Chương 1: Đại hôn, gả cho Vương Gia ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Duyên Hưng, ngày mùng 3 tháng 6, thích hợp việc cưới gả.

Hôm nay là ngày đại hôn của Cửu Vương Gia Thần Vương, cưới chính là tứ tiểu thư của phủ Hộ Quốc công.

Người con trai thứ tám của tiên đế, dưới sự phù tá của Lục Quốc công thành công đăng cơ, đem những huynh đệ có ý đồ mưu phản một lưới bắt hết, cũng là giúp bá tánh trong Lạc thành tránh được kiếp nội chiến. Mà hai vị Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử vì không tham gia vào việc soán ngôi, liền thành công tránh được một kiếp nạn, sau đó được phong tước đưa đến đất phong, không có lệnh triệu kiến không được phép vào kinh.

Từ đây, trong kinh chỉ còn lại một vị vương gia duy nhất, chính là Thần Vương, người cùng đương kim Thánh Thượng một mẹ chui ra, chỉ qua một danh phong "Thần" cũng có thể thấy được bát hoàng tử tức đương kim Thánh Thượng hiện giờ có bao nhiêu để ý đến người đệ đệ này. Nửa năm đăng cơ, hậu cung vẫn là trống không không một vị phi tần, nhưng đối với Thần Vương ngược lại sắp xếp một mối hôn sự.

Vốn dĩ, cuộc hôn nhân giữa thân đệ đế vương cùng con gái công thần là một việc tốt, chỉ là khi so sánh với hoàng đế, một người cần chính yêu dân, tài đức sáng suốt, vị Thần Vương này nghe nói lúc nhỏ từng bị một trận bệnh nặng, và cũng từ lúc đó não bị tổn thương, tâm trí hao tổn, chính là trở thành một tên ngốc.

Ngoài phủ Quốc công tiếng chiêng trống vang lên ầm ĩ, đội ngũ đón dâu từ đầu đường kéo dài đến cuối đường, mười dặm hồng trang đưa mắt nhìn qua chỉ thấy từng hàng đỏ rực lắc lư rung chuyển, sợ là còn muốn hoành tráng hơn đại hôn đế hậu.

Hai bên đường bá tánh xếp dài vây xem, rộn ràng người qua kẻ lại, cấm quân nghiêm nghị ở phía trước canh giữ, đề phòng có người không cẩn thận va chạm lao ra ngoài.

Có người bị chen ra phía sau, nhón mũi chân rướn cổ lên nhưng cũng không thấy được gì, chỉ có thể thở dài tiếc nuối cùng người bên cạnh: " Lục tứ tiểu thư này chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, như thế nào lại xứng cho tên tướng công như vậy, thật là đáng thương."

"Ai, ngươi lời này nói không đúng, kia chính là Thần Vương nha, là dưới một người nhưng trên vạn người, Lục tứ tiểu thư cũng chỉ là một thứ nữ mà thôi, so ra chính là trèo cao."

" Thần Vương thì như thế nào," nam tử trầm giọng nói:" Còn không phải chính là một tên ngốc, Lục tứ tiểu thư lại chính là tại mạo song tuyệt."

" Không sai nha," có người phụ họa, " Chỉ là một tên ngốc, chỉ sợ đến cả như nào động phòng cũng không biết. Hắc hắc, nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ khiến cho mỹ nhân sung sướng như thần tiên."

" Phi, chỉ bằng vài cân thịt trên háng của ngươi à? Liền lão bà nhà ngươi đều ghét bỏ."

" Mẹ nhà ngươi, có giỏi thì lặp lại lần nữa!"

" Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, đây chính là do Hoàng thượng ban hôn, lại nháo ồn ào lên ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém."

Bầu không khí giương cung bạt kiếm phút chốc sụp đổ, mấy người xung quanh xem náo nhiệt nhỏ giọng nghị luận đều im lặng, hoàng đế của họ chính là người mắt cũng không nháy hành quyết mấy cái huynh đệ, lại nghĩ đến hiện trường đẫm máu ngày ấy, đều nhịn không được rùng mình trong lòng.

Tuy nhiên, Lục Thời Thu, người ngồi trong kiệu cưới, biết rõ mối hôn sự này chính là do đích thân Lục Quốc Công, gia gia của thân thể này cầu tới.

Mười năm phút trước, sinh viên Lục Thời Thu vừa mới tốt nghiệp đại học xong, đang chuẩn bị mở ra một cuộc sống mới, lại vì né tránh một con mèo bất ngờ lao ra trước mà đâm cả người lẫn xe xuống con sông bên đường, không đợi người phát hiện đã chìm xuống đáy, đợi khi tỉnh lại, y đã trở thành tứ tiểu thư của Lục Quốc Công.

Ký ức của cơ thể này thế nhưng lại rất giống với một quyển tiểu thuyết BL mà y đã từng đọc, vị tiểu thư họ Lục này là người cùng tên với y, lại còn là một pháo hôi ác độc làm người đọc hận đến ngứa răng.

Trong nguyên tác, công chính có một đệ đệ song sinh là Thần Vương, nguyên chủ mặc dù gả cho Thần Vương nhưng trong lòng vẫn luôn ái mộ đương kim Thánh Thượng, thậm chí còn sinh lòng oán hận với phu quân ngốc nhà mình. Trước mặt hoàng đế cùng thái hậu luôn thể hiện bản thân có bao nhiêu yêu thương hắn, nhưng sau lưng, lại có muôn vàn cách hạ nhục dùng lên người hắn.

Đáng thương vị vương gia tâm tư đơn thuần, chỉ nhớ rõ mẫu hậu đã từng dặn dò phải yêu thương Vương phi chính mình, bị người bắt nạt cũng không nói, thẳng đến khi nguyên chủ câu dẫn hoàng đế không thành, đem lửa giận trút lên người Vương gia còn động thủ, nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa sự việc cũng bị bại lộ, cuối cùng một ly rượu độc ban xuống, Lục Quốc Công người từng hiển hách nhất cũng suy tàn.

Phụ thân của nguyên chủ Lục Tĩnh, trưởng tử của Lục Quốc Công, bị tước đi tước vị, cũng phế đi chức quan, trên đường lưu đầy mắc bệnh mà bỏ mình, con cháu còn lại của Lục thị cũng không tránh khỏi việc liên lụy, liên tục bị các quan viên, trong đó người đứng đầu là Tiêu thị, thụ chính, bắt được các bằng chứng buộc tội, Lục gia người thì giáng chức lưu đầy, người thì giết sát.

Vì nhớ đến sự phù tá của Lục Quốc công khi bản thân lên ngôi, Hoàng đế đối với nhân gia vẫn là tôn trọng, nhưng nhân gia đã nhìn ra sự suy tàn của gia tộc, trong lòng buồn bực ngày càng tích tụ, cuối cùng qua đời trên giường bệnh.

Lục gia rơi đài, Tiêu thị trỗi dậy, trong khi Lục Thời Thu là pháo hôi ác độc bị người đời thóa mạ, thì Tiêu Tu Trắc trở thành thừa tướng người người nhớ đến, thậm chí không màng thiên hạ phản đối, hoàng đế nhất quyết lập gã thành nam hậu.

Lục Thời Thu lúc trước đối với tình yêu công thụ phất cờ cổ vũ reo hò bao nhiêu, thì hiện tại bi của y đau bấy nhiêu, a, quên mất, y không có bi _(¦3 ∠)_

Lại nói tiếp, nguyên nhân khiến tổ phụ nguyên chủ Lục Quốc Công chủ động cầu cọc hôn sự này, tất cả là vì Lục tứ tiểu thư cũng giống như y, không phải nam nhân càng không phải nữ nhân, mà là người song tính.

Chỉ là Lục tứ tiểu thư là lấy thân phận nữ nhi nuôi dưỡng, còn y ngược lại lấy thân phận nam nhi nuôi lớn.

Cho dù là ở hiện đại, một xã hội cởi mở và bình đẳng, dị loại đều thu hút sự chú ý của người xung quanh, nói chi là thời cổ đại đầy phong kiến bảo thủ, nếu là người của một gia đình bình thường, một khi sinh ra đứa trẻ quái thai, chính là ngay cả cửa phòng cũng không thể đi ra.

---

Mẹ đẻ của nguyên chủ Thẩm thị vốn là con gái của một thương gia buôn trà ở Giang Nam, còn là người đã định ra hôn ước với thanh mai trúc mã, lại không nghĩ đến Lục Tĩnh khi du ngoạn đến Giang Nam coi trọng mỹ mạo của nàng, mạnh mẽ ép nàng làm tiểu thiếp đưa tới kinh thành, không lâu sau liền có thai.

Cho dù Lục Tĩnh đối với nàng có bao nhiêu sủng ái, thì trong lúc mang thai Thẩm thị vẫn buồn bực không vui, cuối cùng vượt quỷ môn quan sinh ra một đứa trẻ bán nam bán nữ.

Bà đỡ chỉ nhìn thoáng qua một cái liền đổi sắc mặt, vội vàng dùng vải quấn hạ thân đứa bé lại, còn cố ý tìm đại lý do đuổi đám người trong phòng đi.

Khi Thẩm thị nhìn thấy hài tử tuy được người tắm rửa qua, nhưng vẫn là nhăn nheo cùng thân thể quái dị, chỉ yên lặng rơi lệ.

Lục Tĩnh mặt mày xanh mét nhìn đứa bé trong ngực bà đỡ:" Còn ai nhìn thấy nó?"

Bà đỡ rũ mi xuống, cung kính nói:" Đại nhân yên tâm, không còn ai biết đến. Chỉ là tiểu nhân không biết nên bẩm báo quốc công cùng quốc công lão phu nhân như thế nào."

Lục Tĩnh trầm mặc một lát, sau đó lạnh giọng nói:" Liền nói là tiểu thư, nhưng bất quá tiểu thư yểu mệnh, sinh hạ chưa quá mấy canh giờ liền tắt thở. Quản tốt miệng lưỡi, mệnh của toàn gia chính là nằm trong tay ngươi."

" Vâng." Bà đỡ đầu cúi xuống càng thấp, loại gia tộc quyền cao cửa rộng như này việc dơ bẩn là không ít, muốn cái mệnh thì miệng phải cứng.

Thẩm thị không ngờ Lục Tĩnh lại là con người tàn nhẫn như vậy, sắc mặt tái nhợt ngồi dậy:" Lão gia, nó dù sao cũng là con của ngài."

"Quốc Công Phủ đời kế tiếp không thể có một đứa con yêu dị như thế, Như nhi, về sau chúng ta lại sẽ có thêm hài tử."

Dù lời nói là như thế, nhưng này một chuyện, nhu tình mật ý trong mắt nam nhân đều đã biến mất, nơi đó chỉ còn lại có lệ cùng bất mãn, trong lòng thậm chí còn hạ quyết tâm , về sau liền cho người mang xuống một chén thuốc tránh thai.

Thẩm thị đem hết thảy biến đổi của nam nhân xem ở trong mắt, biết nếu việc này một khi truyền ra ngoài, chẳng những tính mạng của hài tử sẽ gặp nguy hiểm, đến nàng sợ cũng là bị coi thành kẻ mang điềm xấu, mà Từ thị liền là người đầu tiên không bỏ qua cho nàng.

Nhưng nàng như cũ đưa tay kéo áo Lục Tĩnh, cầu xin:" Đây là hài nhi đầu lòng của thiếp, cầu xin ngài, lão gia, cho thiếp hoàn thành trách nhiệm của một người mẫu thân, cho mẫu tử chúng thiếp một chút thời gian."

Lục Tĩnh cúi đầu xuống nhìn Thẩm thị, cả người tiều tụy yếu ớt nhưng vẫn như cũ động lòng người, ngay cả khi trên mặt không tý phấn son, đây cũng là lần đầu tiên nàng chịu hạ mình thua trước gã, sắc mặt phút chốc dịu lại, ngữ khí cũng là hòa hoãn rất nhiều," Được rồi, sáng mai ta lại đến xem nàng."

Trước khi đi còn không quên dặn dò bà đỡ chú ý đến hai người, không được để người khác nhìn đến đứa trẻ, miễn cho để lộ ra tiếng gió nào.

Thẩm thị cuối cùng cũng có thể ôm hài tử chính mình đứt ruột đẻ ra ôm vào lòng, Vương thị vốn lo lắng nàng sẽ nhân cơ hội làm ầm ĩ lên, nhưng hai canh giờ qua, nàng chỉ một mực ôm đứa trẻ ngồi ở trên giường, cho rằng nàng đã tiếp nhận được hiện thực, liền yên lòng.

Người này vừa buông lỏng liền biếng nhác muốn đi tiểu, lại nghĩ đến Thẩm thị dù sao cũng là sản phụ vừa sinh nở, không thể trốn thoát, liền đem cửa phòng đóng lại, lại làm người canh giữ, chính mình thì vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Ai ngờ chỉ là một nén nhang, chờ nàng lần nữa mở cửa thì người vốn ở bên trong lại không thấy đâu, chỉ có một cửa sổ đang mở toang, Vương thị ngã ngồi xuống đất, nếu không phải bản thân vừa mới phóng thích xong, chỉ sợ nước tiểu đã chảy ra thấm ướt cả quần.

Chỉ mới cuối thu, nhưng đêm ở kinh thành vẫn là lạnh thấu xương, Thẩm thị quần áo trên người đơn bạc, trên tay ôm lấy đứa con sơ sinh, thật cẩn thận vòng qua những thủ vệ trong sân, sau đó liều mạng hướng Vinh thọ lão phu nhân chạy qua.

Bởi vì Thẩm thị chỉ là phận thê thiếp, Lục Tĩnh lại cố ý phong tỏa tin tức, cho nên hạ nhân trong phủ Quốc Công chỉ biết có một vị trong những thê thiếp của đại lão gia sinh hạ một vị tiểu thư, hiện tại lại nhìn đến nàng trong ngực ôm lấy đứa trẻ sơ sinh vội vã cầu tiến lão phu nhân , trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc, lại kinh nghi, nhưng lại không dám ngăn cản, đành phải lập tức chạy vào thông báo.

Chờ khi Lục Tĩnh nhận được tin tức mà vội chạy đến Vinh thọ đường, đã nhìn thấy lão phu nhân ôm hài tử, mà cha gã lại đang ngồi ở một bên, Thẩm thị cúi đầu ngồi ở bên dưới, thế mới biết bản thân đã bị Thẩm thị tính kế, trong lòng nhịn không được cơn giận dữ lại ngại với hai vị lão nhân ở đây mà không dám phát tác.

Đêm hôm đó, không ai biết bốn người bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau đó lão phu nhân giữ lại tứ tiểu thư bên người nuôi nấng, đại lão gia nổi giận đùng đùng bỏ đi, còn Thẩm thị sau khi trở về liền lâm bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh cùng chén thuốc làm bạn, vốn dĩ cơ hồ đêm nào đại lão gia cũng ở Nam Phong Uyển nay lại có tân hoan, một tháng cùng lắm chỉ ghé qua một hai lần.

Có người trong lòng nhịn không được mắng Thẩm thị ngốc, tự làm khổ chính mình, đem sủng ái mà bao người mơ ước làm mất, nhưng cũng có người khen Thẩm thị thông minh, đã tìm được chỗ dựa cho nữ nhi, bằng không lấy phu nhân kiêng kị, tứ tiểu thư có thể an an toàn toàn lớn lên hay không thật là một lời khó nói hết.

Nhưng điều họ không biết chính là, đây là cách duy nhất mà Thẩm thị có thể làm, làm hoàn thành trách nhiệm của một người làm mẹ, giúp hài tử bản thân tìm ra được một lối thoát hoàn chỉnh nhất.

Lão phu nhân chính là một người tin phật, từ tâm nhân thiện, tất nhiên sẽ không để cho nhi tử nhà mình phạm phải tội lớn giết con, nếu đứa trẻ này sinh ra từ " quả báo" của việc ác, lão phu nhân chỉ có cách nuôi dạy tốt để hóa giải cái báo ứng này.

Quả nhiên, Lục tứ tiểu thư ở dưới gối lão phu nhân bình bình an an trưởng thành, chi phí ăn mặc hàng ngày cũng là cùng đích nữ đối chiếu.

Chính là tới tuổi phải bàn chuyện cưới sinh, lại làm lão phu nhân bối rối, gia đình bình thường đương nhiên họ có thể dùng quyền lực gây sức ép để nhà chồng im lặng, nhưng đứa trẻ họ tự tay nuôi lớn, tình cảm thâm sâu một lời không nói hết, làm sao có thể để 'nàng' hạ thấp mà gả đi, gia đình quyền quý tới cầu thân không phải không có, tuy Lục tứ tiểu thư chỉ là con thiếp thất, nhưng là nuôi dưỡng dưới gối lão phu nhân, trên người còn mang danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, kẻ ái mộ càng là không ít, chỉ là lão phu nhân biết rõ gia đình giàu có đặc biệt chú trọng cái gì, chỉ sợ khi biết đến thân thể của 'nàng' lại khó chấp nhận được.

Như thế liền trì hoãn, liền trì hoãn cho đến khi Lục Quốc Công phụ tá tân đế bình ổn phản loạn, trong kinh thành chỉ còn lại một vị Vương gia.

Một vị Vương gia ngốc.

Sau đó, Lục Quốc Công một chuyến vào cung, ngày hôm sau thánh chỉ tứ hôn liền đến phu Lục Quốc Công.

Mọi người đều cho rằng đó là ý của hoàng đế, nhưng họ không ngờ rằng, mối hôn nhân này chính là được Lục Quốc Công cầu tới, nhân gia thường xuyên vào cung yết kiến Hoàng đế, Thần Vương lại thường xuyên trái phải làm bạn bên cạnh Hoàng đế, tự nhiên cũng biết được Thần Vương có tật ở não cũng không như trên phố đồn thổi, bất quá là tâm trí như đứa nhỏ, phản ứng lại hơi trì độn mà thôi, khó được là tâm tư đơn thuần, coi như lương xứng.

Cứ như vậy, Lục tứ tiểu thư , hiện tại là Lục Thơi Thu người đội mũ phượng khăn quàng vai bị nâng vào cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro