Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cún

~ Chúng ta học cùng trường. ~
-----

"Chị Hà, khu vực bên đó đã dọn dẹp xong rồi? Cũng gần tám rưỡi rồi nhân viên thời vụ chắc sắp đến nơi."

"Hả, biết rồi, chị cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, nhân viên thời vụ lần này đang học đại học."

Hà Kỳ đang bận rộn thu dọn đồ chơi của trẻ em. Cô ấy vừa mới bị điều đến khu vực này và đã làm việc ở đây ba năm.

Khu vui chơi có rất nhiều người lớn và trẻ nhỏ. Có lúc thì vui vẻ kiếm tiền, nhiều lúc thì bận rộn đến chóng mặt.

Nhân viên chính thức bận không đến được, người phụ trách liền đưa ra quyết định, để sinh viên của trường đại học gần đây đến làm thêm.

Hà Kỳ không hệ để tâm chuyện này.

"Một đám sinh viên chưa ra ngoài xã hội." Hà Kỳ tức giận, "Ai lại chịu đến đây làm? Vất vả lại không có thu hoạch gì, người lần trước đến thì rõ lười, không thể không ghét cho được."

Hà Kỳ không hiểu, trẻ con thì đáng yêu, ở chung với bọn nhóc trong một khoảng thời gian dài như vậy thì có mấy ai chịu đựng được.

Vừa muốn hoàn thành tốt công việc vừa muốn làm hài lòng khách hàng, còn phải đối mặt với con cái của họ, bọn họ nghĩ công việc này rất thoải mái? Một đám bị đả kích rồi rời đi với vẻ mặt đau khổ, không biết là ai chăm sóc ai.

Hà Kỳ bĩu môi, đối với lời khuyên giải này cô từ chối cho ý kiến.

"Thật ngại quá, hôm nay em đến làm thêm ạ." Một giọng nói trong trẻo.

Hà Kỳ ngẩng đầu, thấy một nữ sinh với khuôn mặt xinh xắn, mặc áo sơ mi và quần bò, bên ngoài khoác một chiếc áo bành tô màu sắc đơn giản.

Cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp. Đôi mắt quyến rũ động lòng người, mọi hành động đều lộ rõ dáng vẻ tao nhã. Cho dù là đeo trang sức nhẹ nhàng, cũng giống như tiên nữ.

Dù gì Hà Kỳ cũng là nhân viên lâu năm ở đây, gặp qua rất nhiều khách hàng, các cô gái trẻ tuổi lại không ít.

Nhưng xinh đẹp đến mức này......... nên nói như nào đây, cũng không gặp qua nhiều người.

"Cô, cô chính là sinh viên làm thêm hôm nay?" Hà Kỳ ngẩn ngơ rồi hỏi.

Đối với cô gái trẻ này mà nói, có phải lúc trước cô đã tạo nghiệp gì không, bất giác giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Đúng, em chính là sinh viên làm thêm hôm nay." Cô gái trẻ tươi cười nói, "Em tên Kiều Miên, đây là thẻ sinh viên của em."

"A, a...... là em à." Hà Kỳ có chút hoảng hồn, cầm lấy thẻ sinh viên của Kiều Miên còn không dám tin.

Ảnh chụp trên thẻ sinh viên so với người thật cũng không khác là mấy. Học trường đại học gần với đại học S nổi tiếng, Hà Kỳ biết ngôi trường này, trong nước đều thuộc hạng nhất.

Hà Kỳ chợt nhớ đến bản thân liền nói đùa với mọi người -- "Thẻ sinh viên chính là một chiếc gương chiếu yêu, yêu ma quỷ quái gì đó đều sẽ hiện nguyên hình."

Với cô gái đứng trước mặt, thẻ sinh viên hay chứng minh thư gì đó, cũng chỉ là ảnh chụp bình thường mà thôi.

"Em cần phải làm những gì ạ? Em có nên thay quần áo trước không ạ?" mắt thấy chị nhân viên trước mặt hơi thất thần, Kiều Miên chủ động hỏi.

Hà Kỳ lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Không có gì, chỉ là trông coi đám trẻ con, đừng để bọn trẻ đi ra ngoài, ở đây có đồng phục, em lại đây thay đi..."

Kiều Miên nhận lấy chiếc áo thun mà cô ấy đưa, "Em đã từng làm một công việc giống như thế này, nên chị không cần lo cho em đâu."

"Em đã từng làm công việc như thế này?" Hà Kỳ kinh ngạc, nhìn mặt Kiều Miên một lúc sau lại tiêu sái, "Nhìn không ra đấy..."

Lương ở khu vui chơi trẻ em cũng không cao, làm một ngày cũng chỉ được 100 tệ. Hà Kỳ nghĩ mãi không ra, dựa vào vẻ ngoài của Kiều Miên, cô có thể chọn bất cứ công việc làm thêm khác, không riêng gì công việc này.

"Vâng, em thích loại công việc part-time như vậy." Kiều Miên không nói thêm câu nào, nhanh chóng thay áo, buộc tóc lên, trông rất hoạt bát và giàu kinh nghiệm.

Những đứa trẻ đã dần dần tiến vào khu vui chơi, một số có cha mẹ đi cùng, số còn lại thì ở ngoài chờ.

Kiều Miên cởi giày, đứng ở lối vào, xem các bạn nhỏ có mang theo đồ vật gì vào không, tiện thể thu vé vào cửa giúp bọn họ.

Hà Kỳ thấy cô đang làm rất tốt.

Như là trời sinh có khả năng tương tác tốt vậy, đối với đám trẻ con cần phải có kiên nhẫn, còn có thể ngồi xuống trò chuyện với các bạn nhỏ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, khiến người ta không thể tức giận được.

Công việc ở khu vui chơi trẻ em đúng là có hơi vất vả. Đám trẻ tiến vào sân chơi, Kiều Miên cũng đứng ở bên trong để duy trì trật tự.

Thỉnh thoảng lại đi xem xem, Kiều Miên vất vả tách hai bạn nhỏ đang giành đồ chơi của nhau.

Cô đang nghĩ, có nên đi uống ngụm nước không, đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Kiều Miên lần theo nơi phát ra âm thanh mà đi đến.

Là một bé trai, cũng không lớn lắm, tầm sáu bảy tuổi, đôi mắt to tròn, tiếng khóc rung trời.

Một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt cậu bé.

Anh rất cao so với cậu bé, lúc này cũng không ngồi xuống an ủi cậu bé, đứng đấy đưa lưng về phía Kiều Miên.

Kiều Miên nhíu mày, đi đến trước mặt cậu bé.

Cô chưa nói gì, cũng không chú ý đến chàng trai đang đứng bên cạnh, lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu bé.

Cậu bé này và những đứa trẻ khác không giống nhau, bị Kiều Miên cầm tay cũng không kháng cự. Dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu.

Tóc và con ngươi đều màu nâu sáng, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm, ngũ quan giống như một bức tượng được điêu khắc tinh xảo.

Kiều Miên ngồi xuống trước mặt cậu bé, ánh mắt cong lên. "Bạn nhỏ, không khóc nữa, em tên là gì?"

Cậu bé dụi mắt, không biết có phải do lời nói của Kiều Miên hay không liền từ từ nín khóc.

Kiều Miên nói tiếp. "Em vừa mới đến đúng không, không khóc nữa nha. Có muốn chơi cái gì đó không? Chị chơi cùng em nhé?"

Cậu bé được Kiều Miên lau khô nước mắt, ngước mặt nhìn cô.

Một lúc sau, cậu bé lắc đầu rồi mỉm cười với cô.

"Cảm ơn chị, em, em tên Lục Lập Trì." Cậu bew túm chặt tay áo của Kiều Miên, "Chị gái ơi, chị thật xinh đẹp."

Kiều Miên rất thích trẻ con, nghe thấy cậu bé nói liền cười rồi xoa đầu cậu bé. "Nhóc cũng rất đáng yêu. Vừa nãy sao em lại khóc? Nói chị nghe có được không?"

Lục Lập Trì do dự một lúc, lắc đầu, vụng về chuyển chủ đề, kéo tay áo Kiều Miên. "Chị gái ơi, em, em muốn chơi cái kia."

"Được, chị dẫn em qua đó chơi." Cô rất kiên nhẫn với cậu bé, Kiều Miên cũng không hỏi lại lần nữa.

Cậu nhóc không nhúc nhích, chần chừ nhìn sang bên cạnh, nói nhỏ, "Chị ơi, em đi với anh trai của em......"

Cậu bé cầu xin Kiều Miên giúp đỡ lại rụt rè nhìn sang người bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Lúc nãy khi Lục Lập Trì khóc là nhìn thấy phụ huynh? Kiều Miên nhíu mày.

".....Khụ."

Kiều Miên ngẩng đầu, còn chưa nói câu nào, có chút bất ngờ.

Lúc nãy cô không để ý, bây giờ mới nhìn rõ vị "phụ huynh" đi cùng cậu bé.

Đầu tóc như tổ quạ, mặc áo thể thao tay dài và quần dài, đeo kính đen che hết nửa khuôn mặt.

Dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, tối tăm lại cứng nhắc.

Anh nhìn Kiều Miên, không nói gì chỉ ho một tiếng.

Gen của gia đình này ........ Một lời khó nói hết.

Kiều Miên nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, cậu bé giống một hoàng tử bé, lại nhìn người vừa tự xưng là anh trai kia.

Đây........ không phải là con buôn đấy chứ? Bọn buôn người sẽ không đem một đứa trẻ đến nơi như thế này? Thật sự là người một nhà sao?

Không biết có phải là ánh mắt nghi ngờ của cô quá rõ ràng, anh bị cô nhìn chằm chằm có chút khó chịu.

"Tôi....." Anh ho một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi biết cô. Chúng ta học cùng trường."

Anh mở miệng, giọng nói rất dễ nghe. Như là suối sâu, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Anh đứng trước mặt cô, do dự nói, "Cô học ở đại học S? Tôi cũng vậy. Tôi tên Lục Lập Xuyên."

Lục Lập Xuyên, Lục Lập Trì. Thật sự anh em ruột.

Cô không có ấn tượng gì với cái tên này, Kiều Miên cũng không nói nhiều.

"Hả, bạn học. Chào cậu, tôi tên Kiều Miên." Cô đối với người nọ biết sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Kiều Miên ở trường cũng có không ít người đến bắt chuyện, được người ta biết cũng không có gì lạ.

Cô muốn biết vì sao anh lại có thái độ như vậy với Lục Lập Trì, thở dài. "Tôi dẫn em ấy đi chơi, cậu bé vẫn muốn ầm ĩ, đây là lần đầu tiên cậu dẫn em ấy tới đây à?"

Lục Lập Xuyên lắc đầu, không nói thêm, "Không phải. Đây là lần đầu tiên em ấy đến đây....... tôi cùng cô đi."

Kiều Miên hiểu ý anh.

Lục Lập Trì lần đầu tiên đến khu vui chơi, chắc là do không quen, nên mới khóc.

Hướng nội, không giỏi nói chuyện. Kiều Miên âm thầm cho anh Lục đây một thuộc tính, giải quyết anh cũng không khó.

Trên thực tế, cô cũng không giỏi giao tiếp. Cũng chỉ có đám trẻ con.......

"Lục Lập Trì, chúng ta đi chơi cái kia." Kiều Miên xoa đầu và dắt cậu bé đi, "Đi nào, chị dắt em đi."

Lục Lập Trì nắm tay cô, khôn ngoan gật đầu, "Dạ, chị ơi chúng ta cùng đi chơi."

Có Kiều Miên chơi cùng, tiểu tử kia rất nhanh hứng thú hơn hẳn. Kiều Miên chơi cùng cậu bé một lúc, nhìn thấy tình hình có chuyển biến tốt, sẽ đi xem những đứa trẻ khác.

Lục Lập Trì không cho cô đi, kéo tay Kiều Miên, cô đi đến đâu, cậu bé liền theo đến đó.

Kiều Miên căn bản còn muốn cậu bé tự mình chơi, lại phát hiện đứa trẻ này có trí tuệ và nhân duyên tốt, những đứa trẻ đang khóc ầm ĩ cũng bị cậu bé làm cho nín khóc.

Một đám trẻ con vô cùng náo nhiệt đang chơi đùa, áp lực cũng bớt đi phần nào.

Đây là lần đầu tiên Kiều Miên nhìn thấy Lục Lập Trì lãnh đạo bọn trẻ.

Cô lắc đầu cảm thán, "Lục Lập Trì thật lợi hại, nhỏ như vậy....."

"Em ấy vẫn luôn thích như vậy." Bên cạnh vang lên âm thanh.

Kiều Miên nghiêng đầu, thấy anh trai Lục vẫn còn đứng bên cạnh cô, cúi đầu xem điện thoại.

Điện thoại của Lục Lập Xuyên như vô tình để nghiêng ra, màn hình đối diện với cô, chỉ cần nhướng mắt là có thể thấy được nội dung trên điện thoại.

Nhìn lén điện thoại người khác như vậy là không hay, Kiều Miên nhìn lướt qua muốn thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy hình ảnh trên màn hình.

"Cái này....... Game đấu bài Yugioh? Cậu cũng chơi trò này sao?" Kiều Miên nhìn màn hình điện thoại của anh, có chút bất ngờ.

Game đấu bài Yugioh là một trò chơi steam nhiều nhân vật chính. Trò chơi được tạo ra một cách hoàn mỹ, độ khen ngợi cao, nhưng người chơi lại không nhiều.

"Ừ." Lục Lập Xuyên thu hồi điện thoại, nói rất ít.

Anh ngẩng đầu, mái tóc rối bù che đi con ngươi đen nhánh. "Trò chơi không tệ, tôi vừa lên vòng oẳn tù tì."
------------

☆ Chú thích

(1) 临时工: nhân viên thời vụ, bán thời gian, part-time

(2) Nhân dân tệ (chữ Hán giản thể: 人民币, bính âm: rénmínbì, viết tắt theo quy ước quốc tế là RMB) là tên gọi chính thức của đơn vị tiền tệ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (nhưng không sử dụng chính thức ở Hong Kong và Macau). Đơn vị đếm của đồng tiền này là nguyên/viên (sử dụng hàng ngày: 元-nguyên; phồn thể: 圓-viên; giản thể: 圆-viên; phát âm: yuan) (tiền giấy), giác (角, jiao) hoặc phân (分, fen) (tiền kim loại). Một nguyên bằng mười giác. Một giác lại bằng mười phân. Trên mặt tờ tiền là chân dung chủ tịch Mao Trạch Đông.

(3) 卡恩特鲁斯 [Kǎ ēn tè lǔ sī] - Yugioh Trading Card: game đấu bài Yugioh là một trò chơi bài sưu tầm của Nhật Bản được phát triển và phát hành bởi Konami.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro