Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥Edit: Thaomilk

-

Bị một cơn mưa hôn làm tỉnh giấc, Bùi Nhiên mở mắt ra, đồng hồ báo thức chỉ tám giờ đúng. Đầu có chút choáng váng, bỗng nhiên nghĩ ra buổi sáng An Thần Vũ còn có một hội nghị rất quan trọng, phải ăn bữa sáng.

'A'

Bả vai bị cánh tay của hắn đè lên, không ngồi dậy được, không hiểu là bị chèn đã bao lâu rồi, Bùi Nhiên hoàn toàn không biết gì cả, đêm qua hắn có chút thô lỗ, nàng cảm thấy mệt chết đi được.

"Em dậy làm bữa sáng."

Làm như không nghe thấy lời Bùi Nhiên nói, An Thần Vũ giống con mèo Ba Tư, từ sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng nàng, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn lên vành tai nàng, "Đêm qua đã khiến em mệt muốn chết rồi, ngủ thêm một lát nữa đi."

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người có sự chiếm hữu rất lớn, Bùi Nhiên yên lặng nằm xuống, nghĩ thử xem từ ngày đó đến giờ còn chuyện gì hắn muốn làm mà chưa thực hiện được.

Ba năm qua, nàng đã sớm quen với sự độc tài của hắn, mà đối diện với nó nàng chỉ luôn im lặng như nước.

Có lẽ người đàn ông này đã sớm không muốn ngủ nữa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng.

Mặc dù trên danh nghĩa cả hai đã là vợ chồng chung sống với nhau được ba năm, nhưng Bùi Nhiên không bao giờ chủ động, chỉ kháng cự rồi im lặng chịu đựng, thân thể bị xâm phạm dần dần thích ứng với nhu cầu lúc nào cũng tràn đầy của hắn.

Vừa mới phân tâm, Bùi Nhiên bỗng dưng rụt vai lại, bên cạnh lập tức truyền đến tiếng cười to đầy giễu cợt của An Thần Vũ, hắn cười rộ lên trông thật đẹp, giống như một đứa trẻ vô tâm vô tính.

"Bà xã, em vẫn giống như trước đây, luôn sợ nhột như vậy." Tiếng nói khàn khàn của hắn giống con dã thú đã được ăn no, vòng tay lại không đàng hoàng lười nhát đặt bên cạnh nàng.

Bùi Nhiên khẽ nhíu mày, may mắn là nàng đưa lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy.

Đối với sinh hoạt cá nhân luôn không kiềm chế được của An Thần Vũ, nàng ít nhiều vẫn là có chút hiểu biết, cho dù không muốn biết, tiêu đề trên các tạp chí lớn nhỏ cũng sẽ đăng.

Tối qua, An Thần Vũ cùng người đẹp tân tiền nhiệm chủ biên tập đến dùng bữa tối tại một nhà hàng Pháp, trong lúc lái xe lên đỉnh núi ngắm cảnh hóng gió, thư kí Lục Nghệ đã thông báo cho Bùi Nhiên đêm nay không cần chờ An tổng về nhà ăn cơm.

Buông điện thoại xuống, Bùi Nhiên tiếp tục sấy tóc, đồng hồ báo thức chỉ tám giờ đúng.

Mười một giờ, An Thần Vũ đã trở lại, hắn nhìn thân hình bé nhỏ đang cuộn chăn trên giường, mặt không chút thay đổi liền thong dong bước vào toilet.

Bùi Nhiên nửa tỉnh nửa mơ ngửi thấy mùi hương nước hoa còn thoang thoảng của phụ nữ theo An Thần Vũ vào toilet dần dần hòa tan trong không khí.

Chỉ chốc lát phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, tiếng nước chảy thật lâu, làm cho Bùi Nhiên vốn thích sự yên tĩnh không thể nào yên lặng đi vào giấc ngủ, hắn còn không đóng cửa phòng tắm. Kỳ thật nàng muốn nói cho An Thần Vũ không nhất thiết phải tắm lâu như vậy, hương vị nước hoa của phụ nữ chỉ cần đơn giản rửa xà phòng là có thể hết mùi.

Người đàn ông tắm rửa sạch sẽ xong, tự sấy tóc, trên người mặc áo ngủ màu trắng, hắn tùy tiện bật chiếc đèn ngủ có ánh sáng dịu nhẹ được thiết kế rất có ý tưởng lên, sau đó tự nhiên vươn tay chạm vào người nàng.

Nàng không thích bị quấy rầy, Bùi Nhiên lặng lẽ trở mình, không phải đêm nay hắn đã rong chơi cùng người đàn bà khác suốt mấy tiếng đồng hồ rồi sao, sao lại còn muốn?

"Bà xã, đã lâu rồi chúng ta không trò chuyện, nói chuyện phiếm với anh một chút nhé." Giọng nói dễ nghe đủ để khiến rất nhiều phụ nữ muốn phát điên lên vì nó.

Đây là một loại thương lượng mà cũng có hơi chút giọng điệu lấy lòng, Bùi Nhiên biết với tính cách của An Thần Vũ thì sẽ không bao giờ có hai chữ 'thương lượng', chẳng qua đây là hắn thuận miệng nói mà thôi, động tác ngang ngược của hắn đã sớm tuyên bố: không cho phép ngủ.

........

Tối hôm qua quả thật là mệt chết đi được, hắn không ngừng 'nói chuyện phiếm' với nàng.

Còn đang suy nghĩ về chuyện tối qua thì bị hắn không kiêng nể gì mà bắt quay về với thực tại, Bùi Nhiên không chịu nổi, bực bội cắn cắn gối, bỗng nhiên lấy tay đẩy An Thần Vũ ra. Động tác này xảy ra quá đột nhiên, ngay cả An Thần Vũ cũng thấy sửng sờ.

Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi hơi nhíu lại, như con dã báo.

Bùi Nhiên xấu hổ đứng lên, luống cuống với lấy áo ngủ, "Không còn sớm nữa, em đi làm bữa sáng, anh cũng dậy luôn đi."

Đi vào phòng tắm, kéo màn, mở vòi sen, tẩy rửa sạch sẽ hương vị của hắn....

Chỉ chốc lát sau An Thần Vũ cũng vào theo, bật vòi nước trong bồn rửa mặt lên, hắn thản nhiên đánh răng, rửa mặt, cạo râu, mùi nước cạo râu đặc trưng tràn ngập cả không gian, một loại mùi thơm nam tính quyến rũ.

Bỏ dao cạo râu xuống, hắn lập tức đi về phía Bùi Nhiên, nâng tay lên gõ cánh cửa thủy tinh.

Đối mặt với thái độ có chút điên cuồng của An Thần Vũ, Bùi Nhiên nhất thời kinh ngạc, đứng sững tại chỗ

"Lục Nghệ sẽ đi mua bữa sáng, chúng ta nói chuyện một lát."

"Em đang tắm."

"Ra đây mau." Hắn nói như chém đinh chặt sắt.

"Anh điên sao." Bùi Nhiên không thể tin nổi.

"Cục cưng à, chúng ta có giấy kết hôn." Hắn nở nụ cười nham hiểm, đập mạnh lên cánh cửa kính mờ.

"Bùi Nhiên, anh cảm thấy em đã quên rằng anh là chồng của em. Đừng buộc anh phải phát hỏa, bây giờ Phương Mặc đang không ổn cho lắm, em cũng đừng gây chuyện gì khiến cho tâm trạng anh không tốt, anh mà không thoải mái thì Phương Mặc cũng sẽ không hay ho gì đâu!"

Nói xong hắn đã bước vào.

Một cảm giác thống khổ pha lẫn với nhục nhã ập đến, những tiếng 'ưm' phát ra từ cổ họng Bùi Nhiên, ngón tay thon dài run rẩy che trước ngực, cuối cùng cơ thể không thể chịu nỗi nữa mà ngất đi, trước mắt là một khoảng tối bao trùm.

Bốn năm trước, hắn cũng ở tại phòng tắm, dùng thủ đoạn tương tự, cưỡng bức nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro