Chương 239 - 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 239. Lời thật thì khó nghe.

Hạng Nam dẫn theo Trần Nhị đi ra khách điếm, sáng sớm đầu đông ngoài đường rất yên ắng, phần lớn cửa hàng còn chưa mở cửa, chỉ có vài người bán hàng rong khiêng đòn gánh, hoặc dân phu cầm công cụ đi làm công với bước chân vội vàng, hay phu canh gác đêm tan tầm đi ngang qua há to miệng ngáp dài với biểu tình mỏi mệt.

Hầu hết là những người bận rộn sinh kế hoặc vội vã trở về nghỉ ngơi cho nên không chú ý đến vị công tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng đang nhàn nhã đi qua.

Giới quyền quý đến cậy nhờ phủ Quang Châu không hề ít, cho nên dù là loạn thế thì cuộc sống của người quyền quý cũng tốt hơn dân chúng bình thường rất nhiều, mặc kệ là lúc nào thì người và người vẫn không thể giống nhau được.

Ở phủ nha dù ngày hay đêm cũng không quan trọng, lúc này đã có người chờ ở cửa, vị quan kia thấy Hạng Nam đến thì bước lên thi lễ.

"Hạng công tử mời đi bên này." Hắn nói, không mời vào phủ nha mà dẫn đường đi về phía sau.

Hạng Nam biết đó là cửa sau lúc trước từng đi qua.

Có công sự cần gặp Võ Thiếu phu nhân thì phải tới phủ nha, việc tư thì hỏi qua rồi mới dẫn tới cửa sau, Võ thiếu phu nhân công tư phân minh, lấy phủ nha làm đầu, điệu thấp nội liễm.

Cửa sau, đám thương nhân chen chúc trước cửa đã không thấy đâu, nhưng đám đàn ông cầm đao kiếm thì vẫn còn ở. Nhìn thấy Hạng Nam, bọn họ rõ ràng là vẫn còn nhớ rõ, bởi vì người đẹp thì khó mà bỏ qua được, lại còn có quan lại dẫn đường cho nên họ chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Hạng Nam và Trần Nhị một phen chứ không nói gì.

Người mở cửa vẫn là lão bộc kia, nhìn thấy vị quan dẫn đường thì nở nụ cười: "Đang định đi nghênh đón các vị đấy."

Vị quan kia cười nói: "Đâu dám, đâu dám." Rồi nghiêng người, giới thiệu. "Ta đưa Hạng công tử tới."

Lão bộc cười thi lễ với Hạng Nam: "Xin mời công tử."

Hạng Nam đi vào cùng Trần Nhị, còn vị quan bên cạnh lại thi lễ cáo lui không theo vào, một khi cánh cửa kia đóng lại thì đó là khoảng trời riêng của Võ thiếu phu nhân.

Lão bộc sắp xếp cho Trần Nhị ngồi uống trà ở chỗ người gác cổng, ở đây ngoại trừ có nước trà thì có thêm một vài món điểm tâm, người gác cổng còn vừa săn sóc lại lễ phép hỏi hắn đã dùng cơm sáng hay chưa.

Hậu trạch phủ nha cũng không lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ, cao cao thấp thấp đan xen lẫn nhau, có sương sớm quẩn quanh chưa tan đi.

Hạng Nam theo lão bộc đi vào, vừa mới bước vào cửa viện đã nhìn thấy một nữ tử bước từ hành lang tới, đám sương sớm khiến nàng như ẩn như hiện.

Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, quả nhiên là vị tiên nữ hắn gặp bên hồ.

Hạng Nam dừng chân lại, nghe lão bộc hô một tiếng 'thiếu phu nhân'.

Thiếu phu nhân nhìn qua, lông mi thật dài kích động xua tan đi sướng sớm, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng còn chưa tới gần thì có tiếng bước chân vang lên từ phía sau nàng. Đây là hai tiểu đồng khoảng 10 tuổi, giơ lên lẵng hoa, bên trong xếp từng chùm từng chùm hoa mai hồng, vàng và trắng, còn có vài chùm hoa trà nhiều màu chúm chím nở.

"Thiếu phu nhân, đây là hoa vừa mới hái được." Bọn họ lắp bắp nói.

Lý Minh Lâu đưa tay nhận lấy, còn cười cười với hai tiểu đồng.

Bọn họ là cô nhi, cha mẹ chết trong chiến loạn, bơ vơ đi theo lưu dân may mắn trốn được tới nơi này, ngày ngày xếp hàng nhận cháo, có đôi khi xin làm công nhật nhặt nhạnh kia cũng coi như là sống sót. Hôm trước, khi đang ở cửa thành ăn cháo, được một quản gia gọi đến nói muốn họ đi làm việc cho thiếu phu nhân.

Vốn là tưởng nằm mơ những không nghĩ đó là sự thật, nhưng vẫn cảm thấy như trong mộng, đặc biệt là khi Võ thiếu phu nhân cười với bọn chúng.

Hai tiểu đồng quay đầu chạy.

Lý Minh Lâu không gọi hai đứa lại, cũng không nhìn về phía Hạng Nam nữa, mà xách theo lẵng hoa rảo bước tiến vào nhà ở.

"Hạng công tử, xin mời." Lão bộc cười nói.

Hạng Nam theo lão bộc xuyên qua đình viện đi vào bên trong, đây là một gian thư phòng không quá lớn, gian ngoài để tiếp khách và đọc sách, gian trong dùng để nghỉ ngơi uống trà, rèm châu rũ xuống, vị thiếu phu nhân kia ngồi ở bên trong, đối diện với gương, nàng nửa dựa vào ghế ngồi, lựa chọn hoa trong rổ.

"Võ thiếu phu nhân, Hạng Nam có lễ." Hạng Nam thi lễ.

Cách rèm châu, Võ thiếu phu nhân liếc nhìn một cái, hơi hơi gật đầu đáp lễ.

"Hạng công tử, ngài nói thiếu phu nhân nhà ta nguy rồi là ý gì?" Lão bộc đứng bên rèm châu hỏi, lại thi lễ mang theo ý xin lỗi: "Thiếu phu nhân còn nhỏ tuổi, một mình ở bên ngoài, còn phu nhân thân thể không khỏe, không tiện tọa đàm với ngoại nam, có cần nói gì sẽ do lão bộc ta truyền lại, mong ngài thứ lỗi."

"Vốn dĩ là do ta đường đột." Hạng Nam bỏ qua bổn ý thật giả của đối phương, dứt khoát nhanh nhẹn trả lời. "Thiếu phu nhân từ bi che chở đối với lưu dân bá tánh, nhưng lại quá mức hà khắc với thế gia đại tộc giới quyền quý, nhìn từ ngoài vào thì phủ Quang Châu, Hoài Nam đạo như gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế lại sóng ngầm mãnh liệt, thiếu phu nhân như vậy rất nguy hiểm."

Lý Minh Lâu ném đóa hoa trà về lại lẵng hoa, cái gì đây, 'nguy rồi' mà hắn muốn nói là điều này à, uổng phí nàng chuẩn bị nhiều như vậy.

Nàng cho rằng Hạng Nam biết thân phận thật của nàng, nàng cũng không có gì cố kỵ, muốn gặp thì gặp đi, chỉ cần hắn nói ra thân phận của nàng, nàng sẽ giết hắn ngay lập tức.

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sương sớm lượn lờ như tiên cảnh, còn có trọng binh trải rộng khắp tiểu viện, mà trong gian phòng này không chỉ có ba người bọn họ, chỉ đợi hắn mở miệng nói ra ba tiếng 'Lý Minh Lâu', chỉ chắc chắn sẽ bị loạn đao chém chết, loạn tên bắn chết.

Nàng không muốn để Hoài Nam, Nghi Châu, Tuyên Võ khó khăn lắm mới yên ổn lại vì một mình Hạng Nam mà gặp phải phiền toái, thậm chí vô cùng có khả năng làm phản quân của An Khang Sơn có cơ hội đánh úp lại, khiến vô số dân chúng gặp tai ương mà nàng cũng lại lần nữa tử vong.

Dù cho nàng phải chết thì lần này cũng muốn để Hạng Nam chết trước!

Nhưng hóa ra là hắn không phải nhìn thấu được nàng?

"Ý của Hạng công tử là gì?" Lão bộc khó hiểu. "Vì sao lại bảo thiếu phu nhân hà khắc với thế gia đại tộc quyền quý?"

Hạng Nam cười cười: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chưa bàn về những việc mà quan phủ có thể làm, mà hiện giờ những việc quan phủ làm không rời khỏi sự chỉ điểm từ phía sau của thiếu phu nhân."

Không cho lão bộc mở lời dò hỏi, nghi ngờ hoặc biện giải, hắn nói tiếp: "Nuôi sống nhiều lưu dân và binh mã như vậy cần phải tiêu phí rất lớn, lại muốn giữ gìn thành trí, duy trì phồn thịnh và cho thương nhân vô số quyền lợi thì chỉ dựa vào thiếu phu nhân và quan phủ quá là khó khăn, cho nên không thiếu tác đòi tiền tài với giới quyền quý phú hào, nói trắng ra thì là cướp phú tế bần."

Hắn không hề nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng điều nêu trên hắn lại thấy rõ, Lý Minh Lâu nhặt lên một đóa hoa mai dùng kéo cắt đi cành thừa rồi cắm vào bình.

Sau khi dùng binh mã nuôi dưỡng một phương trời an ổn, thì dùng sự ổn định đó hấp dẫn giới quyền quý phú hào để nuôi binh mã và dân chúng.

Nàng đương nhiên không thể một mình nuôi dưỡng được nhiều thành trì và binh mã như vậy, nàng không phải thần tiên, đặc biệt là sau khi Kiếm Nam không thể cung cấp được tiền tài vật tư.

Đại Hạ vững vàng phồn thịnh mấy trăm năm có vô số thế gia, họ tích cóp của cải dày nặng, ở loạn thế khi mà tính mạng bị uy hiếp thì có thể làm cho bọn họ lấy ra tiền tài không nhất định là hoàng đế.

Đương nhiên, cướp đoạt tiền tài giống như giết cha giết mẹ người ta, đám quyền quý phú hào kia vốn còn cảm kích vì có thể bảo vệ được thân gia bình an lập tức đã quay giáo lại, những vất vả của quan phủ, binh mã trong mắt bọn họ trở thành điều đương nhiên, ngược lại còn mang theo hận ý.

Những tiền tài này không phải bọn họ chủ động bố thí, mà là bị yêu cầu, ép buộc cống nộp, đối với bọn họ mà nói trả giá này là thiệt thòi là oán hận.

Những cảm xúc đó bị loạn thế cùng với khát vọng sống sót che giấu đi nhưng đúng là đang nhe nhóm kích động bên trong nội bộ phủ Quang Châu.

"Hạng công tử nói quá lời rồi đúng không?" Lão bộc kinh ngạc, nhìn sang Lý Minh Lâu, rồi lại nhìn Hạng Nam, bất đắc dĩ nói: "Đúng là phủ Quang Châu có thu nhận vàng bạc của giới quyền quý phú hào, nhưng đó là bởi vì quan phủ đã kiệt lực, triều đình cũng không phái binh mã hay phát lương thảo tới, chỉ có thể trông mong mọi người đồng tâm hiệp lực, có tiền ra tiền có lực ra lực đồng lòng vượt qua cửa ải khó khăn, các bá tánh tuy rằng không lấy tiền hoặc nộp lên lương thực nhưng đều sẽ trưng dụng nhân lực làm thủ công hay trồng trọt."

Hạng Nam không nhìn Lý Minh Lâu mà nhìn sang lão bộc nói: "Ta biết phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, ý của ta là ngoại trừ bắt cống nộp ra thì còn có rất nhiều biện pháp khác để mưu cầu sự trợ giúp của thế gia đại tộc, bọn họ ngoại trừ tiền tài thì còn có quan hệ, nhân mạch, có gia đinh đông đảo, tiền tài dễ đến nhưng nhân tâm khó cầu..."

Một tiếng 'Đinh' vang lên, Hạng Nam dừng lại, nhìn về phía nữ tử như ẩn như hiện sau bức rèm che, nàng ném cây kéo xuống bàn, khẽ vẫy tay. Lão bộc nhấc rèm châu lên đi vào, đưa lỗ tai nghe nàng nói chuyện.

Hạng Nam không nóng không vội cũng không mở lời nữa mà yên lặng chờ.

Lão bộc đi ra, đứng bên ren châu nói: "Ta biết lời công tử nói có ý gì, là muốn ta cầu tâm ý của thế gia đại tộc."

Thanh âm già nua lập tức trở nên kiều tiếu, nếu không nhìn người, thì đúng như đang nghe một thiếu nữ 16 nói chuyện.

Vậy mà lão bộc này có khẩu kỹ như vậy, Hạng Nam nhấp nhấp miệng, như vậy đối phương đang thuật lại lời thiếu phu nhân nói.

"Ta và bà mẫu lúc trước cũng ở nhà cao cửa rộng, mà cũng từng lang bạt kỳ hồ, chúng ta rất rõ ràng tâm ý của thế gia đại tộc không thể cầu được, cho nên giữa người với người không cần khách khí, cảm thấy thiệt thòi hay bất bình gì thì rời đi là được. Rời khỏi phủ Quang Châu thì bọn họ vẫn có thể sống sót." Lão bộc nói rồi cười, tiếng cười thanh thúy nhưng lại bén nhọn. "Hóa ra Hạng công tử tới làm thuyết khách thay người ta."

Từng ở nhà cao cửa rộng, lại từng lang bạt kỳ hồ, chỉ là lời nói ngắn gọn nhưng tựa hồ như bao hàm rất nhiều bí ẩn. Thân thế của Võ Nha Nhi quả là bí ẩn, sau lưng chắc chắn có nhiều chuyện xưa. Nhưng hiện giờ Hạng Nam không hiếu kỳ điều này.

Vị thiếu phu nhân này đang bực bội ư?

Hắn nhíu mày nhìn về phía nữ tử sau bức rèm che: "Ta không phải thuyết khách, ta chỉ là không muốn tâm huyết của thiếu phu nhân bị hủy trong sớm tối, cho nên mới tới nhắc nhở..."

Nữ tử ngồi phía sau bức rèm đứng dậy, nhấc rèm châu lên, đi đến trước mặt Hạng Nam, rồi đi bước qua bên người hắn.

Hương hoa mai cùng hương trà thơm lướt qua đầu vai hắn, người đã bước ra ngoài.

Thế mà ..... Hạng Nam quay đầu, chỉ còn thấy chút váy áo đong đưa theo bước chân người đã đi xa.

"Thiếu phu nhân của chúng ta đã biết." Lão bộc nói. "Hạng công tử xin mời trở về đi."

...

...

Cửa đóng lại, khi Trần Nhị bị đuổi ra tay còn cầm một vốc hạt dưa, hắn vừa đi vừa cắn răng rắc.

"Công tử, lần này nhìn thấy người rồi, ngài vừa lòng chưa?" Hắn nói.

Vừa lòng? Hành động của Võ thiếu phu nhân này thật sự... hắn không biết nên nói như thế nào. Hạng Nam lắc đầu, nhìn về đám đàn ông bên ngoài đã đứng dậy cầm đao kiếm đề cao cảnh giác. Nhìn thấy lão bộc tiễn khách một cách không khách khí thì những người này cũng lập tức cũng không khách khí.

Hạng Nam nói: "Đi thôi."

Trở lại khách điếm, các tùy tùng của Hạng gia đều đang chờ, dò hỏi:

"Công tử quá thành thật rồi, thật ra đã cùng quan phủ nói lời cảm tạ hai lần là đủ."

Mọi người cho rằng hắn cầu kiến vị Võ thiếu phu nhân kia là vì muốn cảm tạ ân cứu mạng khi ở Tứ Thủy, không phải vậy thì còn gì khác ư? Chẳng lẽ lại vì tư mộ thần thái như tiên nhân của vị thiếu phu nhân kia à, không thể nghĩ loạn đâu!

"Để ta nói thì rõ ràng đang làm điều thừa." Trần Nhị không phải tùy tùng, hắn có tư cách oán giận: "Đám đại nhân mấy người đúng là quá khách sáo, có gì mà phải nói cảm tạ, tạ đến tạ đi còn tạ ra cái gì nữa?"

Hắn vừa dứt lời thì có người báo tri phủ tới.

"Hạng công tử à." Tri phủ với khuôn mặt tươi cười rảo bước vào phòng, ôm quyền thi lễ. "Hai lần vừa rồi do uống quá nhiều, đến tận giờ ta mới tỉnh lại, cũng vừa mới biết được nhà công tử quả thực thâm sâu, Hạng thị của phủ Thái Nguyên là đại gia tộc mấy thế hệ, ta thật là thất lễ, thất lễ."

Một tri phủ nhỏ tại Quang Châu có thể biết đến gia tộc bọn họ thâm hậu thế nào cũng không tính là thất lễ, cho nên thần thái đám tùy tùng Hạng gia mang vài phần vui sướng.

"Là thế này, nơi này của chúng ta có một quy củ." Tri phủ nói, còn nắm lấy tay Hạng Nam. "Mỗi thế gia đại tộc vào phủ thành của chúng ta đều phải giao một khoản gọi là phí vào thành. Hạng công tử, ta thay các bá tánh của phủ Quang Châu cảm ơn công tử."

Một lời thốt ra mà toàn bộ người trong nhà đều ngây cười.

Tùy tùng Hạng gia ngạc nhiên, Trần Nhị chậc lưỡi: "Ta bảo mà, tạ tới tạ đi tạ ra tiền mà!"

-----------------

 240. Điểm dừng.

Đột nhiên bị yêu cầu như vậy, Hạng Nam cũng rất sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, rồi dứt khoát cười ha ha.

Mặc kệ Hạng Nam cười lớn hay tùy tùng Hạng gia ngạc nhiên cũng không khiến Tri phủ xấu hổ. Hắn đúng lý hợp tình mặt dày mày dạn không cầm được tiền thì không chịu đi.

Hạng Nam không có tiền, binh mã Hoạt Châu không giàu có như Chấn Võ quân ở phủ Quang Châu, ăn uống của mọi người về cơ bản đều là cướp đoạt từ trong tay phản quân.

Lần này hắn lộ phí đi đường là do Hạng Vân đưa tới kèm theo thư, Lục thúc vừa lãnh binh vừa là chủ gia đình đương nhiên biết củi gạo quý giá.

"Chưa từng nghe có phí vào thành hay gì." Tùy tùng Hạng gia căm giận nói, thanh âm tuy rằng đã đè thấp nhưng cũng để cho Tri phủ ngồi ở gian ngoài nghe được.

Tri phủ lại thản nhiên tựa như không nghe thấy, cười tủm tỉm hòa ái nhàn thoại hỏi Trần Nhị là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, đã thành thân chưa v..v...

Mà phí vào thành này đúng là chưa từng được nghe qua, Hạng Nam cười nói:

"Hẳn là cố ý vì ta mà định ra."

"Tại sao phủ Quang Châu lại vô sỉ như vậy." Tùy tùng Hạng gia càng lúc càng tức giận. "Công tử, chúng ta không nộp, hiện tại lập tức rời đi thì bọn họ có thể làm gì được."

Sẽ không làm gì, nhiều nhất là trở mặt thành thù với Chấn Võ quân, điều này nữ tử kia tuyệt đối sẽ làm được.

Việc như này đối với loạn thế như hiện giờ thì không phải khó lý giải, những Vệ quân khác đừng nói là đòi tiền, còn đoạt binh mã, địa bàn của nhau đó thôi. Vì sao hắn lại coi Chấn Võ quân là người lương thiện được nhỉ?

Bởi vì họ bảo vệ bá tánh lưu dân ư? Bảo hộ những người kia là vì dưỡng thành và càng quan trọng hơn là để bổ sung nguồn binh lực, cũng chẳng phải thật sự là thần tiên từ bi hay vô tư gì.

"Đừng vì việc nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến hòa khí." Hạng Nam nói.

Đây mà là việc nhỏ à? Vậy việc gì mới là việc lớn? Tùy tùng khó hiểu nghĩ.

Đương nhiên việc lớn đó là hữu hảo, hợp tác cùng chống lại phản quân. Chỉ cần thật sự có thể làm được điều này thì những việc khác có thể gạt sang một bên xem nhẹ bất kể, Hạng Nam nói: " Để ta viết giấy nợ cho bọn họ đi."

Nhìn biểu hiện nghiêm túc của công tử, hiện giờ không thể coi hắn là đứa nhỏ nữa rồi, một tùy tùng giữ chặt người đang muốn viết giấy nợ kia lại: "Công tử, chúng ta có mang theo tiền."

Dứt lời, hắn đứng lùi ra vài bước, cởi bỏ áo bào mùa đông, Hạng Nam cảm thấy hoa mắt, là lóe sáng chói lọi hoa mắt, vậy mà tùy tùng này lại mặc một chiếc áo bằng vàng ở bên trong.

"Ngươi?" Hạng Nam kinh ngạc, nhìn kỹ lại, hóa ra đó là rất nhiều mảnh lá vàng dùng chỉ vàng khâu vào bên trong áo, áo trong tuy rằng không lớn, nhưng lại được đính đầy, xem ra số lượng không hề nhỏ.

"Tại sao lại mang theo nhiều tiền như vậy?"

Ngũ phòng của bọn họ không có nhiều tiền, chẳng lẽ lão thái gia lại để cho tùy tùng mang cho tôn tử là hắn đây nhiều tiền như vậy sao? Trước kia, ở trước mặt lão thái gia hắn không hề được sủng ái, người thân cận nhất với hắn chính là Lục thúc.

Tùy tùng cười ha ha, nói: "Là đại tiểu thư cho."

Hạng Nam ồ một tiếng, thu vẻ kinh ngạc lại.

"Đại tiểu thư cho chúng ta dự phòng." Tùy tùng vừa cởi áo vừa nói. "Đại tiểu thư nói, gặp được việc lớn lao thì công tử sẽ tự giải quyết, còn những việc dùng tiền giải quyết thì ngược lại chỉ là chuyện nhỏ. Có lẽ không cần dùng đến cho nên không nói cho công tử, không nghĩ rằng trong việc lớn ở loạn thế lại phải phiền lòng về những việc nhỏ như này."

Hắn cởi áo vàng đưa cho Hạng Nam.

"Công tử cầm dùng đi."

Hạng Nam nhìn chiếc áo khảm vàng kia, từng lá vàng tinh tế lóa mắt chương hiển Kiếm Nam tài đại khí thô, tính ra thì vị Võ thiếu phu nhân này cũng có chút tương tự Lý Minh Lâu có tiền, điêu ngoa, thô bạo ...

Không, không giống nhau, hắn lắc đầu phủ định, Lý Minh Lâu xuất thân thế gia đại tộc, luôn luôn cao cao tại thượng đối với kẻ nhỏ yếu, mà Võ thiếu phu nhân lại trợ giúp người yếu nhược, không hề khách khí với thế gia đại tộc.

Cho nên tiền của thế gia đại tộc như Lý Minh Lâu dùng ở đây cũng coi như thích hợp, hắn duỗi tay nhận lấy chiếc áo khảm vàng kia rồi xoay người đi ra ngoài.

Sự vô sỉ của tri phủ lại một lần nữa khiến mấy tùy tùng Hạng gia phải khiếp sợ, lúc trước người này giảo hoạt nói muốn phí vào thành, nhưng không nói định mức là bao nhiêu. Hiện tại, vị này nhìn chằm chằm chiếc áo khảm vàng kia đánh giá Hạng thị của phủ Thái Nguyên ngược dòng từ thời xuân thủ tới hiện tại rồi cho ra một con số, mà con số này cơ hồ bắt đi hơn một nửa số lá vàng trên.

"Đây là giấy chứng nhận đã nộp phí vào thành." Tri phủ đưa một bản công văn viết tay ra. "Cầm cái này ở phủ Quang Châu hay những nơi có Chấn Võ quân đóng đều có thể thông suốt đi qua."

Sau đó vị này ôm lá vàng rời đi.

Đám tùy tùng Hạng gia đến tiễn cũng không muốn ra tiễn nữa rồi, mấy thế hệ Hạng thị có lúc nào phải chịu khuất nhục từ quan phủ như thế này đâu.

Thật là đáng giận!

"Thật là không thể nhìn vào tướng mạo."

"Công tử còn khen phủ Quang Châu quản thúc rõ ràng ư, quan phủ có thể vô sỉ đến tình trạng này à."

"Chúng ta đi mau thôi! Không bao giờ tới nơi này của bọn họ nữa."

Đám tùy tùng sôi nổi hô lên,

Trần Nhị ngược lại tâm bình khí hòa nói: "Chính chúng ta vội vàng đưa đến trước mặt, chỉ xẻo chút tiền cũng là quá rẻ rồi, không làm thịt hay đoạt đi binh mã đã là khách khí."

Hạng Nam lại cười ha ha một lần nữa, cầm công văn gõ một cái lên đầu Trần Nhị: "Nói quá đúng."

Trần Nhị bĩu môi: "Còn muốn xem nhà tranh xung quanh không?"

"Nào có nhà tranh xung quanh nào." Hạng Nam cười nói, lấy áo choàng khoác lên người. "Chúng ta đi thôi."

Ý tốt hắn đã truyền đạt lại rồi, Võ thiếu phu nhân không phải kẻ ngu dốt, không thể phủ nhận rằng thủ đoạn này khiến nàng giết ra một con đường sống ở loạn thế, nhưng cách làm chặn ngang dòng nước chảy xiết chỉ thích hợp nhất thời, để lâu dài tất nhiên sẽ gặp nguy loạn, hy vọng nàng có thể kịp thời suy nghĩ cẩn thận mà thu tay lại.

Hạng Nam dứt khoát, nhanh nhẹn rời khỏi phủ Quang Châu.

Phương Nhị đứng ở trên cửa thành nhìn thân ảnh áo bào trắng đi xa, hắn nheo mắt tính toán khoảng cách rồi buông cung nỏ trên tay xuống.

"Chúng ta không thể dùng binh mã ngăn chặn thì có thể dùng thích khách đánh lén." Hắn nói. "Đường từ phủ Quang Châu đến phủ Thái Nguyên rất xa, còn phải đi qua cảnh nội của phản quân."

Lý Minh Lâu bọc áo choàng đứng trên tường thành, làn gió thỉnh thoảng lướt qua khiến mũ choàng của nàng đung đưa lộ ra dung nhan.

"Thích khách giết người đâu có dễ dàng như vậy." Nàng nói. "Đặc biệt là người đã chém giết một đường từ thiên quân vạn mã ra ngoài, trừ khi là người thân tín mới không đề phòng."

Ví dụ như phụ thân của nàng vậy, đâu thể nghĩ đến khi quét tước chiến trường, trong đống người chết lại ấn giấu thích khách chứ.

Ví dụ như Hạng Vân.

Lý Minh Lâu nhìn về phương xa, trong tầm mắt không còn thân ảnh màu trắng nữa, mà là thân ảnh một người khác, không biết Hướng Cù Nhiêm thế nào rồi,

Hắn không hề liên lạc với nàng, tựa như biến mất khỏi thế gian, nhưng nàng nhận được tin Hạng Vân bị ám sát hai lần từ Kiếm Nam đạo đưa tới.

Ám sát những hai lần nhưng không thể giết chết được Hạng Vân, vậy Hướng Cù Nhiêm thế nào rồi? Có bị thương hay không? Có nơi để ẩn thân hay không? Có áo ấm để mặc hay không? Có được no bụng hay không?

Nàng hối hận rồi.

Lý Minh Lâu xoay người bước xuống cửa thành, Bao Kim Ngân đứng phía dưới cõng thêm hai lưỡi rìu căng dù che cho nàng lên ngựa, còn Phương Nhị đứng trên tường thành nhìn theo, tuy rằng Hạng Nam đã rời đi nhưng chuyện này cũng là lời cảnh báo.

Cho nên đã dùng hộ vệ từ Chấn Võ quân ở huyện Đậu, còn tìm một số cô nhi làm tiểu đồng hậu hạ, mà hộ vệ như bọn họ sẽ rời khỏi bên người nàng, không xuất hiện ra bên ngoài nữa.

Khi Lý Minh Lâu cưỡi ngựa trên đường thì bị người ngăn lại: "Thiếu phu nhân, ta có công phu, nguyện cống hiến thể xác và tinh thần cho thiếu phu nhân."

Nàng đã không còn che đậy dung mạo của mình, dân chúng kinh diễm không dám cũng không muốn tiến đến quấy rầy, nhưng luôn có người không nhịn được mà bước lên tự tiến cử.

Lý Minh Lâu ghìm ngựa nhìn người đàn ông cao gầy đứng trước mặt, đây là một du hiệp, không biết đã bôn ba từ đâu đến, còn gặp phải nguy hiểm gì đó vì trên mặt vẫn còn vết thương rất mới.

"Cảm tạ thể xác và tinh thần của tráng sĩ, nhưng ta không thể nhận được." Nàng lắc đầu nói. "Bởi vì những du hiệp lúc trước ta thu làm môn hạ đều đang bôn ba vất vả ở bên ngoài, ta không thể làm được gì cho họ, cho nên trước khi bọn họ trở về bên cạnh, ta sẽ không thu hộ vệ nữa."

Lúc này, trên đường có người hô lên tên Hướng Cù Nhiêm, người này chắc chắn đến từ huyện Đậu bởi dân chúng trong phủ Quang Châu sẽ không rõ ràng chuyện này, mà người ở huyện Đậu thì còn nhớ rõ. Lúc trước, có rất nhiều du hiệp tụ tập bên người Võ thiếu phu nhân, trong đó có một người đẹp nhất tên là Hướng Cù Nhiêm....

Chẳng qua là sau khi chiến loạn xảy ra, đám du hiệp kia đều không thấy đâu, họ còn tưởng những người này chạy trốn rồi, hóa ra là đang bôn ba ở bên ngoài vì thiếu phu nhân ư?

"Trên đường tới phủ Quang Châu, ta từng gặp được một du hiệp, hắn chỉ điểm cho chúng ta tới huyện Đậu ở Hoài Nam đạo, ta còn tưởng rằng người kia là kẻ lừa đào cơ."

"Đúng đúng, ta cũng gặp được, người nọ nói ở huyện Đậu có Võ thiếu phu nhân, nàng có thể bảo vệ chúng ta bình yên."

Nói về lúc trước, nói về những hiểu biết trên đường chạy loạn khiến không khí trở nên náo nhiệt. Sau đó có một lão giả kêu to 'ta có lời từ một du hiệp muốn giao phó cho thiếu phu nhân', lão bước ra khỏi đám người, run rẩy tiến đến giơ một khối ngọc bội lên.

"Đây là của ân công Tề Tạ Dương của ta để lại, ngài ấy nói đây là mỹ ngọc do thiếu phu nhân ban tặng, ngài ấy không hổ thẹn với mỹ ngọc, chết có thể nhắm mắt, nhờ ta trả lại cho thiếu phu nhân."

Nàng đưa ra rất nhiều mỹ ngọc đến nỗi không nhớ được, Lý Minh Lâu xuống ngựa, đưa hai tay nhận lấy. Lão giả thưa bẩm lên chuyện về Tề Tạ Dương, dân chúng nghe mà vừa kích động vừa bi thương đến rơi lệ. Lồng ngực vị du hiệp lúc trước chặn đường cũng phập phồng nắm chặt đao trong tay.

"Chúng ta đã vùi lấp ân công ngay tại chỗ." Lão giả rơi lệ. "Hôm nay, lão có thể đưa mỹ ngọc trở về, cũng coi như đưa ân công về nhà."

Lý Minh Lâu quay đầu hô tên Bao Bao.

Người giơ dù Bao Kim Ngân giờ đã quen với xưng hô như vậy, hắn thưa dạ.

"Ngươi đi nói cho Nguyên Cát, dựng một tòa miếu anh hùng." Lý Minh Lâu nói, nhìn mỹ ngọc trong lòng bàn tay. "Ta phải cầu phúc cho họ, để bọn họ ở bên ngoài có thể bình an, vạn nhất gặp bất hạnh thì ngàn dặm xa xôi cũng có nơi để hồn về."

Bao Kim Ngân thưa dạ.

Nàng đưa mỹ ngọc cho lão giả: "Chờ khi miếu được dựng xong, xin lão trượng đưa tráng sĩ nhập miếu vì an."

Lão giả nghẹn ngào hai tay nhận lấy, dán trước ngực.

Náo nhiệt này khiến càng nhiều dân chúng vọt tới mà vị du hiệp đứng ở giữa trung tâm lại quay đầu xoay người đi ra khỏi đám đông. Hắn đeo chặt đao ra sau người, không hề thấy đau thương khi bị cự tuyệt làm hộ vệ mà hai mắt hắn sáng ngời.

Tương lai, miếu anh hùng chắc chắn sẽ có một vị trí nhỏ cho hắn.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro