Chương 17: Blind box mở ra dương vật Hoàng thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thời Thu hoàn toàn mê mẩn với trò chơi blind box dương vật này, mỗi lần chỉ cần nam nhân rời khỏi tâm mắt y sau đó lại xuất hiện, chính là một hộp mới đang đợi y mở.

Nhưng kể từ ngày đó mở ra "dương vật Vương gia", Lục Thời Thu mấy ngày liên tiếp đều cho ra kết quả như vậy.

"Dương vật Hoàng Thượng" giống như vật phẩm cấp SSS hiếm có vậy, lúc ban đầu còn nhất quyết muốn tìm được nó, nhưng càng về sau, hứng thú kia cũng sẽ dần phai đi khi   thất vọng quá nhiều lần, chính là hắn lại bất ngờ nhảy ra tới.

Y không thích tập võ mỗi ngày như Dung Tễ, Tử Thần Cung cũng không có việc gì khiến y phải nhọc lòng, thú vui duy nhất chính là ở thư phòng đọc sách giải trí.

Thư phòng Tử Thần Cung lúc trước cũng có mỗi Dung Tễ sử dụng, nhưng sau khi Lục Thời Thu vào cung, trong phòng vốn dĩ chỉ có "bí kíp võ công" hiện tại lại xen lẫn thoại bản, tiểu thuyết ma quái mà y mang từ phủ Quốc Công đến.

Không thể không nói, cổ nhân viết truyện xưa trí tưởng tượng rất phong phú, hơn nữa còn không có hạn chế nào, bọn họ cứ thế mà phát huy hết vốn liếng bản thân, Lục Thời Thu đọc đến say mê.

Ngày này, sau khi ngủ trưa dậy y liền đến thư phòng, lúc trước Thôi ma ma từng nói với y, năm đó khi Thần Vương vừa mới phát bệnh, cả ngày không khóc thì cũng là nháo, vì làm đệ đệ vui vẻ, Hoàng Thượng thường trộm ra cung mua rất nhiều thoại bản gian hồ hiệp khách, hiện giờ đều được đặt trong thư phòng.

Lục Thời Thu đối với quyền pháp, kiếm thuật chính là dốt đặc cán mai, nhưng ngược lại với tiểu thuyết võ hiệp y lại rất thích, bởi vì thư phòng này hai người xài chung, cũng sẽ không giấu cơ mật linh tinh gì đó, cho nên Lục Thời Thu cứ thế quang minh chính đại mà ở trong thư phòng tìm kiếm.

Nhưng mà mặc y tìm kiếm khắp hai cái kệ sách lớn, một quyển thoại bản võ hiệp cũng không thấy, Lục Thời Thu nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng nhìn đến rương gỗ trên kệ.

Nếu là quà Hoàng Thượng đưa, nhất định là bảo quản nó thật tốt.

Ngay khi khoá được mục tiêu, Lục Thời Thu kéo đến một cái ghế, đứng trên đó vừa lúc có thể với tới cái rương nhỏ, liền ở lúc y đang định lấy nó xuống, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, phía sau truyền đến một tiếng quát to:" Ngươi đang làm cái gì?"

Lục Thời Thu giật mình, tay run lên chạm vào, rương gỗ cứ như vậy từ trên kệ rơi xuống đất, nắp hộp bị bật tung, mấy cuốn sách bên trong cũng quăng ra ngoài.

Nam nhân vội vàng chạy vào, trước tiên đỡ Lục Thời Thu xuống:" Ngươi không sao chứ? Leo cao như vậy làm gì? Còn không mau xuống dưới."

"Ngươi làm ta sợ muốn chết," Lục Thời Thu liếc hắn một cái nói:" Ta muốn đọc thoại bản mà lúc nhỏ hoàng huynh đưa cho ngươi."

Nam nhân nhanh chóng cúi đầu nhặt sách trên mặt đất ôm vào trong ngực, lúc này mới nói với Lục Thời Thu:" Mấy quyển thoại bản đó  không có đặt ở đây, để ta đi lấy đem cho ngươi."

"Chờ một chút," Lục Thời Thu nắm lấy tay áo nam nhân, chỉ chỉ mấy quyển sách trong lòng hắn:" Vậy đây là sách gì?"

"Là, là đồ phổ." Nam nhân khẩn trương nuốt nước miếng, mặc dù nỗ lực bảo trì trấn định, nhưng Lục Thời Thu liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nếu y không nhìn lầm, đây chính là thứ tốt.

Lục Thời Thu nhướng mày nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt:" Đưa ta xem."

"Không, không được....."

Cự tuyệt vô hiệu, sau mấy hiệp giằng co đưa đẩy, mấy quyển sách cuối cùng vẫn là nằm trong tay Lục Thời Thu.

Ở một quyển trong số đó, y nhìn dòng chữ "24 tư thế phòng trung thuật" trên mặt bìa, khoé miệng khẽ nhếch lên, nhìn nam nhân đầy trêu chọc:" Đây là đồ phổ mà ngươi nói?"

Nam nhân cả mặt đều đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Lục Thời Thu, thấp giọng giải thích:" Là lúc đại hôn hoàng huynh sai người đưa cho ta, ta chỉ đem chúng cất đi, bình thường đều không có xem."

"Đây là tâm ý của Hoàng Thượng, hơn nữa học xong còn có thể làm cho chúng ta càng thoải mái, sao ngươi không xem?" Lục Thời Thu lật vài trang nhìn thoáng qua, nhân vật bên trong được vẽ tinh xảo, sống động như thật, có rất nhiều tư thế làm người nhịn không được khai thông, không khỏi cảm thán, như vậy cũng được?

Bên cửa sổ thư phòng có đặt một chiếc ghế gỗ bập bênh, Lục Thời Thu ngày thường thích nhất là nằm trên đó, vừa vặn y lại mở ra một trang đang miêu tả cảnh giao hợp trên ghế bập bênh.

Lục Thời Thu tính dâm lập tức bùng lên, khoé môi cong lên một chút, đem trang ảnh đưa cho nam nhân xem, trên mặt mang theo câu nhân mị hoặc:" Vương gia, chúng ta tới thử cái này."

Nam nhân chỉ liếc nhìn một cái, dương vật dưới háng lập tức cương cứng, hắn nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:" Ở đây à?"

"Ừm, đi đóng cửa lại."

Nhìn nam nhân đỏ mặt bước nhanh đi đóng cửa, sau đó lại đỏ mặt tới đứng trước mặt y, hai tay nắm chặt, cả người đều lộ ra một cổ khẩn trương, Lục Thời Thu nhịn không được mà bật cười.

Y ngồi ở mép ghế bập bênh, phía dưới nhục huyệt đã sớm ướt đẫm, nam nhân đứng ở phía trước, vừa lúc phần hông hướng thẳng mặt y, Lục Thời Thu duỗi tay ra, cách quần áo nắm lấy dương cụ bừng bừng phấn chấn xoa nắn, mang cho nam nhân một trận khoái cảm, nhịn không được thở dốc một tiếng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo lòng bàn tay cọ vào đại dương vật đang cương cứng của mình.

Một tiếng thở dốc này khiến Lục Thời Thu hưng phấn cực kỳ, dục vọng trong mắt càng đậm, thậm trí tràn ngập ra hơi nước, miệng cũng có chút khô đắng, y hơi híp mắt, để mặt dán vào dưới háng nam nhân cọ cọ, cảm thụ được vật kia cứng rắn nóng hổi, hít hà mùi quần áo cũng không thể ngăn được mùi xạ hương nồng nặc:" Vương gia, côn thịt ngài thật lớn, thơm quá...."

Lục Thời Thu giơ tay cởi thắt lưng nam nhân, một tầng một tầng lột ra áo ngoài, áo trong, hai tay gấp không chờ nổi mà vuốt ve cơ bụng nam nhân, lại vươn ra đầu lưỡi liếm nhẹ lên từng đường nét trên đó, khiến hô hấp nam nhân đều có chút dồn dập, cơ bắp không an phận mà cuồn cuộn nhảy lên, nhưng càng cấp bách chính là vật to lớn dưới háng kia.

Lục Thời Thu một bên dùng đầu lưỡi gợi tình liếm láp một bên cởi xuống quần nam nhân, ngay khi nắp blind box được mở ra, "Dương vật Hoàng Thượng" lập tức "bang" một tiếng mà nhảy ra đánh lên má Lục Thời Thu.

Được nha, lại bị lừa, cái gì hoàng huynh đưa cho ta chứ, rõ ràng đều là sách cấm của bản thân.

Cuối cùng y cũng đợi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro