Chương 11: Ngày thứ ba lại mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày mồng sáu tháng sáu là ngày Thần Vương phi về nhà mẹ đẻ.

Mặc dù vì Thần Vương không tiện mà không thể tổ chức đại tiệc, cũng không thể mở tiệc chiêu đãi thân hữu, nhưng Quốc công phủ như cũ từ sáng sớm đã náo nhiệt chuẩn bị, lão phu nhân hiện tại tuổi tác đã cao, liền giao mọi sự vụ trong phủ cho phu nhân trưởng tử Lục Tĩnh, Từ thị xử lý.

Từ thị chính là đang vội vàng dặn dò vài vị quản gia kiểm tra một lượt có hay không nơi nào sai sót, liền thấy tiểu nữ nhi nhà mình đi tới.

"Được rồi, đều đi xuống đi."

"Vâng, thưa phu nhân."

Đợi hạ nhân trong phòng đều  rời đi, Từ thị nhìn nữ nhi, thở dài nói:" Nguyệt nhi, nàng dù sao cũng đã gả đi, hiện tại còn là Thần Vương phi, ngươi không cần lại hồ nháo."

Dù sao cũng là người làm mẹ, nàng làm sao không biết được tâm tư nữ nhi nhà mình.

Trong phủ có năm vị tiểu thư, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư ở nhị phòng, từ nhỏ đã sống cùng phụ thân Lục Chương ở biên cương, khi đến tuổi cập kê liền được lão phu nhân đứng ra chỉ hôn, hồi kinh mà xuất giá.

Đại tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư ở đại phòng đều là con gái Từ thị, là đại phòng, lại là con vợ cả, vốn dĩ phải là thiên kim tiểu thư được sủng ái nhất, lại vì lão phu nhân mà không thể không cùng Lục Thời Thu, một tiểu thư từ vợ lẽ sinh ra ngang hàng, thậm chí thường xuyên bị 'nàng' áp một cái đầu, tự nhiên dần dần tích tụ oán hận.

Từ thị mặt ngoài luôn thể hiện là một người dịu dàng rộng lượng, nhưng trong thâm tâm đối với Thẩm thị, cái hồ ly tinh câu dẫn trượng phu nhà mình này, chính hận thấu xương, đối với Lục Thời Thu càng sẽ không có sắc mặt tốt, lại ngại với lão phu nhân cho nên vẫn chưa xuống tay.

Chỉ là người không làm, không đại biểu đứa nhỏ không làm.

Đại nữ nhi đã sớm xuất giá khi Lục Thời Thu mới được mấy tuổi, tiểu nữ nhi tuổi còn nhỏ, cho dù cố tình làm khó dễ Lục Thời Thu cũng có thể nói là tỷ muội vui đùa, Từ thị tự nhiên là người vui mừng nhất khi thấy vậy, mỗi lần Lục Thời Thu ăn xong mệt mới chậm dãi bước ra nói hai ba câu không đau không ngứa với tiểu nữ nhi.

Hiện giờ lại thấy trong mắt tiểu nữ nhi âm u, liền biết nhất định đang tính kế đối phó với Lục Thời Thu, chính là nay đã khác xưa, nếu thật sự xảy ra chuyện, đó chính là Quốc công phủ bọn họ bất kính đối với Thần Vương phi.

Lục Thơ Nguyệt không được mẫu thân đồng tình, hiển nhiên có chút khó chịu, lại bị nói hai câu, chỉ có thể tức giận hứa không gây chuyện.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa Thần Vương cùng Vương phi cuối cùng cũng chậm rãi ngừng ở phủ Hộ Quốc Công, Lục Quốc Công cùng lão phu nhân dẫn mọi người trong phủ tiến lên nghênh đón.

Lục Thời Thu vừa mới nhoài nửa người ra đã bị một đám đông người quỳ đen nghịt làm cho giật mình, Dung Tễ đầu xuống xe ngựa, xoay người đưa tay đỡ lấy y.

Lục Thời Thu lúc này mới hồi phục tinh thần, đặt tay lên lòng bàn tay Dung Tễ mà bước ra khỏi xe, hôm nay y vẫn là mặc váy quá dài, thật sự rất bất tiện, vì tránh ở trước mặt nhiều người như vậy làm trò hề, y chỉ có thể đem trọng tâm thân thể đặt ở trên người nam nhân.

Nhưng trong mắt người ngoài lúc này, lại là Thần Vương cùng Vương Phi cảm tình cực kỳ sâu sắc, phu thê ân ái, nhất thời mọi người ở đây đều nhịn không được mà ở trong lòng so sánh.

Lục Quốc Công cùng lão phu nhân đương nhiên là người vui mừng nhất, hai vị lão nhân gia một vị là nhất phẩm Hộ Quốc Công, mà vị còn lại chính là Cáo Mệnh phu nhân, đều không cần quỳ lạy hành lễ mà sóng vai đứng ở phía trước đầy ý cười nhìn đôi vợ chồng son.

Kể từ ngày bị Thẩm thị lừa gạt, Lúc Tĩnh đối với đứa con Lục Thời Thu này tương đối lạnh nhạt, ngay cả mối hôn sự của y cũng không để trong lòng, giờ lại thấy Thần Vương như thế săn sóc Lục Thời Thu, trong lòng không khỏi lần nữa đánh lên bàn tính.

Từ thị cùng Lục Thơ Nguyệt ở một bên càng là âm thầm hận đến ngứa răng, vốn tưởng Lục Thời Thu gả cho một tên ngốc, liền tính là cái Vương gia, thì cuộc sống chắc chắn cũng không mấy vui vẻ, ai ngờ vừa thấy, chính là so với tưởng tượng các nàng lại trái ngược hoàn toàn.

Lục Thời Thu không quan tâm người khác nghĩ gì, thật vất vả mới xuống được xe ngựa, liền vội nắm tay Dung Tễ đi đến trước mặt phu thê Lục Quốc Công, mỉm cười nói:" Tổ phụ, tổ mẫu, Thu nhi đã về rồi."

Hai vị này là thiệt tình đối với nguyên chủ, y tự nhiên cũng muốn đối với họ nhiệt tình.

"Được rồi, được rồi, mau vào nhà," lão phu nhân vui mừng lôi kéo tay Lục Thời Thu mà vỗ nhẹ.

Lục Quốc Công đối với Dung Tễ nói:" Vương gia, mời."

"Được rồi, các người đều đứng lên đi," Dung Tễ dừng lại một chút rồi mới nói:" Lục Quốc Công, mời."

Lục Thời Thu nhìn hắn bộ dáng này, liền nhịn không được quay đầu nhìn Thôi ma ma đang đi phía sau.

Ngày hôm qua Thôi ma ma phải dùng đồ ăn vặt làm mồi dụ mới có thể kéo hắn vào một ngày tập luyện đặc biệt, cuối cùng người nào đó ăn đến bụng căng tròn, lại không một chút gì ấn tượng, nghẹn nưa ngày mới phun ra được một từ "mời".

Lục Thời Thu nhưng thật ra có thể hiểu được khổ tâm của Thôi ma ma, kể từ ngày tâm trí bị tổn thương, Dung Tễ ngày càng ít xuất hiện trước mặt người ngoài, có lẽ bắt nguồn từ cuộc tranh đấu ngôi vị của các hoàng tử khi tiên đế còn sống, trên phố dần dần bắt đầu xuất hiện những lời đồn thái quá về vị Vương gia ngốc này.

Thôi ma ma cũng là muốn nhân cơ hội này chứng minh cho người khác biết, Vương gia nhà bà không phải tên ngốc.

Hai đôi phu thê một lớn một nhỏ cứ như vậy đi vào trong phủ, toàn bộ quá trình căn bản không ném cho vị phụ thân Vương phi Lục Tĩnh này một ánh mặt, Lục Tĩnh tức giận đến sắc mặt đều xanh mét đứng đó.

"Tỷ tỷ như thế đến phụ thân cũng không kêu một tiếng, thật là trèo cao liền không nhớ bản thân mang họ gì."

Lục Thơ Nguyệt ám chọc đổ dầu vào lửa, vốn tưởng rằng phụ thân sẽ giống thường lệ mắng Lục Thời Thu, không nghĩ tới lại bị Lục Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, quở mắng:" Không nói lời nào không ai nói ngươi câm, đều sắp thành thân còn hành động không ra gì, còn không mau cút về sân viện."

"Ta....."

"Nguyệt Nhi, nghe lời."

Từ Thị kịp thời cắt ngang lời nói tiếp theo của nữ nhi, lấy tính tính của nàng, nhất định sẽ cùng phụ thân nháo lên, điều này cũng chỉ sẽ khiến Lục Tĩnh tức giận hơn.

Lúc vào cửa Lục Tĩnh trong lòng vẫn còn tức giận, lại không thể đối với Lục Thời Thu, người đã là Thần Vương phi nổi nóng, cuối cùng tìm đại mấy cái cớ về phòng, không ít hạ nhân vô duyên vô cớ bị gã mắng oan, đợi khi gã lần nữa quay lại phòng khách nhân, lại không thấy một bóng người.

Nguyên lai Lục Thời Thu đã theo lão phu nhân đến Vinh Thọ đường, còn Dung Tễ theo Lục Quốc Công đến phía sau Diễn Võ Trường, phu thê hai người chỉ có thể mỗi người một ngã tách ra.

Lục Quốc Công xuất thân bần hàn, niên thiếu tòng quân, trấn giữ biên cương mấy chục năm, dựa vào quân công hiển hách từ một tiểu tốt vô danh thành hộ quốc Đại tướng quân hiện giờ, sau khi bị thương hồi kinh, ông được tiên hoàng phong tước kế thừa Quốc công.

Tuy rằng hiện tại tuổi tác đã cao, thân thể cũng không như trước, nhưng vẫn như cũ mỗi ngày đều sẽ ở Diễn Võ Trường múa võ cường thân.

Một phần biết Dung Tễ thích luyện võ, một phần sợ hắn không có thói quen giao lưu với người khác, đơn giản đưa người đi luận bàn luận bàn.

Lại vừa lúc lão phu nhân cũng có chuyện riêng muốn nói với Lục Thời Thu, chính là nhìn bộ dáng Dung Tễ khi bị tách khỏi vương phi kia, khiến nhị vị lão nhân hiểu rõ mà mỉm cười.

Lục Tĩnh từ nhỏ thân thể đã không tốt, không thể tập võ, cho nên chờ gã đuổi tới Diễn Võ Trường, đã nhìn thấy hai người đánh đến khó phân thắng bại, căn bản chen vào không lọt, cuối cùng chỉ có thể ở bên sân giả vờ nghiêm túc quan sát.

Chỉ là gã một đường đi tới đã mệt đến thở không ra hơi, đỉnh đầu lại nắng đến thiêu đốt, mới đứng một lát, mồ hôi đã đầm đìa, chật vật đến không chịu nổi.

Bên kia, Vinh Thọ đường

Lục lão phu nhân để tất cả hạ nhân ở ngoài cửa canh gác, đợi khi trong phòng chỉ còn bà cháu hai người, lúc này mới cẩn thận đánh giá Lục Thời Thu từ đầu tới chân, thấp giọng hỏi:" Thu nhi, ngươi còn giận tổ phụ vì ngươi định ra hôn sư này sao?"

Lục Thời Thu nhớ tới nguyên chủ vì chuyện này đòi sống đòi chết mà ầm ĩ một trận, cũng không thể khiến Lục quốc Công thay đổi chủ ý yêu cầu Hoàng đế hủy bỏ hôn ước, cuối cùng chỉ phải ngồi lên kiệu hoa.

Tuy rằng không biết vì sao bản thân lại thay thế được nguyên chủ gả cho Dung Tễ, nhưng cá nhân mà nói, y cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu gì.

"Tổ mẫu, con biết tổ phụ tất cả cũng là vì con, con đương nhiên sẽ không trách lão nhân gia."

"Con có thể hiểu được là tốt rồi," lão nhân gia thở dài nói:" Tổ mẫu già rồi, lo lắng nhất chính là ngươi, đợi hai ông bà già này đi rồi, phụ thân ngươi cũng sẽ không thể bảo vệ được ngươi. Nhưng hôm nay vừa thấy, ta cuối cùng cũng có yên tâm, có thể nhìn ra Thần Vương đối với ngươi rất tốt."

"Ngài ấy rất tôt," Lục Thời Thu nắm tay lão nhân gia, cười nói:" Chỉ là con vẫn còn muốn ngài cùng tổ phụ chống lưng tiếp, hai người không thể lấy cớ chính mình già rồi mà đem con như tay nải ném đi được, với lại tổ mẫu người đây vẫn còn trẻ đẹp, tổ phụ ngài ấy cũng là càng già càng dẻo dai, hiện tại khẳng định là đem Vương gia nhà con đánh ngã rồi cũng không nên."

Lão phu nhân bị y trêu chọc cho bật cười, trong phòng không khí lúc này mới dịu lại.

Bà cháu hai người nói một hồi, lão phu nhân vốn đã dậy sớm lại lăn lộn hồi lâu liền có chút mệt mỏi, vừa lúc bên ngoài thông truyền Từ thị tới, lão phu nhân biết rõ bản tính con dâu cả nhà mình, với lại Lục Thời Thu cùng nàng cũng không có việc gì để nói, liền trực tiếp để nàng đi chuẩn bị yến tiệc cho buổi trưa, lại để Lục Thời Thu đến viện mẹ đẻ.

Từ thị liền Vinh Thọ đường còn chưa bước vào, trên mặt ý cười gần như không giữ được, lại không dám ngỗ nghịch với ý tứ của lão phu nhân, hơn nữa đối mặt là Thần Vương phi, nàng cũng không thể bày ra cái giá mẹ cả, chỉ có thể từ bỏ ý định dò hỏi Thần Vương rốt cuộc có ngốc hay không, hầm hực mà rời đi. 

Lại nói, Lục Thời Thu sau khi ra khỏi Vinh Thọ Đường liền trực tiếp đi đến Nam Phong Uyển.

Quan hệ của nguyên chủ cùng mẹ đẻ vẫn luôn không nóng không lạnh, Lục Thời Thu lần này đến cũng chỉ ngồi nửa chén trà nhỏ, trong lúc đó Thẩm thị cũng chỉ nhàn nhạt dặn dò y vài câu, tựa hồ đem cả đời tình mẫu tử đều hao hết vào mùa thu năm đó.

Lục Thời Thu cùng Dung Tễ vẫn luôn ở Quốc công phủ cho đến giữa giờ ngọ mới rời đi trở về cung.

Tiễn đi hai người, Lục Tĩnh một mình quay về thư phòng, đóng cửa lại, từ trong ngăn bí mật lấy ra một phong thư mật tín, châm chước một phen cuối cùng hạ quyết tâm, đề bút hồi âm.

Người ngoài chỉ biết Lục Quốc Công hóa long lại lần nữa lập công, nhị gia Lục gia tay cầm binh quyền trấn thủ biên quan, lại mấy ai nhắc đến gã, Lục Tĩnh, đơn giản vì gã bất quá chỉ là một tứ phẩm quan văn.

Trừ bỏ tâm phúc thân tín, không ai biết gã đang âm thâm duy trì cùng đại hoàng tử mưu đoạt lại đế vị.

Có lẽ phụ thân đã biết điều gì đó, cho nên nửa năm qua đối với gã ngày càng khắc nghiệt.

Lục Tĩnh ánh mắt loé lên tia tàn nhẫn, ngay từ khi còn nhỏ gã đã biết đối với thân thể yếu ớt này, phụ thân càng yêu thích nhị đệ giỏi võ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tước vị cũng đều rơi vào trên người nhị đệ.

Gã chính là không cam lòng.

Hiện tại chính là cơ hội đi lên của gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro