Chương 5.3: Ký túc xá nữ Krati

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi nghe quy tắc học tập của học viện từ giáo viên giám sát, tôi đã đến trước lớp học E.

"Nào, đây là lớp E. Vào đi."

Khi tôi mở cánh cửa màu kem, ánh mắt của các cô gái đồng trang lứa đổ dồn vào tôi.
Số lượng học viên mỗi lớp khoảng 20 người.
Philia cũng học cùng lớp với tôi.
Tất cả đều mặc đồng phục giống nhau.
Một nhóm các học viên nổi bật với phụ kiện rực rỡ bằng những kẹp tóc, nơ và bông tai.
Nhìn thoáng qua thôi cũng thấy những học viên đó là quý tộc.
Và những học viên ăn mặc giản dị ngồi ở phía đối diện sẽ là thường dân.
Một số thậm chí còn mang lại ấn tượng khiêm tốn vì quá đơn giản.

"Đây là Kayla Vesta, học viên mới sẽ tham gia lớp học từ ngày hôm nay. Hãy chào đón cô ấy bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt. Tôi mong đợi sự tử tế của các quý cô Krati."

Lời chào của giáo viên giám sát tuy rất sến súa nhưng tôi đã cúi đầu gối xuống và chào một cách nhẹ nhàng.

"Kayla của gia đình Vesta. Mong các bạn chiếu cố."

Tư thế hoàn hảo.
Âm thanh rất nhỏ như thể chỉ giả vờ chạm hai lòng bàn tay tay vào nhau.
Quả nhiên là vì có nhiều học viên như vậy.
Một nửa bầu không khí lớp học có vẻ bình thản.

"Em hãy ngồi vào chỗ trống phía sau."

Tôi ngồi ở bàn cuối cùng theo hướng dẫn của giáo viên giám sát.

Tôi cảm nhận được ánh nhìn của các học viên hướng về tôi.

Có lẽ vì giáo viên giám sát là người nghiêm khắc nên không có ai xì xầm bàn tán.

Philia ngồi chéo tôi, cô ấy nhìn tôi và cười nhẹ, nên tôi cũng vẫy tay chào.

Nhưng Philia nhanh chóng quay mặt đi.

Hửm? Sao vậy nhỉ?

Lý do chỉ có thể biết được sau khi kết thúc tiết học đầu tiên.

"Lần đầu gặp mặt, tiểu thư Kayla Vesta."

Một nhóm học viên nổi bật đến gần tôi.

Những cô gái đeo bông tai rực rỡ, đầu tóc hoa lệ và móng tay bóng mượt.

Khoảng 4 người.

Mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo, làn da như gốm sứ trắng và trong suốt như thể chưa bao giờ được phơi nắng.

Mỏng manh như một chú chim, tôi nghĩ rằng chỉ cần mạnh tay một chút có lẽ cổ tay của cô ấy sẽ gẫy mất.

Đây gọi là vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên.

"Tôi là Leodora Schreman. Rất vui được gặp cậu."

Leodora đưa tay phải ra cho tôi.

Không giống như cách bắt tay của nam giới, ngón áp ut và con út hơi cong lại.

Nó có ý nghĩa là hãy nắm nhẹ và nhanh chóng thả ra.

Tôi nắm nhẹ tay của Leodora và cúi đầu gối xuống.

"Thật vinh dự khi được gặp. Đại công nữ."

Tôi đã sử dụng lời chào từ giáo viên lễ nghi như đã được học.

Vì gia tộc Schreman là một thành phần của hoàng tộc.
Và cha của Leodora là Đại Công tước Schreman.
Đó là một nhân vật chỉ được đề cập lướt qua trong nguyên tác.
Tuy nhiên, đó không phải là một điều tốt.
Vì Leodora là một thành viên của gia đình hoàng gia, nên tôi phải thể hiện sự lịch sự từ phía mình trước.
Nhưng liệu chào như thế này ở học viện Krati có ổn không?
Để đề phòng, tôi nhìn xung quanh.
Một lần nữa, ánh mắt của những học viên trông bình thường tập trung vào chúng tôi.
Thay vì một ánh mắt khó chịu, thì là một ánh mắt rụt rè nhìn tôi.
Philia cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lại quay đi như khi nãy.
Quả nhiên là có gì đó rất đáng ngờ.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, một cô gái với mái tóc suông và đeo kính đang đi ngang qua chúng tôi.
Khi đang đi, cô ấy vấp ngã và đập vào vai Leodora.

"A! Tôi xin lỗi! Đại công nữ Leodora!"

Việc ngã và đánh vào vai dường như không có gì đặc biệt, nhưng cô gái đó dường như rất sợ hãi với biểu cảm lạnh lùng của Leodora.

"Không biết cẩn thận à."

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."

Cô gái đeo kính vừa chắp hai tay vừa van xin Leodora.

"Cậu không thấy tôi có việc gì sao? Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện."

Cô gái đeo kính vội vàng quay trở lại vị trí của mình.
Nhưng Leodora chỉ nhún vai và không thèm nhìn cô gái.
Biểu cảm của cô ấy khó chịu như thể cô ấy bị một thứ bẩn thỉu chạm vào.
Là bạn cùng lớp, nhưng lại đối xử như với người hầu trong dinh thự của mình.
Dù là hoàng tộc hay người có công lao lớn đến thế nào đi nữa thì cũng vậy thôi. Ở học viện Krati tất cả mọi người đều 'Bình đẳng'.
Khi tôi nhìn xung quanh lớp học, một số học viên thường dân đã chạm mắt với tôi nhưng cũng tránh đi.
Giống như Philia đang ngồi ở gần cuối dãy vậy.

"Tiểu thư Kayla, liệu cậu có quan tâm đến 'Buổi họp mặt' không?"

Nụ cười thanh lịch của Leodora đã làm tăng thêm sự hài hòa tinh tế trong lớp học.

"Buổi họp mặt?"

Leodora gật đầu trước câu hỏi của tôi.

"Ở đây có một 'Buổi họp mặt' mà chỉ những quý tộc mới có thể tham gia. 'Buổi họp mặt' này theo truyền thống sẽ có một trong ký túc xá nữ và một trong ký túc xá nam."

"Buổi họp mặt à, có cần phải gia nhập không?

"Nếu muốn gia nhập buổi họp mặt của chúng mình, thì cần một cuộc đánh giá nghiêm ngặt. Trước tiên thân phận của cậu phải là quý tộc, thành tích tốt và cha của cậu phải có một vị trí quan trọng trong hoàng thất."

"Thật là..... khó."

Dù sao thì đây cũng là buổi họp mặt thân mật giữa những người cầm thìa vàng mà?
Nếu tôi đang nghĩ về việc bước vào thế giới xã hội, thì đó sẽ là một câu chuyện hấp dẫn tai tôi.

"Nhưng gia đình Vesta là đặc biệt. Tôi sẽ cho tiểu thư cơ hội đặc biệt để nhập được đánh giá."

"Tôi có phải tham gia lập tức nếu tôi nhận được đánh giá không?"

"Không, nó sẽ được quyết định sau khi thảo luận giữa các thành viên về việc liệu tiểu thư có đủ điều kiện tham gia hay không."

Leodora đang nói như thể đang cho tôi một cơ hội tuyệt vời, nhưng nghe thấy nó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi phải tham gia đánh giá trong khi tôi được đưa ra lời mời, nhưng tôi có thể không thông qua.
Mối quan tâm duy nhất của tôi bây giờ là cuộc sống của tôi và sự an toàn của gia đình tôi.
Đêm qua tôi đã suy nghĩ về nơi để giấu Franz.

"Nhưng tôi là người đứng đầu 'Buổi họp mặt'. Tôi đặc biệt có thể giới thiệu tiểu thư Kayla."

Trái ngược với niềm tự hào của Leodora, tôi không thấy nó hấp dẫn cho lắm.
Dù vậy nếu từ chối ngay thì sẽ có ác cảm. Những người thế này phải được đối xử một cách nịnh bợ và thon thả.

"Tôi sẽ suy nghĩ, Đại công nương."

"Không có gì để suy nghĩ cả. Cậu phải biết rằng được mời đến buổi họp mặt của chúng mình là một vinh dự lớn."

Um, không. Tôi không quan tâm lắm.
Nhưng tôi không nên để lộ bên trong mình ra ngoài.

"Dạo này tôi bận rộn với vấn đề gia đình nên nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ trả lời ngay."

"Hừm, việc nhà. Có phải là vấn đề của Franz không?"

Tôi không trả lời mà chỉ nở nụ cười lịch sự trên môi.

"Đúng vậy, công việc của gia đình là nhạy cảm. Vậy thì tôi sẽ đợi, tiểu thư Kayla."

Với nụ cười như muốn tan chảy, Leodora đã rời khỏi lớp học cùng với những người bạn của mình.
Khi nhóm Leodora rời đi, cuối cùng cũng bắt đầu nghe thấy tiếng động trong lớp học yên tĩnh.
Giống như vừa thở ra sau khi nín thở lâu.

"Tôi không hài lòng với môn học giáo dục lần này. Tôi muốn hủy."

"Buổi sáng của nhà ăn hôm nay không phải rất tuyệt sao? Cửa hàng bánh kẹo ở Hwangdo vừa ra loại bánh mì mới đó."

"Có vẻ như mình đã tăng cân trong kỳ nghỉ. Đồng phục bị chật rồi."

Đó là những cuộc đối thoại rất thường ngày.
Làm thế nào để chịu đựng được việc tám chuyện trong thời gian qua.
Tuy nhiên, những đứa trẻ này không nói xấu Leodora nếu cô ta không có mặt.
Có khi nào Leodora để ý không?
Ngay cả thời gian giải lao cũng yên tĩnh như vậy.
Tôi cảm thấy như thể tôi là một 'đầu gấu' đang theo dõi cả lớp học vậy.
Dù đi đâu thì cuộc sống tập thể cũng giống nhau.
Tôi ghét những thứ phiền phức.
Làm thế nào để có thể sống yên lặng một cách thoải mái đây.

***

Sau khi kết thúc tất cả các lớp học, tôi về phòng ký túc xá, thay quần áo và đợi Philia.
Vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cửa mở và Philia cẩn thận bước vào phòng.
Cô ấy cẩn thận để ý đến tôi và định lấy quần áo trong tủ để thay.
Tôi tiến lại phía trước Philia và chặn việc mở cửa tủ quần áo.

"Tại sao hôm nay cậu lại giả vờ không biết mình?"

Khi được hỏi, Philia chỉ cúi đầu xuống.
Sự im lặng kéo dài trong phòng.
Cho đến khi Philia trả lời, tôi sẽ không nói gì cả.
Khi sự tĩnh lặng kéo dài, Philia cuối cùng cũng khó khăn mở miệng trước.

"......Vì Kayla, điều đó sẽ không tốt cho cậu."

Philia vừa nói vừa cúi đầu xuống nên không nhìn vào mắt tôi.

"Mình chỉ có một người bạn duy nhất trong lớp. Nhưng ngay cả Philia cũng quay lưng lại với mình, mình đã rất sốc, mình cảm thấy thật cô đơn."

Khi tôi cố tình thể hiện một cách phóng đại, Philia ngẩng đầu lên với khuôn mặt ngạc nhiên.

"Thật sao? Vậy à? Xin lỗi. Mình không thể nói chuyện với cậu được."

Quả nhiên, bầu không khí của lớp học đó thật kỳ lạ.

"Tại sao cậu không thể nói chuyện với mình? Mình không hiểu."

Tôi đã đoán được đại khái là tình huống gì nhưng tôi vẫn muốn nghe thông qua Philia.

"Tiểu thư Leodora đang quan tâm đến cậu thì làm sao mình có thể làm như vậy được. Và việc được tham gia vào buổi họp mặt cũng tốt cho cậu."

"Có gì không tốt nếu họ thấy cậu thân thiết với mình?"

"Vì khoảng cách quá lớn. Các sinh viên quý tộc có thể nghĩ xấu về cậu."

"Tại sao họ lại ghét mình khi mình thân thiết với cậu?"

Philia dần dần muốn rút lui.

"Tiểu thư Leodora rất ghét việc sử dụng chung phòng học với chúng mình, nhà ăn và nhà tắm. Đặc biệt là nhà tắm. Dân thường chúng mình chỉ được sử dụng vào buổi sáng. Sau bữa tối thì không thể sử dụng được."

Vì vậy hôm qua cô ấy chỉ nói chuyện với tôi và không tắm. Vì không biết chừng quý tộc khác sẽ vào.

"Ở ký túc xá có thể có quy định lố bịch như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro