8: Hoàng thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận chiến kết thúc, hai người đều đạt được thỏa mãn mà vui sướng ôm nhau ngủ tiếp, cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, Thôi ma ma ở bên ngoài hô:" Vương gia, Vương phi, nên dậy rồi."

Lục Thời Thu đầu óc còn có chút mộng, may mắn Vương gia ngốc sau khi được ăn uống no say, cũng đã biết cách chăm sóc vương phi nhà mình như thế nào, chính là không cần y phải xuống đất, tự giác ôm y vào trong, trên dưới giúp y lau qua một lần, sau đó đem nội y mặc vào người y, mới chậm rãi ôm người ra ngoài, tiếp nhận cung trang đã được chuẩn bị từ sớm mà thay cho y.

Toàn bộ quá trình Lục Thời Thu vẫn luôn duy trì trạng thái mơ màng muốn ngủ, nửa híp mắt căn bản không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Thôi ma ma cùng cung nhân bên cạnh.

Nhất là hai nha hoàn hồi môn Lan Tâm cùng Tuệ Tâm từ phủ Quốc công lại đây, các nàng biết tiểu thư đối với mối hôi sự này có bao nhiêu không hài lòng, lão phu nhân còn đặt biệt dặn dò các nàng phải chăm sóc thật tốt cho tiểu thư, không được để tiểu thư tức giận mà cùng vương gia nháo loạn.

Nhưng là đêm qua từ những động tĩnh trong điện truyền ra, còn có hiện tại, Vương gia đối với tiểu thư muôn vàn sủng ái, đều chứng  minh các nàng chính là lo lắng thừa.

Hơn nữa, Vương gia mặc dù thần thái cùng hành động đôi khi có chút trẻ con, nhưng dung mạo tuấn lãng, dáng người đĩnh bạt, đứng cùng với tiểu thư nhà mình một chỗ quả thật là rất đẹp đôi.

Đến nỗi Thôi ma ma, ngoài kinh ngạc chính là kinh ngạc, bất quả chỉ là một đêm, Vương gia từ lúc bắt đầu không kiên nhẫn cùng kháng cự  đến bây giờ lại ôm Vương phi không muốn buông tay, thậm chí còn muốn tự tay trang điểm, vẫn may là Lục Thời Thu kịp thời đè lại móng vuốt đang hướng vào hộp phấn, để hắn chạy đi thay quần áo.

Xem ra Vương phi thật là người có thủ đoạn lợi hại, có cách quản phu hay.

Thái độ Thôi ma ma đối với Lục Thời Thu càng thêm cung kính.

Ngoại trừ mũ phượng khăn quàng hôm qua, đây là lần đầu tiên Lục Thời Thu tự mình lĩnh hội được làm phụ nữ không dễ, trước chưa kể đến các loại son phấn phải bôi lên mặt, lại đến mái tóc dài của y phải mất công phu một hồi mới búi lên được, gương lược trang sức châu ngọc làm người hoa cả mắt, ở y mạnh mẽ yêu cầu, Tuệ Tâm cuối cùng chỉ giúp y mang lên một đôi khuyên tai ngọc trai, hai cây trâm cùng một cây kim bộ diêu.

Y thật sự không muốn lại gánh trên đầu mấy cân độ vật đó khi bước đi, nếu không sớm muộn gì y cũng bị thoái hóa đốt sống cổ cho mà xem.

Đợi khi thay đồ xong, Lục Thời Thu nhìn khuôn mặt trong gương đồng cùng bản thân kiếp trước gần như giống hệt nhau, nhưng lại nhiều phần mị hoặc hơn, trong lòng không nhịn được lặng lẽ thở dài, bất quá chỉ là chưa đến một ngày, Lục Thời Thu lại cảm giác thế giới bản thân đã từng sống kia dường như đã cách rất xa y.

"Như thế nào lại không vui?"

Gương mặt khó hiểu của nam nhân xuất hiện ở mặt kính, Lục Thời Thu lúc này mới nhận ra bản thân trong vô thức cau mày, Vương gia ngốc duỗi tay muốn xoa lông mày y, nhưng lại bị y một phen tóm lấy, ngón tay chạm vào ngón tay nam nhân, mười ngón tay đan vào nhau.

" Không có việc gì, đi thôi, không nên để Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đợi lâu."

Lục Thời Thu nắm tay Dung Tễ bước ra ngoài, tuy rằng y không có thói quen trên mặt bôi bôi trét trét, phía dưới tà váy dài luôn vướng vào chân khiến đi lại  khó khăn, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay giúp y xua tan những cảm giác bất an khi ở trong một hoàn cảnh xa lạ,

Bắt đầu từ giờ trở về sau, y muốn lấy thân phân Thần Vương phi sống sót.

Mà cửa ái thứ nhất y phải đối mặt, chính là ra mắt trưởng bối.

Lục Thời Thu chưa bao giờ tưởng tượng ra một ngày bản thân sẽ gặp được tình huống này, tất nhiên không tránh được có chút lo lắng, khi đi theo Dung Tễ vào Thọ Khang Cung càng là thật cẩn thận, kéo thân thể vừa đau nhức lại mềm nhũn của mình làm cho bản thân đi đứng đoan trang ổn trọng, hai mắt cũng không dám nhìn loạn, chỉ dựa theo trong trí nhớ mà quỳ xuống thỉnh an.

"Hài tử ngoan, mau đứng lên"

Giọng điệu dịu dàng mang theo chút thân cận, xem ra y không mắc sai lầm gì cả.

Lục Thời Thu nhẹ nhàng thở ra, chỉ là y còn không kịp đứng thẳng lên, nam nhân bên cạnh đã trước một bước ra đỡ y, khiến Thái Hậu cười nói:" Tễ Nhi đã trưởng thành, biết đau người rồi."

"Mẫu hậu nói, nhất định phải yêu thê tử chính mình." Dung Tễ đúng tình hợp lý mà trả lời, chút nào cũng không để ý hành vi của bản thân trong mắt người khác có bao nhiêu ngang ngược.

Ở cái thời đại mà hoàng quyền, phu quyền làm chủ, một Vương gia lại đối với Vương phi săn sóc như vậy chỉ khiến người xung cảm thấy khác người.

Có lẽ nếu việc này truyền ra ngoài, lại thêm một minh chứng chứng minh Vương gia quả thật là tên ngốc.

Nhưng mặc kệ kẻ khác nghĩ như nào, ít nhất Thái hậu cùng Hoàng thường đều không cảm thấy việc này có gì không ổn cả.

Lục Thời Thu trong lòng bất giác cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau khi cùng Dung Tễ ngồi xuống, lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn hai người ngồi phía trên.

Thái hậu ước chừng bốn mươi tuổi, trên gương mặt có thể nhìn thấy khí chất được thời gian trau chuốt qua, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra khi còn trẻ bà nhất định là một mỹ nhân, trên tay cầm một chuỗi tử đàn đỏ, cả người thực ôn hòa, một chút cũng không giống nữ nhân một tay cai quản cả hậu cung, ngược lại càng giống một người mẹ bình thường.

Lục Thời Thu chuyển mắt sang nam nhân khác trên sân, chỉ là thoáng liếc mắt một cái liền nhịn không được vội dời đi.

Rõ ràng là cùng một khuôn đúc ra, nhưng uy áp của một đế vương lại khiến y chỉ là nhìn thoáng qua một chút đều cảm giác thở không nổi, cũng không biết vì sao nguyên chủ lại muốn bỏ chó con ngoan ngoãn, nhất quyết đi khêu khích chó săn hung dữ này.

Lục Thời Thu thu hồi ánh mắt lại, trừ khi cần thiết nếu không liền mắt cũng không dám hướng về phía đó nữa, chỉ chuyên tâm trả lời câu hỏi của Thái hậu.

Bất động với Dung Tễ hoạt bát trước mặt thái hậu, vị hoàng huynh này của hắn chỉ nói mấy câu liền hồi Điện Cần Chính phê duyệt sổ tấu chương.

Lục Thời Thu cùng Dung Tễ lưu lại Thọ Khang Cung bồi Thái hậu dùng cơm trưa, trong lúc này, Vương gia ngốc đối với Lục Thời Thu thực ân cần, vẫn luôn nhiệt tình gắp đồ ăn cho y, căn bản không cần cung nhân chờ bên cạnh động thủ. 

Một bữa cơm ăn đến vui vẻ, Lục Thời Thu được ăn đến căng bụng, ở nụ cười ngơ ngác của Thái hậu cùng nhau rời đi.

Chỉ là vừa rời khỏi Thọ Khang Cung, Dung Tễ liền nói muốn đi tìm hoàng đế ca ca chơi, yêu cầu Lục Thời Thu về trước.

Lục Thời Thu ăn no chính là cảm thấy buồn ngủ, lúc trở lại Thử Thần Cung liền ngủ say, một giấc ngủ đến giờ ăn tối, thế nhưng Dung Tễ vẫn là chưa trở về.

"Vương phi, ngài trước dùng bữa," Thôi ma ma phân phó người đem đồ ăn bưng lên, lại cùng Lục Thời Thu giải thích:" Vương gia mỗi lần tìm Hoàng thường đều sẽ là mất một ngày."

Ý tứ chính là hắn cũng không phải cố ý ở ngày tân hôn thứ hai vắng vẻ y.

Lục Thời Thu đương nhiên không để ý, ngược lại cảm thấy thoải mái vui vẻ, bằng không ấn cái việc đòi ăn như lợn của hắn sớm muộn gì bản thân cũng hắn bị hắn hút rút sạch.

Ai ngờ y vừa nhấc đũa lên đã thấy người nào đó hớn hở chạy lại

" Hoàng huynh kêu ta trở về cùng ngươi dùng bữa."

"À."

Lục Thời Thu nhìn Thôi ma ma lại phân phó người cầm bát đũa đến, trong lòng không khỏi nói lẩm bẩm.

Một người lạnh lùng như vậy, thật sự để ý đến vấn đề tầm như vậy sao?

____________________________________________________

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Vẫn còn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro