Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao nhiêu ngày kể từ khi chúng tôi đến nơi ở của Công tước ở thủ đô?

Khi đc Công tước gọi, tôi đến phòng làm việc của Công tước và anh ta ngồi sau bàn nhìn ra ngoài cửa sổ và nói với một giọng nhà nhã.

"Ta sẽ sớm thử đưa tài liệu vào xem sao!"

"Hửm? Em chưa nộp tài liệu sao?"

Tôi ngạc nhiên đến cả trợn tròn mắt khi nhìn chàng trai kia nhưng cậu ấy trông có vẻ còn ngạc nhiên hơn cả tôi.

"Tôi vẫn chưa thể làm được. Có việc gì mà ngài cần tôi phải nộp hồ sơ gấp gáp đến như vậy?"

Thông thường, kỳ thi hướng dẫn được mở cho tất cả mọi ngươi bất kể tình trạng của họ đang như thế nào.

Vì ngôi đền đã chịu mọi chi phí cho quá trình kiểm tra một cách kỹ lưỡng của người tham gia từ đầu đến cuối, nên bất kỳ ai cũng có thể kiểm tra nếu như họ có tiềm năng trở thành hướng dẫn viên.

/Nếu bạn trở thành người hướng dẫn viên hạng C trở lên, bạn có thể vào trường nội trí để được đào tạo lên hạng cao cấp hơn. Tất nhiên tất cả các chi phí sau đó như học phí, phí ký túc xá và sách giáo khoa đều do học sinh gánh vác./

Nhưng, lúc nào cũng có nhiều người đến nộp hồ sơ nên rõ ràng là phải mất vài ngày sau khi đền mới nhận được hết nếu họ đã điền đầy đủ vào hồ sơ của họ.

"Vậy thì... mất bao lâu để có thể tham gia kỳ thi cấp hướng dẫn?"

"Có lẽ sẽ mất vài tháng. Tại sao? Em không thích ở thủ đô? Ta sẽ lo ăn, lo mặc cho em và đưa em đi ngủ đúng giờ!!!"

"Không!!"

"Vậy tại sao giọng nói của em không có một chút nào gọi là có năng lượng thế kia?"

Tôi nuốt nước mắt vào trong và khóc đến khàn cả cổ.

"Tôi thực sự rất rất rất biết ơn Công tước vì đã chăm sóc tôi!"

"Tại sao em không mặc bộ quần áo mà ta đã mua cho em?"

/Hãy thử từng cái một/

'Thật là muốn đấm cho một cái.

Tôi nuốt vội câu chửi thề và lầm bầm.

"Đó là... Thật là lãng phí..."

"Em không mặc nó, nhưng em đang muốn bán lại nó một cách bí mật đúng chứ? Em không thể làm điều đó. Chọn một bộ nào đó và thay chúng ngay bây giờ!"

Khi cậu bé bấm chuông, một cô hầu gái, người được chỉ định ở dinh thự thủ đô, tiến đến. Trái ngược với việc bị bỏ rơi những người hầu trong dinh thự thủ đô rõ ràng đã được định hướng tốt hơn.

Trong số đó, có một người hầu gái khác chuyên nghiệp về việc phục vụ chủ nhân. Tôi liếc nhìn người giúp việc, người có một vị trí tuyệt vời trong lĩnh vực nghề nghiệp mà tôi đã lựa chọn.

"Cynthia, giúp cô ấy thay quần áo và đưa cô ấy trở lại đây. Ta cho cô 30 phút" [Không khác nào ông bố già của nữ chính =))]

"Vâng, thưa chủ nhân."

Ồ, để tham khảo, tên cô ấy là Lucy, không phải Cynthia.

Công tước này không bao giờ nhớ tên một người cùng một lúc ngoại trừ tên của tôi.

Tất nhiên, không có ai chỉ ra điều đó ngay cả khi anh ta gọi sai tên. Ngay cả khi tên ban đầu là Lucy, nếu chủ sở hữu gọi cô ấy là Cynthia, cô ấy sẽ trở thành Cynthia.

Tôi bình tĩnh đi theo Lucy ra khỏi phòng làm việc.

Cô ấy duy trì các cử động và hạn chế biểu cảm trên gương mặt ngay cả khi không có chủ nhân của mình ở đây. Ngưỡng mộ sự kỹ lưỡng, tôi đi theo cô ấy vào căn phòng đã được chỉ định cho mình.

Dinh thự của Công tước ở thủ đô nhỏ hơn nhiều so với lâu đài của Công tước nhưng xét về giá đất ở thủ đô thì nó cũng rất xa xỉ.

Dựa trên những ký ức mờ nhạt trong tiền kiếp của tôi, nó sẽ giống như sống trong một khách sạn sang trọng. Điểm khác biệt duy nhất là Công tước và những người hầu của anh ta là những người duy nhất sống trong khách sạn xa hoa này.

Bộ drap giường màu trắng dày và mềm mại làm bằng vải bông, đồ nội thất hài hòa và hoàn hảo với màu đen và vàng.

'Anh ta chỉ cho mình bất kỳ phòng nào nhưng mình thích nó đến mức mắt mình rơi ra ngoài như thế này.'

Tôi thậm chí còn sợ rằng tôi, một người dân thường, có thể sử dụng một căn phòng như thế này. Sau khi sống một thập kỷ ở trên cuộc đời này, có vẻ như hệ thống địa vị đã in sâu vào xương máu của tôi.

Lucy là một cười có tài năng cấp cao với một con mắt tạo dáng cho giới quý tộc.

Những phụ kiện dường như được chọn một cách ngẫu nhiên rất phù hợp với chiếc váy trắng và mái tóc đỏ xoăn của tôi, không hề gọn gàng cho dù tôi có chải kỹ càng như thế nào, cũng nhanh chóng được tạo kiểu rất đẹp. Trans và Beta bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

Đứa trẻ gầy gò với rất nhiều tàn nhang trên gương mặt trong gương đã biến thành một thân hình thuận mắt hơn.

Đúng 26 phút cho đến khi tôi thay đồ xong và đứng trước Công tước.

'Cô hầu gái cấp cao đến từ thủ đô đúng là có sự khác biệt bất kể ai nói gì.'

Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi có thể kiếm được 50 Albon* một năm. Tôi muốn trở thành một cô hầu gái như Lucy.

*Albon là đơn vị tiền tệ có thể hiểu nôm na giống như là 50 vàng.

"Tên của tiểu thư là Betty?"

Thậm chí bước xuống ngay cả khi Công tước không cần phải nói với cô ấy.

Sự xuất hiện của cô như một bóng ma để phục vụ những gì mà chủ nhân của cô ấy yêu cầu nhưng không cho thấy sự hiện diện của mình.

'Thật tuyệt!'

"Viết Betty như đã ghi trong hợp đồng."

Sau khi Lucy rời đi, tôi đắm đuối nhìn chằm chằm vào cánh cửa và đôi lông mày màu xám của Công tước nhướng lên khi anh ta rời mắt khỏi đống giấy tờ.

"Nếu em viết nó ra, em sẽ được đăng ký cho đến khi em đi học. Em có chắc tên của em chỉ là Betty?"

Sau đó, tôi mới bừng tỉnh lại và nhìn vào Công tước.

"Đúng! Mm... không... Chà..."

Tôi cố gắng trả lời như vậy, nhưng tôi hơi do dự vì đó là một cái tên sẽ được gọi ngay cả khi tôi còn đi học. Tôi đã được tái sinh và tận mắt chứng kiến khoảnh khắc tôi được đặt tên.

Tôi đã cố gắng sống hài lòng với cái tên được đặt một cách hời hợt của mình, nhưng trên thực tế, tôi luôn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi có cơ hội đổi tên trong thập kỷ qua.

"Em không biết? Em không có một danh tính giả nào, đúng không?"

Trong khi nhìn Công tước với một nụ cười lấy lòng, tôi nghiêm túc đanh giọng lại.

"Betty là biệt hiệu... Tên thật của tôi là..."

"...?"

"....Beatrice" [=))))))))))))]

"Gì?!"

Tôi không thể nói gì vì sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của Công tước.

Sau khi một sự im lặng đến nghẹt thở trôi qua, cuối cùng tôi đã lấy lại sức cho cổ họng của mình và nói.

"Bea...Beatrice."

"Tên em là... Beatrice? Như thế này?"

Anh ta nhặt một mảnh giấy trống xung quanh mình, viết nguệch ngoạc trên đó và giữ nó để tôi cũng có thể nhìn thấy nó.

Đối với thông tin của ai kia, tôi không thể đọc được chữ trong thế giới này.

"Tôi không biết ngài đã viết gì."

"Em không biết?"

Sẽ có vấn đề với các tài liệu hay hồ sơ gì đó sao?

Theo như tôi biết, không có vấn đề gì mà nhỉ. Một đứa trẻ mồ côi bình thường như tôi hầu như luôn ở bên ngoài hệ thống.

Vì tôi không có cha mẹ nên tôi không phải bị ràng buộc và vì ngay từ đầu tôi đã không phải là một người đáng quý, nên việc thay đổi danh tính của tôi cũng rất dễ dàng. Tôi chỉ có thể viết 'Beatrice' trong dòng chữ ký.

"Tôi đã viết Beatrice trong <Beatrice và Sinclair>. Có đúng không?"

"... Đúng."

Trước một câu hỏi bất ngờ, tôi khẽ đảo mắt trả lời.

<Beatrice và Sinclair> là những câu chuyện cổ tích nổi tiếng trên thế giới này.

Cốt truyện gần giống như cốt truyện của <Romeo và Juliet> nhưng Juliet là một quý tộc còn Beatrice thì khác.

Một câu chuyện cổ tích nổi tiếng đến mức nào, Beatrice là một cái tên mà bất cứ ai ở độ tuổi của tôi, bất kể có địa vị hay không ít nhất cũng phải nghe ít nhất một lần. Đó là một cái tên mà có thể coi đó là một hình ảnh thu nhỏ của một nàng công chúa.

Vì vậy, tôi nói bây giờ tôi muốn đổi tên mình thành 'công chúa'.

Nhưng, để ngụy biện hợp lý hơn thì nó cũng là một cái tên phổ biến trong giới quý tộc.

"Đúng vậy... Ha... Bea, Beat... Hmmm... Beatrice. Hehehehe"

Anh ta không kìm được mà phá lên cười một cách sảng khoái.

"Ai... Ai đã...?"

Hai má tôi như bị bỏng rát nhưng tôi kiên quyết trả lời.

"... Thì tôi vừa tạo ra nó, có được hay không?"

Cảnh một cậu bé trai đang xoa trán như cố kìm nén điều gì đó khiến tôi rất tức giận. Trans và Beta bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

"Tại sao? Tôi không thể làm điều đó chứ?"

"Huh?... Không... Khụ, khụ... Nó hay. Tất nhiên, nếu Betty muốn điều đó, thì em hãy cứ làm thôi."

"Khi tôi đến trường, chỉ có Elizabeth và Alexandra và những người như vậy. Nếu chỉ có ta, Betty, sẽ không ổn đâu."

"Ừ... Ai... Hửm? Ai nói vậy?"

'Chậc chậc chậc.'

'Anh ta đang cười mình.'

Tôi nhìn chằm chằm vào vai cậu bé có đôi vai đang run lên vì chịu đựng một cuộc chiến nội tâm khốc liệt.

"Muốn đổi tên thì đổi đi. Đây sẽ là tên của em. Nếu em muốn ta gọi em như vậy.... Chà... Hahahaha!"

Anh ta đang cố kìm nén lại tiếng cười sắp bật ra từ nãy giờ cuối cùng cũng lăn khỏi ghế lăn xuống sàn.

Tôi đứng giữa phòng làm việc và chờ đợi tiếng cười của anh ta kết thúc.

****

Tôi đã thay đổi quyết định và quyết định đặt tên ban đầu của mình là 'Betty' vào các tài liệu.

Đó là vì tôi biết rằng cái tên chính đáng mà tôi đặt ra để tránh bị chú ý tới chỉ là chiếc áo mưa dành cho giới quý tộc. Tôi có thể bị bắt nạt dữ dội vì cố gắng đóng giả làm một người phụ nữ quý tộc một cách cạn hẹp không có tác dụng gì.

Đáng ngạc nhiên hơn là Công tước đã nộp tài liệu như tôi mong muốn nhưng trò trêu chọc tôi vẫn chưa dừng lại ở đó.

"Ta hy vọng em sẽ hài lòng với Beatrice quý giá của ta. Ta sẽ tăng gấp đôi giá ban đầu."

"Ôi không. Nó không phải là như vậy. Tôi chỉ biết ơn vì ngài đánh giá cao tiệm bánh của tôi."

Tôi nói với một giọng nói thân thiện nhưng đôi mắt của người thợ làm bánh đang bận rộn cố gắng xác định danh tính chính xác của tôi. Anh ấy dường như đã đoán ra rằng ít nhất tôi sẽ là một người phụ nữ quý tộc vì Công tước Janus thậm chí còn dùng kính ngữ với tôi.

Nhưng tôi thì khôn và là một người có hệ thống địa vị khắc sâu vào xương tủy hơn 10 năm qua, thật nhẹ nhõm khi tôi không giả vờ ngay lập tức.

Khi nhìn lên với chiếc bánh quy trong miệng, tôi lại tiếp xúc bằng mắt với vị Công tước đang mỉm cười.

"Sao em không uống trà? Nó không phù hợp với hương vị của Beatrice quý giá của chúng ta sao?"

Tôi uống vội tách trà và trả lời.

"Nó có mùi rất thơm và nó phù hợp với sở thích của tôi.

"Tại sao em không ăn thêm đồ ăn nhẹ? Em có phát ngán với nó sau khi ăn một cái không?"

"Không! Nó rất ngon. Tôi muốn để dành nó cho sau này."

Kẻ bắt nạt này lại muốn làm phiền tôi.

Cho dù mọi người có ý định trêu chọc tôi đúng hay không, họ vẫn đối xử với tôi như một khác VIP, gọi tôi là 'Beatrice'.

Không biết nó vào miệng hay vào mũi, tôi nhét đầy bánh quy ngập miệng nhưng công tước vỗ đầu tôi với giọng nói sung mãn hơn bao giờ hết.

"Được, được rồi, ăn nhiều vào. Em không được ăn những thứ như thế này khi em đi học đâu."

/Hức/

Tôi bỗng bối rối trước câu chuyện bất chợt ùa về trường và nghẹn ngào.

"Beatrice, người đang khao khát trở thành người hướng dẫn! Thật vinh dự khi được nhìn thấy người vào tương lai ở đế chế này."

Người chủ tiệm bánh, người thậm chí không biết tôi đang làm gì, ngay lập tức giả vờ và tâng bốc tôi.

Tôi đoán Công tước thực sự có ý định nuôi dạy tôi như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp và sử dụng tôi như một người độc nhất vô nhị. Tôi không muốn trở thành người dẫn đường cho Công tước ngay cả khi tôi nhận được một triệu đô la nhưng hoàn cảnh hiện tại của tôi không cho phép điều đó.

Như một thú vui, giới quý tộc cũng trao quyền bảo trợ cho thường dân. Không có gì tuyệt vời hơn khi tận hưởng cảm giác trở thành một người tốt.

Nhưng, không có gì miễn phí trên thế giới này cả.

Người ta cần phải trả một mức lương tước ứng cho sự tài trợ.

Tôi đã chứng kiến vô số người chết vì chứng khó tiêu vì lòng tham vô ích. Cách tốt nhất để sống là đi con đường dễ dàng mà mọi người đang đi và sống ở giữa. Trans và Beta bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

Nhưng, tôi đã che giấu những suy nghĩ phức tạp trong nội tâm của mình và hét lên một cách mạnh mẽ.

"Cảm ơn ạ!"

"Còn muốn gì nữa không?"

Người sẽ phấn khích khi nhận được một thứ gì đó không phải là tôi.

Kể từ khi chúng tôi đến thủ đô, Công tước đã kéo tôi khi khắp nơi như thể chơi với một con búp bê. Từ lúc chúng tôi đến đây, tôi suốt ngày bám sát anh ta, nên không có quá nhiều việc mà tôi có thể làm được.

Tôi đã trả lời bằng cả lương tâm của mình.

"Không, không sao đâu."

"Ta sẽ không hỏi nhưng ta đang thực sự tò mò về những gì em đang nghĩ. Sau khi ăn xong, chúng ta đến cửa hàng đồ chơi, vì vậy hãy suy nghĩ trước về những thứ chúng ta cần mua."

Vậy anh ta với tôi làm gì?

Vậy tại sao anh ta còn hỏi ý kiến của tôi??

Tôi đang ăn bánh quy bất chấp tình hình đang như thế nào và một đứa trẻ nhỏ lao vào phòng riêng nơi chỉ có Công tước, tôi và chủ tiệm bánh/

Một đứa trẻ mặc áo choàng đỏ được trang trí bằng lông thỏ cởi bỏ mũ trùm đầu, để lộ ra một mái tóc vàng.

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro