Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đẹp sao?

Đã trở về hắn xem nàng chuyên chú với tấm ảnh trong lòng dâng lên không biết tên cảm xúc, có lẽ là một loại cảm xúc hắn đã quên rất lâu đến quên cả tên chúng nó

- Nàng là cái Pháp quốc người đi?

Không phải hỏi mà thực khẳng định.

Quấn Thuần ngạc nhiên xoay người nhìn nàng, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp, Trường Nhạc không rõ, cũng không để

- Ngươi biết?

- Thật vậy a? Ta chỉ bừa bãi đoán đoán. Nàng nhướn vai tỏ vẻ bất đắc dĩ vô tội

- Ngươi biết ta là muốn nghe lời nói thật.Hắn lại gần nàng, cúi đầu phóng đại gương mặt từ trên nhìn xuống trên ghế đang ngồi bé con.

- Thôi được rồi sao! Trước kia ta có cái Pháp quốc nữ tính bằng hữu, trên người nàng nhẹ nhàng thanh thoát khí chất thực cùng mẹ ngươi giống nhau!

Nàng bĩu môi đẩy ra phía trước lộn ngược phóng đại gương mặt, giải thích.

Nghe đến nàng thật tâm lời nói hắn mới cười cười né ra xem nàng đối trên bàn con gấu ngoạn bất diệc nhạc hồ

- Lai hợp từ hai cái tốt đẹp gen, chẳng trách ngươi lớn lên như thế xinh đẹp, như thế hại nước hại dân.

Hắn quay đầu sang nhìn nàng, đôi mắt như lợi trảo, ai thân quen cũng biết, cái này lão đại cực dị ứng 'xinh đẹp' hai chữ

- Không được nói ta xinh đẹp.

Nói xong liền quay đầu đi vào bếp, không nhìn trên ghế chọc người đánh biểu cảm nữ nhân.

Đặt lên bàn cốc nước, hắn kéo lại cánh tay nàng

-Ngươi cái nữ nhân cũng không chú ý bản thân điểm, ngươi không sợ sẹo a?

- Chỉ biết nói người khác, ngươi chính mình không phải cũng vậy a?

Nàng nhẹ nhàng mơn trớn hắn mu bàn tay, vết sẹo tuy nhỏ nhưng chắc hẳn vết thương không nhỏ, là vết đạn.

Hắn ngước lên nhìn nàng một hồi rồi lại im lặng chăm chú cho nàng băng bó nhưng trong lòng cũng là ngọt tư tư.

- Ngươi đây nhà là thường xuyên có nữ sĩ đến thăm đi?

- Sao lại như vậy nghĩ?

- Nhìn những thứ kia sạch sẽ cẩn thận còn ngươi một cái thổ nam nhân làm được rất tốt?

- Rất tiếc a, ngươi là sai lầm rồi. Hắn ngoắc môi nhìn nàng

- Ngươi? Không thể nào! Nàng kinh dị nhìn hắn

Mà hắn vẫn cười không nói.

- Này chỗ.. nàng ngập ngừng

- Sao vậy?

- Ta không thích hợp, một chút ta sẽ tự bắt xe về.

- Ngươi.. như thế nào..? Cũng phải ở lại cùng ta ăn bữa cơm đi? Hcó chút đau lòng.

- Không cần! Chợt thấy mình hơi đường đột, nàng nhẹ giọng nói. Bữacơm sau, ta nhất định sẽ không bỏ. Cáo từ!

Nàng ghét nó, sự ấm áp gia đình đó. Có một câu nói rằng khi người ta sống khổ và luôn khổ, họ sẽ không biết mình khổ cho đến khi họ có sự đối chiếu. Đôi khi không phải kẹo đắng làm ta nghẹn mà chính kẹo đường mang chất độc.

Nàng mở ra của mình điện thoại. Dò đến tên tài xế lại ngần ngại. Thế là nàng cất chiếc điện thoại vào túi áo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro