Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Lâm Lâm, là anh, ở bên ngoài chơi đủ rồi chứ?

Trong lúc nằm viện, Trần Vũ Thăng chỉ thăm Tô Hình hai lần, lần đầu tiên là khi vừa nằm viện, lần thứ hai là ngày xuất viện.

Sửa sang xong đồ đạc trở về, Tô Hình nhìn người đàn ông từ khi gặp đã không nói chuyện, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay anh, "Em cũng không thiếu tiền anh, làm gì tỏ thái độ với em."

Trần Vũ Thăng nghiêng mắt nhìn cô, mắt đào hoa xinh đẹp hoàn toàn là xa cách và lãnh đạm, "So với anh tới, em càng hy vọng Tiết Sâm đến đây nhiều hơn nhỉ."

Tô Hình hơi nghẹn, cô rất muốn nói với anh, nhân cách thuộc về Thẩm Thanh Thanh đã nhạt đi không còn ảnh hưởng được tư duy của cô, nhưng mà, trước khi show thực tế chưa kết thúc, cô cũng không thể nói gì.

Nếu anh đã liệt cô vào hàng "Người ngoài", vậy cứ tiếp tục đi, cách khi kết thúc show thực tế chỉ còn lại ba ngày, trong ba ngày cuối cùng, hy vọng anh cũng có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ.

"Tiết Sâm... Hắn nói muốn dẫn em đến một chỗ, gặp con cá lớn kia."

Tô Hình xách hành lý lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Cái gì?!"

Trần Vũ Thăng kinh ngạc bắt lấy cổ tay mảnh khảnh lướt qua, thoáng dùng sức kéo người đến trước mặt, giữa mày nhăn thành ngọn núi nhỏ, nghiêm túc hỏi:

"Nói rõ ràng, hắn nói khi nào? Hắn đã tới gặp em?"

"Ừ, chăm chỉ hơn anh nhiều." Trên thực tế, Tiết Sâm cũng chỉ tới thăm cô ba lần, trừ lần đầu tiên hai người không nhịn được vì yêu bạch bạch ra, thì hai lần sau đó nghiêm chỉnh hơn, tuy rằng cũng có khi thừa dịp vắng người hôn hôn sờ sờ, nhưng dù sao vẫn dừng xe ở bước cuối cùng.

"Hắn có nói cái khi nào muốn dẫn em đi không?" Sức mạnh bắt lấy cổ tay tăng thêm vài phần, ngữ khí Trần Vũ Thăng trở nên nóng nảy.

"Nhẹ chút, anh làm đau em." Tô Hình hất tay của anh ra, thấy bộ dạng anh gấp không chờ được, cũng không có tâm tư nhử mồi, "Hắn đã nói là hai ngày nay, đoán chừng không phải hôm nay thì chính là ngày mai đi."

"Thanh Thanh, em đi theo bên cạnh hắn rất nguy hiểm, nếu hắn muốn mang em đi, em nhớ rõ nhất định phải nói với anh." Trần Vũ Thăng đè lại bả vai cô, vẻ mặt nghiêm trọng giống như muốn đi chết cùng cô.

Tô Hình bị anh nói ngơ ngẩn, trong não chợt xuất hiện một đoạn tin tức.

[ đây đã không còn là show thực tế sắm vai nhân vật bình thường rồi, Tô Hình, cô tỉnh táo một chút, có khả năng đối phương đã bị ác ma theo dõi! ]

[ ác ma? Ý anh nói là kiểu ác ma giống như Satan sao?]

Định nghĩa của Tô Hình về ác ma chỉ giới hạn trên những dòng văn tự ghi chép lại trong sách giáo khoa, cô không có cách nào tưởng tượng được loài người bị ác ma bám vào sẽ có dáng vẻ gì.

[ không phải loại cấp bậc Satan đó, nhưng cũng được xem là ác ma cấp thấp nhất, con người đối với nó mà nói, đơn giản như nghiền chết một con kiến. ]

Tô Hình chấn động không nói nên lời, dẫn tới cuộc đối thoại trong hiện thực với anh xuất hiện tạm dừng.

Trần Vũ Thăng sợ cô nói sai, ôm chặt cô, tự mình tiếp tục nói:

"Em là vợ của anh, anh không muốn nhìn em và người đàn ông khác thân mật quá mức, nhưng mà lần này anh không có cách nào, Tiết Sâm và Lưu Húc Đông ẩn trốn quá kỹ, anh cần em dẫn đường giúp anh."

Môi Tô Hình chuyển động, cách hồi lâu mới tỉnh lại, "Anh muốn em giúp anh dẫn đường? Anh sẽ đi theo em?"

"Đúng vậy, anh sẽ theo em cả đường, bảo vệ em."

Nếu nhân cách của Thẩm Thanh Thanh còn ở đây, Tô Hình chắc chắn sẽ nói chuyện anh theo đuôi cho Tiết Sâm biết, khá tốt, bây giờ cô là Tô Hình, là đồng bọn của Trần Vũ Thăng.

"Được, em đồng ý với anh."

Hai người về đến nhà, Trần Vũ Thăng thì vì chuyện công việc bận rộn nên đi ra ngoài, một mình Tô Hình ngây ngốc trong nhà, nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được đi gõ cửa nhà Tiết Sâm.

Tuy rằng Thẩm Thanh Thanh không còn nữa, nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự cuồng nhiệt và trung thành với hắn, không thể bởi vì hoàn thành nhiệm vụ rồi mà thiếu cảnh giác.

Tô Hình đứng ngoài cửa, gõ ba lần, đợi một lúc, không ai mở, chẳng lẽ hắn không ở nhà?

Không tin gõ thêm vài lần nữa, bấy giờ có thể khẳng định, Tiết Sâm quả thật không ở nhà, đều lúc này, hắn không thể nào không biết cô xuất viện, bây giờ hắn sẽ ở đâu?

Bên kia, người Tô Hình muốn tìm đang ngồi ngay ngắn uống trà chờ đợi trên ghế sô pha nhà Lưu Húc Đông, cẳng chân thon dài thẳng tắp vắt ngang trên một cái rương màu đen, thoạt nhìn như là bỏ đồ vật quý giá gì ở bên trong.

Tôn Tiểu Phỉ cẩn thận đứng ở một bên, không biết làm sao với Tiết Sâm đột nhiên tới chơi.

"Húc Đông... Anh ấy có chút việc đi ra ngoài, lát nữa sẽ trở về, không thì, anh ngồi ở đây đợi một lát trước đi?"

"Không sao đâu, đúng rồi, gần đây Lâm Lâm có liên lạc với cô không?" Tiết Sâm uống một ngụm trà nóng, bình tĩnh tự nhiên hỏi.

"Không có." Tôn Tiểu Phỉ lắc đầu.

"Gần đây tôi liên lạc với cô ấy không được, hơi lo lắng, có thể cho tôi mượn điện thoại cô gọi cho cô ấy không?" Tiết Sâm nói hợp tình lý, Tôn Tiểu Phỉ không có lý do gì từ chối.

Gọi thông số điện thoại của Quý Lâm, khóe miệng Tiết Sâm vốn dĩ đang nhếch lên đã nhấp lại thành một cái đường thẳng, điện thoại đã kết nối, hắn dẫn đầu mở miệng:

"Lâm Lâm, là anh, ở bên ngoài chơi đủ rồi chứ? Định khi nào về nhà?"

Đầu bên kia điện thoại Quý Lâm nghe được là giọng nói của hắn, cơ thể không cách nào nén được run run, cô hướng nhìn sang Trần Vũ Thăng, đối phương thấy vẻ mặt cô khác thường, bèn lấy điện thoại trong tay cô qua bật loa.

"Em... Hai ngày nữa em sẽ trở về." Giọng Quý Lâm bất ổn trả lời.

"Ngày mai anh muốn về quê, em muốn đi cùng anh không?"

Quý Lâm lại nhìn về phía Trần Vũ Thăng, đối phương xua xua tay ý bảo cô từ chối ngay, cô không do dự làm theo, "Không được, thời tiết nóng như vậy, em không muốn về quê cho muỗi cắn."

"Được rồi, tiếc quá, vốn dĩ đang muốn dẫn em đi xem vườn hoa hồng."

"Vườn hoa hồng gì?"

Tiết Sâm bên kia cười, hắn nói: "Hoa hồng đỏ bất bại luôn nở, em sẽ có cơ hội nhìn thấy."

Nói xong, điện thoại cắt ngang.

Trần Vũ Thăng trầm mặt, nói với Quý Lâm: "Ngày mai, anh sẽ nghĩ cách theo dõi bọn họ, hắn là chồng của em, em muốn đi chung với anh? Hay là..."

"Đương nhiên là em đi theo anh, anh Vũ Thăng, người em tim em đều là của anh." Dứt lời, Quý Lâm cởi quần áo ra, trần như nhộng ngồi khóa trên đùi anh, mấy ngày liên tiếp dây dưa triền miên làm cô biết điểm mẫn cảm của anh ở đâu.

Thân thể mềm mại trần trụi vặn vẹo cọ xát hạ thể của Trần Vũ Thăng, anh bóp chặt eo nhỏ của cô ép người thật mạnh xuống giữa hai chân, "Bé dâm đãng, tối hôm qua anh trai lớn không thỏa mãn em?"

"Em muốn anh trai lớn chơi với em gái nhỏ, anh thả anh trai lớn ra đi, được không?" Quý Lâm làm nũng dính lên người người đàn ông, một đôi bánh bao thịt trắng dán trên ngực anh, dường như muốn đè dẹp lép chúng.

Trần Vũ Thăng một tay sờ soạng bánh bao thịt mềm mại, cũng không nói gì ấn người xuống giường bắt đầu làm chuyện xấu hổ.

Tiết Sâm chân trước mới vừa cúp điện thoại xong, sau lưng Lưu Húc Đông đã trở lại ngay, hai tay mỗi bên còn mang theo một con gà trống, trên đầu còn cắm một cây lông gà có vẻ lộn xộn, anh thấy trong nhà có khách tới, đầu tiên là giao gà trống cho Tôn Tiểu Phỉ bỏ vào nhà bếp, tiếp đến bảo cô ấy đi về phòng.

"Ra tay?"

Lưu Húc Đông nhìn sang chiếc rương màu đen trên mặt đất, có hàm ý hỏi.

Tiết Sâm đẩy cái rương cho anh, như trút được gánh nặng nói: "Cậu biết đấy, tôi không thích giết người, là có người giúp tôi giết."

"Ồ? Là ai?"

Lưu Húc Đông mở cái rương ra ngay phía trước hắn, một trái tim máu chảy đầm đìa nguyên vẹn xuất hiện trước mắt họ.

"Tạm được, không làm hỏng biểu mô."

"Ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đi cùng, đến lúc đó dĩ nhiên cậu sẽ biết là ai giúp tôi giết người."

"Không cần cậu nói, tôi cũng biết là ai."

Lưu Húc Đông lấy một đôi bao tay không dính bụi từ trong túi ra, nhẹ nâng lấy trái tim giống như bảo vật bỏ vào trong tủ lạnh, một, hai, ba, cho đến nay, bọn họ chỉ mới tập hợp tổng cộng ba trái tim, cách yêu cầu của bà ấy còn thiếu một trái.

"Tiếp theo, cậu định làm sao bây giờ?"

Tiết Sâm hiểu ý nói: "Không phải còn có người tươi sống đưa cho bà ấy à, có gì để buồn?"

"Cậu là chỉ..." Lưu Húc Đông muốn nói lại thôi.

"Yên tâm đi, tự cô ấy sẽ đưa ra lựa chọn." Tiết Sâm ưu nhã cầm lấy tách trà, trong lòng lại có tính toán khác.

Càng là đồ vật tà ác bà ấy càng thích, hắn tin, bà ấy sẽ thích hắn, bởi vì, trên người  bà ấy có hơi thở "ác ma", không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro