả mãn sự tò mò của ta, ta sẽ giúp cô trong quá trình cấp bằng."

Tôi rất vui khi biết hắn sẽ hành động như một luật sư về bằng sáng chế.

Thương chủ đã tiến hành cấp bằng sáng chế trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Hắn biết rất rõ vì đã nghiên cứu luật rồi.

"... Được. Nhưng đổi lại, chúng ta hãy viết một khế ước mới, nói chúng ta sẽ không tiết lộ phát hiện này cho bất kỳ ai."

"Đơn giản. Nhưng đổi lại, nếu ta thành công trong việc cấp bằng sáng chế, xin hãy cho ta 20% thu nhập mà Công nương sẽ kiếm được từ nó."

Tôi đã bắt đầu ở thế thượng phong, và Thương chủ đã khéo léo yêu cầu một khoản hoa hồng.

"Anh luôn như vậy à? Ta là Công nương của Seymour đấy."

Khi tôi nghiến răng và trừng mắt, Thương chủ rên rỉ một tiếng.

"Vậy, 10%..."

Tôi vặn cổ, đủ để tạo ra một âm thanh răng rắc.

"Đương nhiên, ngoài điều này, Công nương sẽ được giảm giá 30% cho tất cả ma cụ mà cô mua tại Blancia. Thế nào?"

'Hửm? Nghe cũng không tệ...'

Thương chủ đang lên kế hoạch bán nhiều ma cụ hơn cho tôi, vì tôi là khách VIP, thông qua sự kiện giảm giá. Nhưng đó là một đề nghị mà tôi không thể từ chối vì tôi muốn mua rất nhiều ma cụ có chức năng ghi âm.

"Được. Cứ như thế đi."

"Chúng ta hãy nghe xem đó là gì nhé."

Anh ta cười nhoẻn khi thành công trong cuộc đàm phán.

"Cũng không phải chuyện gì to tát. Ta đã cải tiến công thức ma thuật của Simeon, và ta tò mò không biết liệu công thức cải tiến có được cấp bằng không."

Anh ta nhanh chóng lau nụ cười trên môi và vào vẻ nghiêm túc.

"Không phải chuyện gì to tát? Cô đang nói cô đã cải tiến công thức của Đại Pháp sư Simeon? Nghiêm túc ư?"

"Nghiêm túc."

Một vết nứt từ từ len lỏi trên gương mặt cứng đơ của anh ta.

"Thật?"

"Không tin thì đưa bút đây."

Khi tôi dễ dàng sắp xếp công thức dài ngoằng trước mặt anh ta, anh ta, người đã im lặng một lúc, trong khi cau mày, bật ra một tiếng cười khúc khích chán nản.

"Công nương luôn làm ta ngạc nhiên. Cô thật tuyệt vời."

"Tuyệt vời cái gì? Ta không thể xử lý mana, nên đối với ta, nó giống như miếng bánh trên trời vậy."

"À, ra đó là lý do cô muốn cấp bằng sáng chế cho nó...! Ta hiểu rồi. Cô giống ta ở chỗ tìm kiếm lợi nhuận hơn là danh dự."

"Có thể tiến hành cấp bằng không?"

"Đây là lần đầu tiên công thức được cải tiến, nhưng rõ ràng, có vẻ như không phải là không thể nếu chúng ta đặt nó vào Điều 3 của Luật Sáng Chế."

Lời giải thích của hắn là như thế này.

Các pháp sư cố gắng tạo ra các thuộc tính khác nhau cho năng lượng được gọi là mana.

Để tham khảo thì, Công tước Seymour là một pháp sư có biệt tài biến đổi mana thành thuộc tính Thuỷ và Băng.

Và có một vài pháp sư thường xuyên cấp bằng sáng chế cho những phép biến đổi thuộc tính bất thường.

Chuyển đổi thuộc tính mana được phân loại là một loại 'Bằng Sáng Chế Công Nghệ', và việc cải tiến công thức để tăng tốc độ thi triển cũng có khả năng được đưa vào 'Bằng Sáng Chế Công Nghệ'.

"Tuy nhiên, trong trường hợp này, vấn đề lớn nhất là làm thế nào để có lợi nhuận sáng chế. Trong trường hợp của sáng chế chuyển đổi mana, nếu có liên quan đến mana hoặc ma thạch, thu nhập sáng chế sẽ được trả cho pháp sư."

"Ha. Chẳng dễ dàng gì."

Tôi tự lẩm bẩm.

Điểm chính của công thức cải tiến là tốc độ thi triển.

Không có phát minh riêng biệt, nên phần thu nhập trở nên rất mơ hồ.

"Đối với các pháp sư phải trả tiền cho mỗi lần dùng công thức cải tiến của ta... Dù có nhìn như nào đi nữa thì nó sẽ rất khó khăn."

"Không thể kiểm tra xem công thức có được dùng hay không. Và nếu cô yêu cầu họ trả tiền cho mỗi lần dùng như vậy, phản ứng từ các pháp sư sẽ rất lớn. Công tước Seymour sẽ là người tiên phong trong việc phản đối đi?"

"Thế... đóng phí hàng tháng thì sao?"

"Đó là cái gì?"

Sự tò mò dâng lên trong mắt Thương chủ.

"Để đối lấy việc cung cấp một dịch vụ tiện lợi được gọi là 'Công Thức Cải Tiến', hàng tháng ta sẽ nhận được một khoản phí sử dụng từ các pháp sư. Thay vào đó, ta sẽ chỉ thu một khoản nhỏ để giảm bớt phản ứng kia."

Bằng cách này, có một trang web mỗi tháng đã âm thầm lấy của tôi 4,900 won.

Tôi rất bận và đã quên béng nó, nhưng trước khi tôi chấm dứt dịch vụ, số tiền đã bị lấy khỏi tôi đã lên tới con số 110,000 won.

"Thế quái nào mà cô lại nảy ra được ý tưởng đó vậy?"

Trong khi tôi mơ hồ nhớ lại nỗi sợ về việc đóng phí hàng tháng, Thương chủ bỗng bắt đầu cười, với đôi vai rung lên rung xuống.

Mặc kệ anh ta có cười hay không, tôi tiếp tục.

"Chẳng phải 4 bạc 99 đồng mỗi tháng sẽ rẻ và hợp lý hơn tiền vi phạm quyền sáng chế sao? Như thế thì mỗi tháng ta có thể kiếm được một khoản."

"Công nương nói đúng. Tiền phạt rất cao vì chúng được Toà Án đưa ra."

Ngon!

Nếu chúng ta lấy vài người ra để thử nghiệm, bọn họ đều sẽ đăng ký dịch vụ công thức cải tiến có thu phí của tôi.

Nó rẻ hơn tiền phạt, và trên hết, tôi sẽ thấy thoải mái.

Giả sử tất cả những người có liên quan đến ma thuật đều dùng dịch vụ công thức cải tiến của tôi, lợi nhuận chắc chắn sẽ đến trong thời gian có hiệu lực của bằng sáng chế.

Tích tiểu thành đại!

'A, đúng rồi. Mình phải chia cho tên côn đồ này 10%...'

Thương chủ cười híp mắt.

"Công nương đúng là một thiên tài ma quỷ. Cô đang cố tìm cách để moi tiền mà."

'Tôi không phải ma quỷ, tôi là một con quái vật do chủ nghĩa tư bản tạo ra.'

Tôi ngậm đắng nuốt cay.

"Công nương này. Ngay cả khi cô tăng phí dịch vụ lên 7 bạc 99 đồng, các pháp sư vẫn sẽ nghĩ đó chỉ là một xu. Vì hầu hết đều là những người có thu nhập cao."

"..."

"Và, thay vì tiết lộ tất cả công thức đã cải tiến ngay từ đầu, việc tiết lộ dần dần và ngày càng tăng phí dịch vụ thì thế nào?"

Nhưng tên nào đã tạo ra con quái vật tư bản trước mặt tôi vậy?

Tôi thầm kinh ngạc, nhìn Thương chủ còn xảo quyệt hơn.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Chà, kể từ đó mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.

Vì William Lemont và giáo sư Kyle hoàn toàn ủng hộ tôi bằng cách cho tôi một cái cớ để tống tiền.

Ngoài ra, các văn kiện sáng chế cũng dần hình thành.

Khái niệm 'dấu ngoặc' và 'ẩn số', thứ đã tổ chức các số phức bằng cách nhóm chúng lại với nhau, là chìa khoá của công thức cải tiến của tôi.

Bằng cách xác định phần này là 'công nghệ cốt lõi', nó đã ngăn mọi người cấp bằng sáng chế cho nó trước.

Ngày mà đơn kiến nghị của William được trình lên.

Vừa hay, cha tôi đã tranh cãi về vấn đề này với Hầu tước Lemont, một trong những trưởng lão của Hiệp Hội Pháp Sư, và có tâm trạng rất tồi tệ.

"Sao mấy thứ tầm thường này dám coi thường con gái ta hả?! Ta không thể để mấy thứ không ra gì này dùng công thức mà con đã phát triển bằng máu và mồ hôi của mình được."

Nhờ vậy mà thật dễ để thuyết phục Công tước Seymour cấp bằng cho công thức ma thuật.

"Là nó. Cấp bằng cho nó. Có vẻ là một ý tưởng hay."

Ông ấy thậm chí còn rất hài lòng.

Trong khi tôi quan tâm đến lợi nhuận cố định hàng tháng thì Công tước Seymour lại rất quan tâm đến việc sử dụng luật sáng chế để dày vò Hầu tước Lemont.

Vì để dùng công nghệ đã đăng ký bằng sáng chế, về cơ bản, cần phải có sự cho phép của người giữ quyền sáng chế.

"Hạn chế việc dùng công thức cải tiến của nhà Lemont. Chúng sẽ liên tục bị bài trừ khỏi giới pháp sư vì những lời nói và hành vi hấp tấp của chúng."

'Quả nhiên, một Seymour khó ở rất men lỳ.'

"Ta sẽ cho chúng một bài học."

Nên tôi cũng giả vờ tức giận.

Vì thể hiện sự trả đũa khi bị xúc phạm sẽ tốt hơn nhiều.

Tôi có thể che giấu ý định moi tiền từ túi của các pháp sư hàng tháng một cách chính đáng hơn nhiều.

Nhờ sự hỗ trợ tích cực của Công tước Seymour, ngay sau khi cuộc họp tìm ra sự thật kết thúc, tôi đã có thể nhanh chóng nhận được Thư Bằng Sáng Chế.

Ngoài ra, nhờ vai trò tích cực của những nhân vật khét tiếng khác nhau đến quan sát cuộc họp, tôi đã có thể thu hút khách hàng đến với dịch vụ công thức cải tiến nhanh hơn nhiều.

'Tuy không biết tại sao các uỷ viên của Epsilon lại đến cuộc họp, nhưng với mình, đó là một điều tốt.'

Đặc biệt, Arin còn nói với tôi rằng Ngũ Công chúa, một uỷ viên của Epsilon và là một Hoả pháp sư, hôm đó đặc biệt hào hứng và đã đi khắp nơi để rao giảng về công thức cải tiến của tôi.

"Ngũ Công chúa nói công thức mà Công nương cải tiến đẹp hơn cả ngài Isidor, người đàn ông đẹp trai nhất Đế quốc ạ."

Với sự run rẩy, Arin Oslot kết luận bằng việc đưa ra một phép ẩn dụ mà tôi không đặc biệt tò mò cho lắm.

'Nhưng, mặc dù cô ấy có vẻ rất sợ mình, cô ấy vẫn nói mọi thứ mình phải nói.'

Khi tôi nhìn cô ấy, thầm chết lặng, đôi mắt của Arin đột nhiên đỏ lên khi cô ấy hạ thấp đầu xuống.

"Làm tốt lắm."

Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy, như khi cô ấy háo hức kể cho tôi nghe những tin đồn đã lan truyền trong Khoa Pháp Thuật.

"Ôi!"

Khi tôi chạm vào, Arin giật mình như một chú sóc bị rắn vồ, sau đó, tay chân cô ấy bấn loạn.

"T-Tôi sẽ đi l-làm việc! Tôi cần làm nghiên cứu do C-Công nương yêu cầu ạ..."

"Đi đi."

Khi tôi ra lệnh cho cô ấy vì cô ấy trông không thoải mái, Arin, người đang nói với giọng ngượng nghịu, ngậm chặt miệng và nhanh chóng chạy ra khỏi khuôn viên của Khoa Pháp Thuật, như một người có động cơ ở chân.

'Cảm giác như mình là một ác nữ đang hành hạ một đứa trẻ dễ thương vậy.'

Cảm thấy mơ hồ, tôi nhìn chằm chằm tấm lưng giống như chú sóc của cô ấy và bặm môi.

Tôi có thể thân thiện và tốt với cô ấy, nhưng tôi không muốn tính cách của mình thay đổi.

'Xin lỗi. Tôi sẽ sống như một ác nữ lạnh lùng của quận này.'

Mặc dù tôi đã tống tiền họ những 7 bạc và 99 đồng mỗi tháng, vì nhà Lemont là trường hợp xấu nhất, nên hầu hết mọi người đều nghĩ tôi đang thể hiện sự thương xót.

Chủ mưu là tôi còn chẳng quan tâm đến loại chuyện điên rồ mà mình làm là gì nữa là, vì tôi là ác nữ.

Tôi rất thích nó.

' Điểm mấu chốt là, mình sẽ sống với hình tượng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro