Chương 20: Chân tướng thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng cách từ Tử Thần Cung đến Càn Nghi Điện, tẩm cung Hoàng đế không xa, nhưng chỉ có một số ít thân tín của Hoàng Thượng mới biết được giữa hai cung này tồn tại một cái mật đạo.

Sau khi màn đêm buông xuống, Dung Tiêu tiến vào mật đạo đi về hướng Tử Thần Cung, con đường này hắn đã không biết đi qua bao nhiêu lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên kể từ khi Lục Thời Thu xuất hiện, hắn thanh tỉnh mà bước vào nơi này.

Lục Thời Thu là thê tử của đệ đệ, là đệ muội của hắn, nhưng trong đầu hắn luôn hiện rõ hình ảnh hai người như thế nào dâm loạn giao hợp.

Càng đến gần lối ra của mật đạo, bước chân Dung Tiêu lại càng nặng nề, hôm nay là ngày thứ năm, vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn cấp thiết phải một lần nữa trở thành Dung Tễ.

Tiếng rên rỉ cũng ngày càng rõ ràng mà truyền vào tai, Dung Tiêu không thể không dừng lại ở lối ra, lạnh mặt nghe toàn bộ những gì phát ra từ đông cung sống sau bức tường.

Thẳng đến khi mật đạo được Dung Tễ từ bên ngoài mở ra, đối mặt với sự chế nhạo của đệ đệ, Dung Tiêu hai tay có chút hơi mất tự nhiên mà đưa ra trước người, muốn che đậy phản ứng mà bản thân vô pháp khống chế.

Dung Tễ lại duỗi tay đem áo ngủ trên người cởi ra," Đưa quần áo cho ta, hắn đang đợi, mau vào đi."

"Từ từ," Dung Tiêu nghiêng người tránh đi, có chút đau đầu trước người đệ đệ vừa mở miệng liền muốn động thủ này:" Ngươi đi về trước, không cần lo lắng cho ta, ở chỗ này ta sẽ không có việc gì." 

Dung Tễ thu tay lại, huynh đệ liền tâm, cho dù đối phương không mở miệng cũng biết người nọ đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lát, mới thở dài.

Lúc trước hắn quả thật có tật ở não, trong mắt của một bậc đế vương, dưới gối xuất hiện một vị hoàng tử ngu ngốc chính là nỗi ô nhục của hoàng thất, ngay khi ngự y trong cung kết luận bệnh của hắn vô pháp chữa khỏi, hắn liền bị bí mật đưa đến biệt cung, bị chính mình thân phụ hoàng vứt bỏ.

Vì mặt mũi hoàng gia, phụ hoàng không chút đắn đo suy nghĩ mà bác bỏ lời thỉnh cầu muốn phát hoàng bảng tìm kiếm danh y dân gian của mẫu hậu. Mẫu hậu cũng vì bị sự tuyệt tình của phụ hoàng mà đau lòng, mang theo hoàng huynh bồi hắn ở biệt cung.

Nếu không phải ông ngoại cùng cữu cữu lén để người đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng mời được một vị cao nhân lánh đời có thể trị khỏi bệnh của hắn, nếu không bản thân có lẽ sẽ thật sự sống trong mơ mơ màng màng, đến chết cũng là một tên ngốc.

Chỉ là, vận mệnh dường như đang trêu đùa huynh đệ hai người.

Sau khi thần trí hắn khôi phục, hoàng huynh thế nhưng mắc phải bệnh não như hắn.

Cũng có thể nói, Dung Tiêu đem chính mình trở thành "Dung Tễ".

Theo lời nói vị cao nhân kia, trong y thư có nhắc đến, một số người bệnh "phát điên" sau khi chịu một kích thích lớn, ngôn hành cử chỉ của họ dường như thay đối thành một người khác.

Chỉ sợ hoàng huynh trong lòng suy nghĩ quá nhiều, lúc trước vẫn một mực cường thế ôm lấy, đợi khi nhìn thấy bản thân khỏi bệnh, cả người vui sướng dâng trào mà thả lỏng, sợ hãi cũng theo đó muộn màng úp lại, lúc này mới làm y thành dáng vẻ này.

Đến ngay cả vị cao nhân kia cũng không có cách nào trị được tận gốc căn bệnh này, may mắn thay hoàng huynh không phải lúc nào cũng ở tình trạng phát bệnh, khi chịu quá nhiều áp lực, hắn mới trở thành "Dung Tễ", kéo dài liên tục trong vài giờ hoặc một ngày, sau đó sẽ khôi phục bình thường.

Nhưng cho dù không có áp lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì năm ngày, liền sẽ phát bệnh.

Để tránh lại bị Vân quý phi tiếp tục hạ độc thủ, cũng vì âm thầm trù tính, tin tức Dung Tễ khôi phục thần trí bị phong tỏa, trừ bỏ thần y cùng mẫu tử ba người, không còn bất kỳ kẻ nào biết đến nữa.

Trong mắt người ngoài, trong hai người chỉ có một "kẻ ngốc".

Khi Dung Tiêu thanh tỉnh, Dung Tễ chính là vị Vương gia ngốc, khi Dung Tiêu phát bệnh, Dung Tễ chính là "Dung Tiêu".

Hết thảy kéo dài cho đến khi họ ổn định và lên ngôi, Vân phi cùng đại hoàng tử không còn là mối đe dọa, Dung Tiêu sau đó cũng từng đề xuất việc hai người hoàn toàn tráo thân phận cho nhau, Dung Tễ cũng sẽ không phải làm tên ngốc nữa, nhưng bị hắn cự tuyệt.

Khi đó Dung Tễ đang phỏng chữ viết hoàng huynh nhà mình, nghe vậy, tay khẽ búng bút, cười nói:" Hoàng huynh, ngươi nhưng đừng hòng đoạt đi thân phận của ta, ta đây chỉ muốn làm một vị vương gia nhàn tản, áp lực giang sơn quá nặng, đè lên người rất mệt mỏi."

Hai người cứ như vậy mà đứt quãng trao đổi thân phận, mỗi ngày sẽ cùng đối phương kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra, tránh bất kỳ sai sót nào có thể xảy ra.

Nhưng bởi vì tình huống của Dung Tiêu, việc nạp phi là không có khả năng, Dung Tiêu lại cảm thấy việc này không sao cả, còn nghĩ đến sẽ tìm cho Dung Tễ một vị Vương phi, sẽ nói cho nàng tất cả sự thật, đứa con mà nàng sinh ra cũng sẽ được phong làm thái tử.

Chính là Dung Tễ vẫn không chịu, vị cao nhân kia từng nói qua, người bệnh một khi phát bệnh sẽ toàn tâm toàn ý mà nhập vai, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến tai họa, trong y thư cũng từng nói qua có một người trong quá trình phát bệnh, chỉ bởi vì cảm nhận được điều gì đó không đúng, mà chọc thủng tầng thân phận giả, sau đó chính là phát điên hoàn toàn.

Dung Tễ cảm thấy, hoàng huynh khi phát bệnh chính là thật sự coi bản thân là "Dung Tễ", cho nên hắn tất nhiên muốn thân cận với Vương phi, thay vì xảy ra sai lầm không cách nào cứu chữa, chi bằng ngay từ đầu liền tìm một người có thể chấp nhận được huynh đệ hai người, làm Vương phi của cả hai.

Ngay khi ý tưởng này vừa nói ra, đối với Dung Tiêu, ngươi đã luôn sống trong lễ nghi thì đây chính là một việc kinh hãi thế tục, nhưng Dung Tễ từ trước đến nay luôn là kẻ gan to lớn mật, càng nghĩ lại càng cảm thấy chủ ý của bản thân rất hay, thậm chí ngay cả Thái Hậu cũng gật đầu đồng ý.

Bất quá, người được họ nhắm đến ban đầu không phải là Lục Thời Thu.

Nhưng thứ nhất, Lục Quốc Công là trung thần hiếm có, thứ hai, bọn họ thu được hồi báo từ mật thám, trong quá khứ Lục Tĩnh từng cùng Đại Hoàng tử có bí mật lui tới.

Cung biến ngày đó, tiểu nhi tử còn trong tả lót của Đại Hoàng Tử bị tàn đảng của gã cứu đi, sau đó cũng biến mất không rõ tung tích, mà việc hôn nhân này đến tột cùng là vì Lục Quốc Công yêu thương tôn nhi, hay vẫn là cất giấu một mưu đồ khác, ai cũng không biết.

Dung Tễ cuối cùng vẫn là quyết định thành hôn, muốn lấy cái này làm mồi nhử thử Lục Tĩnh.

Vốn dĩ đại hôn ngày đó, Dung Tễ là muốn giả ngu cho qua chuyện, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Lục Thời Thu một cái, liền bị mê hoặc, cuối cùng không nhịn xuống.

Nghĩ đến đây, Dung Tễ nhìn hoàng huynh vẫn một mực đứng một bên gây rối, rõ ràng là bởi vì chính mình chưa phát bệnh, cho nên không muốn đánh vỡ đạo đức ít ỏi còn xót lại, hết cách hắn chỉ có thể đành phải nói:" Lúc trước là ta không cùng ngươi thương lượng đã cùng Thu Nhi xảy ra quan hệ, ngươi càng không cần suy nghĩ lung tung mà tạo gánh nặng cho bản thân, hơn nữa ngày ấy Thu Nhi hắn từ sớm đã nhận ra ngươi nhưng vẫn tiếp túc...."

Lúc ấy, hắn cũng giống như Dung tiêu hôm nay, đứng trong mật đạo này, lắng nghe nhất cử nhất động bên ngoài, rõ ràng hắn chính là người đệ nghị, cũng là hắn ở trước mặt Hoàng huynh cố ý nói chuyện phòng the của hắn cùng Thu Nhi, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được dâng lên một cổ chua xót.

Nhưng mà, hắn cũng không hối hận.

Hắn ghen, nhưng hắn cũng vui mừng, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy hoàng huynh quan tâm đến bất kỳ ai ngoại trừ hắn cùng mẫu hậu, tuy rằng mọi thứ với Thu Nhi tất cả đều dựa vào thân phận "Dung Tễ" này, nhưng hắn biết hoàng huynh nhất định để ý, bằng không sẽ không đứng ở chỗ này, hẳn là nên xoay người rời đi.

Hoàng huynh đã phong bế bản thân quá lâu, có lẽ đây chính là một cơ hội tốt, đợi khi hoàng huynh chân chính tiếp thu Thu nhi, chính là để mọi khúc mắc tiêu tan đi, hắn không muốn hoàng huynh luôn đeo cảm giác áy náy mà sống.

Rõ ràng không phải lỗi của hắn, lại khiến hắn ngày qua ngày mà trách cứ chính mình, thậm chí sinh ra "tâm ma".

Thấy Dung Tiêu vẫn không nhúc nhích, Dung Tễ nghĩ nghĩ lại cười:" Tên ngốc đó luôn cho rằng mình giấu rất kỹ, kỳ thật ta đã sớm biết, cả ngày nay hắn đều thất thần, chính là đang đợi hoàng huynh ngươi."

"Ngay cả Thu Thi đều tiếp nhận, tỉnh hay không có gì khác nhau? Ngươi mau đi đi, ta cũng nên hồi Càn Nghi điện đem tấu chương còn lại phê duyệt."

【 tác gia có lời muốn nói: 】Tất cả là vì cốt truyện ( thịt thịt) phục vụ, mọi người không cần xem là thật nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro