Chương 307-Lời mời tham dự cuộc thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Đề Tử càng đáng thương, kể từ ba năm trước sau khi xảy ra sự việc kia, nàng căn bản liền tuyệt giao với nhà bếp, mà chỗ này của hắn lại không có bếp điện từ, nếu không Tiểu Đề Tử còn có thể giúp hắn chút ít.
Dù sao thì, mệnh của hắn chính là khổ.
Chỉ có một nam nhân đang bận rộn, bận đến một tiếng rưỡi sau mới làm xong bữa tối cho ba người, hai nữ nhân cuối cùng mới thương tiếc đi qua giúp đỡ.
Toàn thân mồ hôi cuối cùng cũng bày xong, ba người ngồi vào bàn.
Đường Vực Tân thân là chủ nhà, đầu tiên cầm lên ly nước ép hoa quả, cười nói: "Ly này là chúc mừng Tiểu Đề Tử xuất viện, chúng ta cạn ly."
Minh Nhược Sơ: "Cạn ly!"
Ôn Đề Nhi cười nhẹ, "Cảm ơn!"
Uống xong nước ép, bữa tối chính thức bắt đầu.
Minh Nhược Sơ đợi không được nói:" Chị Đề Nhi, bây giờ em sẽ nói việc đó, chính là em và anh Vực Tân đã bắt đầu hẹn hò rồi."
Ôn Đề Nhi nhẹ nâng ly, nhìn về cặp đôi nam tài nữ tú này, "Chị không có gì đặc biệt muốn nói, chỉ có một câu, nhất định phải thật thật hạnh phúc."
"Hi hi" Minh Nhược Sơ hi hi cười, hiểu ý nâng ly.
Đường Vực Tân cũng cầm ly đụng vào, một mặt nghiêm túc nói: "Anh lấy danh nghĩa của cô nhi viện Xuân Nha phát thề, anh nhất định sẽ không phụ lòng Nhược Sơ."
Xuân Nha chính là một phần quan trọng của hắn, đoạn tình cảm này, hắn nhất định sẽ vô cùng xem trọng và bảo vệ.
Minh Nhược Sơ đột nhiên nghiêng người đến, đôi môi anh đào mềm mại nhẹ hôn vào mặt hắn, "Anh Vực Tân, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này."
Đợi đã....
Ôn Đề Nhi cảm thấy, câu nói này có chút kỳ lạ?
Minh Nhược Sơ đem đầu nhỏ dựa vào trong ngực Đường Vực Tân, sau đó mới nói với Ôn Đề Nhi:" Mục tiêu của em rõ ràng hơn, đó chính là ngủ với anh Vực Tân, đợi ngày nào đó em đã ngủ được với anh ấy, em sẽ nói với chị Đề Nhi."
Ôn Đề Nhi:.....
Nữ nhân bây giờ, thật đáng sợ a.
Đường Vực Tân nhíu nhíu mày, cuối đầu nhìn vào gương mặt đầy xuân sắc của nữ nhân, "Muốn ngủ với anh? Tối nay liền cho em ngủ?"
"Thật không?" Đôi mắt của Minh Nhược Sơ thiếu chút nữa chứa đầy ngọn lửa.
Đường Vực Tân nâng tay, nhẹ cốc vào đầu nàng, "Đương nhiên là giả, đợi em đủ 18 tuổi lại nghĩ tới, thành thật một chút cho anh."
"Cái gì chứ, người ta còn một tháng nữa liền 18 tuổi rồi có được hay không."
"Chưa thành niên chính là chưa thành niên, giả vờ cũng không che giấu được."
"Chị Đề Nhi, anh Vực Tân ức hiếp em!"
Minh Nhược Sơ lập tức tìm người cáo trạng.
Ôn Đề Nhi che trán, nàng cứ tưởng rằng Nhược Sơ đứa nhỏ này đã thành niên, hoá ra em ấy vẫn chưa 18 tuổi.
Không thể không nói, nha đầu này trưởng thành rất sớm.
"Cái đó, các người ngược cẩu thật lợi hại, tôi ăn xong liền đi...." Ôn Đề Nhi lảng tráng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Minh Nhược Sơ tức giận hừ hừ trừng Đường Vực Tân, "Anh Vực Tân, anh chọc chị Đề Nhi không vui rồi!"
Đường Vực Tân: "....."
Người ngồi trong nhà, hoạ từ trời rơi xuống.
Minh Nhược Sơ đột nhiên nghĩ ra điều gì, đem đề tài chuyển hướng, "Đúng rồi, chị Đề Nhi, tháng sau có một cuộc thi tìm kiếm tài năng, gọi là Ngôi Sao Rực Rỡ, cuộc thi này rất vui, toàn quá trình mang mặt nạ, người thua phải đem mặt nạ tháo xuống, em quyết định muốn tham gia cuộc thi này, chị muốn cùng em không?"
Đôi mắt Ôn Đề Nhi nhìn nàng một cái, "Chị đối với cuộc thi này không có hứng thú."
Minh Nhược Sơ không từ bỏ khuyên nhủ, "Chị Đề Nhi, em muốn tìm một người cùng em tham gia, dù sao tới lúc đó tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, sẽ không có người nhận ra chúng ta, chị liền cùng với em đi mà."
Ôn Đề Nhi cười nhẹ, "Với loại tài năng như chị, sợ rằng vòng đầu cũng không qua nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro