chap 1:quên đi kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ từ mở mắt ra ...chói quá
 Cô đang ở đâu đây, mọi thứ đều mang màu trắng chẳng lẽ ...đây là thiên đường sao, cô... cô..cô đã chết rồi. Khoan đã ..mùi thuốc khử trùng. Cô ngồi dậy..mỏi người quá cảm giác như không có chút sức lực nào vậy. Tại sao cô lại ở nơi quái quỷ này chứ?
   Cạch ..cửa mở ra
   –“ tỉnh... tỉnh...tỉnh rồi .. bác sĩ,bà Lâm.. cô ấy tỉnh rồi ”– cô y tá chạy ra ngoài hét lên
   Tại sao thấy cô tỉnh họ lại bất ngờ như vậy
    ...
  Trước mắt cô là ông bà nội, là anh trai và ba. Khuôn mặt phúc hậu của bà nội đẫm nước mắt ngồi xuống cạnh giường chạm nhẹ bàn tay vào mặt cô, rất nhẹ cảm giác như nếu  mạnh tay một chút khuôn mặt sẽ biến mất vậy:
    –“ Tiểu Mẫn cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi ”
    Cô ngơ ngác nhìn bà, nhìn mọi người xung quanh :
      –“ bà nội, tại sao cháu lại ở đây ,không phải chúng ta đang trên đường đến sân bay sao, không lẽ ..trên đường đi ..gặp tai nạn”
      Bà hoảng loạn nhìn cô:
    –“ cháu...cháu không nhớ gì sao”
   Không nhớ gì ...là sao? Cô không hiểu gì hết. Cô đưa mắt tới chỗ anh trai, ông nội và ba chỉ mong họ cho cô một câu trả lời nhưng khuôn mặt ai cũng như bà ánh lên hai chữ lo lắng
    –“bác sĩ em gái tôi ”
     Bác sĩ tiến lại gần về phía cô hỏi vài câu hỏi lạ rồi quay sang anh nói:
    –“ cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, không phải toàn bộ kí ức đều bị mất đi mà chỉ là một đoạn kí ức, đây không phải là trường hợp đầu tiên, trước đó có rất nhiều ca mắc ,nên mọi người không cần lo lắng. Nhưng vì bệnh nhân vừa tỉnh lại sau ca hôn mê dài, cần nghỉ ngơi nhiều để lấy lại sức khỏe và ở lại để theo dõi thêm”  ông Lâm Dịch Phong ( ba DM) và ông nội Lâm đi theo bác sĩ để hỏi thêm về bệnh tình của cô, trong phòng chỉ còn lại ba người im lặng ....sự im lặng đến đáng sợ
                                ...Đoàng..
 Hôn mê sâu, mất đi một đoạn kí ức.., cái gì đang xảy ra với cô vậy
 Mắt cô ngập nước, cô cầm tay bà vừa khóc vừa nói :
   –“ bà ơi ..chuyện gì đã xảy ra, tại sao cháu không nhớ gì hết ”
Bà Lâm khó xử không biết trả lời câu hỏi của cô ra sao, thực sự bây giờ bà cũng rất rối bời. Cháu gái của bà lại có thể bị mất trí nhớ, thứ chỉ có thể  trong phim mới xảy ra
    –“ bà ..đoạn kí ức kia cháu muốn biết ” từng giọt nước mắt rơi, giàn giụa trên khuôn mặt xanh xao,nước mắt bà không kìm được mà rơi theo
     Lâm Dịch Triết ngồi xuống  cạnh em gái nhỏ lấy bàn tay lau từng giọt nước trên mặt cô:
     –“ em vừa mới tỉnh dậy cơ thể vẫn rất yếu, đừng nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt , anh sẽ kể lại chuyện trong quá khứ cho em" sau đó anh đỡ cô nằm xuống giường, vì cơ thể trong mấy tháng không hoạt động, vừa nãy lại khóc quá nhiều nên cô liền chìm vào giấc ngủ
   Tại hành lang bệnh viện trước cửa phòng 108 một người phụ nữ cao quý thanh lịch trên 60 tuổi nhưng do ngoại hình được chăm sóc kĩ lưỡng nên nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, ngồi bên cạnh là một người đàn ông anh tuấn phi phàm không ai khác chính là bà Lâm và Lâm Dịch Triết
      – “ tại sao phải nói dối con bé như vậy"
      –“ sự thật ....cháu thấy không nên cho nó biết ”
      –“ Tiểu Triết cháu có thể nói cho bà biết nguyên nhân Tiểu Mẫn xảy ra tai nạn không? ”
      –“......... bà à cháu sẽ nói với bà sớm thôi, nhưng.. bây giờ không phải là lúc ”
     Cái “ sự thật ” ấy chính là quá khứ của cháu gái bà và cũng chính là nguyên nhân xảy ra tai nạn.
    Lâm Dịch Triết trầm tư ánh mắt mang màu lạnh lẽo , anh không thể nói sự thật này cho bà hay mọi người  biết vì nếu biết rằng có người muốn cướp đi mạng sống của cháu gái mình thì bà sẽ sống trong nỗi bất an, lo sợ đến nhường nào. Isabela — nghệ sĩ đàn dương cầm tài hoa đã chết đi, còn Dịch Mẫn — em gái anh, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải bảo vệ dù cho có phải làm gì đi chăng nữa. Những người gây ra tai nạn kia, nhất định anh sẽ tìm ra và bắt họ phải trả giá đắt
   Bà Lâm nhìn về phía phòng bệnh của cô:
     –“ giấy không bọc được lửa, sớm muộn gì Tiểu Mẫn cũng biết sự thật, đến lúc đó con bé liệu có chấp nhận được không ”
     –“ giấu được lúc nào hay lúc ấy bà ạ ” và thực sự anh cũng không biết chuyện này có thể giấu được cô bao lâu....
**
K

hông biết Trình Phong đâu rồi nhỉ– Tiểu Mẫn vừa đi vừa nghĩ, lúc sáng anh nói chiều có việc quan trọng muốn nói với cô sao bây giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.Hôm nay không biết có việc gì mà mẹ con nhà cô Tống lại đến nhà cô khiến cho ông bà nội rất tức giận và cũng khiến cho tâm tình của cô không vui. Cô đi vòng qua vườn hoa thì thấy bóng dáng một thiếu niên cao gầy nhìn phía sau cũng đã thấy được vẻ tuấn tú ,đó chính là anh– Trình Phong “ của cô ” ,nghĩ đến đó cô lại tủm tỉm cười. Nhưng anh đứng ở đấy làm gì sao không vào trong đón cô, cô quyết định cho anh một bất ngờ. Dịch Mẫn núp sau một bụi cây lớn ý định nhảy ra dọa anh, không ngờ lại nhìn thấy anh và ..Tống Tiệp ...hôn nhau. Từng giọt nước bắt đầu rơi cô bụm miệng chạy nhanh về phòng. Hóa ra việc anh muốn nói với cô chính là anh thích Tống Tiệp, hóa ra bấy lâu nay cô hiểu lầm tình cảm của anh.
  –“ Mẫn Mẫn em làm gì trong đấy vậy ”– Trình Phong gõ cửa
   Cô cố gắng kìm chế tiếng khóc của mình nói:
  – “ hôm nay ..em hơi mệt ”
  Giọng anh có chút ngập ngừng :“ nếu em mệt thì nghỉ ngơi đi, chuyện anh muốn nói với em không cần gấp, để mai cũng được ”
  Cô không trả lời, anh ở bên ngoài cũng không nói gì nữa. Cô khóc nấc lên, mày khóc cái gì chứ, dù mày có khóc thì cũng không ai dỗ mày đâu, người anh thích là Tống Tiệp, bấy lâu nay anh chỉ coi mày là em gái mà quan tâm thôi, họ đẹp đôi như vậy mày phải chúc phúc cho họ chứ.
  Cô nhốt mình trong phòng mấy ngày liền , tất cả mọi người trong nhà ai cũng lo lắng.
  Cạch..cửa mở ra bà Lâm ngồi xuống cạnh cô:
   –“ Tiểu Mẫn nói cho bà nghe chuyện gì đã xảy ra với cháu ”
  Nghe thấy giọng bà nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống, từng giọt nước lấp lánh rơi trên khuôn mặt thiếu nữ non nớt
    Cô ngước mặt lên, đôi mắt long lanh nhìn bà:
   –“ bà... cháu muốn ra nước ngoài ”
   –“ tại sao cháu lại muốn ra nước ngoài, có phải tại mẹ con nhà Tống Thuần không, nếu cháu không muốn nhìn thấy họ bà sẽ đưa bọn họ đi thật xa , rời xa cuộc sống của cháu, hứa với bà đừng bao giờ nói như thế, đừng bao giờ rời khỏi mọi người ” bà nắm lấy tay cô giọng nói hơi run
    Cô lắc đầu, cô đã suy nghĩ rất kĩ cô yêu anh, cô không bắt anh phải yêu cô hay rời xa người anh yêu, nhưng không có nghĩa là cô có thể chịu đựng được khi nhìn thấy họ hạnh phúc..cô không làm được. Vì vậy chỉ còn cách duy nhất để quên anh đó là rời xa anh, để anh không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của cô
     – “ bà..... cháu thực sự muốn đi, cháu..không thể chịu đựng được.. ”
  Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, cô mơ lại mười ba năm trước, tình cảm bồng bột đó khiến cô đau khổ trong một thời gian, nhưng hiện tại không hiểu sao cô không còn đau đớn khi nghĩ đến nữa. Có phải chăng trong năm năm kia cô đã quên đi nó
    Trong phòng không có ai, từ khi cô tỉnh lại đến nay đã được 2 , 3 ngày, sức khỏe cũng hồi phục được chút ít. Bình hoa tulip đầu giường đã được thay bằng oải hương, tỏa hương thơm thoang thoảng lấn át đi mùi thuốc khử trùng. Cửa sổ mở rộng đón ánh nắng, phía dưới viện là công viên nhỏ rất nhiều bệnh nhân tản bộ. Cô thở dài, sáng nay khi bà và anh đã kể cho cô chuyện 5 năm trước kia, nhưng cô vẫn rất hoang mang. Bà nói sau khi đến sân bay, vì chuyến bay đi Mĩ của cô bị hủy, các chuyến bay xuất ngoại cũng không còn hoặc kín vé. Dưới sự can ngăn của mọi người cô cũng chấp thuận không xuất ngoại mà chuyển đến thành phố F để tạm thời học hết cấp 3 sau đó sẽ quay lại. Cô hỏi bà tại sao lúc đó mọi người lại chấp nhận một hành động vô lí như vậy. Bà chỉ nhìn cô cười nói :“ cháu muốn rời xa gia đình ai cũng không đồng ý vì một cô bé áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng như cháu thì làm sao chăm sóc tốt cho bản thân được nhưng cháu nhất quyết không chịu còn nói với mọi người :“ cháu muốn tự lập, mấy năm nữa cháu cũng không thể sống dựa vào ông bà ba và anh mãi được, nên tự lập sớm hay muộn thì cũng tốt cho cháu thôi”  lúc đó cháu còn ngẩng đầu lên nhìn mọi người , đôi mắt cháu rất sáng giống như mắt ba cháu vậy,

khi đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ lay động,  mắt cháu rất quả quyết nhìn mọi người nói:“ nếu mọi người không đồng ý cháu sẽ... bỏ nhà ra đi”, cháu xem haiz.. thái độ như vậy mọi người còn dám không chấp thuận sao ”
  Sau đó cô chuyển đến thành phố F để học, mọi thứ của cô từ nơi ở trường học ,.. đều dưới sự sắp xếp của ba và anh trai. Khi hết cấp 3 mọi người cứ ngỡ cô sẽ về học đại học tại thành phố A không ngờ cô lại tiếp tục học đại học Y ở thành phố F, phen đó đã làm cho ông bà rất tức giận ông nội Lâm khi đó đã gầm lên :“ lôi cổ nó về đây cho ta ” mọi người trong nhà hiếm khi thấy ông giận như vậy. Nhưng cả quân khu đều biết người mà đại tướng Lâm yêu thương nhất là cháu gái nhỏ làm sao có thể giận lâu được. Cô về dỗ ông bà vài ngày sau đó lại tiếp tục lên thành phố F. Nhưng lần này không chỉ mình cô đi mà còn có cả Trình Phong. Một lúc sau đó bà vừa gọt táo vừa nhẹ nhân hỏi :“ Tiểu Mẫn tại sao cháu lúc đấy lại muốn đi như vậy, bà biết không phải vì muốn tự lập mà vì muốn chạy trốn thứ gì đó, mà cháu sẵn sàng đến một nơi xa lạ ”
Dịch Triết nhìn chằm chằm vào cô như để nghe cô trả lời, nhưng cô chỉ im lặng .
Mát lạnh...ướt.. Mưa. Cô bừng tỉnh, trời đang mưa, khi nãy còn nắng vàng trải khắp nơi, vậy  mà bây giờ lại mưa trắng xóa, thời tiết còn thay đổi thất thường như vậy, huống chi là cuộc đời con người. Cô với tay đóng cửa sổ, tay cô có thứ gì lóe sáng. . “Nhẫn” tại sao tay cô lại có nhẫn. Chiếc nhẫn ở ngón áp út, cô đưa tay lại quan sát nó, Chiếc nhẫn khá lạ , ở giữa gắn viên đá đỏ lấp lánh, thứ ánh sáng màu đỏ huyền bí mà rực rỡ lạ thường, trang trí hai bên hình infinity“ ∞”* tinh tế , gắn trên đó là những viên đá tím và trắng đối xứng nhau. Tổng quan chỉ có 4 từ để hình dung “ vô cùng tinh xảo ”. Đeo nhẫn ở áp út không phải biểu trưng cho tình yêu sao, ai...ai là người tặng cô chiếc nhẫn này....
Cộc cộc cộc Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên phá tan mọi suy nghĩ của cô
–“ mời vào, cửa không khóa ” Lâm Dịch Mẫn quay đầu lại bất ngờ :“ Trình... Phong ”
 * Vô cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro