Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 6. Người của Kiếm Nam đạo đến.

Lý Minh Ngọc vào cửa lúc nửa đêm, không hề kinh động mọi người trong đại trạch, chỉ có sân viện của Lý Phụng Thường là sáng đèn.

Lý Phụng Thường đứng trong thính đường nhìn mọi người đang đứng trước mặt, sắc mặt hắn đỏ bừng, thỉnh thoảng thở gấp mấy hơi thật sâu, phảng phất như trở về ngày ấy, cái ngày mà hắn phải chạy gấp về nhà.

Nhưng mà vì đã tạm nghỉ ngơi hơn 10 ngày, hơn nữa Lý Minh Lâu bình an trong nhà, tinh thần hắn no đủ, không còn chật vật như ngày đó nữa.

"Mấy người tại sao có thể mang Ngọc ca nhi trở về hả!" Hắn trầm giọng quát, tầm mắt đảo quanh mọi người rồi ngừng lại ở khuôn mặt một người có vài phần tương tự hắn.

"Phụng Diệu, tại sao đệ lại lỗ mãng như vậy."

Tam lão gia Lý Phụng Diệu đã mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt, với hình dung chật vật và khuôn mặt tiều tụy, hắn nghe vậy cũng không còn sức lực để cãi cọ, chỉ có thể cười khổ:

"Ngọc ca nhi đã biết tin, mấy người chúng ta sao có thể ngăn cản đứa nhỏ được, đó là nhi tử của đại ca đấy, tính tình giống hệt đại ca."

Lý Phụng An trầm mặc ít lời, là người cực kỳ có chủ kiến, một khi hắn đã nhận định việc gì thì không ai có thể ngăn cản được. Ví dụ điển hình nhất là việc hôn nhân với Liên Thanh, Lý lão phu nhân vừa đấm vừa xoa, thậm chí còn dùng phương thức tuyệt thực để ép buộc, nhưng hắn cũng chỉ cùng tuyệt thực theo chứ không hề nhượng bộ một bước.

"Ngọc ca nhi biết Tiên nhi xảy ra chuyện thì lập tức muốn quay về, từ khi biết được tin kia, một ngày không chịu ăn cơm cho đến tận khi ngồi trên xe ngựa đi ra ngoài mới bắt đầu dùng bữa."

Lý Phụng Thường nhìn Lý Phụng Diệu, cũng biết đệ đệ tiều tụy không chỉ vì đường sá vất vả.

Bọn họ đều không hiểu biết gì về hai đứa nhỏ của đại ca cả, bởi vì từ nhỏ đã không hề sinh hoạt bên nhau.

Hiện tại, xem ra cả hai đứa nhỏ này đều không phải quá tốt tính.

Nhưng mà....

"Việc của Tiên nhi ta không phải đã dặn, trước tiên không được nói cho Ngọc ca nhi biết hay sao?" Lý Phụng Thường nói.

Từ khi biết Lý Minh Lâu mất tích đến lúc hắn đưa tin về cho Kiếm Nam rồi Lý Minh Ngọc trở về, tính thời gian đi đường, hầu như là không có một ngày dư thừa, hết thảy đều phát sinh ngay lập tức.

Ý cười khổ càng ngày càng đậm trên khuôn mặt của Lý Phụng Diệu, hắn rũ mắt xuống, nói:

"Nhị ca, trước khi ta nhận được tin của huynh thì Ngọc ca nhi đã biết chuyện rồi."

Sắc mặt Lý Phụng Thường khẽ biến, là ai, là ai vậy mà....

Ngay lúc này, có người tiến lên một bước, thi lễ nói:

"Nhị lão gia, là ta nói với tiểu công tử."

Người này hơn 30 tuổi, tướng mạo bình thường, ăn mặc giống một người hầu, người đứng trong gian phòng này cũng không nhiều, nhưng hắn lại mờ nhạt đứng lẫn trong đó. Hiện giờ, tựa hồ Lý Phụng Thường cũng mới nhìn thấy hắn.

Hắn đúng là một người hầu, nhưng Lý Phụng Thường không hề có chút coi khinh mà phải đánh tinh thần đáp:

"Nguyên Cát." Lý Phụng Thường nói:

"Ta đã quên trong đội ngũ đưa gả có người của ngươi."

Nguyên Cát cúi đầu sửa đúng lại:

"Nhị lão gia, không phải là người của ta mà là người của đại đô đốc."

Nguyên Cát là người hầu của Lý Phụng An, là dạng người hầu có thể đứng bên mép giường cùng tỷ đệ Lý Minh Lâu, Lý Minh Ngọc nghe Lý Phụng An dặn dò trước khi lâm chung.

Hắn là hạ nhân của Lý Phụng An, chứ không phải là hạ nhân của Lý gia, trong lòng Lý Phụng Thường hiểu rõ điều này. Ví dụ lớn nhất là nếu ở trong phủ đô đốc tại Kiếm Nam, cho dù tam lão gia Lý Phụng Diệu có nói 10 câu thì cũng không bằng Nguyên Cát nói 1 câu.

Cho nên, trong khoảng khắc Lý Minh Lâu xảy ra chuyện, điều đầu tiên binh lính hộ tống của Kiếm Nam làm là đưa tin cho Nguyên Cát chứ không phải chờ người Lý gia dặn dò, phán đoán, suy luận rồi sắp xếp.

"Đại đô đốc không còn nữa, đại tiểu thư và tiểu công tử chính là gia chủ của chúng ta, gia chủ xảy ra chuyện, ta không dám giấu giếm." Thái độ của Nguyên Cát cực kỳ thành khẩn đưa lời giải thích.

Lý Phụng Thường gật đầu:

"Đúng là như vậy." Xong, hắn lại than nhẹ:

"Nhưng mà, sự việc còn chưa điều tra rõ, Ngọc ca nhi tuổi còn nhỏ, nói không rõ sẽ khiến đứa nhỏ bị hoảng sợ, như vậy không tốt."

Nguyên Cát đứng thẳng thân mình, nói:

"Hiện giờ Tiểu công tử đã là gia chủ, không thể dùng tuổi tác để nghị luận, hơn nữa sự việc liên quan đến đại tiểu thư, tiểu công tử hẳn phải tự mình điều tra rõ, thông qua miệng của người khác, tiểu công tử sẽ có tiếc nuối."

Lý Phụng Thường lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Nguyên Cát:

"Nguyên Cát, chẳng lẽ ngươi hoài nghi chúng ta sẽ giấu giếm việc của Tiên nhi với Ngọc ca nhi hay sao? Đây là Lý gia, chúng ta đều là người nhà của bọn nhỏ."

Lý Phụng Diệu đứng ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Nguyên Cát, biểu đạt sự kinh ngạc của mình nhưng lại không dám phát ra lời chất vấn giống như huynh trưởng.

Không khí trong thính đường trở nên khẩn trương, ngọn đèn dầu nhảy lên theo từng cơn gió đêm hè lướt qua, khiến cho những chiếc bóng dưới mặt đất cũng lay động. Lúc này lại có người tiến lên.

"Nhị gia, Nguyên Cát nói tiếc nối ở đây đều là có tình có lý, không phải hoài nghi ai cả." Người mới đến nói.

Lý Phụng Thường nhìn về phía người vừa nói chuyện, còn Lý Phụng Diệu thì thở phào nhẹ nhõm, thu hồi lại biểu hiện kinh ngạc, có người này ra mặt thì không cần hắn phải đứng lên hòa giải nữa rồi.

"Hạng đô đốc." Lý Phụng Thường cũng thở dài không gây tiếng động.

"Kiếm Nam và Lũng Hữu không thể rời người á, sao mấy người đều tới hết thế."

Hạng Vân, Tiết độ sứ của Lũng Hữu cùng tuổi với Lý Phụng An, lớn hơn Lý Phụng Thường vài tuổi, da trắng mặt sáng như ngọc, diện mạo nho nhã, xuất thân từ Hạng thị phủ Thái Nguyên. Tuy rằng không phải công thân khai quốc như Lý gia nhưng lại đại gia tộc có nội tình thâm hậu hơn Lý gia rất nhiều, nhưng trong triều không có thành tựu cho nên khí thế yếu hơn vài phần.

"Nguyên nhân cũng là vì Kiếm Nam và Lũng Hữu không thể rời người cho nên chúng ta mới đều phải tới." Hạng Vân nói:

"Nếu không thể tự mình nhìn thấy đại tiểu thư thì tiểu công tử và ta đều không thể an tâm được. Đặc biệt là tiểu công tử, tâm không ở Kiếm Nam thì người cũng không thể làm được chuyện gì, cho nên việc công tử trở về là chủ ý của ta."

Nếu là quyết định của Nguyên Cát, Lý Phụng Thường còn có thể chất vấn, nhưng nếu đây là quyết định của Hạng Vân thì lại khác.

Lý Phụng Thường lộ ra biểu tình thả lỏng:

"Đạo lý này ta cũng rõ ràng, nhưng mà quá hung hiểm, tình thế hiện giờ như thế nào chắc Hạng đại nhân cũng đã biết rồi."

Hạng Vân gật đầu:

"Cho nên chính ta cũng đã đi cùng, nhị gia yên tâm, đại tiểu thư và tiểu công tử đều là người quan trọng nhất không thể có sai lầm được, việc ở Kiếm Nam và Lũng Hữu đã được sắp xếp xong, hết thảy đều có thứ tự."

Thanh âm Lý Phụng Thường vừa mỏi mệt lại mang theo cảm kích:

"Làm phiền đại nhân."

"Đó là bổn phận của ta." Hạng Vân nói.

Không khí lại trở nên hòa hoãn, vừa ưu thương lại vừa lưu sướng, Nguyên Cát không nói chuyện nữa mà khoanh tay lui về sau, lại một lần nữa biến thành một gã người hầu yên lặng nhìn ba vị lão gia ở trong phòng than thở.

"Hiện giờ hai tỷ đệ đã gặp được mặt nhau, mọi người đều có thể an tâm rồi."

---

Vào ban ngày, sân viện này cực kỳ an tĩnh không có người ồn ào, hiện giờ trong bóng đêm đen nhánh sân viện của Lý Minh Lâu chợt vụt sáng ánh đèn.

Mà ánh đèn cũng không nhiều, chỉ có hai chiếc ngoài hành lang, khiến cho người đi lại trong bóng đêm cảm thấy không rõ ràng gì.

Bọn hạ nhân bị Kim Kết ngăn lại ngoài cửa viện.

"Chờ ở bên ngoài." Nàng nói, tầm mắt nhìn chằm chằm những người vừa tới. Nhưng còn chưa thấy rõ thì có một thân ảnh nho nhỏ đã nhoáng qua trước mặt nàng, đi vào trong viện.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong sân vắng.

Lý Minh Lâu đứng trước cửa phòng, ánh đèn leo lét lúc sáng lúc tối lay động dưới hành lang xuyên thấu qua kẹt cửa, nàng duỗi tay mở cửa phòng ra.

Trong sân rất tối, mà ánh đèn dưới hành lang lại sáng ngời, Lý Minh Ngọc bọc mình trong chiếc áo choàng xông đến từ bóng đêm hắc ám.

"Tỷ tỷ." Hắn hô lên.

Thanh âm của đứa nhỏ 10 tuổi vẫn còn lanh lảnh trẻ con, khác hẳn với người thiếu niên ngày ấy, khoác áo choàng đen đeo trường kiếm, sải từng bước vững chắc qua cửa viện, còn bước 1 bước qua 2-3 bậc thềm ở phủ Thái Nguyên.

"Tỷ tỷ." Thanh âm kia hào phóng lại thô cuồng, giống như đá cát đập vào mặt.

Lý Minh Lâu giang hai tay ra ôm lấy Lý Minh Ngọc vẫn còn thấp hơn nàng một cái đầu vào trong lòng ngực.

Nàng lại gặp được hắn, đệ đệ ruột của mình, là người vẫn còn đầy đủ tứ chi chỉ có chút phong trần mệt mỏi chứ không phải là người nhuộm đẫm máu tươi dần dần lạnh băng kia.

------------


 7. Tỷ đệ gặp nhau.

Trong suốt 10 năm, đây là lần thứ 4 Lý Minh Lâu nhìn thấy Lý Minh Ngọc.

13 tuổi nàng đến phủ Thái Nguyên, sau đó chưa từng rời đi. Còn Lý Minh Ngọc ở Kiếm Nam đạo, trong 10 năm này đứa nhỏ ấy điều khiến tây chinh bắc chiến, chỉ tới phủ Thái Nguyên thăm nàng có 1 lần.

Lần ấy là khi Lý Minh Ngọc 17 tuổi, hai tỷ đệ đã tách nhau ra 7 năm. Hài đồng đã trưởng thành một thiếu niên, hắn đang trên đường đi chinh chiến, trời đổ mưa to, nước mưa cọ rửa giáp y của hắn, người thiếu niên ấy đẩy màn mưa bụi vọt tới trước mặt nàng.

Trong ánh mắt đầu tiên khi Lý Minh Lâu nhìn thấy hắn, nàng không phải nhớ tới phụ thân mà là nhớ tới mẫu thân.

Hai tỷ đệ lớn lên đều giống với mẫu thân.

Bởi vì có quân vụ trong người, Lý Minh Ngọc không thể dừng lại lâu, hắn vội vàng tới rồi vội vàng đi.

Lần thứ 2 gặp lại chính là ngày nàng thành thân.

Ba năm qua, người này đã rút đi hơi thở thiếu niên, đã trở thành một người thanh niên trẻ tuổi, hắn tới để đưa dâu, không mặc giáp đeo đao mà mặc cẩm y hoa phục. Màu da giống hệt như thanh âm, phảng phất như tảng đá bị gió cát mưa sa mài giũa, vừa thô ráp lại vừa cứng cỏi.

"Tỷ tỷ, tỷ trang điểm đẹp một chút nhé, chốc lát nữa đệ tới cõng tỷ." Hắn cười hì hì, lộ ra hàm răng trăng trắng.

Nàng không chờ được hắn tới cõng nàng, mà là gặp được thi thể của hắn, đó là lần thứ 3 hai người gặp mặt.

Nàng không nghĩ tới lần thứ 4 lại đến nhanh như vậy.

Lý Minh Lâu duỗi tay nâng khuôn mặt Lý Minh Ngọc lên, nương theo ánh đèn dưới hành lang mà nhìn kỹ khuôn mặt hắn.

"Tiểu Bảo." Nàng gọi ra nhũ danh của hắn.

Người của Lý gia đều xưng hô với Lý Minh Ngọc là Ngọc ca nhi, nhưng nàng lại tự đặt nhũ danh cho hắn là Tiểu Bảo. Lý Minh Ngọc sinh ra không đủ tháng, lúc mới sinh tựa như một chú chuột lớn, nàng nhìn chú chuột nho nhỏ này từng chút từng chút lớn lên. Trong 10 năm chia xa, tuy rằng bọn họ không thể gặp mặt nhưng thư từ liên hệ tháng nào cũng có, hai người đều là người thân nhất của đối phương.

Nàng nhìn đứa nhỏ này lớn lên, rồi nhìn hắn chết đi, thật là điều khiến nhân tâm đau đớn.

Lý Minh Ngọc không hề cảm nhận được tỷ tỷ đang vừa bi thống vừa vui mừng, sau khi bị nâng khuôn mặt lên, hài đồng lộ ra biểu tình kinh ngạc hỏi.

"Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?" Hắn hô.

Hắn vừa biết tin Lý Minh Lâu mất tích đã vội lên đường trở về, tin tức không ngừng truyền đến. Nhưng trạng huống của nàng sau khi về tới cửa còn chưa kịp đưa đến tay hắn thì người đã về tới nơi.

Lý Minh Ngọc sợ hãi, ngẩng đầu nhìn người đang bị bao bọc lấy cả thân thể ngay cả diện mạo cũng bị che đi.

"Tỷ không có việc gì." Lý Minh Lâu vội vàng đè đầu vai hắn lại, dịu dàng nói:

"Đệ không phải sợ."

Bộ dáng như này sao lại không có việc gì được? Lừa trẻ con cũng không lừa được mà.

Lý Minh Ngọc trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại không tiếp tục hỏi nữa, hắn biết, Lý Minh Lâu đang nói dối, nhưng hắn tin tưởng nàng làm vậy là có lý do.

Một đứa trẻ thông tuệ như vậy, đứa nhỏ ấy không nên bị chết oan uổng như kia.

Lý Minh Lâu đỡ lấy đầu vai hắn:

"Đúng là có một chút việc, nhưng hiện tại đã không sao rồi, tỷ sẽ nghĩ cách giải quyết."

Lý Minh Ngọc gật đầu, Lý Minh Lâu nắm tay hắn đi vào phòng, nàng gọi Kim Kết vào.

Kim Kết tiến vào thắp đèn, cởi áo choàng cho Minh Ngọc, còn bưng nước trà ấm áp cho hắn. Lý Minh Ngọc nâng bát trà lên uống một hơi hết sạch.

Tuy rằng trên đường được chăm sóc kỹ càng, nhưng việc chạy ngày chạy đêm không ngừng nghỉ cũng là một việc cực kỳ gian nan với một đứa trẻ mới 10 tuổi. Dưới ánh đèn, cởi lớp áo choàng kia ra mới thấy được khuôn mặt tiều tụy của hắn. Trong ánh mắt còn vẫn còn vương vấn chút kinh hoảng, tựa như một chú dê con mới chạy thoát khỏi bàn tay của bầy sói dữ.

Gặp được thân nhân, trong bóng đêm thâm trầm, ngày mai sắp sửa tiến đến. Lúc này hẳn là nên khuyên bảo đứa nhỏ hãy an tâm, thoải mái mà ngủ một giấc, có chuyện gì thì ngày mai ngủ dậy rồi nói.

Nếu là khi Lý Minh Lâu 13 tuổi, nàng sẽ làm như vậy. Nhưng với một Lý Minh Lâu 23 tuổi, nàng sẽ không, bởi vì ngày mai chưa chắc sẽ đến.

Kim Kết đặt thêm chén trà lên bàn rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại, đứng trong viện trông coi.

"Ai đưa đệ trở về?" Lý Minh Lâu hỏi.

Lý Minh Ngọc ngồi thẳng thân mình trên chiếc ghế, nói:

"Nguyên Cát nói cho đệ biết tỷ xảy ra chuyện, Hạng thúc thúc lập tức bảo đệ trở về, tam thúc cũng đi cùng đệ về."

Nguyên Cát ư, Lý Minh Lâu nhớ rõ hắn, nhưng không qua lại nhiều, bởi vì có phụ thân, nàng không cần phải làm bất cứ việc gì.

Lý Minh Lâu im lặng một lát, suy xét trong đầu. Nguyên Cát là trợ thủ thân tín đắc lực nhất của phụ thân, lúc phụ thân lâm chung đã phó thác hai tỷ đệ nàng cho hắn.

Là phó thác chứ không phải dặn dò.

Đáng tiếc hắn chết rất sớm, hình như là cuối năm hay hay là đầu năm sau nhỉ? Lúc ấy, trong thư Lý Minh Ngọc đã nói rõ ràng tỉ mỉ cho nàng chuyện này, còn biểu đạt sự thương tâm và bất an.

Người quen thuộc bên người ly thế luôn khiến cho người ta bất an, vì an ủi đứa nhỏ mà Lý Minh Lâu đã phái ba thân tín của mình đưa về Kiếm Nam đạo.

Sau đó chuyện này đi qua, đã từng trải qua việc phụ thân người thân nhất của mình ly thế, đối với nàng mà nói những người khác rời đi thì không có gì là không thể tiếp thu được cả.

Nhưng hiện tại xem ra, cảm giác kia không giống nhau, Nguyên Cát không giống và cái chết của hắn cũng không giống.

Câu trả lời của Minh Ngọc rất đơn giản và rõ ràng, Nguyên Cát là người đầu tiên biết được tin tức, không phải thông qua Lý gia, mà là binh mã hộ tống nàng nghe theo mệnh lệnh của hắn, trong tay hắn nắm giữ binh mã của phụ thân.

Nguyên Cát không hề thương nghị với tam thúc hay bất kỳ ai đã trực tiếp nói tin tức cho Lý Minh Ngọc, hắn chỉ nhận định Lý Minh Ngọc, chỉ nghe theo quyết định của Lý Minh Ngọc.

Hơn nữa, hắn làm vậy là cho rằng, Lý Minh Lâu nàng đây rất quan trọng, người quan trọng đã xảy ra chuyện thì nhất định phải nói cho người quan trọng khác.

"Nguyên Cát làm rất tốt." Lý Minh Lâu gật đầu.

Lý Minh Ngọc nở nụ cười:

"Nguyên Cát nói không sai, quả nhiên tỷ sẽ không trách đệ."

Lý Minh Lâu vuốt ve đầu hắn, nói:

"Đệ lo lắng cho việc sống chết của tỷ, mà không màng đến sự sống chết của chính mình, đệ tốt với tỷ như vậy, làm sao mà tỷ có thể trách đệ được."

Hành vi của Lý Minh Ngọc có chút nguy hiểm, làm tỷ tỷ thì phải giáo huấn dạy bảo hắn không nên đặt mình vào nguy hiểm, nhưng dù vậy cũng sẽ chết mà.

Hai tỷ đệ chết thì cùng chết, giống như ngày ấy, nàng biết tin hắn bị bắn chết, đã cự tuyệt hạ nhân khuyên bảo nên chạy trốn, mà nghĩa vô phản cố (vì chính nghĩa không do dự, không quay đầu nhìn lại) chạy về phía tiền viện.

Hiện tại, muốn sống thì cùng nhau sống.

"Hạng thúc thúc cũng nói đệ làm rất tốt." Lý Minh Ngọc cao hứng nói:

"Thúc ấy nghe được tin đã bảo đệ trở về, còn thuyết phục tam thúc."

Trên mặt Lý Minh Lâu che kín toàn là vải đen, chỉ lộ ra khe hở của mắt mũi miệng. Lý Minh Ngọc không nhìn thấy mặt nàng, cũng không biết biểu tình hiện tại của nàng như thế nào, chỉ thấy bàn tay đang đặt trên tay mình thu lại.

"Không cần gọi hắn là thúc thúc." Lý Minh Lâu nói.

Lý Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Lý Minh Lâu tạm dừng một chút mới nói:

"Phải gọi là Hạng đại nhân."

Lý Minh Ngọc chớp chớp mắt, hắn nhỏ giọng nói:

"Tỷ tỷ, có phải tỷ không muốn gả tới nhà của Hạng ... Hạng đại nhân hay không?" Không chờ Lý Minh Lâu mở miệng, hắn đã ngồi thẳng thân mình, vỗ một cái lên tay vịn:

"Không muốn gả thì không gả thôi."

Ngữ điệu từ 'thôi' cuối cùng được kéo dài ra, vừa nhẹ nhàng lại thú vị.

Lý Minh Lâu hơi hơi nắm mắt, nước mắt chảy xuống làm ướt miếng vải bọc trên mặt. Giọng điệu này, động tác này Lý Minh Ngọc học từ phụ thân.

Đương nhiên, nàng không muốn gả, cũng sẽ không gả đi, nhưng mà....

Tựa hồ như phải dùng sức lực rất lớn, Lý Minh Lâu mới mở mắt ra, nhìn Lý Minh Ngọc đang bày ra tư thái của một người lớn trước mặt mình.

"Tỷ không muốn." Nàng nói.

Lý Minh Ngọc lại một lần nữa vỗ lên tay vịn: "Vậy thì không gả...."

Lúc này ngữ điệu còn chưa kịp kéo dài thì Lý Minh Lâu ngồi cạnh hắn đã phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, thân mình ngã xuống, một tay nàng nâng lên đè lại đầu vai.

"Tỷ Tỷ." Lý Minh Ngọc nhảy dựng lên, hô:

"Tỷ làm sao vậy?"

Rầm một tiếng, Lý Minh Ngọc nhảy dựng đụng vào chiếc bàn, chén trà bày bên trên rơi xuống mặt đất, vỡ vụn. Kim Kết ở ngoài của cũng vội vàng chạy vào, nhìn thấy Lý Minh Ngọc đang nâng Lý Minh Lâu thì vội vàng đến nâng giữ bên còn lại.

"Tỷ không có việc gì." Lý Minh Lâu nói, bàn tay vẫn ấn lấy đầu vai, ngồi thẳng lại thân mình. Sau đó nàng nhìn thấy hai người đứng ở bên người mình lộ ra biểu tình hoảng sợ.

Tầm mắt của bọn họ dừng trên cánh tay đang giơ lên của nàng, tay áo đã chảy xuống, lộ ra da thịt, dưới ánh đèn da thịt vốn trắng nõn dần đỏ ửng từng mảng rồi nhanh chóng thối rữa, cực kỳ chói mắt.

----------------------

 8. Tồn tại.

Chén trà vỡ vụn, Kim Kết mở cửa vọt vào, tiếng động ồn ào truyền ra bên ngoài cửa viện, bọn hạ nhân chờ bên ngoài với sắc mặt bất an, người nhìn ta, ta nhìn người, do dự có nên đi vào hay không đây?

Lý Phụng Thường mang theo Nguyên Cát và Hạng Vân đi tới, vừa lúc nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, biểu tình khẽ biến, bước chân nhanh hơn muốn đi vào trong phòng.

Kim Kết từ bên trong vội vã đi ra, ngăn cản bọn họ, nàng nói:

"Tiểu thư nói, đã quá muộn rồi, muốn nghỉ ngơi."

Lý Phụng Thường nhíu mày:

"Đã xảy ra chuyện gì? Là tiếng động gì vậy?"

Hắn lướt qua Kim Kết nhìn vào bên trong, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh thấp thoáng trong phòng.

Kim Kết cúi đầu nói:

"Tiểu thư cho rằng tiểu công tử trở về như vậy quá là nguy hiểm."

Hóa ra là tỷ đệ nổi lên tranh chấp, Lý Phụng Thường thở dài.

"Tiên Nhi và Ngọc ca nhi lớn lên cùng nhau, lần đầu lại chia xa lâu như vậy, cho nên lo lắng cho nhau là bình thường." Hắn nói, rồi nhấc chân lên, lại muốn bước vào.

"Tiên nhi đang có thương tích, Ngọc ca nhi lại bôn ba vất vả đường dài, hai đứa đứng cãi nhau nữa."

Kim Kết lại một lần nữa bước lên một bước ngăn hắn lại, thi lễ nói:

"Vâng, nô tỳ cũng đã khuyên rồi, hai tỷ đệ khóc lóc một hồi, hiện tại đã không sao, tiểu thư muốn tiểu công tử nghỉ ngơi ạ."

Trong nhà này, Lý Phụng Thường là chủ, nhưng chỉ ở nơi này, nếu tiểu cô nương ở trong phòng không lên tiếng thì hạ nhân vẫn sẽ ngăn cản hắn. Lý Phụng Thường cười cười không hề tức giận, hắn sẽ không bực tức với trẻ nhỏ và hạ nhân đâu.

"Tiên nhi sẽ trông nom Ngọc ca nhi, chúng ta không cần lo lắng nữa." Hắn quay đầu nói với Nguyên Cát và Hạng Vân:

"Hai người cũng vất vả, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói sau."

Đương nhiên Nguyên Cát và Hạng Vân sẽ không phản đối.

Lý Phụng Thường gọi quản gia tới dặn dò sắp xếp cho những người đi theo Nguyên Cát và Hạng Vân xong mới rời đi. Ngoài cửa chỉ còn lại mấy nha đầu và vú già phụ trách sân viện của Lý Minh Lâu.

"Mọi người nghỉ tạm một chút đi." Kim Kết nói xong, nàng vẫn đứng ở nơi này như bình thường chờ Lý Minh Lâu sai phái, những người khác cũng tản ra chờ đợi nàng sai phái.

Nhưng Kim Kết nhìn mọi người đi ra với biểu tình không còn đạm nhiên như bình thường nữa, hai tay nàng nắm chặt, ánh đèn hành lang chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch của nàng, biểu hiện sự bất an, sự lo âu và càng nhiều đau thương.

Đại tiểu thư thật sự bị thương.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ ràng vết thương như vậy, nhớ đến hình ảnh cánh tay thối rữa kia khiến người ta sợ hãi, thế thì mặt của tiểu thư thì sao....

Kim Kết hít sâu một hơi, đè ép những hoảng loạn trong lòng xuống, thật sự không cần gặp đại phu, không cần dùng thuốc gì sao?

Trong nhà, Lý Minh Ngọc nhìn Lý Minh Lâu đang trải giường chiếu cho mình, trên mặt cũng không còn chút huyết sắc nào.

"Tỷ tỷ, thật sự không cần tìm đại phu tới ư?" Hắn lại hỏi lại một lần nữa.

Sau khi bị họ nhìn thấy cánh tay, Lý Minh Lâu đã rũ tay áo xuống, ống tay áo to rộng che đậy hết vết thương chói mắt kia. Nàng ngăn hai người đang kinh hoảng dò hỏi, chỉ nói bọn họ không cần hoảng sợ, vết thương này không sao, rồi dặn dò Kim Kết ra ngoài thủ vệ.

Lý Minh Lâu xoay người nhìn Lý Minh Ngọc.

Tuy rằng đứa nhỏ đang cố gắng làm ra vẻ trầm ổn nhưng liên tiếp gặp phải kinh hách, hài đồng đã khủng hoảng đến không thể ức chế được nữa, thân mình nho nhỏ đứng lặng một bên, vừa gầy yếu vừa run lẩy bẩy.

Có đôi khi nói rằng không có việc gì cũng không thể trấn an được người đang quan tâm tới mình.

"Không cần." Lý Minh Lâu ngồi xuống mép giường. "Vết thương này của tỷ không phải gặp đại phu là có thể chữa khỏi, thật ra đây không phải là vết thương."

Lý Minh Ngọc kinh ngạc, biểu tình kinh hoảng mất dần đi.

"Không phải vết thương thì là gì?"

Lý Minh Lâu nhẹ giọng nói:

"Tỷ đã đi gặp rất nhiều đại phu, uống rất nhiều thuốc nhưng không hiệu quả, tỷ vẫn luôn suy nghĩ có chuyện gì đã xảy ra, hiện tại tỷ nghĩ tới một khả năng."

Biểu tình của Lý Minh Ngọc lại trở nên trầm ổn:

"Là cái gì?"

"Nguyền rủa." Lý Minh Lâu nói.

Sự kinh sợ trong mắt của Lý Minh Ngọc tan đi, hắn nói:

"Vu cổ."

Đối với người sinh trưởng ở Kiếm Nam đạo như hắn mà nói, vu cổ, vu thuật không còn xa lại.

"Chỉ cần tìm ra được người tạo vu cổ ra hoặc biết được nội dung của chú thuật thì nguyền rủa sẽ được giải trừ." Hắn nói thêm:

"Người kia nhất định phải ở gần đây."

Lý Minh Lâu mỉm cười, tuy rằng Lý Minh Ngọc không thể nhìn thấy.

"Đúng vậy, cho nên không cần đi tìm đại phu nữa, vết thương của tỷ phải giải quyết bằng biện pháp khác." Nàng nói xong, duỗi tay về hướng Lý Minh Ngọc.

Lý Minh Ngọc lập tức đi tới, ỷ vào bên người nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ không cần sợ." Hắn nói. "Chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết."

Lý Minh Lâu gật đầu:

"Đi rửa mặt đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, dưỡng đủ tinh thần rồi cùng tỷ nghĩ cách được không."

Lý Minh Ngọc mang ý chí chiến đấu sục sôi đi rửa mặt.

Con cái của Lý Phụng An chưa bao giờ sợ hãi nguy hiểm và chiến đấu cả.

Đèn trong nhà đã tắt, Lý Minh Ngọc đã ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khò khè, Lý Minh Lâu ngồi ở mép giường thu bàn tay đã vỗ nhẹ hắn lại. Kim Kết ở ngoài cửa nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt cũng tắt đi đèn hành lang rồi về nhĩ phòng nghỉ tạm.

Cả trong lẫn ngoài phòng đều lâm vào bóng tối, Lý Minh Lâu đứng lên đi tới bên cửa sổ, nàng giơ tay khiến cho ống tay áo chảy xuống. Trong bóng tối đen đặc không thể thấy rõ miệng vết thương trên cánh tay, nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn vẫn còn.

Đã khá lâu nàng không bị đau đớn như vậy.

Đau đớn này còn lan ra cả toàn thân, Lý Minh Lâu tin tưởng vết thương trên cánh tay lại tăng thêm vài cái.

Đây đều vì câu nói nàng vừa nói ra.

Câu: 'Không muốn gả tới Hạng gia.'

Nàng không hề lừa Minh Ngọc, những thứ này trên người nàng chính xác không phải là vết thương.

Nhưng nàng lại lừa Minh Ngọc, đây không phải do người khác nguyền rủa, mà là do nàng.

Bởi vì hiện tại nàng đã là một người chết, những vết thương này giống hệt như thi thế bị hư thối.

Cái suy luận này nghe ra thì có chút hoang đường, ngay từ đầu chính nàng cũng không thể tin được, nhưng sau khi nghiệm chứng, nàng không thể không tin.

Ngày ấy nàng tỉnh lại vào ban đêm, đội hộ tống quá phức tạp, có người của Lý gia Giang Lăng, có binh mã của Kiếm Nam, có tùy tùng của Hạng gia. Nếu nàng nói thẳng muốn về nhà, nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, cũng sẽ gặp bất lợi không thể đạt được kết quả mình muốn, cho nên nàng đã nhanh chóng quyết định chỉ mang theo 2 nha đầu và 2 tùy tùng lẳng lặng đi ra khỏi trạm dịch.

4 người theo cùng đều là người của Kiếm Nam đạo, chỉ nghe lời sai phái của nàng mà không hề hỏi nguyên nhân và đích đến.

Rời trạm dịch không bao lâu thì trời đổ mưa to, nàng cũng không cho rằng đây là dấu hiệu gì. Sau đó, các nàng gặp phải đá rơi, đất lở. Hai nha đầu và một tùy tùng còn có ngựa xe đều bị núi đá nện xuống, may mắn thân thủ của Phương Nhị khá nhanh nhẹn đã kéo nàng ra ngoài, hai người may mắn giữ được một mạng.

Lúc này, nàng vẫn cho rằng đây chỉ là ngoài ý muốn.

Sau đó mưa tạnh, hừng đông mặt trời nhô ra tỏa ánh nắng sáng ngời chiếu vào thân thể nàng, da thịt trần trụi bên ngoài giống như cỏ cây khô khốc bị đốt lửa, bùng lên thiêu đốt.

Không thấy lửa nhưng lại có thể cảm giác được bỏng rát, nàng thét chói tai, lăn lộn trên mặt đất.

Phương Nhị tìm được một vị đại phu hương dã.

Người này bó tay không có biện pháp đối với người không hề có bất luận vết thương nào nhưng lại đau đớn tột cùng như nàng. Ngay ở lúc nàng cảm thấy mình sắp chết cháy, Phương Nhị vô thố tuyệt vọng khi nghe thấy nàng kêu khóc, hắn đã dùng thử mọi cách như lấy nước tưới vào nàng, dùng chổi vỗ đánh nàng, cho đến khi dùng quần áo che nàng lại.

Không thấy ánh mặt trời, che giấu trong bóng tối, nàng mới có thể hòa hoãn một chút.

Sau đó, lại tìm kiếm rất nhiều đại phu, thử mọi cách, cuối cùng nàng không thể không chấp nhận sự thật rằng mình không thể thấy được ánh mặt trời. Không chỉ là ánh mặt trời mà ngay cả khi trời đầy mây cũng không được, chỉ cần vào ban ngày là không được.

Nàng phải bó bọc lấy diện mạo và thân thể của mình, che chiếc dù đen cực lớn mới có thể đi lại bình thường.

Nhưng như vậy rõ ràng là không bình thường.

Lúc này, nàng vẫn không cho rằng đây là dấu hiệu gì, mà chỉ nghĩ mình bị mắc một loại bệnh kỳ lạ nào đó, cho đến khi Phương Nhị hỏi một câu.

Phương Nhị hỏi nàng tiếp theo nên đi về hướng nào. Cho tới nay, nàng đều nói phải về phủ Giang Lăng, khi ấy nàng bọc mình trong chiếc áo choàng đen, che dưới chiếc dù to. Tuy rằng không hề bị lửa đốt đến nỗi không thể chịu đựng, nhưng trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương, đau đớn liên tục. Tựa như đi một bước về phía trước lại tăng thêm một vết thương vậy, đau đớn khiến nàng dần chết lặng, thống khổ như vậy, so với chết còn thống khổ hơn, vậy hay là quay lại đi tới phủ Thái Nguyên thôi.

Trong đầu nàng hiện lên cái ý niệm ấy, cũng bật thốt ra lời muốn đi phủ Thái Nguyên. Sau đó, nàng tựa hồ như bị ném vào hầm băng, thân thể cực nóng chợt đông lạnh, những đau đớn cũng dần biến mất vô tung vô ảnh. Cái cảm giác này đã thật lâu nàng không cảm thấy, khiến cho thời khắc này nàng trở nên ngây ngốc.

Không thể tin được.

Tinh thần vốn chết lặng trở nên nhanh nhạy, nàng bắt đầu hiểu rõ.

Hết thảy những thứ này, như trời đổ mưa to, đá rơi đất lở, ánh mặt trời thiêu đốt, thân thể thối rữa, đều bởi vì một nguyên do, nàng là một người chết, ông trời không cho phép nàng sống.

----------------------------

 9. Vận mệnh không thể thay đổi.

Nàng không phải một Lý Minh Lâu đang sống, mà là một Lý Minh Lâu đã chết.

Nơi nàng phải đến chính là điện Diêm Vương, nàng là lệ quỷ bò từ điện Diêm Vương về.

Cho nên giờ đổ mưa to, đột nhiên đá rơi núi lở, thân thể bốc cháy dưới ánh mặt trời và da thịt thối rữa ....

Ông trời muốn lập tức giết chết nàng.

Người muốn giết nàng, nàng còn có thể phòng bị, có thể phản kích, nhưng ông trời muốn giết nàng, nàng còn có thể làm gì bây giờ.

Nhưng cũng không phải không có cách nào.

Năm 13 tuổi Lý Minh Lâu nàng đi đến phủ Thái Nguyên, 10 năm sau nàng chết trong ngày thành thân. Đó là vận mệnh của nàng, nếu nàng dựa theo vận mệnh đó thì có phải có thể lừa gạt được ông trời hay không?

Hiện tại Lý Minh Lâu nàng vẫn là Lý Minh Lâu khi 13 tuổi, vẫn phải gả tới Hạng gia đi tới phủ Thái Nguyên, vẫn sẽ chết, hết thảy đều không có biến hóa, không phải lệ quỷ đã từng chết giờ được sống lại...

Đây cũng là lý do vì sao khi nàng nói tiếp tục đi tới phủ Thái Nguyên thì đau đớn trên thân thể đã biến mất.

Tiếp theo nàng cứ làm như vậy, trong đầu không hề nghĩ muốn về phủ Giang Lăng nữa, không cho Phương Nhị dò hỏi phương hướng, không biết đang đi đâu, cũng không trực tiếp đi về hướng phủ Giang Lăng, giả bộ lạc đường, lang thang không có mục tiêu đi loạn, vòng vèo.

Đương nhiên, nàng cũng không phải thật sự đi loạn, đoạn đường kia nhìn như lệch khỏi quỷ đạo nhưng thật ra đang chậm rãi dần dần vòng về phủ Giang Lăng, trên đường phải vòng qua những hương trấn, phủ đài nào thực ra nàng đều rõ ràng. Tuy rằng nàng chưa từng tới đây, nhưng đã từng xem qua bản đồ, là bản đồ thành trấn cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ mà phụ thân nàng để lại.

10 năm ở tại phủ Thái Nguyên kia, thú vui tiêu kiển chính yếu nhất của nàng là lật xem từng quyển sách mà phụ thân nàng để lại, không ngờ rằng những thú vui ấy sẽ có một ngày trở nên hữu dụng.

Cứ như vậy, nàng thuận lợi đi về phủ Giang Lăng, tuy rằng miệng vết thương vẫn còn trên da thịt nhưng không hề gia tăng hay đau đớn nữa.

Quả nhiên làm như vậy là được.

Lý Minh Lâu không khỏi vui mừng, nhưng sau đó lại cảm thấy bi thương.

Nàng cần phải đi tìm chết mới có thể sống đến hiện tại.

Chết, đó là vận mệnh mà Lý Minh Lâu không thể sửa đổi, hoặc là ngay lập tức, hoặc là 10 năm sau.

Đau đớn bóng rát truyền đến từ đầu ngón tay, khiến Lý Minh Lâu bừng tỉnh từ trong suy nghĩ. Trời đã sáng, nắng sớm đậu trên ô cửa liếm vào ngón tay đang bám lấy song cửa sổ của nàng.

Nàng vội thu tay lại rũ xuống.

"Ta sẽ đi tới phủ Thái Nguyên, ta sẽ gả cho Hạng Nam, ta chỉ đang sắp xếp ổn thỏa cho đệ đệ, đưa đệ ấy về Kiếm Nam rồi sẽ đi phủ Thái Nguyên." Nàng bình tĩnh, nghiêm túc, lẩm bẩm nói.

Thân mình lui vào sâu trong bóng tối, dần dần nàng cảm thụ được những đau đớn từ miệng vết thương đang giảm dần.

Ánh mặt trời sáng tỏ, Lý Minh Ngọc được ăn no ngủ ngon, sắc mặt hồng nhuận đi ra khỏi phòng, có Kim Kết đi theo bên người.

"Tỷ Tỷ nói là không có chuyện gì." Hắn nói với đám người Lý Phụng Thường đã chờ thật lâu ở bên ngoài như vậy. "Không cần mời đại phu, chỉ tĩnh dưỡng một chút là tốt rồi."

Không có người nào tin tưởng lời hắn nói, Lý Phụng Thường mỉm cười gật đầu:

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Tầm mắt của mọi người đều lướt qua Minh Ngọc, nhìn cánh cửa phòng đã đóng kín lại, bên trong lặng yên không có một tiếng động.

"Hạng đại nhân." Kim Kết mở lời, tầm mắt nhìn về phía Hạng Vân đang đứng sau Lý Phụng Thường. Tuy rằng nàng không nhận ra được ai là Hạng Vân nhưng từ vị trí và khí thế của từng người, nàng có thể phân biệt được.

Tầm mắt của Hạng Vân cũng đưa về phía nàng, Kim Kết thi lễ với hắn.

"Đại tiểu thư có nói, đa tạ đại nhân đã hộ tống tiểu công tử trở về." Nàng nói.

Hạng Vân gật đầu:

"Đây là điều phải làm, đại tiểu thư yên tâm điều dưỡng thân thể."

Kim Kết lại thi lễ với hắn, sau đó tầm mắt tìm kiếm, khẽ nhíu mày gọi:

"Nguyên Cát."

Thái độ khác hoàn toàn với Hạng Vân, Nguyên Cát bước ra từ nhóm hạ nhân phía sau, lên tiếng dạ.

"Đại tiểu thư hỏi, Lúc trước đại nhân đã dặn dò ngươi như thế nào?" Kim Kết nói.

Nguyên Cát cúi đầu thưa:

"Chăm sóc chu toàn cho đại tiểu thư và tiểu công tử."

Kim Kết nói: "Đại tiểu thư xảy ra chuyện, ngươi về thăm xem là được rồi, vì sao phải mang tiểu công tử về? Đường xá xa xôi, ai có thể bảo đảm vạn vô nhất nhất."

Nguyên Cát quỳ một gối xuống đất:

"Nô tài có tội."

Đại tiểu thư đang nổi giận, cả viện đều yên tĩnh.

Lý Minh Ngọc tựa như có chút bất an, quay đầu nhìn cửa cửa phòng, hô nhỏ: "Tỷ tỷ."

Lý Phụng Thường ho nhẹ một tiếng, tuy rằng hắn cũng bất mãn với cách hành sự của Nguyên Cát nhưng trách phạt hắn trước mặt mọi người thì có chút khó coi. Đến đây là được rồi, lúc này, nơi này cũng chỉ có hắn là một trưởng bối mới có thể mở lời.

"Lần này, Nguyên Cát đúng là rất lỗ mãng, nhưng ta tin rằng hắn cũng đã suy nghĩ chu toàn sau đó mới hộ tống Ngọc Ca nhi trở về." Lý Phụng Thường nhìn về phía cửa phòng, thanh âm kéo dài nói:

"Việc cũng đã phát sinh rồi, Tiên nhi, cháu đừng tức giận nữa, tĩnh dưỡng cho tốt mới là quan trọng nhất."

Lý Minh Ngọc cũng gật đầu theo.

"Vâng, thúc phụ vất vả." Bên trong cửa phòng truyền đến thanh âm của Lý Minh Lâu. "Còn có tam thúc phụ nữa, một đường đều vất vả."

Lý Phụng Diệu không nghĩ tới mình cũng được nàng cảm tạ, vội cười ha ha:

"Không vất vả, không vất vả, đều là người nhà, không cần khách khí."

Lý Minh Lâu ở trong phòng không nói nữa, Kim Kết thay nàng thi lễ với Lý Phụng Diệu.

Lý Minh Ngọc nói:

"Thúc phụ, cháu nghỉ ngơi tốt rồi, giờ muốn đi gặp tổ mẫu."

Nửa đêm, Lý Minh Ngọc vào cửa, không hề kinh động Lý lão phu nhân, nhưng sau khi hừng đông nhất định bà đã biết hắn trở về. Là vãn bối nên chủ động đi bái kiến, nhưng xét tình huống của hai tỷ đệ, nếu Lý Minh Ngọc không đi cũng không ai dám trách cứ hắn. Vậy chỉ còn cách Lý lão phu nhân chạy tới đây để gặp đại tôn tử mà thôi.

Hiện tại, Lý Minh Ngọc chủ động muốn đi gặp, Lý Phụng Thường thở phào nhẹ nhõm.

"Nghỉ ngơi tốt mới đi gặp càng tốt, miễn cho tổ mẫu của cháu lo lắng." Hắn nói. "Lão phu nhân đã dậy chưa?"

Có vú giá bước lên, dạ thưa:

"Dạ, lão phu nhân đang dùng cơm ạ."

Lý Minh Ngọc đi tới, dắt tay Lý Phụng Thường nói:

"Vậy tốt quá, thúc phụ mang cháu đi qua đi, cháu và tổ mẫu cùng nhau ăn cơm sáng."

Lý Phụng Thường có hai đứa con trai và hai đứa con gái, ngay cả cháu cũng đã có, nhưng vì chú ý tôn nghiêm không hề thân cận tứ chi với con cái, giờ đột nhiên bị một hài đồng 10 tuổi kéo tay thì cảm thấy rất kinh ngạc, đặc biệt đứa nhỏ này là Lý Minh Ngọc.

Lý Minh Lâu từng ở nhà mấy năm, chứ Ly minh Ngọc mới sinh ra chưa tròn tuổi đã bị mang đi, số lần trở về cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, số ngày ở nhà cũng cực kỳ ngắn. Tuy rằng là trưởng tôn của đại phòng Lý gia nhưng đối với người nhà họ thì lại cực kỳ xa lạ.

Mà Lý Phụng An lại cực kỳ nuông chiều hai đứa nhỏ, nói là về nhà chứ càng như tới làm khách, là hai vị khách nhân cao cao tại thượng.

Hắn chưa từng thân cận với bất kỳ ai trong nhà này.

Nhưng mà, hiện tại thì khác, bọn nhỏ đã mất đi phụ thân, chỉ có thể thân cận và dựa vào người của Lý gia, làm sao lại có thể dựa vào người ngoài hay hạ nhân được.

Lý Phụng Thường mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ kia:

"Tổ mẫu gặp cháu chắc hẳn sẽ cao hứng đến ăn nhiều thêm 2 chén cơm đấy."

Lý Minh Ngọc có thể ngủ ngon một đêm chứ bọn họ tuy rằng mỏi mệt nhưng không dám ngủ nhiều, còn phải dậy sớm chờ ở bên ngoài nhìn xem tình huống. Cơm cũng chưa kịp dùng, Lý Phụng Thường tự mình mang Lý Minh Ngọc đi gặp Lý lão phu nhân, Lý Phụng Diệu mời Hạng Vân dùng cơm, còn Nguyên Cát ... thì quản gia sẽ tự sắp xếp.

Các lão gia, đại nhân đã tan đi, Nguyên Cát đi theo quản gia ra phía sau nơi ở của hạ nhân, không biết có phải là do đại lão gia Lý Phụng An không còn nữa hay vì hắn vừa mới bị đại tiểu thư chỉ trích mà ánh mắt quản gia nhìn hắn lại mang chút đồng tình còn có chút khinh thường.

Nguyên Cát rũ đầu không nhìn thấy biểu tình của quản gia, mà có nhìn thấy cũng không để ý. Sau khi nghe được đại tiểu thư chỉ trích, những bất an trong lòng hắn cuối cùng cũng buông xuống.

Đại tiểu thư chỉ trích hắn bằng từ ngữ bình tĩnh như vậy có thể biết tinh thần của nàng rất ổn định.

Đại tiểu thư chỉ trích hắn mang Minh Ngọc tới, chứ không phải vì hắn tới, cho nên đại tiểu thư cần và cũng tán đồng việc hắn trở về.

Đại tiểu thư nói, không ai có thể bảo đảm vạn vô nhất nhất, nói cách khác, sự việc sẽ có vạn nhất.

Lần này Đại tiểu thư thật sự đã xảy ra việc.

Nguyên Cát không hề kinh hoảng, tinh thần yên ổn, bước chân càng thêm trầm ổn. Người hầu cận của Lý Phụng An chưa bao giờ sợ phiền phức, chỉ sợ có việc không biết mà thôi.

---------------------

 10. Tổ tôn hòa thuận vui vẻ.

Người bên ngoài đã tan đi, Lý Minh Lâu cũng bắt đầu dùng cơm sáng. Lúc này, sau khi đồ ăn được đưa tới, Kim Kết đã ngăn tất cả mọi người ở ngoài hành lang không cho vào phòng, mà khi chia thức ăn cũng một mình nàng làm.

Nàng hạ quyết tâm bảo vệ thật tốt đại tiểu thư, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy vết thương của đại tiểu thư.

Lý Minh Lâu nhìn Kim Kết đang bận rộn, nàng đã không nhớ lúc mình 13 tuổi có hạ nhân nào đáng tin ở Lý gia hay không.

Bởi vì nàng chưa từng quan tâm hay để ý đến những việc như này, lúc phụ thân còn sống, nàng không cần. Lúc phụ thân không còn, ở Hạng gia phủ Thái Nguyên cũng không cần. Nàng chưa từng gặp phải việc khó khăn gì, cũng không biết cái gì là gọi phiền não, mọi thứ đều hài lòng thuận ý, xuôi gió xuôi nước cho đến khi chết.

Lý Minh Lâu cười cười.

"Tiểu thư." Kim Kết đứng bên cạnh nhắc nhở.

Lý Minh Lâu hồi thần ngồi xuống bàn, duỗi tay tháo một lớp vải quấn trên mặt để dễ bề ăn cơm, Kim Kết cúi đầu lui ra, đứng ngoài cửa thủ vệ.

Bên người Lý Minh Lâu có hai dạng hạ nhân, một là người theo tới từ Kiếm Nam, hai là do Lý gia phân công tới, Kim Kết thuộc dạng thứ hai.

Thoạt nhìn bề ngoài Lý Minh Lâu là một cô nương kiêu căng xa xỉ, nhưng khi tiếp xúc mới biết tính tình nàng không hề ngang ngược kiêu ngạo. Điều bọn hạ nhân phải làm là chăm sóc tốt cho nàng, chơi cùng nàng, bất luận là người của Kiếm Nam hay là Lý gia, làm được việc này cũng không khó.

Lý Minh Lâu không bao giờ chia hạ nhân bên người là mới hay cũ là xa hay gần, bởi vì nàng không cần phải để ý, người nào không tốt thì đổi một người là được, nàng không thiếu người, cũng không cần phải tín nhiệm ai. Nàng là con gái của Lý Phụng An, điều người khác phải làm là khiến nàng vừa lòng, khiến Lý Phụng An vừa lòng.

Nhưng hiện tại Lý Phụng An đã không còn nữa.

Đứa trẻ không có cha mẹ giống như cọng cỏ dại. Kim Kết đã từng nếm trải. Sau khi cha mẹ nàng chết, người trong tộc đã bá chiếm nhà ở và đất đai nhà nàng, còn nói dối là để lạc mất nàng, nhưng thật ra là bán cho người mô giới, cũng may nàng bị bán vào Lý gia.

Kim Kết vừa cảnh giác lại vừa ưu thương nhìn bốn phía, bên ngoài viện, bọn nha đầu đang đứng chờ sai phái, nhưng không hề yên lặng như mấy ngày trước đây, có tiếng nói truyện khe khẽ truyền vào, còn có đám vú già đi qua đi lại, ngẫu nhiên sẽ lớn gan ngó vào bên trong nhìn xung quanh.

Ở vùng khỉ ho cò gáy, điêu dân còn ăn thịt uống máu người không thèm nháy mắt, mà trong đại trạch nhà giàu cũng không phải toàn đều là người thiện lương.

Huống chi hai tỷ đệ Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc đang tọa ủng không phải là căn nhà cũ nát hay một mẩu đất cằn.

....

....

Đại trạch Lý gia rất lớn, bốn huynh đệ dòng chính đều có sân viện riêng, mà bọn nhỏ trong nhà cũng nhiều. Lý lão phu nhân muốn đối xử bình đẳng cho nên không phân biệt cháu trai hay cháu gái đều phân chia mỗi người một sân ở gần nhau. Khi chưa thành thân thì những chi phí ăn mặc đi lại, đọc sách đều do bà chi ra.

Khi Lý Phụng Thường mang Lý Minh Ngọc tới thì phòng của bà đã chen đầy, con dâu, cháu trai, cháu gái, chắt trai chắt gái đều ở.

Vì chuyện của Lý Minh Lâu cho nên thường thường Lý lão phu nhân ngày đêm không được an ổn, nhóm con cháu cũng ưu sầu không thôi, ngày ngày hầu hạ trước mặt.

"Tâm can của ta ơi." Lý lão phu nhân ôm lấy Lý Minh Ngọc khóc lớn, vỗ vỗ vai hắn:

"Có dọa con sợ hay không."

Lý Minh Ngọc ỷ trong ngực bà, duỗi tay vỗ vỗ vai lưng bà:

"Cũng dọa hư tổ mẫu đúng không."

Tả thị bước lên, khuyên nhủ:

"Hiện giờ đã bình an về nhà rồi, mẫu thân và Ngọc Ca nhi đừng khóc nữa, Ngọc ca nhi còn chưa ăn cơm mà?"

Nghe thấy hắn còn chưa ăn cơm, Lý lão phu nhân vội ngừng khóc hô:

"Tại sao còn chưa ăn cơm?"

Lý Minh Ngọc nói:

"Nửa đêm hôm qua cháu mới tới, nói chuyện với tỷ tỷ nên ngủ muộn, tỉnh cũng muộn, vừa mới dậy."

Lý lão phu nhân không chờ hắn nói xong đã gọi người dọn cơm.

"Ngọc ca nhi đói lả rồi nhỉ." Tả thị vừa hỏi vừa cùng hai chị em dâu tự mình bày biện đồ ăn.

"Lúc trước, cháu không cảm thấy đói." Minh Ngọc nói xong, duỗi tay xoa xoa bụng, ngượng ngùng nói thêm:

"Hiện tại đúng là có chút đói bụng."

"Lúc trước là cháu không rảnh để lo lắng chuyện đó." Tam phu nhân Vương thị ôn nhu nói:

"Giờ thả lỏng rồi, không cần lo những chuyện khác nữa."

"Đâu chỉ không đói bụng, cũng không buồn ngủ đúng không." Tứ phu nhân Lâm thị cúi người đoan trang cúi xuống nhìn mặt của Lý Minh Ngọc:

"Nhìn xem này, đáy mắt toàn quầng thâm."

Lý Minh Ngọc nhìn về phía Lý lão phu nhân nói:

"Tổ mẫu cũng đói lả rồi, mắt tổ mẫu cũng đỏ ửng nữa."

Lý lão phu nhân lại duỗi tay ôm hắn rơi lệ một lần nữa.

Tả thị dịu dàng nói:

"Hiện tại, mọi chuyện đã tốt hơn, còn ở nhà của mình, không cần lo lắng nữa, nên ăn ngon ngủ kỹ thôi."

Lý Minh Hoa đứng ở bên cửa sổ đi ra vài bước, gọi tên một nha đầu, thấp giọng hỏi mấy câu. Sau đó đi đến bên người Lý lão phu nhân nói:

"Tổ mẫu, bên đại tiểu thư đã dùng cơm rồi, còn ăn nhiều hơn hôm qua 2 chén cơm đấy, chúng ta cũng đói lả, mọi người đều đói lả."

Lý Minh Kỳ mỉm cười, yên lặng không mở lời.

Lý Minh Nhiễm gật gật đầu nói:

"Tổ mẫu, cháu cũng đói bụng."

Mấy tiểu cô nương vừa mở miệng thì cả phòng trở nên náo nhiệt oanh thanh yến ngữ, Lý lão phu nhân vừa chảy nước mắt vừa cười:

"Được rồi, được rồi, đều đói bụng, đều ngồi xuống ăn cơm đi." Bà nói.

Đám cháu trai cháu gái, chắt trai chắt gái đều ngồi cùng một bàn với bà, còn 3 cô con dâu thì không cần phải hầu hạ nên đã ra gian ngoài ăn cơm.

"Thật không biết Ngọc ca nhi lại có thể nói như vậy." Vương thị tủm tỉm nói: "Trước kia về nhà luôn chỉ đi theo sau Tiên Nhi, không nói cũng không cười."

Đó là bởi vì hắn không cần nói chuyện. Có Lý Phụng An, hắn có nói hay không cũng giống nhau, bởi vì đã có người nói hộ hắn.

"Ngọc ca nhi còn nhỏ nhưng là con trai của đại ca. Giờ đại ca không còn nữa, đứa nhỏ phải khởi động lại gia nghiệp." Lý thị nói: "Phải làm người lớn rồi, cũng hiểu chuyện hơn."

Tả thị quay đầu nhìn vào buồng trong, thấy hắn đang nâng bát lên muốn thêm cơm, Lý lão phu nhân vui mừng thúc giục bọn nha đầu lấy cơm cho hắn.

"Ăn từ từ, còn rất nhiều." Bà lau lau hạt cơm trên khóe miệng của hắn, hỏi:

"Chuyện tỷ tỷ của cháu là như thế nào vậy? là người của Hạng gia bất kính với con bé hay sao?"

Lý Minh Ngọc nuốt miếng cơm đang ở trong miệng xuống, lắc đầu:

"Không phải."

Người trong nhà lẫn ngoài nhà đều dựng lỗ tai lên nghe, chuyện vì sao Lý Minh Lâu lại đột nhiên mất tích đã ở trong đầu họ bồi hồi nhiều ngày nay, có vài giả thuyết đã được đưa ra, hiện tại họ có biết được đáp án hay không?

"Tỷ tỷ nhớ nhà thôi." Lý Minh Ngọc nhẹ nhàng nói, cũng không cảm thấy chuyện này có gì là nghiêm trọng.

Nhớ nhà ...

Chỉ đơn giản như vậy?

Lý Minh Ngọc cầm muỗng múc một thìa cơm to.

"Tỷ ấy sợ hãi."

Sợ hãi?

"Thật ra, cháu cũng sợ hãi." Lý Minh Ngọc nắm chặt cái muỗng, cúi đầu, thanh âm rầu rĩ.

"Cha đã không còn nữa, tỷ tỷ cũng phải đi xa, một mình cháu ở Kiếm Nam ... cháu ... cháu cũng muốn chạy..."

Lý lão phu nhân ôm chặt hắn vào lòng, khóc lớn, 3 cô con dâu cũng vội vàng buông bát cơm chưa kịp ăn, đi vào khuyên giải, an ủi.

Lúc này, Lý lão phu nhân không dễ dàng khuyên giải như trước, bà gọi cả 3 đứa con trai của mình là Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu, Lý Phụng Cảnh mắng một trận.

"Năm nay Tiên nhi mới 13 tuổi, Ngọc ca nhi mới 10 tuổi, vẫn chỉ là đứa nhỏ, một đứa bị ném tới phủ Thái Nguyên gả chồng, một đứa bị ném tới Kiếm Nam đạo. Bọn nhỏ đã không còn cha nữa, mấy người là thúc thúc có phải cũng chết hết rồi hay không."

"Bọn nhỏ không đi đâu hết nữa, cứ ở nhà lại cái nhà này thôi, ta xem ai dám đuổi bọn nhỏ ra ngoài."

...

Khi bóng đêm buông xuống, Lý Phụng Thường mới có thể về phòng tạm nghỉ. Tuy rằng hôm nay vẫn là một ngày rối ren như cũ, không ăn được cũng không ngủ được, nhưng so với mấy ngày trước, tinh thần hắn càng tốt hơn.

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Nhớ nhà cho nên trốn về?" Lý Phụng Thường nhíu mày. "Chuyện này thì có gì mà không thể nói ra?"

Tả thị cười cười:

"Đúng là chuyện này không phải không thể nói, nhưng phải xem là nói với ai, Tiên nhi đâu có thân cận với chúng ta."

Lý Phụng Thường không thích nghe điều này, hắn nói:

"Đều là người một nhà sao lại thân hay không thân?"

Tả thị thay đổi cách nói:

"Đúng là hai đứa nhỏ không thân cận với chúng ta, bởi vì từ nhỏ không ở bên nhau, trẻ nhỏ mà, đều sợ người lạ."

Điều này thì Lý Phụng Thường không phản bác.

"Cho nên đứa nhỏ kia đi được nửa đường thì sợ hãi, muốn trở về nhưng lại không dám nói. Mặc kệ là Hạng gia hay chúng ta, nàng không tin hai bên sẽ chịu nghe nàng nói, cho nên dứt khoát tự mình trộm chạy đi." Tả thị nói tiếp:

"Không nghĩ rằng gặp phải đá rơi đất lở, thiếu chút đã bị đè chết, càng sợ hãi hơn, cho nên đã lạc đường."

Lý Minh Lâu chưa từng ra cửa một mình, mà xa phu Phương Nhị kia lại là người từ Kiếm Nam đến, không biết đường đi lối lại cho nên lạc đường là điều bình thường. Lý Phụng Thường gật gật đầu, chuyện này coi như đã được giải thích, hơn nữa tất cả đều đã là quá khứ, không còn quan trọng nữa.

"Thì ra là thế, như vậy cũng tốt, bị dọa như vậy cũng sẽ thân cận hơn với người trong nhà." Hắn nói. "Nhưng mà, hai đứa nhỏ không thể ở lại được."

Thân cận và ở lại là hai việc khác nhau.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro