Quyển I - Chương 5: Một đường tới Vân Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Một đường tới Vân Nam

"Oa, đúng là non nước hữu tình mà." Lâm Tiếu Nhạc hiện tại đang cực kì phấn khích, cảnh đẹp trước mắt sống hai mươi từ năm trên đời cũng chưa từng thấy qua.

Lãnh Hạo nhìn thấy biểu tình của cô tỏ vẻ chán ghét "Chưa đi thuyền bao giờ sao? Cảnh đẹp ở Vân Nam còn rất nhiều, mới có chút thế này cô đã thích thú?"

Khẽ bĩu môi, cô chỉ là chưa từng tận mắt ngắm nhìn phong cảnh tuyệt mĩ, tên Lãnh Hạo nay lên mặt cái gì?  "Bản cô nương thích thú thì sao? Ngươi có ý kiến?"

Lãnh Hạo hừ một tiếng, quay người đi đến bên Lãnh Sở, ngả đầu lên vai hắn, nhắm mắt. Bực bội trong lòng cô lập tức biến đâu hết.

Hiện tại cô đang trên một chiếc thuyền phi thường phi thường lớn, bốn bề đều là nước, phía xa xa những dãy núi ẩn ẩn hiện hiện.

Nhớ lại tình cảnh đêm qua, Huyền Vũ cùng Nguyệt Ảnh tranh giành Thanh Du, mùi thuốc súng vô cùng nồng đậm, thế mà “tâm điểm” Thanh Du một lời cũng không nói, quay người đi mất. Cô trong lòng thật không hiểu hắn đến hắc điếm làm gì? Sau đó ngay trong đêm bị kéo lên thuyền, một đường ra biển. Cô chỉ biết mình cùng bọn họ đến Vân Nam, còn Vân Nam là đâu, đến đó làm gì cô hoàn toàn không biết.

"Nè, nè, ngẩn ngơ ở đó làm gì, mau vào ăn điểm tâm."

Cô bị tiếng nói làm cho giật mình, quay đầu nhìn, không thấy ai, lại ngước lên trên. Thuyền này vô cùng lớn, xây thành hai tầng lầu, tổng cộng 20 phòng, toàn bộ lầu dưới dành cho nô bộc, còn tầng trên, phòng to nhất đương nhiên của Thanh Du, Huyền Vũ phòng bên cạnh, huynh đệ họ Lãnh chung một phòng, còn cô cố tình chọn phòng xa nhất trên lầu hai, ít nhất lửa đêm gây ra tiếng động sẽ không bị “nhắc nhở”.

Hiện tại, Lãnh Hạo từ trên lầu hai nhìn xuống đầu thuyền nơi cô đứng, gọi lớn. Ban đầu còn tưởng gọi ai, nhưng nhìn xung quanh, có mình cô ở đây, đưa tay tỏ ý đã hiểu, điện thoại nháy thêm vài tấm ảnh sau đó nhanh chóng lên lầu.

Trong phòng Thanh Du, Huyền Vũ đưa tay cầm chén trà, thản nhiên hỏi y "Thanh Du, ngươi thực sự định thu Lâm Tiếu Nhạc kia?"

Thanh Du vẫn một bộ mắt ngơ tai điếc không trả lời. Cùng lúc này cô chạy vào, nhìn thấy bốn mĩ nam đã đông đủ, cũng không giữ hình tượng gì xông đến bên đĩa bánh hoa sen, một tay hai chiếc bỏ vào miệng. Lãnh Hạo cau mày, nữ nhân ở đâu lại không biết xấu hổ như vậy, vừa tùy tiện vừa không ra dáng nữ nhân.

Cô từ hôm qua đến nay chưa có gì bỏ vào bụng, giờ nhìn thấy điểm tâm đương nhiên cao hứng, nhưng đến khi cảm nhận được ánh mắt của bốn nam nhân đều dồn vào mình, cảm giác ngon miệng liền biến mất, miếng bánh còn chưa nuốt hết cũng nghẹn lại "Khụ... khụ... nước, nước. Mau... cho ta... khụ..."

Nước nhanh chóng được đưa tới, cô như gặp được cứu tinh, đưa tay cầm lấy. Quả nhiên ăn uống vẫn nên từ tốn thôi.

***

Tình cảnh bây giờ là gì? Thanh Du cùng Huyền Vũ ngồi, còn cô và huynh đệ họ Lãnh đứng. Không ai nói câu nào, dường như không khí vô cùng cứng ngắc. Liếc mắt đánh giá sắc mặt từng người sau đó vẽ ra một khuân mặt vô cùng vui vẻ ngồi xuống ghế "Các người cũng đã thu ta rồi, có phải nên hiểu nhau hơn không?"

Vẫn là không ai trả lời, cô tiếp tục lên tiếng "Ta cũng kể với các người rồi phải không? Ta tên Lâm Tiếu Nhạc, 24 tuổi, đến từ một không gian khác, ở đó vô cùng hiện đại."

Những lời phía sau, Lãnh Hạo chỉ xem cô thần kinh nói linh tinh, nhưng Thanh Du y lại khác. Ánh mắt đánh giá cô vô cùng nghiêm túc "Cô 24 tuổi?"

"Phải."

Huyền Vũ bên cạnh cười cười hỏi "Cô đã thành hôn hay chưa? Có mấy hài nhi rồi?"

"Cái gì mà thành hôn, ta còn độc thân nha, ngay cả mối tình sâu đậm vắt vai cũng chưa có."

Lãnh Hạo bên này ngạc nhiên, bề ngoài của cô nhìn đâu cũng không giống nữ nhân 24. Ở Ngạo Long Quốc, nữ nhân 16 đến tuổi gả chồng, 20 tuổi cũng đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nữ nhân cho dù dung mạo xấu đến mấy cũng sẽ tìm cách gả đi, căn bản không có ai 24 vẫn còn ở nhà mẹ, dù có cũng sẽ không dám ra đường. Nhưng Lâm Tiếu Nhạc cô thì hoàn toàn khác, suốt ngày một bộ tung tăng bay nhảy, chẳng giống “gái ế” chút nào.

“ăn cơm thôi, ăn cơm thôi” tiếng nói vô cùng đáng yêu từ đâu phát ra, ánh mât bốn nam nhân lập tức cảnh giác. Cô đưa tay che miệng phì cười "Thật ngại quá, tiếng là từ điện thoại của ta phát ra, nó hết pin rồi."

Lãnh Hạo nghi vấn hỏi "Điện thoại là cái gì? Cô dấu hài tử ở đây sao?"

Từ trong túi lấy ra điện thoại, đặt trên bàn giải thích "Nó chính là điện thoại."

Ánh mắt tất cả đồng loạt dán chặt vào thứ vừa bỏ lên bàn. Nhìn trái nhìn phải cũng không biết nó là gì. Lãnh Hạo vẫn là người tò mò nhất "Cái thừ chữ nhật này là gì, có thể phát ra tiếng nói?"

Cô cười cười, đưa tay ấn nhẹ, màn hình lập tức sáng lên, mở balo lấy ra bộ sạc năng lượng mặt  trời, chạy đến cửa ra vào, hướng nơi có nhiều ánh nắng nhất đặt xuống, kéo dây sạc tới cắm vào điện thoại. Bộ dây sạc này vô cùng tiện lợi, ban đầu mua ủng hộ người bạn, sau đó đi tham quan liền nhét vào balo phòng hờ, thật không nghĩ lại hữu ích như vậy.

Màn hình hiện lên biểu tượng đang sạc, hình nền điện thoại là hình chụp cô ngồi dưới bóng cây, mặc áo phông rộng quần soóc, hai mắt khẽ nhắm, đầu dựa vào thân cây, một bộ vô cùng bình thản.

Bộ dạng này được Thanh Du y thu hết vào mắt, quả thật cô không phải mĩ nhân khuynh thành gì, nhưng đường nét khuân mặt lại vô cùng thanh tú.

Nhìn thấy bốn nam nhân nghiêm túc theo dõi điện thoại, cô không khỏi tự ảo tưởng đem chính mình biến thành cô giáo lên tiếng chỉ dấn "Thứ nhỏ này vô cùng tiện lợi, có thể nghe nhạc, ghi âm, quay video clip, chụp ảnh, còn có thể giải trí."

***

Hăng say giải thích một hồi, bốn nam nhân cuối cùng cũng nắm rõ vài phần cách dùng, cô cũng không có ý dấu diếm những thứ này, đằng nào về sau sẽ theo người ở đây, sớm cho bọn họ biết cũng không mất má gì.

Liếc mắt thấy bốn nam nhân không còn đề phòng, cô bắt đầu dò hỏi "Thật ra, ta biết các người vẫn không tin tưởng ta thật sự, nhưng đã cùng nhau hợp tác thì nên thẳng thắn nói chuyện. Ta không dấu diếm gì hết, giờ các người có thể nói cho ta biết, rốt cuộc các người là ai hay không? Còn có chúng ta là đang đi đâu?"

Thanh Du y ánh mắt hướng về phía cô "Cô rất thông minh, nhưng có một việc ta phải nhắc cô, quan hệ giữa ta và cô không phải hợp tác. Mạng cô do ta cứu về, cũng chính miệng cô cầu ta thu nhận, cô hiện tại chỉ là thủ hạ của ta, không hơn không kém."

Nhận nhị, nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn a. Cô trong lòng cực kì tức giận, cái gì thủ hạ, con người có quyền tự do nha, y dựa vào đâu nói cô là thủ hạ? Tức giận như vậy nhưng cuối cùng vẫn một bộ tươi cười "Phải, là thủ hạ. Nhưng ít ra, ta cũng phải biết chủ nhân của mình là ai chứ phải không?"

Lanh Sở lúc này lên tiếng "Cô chỉ cần biết Điện hạ là tứ Hoàng tử của Ngạo Long Quốc vậy là được rồi."

"Nhưng chuyện hôm qua, các... "

Ánh mắt Lãnh Sở tối lại "Chuyện của chủ nhân, cô biết càng ít càng sống lâu."

Cô hừ một tiếng, phất tay"Được, không biết thì không biết."

Không gian một lần nữa trầm lại, cô đưa tay ấn nhẹ vào điện thoại, tiếng nhạc liền bât đầu.

Chuối đã xanh lá
Anh đào cũng đã hồng
Năm tháng trôi mau, chớp mắt hóa thành bươm bướm
Bỏ lại người nơi đảo xa...

Sóng ngầm nổi lên,
Đàn chim di cư ly tán
Có còn nhớ hay chăng bài ca thuở trẻ ấy...

Rượu túy lúy say giữa phồn hoa náo nhiệt
Khóc không nổi chỉ đành mỉm cười
Người hận, ta si đâu cần phải nói
Chuyện phong nguyệt nơi quan ải ấy
Là ta không chịu hiểu mà thôi...
Mái đầu ta đã bạc còn người già đi ở nơi nao...?
Si nhân trong mộng bước qua cát vàng ngàn dặm không vướng bận
Si nhân một đời lưu lạc đến chốn vong xuyên...
Ta ngỡ sau khi tỉnh mộng
Người sẽ xuất hiện ở bờ kia
Nắm chặt tay nhau, cùng đợi hoa đào nở...
[1]”

"Giọng hát thật quá hay rồi." Lãnh Hạo vừa nghe vừa tán thưởng. Cô cao hứng bật cười lại bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lãnh Sở dọa cho tóc gáy dựng đứng. lập tức đưa tay tắt nhạc. Trong lòng không khỏi cười thầm, dấm chua dễ đổ như vậy, Lãnh Sở chính là độc chiếm công a.

Hắng giọng tiếp tục thăm do "Chuyện khác ta không hỏi nữa, nhưng ít ra nên cho ta biết chúng ta đến Vân Nam làm gì chứ?"

Thanh Du nhẹ nhàng buông hai từ "Bắt 'ma'”.

Sau đó cô bị tống ra ngoài, huynh đệ họ Lãnh cũng đi ra, trong phòng chỉ còn lại tà mị, dụ thụ Huyền Vũ và băng sơn, lạnh khốc công Thanh Du.

Xuống đến đầu thuyền cô vui vẻ bắt chuyện cùng Lãnh Hạo. Có một vài việc cô nhất định hỏi được từ người này. "Lãnh Hạo, ngươi có muốn thử trò chơi trong điện thoại không, ta dạy ngươi."

Lãnh Hạo từ lúc nghe cách sử dụng đã vô cùng thích thua, đương nhiên không từ chối. Hai người ngồi cạnh nhau, cô vừa chỉ vừa hỏi hắn "Lãnh Hạo, Vân Nam rốt cuộc là nơi thế nào? Còn có chúng ta đến đó làm gì?"

Lãnh Hạo chăm chú theo dõi màn hình điện thoại, câu trả lời vẫn mang vài tia đùa cợt "Vân Nam là vùng đất vô cùng náo nhiệt, chính là thiên đường nhân gian. Còn có vô số mĩ nhân xinh đẹp, phong cảnh tựa như chốn thần tiên. Lần này đến đó, cô chắc chắn sẽ giúp ích."

Khóe miệng giật giật, quả nhiên Lãnh Hạo này cùng vẻ ngoài hoàn toàn không thể xem thường. Hắn ngoài mặt vô tư tùy tiện, nhưng bên trong lại sắc bén khó lường, một câu cô chắc chắn giúp ích kia bao hàm rất nhiều việc.

Liếc mắt thấy Lãnh Sở phía xa một bộ đằng đằng sát khí, hướng cô nheo mắt, thật không biết nên cười hay nên khóc nữa. Quay sang hỏi Lãnh Hạo "Ngươi và Lãnh Sở kia là huynh đệ chung huyết thống sao?"

Ánh mắt đang dán chặt màn hình lập tức chuyển hướng trừng cô "Ta và đệ ấy không hề chung huyết thống, cô nên từ bỏ ý tiếp cận A Sở đi, đệ ấy là của ta, chỉ có thể cả đời bên ta thôi."

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cô chỉ muốn biết bọn họ có phải huynh đệ luyến hay không, Lãnh Hạo này có cần kích động như vậy? Còn có, cô cố ý tiếp cận Lãnh Sở hồi nào?  Nhưng những lời vừa rồi quá tâm huyết đi, trái tim mong manh của cô phải làm sao?

Đưa điện thoại cho Lãnh Hạo, cùng lúc Lãnh Sở đi về phía cô, khoảng khắc lướt qua, cô nhẹ nhàng buông một câu ‘thích thì mau bày tỏ, đừng suy nghĩ qua nhiều', tuy lời nói ra rất nhỏ, nhưng Lãnh Sở căn bản đều nghe thấy, sắc mặt cũng không hề thay đổi, đến bên Lãnh Hạo.

***

Hai ngày sau thuyền cập bến, ngay từ cảng đã thấy được sự nào nhiệt cùng hưng thịnh của chốn này, cô cùng bốn nam nhân đều lấy thân phận là công tử tiểu thư đi du ngoạn, căn bản không có màn phô trương thân thế tứ Hoàng tử như trong suy nghĩ.

Chọn một khách điếm tốt nhất nghỉ chân, ban ngày dường như không có chuyện gì, nhưng màn đêm vừa buông xuống, Cô lập tức nhận ra, mọi việc từ đây mới bắt đầu.

_∆_∆_

Chú thích:

[1] Bài hát “Vong xuyên - Tiểu Khúc Nhi”

                        _ Hết Chương 5 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro