Chương 20: Sàn nhảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CAL
>-<
Chương 20: Sàn nhảy

Gã đàn ông duỗi tay nâng cằm Liên Hân, đầu ngón tay vuốt ve dọc quai hàm.

"Thơm quá..."

Liên Hân phát hiện mình dựa nhầm chỗ, vội vàng xua tay nói: "Ngại quá, xin lỗi..."

Nói xong, em bèn xoay người định chạy đi, nhưng lại bị gã ta giữ chặt cánh tay. Tuy rằng sức lực không lớn, nhưng em chẳng hất ra được.

Liên Hân hơi choáng váng.

"Đừng kéo, đừng kéo tôi… tôi sẽ đền tiền..." Em dựng ngón tay thành chữ V: "Tôi có… hai mươi ngàn..."

Gã ta cười một cái, bàn tay trượt xuống mông, thình lình một cái kéo mạnh đầy chính xác lôi Liên Hân lùi về sau.

Phong Khải Ninh che chắn trước người em, đôi mắt híp lại nhìn người đối diện.

Hình như gã ta thoáng kinh ngạc trước sự xuất hiện của Phong Khải Ninh.

Sau một lát giằng co, người nọ vẫn nhún vai, trước khi cất bước rời đi còn nói vọng lại: "Từ từ mà hưởng thụ."

Liên Hân thấy người là Phong Khải Ninh, tức thì em liền ôm lấy cánh tay anh, khuôn mặt ửng hồng dụi dụi trên bả vai rắn rỏi.

Chút ồn ào vừa rồi không đủ để nhấc lên bất kỳ sóng gió gì ở một nơi thác loạn, sàn nhảy vẫn nhốn nháo xập xình và cả tràn đầy dâm dục như cũ.

Phong Khải Ninh nghiêng đầu thấy Liên Hân giống như một con vật nhỏ đang bám dính lấy người anh mà cọ xát, anh cười nhạo một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy em.

"Chỗ nào cũng dám đi loạn, lá gan lớn như vậy sao?"

Liên Hân nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng lạnh lẽo của Phong Khải Ninh, em lắc đầu.

"Em không biết gì hết..." Liên Hân liều mạng cọ cọ vào người anh: "Thật sự khó chịu quá, Phong Khải Ninh..."

Đây là lần đầu tiên Liên Hân gọi tên anh với giọng điệu vừa nũng nịu vừa ỷ lại. Phong Khải Ninh thở nặng, siết lấy vòng eo nhỏ, sau đó chộp lấy một cẳng chân kéo lên, đẩy làn váy lên nhìn.

"Quần lót và váy bị bôi thuốc, hơn nữa, đây là trang phục khoá nhiệt, chưa đạt tới nhiệt độ nhất định sẽ không cởi ra được."

Liên Hân ôm lấy eo anh, tay với lên tấm lưng rắn chắc mà sờ soạng.

"Nóng muốn chết, vì sao còn chưa cởi ra được, em muốn cởi ra..."

Phong Khải Ninh duỗi tay luồn vào dưới váy, dùng hai ngón tay xoa xoa le dâm giúp em.

"Là do nhiệt độ còn chưa đủ."

Liên Hân lần mò đến cặp mông rắn như đá của Phong Khải Ninh, bàn tay nhỏ vuốt ve lên xuống, thấp giọng nỉ non: "Anh trai cặc bự, có thể cắm em được không, ngứa quá, sắp chết rồi..."

Phong Khải Ninh thầm mắng, cụp mắt do dự một chút, sau đó kéo khóa quần xuống.

Cặc bự đỏ sậm thô dài được phóng thích ra ngoài.

Anh cầm cặc bự với vào trong váy, vén quần lót sang một bên, hạ thấp người xuống để dương vật kẹp giữa hai cánh môi đang run rẩy dữ dội.

Phong Khải Ninh bắt đầu nhẹ nhàng đẩy hông tới lui, kích thích cọ xát.

"Xong việc rồi lại quay sang trách móc phải không? Lần trước nói tôi cưỡng hiếp, lần này sẽ nói gì đây, chuốc thuốc hiếp dâm sao?"

Liên Hân mềm oặt dựa vào ngực anh, em áy náy cúi đầu: "Rất xin lỗi, lần trước..."

Em không biết nên giải thích thế nào mới tốt, không lẽ nói vì để thoát thân nên mới diễn kịch hay sao?

Phong Khải Ninh lạnh nhạt rũ mắt, dĩ nhiên là anh không để ý tới lời xin lỗi của em.

Cảm giác bị ngàn con kiến bò bên trong lồn dâm thật sự quá thống khổ, nước dâm giữa hai chân Liên Hân đã ào ạt tuôn ra, chạy dọc xuống bắp đùi.

Anh thấy vậy cũng không cố tình tra tấn em nữa, nhanh chóng hạ thấp người xuống để đút dương vật thô to vào trong một chút.

Cặc bự vừa đâm vào lồn, Liên Hân nhịn không nổi mà rên rỉ, vách thịt điên cuồng thít chặt. Cặc bự thô to lấp đầy mỗi một nếp uốn bên trong động thịt, cảm giác kiến bò khó chịu biến mất trong chớp mắt.

Nhưng Liên Hân nhanh chóng phát giác ra từng cơn ngứa đã quay trở lại, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.

Em nhẹ giọng kêu rên, thịt lồn vừa cọ vừa mút, điên cuồng vặn eo treo cả người ở trên thân cặc giống như muốn dùng cây hàng của Phong Khải Ninh để gãi đến từng ngóc ngách sâu nhất trong người.

Phong Khải Ninh thở hốc vì kinh ngạc.

Rốt cuộc anh lại được làm cái lồn mê người này.

Sau khi chạm qua Liên Hân, mỗi ngày nỗi khao khát gào thét làm anh cảm thấy có bệnh trong người. Lúc trước, vì sĩ diện nên không tính toán tiếp tục làm gì, rồi sau đó lại điên cuồng hối hận.

Giả vờ cái gì chứ? Mạnh mẽ chịch em mới chính là chuyện mà một người đàn ông bình thường nên làm.

Hai người bên ngoài áo quần chỉnh tề, bên dưới lớp váy lại là hài hòa âm dương, cả hai dán chặt khẽ khàng chuyển động ở giữa sàn nhảy ái muội tối tăm.

Liên Hân thấp hơn Phong Khải Ninh rất nhiều, cho nên em chỉ có thể để anh siết eo, mũi chân nhón lên chấm đất, cả người tựa như bị treo trên một cây dương vật.

Hễ mỗi lần âm nhạc thoáng dừng để chuyển bài, bọn họ sẽ miễn cưỡng đi lại một chút. Phong Khải Ninh vừa bước chậm vừa nhẹ nhàng dập eo, thấp giọng hỏi: "Ổn không?"

Liên Hân lắc đầu, em vừa hy vọng cặc bự cắm lút cán theo từng cử động, tuỳ ý để em kẹp, lại vừa hy vọng nó có thể mau chóng rút theo cả lượng nước dâm tuôn như suối ra ngoài.

Phong Khải Ninh thở dốc, anh bị Liên Hân điên cuồng quấy nhiễu, liếm mút đến cơ mông căng chặt.

Thật ra, số người phóng túng hơn cả bọn họ cũng không ít.

Liên Hân thoáng thấy một cô gái mặc váy ngắn, chổng mông lên cao, người ở đằng sau điên cuồng ra vào làm bọt nước bắn tung tóe.

Em không khỏi thèm thuồng kẹp chặt cặc bự, đẩy đẩy Phong Khải Ninh: "Em muốn như vậy, muốn được cặc bự thọc mạnh..."

Phong Khải Ninh nhíu mày liếc mắt một cái.

"Động tác quá lớn sẽ có người xấu bao vây quan sát."

Anh duỗi tay vén tóc Liên ra sau, cúi đầu gặm cắn vành tai.

"Đĩ dâm muốn bị người khác nhìn sao?"

Cho dù em có muốn, anh cũng sẽ không đồng ý, cậu em kiêu ngạo của Phong Khải Ninh không phải ai ai cũng đều có thể xem được.

Liên Hân nức nở thành tiếng, nhịn không nổi dựa ngồi lên trên đùi anh, nâng mông nhỏ lên tự mình cưỡi ngựa.

Phong Khải Ninh thấy em thật sự khổ sở khó nhịn, đành bế Liên Hân lên, đẩy hông nhè nhẹ, nói như đang dỗ dành con nít: "Có thể nhịn một chút được không? Rút ra một lát, về nhà đền lại cho em sau. Lúc đó, em muốn chơi thế nào cũng được."

Liên Hân lắc đầu nguầy nguậy.

"Không được, không được, một giây đồng hồ cũng không! Đừng rút ra!"

Phong Khải Ninh rất bất đắc dĩ, rốt cuộc anh không thể chịch cô một mạch từ đây ra ngoài.

Cuối cùng, anh chỉ có thể ôm Liên Hân vừa đi vừa cắm, tìm kiếm phòng pha lê còn trống ở xung quanh sàn nhảy. Khổ nỗi, giờ này phòng đã kín người.

Ngó vào bên trong, không phải bú cu thì là điên cuồng chịch choẹt.

Phong Khải Ninh đành phải đặt Liên Hân lên một cây cột ở trong góc khuất, tách hai chân em ra treo lên cánh tay, bắt đầu bế mông thúc eo, mạnh mẽ chọc rút.

Liên Hân bị làm đến ngửa đầu hét to, quy đầu vừa nóng vừa cứng chạm sâu vào trong nhụy hoa bủn rủn.

Hiện giờ, em giống như người bị bóng tối cắn nuốt và cặc của Phong Khải Ninh chính là khe nứt duy nhất mang đến chút ánh sáng hy vọng.

Cắm vào rút ra, cắm vào rút ra… linh hồn Liên Hân đã hoàn toàn bị cục thịt này chi phối.

Nhiệt độ trên người không ngừng tăng lên, bỗng "cạch" một tiếng, rốt cuộc khoá nhiệt trên chiếc váy được mở ra.

Liên Hân lập tức kéo khoá váy, mở rộng cổ áo lôi bầu vú to đến trước mặt Phong Khải Ninh.

"Mau liếm đi… hưm… thật xấu xa, toàn bộ quần áo đều bôi thuốc..."

Phong Khải Ninh xụ mặt.

"Mau cất vào, hiện tại không bú vú. Nếu phơi ra cho đàn ông khác thấy, sẽ không làm nữa."

Liên Hân vội vàng duỗi tay kéo bầu vú đang run rẩy vào trong áo thật kỹ, sợ người nhìn thấy.

Phong Khải Ninh nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của em lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Vì vậy, anh thẳng lưng thưởng vài cú thúc hông cắm lút cán.

"Lại sắp… mau một chút, a, nhanh... lồn dâm muốn cắm nhanh..."

Phong Khải Ninh chú trọng thân phận và thể diện, anh vốn khinh thường làm tình giống như đàn súc vật trong sàn nhảy này. Chỉ vì Liên Hân nên anh mới miễn cưỡng để em dùng tạm cây hàng của mình.

Nhưng nếu em muốn anh nhiệt tình làm người phụ nữ mà anh yêu thích… e rằng không thể.

Anh chỉ có thể dùng biên độ cực nhanh va chạm vào điểm G để thoả mãn em, làm Liên Hân run rẩy, kêu dâm lung tung.

Hiện trường ở giữa sàn nhảy đã trở nên cuồng loạn, rất nhiều người đã mất khống chế, cả đống người dính chặt đụ địt ngay giữa trung tâm.

Rốt cuộc hương thơm mê người và tiếng rên yêu kiều của Liên Hân cũng hấp dẫn người đến xem.

Có người người thậm chí còn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn chỗ bọn họ giao hợp, sau đó duỗi đầu lưỡi ra đón lấy giọt mật dâm đang nhiễu của Liên Hân.

Phong Khải Ninh đen mặt, chán ghét liếc xuống bên dưới, sau đó bế bổng Liên Hân xoay người rời đi.

Chân dài bước nhanh mang đến sự xóc nảy thật mạnh, khiến cho con quái vật cọ thật mạnh ở giữa nhụy hoa mật.

Liên Hân liên tục rùng mình.

Cuối cùng, Phong Khải Ninh mới tìm được một phòng pha lê còn trống có rèm che màu tím.

Sau khi kéo rèm lại, anh đặt Liên Hân lên giường, tháo bỏ bộ váy đang tra tấn em ra.

Phong Khải Ninh tóm lấy hai cổ chân Liên Hân, kéo thẳng thành một chữ V, cặc bự chống ngay miệng lồn. Lúc này, anh mới trầm giọng hỏi: "Muốn nhanh phải không?"

Một cây dương vật thô to đột nhiên cắm lút cán, mông của Liên Hân dập dềnh sóng thịt, hai chân dạng rộng bắt đầu thừa nhận tốc độ ra vào như bão tố.

Phong Khải Ninh vươn đầu lưỡi ngậm lấy núm vú hồng phấn đang nhảy nhót tán loạn, phía trên bú vú bên dưới giã lồn.

Nghiêm Tự từ trên lầu chậm rãi đi xuống, híp mắt nhìn đám người dâm loạn cuộn thành một đống giữa sàn nhảy, anh ta vừa liên tục chép miệng lắc đầu vừa đi dạo lòng vòng.

Kết quả, Nghiêm Tự đột nhiên nhìn thấy Phong Khải Ninh đang chơi gái ở trong phòng pha lê!?

Cảnh tượng quả thực như đất rung núi chuyển, nước dâm bay tán loạn, cách tấm kính pha lê cũng nghe thấy tiếng rên dâm của cô gái.  m thanh uyển chuyển lại yêu kiều, rên rỉ ngọt ngào còn khá dễ nghe, kêu đến cậu em cường tráng bên dưới quần cũng sắp phát nổ.

Nghiêm Tự mở cửa đi vào, ngửi được một mùi thơm lạ lùng lan tỏa khắp phòng, máu nóng trong người bắt đầu sôi sục.

Phong Khải Ninh ôm cô gái đến kín mít, cho nên Nghiêm Tự chỉ nghe thấy được âm thanh đắm chìm trong nhục dục chứ không thể thấy biểu cảm dâm đãng như sắp ngủm đến nơi của em.

"Thơm quá vậy..."

Nghiêm Tự duỗi tay vuốt ve sườn mặt Liên Hân, đang định lần theo cái cổ xinh đẹp đi xuống, cổ tay đã bị bóp chặt.

"Mẹ kiếp." Phong Khải Ninh âm u: "Cút ra ngoài!"

"Cùng nhau chơi đi, không đến mức anh em với nhau mà cũng..."

Phong Khải Ninh trừng mắt, dao găm trong chiếc nhẫn giữa hai ngón tay đã bật ra ngoài.

Nghiêm Tự biết người này thật sự không phải đang nói giỡn, bèn dựng thẳng một bàn tay lên, cả người giật lùi về sau.

"Được rồi, được rồi, mẹ nó, gái ở chỗ này mà cũng xem như bảo bối sao? Cậu bệnh phải không? Thật đau lòng mà…"

Nghiêm Tự bị Phong Khải Ninh nhìn chằm chằm đến khi đi hẳn ra ngoài và rời khỏi sàn nhảy. Sau đó, anh ta bò lên trên lầu mới được xem như là bảo toàn tính mạng.

Nghiêm Tự bò trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng khó tin. Cho đến khi nhìn thấy Tô Tử Tích, anh ta mới căm giận bất bình, xông lên hô to.

"Tô Tử Tích, cậu đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Tôi cmn quá phục, Phong Khải Ninh đang chơi gái ở sàn nhảy! Tôi chỉ đi vào quan tâm một chút mà cậu ta đã lồng lộn lên! Mẹ nó, giống như tôi sắp đoạt gái của cậu ta không bằng… uầy uầy! Có đang nghe hay không vậy?"

Cặp mắt đào hoa của Tô Tử Tích lành lạnh, y vẫn luôn im lặng cầm di động, liên tục gọi vào một số điện thoại.

"Chẳng qua là con nhỏ đó thực sự thơm lắm nha, mùi thơm rất lạ..."

Tô Tử Tích ngước mắt, đáy mắt lập lòe sự lạnh lùng.

"Cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro