28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Lăng gần đây phi phàm náo nhiệt, nguyên nhân không đâu khác, Kim đại thiếu gia tâm trí khôi phục, vì cảm ơn trời đất Kim gia làm việc thiện, bên trong Kim Lăng người người bàn luận. Ai cũng không nghĩ ra vì sao mấy mới ngày trước còn là Kim đại thiếu gia ngu ngốc giờ bỗng nhiên trở lại bình thường, không chỉ đối với sinh ý lui tới ứng phó, ăn nói khôn khéo càng không thể xoi mói. Bên trong thành các tiểu thư tới tuổi cập kê trong lòng nhộn nhạo, phú thương Kim Lăng người người muốn kết giao, nam tử thì ao ước đố kị, mà lúc này trong Kim gia lại không náo nhiệt như bên ngoài tưởng tượng.

Trong đại sảnh, Kim Tại Trung được mọi người bàn luận nhăn mày, biểu tình âm trầm ngồi trên không nói gì, Kim phụ Kim mẫu không vì nhi tử nhà mình thần trí thanh tỉnh mà vui vẻ, đều là bộ dáng nghĩ mãi không ra, hạ nhân tựa hồ cũng cảm thấy chủ tử tâm tình có chuyện, yên lặng làm việc. Một lúc sau, Kim nhị thiếu gia vội vã bước vào, lúc này bầu không khí mới giảm bớt. Tại Trung ánh mắt sáng lên, đứng dậy nắm lấy Tuấn Tú lo lắng hỏi, "Thế nào?".

Tuấn Tú lắc đầu vẻ mặt bó tay, "Ta cũng không có biện pháp, nên nói đều nói, nhưng người không chịu hé răng, thật ra Nhược Ngữ nha đầu thiếu kiên nhẫn thay ta hỏi, nhưng cũng đều vậy". Tại Trung nghe xong nhăn mặt, hé miệng cười nhạt, "Ta thật muốn nhìn xem hắn rốt cuộc muốn thế nào? Cái gì cũng không được lẽ nào Duẫn Hạo thật là muốn ta làm hưu thư cho hắn?".

Nghe thấy Tại Trung cam chịu nói, Tuấn Tú giật mình, vỗ vai ca ca mình, "Sẽ không đâu, Duẫn Hạo ca nhất định là vì có nguyên nhân, may có đạo sĩ nên Tại Trung ca mới có thể thần trí thanh tỉnh, chúng ta cả nhà vui còn không kịp, Duẫn Hạo ca có thể là xúc động quá nên....". Đến đó Tuấn Tú cũng không nói gì nữa, chuyện tới nước này ai cũng không tin Trịnh Duẫn Hạo đối với Tại Trung khôi phục thần trí cảm thấy vui vẻ.

Kim mẫu nhìn hai huynh đệ, khó khăn mở miệng, "Tại nhi a, ngươi xem có phải vì nương ngày trước không đúng với hài tử này không, hôm nay thấy vậy nên mới giận dỗi với ngươi, nếu không nương đi xin lỗi Duẫn Hạo, hảo hảo nói một chút".

Kim phụ khoát tay không đợi Tại Trung đáp lại, lắc đầu, "Ngươi cũng quá coi thường Duẫn Hạo, Duẫn Hạo không vì chuyện này mà vậy đâu, nhất định là Tại Trung làm gì sai mới khiến Duẫn Hạo thất vọng, hảo hảo xin lỗi rồi nói chuyện với nhau đi".

Tại Trung hừ lạnh một tiếng, "Ta thực ra cũng muốn nói chuyện với hắn thế nhưng ngay cả mặt cũng không chịu gặp, ta nói thế nào đây? Ta thực sự không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì?".

Kim mẫu nhíu mày cẩn thận nói, "Tại nhi có phải Duẫn Hạo không thích bộ dáng hiện tại của ngươi không, dù sao lúc trước hắn lấy ngươi nhưng bởi vì Tại nhi thật thà". Ngẩng đầu nhìn mẫu thân, Tại Trung trong lòng băng lãnh, thật thà? Cái từ này chỉ sợ là dễ nghe hơn nhiều! Trầm mặc chốc lát, Tại Trung gật đầu, "Ta đã biết, việc này không làm phiền tới nương".

Lúc này, trong phòng, Nhược Ngữ nghi hoặc nhìn thiếu gia nhà mình, từ lúc cô gia thanh tỉnh thiếu gia giống như khúc gỗ, trầm mặc ít lời, thậm chí còn muốn rời Kim gia, có chút khó hiểu, Nhược Ngữ mở mồm, "Thiếu gia ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Nhược Ngữ không phải là người ngoài, thiếu gia ngươi không thích cô gia sao?".

Duẫn Hạo ngẩng đầu có chút mờ mịt, "Ta không thích Tại Trung?". Vừa như tự lẩm bẩm lại vừa như trả lời Nhược Ngữ, Duẫn Hạo chớp mắt mấy cái, cong khóe miệng, "Đúng vậy, ta không thích Tại Trung cho nên muốn rời khỏi đây, ta chán ghét hắn".

Nhược Ngữ há mồm vừa muốn nói thì nghe cửa phòng mở phanh một tiếng, quay đầu lại thấy Kim Tại Trung nổi giận đùng đùng, lại càng hoảng sợ thiếu gia nhà mình gặp chuyện không hay, nhanh chóng đứng chắn trước người Duẫn Hạo, Tại Trung thấy bộ dáng cảnh giác của Nhược Ngữ thì không khỏi buồn cười, "Nhược Ngữ ngươi làm cái gì vậy? Lẽ nào sợ ta đánh Duẫn Hạo sao?".

Nhược Ngữ thấy Tại Trung nói vậy biết mình cũng hơi quá, mở miệng xấu hổ, "Nhược Ngữ cũng là do tình thế cấp bách, không biết chừng mực".

Tại Trung gật đầu, "Ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Duẫn Hạo". Nghe Tại Trung nói, Nhược Ngữ khẽ liếc mắt nhìn Duẫn Hạo, phát hiện thiếu gia nhà mình ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt, trong lòng lập tức hiểu, xoay người rời đi. Để lại hai người nhìn nhau trầm mặc không nói gì.

Tại Trung nhìn người trước mặt, Duẫn Hạo ánh mắt vốn trong suốt lúc này mịt mờ nhìn mình, phảng phất như đang xuyên thấu qua mình để tìm người khác, trong lòng thoáng khó chịu, ho nhẹ một tiếng để Duẫn Hạo quay về, Tại Trung mở miệng, "Ngươi không thích bộ dạng này của ta sao?".

Không nghĩ tới Tại Trung trực tiếp hỏi như vậy, Duẫn Hạo lắc đầu, "Không có, ngươi như vậy rất tốt".

Không vui nhìn Duẫn Hạo đáp qua loa, Tại Trung tiến lên một bước, "Vậy ngươi rốt cuộc có gì bất mãn? Duẫn Hạo, ta thực sự không hiểu ngươi, trước đây ta chỉ biết ngây ngốc nhìn theo ngươi rồi đoán suy nghĩ của ngươi, giờ thần trí thanh tỉnh nhưng ta lại không đoán nổi ngươi đang nghĩ gì? Ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi không hải lòng, tại sao lại muốn rời ta đi?".

Duẫn Hạo cúi đầu, trong thanh âm có chút mất mát, "Không phải không hài lòng, chỉ là phải rời ngươi mà thôi!".

Không chịu nổi thái độ của Duẫn Hạo nữa, Tại Trung nắm bả vai hắn, "Vì sao? Ta muốn biết vì sao? Không, không đúng, dù cho có biết nguyên nhân ta cũng sẽ không để ngươi đi, ngươi là của ta, chỉ là của một mình ta".

"Ta không phải của ngươi, ta là của Tại Trung". Lạnh lùng nói những lời này, Duẫn Hạo nhìn chằm chằm vào Tại Trung giống như cười nhạo người trước mặt. Tại Trung trừng to mắt nhìn Duẫn Hạo một lúc lâu, buông tay, có chút tự giễu, "Ta là Tại Trung a, tâm tình của ta khi ngây ngốc cũng như bây giờ đều giống nhau, đều đối với Duẫn Hạo như vậy, vì sao không thể tiếp nhận ta, vì sao?".

.....

Ngày tiếp theo, trên đường ngoài thành Kim Lăng, một thân người trường sam bạch, trên người tỏa ra khí tức làm người cách xa, chính là Trịnh Duẫn Hạo. Mà giờ khắc này, Kim đại thiếu gia Kim Tại Trung nắm trong tay tờ giấy bạc, hai chữ hưu thư đập vào mắt, dần dần nắm chặt, "Trịnh Duẫn Hạo, ta sẽ không cho ngươi rời ta đi".

Có thể cảm nhận được cơn giận của Tại Trung, Duẫn Hạo ngửa đầu im lặng nhìn trời, những từ ngày ấy trò chuyện cùng đạo trưởng hiện về.

"Cho nên muốn ta làm sao bây giờ?".

"Không dễ làm, việc này là lừa dối, nếu muốn dối trời thì chỉ còn có cách hoán mệnh".

"Hoán mệnh?".

"Đúng vậy, ngươi và Tại Trung mệnh tương hợp, nếu dùng mạng của ngươi thay cho mạng của Tại Trung như vậy tất cả có thể trọn vẹn".

"Thay Tại Trung? Như vậy ta sẽ giống như Tại Trung lúc này? Ý là như vậy sao?".

"Không hẳn, điểm này lão đạo cũng không rõ lắm, không biết sẽ dẫn tới kết quả gì. Chính là ngươi sẽ phải thay Tại Trung chịu hình phạt của trời, chính là ngươi sẽ không có việc gì, thế nhưng....". Muốn nói lại thôi, Duẫn Hạo lạnh lùng cười có chút châm chọc lão đạo trưởng, "Thế nhưng cũng có khả  năng ngay cả mạng cũng chẳng còn đi!".

"Cho nên lão đạo không ép ngươi làm gì, ta cũng biết Tại Trung rất thích ngươi, nếu biết ngươi vì hắn làm như vậy hắn cũng sẽ không đồng ý, chỉ là muốn ngươi biết rõ sự tình".

...

Nghĩ lại chuyện ngày đó, Duẫn Hạo cũng không nhớ rõ vì sao lại đáp ứng, là vì nhìn thấy Tại Trung cau mày khó chịu nằm im trên giường, hay là một phút không để ý, mệnh này cho Tại Trung cũng là tự nguyện, cho nên Tại Trung xin lỗi, vô luận ngươi biến thành dạng gì ta đều rất thích ngươi, nhưng còn chưa có cơ hội nói cho ngươi biết, trong lòng hoảng hốt như nghe thấy tiếng ai đó, đợi tới lúc hoàn hồn Duẫn Hạo chỉ thấy móng ngựa bay lên, sau đó là một mảnh đen kịt.

Tiếng mã xa cọ sát nghe chói tai, bụi bay lên mù mịt, người trên mã xa có chút kinh hoảng nhảy xuống, tỉ mỉ kiểm tra người bên trong, "Chủ tử, có người ngã trên mặt đất".

Bên trong xe im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi, "Là do chúng ta làm sao?".

Xa phu có chút khó xử, "Cái này không rõ lắm, nhưng không có ngoại thương hẳn là không sao, người xem nên làm gì bây giờ?".

"Xem ra Kim Lăng không thể đi được, đem hắn trở về tìm đại phu xem".

"Vâng".

....

Mở mắt ra, Duẫn Hạo có chút kinh ngạc, ký ức dừng lại bên ngoài thành Kim Lăng lúc ngã trước xe ngựa, đây chẳng lẽ là nhà của chủ nhân mã xa? Nghĩ đến đó cảm thấy buồn cười, xem ra chủ nhân mã xa là người tốt, lại không để ý tới thân phận mình, đang nghĩ ngợi bên tai truyền đến thanh âm dễ nghe, "Ngươi có ổn không?".

Chống tay quay người lại, trong lòng cả kinh, xem ra cũng là người phong thần tuấn lãng tuyệt không phải người thường, chớp mắt mấy cái ngồi dậy, "Đa tạ công tử cứu mạng!".

"Nga, không có gì, xa phu của ta tài nghệ không tốt làm ngươi bị thương, xin hỏi nhà ngươi ở đâu, nếu không ngại ta sai người đi gọi họ tới".

Trong đầu hoảng sợ, Duẫn Hạo bất động thanh sắc, khé nhíu mày có chút khó chịu, "Xin lỗi, ta không nhớ rõ".

Nam tử bên cạnh cũng không tức giận, mỉm cười, vươn tay đưa cho Duẫn Hạo một thứ, "Cái này từ người ngươi rớt ra, mặt trên có khắc hai chữ Duẫn Hạo, không biết có phải tên ngươi không?".

Nhìn ngọc thạch trong suốt, trong lòng nặng nề nửa ngày không nói. Người kia cảm thấy Duẫn Hạo không khỏe, cũng không nói gì đem ngọc thạch đặt bên giường, chậm rãi mở miệng, "Tại hạ là Thẩm Xương Mân, là một thương nhân, nếu công tử không nhớ mọi chuyện, tại hạ có trách nhiệm chiếu cố công tử, nếu công tử không ngại tạm thời gọi ngươi là Duẫn Hạo đi! Ngươi cứ ở lại đây, khi nào nhớ lại thì sẽ tính tiếp!".

Biết ơn người trước mặt không vạch trần hành động vụng về của mình, Duẫn Hạo gật đầu, "Đa tạ Thẩm công tử, làm phiền rồi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm