SVAT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gọi là ái tình

Tên gốc: Sở vị ái tình

Tác giả: Không Mộng ( = Giấc Mơ Trống Rỗng)

Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại, 1v1, HE.

Độ dài: 15 chương – đoản thiên.

Dịch: Tiểu Diệp Thảo

===

“Ái tình chỉ là huyễn tưởng của thế tục, phần lớn chúng ta chỉ là đang khát vọng nó, sau đó trải qua cuộc sống cực kỳ thế tục.

Chưa nói tới tốt và xấu.”  (Không Mộng)

Chương 1

Khi Tần Tuấn đi ra từ quán cà phê, trời có chút mưa, mang đầy người vị bánh ngọt thơm ngon, dự định đến nhà hàng nhỏ trên hai dãy phố bên ngoài ăn chút cháo loãng.

Hắn tay kẹp điếu thuốc, chôn cằm vào trong cái cổ áo cao hơi rộng của áo len màu đen, nhiệt độ bên ngoài vẫn là rất lạnh, hắn nắm thật chặt áo khoác trên người, tiện thể kéo khăn quàng cổ bị lệch cho vừa vặn một chút.

Một hơi thở ra, toàn bộ thành sương trắng, trong tủ kính ven đường người mẫu thiên hình vạn trạng, thướt tha nhiều vẻ, hắn nhàn nhạt liếc mắt đảo qua, khi đường nhìn chuyển tới nhà hàng năm sao xanh vàng rực rỡ phía đối diện, không khỏi sửng sốt thoáng cái.

Một đám người đang xuống xe, có một người đàn ông xuống xe đứng ở bên cạnh, cười đến cực kỳ ôn hòa, cả người trên dưới đưa tay nhấc chân đều tràn ngập loại khí tức như mộc xuân phong, chỉ thấy y quay đầu lại cười một cái, cúi đầu hơi thấp, đang cùng nói chuyện với một người khác trong xe đi ra, độ cung khóe miệng tiếu ý này… Từng là Tần Tuấn rất quen thuộc.

Tần Tuấn thấy người kia… Là thật kinh ngạc, cùng sống ở một cái thành thị, cũng sắp không sai biệt lắm bốn năm, đây là hắn lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp phải y.

Nhìn một đám người, ở giữa còn có hai người hắn nhìn quen mắt đi vào nhà hàng, Tần Tuấn tự giễu cười cười, mạnh tay kéo áo lại, không để gió lạnh tiến vào thân thể, bước nhanh đi đến mục đích.

Chương 2

Tần Tuấn bốn năm trước vẫn là cùng y bên nhau, đó là cái chân chính quân tử ôn hoà hiền hậu, chính trực thiện lương, cực có tu dưỡng, “lòng dạ biển nạp trăm sông” Tần Tuấn cảm thấy chính là dùng để hình dung y như thế.

Bốn năm trước, bọn họ bên nhau cũng có khoảng sáu năm, Tần Tuấn không nghĩ tới, cuối cùng là hắn lựa chọn rời khỏi y, hắn đã từng vẫn nghĩ rằng, hắn sẽ cùng y có thể đi cả đời, trở thành một đoạn đồng chí giai thoại làm cho hậu nhân mục trừng khẩu ngốc, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn là tan.

Ban đầu đó, là Tần Tuấn coi trọng Từ Đằng Đào trước, cũng là hắn câu dẫn y trước, Từ Đằng Đào là người khiêm tốn, đối mặt Tần Tuấn quấy rầy bách chiết bất nạo* thì đã dùng phương thức không thương tổn tự tôn hắn mà nhẫn nại cự tuyệt, nhưng cuối cùng bởi Tần Tuấn đồng học liều mạng quấn quýt đành thỏa hiệp cáo chung, vào ngày Tần Tuấn tốt nghiệp đại học, bọn họ cuối cùng ở chung.

Cùng Từ Đằng Đào ở chung tuyệt đối là một việc du khoái, y cực kỳ lý trí đồng thời cũng thiện giải nhân ý, ngay cả làm tình đều có thể làm cho nằm ở phía dưới là Tần Tuấn nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, bọn họ lần đầu tiên thế nào cũng không từng làm cho Tần Tuấn bị đau.

Chỉ là… Chỉ là… Sau đó, Tần Tuấn không nghĩ tới, chính là nam nhân mỹ hảo ôn hòa như vậy, bởi vì tính cách như vậy làm cho hắn yêu y, lại bởi vì tính cách như vậy làm cho hắn rời khỏi y.

===

* Bách chiết bất nạo: trăm lần bẻ cũng không cong – ý bảo từ chối bao lần cũng không nản lòng.

Chương 3

Còn nhớ năm đó bọn họ có mâu thuẫn, là từ khi Từ Đằng Đào cứu về một người mà bắt đầu, trước đây Từ Đằng Đào không phải không cứu, y bình thường cũng mang một vài người bị thương bên đường mà y nhặt được đưa về chữa thương, cho nên lần này Tần Tuấn cũng không để ý, cho rằng lần này cũng giống như những lần trước, thương khách ngủ một đêm tại trong nhà bọn họ, ngày thứ hai sẽ biến mất.

Ngày đó Tần Tuấn khẩn cấp đón xe lửa đi công tác ngoại địa, hắn là chạy nghiệp vụ, mỗi giữa năm sẽ có vài lần nửa tháng đi công vụ, ngày đó đi ngay cả Từ Đằng Đào mang về là người như thế nào còn không thấy rõ, thì hôn một cái lên mặt y rồi vội vàng đi chờ xe taxi.

Chờ hắn trở về… Đẩy cửa ra thấy thiếu niên chói mắt này thì, hắn không khỏi ngây ngốc ngẩn người, rồi mới chuyển đường nhìn tới trên người Từ Đằng Đào đang mặc tạp dề bày biện thức ăn, Tần Tuấn lại càng không biết không rõ vì sao.

Trong nhà, từ lúc nào thì xuất hiện cái người như vậy?

Từ Đằng Đào ở trong phòng bọn họ giải thích: “Cậu ta bị người truy sát, tại nhà chúng ta đây sống một hồi, qua tình thế thì đi.”

Tần Tuấn gật đầu, nói, được.

Hắn không ngại Từ Đằng Đào làm người tốt, ban đầu chính là bởi vì y như thế, hắn mới nghĩa vô phản cố yêu y.

Chương 4

Mà sự tình, cũng là ở năm đó bắt đầu trở nên không thể vãn hồi.

Thiếu niên kia ở nhà bọn họ dưỡng dưỡng liền trở thành đối tượng chiếu cố của Từ Đằng Đào, bởi vì hắn thông minh, bởi vì hắn bất phàm, Từ Đằng Đào nổi lên tâm tư tích tài* mang hắn đến trường học, từ một tháng sống tới hai tháng, nửa năm, đến một năm… Đến vô hạn kỳ ở lại.

Thu dưỡng một người cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người được thu dưỡng kia đối với kẻ thu dưỡng hắn nổi lên tâm tư… Thì bởi vì thiếu niên kia xuất sắc, hắn đối bản thân cực kỳ có tự tin, thường thường lúc Từ Đằng Đào đưa lưng về phía hắn thì trong ánh mắt tồn tại dã tâm thề nhất định cướp đoạt, đồng thời đối mặt Tần Tuấn thì không chút nào che giấu.

Thời gian lúc đầu, Tần Tuấn không để vào mắt.

Đến một lúc sau này, Tần Tuấn thỉnh thoảng ở trước mặt Từ Đằng Đào nhắc tới tâm tư thiếu niên nọ, Từ Đằng Đào nghe xong chỉ là cười cười, nói này chỉ là hoang mang của nam hài đang thời kỳ trưởng thành.

Đợi đến khi Từ Đằng Đào đem hơn phân nửa lực chú ý đều chuyển dời đến thiếu niên kia thì, Tần Tuấn có điểm bất lực, thiếu niên lúc nào cũng nhiều chuyện tình như vậy, có thể thắng quán quân môn toán lý hoá thâm sâu, có thể mang đội bóng trường học đi thi đấu thắng đội ngoài tỉnh, nhưng đồng thời cũng sinh sự, tính tình táo bạo luôn đánh nhau gặp rắc rối, đều là việc nhỏ không quá lớn, nhưng lúc nào cũng muốn người thu dưỡng Từ Đằng Đào đứng ra quản.

Rồi về sau… Có lần, Từ Đằng Đào kiến nghị nói, “Em cũng nên đối xử Tiểu Thiêm tốt chút.”

Tần Tuấn vô pháp biện bác, hắn vô pháp để bản thân đem khuôn mặt nóng dán lên cái mông lạnh của người khác, cũng vô pháp cùng cái thằng nhóc kia ở trước mặt y ngụy trang hiền lành.

Hắn không phải đối thủ của thiếu niên kia.

Hắn thiếu thông minh.

===

* tích tài: thu người tài

Chương 5

Kết thúc mọi chuyện cũng không phải làm cho Tần Tuấn vô pháp tiếp thu, bởi vì khi chia tay là ba năm sau thiếu niên kia ở tại nhà bọn họ mới phát sinh, thời điểm ấy trong khi thời gian trôi qua Tần Tuấn đã sớm làm tốt giác ngộ đối với chuyện chia tay.

Ngày hôm đó, lúc ban ngày ánh dương quang vẫn là không tệ, vốn là Tần Tuấn cùng Từ Đằng Đào muốn hảo hảo trải qua một ngày đêm, xem phim điện ảnh, đi câu cá, rồi mới ở bên ngoài dùng cơm, bọn họ thậm chí còn đặt phòng trọ xa hoa của khách sạn.

Chỉ là trên đường đi xem phim, Từ Đằng Đào lại rời khỏi, bởi vì thiếu niên lại đã xảy ra chuyện.

Tần Tuấn ngày đó chờ được hai cuộc điện thoại của Từ Đằng Đào, cuộc thứ nhất nói xin lỗi chờ một chút, cuộc thứ hai thẳng thắn nói xin lỗi Tiểu Thiêm đã xảy ra chuyện em đừng chờ anh.

Tần Tuấn ở khách sạn bình tĩnh vượt qua một đêm, hắn thực sự không có khí lực tức giận, bởi vì mấy năm này hắn đã đem tất cả tâm tình tiêu cực dây dưa này quét sạch hết rồi, hắn tức giận, đơn giản cũng chỉ là vì thua một cái Tiêu Thiêm không thành thục.

Giống như Từ Đằng Đào nói, em đừng chờ anh, Tần Tuấn trên đường trở về nhà thì nghĩ, em thực sự không đợi.

Hắn đi vào trong nhà… Từ Đằng Đào chưa về, đến buổi tối mới mệt mỏi rã rời xuất hiện, thời điểm đó, Tần Tuấn đã sớm thu thập xong hành lý, hắn đặt chìa khóa lên bàn, nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Từ Đằng Đào trừng lớn mắt, đó là khiếp sợ Tần Tuấn chưa từng gặp qua.

Tần Tuấn nói: “Em mệt mỏi, anh xem, em đều có tóc bạc trên đầu.” Hắn hơi nghiêng đầu xuống, phát giác có một vài sợi tóc bạc vô cùng chướng mắt giữa đám tóc đen.

Từ Đằng Đào cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, môi run rẩy, không có ngôn ngữ.

Khi Tần Tuấn đi ra ngoài cái đã từng là nhà này, còn ôm rồi lại ôm Từ Đằng Đào, “Xin lỗi, Đằng Đào, em trước đây không phải muốn kéo anh xuống nước, em đã từng thực sự rất muốn nỗ lực yêu anh, nghĩ rằng cùng với anh hảo hảo sống, chỉ là chúng ta đã không thích hợp, xin lỗi, anh tha thứ em…”

Nói xong câu nói kia, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi cái nhà này, không bao giờ muốn quay đầu lại nữa.

Ba năm này, từng thời kì đều sống một ngày bằng một năm, người hắn yêu đã thấy không rõ diện mục của hắn, cho nên, chỉ có ly khai mới để cho bọn họ đều giải thoát.

Chương 6

Uống cháo xong dạ dày cũng tốt chút, Uông Uông gọi điện thoại tới nói: “Cậu còn qua hay không qua?”

Tần Tuấn nói: “Rất lạnh, tôi phải trở lại ngủ, trong quán liền phiền phức các cậu.”

Tần Tuấn ở tại ngoại thành, tốn hai mươi mấy vạn mua chỗ nhà dân, có cái sân, còn có bức tường cao cao, cực kỳ thích hợp hắn một người cố định lâu dài.

Sau khi hắn chạy nghiệp vụ kiếm được hơn mười vạn mua căn nhà cùng hai người Uông Uông bọn họ hợp tác mở quán cà phê, liền dư thừa không có mấy, xe thì mua không được, may mà giao thông thuận tiện, từ nội thành đến ngoại thành mỗi ngày đều có ba lượt xe, buổi tối chín giờ còn có một chuyến, kịp hắn trở lại.

Khi đến trạm xe, xe khởi hành còn đến mười phút, tài xế sớm quen thuộc hắn, Tần Tuấn đưa một điếu thuốc qua, “Hút điếu.”

Tài xế đại ca cười tiếp nhận, ” Khuya như vậy còn trở về.”

“Haiz, rất lạnh, đành quay lại tổ thôi, hôm nay không phải ngày người đi ra chạy.” Tần Tuấn cười nói, hắn là cái loại nam nhân hào sảng, bên trong đặc biệt có phẩm chất, kiểu người vô cùng làm cho người ta dễ dàng tiếp cận, đồng thời ai nói chuyện với hắn đều cảm thấy người này đặc biệt khiến người sảng khoái, nói với hắn, hắn sẽ nghiêm túc nghe, làm cho người ta cảm giác được hắn tôn trọng, cho nên vô luận là bác gái thường đến thành phố bán trứng gà, hay là cậu thanh niên thường đến trong thành chơi đùa, đều cam tâm tình nguyện cùng hắn giao lưu vài câu.

“Sinh ý quán của anh có tốt không?” Tài xế đại ca hút thuốc cùng hắn chuyện phiếm.

“Hoàn hảo, ha hả.” Tần Tuấn cười, quấn quần áo chặt chút, nói: “Tôi ngủ đây, tới nơi anh kêu tôi một tiếng.”

“Được.”

Tần Tuấn ngồi vào một chỗ cuối cùng, nhắm mắt, phát hiện có chút ngủ không nổi, xe khách là cái loại xe cũ kỹ phổ thông, không có điều hòa, không khí lúc nào cũng rất lạnh, làm cho không dễ chịu nổi.

Mấy năm nay hắn cũng là được chăng hay chớ, không quá nhiệt tình, một tháng liền vào nội thành vài ngày nhìn quán cà phê, mua chút thứ này nọ trở về, nhưng may mà sinh hoạt một người trôi qua cũng không tệ, trước đây hắn thích khiêu vũ, nhảy rất tốt, hiện tại đổi thành luyện võ thuật luyện quyền anh, bản thân mua phòng ở thì lớn, sắm trang thiết bị, mỗi ngày lại ở trong nhà luyện, một ngày đêm luyện hơn mười tiếng, mệt mỏi gục đầu ngủ, thân thể này ngày càng trở nên mẫn tiệp tự nhiên, nhưng này thói quen sợ lạnh vẫn là không đổi được, vẫn là giống như trước đây, vừa đến mùa đông, chân lạnh đến mức như vừa lao ra từ hầm chứa đá vậy, khám bao nhiêu bác sĩ ăn bao nhiêu phương thuốc cổ truyền đều vô dụng.

Uông Uông nói, đây là mệnh, cậu phải nhận.

Cho nên, Tần Tuấn không có biện pháp, nhận, tựa như hắn nhất định phải cùng Từ Đằng Đào chia tay vậy, đây là mệnh, tay y không thể đủ ấm áp hắn cả đời, yêu nữa thì vô dụng, đành nhận.

Chương 7

Có lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp, tựa hồ lần thứ hai sẽ không kỳ quái.

Ngày đó là Nguyên Đán, Uông Uông đã sớm gọi điện thoại nói Tần Tuấn nhất định phải vào thành phố, nói đã đặt vị trí tại quán lẩu nổi danh nhất, buổi tối khóa cửa ba người đi ăn một bữa cơm no đủ, muốn ăn cái gì liền ăn cái gì, dù sao thì đến cuối cùng nhất định phải ăn đến mức đầy người mồ hôi mới cho về.

Khi đến trong quán, Uông Uông nói: “Suất ca, cậu thế nào lại gầy vậy?”

Tần Tuấn vô lực cười: “Tính toán sai lệch, tôi cho rằng một thùng mì ăn liền có thể qua một tháng, vậy mà mới mười ngày liền hết, ngay cả miếng canh đều không còn thừa.”

Uông Uông thất kinh, hò la thân ái nhà hắn, “Bảo bối, hắn nếu như chết đói rồi liền đem toàn bộ mặt mũi quán chúng ta ném sạch sẽ.”

Người làm bánh trên mặt có vết sẹo, người yêu thân mến của Uông Uông liếc mắt Tần Tuấn, lại cúi đầu xát bột mì của hắn.

“Đêm nay nhất định phải ăn bù về.” Tần Tuấn cay đắng ngồi xuống, thô lỗ xoa nhẹ xuống mặt mình, “Các người yên tâm, nhiệm vụ vét đáy nồi liền toàn bộ giao cho tôi đi, tôi sẽ không làm cho tập thể thất vọng.”

Uông Uông khuôn mặt khóc tang: “Này thế nhưng quỹ chung của chúng ta… Cậu tiết kiệm chút, canh cặn đều cho cậu, cậu đừng để dư…”

Nhưng tới nơi vừa ngồi yên, Uông Uông liền hết mình chọn các đồ bổ, hải sản, thịt gia cầm, còn bảo tiểu thư phục vụ thêm cái lẩu dược thiện, lại cho Tần Tuấn chén cacao ấm nóng để làm ấm dạ dày, bận rộn đến mức bất diệc nhạc hồ.

Tần Tuấn ở một bên lệ nóng doanh tròng: “Vì cái gì tôi không gặp gỡ cậu trước tiên.”

Uông Uông liếc mắt trắng dã, lại vội vã đem thức ăn chay Tần Tuấn thích ăn dẫn đến.

Dưới sự săn sóc an bài thích đáng của Uông Uông, Tần Tuấn không chút hình tượng ăn nhiều, áo khoác cởi, khăn quàng cổ treo trên lưng ghế dựa, đến cuối cùng vểnh chân còn gọi bia đến sướng miệng, uống hết một ly lại hồ thiên hồ địa rộng mồm bạo ăn.

Uông Uông thương xót, nói với thân ái của hắn: “Không biết còn tưởng rằng hài tử này của chúng ta từ trong khe suối nào chạy đến.”

Tần Tuấn chỉ để ý ăn, ăn đến nửa đường, quần jean quần xi-líp đều có điểm chật, vội vàng đi WC thả nước.

Gặp lại Từ Đằng Đào, chính là vào lúc Tần Tuấn khẩn cấp thả nước trong bồn tiểu thì phát sinh, khi đó khuôn mặt hắn bởi vì rượu cùng cái lẩu nóng hổi mà trở nên hồng đến phi thường tỏa sáng, đầu tóc quá dài dán sát buông rũ xuống phía sau, hắn ngửa đầu, bởi vì bàng quang giải phóng thoải mái mà than thở…

Từ Đằng Đào câm lặng nói: “Tần Tuấn…”

Tần Tuấn quay đầu lại, thấy y, rốt cuộc cười đến thục liễm giống như cùng lão bằng hữu gặp mặt vậy: “Đằng Đào…”

Chương 8

Đã lâu không gặp.

Đã lâu không gặp.

Lời nói của hai con người ở dạng nào nói ra sẽ là cái tình cảnh dạng nào? Nếu như là bằng hữu, khả năng mừng rỡ, nếu như là tình nhân thì sao? Trên đời này có bao nhiêu hai con người đã từng yêu… khi gặp mặt tại trước mặt tình nhân nói bốn chữ này, tâm tình có đúng hay không sẽ có chứa một chút chua xót? Còn có thể có một chút tan vỡ?

Hai loại Tần Tuấn đều có, nhưng thời gian đã dạy cho hắn bình tĩnh, dạy cho hắn che giấu chính mình.

Hắn nói: “Đã lâu không gặp.”

Tựa như cùng bằng hữu bình thường buổi sáng xuất môn gặp nhau thì nói tiếng này, “Ngày hôm nay như thế nào?”

Từ Đằng Đào nhìn hắn… Ánh mắt có điểm ướt át, nói vậy cũng là uống có điểm quá độ đi? Tần Tuấn kéo quần dài lên, cười nói: “Anh cũng ăn lẩu ở đây?”

Từ Đằng Đào gật đầu, Tần Tuấn rửa tay, y vẫn đứng ở phía sau, ánh mắt đỏ lên, nhưng khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng không ý cười, Tần Tuấn dưới đáy lòng không dấu vết thở dài, thật vất vả gặp người, cư nhiên không đối ta cười được một cái, ta trước đây… biết bao nhiêu thương khuôn mặt ôn nhu như nước này của y a.

Rốt cuộc ngày hôm nay đây… đều nhìn không thấy rồi.

Hắn có chút tiếc hận.

Hắn quay đầu lại, lại mỉm cười, “Em đi.”

Từ Đằng Đào nói: “Thật có lỗi.”

Tần Tuấn vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, hắn cảm thấy chính mình mới là cái người phải nói có lỗi kia… Kéo y xuống nước, trái lại bởi vì kiên trì không được mà rời đi, toàn bộ cũng không phải nguyên nhân đơn phương, nhưng vô pháp phủ nhận là hắn buông tha trước tiên.

“Thật có lỗi.” Từ Đằng Đào như là cực kỳ trắc trở nói: “Sinh nhật của em, không cùng em trải qua.”

Tần Tuấn lúc này mới chợt nhớ tới, trước ngày chia tay đó, là sinh nhật hắn, Từ Đằng Đào không bồi hắn qua hết, nói vậy cực kỳ hổ thẹn đi?

Hắn đi lên trước, vỗ vỗ vai Từ Đằng Đào, khóe miệng ngậm cười, tựa như trước đây vậy, tiếu dung quỷ quyệt mà còn vô vị: “Không có việc gì, em không để tâm.”

Từ Đằng Đào nhắm mắt lại, khi lại mở, ánh mắt càng đỏ.

“Là em có lỗi anh.” Tần Tuấn cuối cùng thở dài, sau đó lại là cười một cái: “Em nghĩ, anh hiện tại hẳn là rất tốt đi?” Hắn tỉ mỉ nhìn nam nhân trước mắt, vẫn là khuôn mặt này, năm tháng khiến cho khóe mắt y thêm một chút nếp nhăn nhỏ, càng làm cho y thành thục giống như cổ ngọc* ôn hòa tĩnh mặc lại chói mắt.

Từ Đằng Đào không nói gì.

Tần Tuấn càng gần từng bước, ôm lấy y, tại lưng y nặng nề mà vỗ hai cái, bặm miệng, sau đó nói: “Anh rất tốt, em thật cao hứng.”

Hắn dùng lực ở trên trán Từ Đằng Đào hôn nhiều lần, dùng tiếu dung rất mê người hắn nói: “Tái kiến.”

Hắn buông y ra, quay người lại đi ra ngoài, cũng như lần trước vậy, cũng không quay đầu lại.

Không thể quay đầu lại, muốn cho y tự do, muốn cho y hạnh phúc, Tần Tuấn nghĩ, ta là thương y, cho nên, không muốn khiến cho y khó xử, ta cũng không nguyện ý khiến chính mình không khoái nhạc, như vậy, khoảng cách thế này chính là chúng ta cần có.

Không cần gặp lại, dù cho gặp rồi, nhàn nhạt ân cần thăm hỏi thì được rồi.

===

* cổ ngọc: ngọc xưa cũ

Chương 9

Ngồi vào vị trí, Tần Tuấn lại cầm chiếc đũa vớt con cua vừa mới chìm xuống, Uông Uông đánh tay hắn, “Còn chưa chín, tay hèn khẩn cấp xê ra.”

Móng tay Uông Uông lưu lại trên tay Tần Tuấn hai đường hồng ấn, Tần Tuấn tội nghiệp cáo trạng với gã trai có vết sẹo: “Tiểu bát phụ* nhà anh lại dương oai rồi.”

Người đàn ông có vết sẹo dùng ánh mắt một dạng hắc động nhìn không thấy đáy cảnh cáo hắn một phát, Tần Tuấn bĩu môi: “Được rồi, các người là một hội, quả nhân không đấu với các người, thắng không cần võ.” Hắn ‘xí’ một tiếng, lại hăng hái bừng bừng nhìn nồi lẩu mới vừa thả hải sản được tăng thêm lửa.

Một lát sau, Uông Uông kỳ quái nhìn nhìn phía trước hắn, lại đẩy đẩy Tần Tuấn, lúc này Tần Tuấn thì thào tự nói: “Sắp chín, sắp chín, bảo bối bảo bối ta yêu ngươi để cho ta mau ăn lót bụng đi, thành toàn ta cũng thành toàn ngươi…”

“Tần Tuấn…” Uông Uông dùng ánh mắt đều sắp rút gân con ngươi, cuối cùng thẳng thắn bỏ qua phong độ bấu một cái vào trên mặt Tần Tuấn đang si mê nhìn chăm chú cái nồi, “Có người tìm.”

“A…” Tần Tuấn đẹp trai… thong thả quay đầu lại, thấy người, khóe miệng cười ra, “Đằng Đào…”

Từ Đằng Đào đứng ngay trước chỗ ngồi của bọn họ, người bồi bàn quay lại, trong tay mang cái mâm chờ y nhường đường… Y giống như không ý thức được bản thân đứng ở nơi đó.

Tần Tuấn vội vàng kéo y trở lại, bọn họ ngồi chính là đại sảnh, chỗ ngồi kề bên chỗ ngồi, nơi nơi là người, người đứng ở giữa lối đi nhỏ không di động ngáng đường quả thực chính là chuyện nhân thần cộng phẫn.

Lại từ bên cạnh chỗ ngồi kéo qua một cái ghế không ai ngồi, Tần Tuấn không hỏi y vì sao tới đây, chỉ là nói: “Có muốn ăn một chút hay không, cái lẩu cay xè này ăn quá ngon, ăn no trở về khẳng định có thể ngủ một giấc ngon.”

Từ Đằng Đào ngồi xuống, khuôn mặt không hề cứng ngắc, còn hướng Uông Uông bọn họ cười cười hữu lễ.

“Anh là bằng hữu của Tần Tuấn a? Hay là người theo đuổi nào mê hắn mê đến mức thần hồn điên đảo?” Uông Uông hiếu kỳ cắn chiếc đũa nói.

Tần Tuấn thiếu chút nữa phun ra ngụm nước, dùng chiếc đũa đầy mỡ gõ đầu Uông Uông: “Ăn của cậu, nhiều lời vô ích như vậy để làm gì.”

Hắn lại cười hắc hắc với Từ Đằng Đào, ngẩng đầu ngửa tay, “Bồi bàn, giúp tôi thêm bộ chén đũa, mau mau, cảm ơn.”

Từ Đằng Đào nhìn tay hắn, ngây sững… Tựa như, thật nhiều năm chưa từng phát hiện bộ dạng hắn như vậy, ngốc lăng, lại có chút không biết làm sao.

Tần Tuấn giống như không thấy được, cười một tiếng, giống như nhàn thoại việc nhà nói: “Thế nào rồi, đã thăng giáo sư đi?”

===

Tiểu bát phụ: người đàn bà đanh đá chanh chua

Chương 10

Hồi ra đi, y đã là phó giáo sư, hiện tại cũng nên là chính rồi đi.

Quả nhiên, Từ Đằng Đào gật đầu.

“Rất tốt, giáo sư quá là trẻ tuổi a.” Tần Tuấn kiếm con cua chín bắt đầu gặm, hàm hồ nói: “Ăn.”

Từ Đằng Đào động đũa… trực tiếp gắp thứ này nọ tới trong bát Tần Tuấn… Tần Tuấn còn đang gặm càng cua, vươn tay ngăn cản đến trong bát y, “Chính anh ăn.”

Từ Đằng Đào khóe miệng hơi có tiếu ý cũng đã biến mất, y cụp mắt, nhìn chăm chú tay mình… một câu cũng không nói.

Điện thoại Tần Tuấn vang lên, hắn vươn cánh tay, nghiêng thân đến bên người Uông Uông, buông con cua trong tay, tay đầy mỡ nói: “Cậu giúp tôi tiếp…”

Uông Uông lau lau khóe miệng, bất mãn nói: “Lại để cho tôi tiếp, cậu người này thế nào như vậy, cậu đừng cho rằng thân ái của tôi sẽ không ăn dấm liền lợi dụng tôi như thế.”

Tần Tuấn không để vào mắt, “Huynh hữu kỳ sự, đệ đương lao chi.”

Uông Uông giẫm lên chân hắn, thở phì phì tiếp điện thoại.

Uông Uông tiếp điện thoại không kiên nhẫn làm vài câu: “Đã biết, đã biết, tôi sẽ nói cho cậu ta.”

Hắn cúp điện thoại, phồng má đem điện thoại nhét vào túi Tần Tuấn, “Mấy người bằng hữu đáng quý của cậu hỏi cậu tháng nầy có muốn đi Hương Cảng chơi hay không…”

Tần Tuấn khuôn mặt khổ sở: “Không đi.” Càng thêm tâm ngoan bắt đầu gặm một… con cua khác.

Uông Uông khinh bỉ nhìn hắn một cái, tiếp theo giúp thân ái nhà hắn lột thịt cua.

“Ăn a…” Tần Tuấn nhìn Từ Đằng Đào không động đũa, mỉm cười nói.

Từ Đằng Đào nhìn góc miệng hắn, rồi mới nhàn nhạt nói: “Khóe miệng em bị bẩn rồi.” Y rút khăn tay ra, đưa tới trước mặt Tần Tuấn.

Tần Tuấn tiếp nhận, tự giễu cười cười, “Em giống như hòa thượng vừa mới xuống núi vậy, cái miệng này gặp đồ mặn liền làm càn không ngớt…”

Ăn một hồi, Tần Tuấn lại đứng lên, vẻ mặt xấu hổ nói: “Uống nhiều, đi WC một phen…”

Lần này hắn vào chính là cách gian, lúc đi ra trở lại đường, lại thấy Từ Đằng Đào, y đứng trước bồn rửa tay, tấm gương in lại khuôn mặt y, không thấy ấm áp như mộc xuân phong trên khuôn mặt đó, y còn hút thuốc, không quá giống như Từ Đằng Đào mà trước đây Tần Tuấn quen biết.

Thấy hắn đi ra, Từ Đằng Đào ngẩng đầu, “Em vẫn tốt chứ?”

Em vẫn tốt chứ?

Một khắc đó, nhìn khuôn mặt nghiêm túc này của y, Tần Tuấn không biết làm sao trả lời y mới tốt.

Chương 11

Nói cái gì? Không tốt? Nói chưa đến… Tốt sao? Sinh hoạt đơn giản là cái dạng này, không nhiều lắm vui sướng, cũng không nhiều lắm bi thương, chung quy nói đến vẫn là rất tốt.

Tần Tuấn không muốn có lệ với Từ Đằng Đào, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Cũng không tệ lắm.”

Thấy Từ Đằng Đào đỏ mắt lên nhìn hắn, khuôn mặt hắn có một chút ưu thương nói: “Thực sự cũng không tệ lắm, anh đừng lo lắng em.”

Hắn nói chưa xong, Từ Đằng Đào như là không dám nhìn hắn, quay đầu đi về phía ngoài cửa, “Anh đi trước.”

Tần Tuấn cười thoáng cái, nhìn bóng lưng y, bất đắc dĩ cúi đầu.

“Vậy…” Từ Đằng Đào đi vài bước lại quay trở lại, “Số điện thoại của em là số mấy?” Y lấy điện thoại cầm tay ra, dự định lưu số.

Có người vào WC, Tần Tuấn đi tới cửa sổ bên hành lang tránh chỗ, nói: “Đằng Đào, coi như chúng ta là ngẫu nhiên gặp phải có được hay không?”

Tay Từ Đằng Đào hạ xuống, trên mặt y lại xuất hiện tiếu dung ôn nhu như nước, chỉ là không hiểu sao nhìn có điểm đau thương, y lẳng lặng nói, “Xin lỗi.”

Mũi Tần Tuấn bị cái lẩu xông đến có chút cay, cái này lại xông lên chua xót rồi, rất là khó chịu, hắn nắm nắm mũi che giấu đi tâm lý có điểm thương tâm, “Đừng như vậy… Chúng ta không ai có lỗi ai…”

Hắn cong miệng cắn môi mình để cảm nhận sâu sắc khiến chính mình lãnh tĩnh, “Nói thật, giữa chúng ta, trước hết bắt đầu chính là em yêu cầu, về sau cũng là em kiên trì không nổi mới đi, người phải nói xin lỗi hẳn là em.”

Từ Đằng Đào lẳng lặng nghe hắn nói hết, y đứng trước mặt Tần Tuấn, dùng thân người cao hơn hắn ngăn trở đám người qua lại, dùng ngữ điệu an tĩnh nhu hòa y nói: “Chúng ta không thể lại làm bằng hữu sao?”

Tần Tuấn cũng bình tĩnh xuống rồi, hắn không rõ, Từ Đằng Đào nói những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì, là thật sự làm bằng hữu bình thường hay là đây chỉ là một cái bắt đầu khác? Y hẳn là minh bạch, hắn không phải không yêu y, là bọn họ không thích hợp bọn họ mới chia tay, bây giờ yêu cầu hắn như vậy, có phải hay không quá mức tàn nhẫn rồi?

“Anh biết rõ không được.” Tần Tuấn từ bên cánh tay y lánh qua, hướng trong đại sảnh mà đi.

Chương 12

Từ Đằng Đào không lại cùng qua đây, Tần Tuấn dùng khăn tay bóp mũi trong ba giây, sau đó lại xắn tay áo đại khai cật giới, Uông Uông ở một bên liền hỏi người kia vừa mới đi đâu rồi không đến, khẩn cấp tranh đoạt một miếng cải củ cuối cùng trong nồi.

“Cậu cũng quá keo kiệt rồi …” Tần Tuấn bị thua, tay không linh hoạt như Uông Uông, đành phải mắt mở trừng trừng nhìn miếng cải củ dưới đáy nồi đã nấu rất lâu rất ngon miệng này chui vào miệng chó của Uông Uông.

Uông Uông bị củ cải làm cay nóng đến ô ô kêu loạn, ngay cả trợn mắt cũng không thèm ném một cái qua đây, lại là uống nước lại là nhe răng há miệng luống cuống tay chân.

Tần Tuấn cười hắc hắc, nhìn có chút hả hê: “Tôi khiến cậu cùng tôi tranh.”

Mà vừa ra cửa, Tần Tuấn liền cảm thấy thái độ vừa mới rồi với Uông Uông cực kỳ không tốt, bởi vì chân vừa ra ngoài cửa quán lẩu, liền thấy Từ Đằng Đào đứng ở nơi đó.

Y mặc áo khoác đen đứng ở bên cạnh xe, quần áo là Tần Tuấn quen thuộc, nhìn vải Tần Tuấn cũng biết quần áo này là năm đó hắn tặng cho y… Nếu như nói chính mình lúc này không có xúc động, Tần Tuấn cũng biết này chỉ có thể đi gạt quỷ.

“Tôi tiễn mọi người.” Từ Đằng Đào nhìn ba người bọn họ, bên mép y lại nổi lên tiếu dung ôn hòa, “Hay là mọi người có lái xe?”

Uông Uông đối y rất có hảo cảm, cho rằng y là người theo đuổi Tần Tuấn, kéo tay vị kia nhà hắn nói: “Chúng tôi là gia tộc không xe, ha hả, chẳng qua chúng tôi ăn nhiều, muốn đi tản bộ, anh chở cậu ta về đi.”

Tần Tuấn cười khổ, nhìn bóng lưng Uông Uông bọn họ vô tình vứt bỏ hắn, gió lạnh vừa thổi, hắn run run thoáng cái, quyết định lần sau nhất định phải đối Uông Uông tốt chút.

“Đằng Đào.” Khi Tần Tuấn đối mặt y, lần thứ hai không biết nói cái gì mới tốt.

“Chúng ta thật lâu không gặp, xin lỗi, anh muốn tâm sự với em.” Từ Đằng Đào mở cửa xe, có điểm nhún nhường cười cười.

Tần Tuấn bất đắc dĩ, chui vào xe.

Chương 13

Tìm một chỗ ngồi đi, Tần Tuấn đề nghị.

Từ Đằng Đào hỏi hắn sống ở đâu, hắn không trả lời lại mà là nói lời này.

Tốc độ xe chậm lại bên cạnh một công viên, đây không phải là trung tâm khu thương nghiệp, dòng người ít ỏi, vừa vặn cũng có mảnh đất trống đậu xe, Từ Đằng Đào xoay đầu xe, rồi ngừng lại.

“Lạnh không?” Từ Đằng Đào lại đem điều hòa tăng nhiệt độ cao một chút.

Tần Tuấn cười: “Rất ổn.”

“Cảm ơn.” Hắn lại bổ sung một câu.

Tiếp theo Từ Đằng Đào đem thuốc lá đưa tới, “Hút không?”

Tần Tuấn tiếp nhận, để cho y giúp hắn đánh lửa, lời đùa: “Hiện tại hút ít.”

“Ưm.” Từ Đằng Đào tắt bật lửa đi, ánh mắt ôn nhu mặc dù hàm chứa tơ máu chưa rút đi, nhưng bên trong nóng bỏng giấu ở dưới ánh nhìn bình tĩnh vẫn là khiến cho Tần Tuấn có chút không quá tự nhiên.

“Khụ…” Tần Tuấn ho khan rồi cười một cái, làm cho bầu không khí chẳng như thế ái muội.

“Bị cảm?” Từ Đằng Đào vươn tay ra.

Tần Tuấn chợt lánh đi, hụt mất tay y, cười gượng một tiếng, “Không, mở điều hòa hút thuốc rất khó chịu, em vẫn là đừng hút.”

“Tay và chân vẫn là không dễ ấm áp?” Quan tâm trong mắt Từ Đằng Đào là chân chân thiết thiết.

Tần Tuấn không có cách nào, tay đẩy kính mắt vô lực cười một cái, “Đằng Đào, đừng như vậy, anh biết em không có biện pháp kháng cự anh.”

“Vậy thì đừng kháng cự.” Táo tử* của Từ Đằng Đào lại câm rồi.

Tần Tuấn không nói gì, chỉ là nhìn ngoài xe, nhìn ngọn đèn trên hồ nước công viên lập lòe, nhìn kỹ một lúc lâu, cho đến lúc ánh mắt có điểm cay cay mới quay đầu lại bình tĩnh nói: “Anh biết đấy, chúng ta không thích hợp.”

“Chúng ta đã từng thích hợp…” Từ Đằng Đào nhìn tay Tần Tuấn đặt ở trên đùi, nhắm mắt lại nói: “Chỉ bất quá, anh làm cho phá hỏng, cuối cùng còn khiến em nói với anh lời xin lỗi, Tần Tuấn, anh không phải là đem giữa chúng ta làm hỏng?”

Giọt nước mưa lạnh giá đánh vào trên tay Tần Tuấn, kinh động đến hắn vô ý thức rụt tay lên đặt ở bên miệng, liếm một cái… ngậm vào.

===

* táo tử: tên ồn ào – ý chỉ Tần Tuấn nín mất rồi.

Chương 14

Từ Đằng Đào đưa Tần Tuấn tới chỗ hắn nói, thấy Tần Tuấn còn đang tiếp tục đi, y khóa xe đi theo phía sau.

“Không xa lắm, đi vài bước thì đến rồi.” Tần Tuấn nói, “Anh mau đưa xe lái đi thôi, miễn cho trả hóa đơn phạt.”

Từ Đằng Đào cười cười với hắn, đi theo bên người hắn.

Tần Tuấn lại bất đắc dĩ, Từ Đằng Đào quân tử chi danh chưa bao giờ là giả, đành phải đi một nửa con phố vào quán cà phê, đây là hắn ý đồ không muốn để Từ Đằng Đào biết hắn sống ở đâu, cũng minh xác khiến Từ Đằng Đào biết rằng hắn lảng tránh, xe rõ ràng có thể chạy đến trước cửa hàng mới dừng lại.

Tần Tuấn trở về ngoại thành thì căn dặn Uông Uông, vô luận ai tới hỏi thăm cũng không được nói hắn ở đâu, nhất là người kia, y mà còn tới, thì nói rằng không biết tôi đi đâu rồi.

Uông Uông nói, y là chủ nợ?

Tần Tuấn thở ra, tình nhân trước.

Tình nhân? Uông Uông thương cảm vỗ vỗ vai hắn, nói, đã biết, yên tâm đi, Tần Tuấn đồng chí, ngựa tốt không ăn hồi đầu thảo*, tôi kiên quyết đồng ý cậu không cùng người đá cậu hòa hợp lần thứ hai.

Tần Tuấn mắt trợn trắng, lén lút từ cửa sau quán cà phê chuồn mất ra ngoài.

Về đến trong nhà không được một tuần, Uông Uông gọi điện thoại tới oán giận: “Y lại là ngồi đến khi đóng cửa, vẫn còn không để yên, hại tôi không có ý tứ đóng cửa trước giờ.”

Trước mặt Tần Tuấn hiện ra khuôn mặt ôn hòa của Từ Đằng Đào, xác thực không ai không biết xấu hổ cự tuyệt tiếu dung chân thành này của y, không khỏi thở dài, tôi van cậu Uông Uông, “Cậu giúp tôi chịu đựng, kiên trì chính là thắng lợi.”

Uông Uông kiên trì rồi nửa năm, cũng không có đạt được thắng lợi, ngược lại là Tần Tuấn nửa năm chưa đi đến thành phố, đứng ở trong nhà dân ở ngoại thành mỗi ngày dựa vào mì ăn liền mà sống thiếu chút nữa trở thành xác ướp, nếu như không phải nhờ có mấy trăm cái trứng gà ta của bác gái thôn bên cùng chợ nhỏ bên ngoài ngõ đưa tới rau dưa hắn tuyệt đối sẽ dinh dưỡng không đủ mà chết.

Tay nghề Tần Tuấn cực kỳ rách nát, ngoại trừ mì ăn liền ra cái gì đều sẽ không làm, sống lại là cái chỗ an tĩnh không bao nhiêu người sống, tìm cái quán nhỏ ăn bát mì đều phải đi hơn tiếng đồng hồ, liền cải thiện đồ ăn đều là cái vấn đề khiến người đau đầu, nửa năm đi xuống, Tần Tuấn cảm thấy chính mình không bao giờ có thể qua thế này nữa, không bao giờ có thể sống thế này nữa, kiên quyết dũng cảm vào một buổi sáng ánh dương quang tươi sáng đi vào thành.

Vào thành tìm chỗ lấp cho đầy cái bụng chẳng biết đã đói bao bữa, nghĩ ngợi này quán cà phê cũng có một phần là của mình, hơn nửa năm nay không để ý tới cũng không thể nào nói nổi, đành phải đem đôi chân đi hướng bến xe vòng vo đảo hướng, nhận mệnh mà hướng quán cà phê đi đến.

Tới trong quán rồi, Tần Tuấn không kịp để Uông Uông khen hắn lại gầy thêm, ghé vào quầy bar cùng kẻ bị địa chủ áp bức một dạng Dương Bạch Lao* hỏi: “Địa chủ lão gia vẫn là phải buổi chiều mới đến đi?”

Uông Uông khinh miệt, khinh bỉ, tính chất cực kỳ vũ nhục nhìn hắn một cái, chỉ một ngón tay: “Này…”

Tần Tuấn quay đầu lại… Đành phải cười, chào hỏi, “Đằng Đào…”

===

* hồi đầu thảo: cỏ ở phía sau

* Dương Bạch Lao: Nhân vật trong bộ phim (mình tạm dịch) “Con gái Bạch Mao”. Dương Bạch Lao là hình tượng điển hình nông dân chưa thức tỉnh thế hệ trước dưới áp bức trường kỳ của giai cấp địa chủ phong kiến. Kết cục bi thảm của ông là sự vạch trần hữu lực và lên án huyết lệ đối với giai cấp địa chủ phong kiến vạn ác.

Chương 15

“Em gầy không ít.” Từ Đằng Đào nói.

Tần Tuấn ăn bánh kem Missouri mà ‘Hán gian’ Uông Uông đưa tới cười khổ.

“Không cần trốn tránh anh.” Từ Đằng Đào cười cũng có chút cay đắng, “Anh không muốn bức em, chỉ là muốn thỉnh thoảng có thể cùng em gặp mặt, hoặc là ăn bữa cơm mà thôi, nếu như em không chấp nhận, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.”

Tần Tuấn cười đến càng khổ sở, nếu như chính mình có thể tiếp thu những điều này, cũng sẽ không né tránh, hắn e sợ sau khi lần thứ hai tiếp nhận rồi ôn nhu của y lại muốn nghênh tiếp tương lai không thể dự đoán, hắn cũng có chút tuổi rồi, không thể lại khiến cho tim mình chịu lăn qua lăn lại nữa.

“Nếu như không muốn một lần nữa bắt đầu… cũng không muốn gặp anh…” Từ Đằng Đào chuyển động cái ly trong tay, không yên lòng nói: “Này cũng theo em, nhưng nếu như có lúc em muốn gặp anh, hoặc là khi thỉnh thoảng nhớ tới anh có thể tới tìm anh.”

Ly cà phê không cầm chắc, đổ xuống trên bàn, ly sứ cùng mặt bàn chạm nhau phát ra âm hưởng, làm vỡ nát lời nói Từ Đằng Đào, chỉ thấy y lại miễn cưỡng cười một cái, lấy khăn tay lau đi vết bẩn, tiếp theo nói: “Em không tất yếu trốn tránh anh nữa, anh sau này không thông qua em cho phép sẽ không tới tìm em.”

Tần Tuấn nghe thế nhíu mày lại, một ngụm đem toàn bộ bánh Missouri còn lại nhét trong miệng, để cho đồ ăn mỹ vị hòa tan điểm khó chịu trong lòng.

Uông Uông đã đi tới, không khách khí đối Tần Tuấn nói: “Này, điện thoại của cậu…”

Tần Tuấn nhướng mày, chỉ chỉ chính mình, tôi?

Uông Uông không để ý tới hắn dứt khoát đem máy nhét vào trong tay hắn.

“Ai?” Tần Tuấn hoang mang.

“Tần Tuấn, tôi con mẹ nó nói cho anh, anh dám không cần Từ Đằng Đào tôi phế anh.” Thanh âm bên kia mang theo một cỗ ngoan tâm.

“Ai?” Tần Tuấn ngoáy ngoáy cái lỗ tai, hoài nghi chính mình tiếp sai điện thoại.

“Đừng giả ngu, Tần Tuấn, tôi không đấu lại anh, lão tử thừa nhận tôi con mẹ nó thua, Từ Đằng Đào là của anh, anh đừng đưa ra khuôn mặt không biết xấu hổ, anh lại lăn qua lăn lại y tôi một dao đâm anh.” Thanh âm bên kia càng hung ác độc địa.

Tần Tuấn dứt khoát treo điện thoại, lưu manh điện thoại, không tiếp cũng được.

Điện thoại di động lại vang lên… Tần Tuấn mắt trợn trắng, cầm lấy điện thoại di động hướng trên người Uông Uông mà ném.

Uông Uông cuống quít tiếp điện thoại di động bảo bối của hắn, tức giận mắng: “Tần Tuấn, cậu này tiểu tử chết tiệt, ai nha bảo bối của tôi…” Hắn tâm đau ôm ấp điện thoại di động quay về sau quầy, đi tới cửa lại ném lại câu nói: “Quá khứ đều đi qua, cậu nhìn xem y có thể sửa đổi thói xấu lạm tình này hay không, sửa được rồi liền cùng một chỗ mà qua, không đổi được liền cắt đứt này tâm tư lại tìm những người khác, suốt ngày trốn tránh thế này thành cái chuyện gì, một đám đại lão gia như thế dây dây dưa dưa.”

Tần Tuấn lại cười khổ, nhìn cái ly trống rỗng, cụp mắt xuống, khóe miệng cuối cùng phát ra một tiếng thở dài: “Tội gì?”

“Không thế này, càng khổ sở.” Từ Đằng Đào vẫn như trước ôn hòa cười, chỉ là khóe miệng cay đắng nồng đượm khiến người không thở nổi.

“Thử lại một lần đi.” Tần Tuấn buông ánh mắt, không nhìn khuôn mặt Từ Đằng Đào dạng mừng rỡ như điên này, dưới đáy lòng than thở rồi lại nặng nề thở dài, rốt cuộc là yêu, luyến tiếc để y khó xử a.

Cái gọi là ái tình… Nếu như cần hiến tế, biết rõ không cần phải, cũng chỉ đành lần thứ hai đem chính mình dâng lên.

Tần Tuấn nghĩ, nếu như ta còn có thể cho y hạnh phúc, liền cho đi, thử thử thì đã làm sao.

Cùng lắm thì không được, lại một lần nữa tới đi, suy nghĩ đến nơi, hắn không khỏi lại nở nụ cười khổ, chờ hắn ngẩng đầu, chạm đến đôi mắt kia ôn nhu lại mang theo kiên định của Từ Đằng Đào, hắn lại thoải mái cười một cái.

Vậy thì thế này đi.

Chung quy sống tốt cho chính mình trở thành thống khổ của y, nếu có một chút khả năng hạnh phúc, như vậy thì nắm giữ đi.

Từ Đằng Đào nắm chặt tay hắn, nói: “Anh sẽ không lại lãng phí cơ hội, em phải tin tưởng anh.”

Tần Tuấn nhẹ nhàng nắm chặt trở lại, mỉm cười nói: “Em tin tưởng.”

Hắn nghĩ, mình thế này, là thiếu dũng cảm hay là quá mức dũng cảm đây?

Thời gian chắc sẽ cho hắn đáp án.

[ Cái gọi là ái tình _ đoản thiên hoàn ]

Chương này dài nhứt luôn.

Ai ya, cái gọi là ái tình, cái gọi là tình yêu. Ai ya ai ya, chẳng hiểu vì sao cũng không cần biết điều gì, liền đem mình dâng lên. Đau một lần không chừa, lại mua dây buộc mình. Chung quy là yêu. Em ấy và anh đành nhận mệnh. Hô hô hô…

Ôi em thương Đằng Đào quá đi, em muốn Đ.Đ… (mặt dày lên) Em thật sự muốn Đ.Đ!!! Dẫu rằng anh hơi phung phí cảm tình, khù khờ, hiền phát ngốc, nhưng mà anh… chung tình muốn chết hà!!!

Anh run tay làm đổ cà phê, em run tay gõ chữ không có nổi à, đau lòng quá đi. Hu hu… “Không thế này, càng khổ sở.”, em muốn chết!!!

E hèm, nghiêm túc một chút.

Thứ nhất, cực đả kích thằng T.Thiêm kia. Hàng người ta đang mặc trên người ăn trong miệng mà còn cố giành, thật không biết ngượng. Nhưng mà mình gặp mấy người như thế ngoài đời rồi, trắng trợn cũng không thua gì, xin mọi người hãy đề phòng nha!

Thứ hai, cực hâm mộ t.y của Đ.Đ dành cho TT, hơn nửa năm anh chờ đến khi quán café đóng cửa, là hơn nửa năm ngày ngày đêm đêm anh bị dằn vặt khổ sở trong đợi chờ. Thế mà “Không thế này, càng khổ sở.” Em không còn lời nào để diễn tả mong ước được một lần nghe câu đó trong đời mình. Mới chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc dùm rồi. Người đàn ông lúng túng khờ khờ, hay đờ ra và hay đỏ mắt, yêu chân thành chung thủy, kiên nhẫn ổn trọng, mặc dù anh có một điểm yếu to bự như thế đó, nhưng em vẫn chết tâm vì anh!!!

Còn Tần Tuấn, mình thấu hiểu ảnh. Uất chết được đi! Nếu gặp trường hợp như ảnh mình đã sớm đi từ bảy mươi đời dương, còn lâu mới đợi đến ngần ấy năm nhá. Tự nhận thua, thì rút lui là đúng rồi, nhưng rút sớm đỡ khổ, việc gì anh phải đợi cho tóc nó bạc phơ đi. TT chịu không ít cay đắng, dày vò này, nghẹn khuất này (thua bởi một thằng nít ranh), thất vọng này, vv… Nhưng cuối cùng ảnh vẫn dũng cảm dấn thân, mặc dù không quá cần như vậy, nhưng mà ảnh vẫn vì hạnh phúc của Đ.Đ mà dâng mình. À, của chính ảnh nữa, nhưng của Đ.Đ nhiều hơn. TT quả thực kiên cường.

Thực ra thì, cái này là đoản thiên thôi mọi người, trường thiên khá dài. Mà tại mình ghét thằng T.Thiêm (do nó xuất hiện hơi bị rõ nét á) nên mình không dịch trường thiên. Ai muốn đọc thì tải về mà đọc, qua bên Giới thiệu tiểu thuyết có link đó. Dù sao với t.y dành cho Đ.Đ, biết đâu một ngày mình quên phéng thằng khỉ T.Thiêm, mình lại dịch thêm trường thiên thì sao. Chỉ sợ chưa đến ngày đó đã có người vì ghét T.Thiêm nên dịch để trù nó cho bõ ghét. Ha hả, dù sao hãy chờ.

Cái gì là ái tình? Muốn biết, thì mọi người tự trải nghiệm, tự hiến dâng mình cho nó đi nhé!

Moak, Đằng Đào ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro