9 - bé nhỏ đáng thương gặp công chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lâm Cường có lịch công tác nên đã rời đi từ trước, anh ta không ở nhà Tiểu Thạc mới được khuây khoả đôi chút. Em bế con xuống sàn nhà đã được lót đệm bông từ trước, bé nhỏ vui vẻ đưa tay mân mê cơ thể mềm mại của cậu nhóc. Khoé môi vẫn còn vết rách từ trận đòn từ Lâm Cường khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng trong vô thức. Thế An bốn tháng tuổi với gương mặt bụ bẩm hai đôi má phồng lên vô cùng đáng yêu thấy ba mình đang nhìn chằm chằm vào nhóc, liền hé miệng cười khanh khách, hai búp măng còn được bọc trong đôi bao tay màu hồng cũng quơ quào tựa như muốn chạm vào mặt em.

Tiểu Thạc thấy con đùa giỡn với mình, tâm trạng đang chìm trong tuyệt vọng cùng cực như thể được thấp lên một tia hy vọng nhỏ bé. Em nhẹ nhàng bế con lên, bàn tay gầy guộc vỗ vỗ tấm lưng bé xíu của Thế An, nụ cười của thiếu niên càng lúc càng sâu, đẹp đẽ như lúc em vừa về căn nhà này năm mười tám tuổi. Nhóc con được ba nâng niu một lát cũng bắt đầu buồn ngủ, liền rưng rưng mắt đòi sữa, Tiểu Thạc nhanh chóng mở áo nịt ngực, đem núm vú sưng to còn vươn chút nước ngọt ở đỉnh đầu, nâng nó lên đặt vào miệng Thế An để bé nhỏ dễ dàng mút.

Đến khi nghe tiếng thở đều của cục bông trong ngực, Tiểu Thạc mới nhẹ nhàng bế nhóc con lên, đặt trở lại nôi đung đưa dỗ Thế An một chút rồi định xuống bếp xách nước chuẩn bị lau nhà. Nhưng vừa bước đến cửa, Tiểu Thạc vô tình thấy chiếc bình sữa của nhóc con đã bị ném vỡ, nằm trơ trọi dưới góc tường thì mới nhớ ra khi nãy em vừa bị Lâm Cường đánh, với lí do gã nhờ lấy ly nước lọc nhưng em đang dỗ con ngủ nên không nghe. Vì tính cách vốn rất bạo lực nên chỉ với một việc nhỏ bé như thế, Lâm Cường liền ra tay tát cho em hai cái vào mặt rồi đạp ngã xuống sàn, cả chiếc bình sữa vừa pha cũng bị ném vỡ không thương tiếc.

Em thở dài, đưa tay chạm vào một bên gò má hơi sưng của mình, đến khi cảm thấy đau mới nhận ra tình trạng của bản thân tồi tệ đến mức nào. Có lẽ vì quá quen với bạo lực, Tiểu Thạc dường như đã xem nó là chuyện bình thường đáng ra phải xảy ra trong ngày và không mấy để tâm đến nó, hệt như việc đúng bữa phải ăn cơm vậy. Thiếu niên nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã tự xây cho mình một hàng rào, tập sống vô cảm với những hành vi ghê tởm của người chồng và lũ đàn ông khốn nạn. Chiếc hàng rào kiên cố ấy luôn luôn được khoá kín và chỉ mở ra khi em ở một mình bên cạnh đứa con trai nhỏ bé là Thế An.

_

Tiểu Thạc gọi cho vú em, nhờ bà qua chăm sóc con đến mười giờ để mình ra ngoài có chút việc. Cúp điện thoại, em cầm ví tiền bỏ vào túi vải rồi thơ thẩn bước ra khỏi nhà với một tâm trạng vô định và sợ hãi. Bé nhỏ sợ mình vừa rời khỏi cửa đã bị tên hàng xóm lâu rồi không xuất hiện tóm lấy, kéo vào căn nhà của hắn để hành hạ bằng những món đồ chơi cực kỳ quái dị. Càng lo sợ, Tiểu Thạc càng bước nhanh hơn, vội vã lên chiếc xe taxi đang đậu dưới đường.

"Cậu muốn đi đâu?" Người tài xế nhìn vào gương, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi khi thấy thái độ có phần kỳ lạ của Tiểu Thạc, bởi em cứ liên tục run rẩy và nhìn về phía sau lúc chuẩn bị bước vào xe.

"Tôi,...đến cửa hàng ở bên kia con phố ạ." Tiểu Thạc dè dặt nhìn lên, nhưng không dám nhìn quá lâu mà ngay lập tức đảo mắt xuống đùi. Em ngập ngừng nói nhỏ, cảm giác lo sợ lại không ngừng quẩn quanh tâm trí khi em đang phải ngồi gần với một người đàn ông, bởi lẽ Tiểu Thạc đã liên tục bị xâm hại một năm liền, và những người đàn ông em gặp đều là kẻ kinh tởm, xem thân thể bé nhỏ là một nơi để phát tiết.

Thanh Hiên nhận ra thái độ sợ hãi của em nên không nói thêm gì nữa, anh nhanh chóng khởi động xe rồi di chuyển theo hướng google map. Suốt đoạn đường, ánh mắt vị công tố viên thỉnh thoảng lại quan sát gương mặt trắng bệch và dáng vẻ co rúm của Tiểu Thạc với một cái nhíu mày cực kỳ thắc mắc. Anh ban đầu đoán em dường như có chứng sợ hãi không gian hẹp nên mới có thái độ run rẩy như vậy. Nhưng nhìn đến lần thứ ba, Thanh Hiên mới nhận ra dường như là em sợ mình, tuy nhiên thứ khiến gã chú ý hơn cả là gương mặt, hai cánh tay và cần cổ lộ ra khỏi áo lấm tấm vết bầm, dấu hiệu của việc bị bạo lực gia đình. Sở dĩ Thanh Hiên xác nhận điều đó là vì vô tình thấy hai mảng vải đậm màu do sữa trào ở trên áo em, khẳng định Tiểu Thạc đã có chồng và còn trong kỳ thai sản.

"Đến rồi, cậu gửi tôi 100 ngàn nhé." Chiếc xe chậm chạp dừng lại bên vệ đường của một cửa hàng tiện lợi, Thanh Hiên tắt app google map rồi mới nhỏ giọng thông báo với Tiểu Thạc, nói xong anh liền quay sang bên cạnh lấy chiếc áo sơ mi của mình vừa cởi ra khi nãy đưa về phía em.

"Vâng...áo này..." Tiểu Thạc hơi run giọng đứt quãng trả lời, nhưng khi vừa quay lên đã vô cùng bất ngờ trước hành động của người đàn ông khi cái áo bỗng được đem đến trước mặt, thiếu niên đưa mắt nhìn gã, hai cánh tay bất động vì không biết nên làm gì.

"Cậu mặc đi, áo phông của cậu ướt rồi, bên ngoài có gió lạnh sẽ bị cảm." Thanh Hiên nở nụ cười nhẹ, không hề quay người tiến gần em vì sợ bé nhỏ sẽ vì hành động của anh mà sợ hãi. Công tố viên hạ tay thấp hơn, đem chiếc áo bỏ vào người em rồi dịu dàng nói với những từ ngữ vô cùng bình thường, không hề nhắc đến tình trạng hiện tại của Tiểu Thạc để tránh em xấu hổ.

Bé nhỏ bước khỏi xe, gương mặt trẻ con vẫn ngơ ngác vì không hiểu lí do vì sao anh lại hành động quan tâm với mình. Đến khi em đưa tay lên kiểm tra xem áo mình ướt ở đâu thì mới nhận ra sữa đã trào khắp nơi, thấm ướt một mảng lớn mà em không hề hay biết. Bởi lẽ ngực Tiểu Thạc dần thay đổi khá lạ, lúc vừa mang Thế An lúc nào em cũng cảm thấy đau nhức ở núm vú, nhưng giờ thì khác, lúc sữa vì đặc cứng không còn chỗ chứa bên trong hai bầu ngực trào ra khỏi núm em vẫn không biết, hoàn toàn không có cảm giác gì ngoài nhồn nhột. Nghĩ đến cảnh xấu hổ đã bị người lái taxi bắt gặp, hai gò má em lập tức đỏ bừng, vội vã đem áo của anh mặc vào để che chắn. Hương thoang thoảng mùi cỏ thanh đạm khiến Tiểu Thạc bất giác cảm thấy an nhiên, em cũng nhận ra đây là lần đầu tiên mình không ác cảm và sợ hãi với một người đàn ông, hơn hết em còn có chút biết ơn.

-

Tên anh công Thanh Hiên - Thanh trong thanh nhã, Hiên trong hiên ngang. tên cực hợp với nghề, và những chap sau công giúp bé điều tra, đem bằng chứng nộp cho tòa để lấy lại công bằng cho bé mới thấy ảnh làm công 9 bằng thực lực nhaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro