17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Hữu Thiên có chút buồn bực, sao mà Kim đại thiếu gia mới sáng sớm đã lét lút chạy loạn rồi? Lẽ nào Trịnh Duẫn Hạo còn chưa đem hắn đối phó? Hình như Kim Tuấn Tú kia cũng không có đi theo a! Thế này là có trò hay rồi, nghĩ đến đây Hữu Thiên nhướn mày đi theo Tại Trung. Phút chốc nhìn thấy Tại Trung đi vào một cửa hàng, Hữu Thiên hiếu kỳ ngẩng đầu, thư phòng?

Khóe miệng nâng lên, dùng quạt trong tay chọc chọc vào cằm, Hữu Thiên mở miệng, "Không thể đoán được lại tới nơi này? Ngươi thưởng thức cũng đặc biệt a?". Lẩm bẩm một lát, mở quạt, "Mà thôi mà thôi, để biểu đệ ta làm người tốt, thay ai đó trông 'vợ' mình đi!".

Vào thư phòng, liếc mắt một cái liền thấy người kia, da thịt trắng nõn giờ bị gãi tới đỏ ửng, ai vừa thấy liền hoa mắt, Hữu Thiên cười khổ, "Người này lớn lên thật đúng là đẹp, trách không được Trịnh Duẫn Hạo lại dính vào, ai, thực sự là nghiệt duyên nga!".

Lời nói tuy chứa nhiều oán giận, Phác Hữu Thiên vẫn như cũ cẩn thận nhìn người đi tới đi lui nửa ngày có chút buồn bực, không phải là hẹn hò tình nhân đấy chứ? Chẳng lẽ lại tới mua sách thật? Thật, thật giật mình đi!

Khắc chế không được lòng hiếu kỳ, Phác Hữu Thiên chậm rãi bước tới cạnh Tại Trung, banh tai nghe Kim Tại Trung nói với lão bản.

"Lão bản ta muốn mua sách". Khuôn mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt lão bản.

"Công tử muốn mua sách gì?". Hiếu kỳ nhìn vị khách không giống bình thường, lão bản nhẹ nhàng.

"Ân, chính là". Bứt rứt.

"A? Cái này?". Có chút khó xử nhìn công tử tuấn tú trước mặt, lão bản nhíu mày, "Công tử nói tên, ta có thể tìm a! Nếu không biết tên thì nói qua nội dung cho ta cũng được".

"Ân, không biết tên". Lắc đầu.

"Vậy công tử có nhớ nội dung trong sách không?".

"Không biết, ta chưa có xem qua". Kim Tại Trung thành thật lắc đầu, lát sau hé miệng ngẩng đầu sợ hãi nhìn lão bản, "Ân, chính là, chính là có thật nhiều người xem sách này".

"A? Thật nhiều người xem?". Lão bản có chút kinh ngạc, Hữu Thiên ở phía sau càng giật mình hơn, ["Người này rốt cuộc muốn cái gì a?"].

"Ân, chính là, chính là sách hai ngươi ở cùng một chỗ". Đỏ mặt.

"Hai người?". Tới đây lão bản cuối cùng cũng hiểu vị tiểu công tử tuấn tú này muốn nói cái gì, cười xấu xa, "Công tử thực sự là xấu hổ a, nguyên lai là công tử muốn loại sách này, không nói sớm!". Hào sảng cười cười, lão bản lôi kéo Tại Trung đi vào phòng trong, Tại Trung sợ hãi rút tay về, "Ngươi muốn làm gì?".

Hữu Thiên phía sau rốt cuộc nhịn không được bật cười ha ha, Kim Tại Trung kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, "A, ngươi là biểu đệ của Duẫn Hạo!".

"Ha hả, không ngờ Kim đại thiếu gia còn nhớ rõ tại hạ!". Ánh mắt đào hoa chớp chớp, Hữu Thiên cười phong tình vạn chủng, "Yên tâm đi, lão bản chỉ là mang ngươi đi lấy cái loại sách ngươi muốn thôi, sẽ không làm gì ngươi!".

Nghe Hữu Thiên nói xuôi tai, vẻ mặt liền đỏ hồng, lập tức xấu hổ liếc mắt nhìn Hữu Thiên, nhỏ giọng, "Ta không hiểu những...cái này!".

"Ha hả, không sao không sao, ai mà chả có lần đầu tiên!". Hiểu ý vỗ vai Tại Trung, Hữu Thiên quay đầu nhìn lão bản cười nói, "Chúng ta cùng đi, lão bản không cần để ý!".

"Không việc gì". Phất tay, lão bản hiên nhiên không thèm để ý dẫn hai người vào phòng trong, đem sách bày ra bàn, "Đây...đây mời xem, nếu hài lòng có thể bàn giá".

"Ân, làm phiền!". Khuôn mặt bình tĩnh nhìn lão bản ly khai, Hữu Thiên ngay lập tức bày ra bộ dáng hiếu kỳ, có chút gian tà nhìn Kim Tại Trung, "Nói mau nói mau, Kim đại thiếu gia sao lại đi tìm cái này a? Hắc hắc, biểu ca ta có biết không?".

"Duẫn Hạo không biết, là ta len lén đi ra ngoài". Mắt mở to vô tội không biết lúc này trong lòng Phác Hữu Thiên đang tính toán gì, Tại Trung lấy lòng, "Ngươi không được nói cho Duẫn Hạo nga, ta...ta chỉ muốn hiểu rõ ý tứ của chuyện động phòng thôi".

"A? Cái gì? Ngươi đừng nói với ta Duẫn Hạo đến giờ vẫn còn chưa có ăn...khụ khụ...ý ta là cùng ngươi động phòng?". Cực kỳ hoảng sợ.

"Hắn muốn Tại Trung tự mình tìm hiểu!". Bĩu môi bất mãn.

"Thằng nhóc này đến giờ vẫn còn ra vẻ đạo mạo!". Khinh bỉ bĩu môi, Hữu Thiên chớp mắt, "Hắc hắc, không sao bây giờ học vẫn chưa muộn!".

"Hữu Thiên ngươi sẽ không nói cho Duẫn Hạo chứ?".

"Đương nhiên rồi, quân tử nhất ngôn, ta sẽ giúp!".

"Cảm ơn!".

"Hắc hắc, không cần khách khí". Cười cười giả tạo, có chút đắc ý.

Cúi đầu tìm trong đống sách tìm ra mấy quyển đưa cho Tại Trung, Hữu Thiên cười hả hê, "Ngươi xem mấy...cái này được rồi, những cái khác không thích hợp cho ngươi và Duẫn Hạo, cái này...đây tương đối hợp".

"Nga!". Cúi đầu chăm chú mở sách, lập tức kinh sợ, "Cái này, này....này....đều kỳ quái nga?".

"Thiết, không nên ngạc nhiên như thế, phong độ phong độ, những cái này....chỉ là thường thôi mà!". Làm bộ khinh người.

"A? Hữu Thiên ngươi cái gì cũng biết nga? Thật là lợi hại!". Chớp mắt.

"Khụ khụ...cũng biết chút ít". Chột dạ, xuân cung đồ cũng gặp qua, nhưng mà cái này còn chưa xem qua, nhưng....cái này cũng không ngại lừa gạt người khác.

"Oa! Nguyên lai đây là động phòng a! Trách không được Duẫn Hạo muốn ta tự học, hóa ra là không nói ra lời được a!". Kinh ngạc.

"Khụ khụ, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời".

"Ân, Hữu Thiên ta hỏi ngươi nga?".

"A?".

"Hai người kia, ai là ta a?".

"Phốc". Điên cuồng quạt, Hữu Thiên chột dạ, "Kỳ thực, cái này còn xem nguyện ý của ngươi".

"Ý nguyện của ta? Ta muốn làm người nào cũng được sao?".

"Ách, lý thuyết là vậy, nhưng Duẫn Hạo kia cũng không nói rõ".

"Hai người không giống nhau sao?".

"Đương nhiên rồi, tuy rằng kết quả đều là hưởng thụ, nhưng có một người tương đối...ân tương đối khổ cực!". Khéo léo.

"Người nào tương đối khổ cực a?".

"Ách, người dưới!". Đảo mắt, Hữu Thiên xấu xa cười, "Ha hả, cái người dưới không chỉ khổ mà còn rất đau nga! Kim đại thiếu gia da thịt phấn nộm như thế không nên nằm dưới!".

"Rất đau?". Nghiêng đầu.

"Ân, cực kỳ đau nhức". Ra vẻ chân thành dùng lực gật đầu, Hữu Thiên cười gian tà, [Hắc hắc, ta thật mong được nhìn thấy Duẫn Hạo ca đỡ thắt lưng dựa vào người khác, bộ dáng suy yếu nha!].

"Như vậy a, vậy Tại Trung muốn nằm dưới!".

"Ân, a?". Thiếu chút té lăn xuống đất, Hữu Thiên kinh ngạc trừng lớn mắt, "Ngươi không nhầm chứ, ta vừa mới nói là nằm dưới rất đau a!".

"Đúng vậy, nằm dưới đau nên ta mới muốn nằm dưới, Tại Trung không muốn Duẫn Hạo đau, Tại Trung thương Duẫn Hạo". Gật đầu nghiêm túc trả lời Hữu Thiên.

Nghe Tại Trung nói, Hữu Thiên nghiêm túc thâm tình, phức tạp nhìn cậu, một lúc lâu không nói gì. Tại Trung thấy vậy thì sợ hãi nhỏ giọng, "Hữu Thiên ngươi làm sao vậy? Ta nói sai gì sao?".

Thấy Tại Trung nói Hữu Thiên mới hoàn hồn, cười khổ lắc đầu, "Không có, chỉ là rất bội phục ngươi! Giờ thì ta cũng hiểu vì sao Duẫn Hạo ca chọn ngươi". Cười cười.

"A?". Khó hiểu.

"Ha hả, sau này Hữu Thiên gọi ngươi là Tại Trung ca đi!".

Tuy rằng không hiểu sao Hữu Thiên bỗng nhiên kỳ lạ, nhưng Tại Trung vẫn rất hài lòng, "Ân, ngươi là biểu đệ của Duẫn Hạo đương nhiên cũng là biểu đệ của Tại Trung rồi!".

"Vậy, Tại Trung ca động phòng nhất định phải thuận lợi nga!". Nháy mắt.

"Ân". Nắm chặt cuốn sách trong tay, Tại Trung nghiêm túc gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm