20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công tử có người đưa thư tới, nói là muốn ngài tự mình xem". Một người quỳ xuống cung kính đưa bức thư lên cho Duẫn Hạo, gật đầu chào Tuấn Tú rồi đi ra ngoài. Tuấn Tú một bên nhìn Duẫn Hạo một bên nhìn bức thư trong tay, trong lòng bỗng nhiên lo lắng, hỏi, "Là ai?".

Cúi đầu nhìn thư trong tay, Duẫn Hạo không vội mở, ngược lại khẽ động mình, một lúc lâu ngẩng đầu cười, "Ta nghĩ hẳn là người quen".

Trong mắt Duẫn Hạo hiện ra ánh sáng lạnh lùng, Tuấn Tú căng thẳng, quả nhiên là có chuyện, mở miệng, "Có phải là ca ca ta xảy ra chuyện không?".

"Nếu như là biểu muội Kim gia gửi thư, như vậy ta nghĩ kết quả cũng rõ ràng rồi".

Nghe xong Duẫn Hạo nói, Tuấn Tú cũng không yên lặng nổi nữa, lo lắng bước qua bước lại, "Không xong rồi, ca ca tính tình như vậy khẳng định sẽ bị lừa, Thanh Thanh kia nhất định là không có lòng tốt, chết tiệt, lúc trước không nên để nàng ta ở lại Kim gia, đúng là dẫn sói vào nhà". Nhíu mày.

"Hừ, dẫn sói vào nhà cũng chẳng phải là ngươi, cho nên không cần tự trách". Ngữ khí lạnh lùng, Duẫn Hạo không thèm nói gì nữa mở bức thư trong tay, xem thư một lúc lâu.

Tuấn Tú trong lòng dù có sốt ruột cũng không dám giục Duẫn Hạo, đợi mãi không thấy hắn làm gì mới kiên trì cắn răng nói, "Duẫn Hạo ca, có đúng Thanh Thanh giở trò quỷ không?".

"Ân, nói ta đi núi Kim Lăng".

"Chỗ đó? Nha đầu này rốt cuộc muốn làm gì?". Khó hiểu.

"Làm gì? Ha hả, còn có thể làm gì". Thở dài, Duẫn Hạo xoay người đi tới trước bàn, cầm bút viết một lát, đưa cho Tuấn Tú, "Đem thư giao cho Hữu Thiên, nói hắn làm theo những gì ta nói".

"Ta đi đưa?". Nghi hoặc.

"Ân, việc này ngươi làm ta yên tâm, đem thư xong liền quay về Kim gia nói với cha nương, nói Tại Trung muốn hai người cùng đi ngắm cảnh núi".

"Cha nương? Ngươi muốn...". Do dự, "Rất nguy hiểm, dù sao đem nàng ta bức đến cấp bách khó bảo toàn được nàng ta sẽ làm ra chuyện gì".

"Ta chỉ muốn ngăn mọi chuyện trở nên nguy hiểm hơn, nếu chỉ có Thanh Thanh, ta đâu phải làm vậy, ngươi cũng biết nương rất thích nàng ta, vốn ta cũng bởi vì mặt mũi nương nên mới không ra tay, chỉ là lần này ta sợ muốn đuổi nàng đi cũng không được, dù sao ý xấu cũng nhằm vào Tại Trung, ta sẽ không để Tại Trung gặp bất kỳ nguy hiểm gì". Kiên định.

"Ta hiểu, ngươi nhất định phải cẩn thận".

"Ân, ta biết".

....

Cảnh núi.

Trên núi trơ trọi, xung quanh có vài cái cây không biết tên, xuyên qua đám cây thưa thớt là một cái nhà gỗ.

Lúc này trong phòng, một nam tử đẹp như ngọc đang nằm trên tấm ván gỗ, vẫn đều đều thở, bên cạnh là một nữ tử đoan trang, kiều mị thanh tú nhưng trong mắt tràn đầy hung ác, làm hỏng mất mỹ cảnh.

"Tại Trung ca ca, chờ một lát nữa ngươi sẽ là của ta, Thanh Thanh nhất định sẽ hảo hảo yêu ngươi, cái nam nhân chết tiệt kia ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, một nam tử cư nhiên làm thê tử, thực không biết xấu hổ, chết tiệt, lại còn dám khi dễ Tại Trung ca ca, Tại Trung ca ca là của ta, ta sẽ không để hắn sống". Ánh mắt điên cuồng thoáng hiện, đáng tiếc không có ai đáp lại.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, một nam nhân cao to lực lưỡng quay vào phòng nói với nữ nhân kia, "Tên kia ở bên ngoài, làm gì bây giờ?".

"Để hắn vào". Đáy mắt hiểm độc, Thanh Thanh nhếch miệng.

Chỉ lát sau, Trịnh Duẫn Hạo bị người đẩy mạnh vào trong nhà, miếng vải đen buộc trên mắt được cởi xuống, Duẫn Hạo không thích ứng khẽ híp mắt, đến lúc thích ứng được ánh sáng bắt đầu nhìn quanh phòng. Thấy Thanh Thanh khoanh tay trước ngực cười nhạt. Duẫn Hạo mỉm cười, "Thanh Thanh ngươi gọi ta tới đây có chuyện gì sao?".

"Hừ, Trịnh Duẫn Hạo ở đây ít giả bộ đi, ngươi biết ta muốn làm gì!".

"Ta đây không biết!". Khóe mắt làm bộ vô ý nhìn Tại Trung nằm yên phía sau Thanh Thanh, trong mắt hiện lên một tia sốt ruột.

"Hừ, ta phải làm phu nhân Kim đại thiếu gia, cho nên cái tên nam nhân không biết xấu hổ nhà ngươi mau chóng biến khỏi Kim gia cho ta, bằng không ta cũng không đảm bảo ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đuổi ngươi khỏi Kim gia đâu".

"Ta nhớ rõ người phải đi là ngươi a, giờ nói với ta cái này có tính là phô trương quá không?". Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Thanh Thanh, Duẫn Hạo vẻ mặt vô tội.

Cũng không chịu nổi vẻ thản nhiên của Duẫn Hạo nữa, Thanh Thanh vung tay lên, người bên cạnh đem Duẫn Hạo trói chặt lại. Nữ tử lạnh lùng cười, "Phô trương! Ta giờ để cho ngươi biết rốt cuộc là ai phô trương! Ta ghét ngươi, ngay từ lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã thấy ghét ngươi, bởi vì ngươi chiếm lấy người trong lòng ta, những thứ vốn thuộc về ta, nhưng tất cả đều kết thúc rồi, ta sẽ làm cho mọi thứ quay trở lại quỹ đạo vốn có".

"Quỹ đạo? Quỹ đạo cái gì? Kim gia chính là cưới hỏi ta đàng hoàng, nếu thế sao lúc trước ngươi không đến mà giành lấy cái vị trí thiếu phu nhân Kim gia đi! Hiện tại tất cả đã xong xuôi ngươi lại tới tranh giành, là ai cho ngươi cái dũng khí và lòng tin vậy?".

"Hừ, khi đó ta còn chưa gặp qua Tại Trung ca ca, giờ gặp rồi hắn là của ta".

"Ha hả, ngươi thích Tại Trung sao? Thích hắn vì cái gì? Người khác đều nói hắn là đồ ngốc, ngươi thích một kẻ ngốc sao?".

"Không cho phép ngươi nói Tại Trung vậy, ta thích hắn, thích tất cả thuộc về hắn".

"Ha hả, hắn là đồ ngốc a, không có gì sai, nếu hắn không ngốc sao lại để ngươi lừa tới đây để ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi nói ngươi thích tất cả thuộc về hắn, ta xem ra là tất cả những thứ của Kim gia đi. Ngươi là con của tiểu thiếp, trong nhà địa vị thấp hèn, không ai chú ý tới ngươi, đến tuổi thành thân ngươi cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp ti tiện, ngươi không muốn, cho nên mới nghĩ đến biểu ca bà con xa này, ta nghĩ ngươi muốn chính là Tuấn Tú chứ không phải Tại Trung đi!".

Nghe Duẫn Hạo nói, Thanh Thanh vẻ mặt hiểm độc, oán hận trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, "Ngươi rốt cuộc biết gì về ta?".

"Ta biết về ngươi so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn đấy". Bình tĩnh.

"Nếu vậy xem ra ta cũng không cần lưu tình". Thanh Thanh cười dữ tợn, hướng về tên cao lớn kia nói, "Hảo hảo giáo huấn hắn, ta muốn cho hắn biết chọc ta sẽ phải trả giá như thế nào".

"Ngươi là người chi tiền, ngươi nói gì thì là cái đó!". Đại hán nhún vai, vươn tay lôi Duẫn Hạo đập xuống đất, cười nhạo, "Thực đúng là đồ thư sinh, nhu nhược".

Có chút chật vật ngã trên mặt đất, Trịnh Duẫn Hạo cũng không nổi giận, tự tiếu phi tiếu nhìn Thanh Thanh, chớp mắt, "Có vẻ như trước đây ngươi cũng đối đãi với tỷ tỷ của ngươi như thế này đi!".

Khiếp sợ mở to hai mắt, Thanh Thanh không tin nổi nhìn Duẫn Hạo, "Ngươi rốt cuộc biết gì về ta?".

Duẫn Hạo chậm rãi đứng lên, ngữ khí thản nhiên, "Ta đã nói ta biết nhiều hơn ngươi tưởng". Thở sâu, xẹt qua bên người Thanh Thanh, "Cho nên đừng tưởng rằng ngươi đã nắm giữ được tất cả".

Ôm lấy Tại Trung, Duẫn Hạo hướng phía ngoài bước đi, đại hán có chút khó hiểu nhìn nữ nhân đứng bất động, nhíu mày, "Uy, có muốn ngăn bọn họ lại không?".

Câu nói làm Thanh Thanh hoàn hồn, nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang đi ra ngoài, lo lắng hét to, "Nhanh nhanh đem bọn họ ngăn lại, không được để hắn mang Tại Trung ca ca đi, đem Trịnh Duẫn Hạo bắt lại".

Cười lạnh một tiếng, Duẫn Hạo không hề ngừng động tác, thở dài đem người trong lòng buông xuống, vươn tay ở trên người Tại Trung ấn một cái, lập tức đứng lên, "Ta là một thư sinh trói gà không chặt, hai ngươi sợ cái gì!".

Thanh Thanh trong lòng bất an, nhìn Duẫn Hạo quả thực nhu nhược nhưng lại cảm giác bị nhìn như con mồi, kiềm chế bực dọc, Thanh Thanh quay đầu nói với đại hán, "Đem hắn bắt lại, tùy ngươi xử. Ngươi không biết chứ, tên này thế nhưng so với tiểu quan trong thành còn tốt hơn đấy".

Bên này Duẫn Hạo nghe mấy lời ô uế của nữ nhân kia không phản ứng gì. Cửa gỗ bị người đá văng ra, người ngoài cửa trừng to mắt nhìn, Thanh Thanh ngây người. Phác Hữu Thiên vẻ mặt tức giận, "Chết tiệt, cư nhiên dám dùng biện pháp này với Duẫn Hạo ca, ta diệt ngươi!". Đại hán chưa kịp phản ứng liền bị Hữu Thiên đánh cho lăn ra đất, Tuấn Tú lạnh lùng nhìn tên đại hán ngã dưới đất thống khổ, mặt không đổi sắc, dùng chân đá cho hắn vài cái, ngữ khí băng lãnh, "Cũng không nhìn xem người ngươi động vào là ai!".

Cùng lúc đó, Kim phụ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thanh Thanh, "Ngươi thực sự là làm cho ta thất vọng!". Kim mẫu sắc mặt xấu hổ, nhìn Tại Trung hôn mê bất tỉnh, ánh mắt oán giận, "Ngươi dám đối với Tại nhi như vậy, ta thực sự nhìn lầm ngươi rồi! Sau này cấm ngươi xuất hiện ở Kim gia".

Duẫn Hạo cũng không để ý tới người mới xuất hiện, đi tới trước mặt Tại Trung, từ từ lay Tại Trung, "Tại Trung tỉnh tỉnh, ta là Duẫn Hạo".

Âm thanh nhu hòa làm người đang mê man mở mắt, thấy Duẫn Hạo liền nhào vào lòng hắn, "Duẫn Hạo, Tại Trung rất nhớ ngươi nga...Thanh Thanh là người xấu...khi dễ Tại Trung". Bĩu môi.

"Ân, không sao rồi". Đỡ Tại Trung đứng lên, hai người đi ra ngoài, đối với Thanh Thanh, Duẫn Hạo cũng không nói gì, lại hướng Hữu Thiên cười, "Tới rất đúng lúc!".

"Hắc hắc, còn nói, không biết bản công tử là ai a!".

"Thiết, có gì đặc biệt hơn người chứ!". Kim Tuấn Tú một bên hừ lạnh, Hữu Thiên híp mắt quay đầu phản kích. Đám người vô cùng náo nhiệt, không ai để ý vẻ mặt oán độc của Thanh Thanh ở phía sau, nắm chặt tay, "Trịnh Duẫn Hạo ngươi không để ta sống dễ chịu, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi đi chết đi!".

Còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một luồng gió hướng Duẫn Hạo thổi đi, Hữu Thiên cùng Tuấn Tú hoảng sợ trừng to mắt, "Duẫn Hạo ca!".

"Hài tử cẩn thận!". Kim phụ nâng Kim mẫu, vẻ mặt lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm