26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Lia ở trong trạng thái mơ, đây chắc chắn sẽ là một cơn ác mộng. Cô ngồi vào bàn trang điểm và trang điểm nhanh nhất có thể trong khi Pepe vội vàng giúp cô chọn trang phục.

Sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, họ đi dọc hành lang dài về phía cầu thang, Lia cảm thấy cơ thể mình cứng đơ như khúc gỗ. Cô không mong đợi một cuộc gặp mặt với Claude bây giờ.

Khi bước vào nhà ăn, Lia thấy một luồng ánh sáng dịu nhẹ và thấy Claude đang ngồi nghiêng bên chiếc bàn tròn với một tờ báo trên tay.

"Cậu đến muộn đấy" Anh ta nói mà không buồn nhìn lên khỏi tờ báo.

Lia đã rất kinh ngạc trước cách anh bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê.  Mặc một chiếc áo khoác trắng phối với chiếc áo vest và quần âu màu xanh nhạt, Claude trông lịch lãm hơn so với bộ đồng phục mà anh ấy mặc hôm qua. Cô cũng nhận thấy rằng nhà ăn hôm nay có vẻ nhỏ hơn bình thường, điều này có thể là do chiều cao của quý ngài công tước đây.

Lia lo lắng tiến lại gần anh và nhìn một người hầu đứng cạnh Claude đỏ bừng hai má vì cô ấy gần anh như thế nào.

“Tôi xin lỗi” Lia trả lời.

"Tối qua tôi đã không ngủ ngon. Tại sao anh đến đây sớm thế này? " Lia nói tiếp.

"Tôi cũng không biết vì sao nữa. Tại sao cậu lại hỏi tôi như thế?" Claude đáp

"Ngay cả như thế ngài cũng hỏi lại tôi, tôi không phải là ngài, trời ạ! vì vậy tôi làm sao có thể biết được ý định của ngài đây" Lia trả lời lại bằng cách chơi chữ táo bạo và bước về phía trước mặt anh. Claude nhìn lên rồi cười khúc khích vì phản ứng này của cô.

Lia nhìn lướt qua tờ báo anh đang đọc  trước khi cô ngồi vào ghế đối diện của bàn ăn. Bài báo trên trang nhất nói về việc con gái Bá tước Garion đính hôn đã lọt vào mắt của Lia. Cô con gái ấy chỉ mới mười ba tuổi, nhưng tuổi tác không phải là một yếu tố quan trọng với quý tộc hay những người muốn kết nối với những gia đình tốt hơn họ.

Cũng như Kieran, anh trai cô chỉ mới mười lăm tuổi khi cha mẹ đã ra quyết định rằng anh sẽ kết hôn với một công chúa. Cô tự hỏi về tình huống lãng mạn của Claude. Mối quan hệ của anh với Marilyn Shelby trở nên như vậy từ khi nào?

"Cậu có muốn ăn cùng với nhau không?" Claude hỏi.

"Không cám ơn. Chỉ uống cà phê là đủ rồi”.

Claude phớt lờ câu trả lời của cô và nhấc bình cà phê của mình lên, ra hiệu với người hầu, người này sau đó đặt một chiếc bánh kếp với một lượng mứt sung vừa đủ, nước trái cây tươi và một chiếc cốc đầy màu sắc trước mặt Lia. Miệng cô chảy nước vì mùi thơm ngọt ngào của mật ong, Lia cố gắng làm thử mọi cách để không nhìn vào đĩa thức ăn.

Những thứ ngọt ngào với cô chỉ là một sở thích, nhưng Claude đôi khi trêu chọc cô vì mùi cơ thể của cô khá ngọt.  Cô ghét cái cách mà khuôn mặt mình lúc nào cũng đỏ bừng khi nghe những lời đó, và cũng không muốn bị đem ra làm trò cười vì vẻ ngoài như một đứa trẻ, ít nhất là với Claude.

Lia không chạm vào nĩa của mình, bất chấp tất cả những đồ ăn ngon trước mắt, Claude thích thú quan sát, mỉm cười, “Đừng cứng đầu nữa.  Hãy ăn cho đến khi cậu no, vì tôi có một nơi mà chúng ta cần đến cùng nhau”

"Đó có thể là ở đâu?" Lia hỏi, nhìn anh chằm chằm. Cô khó bắt gặp ánh mắt của anh, có lẽ là do buổi tối trong ngõ, nhưng cô cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Ngay cả khi Claude có nghi ngờ, ngài ấy không thể buộc tội mà không có bất kỳ bằng chứng nào.

"Ta đã nhận được một yêu cầu từ Kieran."

"Anh trai tôi?"  Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Khi Lia ăn một quả đào luộc với xi-rô mật chảy ra. Claude thì thầm "Thật đáng yêu."

Cô không biết mình đang ăn gì vì có một cơn bão bùng lên trong tâm trí cô. Đó có thể là một quả đào, một viên đá hoặc một viên kẹo trong miệng, đó là tất cả những gì cô ấy biết. Nhưng thật ra những cử chỉ bên ngoài của cô trông rất bình tĩnh khi đang nhai thức ăn.

"Cậu ấy yêu cầu ta tha thiết kể về em trai mình, Canillian, về cuộc sống ở thủ đô." Claude nói.

Đôi mắt của Lia rung lên như một trận động đất.  "Công tước! tôi"

“Claude” anh ta cắt ngang. ( ý là anh muốn chị gọi tên anh chứ gì )

"Tôi xin lỗi"

“Đừng gọi ta là‘Công tước’, ta không muốn nghe!”

Cô không biết thái độ này của anh là gì, nhưng khuôn mặt của Claude trông rất nghiêm túc. Lia ho khan và khó khăn trấn định lại cơ thể mình, "Claude, anh trai tôi đã yêu cầu anh làm điều đó?"

"Tại sao? Cậu không thích việc anh ấy nói chuyện với ta sao? "

"Tất nhiên là không rồi. Không phải vậy mà là..."

Claude ngắt lời cô một lần nữa, "Nếu cậu không ghét ý tưởng đó, hãy ăn xong đi, Canillian."

Cô đang rất tức giận, nhưng cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Claude đôi khi thô lỗ, nhưng đó thường là tính cách của các quý tộc. Họ sẽ nói những gì họ phải nói mà không cần lắng nghe người kia và sau đó mong đợi một câu trả lời ngay lập tức.

Claude nghiêng người và đẩy cái đĩa về phía Lia, tay cô ngừng cử động.  Với một nụ cười nhàn nhã và nguy hiểm, giống như lúc anh đưa bánh mì cho cô, anh nói, “Ăn trước rồi đi. Chết đói là không tốt. Ăn bao nhiêu cũng được, tùy thích”.

***

Tại trung tâm Thành phố Ataer, con chiến mã đen của Công tước dừng lại.  Chiếc xe ngựa chắc chắn, được đóng bằng gỗ rừng, thu hút sự chú ý người qua đường. Có vẻ như họ đang tò mò không biết rằng ai sẽ bước ra từ cỗ xe sang trọng ấy.

Trước khi bước ra ngoài, Claude đã quan sát khuôn mặt của Canillian.  Các đặc điểm của cô trông giống như một đứa trẻ, hai tròng mắt của cô ấy trở nên sáng hơn, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Anh biết mái tóc vàng bạch kim của Canillian mềm mại như thế nào. Nhưng ngoài ra, anh không biết nhiều về Lia. Khi ngồi ngay bên cạnh, Claude đang tự so sánh khuôn mặt của Canillian với khuôn mặt của cô gái mà anh ấy đã tình cờ gặp vào đêm hôm trước.

"Ừm, Claude."

Nghe thấy tên của mình, anh ta nhìn Canillian, thấy rằng đôi mắt của cô có vẻ sợ hãi, anh mỉm cười tử tế.

"Đi thôi." Canillian liếc nhìn anh một cái rồi rời khỏi xe ngựa.  Khi cả hai bước ra, những người nãy giờ nhìn vào cỗ xe đã nổ ra một tràng phấn khích.

Những tin đồn xuất phát từ học viện đã lan truyền khắp Ataer về sự xuất hiện của cậu con trai thứ hai nhà Hầu tước, Canillian Vale hay còn được gọi là “Shadow Boy” ở thủ đô.  Tin tức về chàng trai xinh đẹp, thông minh, trấn áp được sự kiêu ngạo của giáo viên khiến những người trung lưu, thậm chí không có chức tước càng thêm sốt sắng. Cậu ấy đã vô tình chứng minh rằng danh hiệu và địa vị không quan trọng đến thế. Người ta thậm chí có thể nói sự tồn tại của cậu là một mối nguy hiểm.

Claude bối rối đi đến trung tâm thành phố Ataer, và đến Ngân hàng Cohen. Bắt đầu từ ngân hàng rồi tới bảo tàng, sau đó đến phòng trưng bày nghệ thuật và nhà hát opera, cùng với các bưu điện. Đây là những địa danh mà hầu như tất cả mọi người đến thăm Ataer đều đã từng đi qua.

“Hãy cố gắng nhớ lại con đường này, Canillian.  Mọi người sẽ chỉ đường bằng cách sử dụng Ngân hàng Cohen làm cột mốc đầu tiên. Cậu có một trí nhớ tốt, vì vậy điều này sẽ trở nên dễ dàng”.

“Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nói về nó trước đây. Cách ngân hàng hai bảy dặm về phía bắc là học viện, và ba dặm là cung điện, ” Canillian tự tin trả lời.

"Hmm, không tệ" Claude nói.

Canillian mỉm cười tự hào trước lời khen ngợi vui tươi của anh và tiếp tục bước đi, Claude đi theo sát phía sau.  Claude không bỏ sót một chi tiết nào khi anh theo dõi những bước đi nhỏ của Canillian, những cánh tay vung rộng và vẻ mặt phấn khích của cô khi nhìn xung quanh. Anh cũng không biết cảm xúc đang khuấy động trong mình là gì. Bị một chàng trai kích thích và hôn Lia là một sai lầm, nói tên của Canillian với một cô gái lạ cũng là một sai lầm. Anh không hài lòng với những sai lầm đó và có cảm giác như thể đã hành động theo sự bốc đồng hơn là lý trí, điều mà anh ấy ghét.

Có nhiều lý do khiến Kieran không trở lại Cosoar trong bốn năm anh sống ở Geore, nhưng đặc biệt có một lý do.  Khuôn mặt mà anh nhớ đến mỗi khi trời đổ tuyết là một kí ức khó chịu.  Nhưng tại sao đứa trẻ đó cứ xuất hiện trước mắt anh?

Khi Claude đi theo Canillian vui vẻ, trông cô giống như một đứa trẻ đầy phấn khích khi đi lang thang quanh thành phố, họ thấy mình đang đứng trước bức tượng Thánh Matthew ở quảng trường thành phố, nơi cũng có tầm nhìn đẹp nhất ra sông Leon.  Và, nó cũng nằm cạnh căn nhà phố của Duke Ihar.

Nhìn thấy tất cả mọi người tập trung trong khu vực để đi dã ngoại khiến Camellia nở một nụ cười rộng đến mang tai, “Mọi người ở Ataer trông họ thật thoải mái.  Trông họ cũng thật giàu có”.

“Bóng tối nối tiếp ánh sáng. Đèn càng sáng, bóng tối càng tối. Đừng cho rằng ai cũng sẽ như thế” Claude cảnh báo.

Mắt anh nhìn thành phố khác phía bên kia con sông, và Camellia quay đầu nhìn theo ánh mắt anh. Với chiều cao chỉ tới vai của Claude, và thân hình mỏng manh mà Claude có thể vòng một tay qua ôm lấy, Lia càng cảm thấy lạnh hơn khi cơn gió se lạnh thổi đến.

“Những người sống trong bóng tối không biết họ đang sống trong bóng tối. Không biết có lẽ sẽ tốt hơn cho họ.  Đã quen với lối sống đó thì tại sao điều đó lại nguy hiểm với họ nữa chứ”.

“Tại sao ngài lại nghĩ như vậy? Ngài đang nói những người sống trong bóng tối hài lòng với cuộc sống của họ?" Lia đáp.

“Ta không chắc. Hạnh phúc là tương đối. Nhìn thấy những người quá khác so với mình, tốt hơn mình. Bởi thế ta hoàn toàn không biết, điều đó có nghĩa là họ mong đợi cuộc sống của họ sẽ như vậy. Ta cho rằng hài lòng hay không sẽ hơi khác một chút. "  Khoảnh khắc Canillian nhăn trán và chìm trong suy nghĩ, Claude nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ khi nhìn Lia.  Cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ rối bời, anh gọi "Canillian."

"Vâng?"  Khi Canillian quay mặt về phía anh, Claude cười nhạt và chỉ tay về phía cửa hàng đầy màu sắc xéo bên kia đường. Đó cũng là nơi họ đã đi qua trên xe ngựa trước đó. Cửa hàng bán kẹo bông ngọt ngào đến đau cả khứu răng.

"Cậu phù hợp với những suy nghĩ ngọt ngào hơn là những suy nghĩ nặng nhọc"

Camellia đôi mắt lấp lánh khi nghĩ đến kẹo, quay đầu lại, bĩu môi, "Chỉ vì tôi thích đồ ngọt, nên xin ngài đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ"

"Ta không đối xử với cậu như một đứa trẻ bởi vì cậu chính là một đứa trẻ thật sự" Claude cười nói.

"Vậy thì điều đó có nghĩa là ngài cũng chưa phải là người lớn" Lia bĩu môi đáp.

"Cậu đúng rồi. Ta vẫn còn trẻ, Ta vô tư, trẻ trung, hấp tấp, và hay mắc sai lầm". Trước thái độ thừa nhận của anh, Lia quay đi để thể hiện rằng cô không muốn nói chuyện với anh ta thêm.

Claude thấy Lia thật thú vị. Mặc dù đôi khi ở bên cô không thoải mái, nhưng đó cũng là niềm vui, và mặc dù đôi khi cô cũng hay cáu kỉnh, nhưng anh muốn tiếp tục nhìn ngắm khuôn mặt của Camellia.

Claude rời khỏi Lia và đi đến cửa hàng nơi những người khách đang nhận kẹo của họ. Chủ cửa hàng cúi đầu chào anh.

"Chào mừng ngài !"  Chủ cửa hàng vui vẻ nói.

“Hãy cho tôi viên kẹo ngọt ngào nhất mà nơi này có” Claude nói.

"Nó có phải là một món quà dành cho tôi không?"  Lia hỏi và Claude gật đầu, người chủ đã cho một vài viên kẹo màu vàng vào lọ thủy tinh.

Ở đây có hai kiểu đàn ông mua kẹo:
1 là ông bố mua kẹo cho con vì muốn hạn chế ăn nhiều đường ở nhà, và loại thứ 2 là người con trai mua quà để tặng cho cô gái họ yêu thương;  Công tước Claude chưa kết hôn nên sẽ là loại 2.

Chủ cửa hàng vươn cổ ra để tìm kiếm cô gái sẽ sớm nhận được món quà này. Nhưng người duy nhất bên ngoài lại là Canillian, nuốt nước bọt khi chờ đợi. Quá bối rối, người chủ nhìn đi nhìn lại Claude và Canillian trước khi cho thêm một ít kẹo màu xanh vào lọ với vẻ bối rối “Tôi không biết chắc người ấy thích gì, vì vậy tôi cho vào hai hương vị. Chúc ngài một ngày tốt lành."

Chiếc lọ được chủ cửa hàng trang trí vội vàng bằng một dải ruy băng sa tanh trắng trông thật ngọt ngào dù chỉ mới nhìn lướt qua. 

Khi bước ra khỏi cửa hàng, Claude nhìn thấy đôi mắt của Lia đang dán chặt vào chiếc lọ trên tay anh, "cậu có nghĩ nó sẽ dành cho cậu không?"

Trước câu hỏi tinh quái của anh, cô cảm thấy rất xấu hổ và lắc đầu, “Không! Chắc là Không phải vậy đâu nhỉ. Tôi nghe nói Marilyn đã bình phục. Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui khi nhận được món quà này”. Lia không hiểu tại sao cô lại hành động như vậy cũng như tại sao cô cảm thấy ghen tị một cách kỳ lạ.

Trong khi Claude tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lia nhìn bên trong cửa hàng kẹo đầy ắp lần cuối và sau đó không hối hận mà quay người rời đi. Cô tự tin đi về phía một đàn chim bồ câu nhưng lại sợ hãi bởi tiếng vỗ cánh liên tiếp của chúng và lùi lại.

Một cảm giác xấu hổ kỳ lạ len lỏi trong người cô, cổ cô thì cảm thấy ngột ngạt như thể cô ấy đã ăn phải thứ gì đó thối rữa, dạ dày của cô cảm thấy bị tắc và khó thở.

Trong khi đó, Claude tìm kiếm chiếc xe ngựa đang đợi trong thành phố rồi tiến lại phía Lia, người đang nhón gót về phía những con chim đậu trên đài phun nước. Bước đến gần cô, anh nhẹ nhàng kéo vai Lia và nói, "Nó là của cậu" ( ý là hủ kẹo đó kkkk )

"Vâng?" Lia trả lời đầy ngờ vực

“Marilyn Shelby không thích đồ ăn ngọt”. Nhét hủ kẹo vào trong tay Canillian, anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía chiếc xe ngựa đang đợi hai người.

( Marilyn là hôn thê của Claude nha mng )

Cảm thấy khá bối rối, Lia nhìn chằm chằm vào hủ kẹo rồi sau đó nhìn Claude, cả hai tai cô trở nên đỏ bừng, cô ấy lắp bắp, “C-c-cảm ơn ngài.”

Claude lầm bầm điều gì đó rồi gục đầu xuống. Người điên không chỉ là chính mình. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi má và đôi tai đỏ bừng của Camellia rồi nói: "Bây giờ cậu đã nhìn thấy ánh sáng, cậu cần phải trải qua bóng tối." Claude chạm mắt với người đánh xe ngựa, người đang nhìn anh nói một điểm đến, Claude nói “Đến Louvre. Lối vào phía Bắc”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro