Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vẻ ngoài lộng lẫy của Deborah, chiếc váy với phần ống loe rộng rất hợp với cô ấy.

"Người thật đẹp. Thưa Công nương."

"Cảm giác như tôi đang thấy một bông hồng nở rộ đó ạ. Thật rực rỡ."

Những người hầu hết lời nịnh hót, cẩn thận lựa lời để không phạm lỗi.

"Sao mà da của người có thể đẹp như vậy chứ?"

"Đôi môi của Công nương giống những quả anh đào đó ạ."

"Hừm."

Tôi biết rõ hơn ai hết rằng gương mặt này rất thú vị và hấp dẫn.

Tuy nhiên, tôi đã cố kìm nén và khịt mũi nhẹ.

Để bảo vệ phẩm giá của cô ấy với tư cách ác nữ xấu xa nhất Đế quốc, tôi đã luôn luyện tập để giữ biểu cảm lạnh lùng.

'Mình không thích một nhân vật sẽ thay đổi.'

"Thưa Công nương, ngài Công tước sẽ đến ngay ạ."

Trước đó không lâu, tổng quản của Công tước đã xuất hiện và nói.

Như một phụ kiện, tôi cầm chiếc quạt màu tím đậm phù hợp với chiếc váy màu oải hương này. Deborah đã cao rồi, nhưng khi mang thêm giày cao gót, tầm nhìn của tôi đã dễ dàng tăng thêm.

Một lúc sau, Công tước, trong bộ đồ màu xanh hải quân, bước vào hành lang. Trong khi toát lên vẻ quyến rũ sâu sắc mà chỉ những người trung niên mới có.

'Đây mới là quốc bảo.'

Tôi đứng cạnh Công tước, trong khi nhận sự tung hô dào dạt từ phúc lợi của Đế quốc Azutea.

Thật tốt khi ngày nào tôi cũng thực hành biểu cảm.

Nếu không, tôi sẽ đứng ngây ra đó, miệng há hốc, như một người hâm mộ nhìn thấy người nổi tiếng ngoài đời thật.

"Đó là một chiếc váy đắt tiền."

Công tước lạnh lùng thốt lên, nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản. Tôi vẫn chưa thể quen với cách nói lạnh lùng của ông ta khi nói về vẻ ngoài đẹp.

Đàn ông trong nhà này cũng vậy, sự quý giá của một gương mặt đẹp.

Nuốt những lời không thể nói xuống, tôi đáp, hơi nhếch mép lên.

"Cha mẹ con đã cho con một dòng dõi tuyệt vời như vậy, nên con nghĩ chiếc váy lộng lẫy này rất hợp với con."

Tôi lo lắng hơn khi sự im lặng đổ bộ, nên, bằng cách nào đó, tôi đã bắt kịp những lời thẳng thừng của Công tước, và sự tâng bốc không ngừng tăng.

"Thế thì quý trọng cơ thể của ngươi đi. Nếu ngươi lại gây chuyện, mọi thứ sẽ không dừng ở cấm túc đâu."

Chỉ ra vụ tự vả không ngừng của tôi, Công tước chìa tay ra trước cỗ xe với ấn ký rắn hai đầu.

'Đây là lần đầu mình ra ngoài ha.'

Sau khi nhận sự hộ tống không mấy thân thiện của ông ta và lên xe ngựa, tôi đã mất hết sức lực, chỉ biết ngắm khung cảnh đang lướt nhanh qua cửa sổ.

Bởi vì vẫn chưa thấy cổng chính nhà phố của nhà Công tước này.

'Ra đến cổng có lâu không ta?'

Có sự khác biệt giữa những gì tôi đã thấy từ mảnh ký ức của Deborah và việc thực sự trải nghiệm thế giới của người giàu.

Không chỉ có kích thước khủng bố của căn dinh thự này khiến tôi ngạc nhiên.

'Sao không có bất kỳ vị khách nào trong giờ cao điểm vậy?'

Tôi nghi hoặc nhìn quanh nhà hàng,

Nội thất của nhà hàng hai tầng làm từ gỗ bị bỏ trống, ngoại trừ ghế mà Công tước và tôi đang ngồi.

"Sao ngươi lại như thế?"

"Con đang tự hỏi nơi này ngừng hoạt động hay gì ạ."

"Chẳng lẽ ngươi giống ta? Không có khiếu hài hước thì đừng nói. Mà, ý định làm dịu bầu không khí của ngươi đáng ngưỡng mộ đấy. Có vẻ như ngươi đã trưởng thành muộn."

'Hả?'

Tôi cảm thấy cuộc trò chuyện đã hết, nhưng phục vụ đã mang rượu khai vị và bánh mì vào đúng lúc.

'Ngon thật.'

Chỉ cần nhìn bơ mặn và bánh mì mềm này, đây chắc chắn là một nhà hàng tốt. Không thể nào có chuyện không có khách được.

'A, hiểu rồi. Ông ta đã bao cả nhà hàng.'

Là một công dân khiêm tốn, tôi rất thích vị khó tiêu của tiền. Nhưng mặt khác, tôi vẫn lặng lẽ tiếp tục bữa ăn của mình, cảm giác như mình đang bị khó tiêu.

Bữa tối mà tầng lớp thượng lưu của Đế quốc thưởng thức gần giống với bữa ăn kiểu Pháp.

Có rất nhiều bộ đồ ăn do sự đa dạng của các món, và khá khó để có thể xử lý hết một cách hoàn hảo mà không mắc lỗi nào nên tôi không thể không thấy lo lắng mỗi khi một món được phục vụ.

Bất cứ khi nào tôi mắc một lỗi cơ bản, tôi có thể thấy bản thân thảm hại như nào trong mắt của Công tước.

May thay, cũng không khó để sử dụng chúng, nhờ có những thói quen của quý tộc đã in sâu vào cơ thể.

"Deborah, hôm nay ngươi cũng mang theo một bức thư sao?"

Công tước đột nhiên hỏi tôi, người đang cẩn thận tấn công loài giáp xác.

"Ta không nóng vội. Ta đang chờ và khá phấn khích khi ngươi gửi cho ta từng bức thư một. Việc này cũng có chủ đích đi?"

Là do kinh nghiệm đau đớn của bản thân tôi, khiến tôi nghĩ mình nên chia thư ra thay vì đưa chúng cùng một lúc.

Vì con người là sinh vật vô ơn và xảo quyệt, cảm xúc cay đắng thì kéo dài, mà lại nhanh chóng quên đi cảm giác biết ơn.

'Những tuyệt vọng mình cảm thấy trong suốt 24 năm sống cuộc sống của một kẻ dễ dãi...'

Hạ mình trong thời gian dài, ta cần phải thường xuyên nhắc về lòng biết ơn. Tôi đã nhận ra sự thật đó trong cơ thể của người khác sau khi tôi chết.

Dĩ nhiên, đối với những người muốn mình trông ổn, thì càng gặp khó trong việc phô trương một cách cầu kỳ.

"Con rất vui khi người tận hưởng nó."

Trước câu trả lời gián tiếp, Công tước đã cười lớn.

Nhìn vào đôi mắt Công tước, đã ôn hoà hơn trước đó, tôi cẩn thận đề nghị.

"Thưa cha. Hôm nay, con muốn chuyển thư cho người bằng cách khác với mọi khi ạ..."

"Cách khác?"

"Vâng, cha có thể bớt chút thời gian khi bữa ăn kết thúc không?"

Công tước gật đầu, nhấp một ngụm rượu vang trắng.

"Được thôi. Mấy ngày nay, cuộc hẹn của ta với ngươi là ưu tiên hàng đầu. Những thứ xung quanh ta chỉ có công việc và ta đã chán ngấy nó. Đám con trai của ta chẳng thân thiện gì..."

Ông ta dừng lại trong khi phàn nàn nhẹ.

"Không thể tin là ta lại nói mấy điều vô nghĩa này trước mặt ngươi."

"Cha cứ nói thoải mái đi ạ."

Câu trả lời của tôi khiến Công tước phải nheo mắt.

"Viên kim cương hồng đó, ta nghe nói cuối tháng này nó sẽ được đấu giá. Ta nên lấy nó không?"

Như đang thử tôi, ông ta kiên trì hỏi tôi muốn gì cho đến khi bữa ăn kết thúc.

Ông ta thậm chí còn nhẹ nhàng đồng tình rằng sẽ thưởng cho tôi vì những bức thư và bảo tôi có thể thoải mái yêu cầu bất kỳ thứ gì.

'Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có được bất cứ thứ gì bằng cách sử dụng thư...'

Có chút kỳ lạ khi cứ từ chối đề nghị của ông ta như vậy. Tôi lắc đầu ngao ngán.

Công tước có thể sẽ nói, "Deborah. Ngươi là như vậy cơ mà."

Những nỗ lực mà tôi bỏ ra cho đến nay đều có thể trở thành công cốc, nên lúc nào tôi cũng phải thận trọng.

Tuyết đã rơi khi chúng tôi bước ra khỏi nhà hàng, sau khi dùng xong bữa ăn kéo dài những 2 giờ đồng hồ.

Đánh giá từ cách tuyết rơi, khả năng cao là nó sẽ không dừng lại sớm.

Vì sàn trơn, tôi suýt trượt chân khi đang đi về phía xe ngựa ở đối diện.

"Ối."

Công tước tặc lưỡi và vươn tay ra.

Với động tác này, tất cả tuyết tích tụ trên đường đều tan chảy ngay tức khắc.

Sống 24 cái thanh xuân trong nền văn minh khoa học, tôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng siêu nhiên vừa diễn ra ngay trước mắt mình.

Tận mắt chứng kiến kỹ xảo được tạo ra trong phim và ma thuật hàng thật giá thật là một việc không thể so sánh được.

"Sao ngươi lại nhìn ta như thế?"

"Vì cha ngầu ạ."

Công tước gãi cằm, thành thật lẩm bẩm.

"Chậc, hôm nay ngươi toàn nói mấy chuyện vớ vẩn. Vào đi."

Đôi tay của Công tước, thứ đang hộ tống tôi, đã ấm hơn trước, chắc là do ông ta vừa mới dùng Hoả thuật.

Cỗ xe ngựa bạch kim của Seymour, giống như một chiếc limousine, đã về dinh thự qua màn tuyết và bóng tối, trong khi bên trong thì yên tĩnh nhờ có phép chặn tiếng ồn.

"Hôm qua ta có một loại trà mới, mùi của nó rất thơm."

Nhớ lại yêu cầu của tôi sau bữa ăn, Công tước đã đưa tôi đến thẳng thư phòng riêng của ông ta.

"Mang cho bọn ta hai tách trà, dùng lá trà tươi và món tráng miệng."

"Vâng, thưa Công tước."

Phụ tá đến gần hơn, với một khay trà thơm và món tráng miệng.

Một buổi tối cuối tuần, sau khi ra ngoài với Công tước.

Những người hầu đã rất bận rộn vì tôi lâu rồi tôi mới ra ngoài.

Sau khi chải nhẹ mái tóc dài và xoăn. Họ xịt nước hoa, và Helen đã giúp tôi mặc một chiếc váy dạ thanh lịch, thứ mà cô ta đã thiết kế bằng cách mài dũa linh hồn mình.

"Không thể tin là mình đang làm việc này..."

Tôi không thể rời mắt khỏi gương.

Phụ tá không nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn nữa, khi tôi ra vào thư phòng của Công tước.

Ngay sau khi món tráng miệng được đặt lên bàn, tôi đã lấy bức thư của Công phi từ ví của mình ra.

"Lúc ăn, ngươi nói là sẽ đưa theo cách khác cơ mà?"

Công tước nói với gương mặt trống rỗng, bất kể ông ta tò mò hay lường trước.

"Hôm nay con sẽ thuật lại bức thư ạ."

"Thuật lại? Đừng nói với ta là ngươi diễn quá lố rồi đấy?"

Ông ta chợt nhếch môi cười.

'Ầu men.'

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta cười lớn, lạnh lùng và thẳng thừng đến mức tôi suýt đánh rơi bức thư trong tay.

"Đó chắc chắn là một cách không tưởng. Ta không biết ngươi lại có một mặt hài hước như vậy đấy."

"Bây giờ, xin người hãy nhắm mắt lại. Người phải tập trung ạ."

"Rồi rồi."

Công tước đang cười toe toét khoanh tay và nhắm mắt lại.

Không có gì nghiêm túc hơn việc một người trưởng thành bị ép tham gia vào trò chơi của một đứa trẻ.

Ở trước Công tước, người đang từ từ dựa lưng vào ghế, tôi bắt đầu thuật lại bài thơ có tựa đề 'Lòng Ta là Đoá Hoa Trắng'.

Bài thơ này là một bài thơ về thiên nhiên, được sáng tác bởi một nhà thơ nổi tiếng của Đế quốc, thể hiện cảm xúc mâu thuẫn trong tình yêu bằng cách tận dụng sự giống nhau giữa hoa trắng và bông tuyết.

"... Nếu cái lạnh không có người sẽ khiến lòng ta đau nhói, ta sẽ hát mãi trong hương thơm."

Đọc xong bài thơ, cổ họng tôi khô khốc nên đã nhấp một ngụm trà.

Ngay cả khi việc thuật lại bài thơ đã kết thúc, Công tước vẫn nhắm mắt, gật gù như thể đang hồi tưởng điều gì đó.

"Đây chắc chắn là bài thơ mà Marien sẽ thích. Nó rất hợp với thời tiết hôm nay."

Ông ta đứng dậy và lặng lẽ nhìn tuyết rơi, với đôi mắt xa xăm.

Khoảnh khắc biết đến tình yêu, người đàn ông lãnh đạm, kẻ còn không biết cô đơn, đã cảm thấy vui sướng như thể thế giới tràn ngập sắc trắng của hoa.

Khi người phụ nữ biến mất, bông hoa trắng đã lạnh như thể ngay từ đầu nó đã là một bông tuyết, nhưng người đàn ông đã nhận ra mùi hương còn sót lại của người phụ nữ vẫn luôn quanh quẩn bên anh ta.

Bài thơ ngụ ý vậy.

***

Công tước Seymour, đang chậm rãi nhai lại nội dung của bài thơ, đã nhặt bức thư được gấp lại của vợ mình mà Deborah để trên bàn lên.

"!"

Ngay khi mở thư, ông đã nghi ngờ đôi mắt mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro