p4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

041. Tiêu cơm

"Cậu nói cậu một chút xem, người lớn như thế, ngay cả đói no cũng không biết? Nhanh chóng tản bộ một hồi đi, nếu không bảo đảm sẽ bội thực." Ông chủ Vũ lôi kéo kỹ thuật viên Hứa, ở trong đại viện của mình loanh quanh xung quanh, thuận tiện nói chuyện một phen.

Hai người mặc thật dày đi tiêu cơm, liền ở trong sân, Hứa Tư Văn vừa đi vừa nhẹ nhàng xoa bụng.

"Anh câm miệng!" Hứa Tư Văn thẹn quá thành giận: "Nếu không phải anh lấy nhiều mì sợi vào bát cho tôi như vậy, tôi có thể no căng sao?"

Tuy rằng cuối cùng ông chủ Vũ quét phần cuối, nhưng Hứa Tư Văn vẫn cảm thấy bất bình, vì sao phạm sai lầm chính là hắn, mà chịu đựng kết quả sai lầm lại là mình chứ?

"Tui đây không phải là thấy cậu ăn ngon à...." Ông chủ Vũ nở nụ cười thật thà, khiến kỹ thuật viên Hứa có tức giận nữa cũng ngại ngùng phun lời với hắn.

Sân viện của Vũ gia rất lớn, hai người lẩn quẩn một vòng đến hậu viện, ông chủ Vũ chỉ vào một loạt phòng ở đặc biệt giải thích cho kỹ thuật viên Hứa: "Trong nhà nuôi năm mươi con gà, năm mươi con ngỗng, bốn con heo cùng một ổ heo con, heo con chờ lớn một chút liền tìm người thiến, toàn bộ giữ lại nuôi lớn ăn thịt. Còn có bốn con bò sữa, sáng sớm ngày mai cậu có thể uống được sữa tươi mới, rất thơm!"

"Nuôi nhiều heo như vậy làm gì?" Đối với việc nuôi bò sữa ở nhà Hứa Tư Văn còn có thể giải thích là muốn uống sữa tươi mới mẻ, nhưng nuôi heo thì lại vô cùng khó hiểu, thịt heo muốn tươi mới, cũng không cần phải nuôi ở nhà đi? Huống hồ Vũ gia cũng không phải thiếu tiền mà.

"Cái này là để nhà mình ăn, ở quê có một trại nuôi heo riêng, heo nuôi ra đều chỉ cung cấp cho trong công ty dùng, dùng cám cùng thức ăn cho heo nuôi lớn, cũng không nên cho heo ăn thức ăn gia súc." Ông chủ Vũ vừa nhắc tới chuyện này liền có một bụng nước đắng: "Cậu không biết đó, lúc mới đầu nhà tui cũng là mua thịt ăn, bớt việc mà! Nhưng mà thịt kia thật không có vị thịt! Chị hai tui đem thịt nấu một chút, cậu đoán xem thế nào?"

"Thế nào?" Hứa Tư Văn không tự chủ liền hiếu kỳ.

"Thịt kia vậy mà lại đông lại ở trong nồi!" Ông chủ Vũ hận không thể vỗ đùi: "Còn là thịt mỡ đó, thậm chí ngay cả chút mỡ cũng không nướng ra được, mấy cái thịt ba chỉ gì đó thì càng khỏi nói! Thịt nạc khô cứng, thịt mỡ không có mỡ, có thể là thịt heo ngon gì? Ăn vào trong miệng cũng không có mùi vị, cuối cùng thực sự không chịu nổi, dứt khoát vẫn là nhà mình làm cái trại chăn nuôi, nuôi heo gà cùng bò sữa, nhà mình cho dù ăn không hết, thì không phải còn có nhà ăn sao."

"Rau xanh cũng là tự mình trồng à?" Hứa Tư Văn có dự cảm không tốt.

"Phải!" Ông chủ Vũ gật đầu: "Hai năm trước là cũng là mua ăn, sau đó không phải nói có thuốc sao? Tui về nhà thương lượng với người trong làng một chút, mọi người trồng cái gì mà không phải trồng chứ? Nếu như trồng rau thì tui thu toàn bộ là được rồi, cũng không thể khiến mấy người già chịu thiệt, còn bớt sức bọn họ tự ra ngoài bán lương thực nữa. Bọn họ trồng rau không phun thuốc cũng không bón phân hóa học, bọn Ngụy Diên quản cái này gọi là thực phẩm màu xanh gì đó, sau đó ngay cả nguyên liệu của công ty thực phẩm phụ cũng yêu cầu như thế, hiện tại ở quê cả một huyện đều trồng như vậy."

Cuối cùng Hứa Tư Văn cũng coi như biết được tại sao thực phẩm phụ nông nghiệp Đông Bắc Hổ sản xuất ra, vừa lên thành phố có thể bày hàng đến hơn một nửa cái Hoa Dương* còn không có làm quảng cáo gì, thực phẩm màu xanh yên tâm như vậy, ai mà không thích.

*Hoa Dương: khu vực bao gồm phía nam Thiểm Tây, Tần Lĩnh, cộng thêm Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu.

"Trong hồ phía trước có cá, ngày mai ba đứa nhỏ trong nhà trở về, chúng ta chặt đầu con heo, ngày hôm sau dậy sớm bắt cá."

"... Nhà anh còn có cái gì là tự làm ra nữa?"

"Không có gì đi?" Ông chủ Vũ cũng không xác định trả lời.

Vừa nãy hắn nói đều là lời nói thật, người từ nông thôn đi ra, ăn quen đồ có mùi có vị của mình rồi, đột nhiên ăn hàng rởm, đương nhiên không thuận miệng, hơn nữa những thứ đó cũng không phải tốt gì, các loại thuốc sót lại rồi thịt bơm nước gì đó, sau khi bọn họ nhìn thấy lại càng sợ, ăn chết thì làm sao? Cho nên dứt khoát tự mình bao hết đất ruộng trong huyện, dù sao thì cũng phải tìm nguyên liệu cho công ty thực phẩm phụ, Vũ Khánh Cương trực tiếp làm một hồi luôn...

Hết chương 41

042. Cậu ở cùng tui

Mặc dù Trương Thúy Hoa có tên tuổi phó chủ tịch, nhưng cũng là bà chủ gia đình thực thụ, ngày thường có hai bảo mẫu cùng cô, đem trong ngoài Vũ gia dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ăn tết bảo mẫu về nhà, trước khi đi liền tổng vệ sinh một phen, toàn bộ đại viện Vũ gia đều rực rỡ hẳn lên.

Không phải Hứa Tư Văn chưa từng đi qua nông thôn, biết được một số địa phương không mở cửa hoặc chưa mở cửa, hoàn cảnh sống đơn sơ không nói, làm cho y không chịu được nhất chính là không chú ý vệ sinh, tính khiết phích của y cũng làm cho y không nhịn được bẩn loạn.

Mỗi khi đến một nơi, Hứa Tư Văn đều có thói quen dò xét một vòng, chính mình không vừa mắt liền động thủ dọn dẹp, thấy vừa mắt thì tốt hơn, ít nhất có thể tiếp tục ở, giống như động vật đi tiểu vòng quanh địa bàn, nhưng y cũng không phải dùng đi tiểu, y chỉ vung phấn tiêu độc thôi...

Có điều ở Đông Bắc này quá lạnh, gió bắc thổi vù vù, đừng nói phấn tiêu độc, dù là dịch tiêu độc phun ra, cũng phải đông thành băng.

"Ngoài phòng quá lạnh, trở lại đi." Bản thân ông chủ Vũ kháng lạnh, nhưng nhìn cái thân thể nhỏ nhắn đơn bạc của kỹ thuật viên Hứa, rốt cuộc không đành lòng ngày lạnh lẽo mà chùng chân ở bên ngoài, dù cho có hiếm lạ cảm giác hai người ở chung với nhau hơn nữa, thì cũng không thể không để ý tới thân thể kỹ thuật viên Hứa có chịu nổi hay không.

Đại viện Vũ gia là hai tầng lầu rất lớn, lầu trên lầu dưới ngoại trừ phòng khách, tổng cộng chia tám căn phòng, ngoại trừ một phòng ăn một phòng bếp, còn có sáu phòng có thể ở.

"Trở lại rồi à? Đêm nay để kỹ thuật viên Hứa ngủ ở...." Chị dâu Thúy Hoa không có ngồi trong phòng khách xanh vàng rực rỡ, mà là ở trong căn phòng thứ nhất, ngồi xếp bằng ở trên giường đan áo lông, thấy hai người đã trở lại, mới vừa mở miệng nói nửa lời, liền bị người đánh gãy.

"Nhà đông người, hai người một phòng, cậu ở với tui." Ông chủ Vũ nghiêm túc đứng đắn xác định chỗ ở tạm thời của kỹ thuật viên Hứa.

"Cái gì...?" Chị dâu Thúy Hoa sững sờ.

"Chị hai, bọn em về phòng nghỉ ngơi trước, từ sáng sớm bắt đầu thu thập đến bây giờ đều không được nghỉ ngơi đâu, tắm rửa lau chùi liền ngủ!" Ông chủ Vũ đưa tay lôi kéo kỹ thuật viên Hứa, trực tiếp đến phòng mình, cũng không để cho người khác nhiều lời một chữ.

"Cái kia... Chị dâu ngủ ngon... Ai... Anh chậm một chút...." Hứa Tư Văn rốt cuộc biết được một việc, đó chính là móng vuốt lớn của ông chủ Vũ không biết nặng nhẹ, kéo y ngã nhào một cái rồi lại ngã nhào một cái.

Trương Thúy Hoa dùng cái tay rảnh rỗi đan vào sợi tóc đã có chút xám trắng chà chà: "...Thằng em đây là sao? Ông hai và ông ba một phòng, ba đứa trẻ ranh to xác kia ở đông sương, ít nhất còn có bốn phòng không người mà...."

Lúc này phong cách trong phòng lại có chuyển biến, không có xa hoa như phòng khách, không có khí tức cổ xưa càng không đơn giản như phòng ăn, phòng của ông chủ Vũ phải nói như thế nào đây, là cái loại ấm áp rất hiện đại, tại sao lại nói như vậy? Bởi vì trong phòng này có một cái giường cực lớn, một tủ quần áo hai cái tủ đầu giường cùng với hai bộ máy tính kiểu mới nhất, song song đứng lặng trên bàn máy tính.

"Hành lý của cậu tui đều đặt trong tủ, cái đó, cậu trước tiên đi rửa mặt đi." Ông chủ Vũ có chút lấy lòng nhìn kỹ thuật viên Hứa, cái ổ này của hắn trước đây không phải như vậy, nhưng vì có thể làm cho kỹ thuật viên Hứa nhìn lọt mắt, nên mới làm thành dáng vẻ hiện tại, nghe đứa cháu lớn nói, cái này gọi là hệ sinh hoạt ấm áp gì gì đó, Vũ Khánh Cương không hiểu lắm, có điều chỉnh sửa xong hắn nhìn lại, cũng cảm thấy tốt hơn nhiều so với căn phòng vốn dĩ trống trải giống như động tuyết của mình.

"Cảm ơn." Hứa Tư Văn cũng không nghĩ nhiều, mở cửa tủ cầm đồ rửa mặt của mình liền tiến vào phòng vệ sinh, ngày hôm nay có chút hỗn loạn, đầu óc cũng cần yên lặng, tắm một trận nước ấm nóng bỏng, y mặc áo ngủ nhung san hô dày đi ra, mặc dù là ở trong phòng, y vẫn cảm thấy cái chỗ Đông Bắc này, mùa đông giống như liền không ấm nổi, khiến người ta giữ ấm thế nào cũng có thể cảm nhận được từng tia từng tia lạnh giá.

Ông chủ Vũ không ở trong phòng, không biết đi nơi nào, Hứa Tư Văn lau tóc sau đó đem khăn mặt cất kỹ, xoay người lại liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên giường có hai cái gối lớn, nhưng vì sao chăn chỉ có một cái?

Hết chương 42

043. Bị rượu hành

Hứa Tư Văn mím môi một cái, đi qua kéo chăn, nằm ở một bên giường siêu lớn, để lại nửa bên kia cho ông chủ Vũ tuyệt đối là đủ.

Nếu là lúc trước y còn có thể có chút do dự, thế nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Vũ Khánh Cương, rốt cuộc liền không còn những suy nghĩ đó trong đầu nữa.

Không nói bản thân Vũ Khánh Cương có phải cong hay không, chỉ cần cái thân phận người sở hữu sáng lập tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ, cũng đã không phải y có thể mơ tưởng.

Cũng khó trách Đông Bắc Hổ có thể trong thời gian ngắn ngủi hai ba năm liền thanh danh vang dội, có một ông chủ như vậy, công nhân phía dưới sợ là đều hận không thể quên mình phục vụ, cho dù là y, cũng là từ trong lòng cảm tạ sự chăm sóc của Vũ Khánh Cương.

Hứa Tư Văn nghĩ thông suốt, ngủ rất nhanh, lượng vận động ban ngày đối với một người thường ngồi trong văn phòng như y mà nói, là có chút lớn, may là tắm nước nóng có thể thoải mái chút, thừa dịp vào lúc này thoải mái, y liền trực tiếp đi vào giấc ngủ nghỉ ngơi.

Không đợi ông chủ Vũ là vì y cho rằng ông chủ Vũ đi ra ngoài lấy chăn, cho nên y mới có thể không chút khách khí sở hữu cả cái chăn.

Một bên khác, ông chủ Vũ cũng không có đi lấy chăn chó má gì đó, hắn là đi ra ngoài gọi điện thoại, cho ai?

"Reng reng reng!" Tiếng chuông vang dồn dập mà sắc nhọn.

"Trời ạ!" Ngụy Diên nhức đầu cầm điện thoại lên, ngày hôm qua hắn uống có chút nhiều, mấy tên kia đều lấy được không ít hoa hồng, mỗi người đều mời hắn ăn cơm, mấy ngày nay hắn là trôi qua ở trên bàn rượu.

Cầm điện thoại lên Ngụy Diên liền hữu khí vô lực rầm rì một tiếng: "Tôi là Ngụy Diên."

"...Cậu bị người ta nấu à?" Giọng điệu của ông chủ Vũ ở một đầu điện thoại rất lo lắng, Ngụy Diên lúc nào cũng vậy, đều rất chú ý lời nói cử chỉ của mình, hữu khí vô lực như thế, là muốn làm cái quái gì vậy?

"Ông chủ, tôi bị rượu hành."

"Tiểu Ngụy đúng là người giỏi chịu đựng, người khác đều tán gái, còn cậu lại để cho rượu hành." Ông chủ Vũ trả lời.

"Ông chủ, tôi sai rồi." Ngụy Diên ngay lập tức xin lỗi.

"Về sau bớt giả bộ với tui đi, còn giả bộ sẽ trừng trị cậu!" Ông chủ Vũ trả lời, lúc đầu chưa quen thuộc, hắn còn có thể nhượng bộ, sau đó quen thuộc, bọn Ngụy Diên đều là tính cách tốt, cùng một tên quê mùa như hắn khua môi múa mép, nhưng lại lĩnh giáo được sự sắc bén của ông chủ nhà quê này của bọn họ, sau đó cũng không dám cùng hắn đấu võ mồm nữa, mỗi lần đều thua thiệt được chứ.

"Vào lúc này gọi điện thoại, có chuyện gì?" Nói chuyện với ông chủ, phải phù hợp khẩu vị của ông chủ, a phi! Là thói quen của ông chủ, vì thế Ngụy Diên từng đặc biệt luyện tập qua, người làm thuê cao cấp cũng không dễ làm mà.

"... Cái kia... Tiểu Ngụy à, nếu cậu và đối tượng của cậu ở trên cùng một cái giường, cậu sẽ làm những gì?" Ông chủ Vũ ấp úng trong chốc lát, len lén tìm một góc tránh người, giống như thỉnh giáo mà hỏi người làm thuê cao cấp mà hắn dùng giá cao thuê về.

"...!"

Đầu bên kia điện thoại không còn âm thanh, đợi nửa ngày cũng không nghe đáp lời, ông chủ Vũ có chút không kịp đợi, kỹ thuật viên Hứa còn ở trong phòng kìa.

"Tiểu Ngụy?" Ông chủ Vũ giơ điện thoại nhìn một chút, trên điện thoại di động hiển thị chữ "đang tiến hành trò chuyện", nhưng vì sao lại không có tiếng chứ?

Vỗ vỗ vào di động, sau đó đặt tới bên tai tiếp tục kêu gọi: "Tiểu Ngụy? Ngụy Diên?" Suy nghĩ một chút: "Audry Ritter?"

Audry Ritter là tên tiếng Anh của Ngụy Diên, xưa nay ông chủ Vũ không hề gọi, lần này cũng là thực sự không có biện pháp, lại gọi ra.

"...!"

"Nếu cậu còn không lên tiếng nữa, tiền phân bổ phát triển sang năm, giảm phân nửa!" Kiên trì của ông chủ Vũ có hạn, trực tiếp đưa lời uy hiếp người làm thuê.

"Đừng mà đừng mà!" Ngụy Diên rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, trong điện thoại bắt đầu oa oa kêu loạn: "Ông chủ anh đã nói không nhúng tay vào tập đoàn!"

Nhất định phải tóm chặt lấy quyền độc lập tự chủ!

Ngụy Diên chỉ cần vừa nghĩ tới những ngày tháng hỗn loạn lúc đó, gắt gao cắn lấy cam kết của ông chủ Vũ không buông, hắn cũng không muốn lại trải qua loại cuộc sống đó nữa!

Quá khiêu chiến cực hạn...

Hết chương 43

044. Vậy nam truy nam thì sao?

"Vậy ngược lại cậu ra cho tui cái chủ ý đi chứ!" Ông chủ Vũ hiện tại đã có chút nóng nảy: "Năng lực cậu như vậy, cái này còn không phải là việc nhỏ như con thỏ? Nhóm con gái trong công ty mỗi ngày dùng ánh mắt chớp chớp với các cậu, đừng tưởng rằng tui không thấy nha!"

Đối với nhóm thanh niên hiện nay hoạt bát cùng nhiệt tình chủ động xuất kích theo đuổi hạnh phúc, Vũ Khánh Cương chỉ bàng quan không ngăn cản, chỉ cần không gây chuyện lớn, hắn cũng vui như mở cờ.

"Bây giờ ngài đang ở nhà đi? Mang người về gặp người lớn luôn rồi, ngài cùng bà chủ muốn làm gì thì làm đó, chỉ cần chủ tịch cùng phó chủ tịch không ngại, bà chủ cũng vui vẻ." Ngụy Diên lấy cho mình một chén trà đậm, ngươi nói xem loại chuyện như vậy, hắn phải nói thế nào? Dù tiền lương ông chủ cho hắn đúng thực là đủ phong phú, tuy nhiên không tới mức cái chuyện gì kia, hắn cũng phải phụ trách đi? Lại nói, chuyện trong công ty mà ông chủ nói, trong công ty đều là mấy bà nam tính có được không? Ông chủ chưa thấy bộ mặt thật của mấy bà đàn ông đó, không thì bảo đảm hắn cũng phải nhượng bộ lui binh!

Thôi, không nói chuyện mấy bà đàn ông với ông chủ, dù gì thì cũng là đội nhân viên mình đưa tới, chừa chút mặt mũi cho đồng nghiệp chủ quản nhân sự đi.

"Đổi cái khác." Ông chủ Vũ vừa nghe Ngụy Diên nói liền trực tiếp bác bỏ, hiện tại hắn cảm nhận được là hắn đơn phương coi trọng kỹ thuật viên Hứa người ta, nhưng kỹ thuật viên Hứa người ta không nhất định có nhìn đến hắn hay không đâu!

Lại nói thêm, anh hai và chị hai, cũng không nhất định tiếp nhận một đứa em dâu nam, cái này cũng phải cần thời gian, hiện giờ ma trảo của ông chủ Vũ chính là, cùng kỹ thuật viên Hứa ngủ chung, thì phải ngủ bằng cách nào.

"Trùm kín chăn bông thuần khiết tán gẫu." Ngụy Diên suy nghĩ một chút, liền nói cho ông chủ Vũ một biện pháp: "Có vài cô gái rất căng thẳng, nam truy nữ cách tầng sơn mà, ông chủ anh phải cố gắng nha!"

"Nam truy nữ cách tầng sơn?"

"Chẳng lẽ là bà chủ theo đuổi ngài? Vậy thì càng tốt hơn! Nữ truy nam, cách tầng sa nha!" Lửa nhiều chuyện của Ngụy Diên nhất thời tăng vọt lên, ngay cả say rượu không khỏe cũng tan thành mây khói.

"Vậy nam truy nam thì sao?" Ông chủ Vũ suy nghĩ một chút, hỏi Ngụy Diên một vấn đề có hàm nghĩa đặc biệt sâu xa.

"...!"

"Nói chuyện đi chứ?"

"Ông chủ, cái đó, vừa nãy không nghe rõ...."

"Tui hỏi cậu, nam truy nam thì nói gì?" Ông chủ Vũ hỏi đặc biệt đúng lý hợp tình.

"...!" Ngụy Diên ở bên kia điện thoại nuốt một ngụm nước bọt: "Ông chủ, tôi thích là con gái mềm mại, hơn nữa tôi cùng Helena đã chuẩn bị gặp người lớn ăn hỏi kết hôn rồi, anh cũng biết nhà tôi tôi là con một... Hơn nữa Helena...."

"Cái này có quan hệ gì với Helena?" Ông chủ Vũ lập tức trừng mắt hổ, đối với điện thoại thấp giọng rít gào: "Với cậu cũng không liên quan!"

Hắn chính là dù có hiếm lạ một con heo mẹ già, thì cũng nhìn không lọt con muỗi đực bự Ngụy Diên chỉ biết hút máu này, phải biết là, bọn Ngụy Diên đúng là có năng lực, nhưng cái năng lực này hả, làm việc muốn tiền công đúng là rất có "năng lực"!

Cũng chính là người nhà mình đều tự mình biết mình, hơn nữa gia sản đúng thật là rất nhiều, không thể không tìm người có năng lực như Ngụy Diên đến giúp đỡ quản lý, nếu là trước đây, ông chủ Vũ đánh chết cũng sẽ không thuê nhân viên cao giá như vậy làm việc đâu.

Đầu kia Ngụy Diên thở phào nhẹ nhõm, lập tức lửa nhiều chuyện hừng hực cháy lại: "Ông chủ, bà chủ tương lai ra sao vậy? Có thể sắp xếp một thời gian, để mọi người gặp mặt một chút không?"

Tin tức lớn nha!

Nam nhân Đông Bắc bảo thủ như ông chủ, thế mà lại cùng hắn thảo luận đề tài "nam truy nam", chẳng lẽ nói, bà chủ tương lai... còn có thể là một "nương" (nam giả nữ) sao?

"Chờ sự tình định rồi, khẳng định để cho các cậu gặp. Nhớ là cái miệng phải giữ cửa đó, với lại, chuẩn bị tốt tiền lì xì." Phỏng chừng ở chỗ Ngụy Diên không lấy được gì, rất dứt khoát cúp điện thoại.

Hết chương 44

045. Cơm giết heo

Để lại Ngụy Diên ở đầu bên kia vò đầu bứt tai, bên này ông chủ Vũ ở trong hành lang đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng rốt cuộc là tìm một phòng trống, dưới nách kẹp một cái chăn trở lại.

Vốn tưởng rằng sẽ có cảnh tượng gì gì đó, kết quả kỹ thuật viên Hứa người ta đã sớm nghỉ ngơi, ông chủ Vũ uổng phí hết thời gian.

Giường cũng khá lớn, Hứa Tư Văn lại gầy, ông chủ Vũ nằm ở trên giường, nhìn sau gáy kỹ thuật viên Hứa, lần đầu tiên có chút hối hận mình mua cái giường lớn như vậy làm gì? Nếu là giường đơn, vậy tốt rồi?

Vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, nhưng ông chủ Vũ tự có biện pháp thôi miên, hắn thuận tay lấy ra một quyển từ điển Trung Anh từ trong tủ đầu giường, nghiêm túc lật hai trang, mí mắt liền đánh nhau...

Hứa Tư Văn là bị một trận tiếng kêu thê lương đánh thức.

"...Híc!" Hứa Tư Văn chóng mặt chậm rãi ngồi xuống, tiếng kêu ngao ngao trong tai kia quá làm người ta sợ hãi, cho nên cơn mê muội do huyết áp thấp của Hứa Tư Văn rút ngắn không ít thời gian so với bình thường.

Rất nhiều năm sau, Hứa Tư Văn còn thường xuyên ở bên tai ông chủ Vũ nói thầm đoạn hồi ức 囧 không thể càng 囧 hơn này: ngày đầu tiên đến nhà anh, chính là heo nhà anh đem em đánh thức, còn là một con heo to béo sau đó sẽ chết nữa...

Chờ Hứa Tư Văn rửa mặt xử lý xong chính mình đi ra ngoài phòng, phát hiện tiếng kêu của con heo kia yếu đi rất nhiều, vừa ra, liền bị chị dâu Thúy Hoa kéo tới phòng ăn ăn sáng.

"Bọn họ đều ở hậu viện giết heo rồi, em trước tiên ăn chút gì đó lót bụng, buổi chiều chúng ta ăn cơm giết heo." Chị dâu Thúy Hoa một bên múc cháo lấy đồ ăn sáng cho Hứa Tư Văn, một bên hỏi Hứa Tư Văn: "Có cái gì thích ăn không? Tai heo bụng heo gì đó, heo nhà mình, đầy đủ cả!"

Trong nhận thức của Trương Thúy Hoa, giết heo chính là chuyện lớn, đặc biệt là giết heo năm, cả con heo đều là nhà mình tiêu hết, cái loại "đầy đủ" mà một cái đuôi heo cũng không bán đó, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.

"Chị dâu, chị đừng vội, em ăn theo mọi người là tốt rồi." Hứa Tư Văn biết mình có tật xấu khiết phích, có điều y thấy chị dâu Thúy Hoa không có những tật xấu của mấy quý phu nhân, hơn nữa bản thân rất sạch sẽ, người như vậy làm cơm, y ăn được.

Nói cách khác, nếu là một người lôi thôi lếch thếch làm cơm, không quan tâm lúc làm cơm sạch sẽ bao nhiêu, y cũng tuyệt đối sẽ không đưa vào miệng!

Đây chính là khiết phích thị giác.

"Vậy có cái gì kiêng cử không?" Trương Thúy Hoa biết người thành phố, luôn có chút thói quen cổ quái kỳ lạ, cô tiếp xúc đám người thành phố thời gian dài, tự nhiên chú ý điểm này.

"Không có." Hứa Tư Văn mỉm cười lắc đầu.

Không ăn ruột không ăn đầu chân không ăn mấy thứ có mùi lạ vân vân..., Hứa Tư Văn không có nói ra, y đây là đang tạm thời hợp tác với người nhà ông chủ, chứ không phải ở khách sạn dùng cơm.

"Vậy được!" Chị dâu Thúy Hoa vỗ tay một cái: "Chị đi làm việc, cho cũng nếm thử món ruột huyết với dồi chị làm, thằng em chị còn nói muốn làm cho em chút ruột huyết, bồi bổ nữa."

Hứa Tư Văn nhớ tới chuyện chảy ngược máu 囧 trong bệnh viện, cùng với ông chủ Vũ lúc đó, quả thật là từng nói muốn chị dâu hầm chút ruột huyết cho y bồi bổ máu...

"Chị dâu? Chị dâu! Lấy huyết xong rồi!" Bên ngoài không biết là ai, ngao ngao hô một tiếng, âm thanh cũng có thể truyền vào phòng ăn.

"Tới rồi!" Chị dâu Thúy Hoa như một cơn gió xông ra ngoài.

Hứa Tư Văn thật tò mò, lại nói y cũng ăn no, bánh màn thầu nhân đậu chị dâu Thúy Hoa hấp thuần thủ công, cái nào cái nấy đều to đùng, dưa muối cũng rất ngvô, ăn xong Hứa Tư Văn nhanh chóng tìm tới nhà bếp cọ rửa sạch sẽ đặt trở về, tình hình vệ sinh trong phòng bếp khiến Hứa Tư Văn càng thoả mãn.

Chính là trong phòng bếp có ba cái nồi sắt lớn không khác gì cái bồn tắm, khiến Hứa Tư Văn vô cùng ngạc nhiên, nồi lớn như vậy, dùng làm gì nhỉ?

Nồi trong nhà ăn cũng chỉ đến như thế mà thôi, dùng nhân khẩu Vũ gia mà đếm, hẳn là không dùng tới nồi lớn như vậy đi?

Cửa đột nhiên bị mở ra, cũng giải đáp nghi vấn của Hứa Tư Văn.

Chỉ thấy dẫn đầu chính là ông chủ Vũ, hai tay nâng tấm ván gỗ, người tiến vào phía sau cũng cùng nâng, phía trên nằm một con heo to béo màu trắng...

"Nhanh nhanh nâng lên nồi đi! !" Chị dâu Thúy Hoa từ phía sau vọt vào, một phen mở nắp nồi ra, thì ra bên trong đã nấu một nồi nước sôi cuồn cuộn.

Hứa Tư Văn đứng dán vào cạnh tường, y không biết phải giúp đỡ thế nào, cũng không dám đưa tay, sợ làm trở ngại chứ không giúp được gì, chỉ tò mò hướng bên trong nhìn xung quanh.

"Một, hai... ba!" Anh hai Vũ hô khẩu hiệu, mọi người đồng thời dùng sức, đem tấm ván gỗ cùng với heo béo phía trên đặt nằm ngang trên nồi.

Trong tay ông chủ Vũ cầm một muỗng gỗ lớn, múc đầy nước sôi, nhắm ngay con heo béo trên tấm ván gỗ rót xuống.

Muỗng có mấy cái, mọi người ba chân bốn cẳng động thủ, ba nồi nước sôi, dùng hai nồi rưỡi, mới đem lông heo lột sạch sẽ.

Trước lúc mổ bụng, ông chủ Vũ xoa xoa tay, lôi kỹ thuật viên Hứa ra, quay đầu lại nói với mọi người: "Mọi người tiếp tục đi."

"Mùi mổ bụng không tốt, cậu đừng đứng ở bên trong, đi xem tivi chơi máy tính gì đó một chút đi, có cái gì muốn ăn hiện tại nói cho tui biết, chốc lát nữa liền róc thịt đó."

"Ồ." Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, sợ rằng mình cũng thật sự không thể thích ứng thứ mùi đó: "Giống như mọi người là tốt rồi."

Ông chủ Vũ bình tĩnh nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa, sau đó liền quay người trở về nhà bếp.

Hứa Tư Văn nhìn dáng vẻ hắn rời đi, có chút là lạ, có điều y đã biết ba cái nồi kia dùng để làm gì, cũng không có lòng hiếu kỳ, quay người đi lên lầu.

Trong phòng ông chủ Vũ có hai cái máy vi tính, cái khác Hứa Tư Văn không am hiểu, lại rất thân cận với máy vi tính, một ngày không sờ liền khó chịu, ngày hôm qua không thể lên mạng đi dạo một vòng, ngày hôm nay nhất định phải lên giải cơn thèm.

Hứa Tư Văn lên mạng liền cách ly với thế giới, con người y không có thói quen gì có thể gọi là "ham mê bất lương", chỉ có chung tình với internet.

Đi dạo hồi lâu chưa hết thòm thèm, còn cùng nhóm bạn tốt ở trên mạng hàn huyên cả ngày, hỏi han nhau năm mới, Trương Lam Hà càng là nói với y một ít chuyện y không muốn biết, có điều cách internet, trước tiên trực tiếp bỏ vào danh sách đen, chờ lúc nào có chuyện tìm hắn, lại lôi ra là được.

Dưới nhà đã có người kéo giọng kêu lớn gọi y xuống ăn cơm, y chỉ là đáp ứng lại không hề nhúc nhích, thật sự là còn chưa qua cơn nghiện đâu.

"Đừng chơi nữa, ăn cơm." Hết cách rồi, ông chủ Vũ tự mình tới tóm người.

"À à." Kỹ thuật viên Hứa đứng dậy rửa mặt, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới cùng ông chủ Vũ xuống lầu.

Lúc đó, ở trong phòng ăn, đã bày đầy một bàn đồ ăn thuần thuần túy túy làm từ heo.

"Đến, đây là ba đứa cháu tui, đứa lớn Vũ Nguyên Cát, đứa thứ hai Vũ Song Hỉ, đứa thứ ba Vũ Phẩm Tường, đây là Hứa Tư Văn, cái chương trình kia của nhà chúng ta, chính là người ta biên soạn, sau này theo người ta học cho tốt một chút, biết chưa!" Ông chủ Vũ không chút ngại ngùng trước tiên giới thiệu cho Hứa Tư Văn nhóm cháu trai sáng sớm trở về giết heo năm, bởi vì lúc giết heo bận bịu, căn bản chưa kịp giới thiệu, có điều lúc này giới thiệu cũng không muộn.

Tất cả mọi người không nhận ra không thích hợp, chỉ có hai người ánh mắt khẽ động, một là cháu trai lớn của ông chủ Vũ Vũ Nguyên Cát, một người khác chính là người trong cuộc Hứa Tư Văn.

Nói, ông chủ Vũ dùng loại giọng điệu mang theo khoe khoang giới thiệu, rốt cuộc là muốn ồn ào cái gì vậy?

Phân biệt bắt tay xong, Hứa Tư Văn đã bị mùi thơm của cơm nước thông đồng quên mất chút biểu hiện không giống bình thường ấy, bởi vì y đói bụng.

"Đến đến đến!" Anh hai Vũ đón người ngồi xuống: "Hôm nay giết heo năm, người nào thích ăn cái gì, nhanh chóng nói, để chọn ra, qua thôn này, chính là không còn tiệm nào đâu đó!"

Mọi người cười vang.

Cơm giết heo là lần đầu tiên Hứa Tư Văn nhìn thấy, có điều đúng thật cũng làm cho người phía nam tới như y mở mang tầm mắt.

Thịt trắng, thấm tỏi giã, mùi vị đó, khiến Hứa Tư Văn thiếu chút nữa cho rằng đây là lần đầu tiên mình ăn thịt heo!

Còn có thịt kho tàu béo gầy giao nhau, làm từ thịt ba chỉ chân chính, còn dồi, không có mùi vị khác thường như trong ấn tượng của y, bên trong là thịt heo nạc thuần túy, bỏ rất nhiều gia vị, mang theo một chút mùi thịt, thấm hành tỏi cùng nước tương, ăn miếng thứ nhất Hứa Tư Văn liền nheo mắt lại, sau đó liên tục không ngừng hạ đũa.

Còn có nồi lớn rau trộn tự làm, dưa chuột ngâm, xương sườn hầm khoai tây, gà hầm nấm, đều là loại dùng chậu lớn bưng lên bàn, một loại thô lỗ thuần túy Đông Bắc.

Kỳ diệu nhất chính là món thập cẩm (chỗ này qt ghi là quái món ăn, nghĩa là nhiều thứ nấu chín trộn hổ lốn vào nhau, ta tạm edit thành món thập cẩm) cuối cùng bày ở chính giữa.

Xương heo, dưa muối, thịt heo, ruột huyết, miến, đậu phụ đông, phía trên vẩy lên một tầng hành thái cùng rau thơm, dùng một cái chậu kim loại giống như xoong nông, dưới chậu còn đốt một khối cồn, vẫn luôn sùng sục sùng sục bốc hơi nóng nổi lên bọt nước.

"Đến, nhanh chóng ăn mấy miếng bổ huyết đi." Ông chủ Vũ gắp hai miếng ruột huyết cho kỹ thuật viên Hứa.

"Vì sao kỹ thuật viên Hứa lại phải bổ huyết?" Vũ Song Hỉ vừa gặm một miếng xương vừa hỏi.

"Hai ngày trước ở bệnh viện truyền nước, không coi chừng, chảy ngược máu, mất rất nhiều! Không bổ không được, con xem vốn là không mập, lại mất máu quá nhiều thì làm sao." Ông chủ Vũ nói đặc biệt tinh quái, vừa nói vừa dùng khóe mắt nhìn lướt qua Hứa Tư Văn, phát hiện Hứa Tư Văn ăn ruột huyết, cũng không có bộ dạng phản cảm gì, lập tức đánh rắn tùy côn, liền gắp cho Hứa Tư Văn một đũa thả vào trong bát.

"Nằm viện? Bị bệnh gì ạ?"

"Hầy!" Vừa nói đến cái này, ông chủ Vũ liền chụp thẳng cái đùi lớn, đem chút chuyện kia của kỹ thuật viên Hứa phủi ra hết, trêu đến mọi người cười ha ha.

"Mới không nghiêm trọng như anh nói đâu!" Hứa Tư Văn phản bác: "Tôi là thật sự không nghĩ tới Đông Bắc bên này lạnh như thế, quần áo tuy rằng giữ ấm nhưng mà không thể chống lạnh thời gian dài, ngày đó cứ nhất định phải lôi kéo tôi mua đồ tết...."

Bầu không khí quá tốt, Hứa Tư Văn cũng phun tào ông chủ Vũ một phen, mọi người lại thêm trò cười, trong thời gian ăn ăn uống uống, gần như tiếng cười không ngừng.

"Đúng rồi đúng rồi, có một chuyện tôi vẫn luôn thật tò mò, đều nói Đông Bắc Hổ là giàu nứt đố đổ vách, nhưng lại không mấy ai nói Vũ gia làm thế nào lập nghiệp, nếu như không kiêng kỵ, có thể nói một chút không?" Cái vấn đề này không chỉ là hiếu kỳ của Hứa Tư Văn, bao gồm cả Trương Lam Hà, rất nhiều người cũng đều thật sự hiếu kỳ Vũ gia làm thế nào lập nghiệp, bởi vì điều tra thế nào, đều cảm thấy những trải nghiệm kia, rất giả.

"Ha ha ha!" Thằng út nhỏ nhất, cho nên hoạt bát nhất: "Chú cứ nói đi? Không một ai không tò mò về chúng ta hết!"

Hứa Tư Văn có chút đỏ mặt, kỳ thực y thật sự chỉ là hiếu kỳ mà thôi, vừa nãy bạn bè bên cạnh ở trên mạng cũng liên tiếp thảo luận cái này.

"Không có gì mà giấu giấu diếm diếm không thể nói cả." Ông chủ Vũ không cho là hổ thẹn ngược lại cho là quang vinh, vô cùng hào hứng cùng với mọi người giống như giảng thiên thư mà đem chuyện nhà mình ra lải nhải một lần.

Người khác nghe không dưới một trăm tám mươi lần, lỗ tai cũng muốn đóng kén rồi, nhưng Hứa Tư Văn lại là lần đầu nghe được người thật kể lại, lịch sử làm giàu của ông chủ Vũ, có thể nói là khuôn mẫu "may mắn", "vận may", đích thực là chuyện trên trời rơi đĩa bánh, kỹ thuật viên Hứa làm người nghe, cái miệng mở lớn có thể nuốt vào quả trứng gà.

***

Tác giả có lời muốn nói: Cái cơm giết heo này, là có thật, thế nhưng chỉ giới hạn người trong nhà, bởi vì hiện tại thịt heo cũng không phải cái gì khó có thể mua được, chỉ là mùi vị thật sự rất nhạt nhẽo, nhà chị dâu giết heo, ta không thể đi, thế nhưng cha mẹ và ông anh, đều đi, nghe đâu chị dâu kéo nồi ra ăn... Bởi vì ở trong thành phố không ăn được loại cơm giết heo thuần túy kia, đó là một loại mỹ vị không có cách nào diễn tả bằng lời!

Chị dâu mang về cho ta món thập cẩm, một ngày ta liền ăn hết không còn... Còn có dồi, thật sự một chút cũng không ngấy mỡ!

Ta nghĩ xong rồi, nếu như sang năm nhà chị dâu lại giết heo, nói gì ta cũng phải đi một chuyến!

Còn có, cơm giết heo, giống nhau đều trong tháng chạp, bởi vì ăn tết, muốn ăn thịt, cho nên mới giết heo năm...

Dựa theo thói quen Đông Bắc bên này, thời gian giết heo giống nhau là tết đoan ngọ, tết trung thu cùng trước tết âm lịch... Thế nhưng chỉ có heo tháng chạp trước tết âm lịch, mới gọi là "heo năm", cơm giết heo cũng chính tông nhất, bởi vì khi đó dưa muối ăn ngon nhất...

Hết chương 45

046. Tự thuật

Lại nói, lịch sử làm giàu kỳ tích của ông chủ Vũ, thật sự khiến người ta ước ao ghen tị đến mức không nhấc lên được khí lực, quả thực quá đả kích người khác.

Sau khi ăn xong, mọi người chia hai đội, một đội thu thập con heo năm kia, một đội khác lại là chọn lưới.

Bởi vì hôm sau là hai mươi chín tháng chạp, bọn họ muốn đánh bắt đông.

Hứa Tư Văn nhìn cái lưới đánh cá kia cảm thấy thật mới mẻ, cùng ở bên cạnh xem náo nhiệt đến nửa đêm, còn nỗ lực nhúng tay đi kéo lưới ra, kết quả phát hiện kéo không được!

"Đừng kéo, chì lưới này phải cẩn thận." Ông chủ Vũ chỉ chỉ chì lưới, lưới đánh bắt đông cũng có thật nhiều lưu ý, sức lực nhỏ bé của kỹ thuật viên Hứa, hay là thôi đi.

Hứa Tư Văn biết nghe lời phải, y chỉ là hiếu kỳ mà thôi: "Lưới này mắt lưới cũng lớn quá rồi đó?" Thử khoa tay một chút, tay y cũng có thể xuyên qua luôn, mắt lưới có thể không lớn sao.

Tuy rằng chưa từng đánh cá, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng xem heo chạy, hiện tại thông tin phát triển như thế, trên ti vi, trên internet, y cũng đã xem qua giăng lưới bắt cá, lưới đánh cá kia của người ta đều là càng chặt càng tốt, thế nào mà bọn họ cầm mấy cái đi ra, lại chọn cái có mắt lưới lớn nhất trong đó để chỉnh lý?

"Mắt lưới to, cá đánh được cũng lớn, mấy con nhỏ đã sớm chui qua mắt lưới ra ngoài." Ông hai ồm ồm giải thích cho kỹ thuật viên Hứa một câu.

Ý kia, chính là cá nhỏ không lọt nổi mắt xanh, muốn ăn, liền phải là cá lớn.

Hứa Tư Văn: "...."

Có điều buổi tối trước khi ngủ, Hứa Tư Văn vẫn còn dùng ánh mắt nhìn gấu trúc mà chớp chớp nhìn ông chủ Vũ, y luôn cảm thấy không chân thực, quá huyễn tưởng, có người vận may, thật có thể nghịch thiên luôn rồi.

"Ngủ không được?"

"Không phải."

"Có phải còn nghĩ về quá khứ của tui không?"

"Làm sao anh biết?"

"Những người lần đầu tiên nghe được đều cùng một dáng vẻ ngốc nghếch như cậu, tui cũng đã quen rồi."

"Anh mới ngốc đó!" Hứa Tư Văn trở mình: "Mấy năm kia khẳng định anh đặc biệt may mắn! Sớm biết, tôi liền theo anh mua đất rồi."

"Thôi dẹp đi!" Ông chủ Vũ cũng trở mình: "Lúc đó á, tui thật sự không nghĩ nhiều, lúc bao cả cái núi, ý tui là trồng cây ăn quả làm giàu, vào lúc đó trên ti vi không phải cũng đều tuyên truyền, khai phá mở rộng cái gì gì đó, tui cũng không muốn luôn ở bên ngoài làm công, rất khổ! Lương cũng không có gì bảo đảm, nhiều lần đều không thể lấy được tiền, sau đó kiến thức nhiều hơn, liền muốn về nhà, trông coi đất nhà mình, dù sao cũng tốt hơn so với ở bên ngoài, ai biết sau đó chuyện liền nhiều hơn, còn phát tài...."

Chuyện năm đó, rất nhiều người chỉ thấy được Vũ gia ở bề ngoài phong quang vô hạn, Vũ Khánh Cương vận may phủ đầu, nhưng nào ai biết sau lưng chua xót trong lòng?

Uất ức sau khi bị lừa gạt, tuyệt vọng vì cùng đường mạt lộ, cùng với sau đó hi vọng lại bất ngờ ập đến, đối với một nông dân mà nói, giống như lần đầu ngồi xe qua núi vậy, lên cao xuống thấp kích thích trái tim.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tư Văn nhìn thấy ông chủ Vũ không còn nụ cười thật thà, không còn bộ dạng dễ dàng thỏa mãn, sâu sắc cảm nhận được tâm tình của ông chủ Vũ lúc đó.

"Hết thảy đều trôi qua rồi, hiện tại Vũ gia không phải rất tốt sao? Những người kia đều nhìn mà thèm thuồng kìa. Đừng giận đừng giận."

"Có cái gì mà giận? Nên trả thù tui đều trả thù rồi!" Ông chủ Vũ hì hì nở nụ cười, khoe khoang nhỏ giọng nói thầm với kỹ thuật viên Hứa: "Cái tên lừa đảo kia, tui dẫn theo ba đứa cháu trai cho hắn một trận đòn tàn nhẫn, còn có chủ nhiệm gì đó trong thôn, cũng bị cắt chức. Con người tui á hả, chỉ cần người không chọc tui, tui cũng không vui lòng không có chuyện gì mà tìm đánh, nhưng tui cũng không phải bí đao thối, ai cũng có thể giẫm một cước."

"Ừ, anh mới không phải bí đao thối, bí đao thối không đảm đương nổi chức ông chủ." Hứa Tư Văn bị lời của ông chủ Vũ chọc cười: "Vậy bây giờ anh mua đất chỗ nào, có phải là tất cả mọi người đều cùng mua với anh không?"

Hết chương 46

047. Xe đạp ba bánh

"Ai, nói đến cái này, cũng thật sự như vậy, chỉ có điều, bọn họ ra tay quá chậm, tui mua đất, bọn họ cũng mua, chính là mua xung quanh khối đất tui mua, khiến giá cả xung quanh hét một lần đều cao hơn một lần, kỳ thực căn bản vô dụng!"

"Tại sao nói như vậy?" Có thể dời đi tức giận của ông chủ Vũ, Hứa Tư Văn cũng vui vẻ nhiều chuyện với hắn một phen.

"Tui mua núi này cùng với cái hồ đối diện, đều có ý tứ!" Ông chủ Vũ nhích nhích đến trước mặt kỹ thuật viên Hứa: "Cái này gọi là có núi dựa, có nước chảy, kim ngân tài bảo khắp nơi! Theo lời người già nói, chính là phong thuỷ bảo địa, còn đất họ mua đều là sát mép xung quanh, không có gì tốt."

"Ngày mai đánh bắt đông, chính là ở cái hồ phía trước à?"

"Đúng vậy! Tui nói cậu biết nha, hồ này thế nhưng rất ghê gớm, lúc đó sau khi tui mua xong, ở bên này xây phòng ở, đã có người tới nói với tui là muốn mua hồ của tui, tui không chịu, đó là một chuyên gia thủy sinh vật, còn là giáo sư gì gì đó nữa, mang theo một nhóm người làm phiền tui nửa năm."

"Tại sao vậy?"

"Nói trong nước có một loại cá ngân, toàn thế giới chỉ có hai nơi có loại cá này, ăn có thể kéo dài tuổi thọ gì gì đó, dù sao thì cũng đánh giá giống như thuốc tiên vậy, sao tui lại không nhìn ra chứ? Sau đó mò hai cái, thật sự là có loại cá ngân kia, cơ mà rất thú vị, cá kia lớn chừng chiếc đũa, toàn thân đều trong suốt, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong luôn! Tui dùng trứng gà bọc lấy bỏ vào chảo dầu chiên vài đĩa, ăn xong cũng không có cảm giác gì, sau đó liền ăn tươi, cũng chỉ vào lúc này ăn tết có thời gian rảnh mới xuống bắt một chút để ăn tươi, trong hồ còn có cá chuối, ngày mai mò ra làm sashimi, so với con cá gì gì kia ăn ngon hơn nhiều...."

Hứa Tư Văn đã triệt để không muốn nói chuyện với ông chủ Vũ, đại danh của cá ngân y cũng từng nghe qua, đó là một loại cá mới nhất được phát hiện, toàn thế giới quả thật cũng chỉ có hai nơi có loại cá thần kỳ này, một là ở bổn quốc, một là ở nước ngoài, đều là địa phương có hoàn cảnh cùng chất nước rất kỳ lạ.

Từ lúc đầu giá của cá ngân đã đắt hơn vàng, hơn nữa lúc vớt cũng có nhiều yêu cầu, mấu chốt là loại cá này có hiệu quả chống ung thư vô cùng tốt, là sinh vật chống ung thư thiên nhiên, trong mười năm phát hiện, số lượng cá ngân chợt giảm, vì không thể sinh sôi nảy nở nhân tạo, càng ngày càng quý giá, đã bị liệt vào sinh vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng, người ăn được nó, còn thật sự không có mấy ai.

Thế nhưng tại sao ông chủ Vũ có thể giữ được cá ngân này trong hồ của mình chứ?

Đây là một nghi vấn, Hứa Tư Văn biết, cái vấn đề này liên lụy quá sâu, y không thể hỏi cũng không dám hỏi, mặc dù ông chủ Vũ không để ý, y cũng phải có chừng mực, lại nói, có thể nhìn thấy cá ngân, còn có thể ăn vào trong miệng, đã rất tốt.

Cho rằng sẽ ngủ không được, nhưng sự thật chứng minh, Hứa Tư Văn ngủ rất say rất thoải mái, có thể là bên cạnh có người, còn là cái loại khiến y không có phòng bị nữa, y không có lòng cảnh giác, ngủ say như con heo nhỏ.

Sáng sớm ông chủ Vũ liền kéo kỹ thuật viên Hứa từ trong chăn ra: "Nhanh! Đứng lên, ăn sáng xong rồi nhanh lên mặt băng, đục lỗ thủng rồi có thể bắt cá, bắt chút ít đủ chúng ta ăn tết là được."

"Sớm như vậy?" Hứa Tư Văn chậm nhịp một hồi, trở mình một cái bò lên, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, liền theo đi xuống lầu.

"Thừa dịp hiện tại người không nhiều, chúng ta bắt xong phải đem lỗ thủng lấp kín, không thì cá cũng phải bay lên trời."

Hứa Tư Văn không biết cái gì gọi là "Cá bay lên trời", thế nhưng sau đó y liền biết câu nói này là có ý gì.

Ăn sáng xong thì mặt trời cũng vừa mới lên, trong ngày đông vốn là ngày ngắn đêm dài, tuy rằng vào lúc này đã qua đông chí, nhưng ban ngày vẫn như cũ không dài hơn.

Trong sân sáu cái xe đạp ba bánh, trong đó hai cái mang theo thùng xe, bốn cái không mang, anh hai Vũ bọn họ đã đem lưới đánh cá đêm qua bỏ vào trên xe.

"Người đến đông đủ, xuất phát!" Ông hai hô một tiếng, một đám người không phân già trẻ liền phần phật chuyển động.

Ông chủ Vũ kéo kỹ thuật viên Hứa đem người nhét lên xe, bản thân mình thì nhảy lên xe ba bánh, chân lớn đạp mạnh, vèo vèo lao ra ngoài!

Hứa Tư Văn: "...!"

Nói thật, lớn như vậy, lần đầu y ngồi xe đạp ba bánh; càng ly kỳ là, đạp xe chở y là Vũ Khánh Cương, chủ nhân tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ....

Một cái vòng tròn thật lớn, phá tan mặt băng, tảng băng bị kéo tới, khối băng hình trụ lớn nhỏ, lại có độ dày kinh người.

Tổng cộng mở ba cái hố băng, ông chủ Vũ mang theo kỹ thuật viên Hứa độc chiếm một cái, còn lại mấy người chia một cái.

"Đến!" Ông chủ Vũ kéo kỹ thuật viên Hứa tay mang bao tay thật dày, cọ qua chỗ bên cạnh hố băng.

Ra hiệu cho kỹ thuật viên Hứa: "Nhìn bên trong xem!"

Hứa Tư Văn kéo dài cái cổ nhìn vào bên trong, dưới ánh mặt trời ban mai, trong mặt nước tối đen kia, đột nhiên hiện lên thật nhiều cá sống!

Còn đều là cái loại miệng cá hướng lên trên nữa!

"Ai nha!" Lúc đó Hứa Tư Văn liền sợ hết hồn.

"Chiếu vào bên trong." Ông chủ Vũ đưa cho y một cái đèn pin cường quang cầm tay.

Có cường quang chiếu rọi, càng có thể thấy rõ dáng vẻ bên trong, cường quang đánh vào trong nước, có thể nhìn thấy cá bên trong, có một ít đúng là trong suốt!

Chỉ có thể lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy một cái bóng cá lờ mờ, rõ ràng nhất chính là miệng cá cùng hai tròng mắt cá lòe lòe.

Giống như u linh trong nước!

"Đây chính là cá ngân." Ông chủ Vũ xoay người lại lấy đồ trong xe.

Hứa Tư Văn lập tức trợn to hai mắt, y thế mà thấy được cá ngân sống, trong nước, hoang dại!

"Cầm chiếu đúng chỗ nha! Bên này hạ vợt xuống bắt đó!" Ông chủ Vũ cầm lấy một cái vợt bắt cá cán dài, bên này mới vừa nói xong liền hạ thủ bắt cá.

Ông chủ Vũ mò xuống một cái, vớt lên lập tức đầy cá, đèn điện trong tay Hứa Tư Văn cũng di chuyển theo vợt cá, trong số cá vớt lên, quả nhiên có cá ngân ở trong đó, chỉ là số lượng không có bao nhiêu.

"Mau! Lấy thùng đựng nước bên cạnh, lấy cá ngân ra!" Ông chủ Vũ chỉ huy, kỹ thuật viên Hứa phụ tá, hai người phân công hợp tác, vớt một thùng cá ngân, còn lại thì để ông chủ Vũ thả về.

"Chúng ta không vớt cá lớn hả!" Hứa Tư Văn hưng phấn nhìn cá ngân trong thùng đựng nước, chính là cá ngân chỉ dài có 10cm, bữa tiệc đêm giao thừa, chẳng lẽ không phải muốn ăn cá lớn sao? Vì thế cầm lưới đánh cá có mắt lưới đều lớn hơn so với bình thường.

"Bọn họ quăng lưới bắt cá lớn, cá ngân nhiêu đó là đủ rồi." Ông chủ Vũ nâng thùng đựng nước lên bỏ vào trên xe, thùng xe đạp ba bánh, chỉ dùng để giữ ấm thông khí, phòng ngừa cá sống trong thùng đựng nước bị đông chết ở dã ngoại trong ngày lạnh này.

Ông chủ Vũ kéo kỹ thuật viên Hứa rồi lại chạy đi đem tảng băng đẩy vào trong hố băng, vừa khớp.

Sau đó hai người đồng thời tiến đến bên cạnh hố băng của hai người khác.

"Có thể kéo lên rồi!" Ông hai rống một tiếng, mấy người ba chân bốn cẳng đồng thời dùng sức thu dây lưới, Hứa Tư Văn còn đi đến phía trước, cũng vươn tay hỗ trợ.

Kết quả y căn bản không quen dưới chân đạp tầng băng kéo lưới đánh cá, chỉ kéo chốc lát, sức lực không dùng bao nhiêu, bản thân thì ngược lại lòng bàn chân trượt đi, ngã một cái chổng vó!

Vào lúc này liền nhìn ra chỗ tốt của lớp võ trang ông chủ Vũ trang bị cho kỹ thuật viên Hứa, quần bông đặc biệt dày, hơn nữa bên ngoài còn có một tầng áo khoác bông, dưới hai tầng bông phụ trợ, kỹ thuật viên Hứa một chút cũng không cảm thấy đau, chỉ là ngao ngao kêu hai tiếng, lại bởi vì mặc quá dày, mập đến kham không nổi, y sững sờ không thể tự mình đứng lên được!

Mọi người bị cái dáng vẻ rùa nhỏ của kỹ thuật viên Hứa chọc cười, ông chủ Vũ duỗi bàn tay nắm khăn quàng cổ nhỏ của kỹ thuật viên Hứa xách lên, người đứng lên, ông chủ Vũ không thu tay lại, trái lại tay dài duỗi một cái, chống nạnh ôm lấy kỹ thuật viên Hứa.

"Anh!" Lúc này chân Hứa Tư Văn cũng có chút mềm nhũn: "Anh đừng ôm tôi, nhột!"

"Đứng yên đi! Không thì cậu sẽ té cái phịch nữa đó." Ông chủ Vũ nói rất đứng đắn, nhưng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều vui rạo rực, ngủ mấy tối rồi, hai người ngay cả tay nhỏ cũng chưa từng đường hoàng nắm lấy, còn sờ sờ tiểu kê kê, vẫn là cái lúc xả nước hồi bị bệnh đó!

Có thể quang minh chính đại ôm eo nhỏ, toàn thân ông chủ Vũ đều bốc lên bong bóng hạnh phúc, cố tình mang một cái mặt hàm hậu thật thà, lừa gạt tất cả mọi người.

Ông chủ Vũ bởi vì khoác lên kỹ thuật viên Hứa, nên không dám vươn tay đi kéo lưới, kỹ thuật viên Hứa lúc này đã có kinh nghiệm, không dám lung tung duỗi móng vuốt về phía lưới đánh cá.

Cá được bắt lên bằng lưới lớn hơn rất nhiều so với cá ngân ông chủ Vũ cầm vợt đánh cá vớt lên, hai mắt kỹ thuật viên Hứa đều nhìn chằm chằm, nếu là nuôi, thì bao nhiêu cá cũng không ngạc nhiên, nhưng sinh sống tự nhiên lại khác, một lưới thật nhiều cá nhảy nhót trên băng, hơn nữa cái đầu đều lớn đến đáng sợ, Hứa Tư Văn liếc mắt một cái, trung bình mà nói, thấp nhất cũng phải là mỗi con ký rưỡi trở lên đó!

Cái cảnh tượng cá trong lưới đều đang nhảy trên mặt băng kia, thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt!

Ông hai tay mắt lanh lẹ tóm lấy một con cá chép to nhất, cái đầu cá kia cũng sắp to bằng đầu người rồi!

Ông cụ đem cá ném vào trong thùng gỗ: "Đầu cá tiếp nước đi!"

"Có ý gì?" Hứa Tư Văn nhìn mê tít mắt không thôi, thế nhưng câu ông hai kêu kia, mang theo một luồng ý tứ tang thương hàm súc.

"Đây là quy củ của đánh bắt đông, lưới đầu tiên, lớn nhất trong con cá, chính là đầu cá, đầu cá càng lớn càng may mắn. Tiếp nước chính là con cá đầu tiên đi ra, biểu thị bắt đầu đánh bắt đông." Ông chủ Vũ thấy hai mắt kỹ thuật viên Hứa mở thật lớn còn lóe tinh quang, không chỉ cười đùa y: "Cậu cũng đừng trừng nữa, con ngươi cũng sắp rơi ra rồi."

Hứa Tư Văn lườm hắn một cái, dưới tay cũng dùng sức ngắt lấy cánh tay ông chủ Vũ, hiện tại y không dám nhúc nhích, chỉ lo lại ngã cái phịch, y cũng không phải sợ té ngã, mà là như vậy quá mất mặt.

"Ông hai là người tộc Đông Triết, săn thú bắt cá lên núi xuống sông, đều là ông lão khỏe mạnh đẹp trai nhất đó." Ông chủ Vũ nhìn ông hai và ông ba đồng thời nhấc theo cái thùng chứa cá đi về, cũng đỡ kỹ thuật viên Hứa cùng cọ qua bên chỗ xe.

"Tình cảnh đánh bắt đông rất lớn, cúng tế cầu phúc sau đó mới có thể hạ lưới, chúng ta ở đây chỉ là tự mình vui đùa một chút mà thôi, không cần quá nghiêm túc, không thì sẽ mệt chết...." Ông chủ Vũ nói với kỹ thuật viên Hứa một ít chuyện về đánh bắt đông.

Đầu kia ông hai đã tự mình cưỡi xe đạp kéo ông ba trở về trước một bước, anh hai Vũ mang người xách lưới đánh cá, cũng cưỡi xe đạp đi, để lại ông chủ Vũ tới lúc họ cưỡi xe đạp về, vừa vặn chở kỹ thuật viên Hứa.

Hết chương 47

048. Kệ bếp cá sống hầm nồi sắt

Vừa về đến nhà, ông chủ Vũ liền gào gào thét thét vỗ ngực đảm bảo với Hứa Tư Văn: "Cậu chờ đi, tui cho cậu ăn một bữa cá sống hầm nồi sắt!"

"Tốt!" Người bên cạnh nghe được đều cao giọng khen hay, chỉ có Hứa Tư Văn đầu óc mơ hồ, không hiểu có ý gì.

"Một hồi con sẽ biết." Ông ba cười híp mắt đi tới, dáng vẻ hạc phát đồng nhan, khiến trong đầu Hứa Tư Văn trong nháy mắt liền lóe lên ba chữ: lão ngoan đồng!

Lần này ăn cơm, địa phương thay đổi, đổi đến trong phòng bếp, không chỉ là phòng ăn thay đổi đến nhà bếp, ngay cả bàn ăn, cũng đổi thành kệ bếp.

Đúng!

Bạn không nhìn lầm, chính là kệ bếp!

Hứa Tư Văn cũng dời một cái ghế, cùng mọi người ngồi vây quanh ở sát mép bàn, nhìn ông chủ Vũ làm cơm.

Kệ bếp là hình thức cũ, củi gỗ đốt thỉnh thoảng vang một tiếng, nồi là nồi sắt lớn đen kịt, Hứa Tư Văn nhìn nồi sắt lớn, khóe miệng co rút.

Bởi vì đây là một trong những cái nồi ngày hôm qua lột lông heo, bây giờ dùng để làm cơm...

Có điều nồi này hiện tại rất sạch sẽ, trên bệ bếp đều dán gạch men sứ lớn màu trắng, một chút cũng không lôi thôi, bằng không Hứa Tư Văn khẳng định xù lông.

Không quan tâm có phải là ở địa bàn của mình không, kỹ thuật viên Hứa Hứa Tư Văn, đối với yêu cầu vệ sinh vẫn luôn rất kiên trì.

Thế nhưng ông chủ Vũ làm cơm, nói thật, Hứa Tư Văn vẫn là rất tò mò, đàn ông Đông Bắc cao lớn thô kệch, thế mà lại biết làm cơm cơ đấy!

Ông chủ Vũ thật sự không phải chỉ nói không, hắn thật sự tự mình bắt tay làm, một bên ngay cả trợ thủ cũng không dùng, tự mình một tay bao hết.

Cá sống thuần tự nhiên, tuyệt đối tươi mới!

Ông chủ Vũ bắt bốn con cá nheo, mười con cá trích, bốn con cá chép, lấy dao để trên tấm thớt, trực tiếp giết cá cạo vảy mổ bụng lấy gan cá, động tác nhanh chóng, sạch sẽ lưu loát, làm liền một mạch.

Cùng lúc đó, nồi mới vừa cọ rửa sạch sẽ nóng lên, liền thả một muỗng lớn mỡ heo vào, sau đó là một muỗng lớn dầu đậu nành, chờ dầu trong nồi nóng lên vang xèo xèo, hành gừng tỏi tiêu ớt toàn bộ đổ vào, sau đó nước tương muối hột nửa muỗng, một bát lớn tương cà, muỗng lớn đảo đảo, trong nồi lớn tuôn ra một luồng mùi vị thơm và tinh khiết.

"Vẫn là tay nghề của nhóc Cương tốt, người khác chính là hầm không ra mùi vị kia." Ông ba thần sắc say mê hít một hơi, hai hàng lông mày trường thọ kia cũng run lên theo, bộ dạng như thoải mái cỡ nào.

"Ông ba chảy nước miếng thèm xuống rồi!" Vũ Phẩm Tường bướng bỉnh vươn tay đi nhéo lông mày trường thọ của ông ba, thuận tiện chọt ông lão một câu.

Ông hai thì lại vô cùng chăm chú nhìn động tác của ông chủ Vũ, Hứa Tư Văn len lén hỏi Vũ Song Hỉ bên cạnh: "Ông hai sao vậy?"

"Mỗi lần đều như vậy, ông ba rất thích ăn cá, nhưng mà ông hai luôn không học được cách nấu cá của chú, mỗi lần ông cụ người làm ra, ông ba đều nói mùi vị không đúng, trêu đến mức ông hai rất không phục." Vũ Song Hỉ nhỏ giọng tán gẫu với Hứa Tư Văn.

Ông chủ Vũ đổ nửa thùng nước sạch vào nồi, trong nháy mắt trong nồi liền có nửa nồi nước nóng màu đỏ, sau đó đem cá đã xử lí xong tất cả đều đổ vào, đảo cá qua lại, sau đó chính là cà và đậu hũ miếng đồng thời trút xuống, một chậu bột ngô hơi sệt, ông chủ Vũ nhường chỗ, chị dâu Thúy Hoa qua, vòng quanh mép nồi, cách phía trên nước nóng không tới 5cm, dán một vòng bánh bột ngô loại lớn, sau đó ông chủ Vũ giơ hai nửa nắp nồi đậy một cái, vỗ tay: "Đầy đủ!"

"Còn có miến này chưa vào nồi nữa!" Hứa Tư Văn chỉ tay vào nửa chậu miến khoai tây đã ngâm nước đặt trước mặt y.

"Chờ sôi lại bỏ vào, không thì sẽ khét đáy nồi đó." Ông chủ Vũ đặt mông ngồi xuống bên cạnh kỹ thuật viên Hứa, cướp một chén trà nóng liền uống một cái thấy đáy.

Hết chương 48

049. Tui đi xem nồi

"Thế là xong? Lúc nào mới có thể ăn?" Hứa Tư Văn thấy ông chủ Vũ ngồi xuống, tò mò vô cùng.

"Sôi nửa giờ, có thể được." Ông chủ Vũ hai mắt trông mong nhìn kỹ thuật viên Hứa, hắn thật vất vả động thủ một hồi, sao còn không có tỏ vẻ một cái chứ?

"Ồ." Hứa Tư Văn rầm rì một tiếng, quay đầu liền cùng người khác trò chuyện: "Vừa nãy còn chưa nói hết nữa...."

Ông chủ Vũ mất hứng, mệt hắn khoe khoang một trận, kỹ thuật viên Hứa nagy cả một cái nhìn thẳng cũng không cho hắn.

Ngay lúc Hứa Tư Văn cùng người khác trò chuyện lửa nóng, ông chủ Vũ "xoạt" lập tức đứng lên, một tên đàn ông, thân thể thẳng tắp, bất thình lình nhảy lên, đừng nói Hứa Tư Văn an vị ở bên cạnh hắn, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung hết lên người hắn.

"Tui đi xem nồi."

Tất cả mọi người: "...!"

Ông chủ Vũ trấn tĩnh tự nhiên lắc mở một nửa nắp gỗ, một luồng khí trắng xông ra, còn có hương vị như có như không.

Lấy cái muôi khuấy khuấy nồi, ông chủ Vũ liền đem nắp nồi đậy lại.

"Anh Cương vẫn luôn như vậy nghĩ gì liền làm đó, tính tình phóng khoáng." Thuận tử là anh em thân thiết với Vũ Khánh Cương cùng nhau lớn lên cùng đi ra ngoài làm công, giống như người một nhà, nói chuyện làm việc đều cởi mở, vừa thấy động tác của ông chủ Vũ, liền nở nụ cười.

"Tui chỉ là tưởng sôi nên nhìn xem, quấy quấy, đỡ phải khét đáy nồi." Tim Vũ Khánh Cương đập nhanh một cái, biết mình hành động có chút bộp chộp.

"Hiện tại mới sôi, khét không được." Vũ Quốc Cương làm anh hai quá thành thật, ngốc nghếch mở miệng trực tiếp hủy đài của em trai anh.

"Một hồi uống rượu gì?" Ông hai lôi ra một câu chuyện mới, ông là người có bối phận cao nhất trong này, ông lão vừa mở miệng, tất cả mọi người đều đâm lao theo ông.

"Rượu xái!"

"Thiêu dao!"

Tên rượu được nêu ví dụ ra, tất cả đều là rượu mạnh người Đông Bắc thích uống nhất.

"Tất cả im miệng!" Người gọi im miệng cuối cùng dĩ nhiên là ông hai.

Chỉ thấy ánh mắt ông ba xoay ngang về phía ông hai: "Uống rượu? Hả?"

Giọng không lớn, thế nhưng mọi người lại nhìn thấy ông hai trong nháy mắt liền ủ rũ: "Không uống rượu, chỉ uống chút nước trà thôi."

Hứa Tư Văn: "...!"

Bị một phen quấy nhiễu như thế, mọi người liền thay đổi mấy đề tài, trong đó làm cho mọi người cảm thấy hứng thú nhất, chính là vấn đề học tập của ba học sinh.

"Lúc khai giảng lại chính là phải thi tốt nghiệp trung học đi?" Vũ Quốc Cương nhìn con thứ hai của mình: "Song Hỉ à, con có nắm chắc không hả?"

"Có!" Vũ Song Hỉ rất có niềm tin trả lời: "Giáo viên chủ nhiệm của con cũng thi, con thi đậu hoàn toàn không thành vấn đề!"

"Là đại học nào?"

"Đại học Đông Châu, cùng một nơi với anh hai, cũng bớt đi phiền phức." Vũ Song Hỉ trả lời rất phù hợp với phong cách nhà họ Vũ bọn họ, đánh chết cũng không muốn tách ra.

Bằng không, sao ông chủ Vũ cũng đã ba mươi, mà còn ở cùng anh hai chị hai chứ, cũng không có ý định ở riêng.

"Nguyên Cát là hệ nào?" Hứa Tư Văn rất xem trọng Vũ Nguyên Cát, đứa nhỏ này tuy rằng xuất thân nhà quê nhưng ngày sau rất nỗ lực, hơn nữa cho Hứa Tư Văn một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, nếu y không đoán sai...

"Pháp luật. Sau khi tốt nghiệp có thể giúp được ông chú." Vũ Nguyên Cát cười cười, có chút ngây ngô cùng thẹn thùng: "Bọn con đều là từ nông thôn ra, không có bao nhiêu văn hóa, trước đây ông chú còn để người ta lừa gạt một lần, thiếu chút nữa liền tán gia, sau đó nữa, con liền suy nghĩ, nhà mình vẫn phải có người hiểu biết ít thứ mới được, không thì ở bên ngoài rất dễ chịu thiệt."

Mọi người đều biết chuyện Vũ gia đã từng bị lừa gạt, kỳ thực còn có rất nhiều thiệt thòi, Vũ gia đều đã ăn qua, chẳng qua là quả đắng nhà mình thì người nhà mình nuốt, toàn bộ nộp học phí, rất ít người biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, mà chư vị ngồi ở đây, cũng là số ít người biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ đó.

Hết chương 49

050. Đàm luận về rượu

"Có chí khí!" Cũng không biết câu nào của Vũ Nguyên Cát chạm đến thần kinh nhạy cảm của Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn cũng rất tán thành ý nghĩ này của Vũ Nguyên Cát: "Người khác càng xem thường chúng ta, chúng ta lại càng phải chí khí, ở nơi nào té ngã liền bò lên ở nơi đó."

"Cái gì chí khí chứ!" Ông chủ Vũ ở một bên bĩu môi: "Nó chính là không phục bị người ta lừa gạt, nhất định phải làm một luật sư, nói sau này lại có thêm người nào dám khó dễ với nhà bọn tui, nó liền ở trên tòa án sống chết đấu với người ta đến cùng."

Người nhà họ Vũ đều thù rất dai, hơn nữa còn thuộc về loại tính tình không trả thù lại thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nhà bọn họ là thuần phác không chơi tâm nhãn, nhưng cũng không phải kẻ ngu tùy tiện để người ta bắt nạt lại không đánh trả.

"Con chỉ là cảm thấy, người nhà mình, phải có một người có thể dùng được, không thì sẽ luôn bị người ta coi thường rất không tốt." Vũ Nguyên Cát ngượng ngùng cười giải thích.

"Mở nồi, thả miến vào." Ông hai không có hứng thú với đề tài của bọn họ, ông cụ vẫn là nhìn nồi cá.

Ông chủ Vũ liền đứng lên phục vụ mọi người, sau khi thả miến vào, mọi người lại cười đùa một hồi, ông chủ Vũ liền tuyên bố có thể mở nắp nồi .

Tuy rằng Hứa Tư Văn chưa từng ăn cá nồi, thế nhưng bằng vào mùi vị hiện giờ, y cũng đã khẳng định cá này tuyệt đối mỹ vị!

Vì thế là người đầu tiên lấy đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.

"Còn phải chờ một lát." Ông chủ Vũ sợ y thật sự hạ đũa đi mò, nhanh chóng cản lại đầu đũa của kỹ thuật viên Hứa.

Mặt Hứa Tư Văn đỏ lên: "Còn chưa được sao?"

"Được thì được, nhưng còn chưa đủ lửa." Ông chủ Vũ tiện tay lấy một bát hành và rau thơm băm thả vào, cầm muỗng lớn đảo hai lần: "Mỗi người một cái bánh nướng, thiếu thì tự mình hạ thủ bóc."

"Biết rồi!" Vương Đại Lực lấy chai bia vẫn luôn đặt ở bên chân, đi đến chỗ của ông hai và ông ba.

Người một đại gia đình náo náo nhiệt nhiệt ra tay bóc bánh nướng, Hứa Tư Văn tự có ông chủ Vũ ở một bên hỗ trợ.

"Kỹ thuật viên Hứa thông cảm, hiện tại bọn tui chỉ có thể uống chút bia, rượu đế trước hết miễn, chờ ngày mai bắt đầu, chúng ta liền uống thả ga!"

"Tại sao không uống rượu đế?" Hứa Tư Văn nhớ tới người Đông Bắc bên này, đều rất thích uống rượu đế, bia đối với bọn họ mà nói chỉ có mùi vị giống như nước đường.

Điểm này, phàm là xí nghiệp từng có hợp tác với tập đoàn Đông Bắc Hổ đều biết, nhóm hổ lớn Đông Bắc này thật sự là uống rất được, có mấy xí nghiệp muốn tạo chút tình cảm tốt kéo liên hệ với Đông Bắc Hổ tiến tới hợp tác một ít hạng mục, liền phái đội quan hệ xã hội chuyên nghiệp đến mời người uống rượu lập quan hệ, kết quả là người của Đông Bắc Hổ đem đội quan hệ xã hội uống đến say ngất, nghe đâu cái đội kia còn là do một người sành rượu phái tới nữa.

"Bình thường uống đủ nhiều rồi, thật vất vả ăn tết, tạm thời nghỉ ngơi một chút đi!" Ông chủ Vũ nói đến cái này liền một bụng nước đắng: "Cũng không biết đám người kia đều nghĩ thế nào, một bình rượu đỏ gì gì kia, liền muốn tám ngàn đồng! Ông trời của tui! Tám ngàn đồng đó!" Nói xong còn khoa tay múa chân một chút: "Mùi vị cũng không ra gì! Còn không uống ngon bằng nước đường đỏ đâu! Chua chua ngọt ngọt, thật không rõ vì sao có thể bán đắt như vậy, còn có người mua!"

Hứa Tư Văn cùng ba đứa nhỏ Vũ gia cười gục xuống, những người còn lại thì lại rất tán đồng với lời của ông chủ Vũ.

"Nghe nói có người còn chọn năm nữa." Vương Đại Lực chia xong bia, dùng răng mở ra nắp bia, đột nhiên nhìn thấy nhãn mác dán trên chai bia, liền nhớ lại năm rượu vang.

"Đúng vậy đúng vậy, ai ai, ai biết tại sao uống rượu nhất định phải là năm 82? Lẽ nào năm 82 ấy cây nho cực kỳ tốt? Bán thật đắt!" Thuận tử cũng hiếu kì, đến bây giờ hắn cũng không rõ, vì sao nhất định phải chỉ định một năm rượu vang, bán còn đắt như vậy.

*Năm 1982 được giới sành rượu đánh giá là năm lý tưởng nhất để sản xuất rượu vang, rượu sản xuất trong năm này được các nhà sưu tầm trên toàn thế giới hết lời ca ngợi.

Hết chương 50

051. Chết no ông già

"Vừa lúc ngược lại, là bởi vì năm 82 cây nho giảm sản lượng, vật lấy hiếm làm quý, năm đó rượu vang liền thành danh." Hứa Tư Văn giúp mọi người giải thích nghi hoặc.

"Rốt cuộc là người có văn hóa, ngay cả cái này cũng biết." Chị dâu Thúy Hoa hâm mộ kỹ thuật viên Hứa có văn hóa.

"Chị dâu, cái này không có quan hệ với học lực. Em cũng là bởi vì hiếu kỳ, lên internet thăm dò mới biết." Hứa Tư Văn được khen có chút ngượng ngùng.

"Tui biết tui biết!" Hiếm thấy có chuyện anh hai Vũ Quốc Cương biết, anh hai Vũ rất cao hứng khoe khoang kiến thức của mình: "Cái máy vi tính kia, liên tuyến, có thể ở trên đó muốn làm gì thì làm!"

"Nghe nói còn có thể ở trên đó mua đồ không cần trả tiền." Chị dâu Thúy Hoa cũng rất tích cực chen vào.

"Nào có mua đồ không trả tiền? Người ta đó là đặt mua thôi, mày nhận được đồ phải cho người ta xác nhận trả tiền! Không hiểu đừng có nói bừa." Một ông lão như ông ba, lại còn thời thượng hơn cả chị dâu Thúy Hoa.

Hứa Tư Văn cười cười giới thiệu đơn giản với bọn họ một chút ý tứ của internet, khiến đám người xuất thân nhà quê này rất hiếm lạ, đối với bọn họ mà nói, mạng và vân vân, cách mình quá xa xôi, nghe lạ cũng đúng, lên mạng mua đồ rồi lại chuyển phát nhanh cũng còn được, chứ mấy cái khoa học kỹ thuật cao cấp gì đó, thì miễn đi.

"Internet cũng là một cái thế giới ảo, nếu không làm sao có 'cư dân trên mạng' chứ." Cuối cùng Hứa Tư Văn tổng kết.

"Thời đại này, ngay cả thế giới ảo cũng có, còn để cho người ta sống hay không?" Ông hai không biết kiếm đâu ra một câu thần thánh như vậy.

"Không phải là đặt hàng mấy lần sao." Ông ba nhỏ giọng nói thầm.

"Nhưng mỗi lần đều là tui đi nhận chuyển phát nhanh, còn ông là luôn trả hàng lại người bán!"

Mọi người cười trộm.

"Ảo không ảo gì trước hết khoan để ý tới, ăn cơm ăn cơm!" Ông ba nghe xong liền nhanh chóng đi lấy nắp nồi gỗ để một bên, bởi vì ông cụ người đói bụng, chuyện gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm.

Đương nhiên, cũng có ý tứ trốn tránh, có điều tất cả mọi người rất nể tình không đi vạch trần trò xiếc của ông cụ.

"Đúng đúng! Ăn thôi ăn thôi! Đều đói." Ông chủ Vũ vừa nghe nhanh chóng phục vụ đại chúng, cầm xẻng cơm mở vung bánh nướng, anh hai Vũ liền ở bên cạnh chia bánh bột ngô.

Những người còn lại cũng động thủ hỗ trợ, nắp nồi cũng xốc lên, bia cũng bật nắp, trong bát ăn chứa bánh bột ngô nướng, đũa của ông chủ Vũ hướng thẳng đến nồi, người khác cũng không chậm, mọi người cùng nhau hạ đũa, gắp cá gắp cá, mò miến mò miến, còn lấy cái muôi múc đậu hũ bên trong, chỉ có một mình Hứa Tư Văn, giơ đũa trừng đến tròng mắt cũng sắp rớt xuống.

Khi còn bé, nhớ rõ mẹ đã từng nói, không cho ngồi ở bệ bếp ăn cơm; khi còn bé, nhớ rõ bà nội cũng đã dạy, ngồi bệ bếp ăn cơm không có tiền đồ...

"Mau ăn đi? Làm gì ngẩn ra hả? Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề." Ông chủ Vũ gắp một khối thịt cá nheo ra, lựa xương xong mới đặt vào trong bát Hứa Tư Văn, còn tri kỷ chấm chút nước canh.

Hứa Tư Văn sững sờ trừng thẳng mắt, còn thật sự không chú ý chi tiết này, chờ y bị ông chủ Vũ lên tiếng nhắc nhở, ngây ngốc nhìn ông chủ Vũ, lắp ba lắp bắp hỏi: "Không, không, không dọn ra sao?"

"Dọn cái gì mà dọn? Chiếm không cái chậu mà còn phải rửa, cứ như vậy ăn, nguyên nước nguyên vị còn nóng hầm hập luôn!" Ông chủ Vũ một bộ dáng vẻ chuyện đương nhiên, thuận tay còn dùng cái muôi múc một muỗng súp trộn với cà cho kỹ thuật viên Hứa: "Mau nếm thử tay nghề của tui, cho cậu biết mùi vị thế nào. Bọn tui ở đây đều nói: cá sốt cà chua, chết no ông già!"

Hai ông già duy nhất đang ngồi đó: "...!"

Hết chương 50


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro