Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên Anh đã gọi điện thoại sang hỏi thăm, thành
tích của anh trai cực kì tốt, nhưng Bùi Nhiên vẫn
không thể tưởng tượng được việc xin thị thực xuất
ngoại lại là một cửa ải khó qua đến thế. Vì sao
mọi người đều có thể dễ dàng được cấp, nhưng
đến lượt anh trai, các ban ngành có liên quan hết
lần này tới lần khác đều trả lời nước đôi là chưa
cấp được.
Bùi Nhiên đi tìm Quyên Tử, thảo luận xem sao mọi
chuyện sao lại thành ra thế này, Quyên Tử cũng
rất kinh ngạc, Phương Mặc danh chính ngôn thuận
xuất ngoại, không phải chỉ là làm thủ tục xin thị
thực thôi à, sao lại kéo dài lâu đến vậy?
Lắc lắc đầu, cô cũng không hiểu chuyện này là thế
nào nữa.
Mơ màng đi ra khỏi cổng chợ, đã gần mười giờ rồi.
Cô có thói quen đi chợ muộn, rau dưa vẫn thế
nhưng khi mua sẽ rẻ hơn được chút ít.
Vẫn mặc một chiếc áo dạ màu trắng kem, má tô
chút phấn càng thêm mềm mại, nhưng cô vốn
không rảnh để chú ý đến vẻ đẹp của mình, mờ mịt
đứng trước biển quảng cáo, lòng trống rỗng, mất
mát nhiều thứ như vậy, cô không rõ bản than mình
cuối cùng sẽ có được thứ gì đây.
Đôi mắt An Thần Vũ khép hờ, giống như ác báo
đang đánh giá con mồi, khóe môi âm trầm nhếch
lên cười như không cười, lại như hơi gợn sóng,
khiến người ta cảm thấy như có một sự uy hiếp
vô hình nào đó. Mở cửa kính xe ra, ánh mắt anh
không hề cố kỵ mà lạnh lùng chiếu thẳng vào cơ
thể của Bùi Nhiên.
Dường như cũng cảm giác được một ánh mắt sắc
bén đang nhìn mình, Bùi Nhiên mờ mịt ngước mắt
lên, người đàn ông quen thuộc kia đang ngồi trong
xe Porsche màu đen đăm chiêu chăm chú nhìn
mình. Không biết anh đã ngồi đó nhìn bao lâu rồi?
Khóe miệng gã đàn ông thoáng hiện ra vẻ khinh
thường, chế nhạo, nhưng lại vô cùng trấn định.
Theo bản năng, Bùi Nhiên thu hồi tầm mắt, cô giả
vờ như chưa phát hiện ra điều gì, bàn tay nhỏ bé
gắt gao nắm chặt giỏ đựng đồ ăn rồi bước đi thật
nhanh.
Đương nhiên bước chân cô không thể nào nhanh
hơn xe được, vừa mới đi không đến năm mươi mét,
chiếc Porsche đã vượt lên phía trước cô, đầu xe
chuyển động, giống như một con thú hoang đang
vận sức chờ phát động, chắn ngang lối, Bùi Nhiên
dừng chân lại.
"Mấy ngày hôm nay thật là tốt nhỉ, trông thoải
mái lắm." An Thần Vũ châm chọc.
Được Phương Mặc làm cho thoải mái à.
Ngước cằm lên, cô không biết nên trả lời thế nào,
chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh.
Xe từ từ khởi động, dừng ở ven đường. An Thần
Vũ thản nhiên bước xuống xe , anh ăn mặc vô
cùng thời trang, mái tóc dày và đen, đôi môi mỏng
màu đỏ nhếch lên không nói.Giày ống kiểu cao bồi
làm bằng da cừu, áo len màu đỏ đen có cổ chữ V
đi kèm khăn quàng cổ ca rô màu đen, khí chất
tuyệt đỉnh tương xứng với dáng người hoàn mỹ,
hào quang trên người tỏa ra bốn phía, làm cho mọi
thứ xung quanh đều có vẻ ảm đạm, không chút
ánh sáng.
Lúc này đã bắt đầu có nhiều người đi đường liên
tiếp quay đầu lại, kinh ngạc vì vẻ đẹp của anh,
nhưng anh chẳng thèm để ý, vẫn tỏ ra khinh
thường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt
của Bùi Nhiên.
"Chuyện thị thực. . . . . . Là anh làm, đúng
không?" Bùi Nhiên âm thanh thật khó hiểu.
"Thì sao?"
Rút bao diêm ra rồi chậm rãi quẹt lửa, ánh mắt sắc
lạnh của An Thần Vũ làm cho cô run cả sống
lưng.
"Vì sao phải làm như vậy? Rốt cuộc hai anh em tôi
đã đắc tội gì với anh, anh muốn cái gì thì có cái
đó, ngay cả tôi cũng. . . ." Thanh âm của cô mang
theo một chút nghẹn ngào, đau xót trong hơi gió
lạnh.
Cô nghe thấy rõ ràng một tiếng 'hừ' lạnh, An Thần
Vũ cất bước đi tới, ngay cả không khí cũng trở nên
áp lực. Bả vai cô trĩu xuống vì bị một bàn tay to
lớn đè lên, hương vị nam tính quen thuộc bay tới,
Bùi Nhiên chỉ nghe thấy anh ghé sát vào tai mình,
'dịu dàng' nói: "Vì sao à? Bởi vì tôi ăn no, không
có việc gì làm nên muốn đùa bỡn cô, hiểu chưa?"
"Anh muốn hại tôi thế nào thì tùy anh, nhưng anh
không thể làm hại đến Phương Mặc." Cô chỉ là
một cái bình đã hỏng, muốn đối xử thế nào cũng
được, nhưng anh trai là người vô tội.
"A ~"
"Tha cho anh ấy, được không?" Cứng đối đầu với
cứng là vô dụng, cô nén giận, hèn mọn cầu xin.
Vì Phương Mặc, Bùi Nhiên thà rằng ti tiện đến
không đáng một đồng. Sắc mặt An Thần Vũ không
chút thay đổi, dựa vào tính kiêu ngạo của anh,
chắc chắn sẽ không biểu hiện ra là mình đang
ghen tị với Phương Mặc, cũng tuyệt đối không thể
làm cho người ta phát hiện ra điểm này, càng nghĩ
như vậy, anh lại càng tức giận.
"Buông tha cậu ta ư?" An Thần Vũ vươn ngón trỏ
được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, nhẹ nhàng cọ cọ
vào hai má Bùi Nhiên, nhẹ nhàng, "Em thaytôi tha
cho cậu ta."
Hôm nay anh đến là vì muốn làm cô thấy nhục
nhã sao. . . . . .
Bả vai bị An Thần Vũ nắm chặt không khống chế
được mà khẽ run rẩy, Bùi Nhiên vẫn không muốn
bỏ lỡ một cơ hội nào, cô hèn mọn cầu xin, "Anh
tha cho anh ấy, đêm nay tôi là của anh, anh muốn
thế nào. . . . cũng được." Cô rất muốn tát ngay
vào mặt mình mấy cái, tại sao lại phải ti tiện đến
thế? Bởi vì bần cùng, mà hèn mọn như vậy được
ư?
Quả nhiên, An Thần Vũ bắt đầu nở nụ cười, cười
nhạo đến chói tai, bỗng dưng, đôi mắt lộ rõ sự
khinh miệt: "Cô đúng là biết lợi dụng ưu thế trời
ban cho mình thật đấy nhỉ, có phải cô thường
xuyên mê hoặc đàn ông như thế không, khiến bọn
đàn ông làm việc cho cô?"
". . . . . ."
Không thể phủ nhận, những lời nói gai góc ấy
khiến lòng cô thấy đau , Bùi Nhiên muốn nói điều
gì đó xong lại thôi, kinh ngạc đứng yên tại chỗ,
mặc anh nhục nhã. Thái độ tạm thời nhân nhượng
vì lợi ích toàn cục đó chẳng những không làm cho
sự ghen ghét trong nội tâm An Thần Vũ giảm bớt,
mà ngược lại càng thêm phẫn nộ hơn.
Không có chỗ nào để phát tiết, anh giật lấy giỏ
đựng đồ ăn của Bùi Nhiên, ném xuống đất, còn đá
một cái.
"Loại rau dưa rẻ mạt này, ngay cả chó của tôi còn
không thèm ăn nữa là. Cô thà sống những ngày
như thế, thà rằng tự hạ nhục mình cũng vẫn muốn
ở bên Phương Mặc sao, ha ha, rốt cuộc thì cậu ta
tốt ở chỗ nào, có phải kĩ thuật ở phương diện nào
đó mạnh hơn tôi không hả? Cô nói thử xem, để tôi
còn cố gắng học hỏi."
Những loại rau này rõ ràng là đồ tốt, tuy giá của
nó rẻ, nhưng dinh dưỡng cũng đâu có thiếu, rất
nhiều người đều ăn nó, không phải vẫn sống tốt
đó sao. Bùi Nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào
giỏ đồ ăn bị An Thần Vũ đá vào, cô muốn nhặt
chúng lên, nhưng hai vai lại bị anh giữ chặt, không
thể nhúc nhích.
"Trả lời tôi, có phải kỹ thuật của cậu ta tốt hơn
tôi không?"
". . . . . ."
"Nói chuyện."
"Xin anh. . . . Đừng như thế nữa có được không,
anh muốn sỉ nhục thì sỉ nhục một mình tôi đi." Cô
bi ai nhìn anh.
"Được, vậy tôi sẽ sỉ nhục chỉ mình cô." Anh gật
đầu.
An Thần Vũ đưa cô về hoa viên Khải Mỹ, để cô
tắm rửa thay quần áo, ăn mặc xinh đẹp.
Nhân lúc thay quần áo, cô nhắn tin là đêm nay sẽ
không về nhà cho Phương Mặc, sau đó lại gọi điện
thoại cho Quyên Tử.
"Quyên Tử, nếu Phương Mặc gọi điện thoại hỏi
cậu, cậu hãy nói với anh ấy, đêm nay tớ ngủ ở
chỗ cậu nhé. Đừng hỏi tớ vì sao, tớ cũng khó mở
miệng lắm. Chỉ là. . . . . Trừ cậu ra, tớ không nghĩ
ra ai còn có thể giúp được tớ việc này, tớ sẽ cố
gắng bảo vệ bản thân, mong cậu cũng giúp tớ bảo
vệ anh trai một lần, cám ơn. . . . "
"Bùi Nhiên, cậu. . . ." Quyên Tử kinh hãi, Bùi
Nhiên tắt máy rồi.
Dựa theo sự phân phó của An Thần Vũ, Bùi Nhiên
mặc âu phục cổ trễ màu đen hiệu Chanel, từ trong
ra ngoài đều là hàng hiệu, làm nổi bật cơ thể hoàn
hảo, thắt lưng thắt cao và cổ áo trễ làm cho thân
trên của cô càng thêm xinh đẹp. Cho tới bây giờ,
cô chưa từng mặc loại quần áo nào hở hang đến
thế, nhưng lại giả vờ như không có việc gì nhìn
vào gương rồi tự an ủi bản thân. Một giọt lệ đột
nhiên bất cẩn rơi xuống, Bùi Nhiên vội vàng dùng
nước máy lau sạch.
An Thần Vũ vừa lòng chăm chú nhìn cô trong
gương, ánh mắt lơ lửng bồi hồi, thậm chí yết hầu
cũng nhộn nhạo.
Rụt rè, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô
chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc anh đánh giá, bỗng
nhiên cảm thấy trên cổ hơi mát lạnh, cô hơi hơi
giương mắt, một chiếc vòng bạch kim đang đeo
trên cổ mình, An Thần Vũ bình tĩnh cài khuy.
"Cơ thể thật nóng bỏng, hẳn nên để cho châu báu
thay nó chia sẻ một chút tầm mắt."
Hai gò má của Bùi Nhiên thoáng ửng đỏ, cái miệng
nhỏ nhắn mấp máy, khí sắc tái nhợt.
Cô biết chuyện gì sắp xảy ra, bất lực nhắm hai mắt
lại, mặc anh kéo đi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cuối
cùng, Bùi Nhiên khóc, không chịu nổi nhiều kích
thích như vậy, cô yếu ớt bám chặt lấy khuỷu tay
của anh, nước mắt rơi như mưa.
Anh thích cô cầu xin tha thứ, cô liền cầu xin tha
thứ, dù sao tự tôn của cô đã sớm bị giẫm nát
thành từng mảnh nhỏ. Việc duy nhất mà cô có khả
năng làm lúc này chính là kéo dài hơi tàn để bảo
vệ người đàn ông mà cô yêu nhất. . . .
. . . . . .
Vào tắm rửa sạch sẽ, hy vọng xa vời rằng đau đớn
nhục nhã cũng sẽ trôi theo, cô vô cùng mệt mỏi,
như thể là vừa chạy ma-ra-tông vậy, chân như tê
dại, bước đến chiếc giường lớn trống rỗng ngủ mê
man. Khi mở mắt ra, trời đã tối rồi.
Trong lòng vừa động, Bùi Nhiên tập tễnh bò lên, đi
chân trần đến trước cửa sổ sát đất, lặng lặng nhìn
chăm chú những ánh đèn thắp sáng rực rỡ, như
vui vẻ, như nước chảy, đây là một thành phố
không ngủ, mọi người dùng nụ cười để che dấu sự
tối tăm, sẽ không ai chú ý đến một góc hèn mọn
này có hay không một con thú bị thương.
Người con gái đang đứng bên cửa sổ sát đất, thân
ảnh tinh tế, còn mặc áo ngủ của đàn ông, có vẻ
như không thể nắm giữ được, cơ hồ sắp biến mất.
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, xúc giác dường như tê
đi, như thủy tinh trong suốt vô hình, Bùi Nhiên đột
nhiên nhớ đến trước đây anh trai thường đạp xe
đưa cô đi qua những con đường lấp lánh như thế,
không khỏi có chút thất thần, trong đôi mắt ảm
đạm dần dần hiện lên tia sáng nhỏ.
Cô đang suy nghĩ gì mà vẫn đứng yên ở trước cửa
sổ.
An Thần Vũ khoanh tay, im lặng tựa vào cửa, chăm
chú nhìn cô gái đang đắm chìm trong hồi ức. . . .
Đứng mãi cũng sẽ mệt, chậm rãi xoay người, đôi
mắt lại đối diện với con ngươi đen sâu không thấy
đáy của An Thần Vũ, Bùi Nhiên không thể không
lui về phía sau mấy bước, che dấu cảm xúc vô
cùng tốt.
Sắc mặt cô tái nhợt, yếu ớt.
"Đi theo tôi."
An Thần Vũ lạnh lùng xoay người, sự ngạo mạn
không ai bì nổi. Anh biết nhất định thú cưng đáng
yêu kia sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
Trên bàn ăn bày một vài món, điều này làm cho
Bùi Nhiên nhớ tới suốt cả ngày nay cô vẫn chưa
ăn gì. Năng lượng vì vận động đã bị tiêu hao quá
nhiều, thậm chí chỉ đi bình thường cũng thấy bắt
đầu phát sốt.
"Còn chờ tôi đút cho nữa à?" An Thần Vũ dựa lưng
vào ghế, hai chân bắt chéo, ngữ khí ôn hòa, tùy
tay cầm lấy một cái bật lửa ở trên bàn, khép khép
mở mở đùa bỡn.
". . . . . ."
Trên bàn có sa lát trứng cá muối và bò bít tết, cô
chưa dùng cơm tây bao giờ nên không biết sử
dụng dao và nĩa như thế nào, bèn cầm lấy một
mẩu bánh mì, vừa ăn vừa nuốt vào bụng, yết hầu
đau xót, thì ra lúc trước cô đã khóc quá nhiều, cổ
họng sưng lên rồi.
Bang, chén nước bên cạnh cô bị giật lấy, An Thần
Vũ nghiêm mặt lạnh lùng rót cho cô một ly nước,
có lẽ đây là lần đầu tiên anh rót nước cho người
khác. Đôi mắt hung ác nham hiểm chú ý tới bàn
tay nhỏ bé cầm ly nước của Bùi Nhiên nhẹ nhàng
run rẩy, trong lòng cứng lại, có một cảm giác
không nói nên lời, nội tâm lại càng thêm căm tức.
. . . .
Sự ghen ghét có thể bao phủ lý trí của một con
người.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đoạn video đó, anh
muốn giết người vô cùng.
Rõ ràng giữ lấy cô là chuyện vô cùng dễ dàng, tựa
như ngày hôm nay, hung hăng giẫm đạp, cho dù
cô có muôn vàn không muốn, còn không phải
khúm núm đón ý nói hùa? Nhưng cứ tra tấn cô
như vậy, anh sẽ vui vẻ sao? Thỏa mãn sao? Vì sao
càng ngày lại càng thấy trống rỗng. . . . . .
Nhìn Bùi Nhiên ăn bánh mì với uống nước, An
Thần Vũ đoán cô không biết dùng đồ tây, bèn kéo
đĩa bò bít tết đến trước mặt mình, tay trái lấy nĩa
đè lên, tay phải dùng dao cắt thành những miếng
vừa phải, rồi đưa cho Bùi Nhiên.
Tùy tay lấy một đôi đũa đặt trước mặt cô, An Thần
Vũ giống như không kiên nhẫn nói, "Dùng đũa."
Nhất định là anh điên rồi, mới có thể cắt bò bít tết
giúp người ta, còn thay cô suy nghĩ đến việc nên
dùng một đôi đũa.
Dưới sự ép buộc của An Thần Vũ, Bùi Nhiên từ từ
ăn hết những món ăn đó, mặc kệ nó có vị gì, hoàn
toàn không chú ý, chỉ máy móc lấp đầy bụng, cô
chính là muốn sống . . . . Tất cả vì còn phải nghĩ
cho Phương Mặc.
"Chuyện thị thực. . . ." Mạo hiểm để bị tra tấn một
lần nữa, cô sợ hãi mở miệng.
"Cô nghĩ cứ đi chơi với tôi một chút là có thể yêu
cầu tôi làm chuyện này chuyện nọ sao?" Anh
khinh thường cười lạnh.
"Vậy anh muốn thế nào mới có thể?" Thanh âm
của cô rất nhẹ.
"Hầu hạ để tôi vui vẻ, tôi có lẽ sẽ xem xét."
". . . . . ."
Bình tĩnh đứng lên khỏi chỗ ngồi, An Thần Vũ lập
tức đi đến ban công, mở máy chạy bộ, thông qua
vận động để xua tan lửa giận trong lòng.
Bê bát đĩa vào phòng bếp, Bùi Nhiên nghĩ, chúng
bẩn quá, nên rửa sạch sẽ. Mắt nhấp nháy nhìn
chằm chằm vòi nước, vẻ quen thuộc này khiến
một cảm giác choáng váng đánh úp cô, làm cô lảo
đảo ngã xuống sàn nhà, dựa người vào tường.
Cơn sốc cũng không dài, khoảng hơn mười phút
sau, Bùi Nhiên lại từ từ khôi phục tri giác, rên rỉ
đứng lên, tiếp tục rửa bát đĩa.
Mộ Dung Hàn Việt gọi điện thoại tới, kêu An Thần
Vũ đến khách sạn Khải Mỹ uống rượu, tuyên bố
rằng có một đại mỹ nữ thần bí sắp 'lên sàn', hơn
nữa mỹ nữ người ta chỉ tên nói họ là muốn nhìn
thấy anh.
Mỹ nữ với xấu nữ gì chứ, An Thần Vũ không có
hứng thú, hình ảnh của Bùi Nhiên đột nhiên thoáng
hiện trong óc, vật nhỏ luôn làm cho anh tâm thần
không yên này. . . Anh lập tức trầm giọng nói,
"Được, tôi đi."
Vì một phép thử thật buồn cười, anh cư nhiên đáp
ứng rồi. An Thần Vũ cảm thấy mình thật nhàm
chán, tự nhiên lại muốn xem Bùi Nhiên liệu có
ghen không? Ra vẻ cô ước gì có một đám mỹ nữ
quấn quýt lấy anh mới tốt.
Rửa có mấy cái đĩa thôi mà cũng lâu đến vậy sao,
An Thần Vũ lo lắng, bèn tự mình đi phòng bếp
nhìn xem.
Bùi Nhiên dựa vào tủ bát bóng loáng thở dốc, nghe
thấy tiếng bước chân, toàn thân bỗng cứng đờ,
chậm rãi xoay người nhìn anh, sắc mặt tái nhợt
của cô khiến An Thần Vũ ngẩn ra.
"Em thấy trong người không thoải mái à?"
"Không, không có." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, lấy
lòng gã đàn ông đã hủy hoại cuộc đời mình.
"Em vào thay bộ nào đẹp một chút, đi ra ngoài
uống rượu với tôi."
"Vâng." Cô xoa xoa tay, giống như một người máy
biết nghe lời.
Bất kể cỡ nào dày vò, cô vẫn có thể giả vờ vui vẻ,
trốn trong phòng thay quần áo gọi điện thoại cho
Phương Mặc, nói với anh trai, cô cùng Quyên Tử
có rất nhiều chuyện phải tán gẫu, đêm nay sẽ
không về nhà.
Chuyện của con gái Phương Mặc cũng không
muốn quản nhiều, chỉ cần không có hoạt động gì
nguy hiểm, anh luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng
Bùi Nhiên.
An Thần Vũ đứng ở ngoài cửa thúc giục cô thay
nhanh lên, hơn nữa anh còn nghiêm lệnh cấm cô
không được mặc quần áo hở hang.
Cứ nghĩ đến cảnh những thằng đàn ông khác nhìn
chằm chằm vào bộ ngực 34C của Bùi Nhiên, là cả
người An Thần Vũ lại thấy không thoải mái, trước
đây anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, ngược
lại còn rất thích bạn gái mình mặc quần áo quyến
rũ một chút.
Còn bây giờ, rốt cuộc là anh làm sao vậy?
Đi đến trước cửa, An Thần Vũ dừng lại, cẩn thận
đánh giá quần áo của cô, thậm chí còn thuận tay
đem khăn quàng cổ của cô quấn thêm một vòng
mới yên tâm đẩy cửa đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro