05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ninh dương lan ngọc nhớ nguyễn thùy trang rồi.

sáng hôm sau, lan ngọc choàng tỉnh giấc sau một đêm thiếp đi bởi nghĩ ngợi quá nhiều. đôi mắt em thâm sâu, ướt nhòe nơi khóe mắt. vừa toang mở cửa bước ra khỏi căn phòng, va vào mắt em chính là cánh cửa căn phòng đối diện. dù đã cố tình lãng tránh ánh mắt, như tâm trí thì chẳng thể giấu nỗi nhớ thùy trang da diết.

một đêm tàn khốc đối với em.em chỉ khẽ liếc nhìn sang rồi vụt biến đi mất, vì em sợ chị mở cửa ra nhìn thấy em rồi ngứa mắt, sẽ chuyển sang nơi khác không chừng. khoác chiếc áo, em bước xuống từng nấc thang, một cách nặng nề, như một áp lực cứ đè nặng lên đôi vai của em.

vừa đi được ba bước thì em gặp chủ nhà trọ, bấy lâu em đã ở đây mọi thứ điều ổn, chỉ có mỗi người đàn bà này là em nhìn mãi chẳng ưa.lan ngọc nhìn thấy chủ trọ cứ tiến dần bước về phòng thùy trang nên vội vàng chạy lại kéo tay.

" cô tìm chủ trọ phòng này à?" thùy trang chỉ tay vào căn phòng nơi thùy trang ở, chủ khu trọ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, em nói tiếp.

" giờ này mới năm giờ sáng mà, tìm người ta làm chi sớm thế?

" ơ hay nhỏ này lắm chuyện thế nhỉ, tìm ai là chuyện của chủ trọ chứ, tìm để đòi tiền phòng còn là đằng khác nữa cơ, nhỏ này làm mấy nghề gì đâu không à, mãi mà chẳng thấy nó trả tiền phòng, tức chết ấy được.

lan ngọc lấy trong túi ra một số tiền đặt lên tay xem như khóa miệng chủ trọ tha cho thùy trang.em biết rõ lương tháng của thùy trang chỉ vài cọc ba đồng nên để dành cho bản thân còn tốt hơn.

" cầm lấy đi, rồi đừng đòi chị ấy thêm gì nhé.

đó giờ khi lan ngọc bị một ai đó ghét bỏ, em sẽ chẳng quan tâm đến người ấy làm gì nữa, thậm chí đó là người thân trong gia đình em. nhưng thùy trang là ngoại lệ của ngọc.

__________

về phía thùy trang, cô vẫn còn say giấc sau đêm hôm qua. gục mặt trên chiếc bàn mà thùy tranh cứ ngỡ là đống keo, cứ ngủ mãi chẳng gỡ ra được.nhưng rồi lại choàng tỉnh bởi tiếng gõ cửa phòng bên ngoài.

thùy trang ngồi dậy, lấy hai tay dụi dụi mắt, tạt vội nước lên mặt rồi nhanh tay lấy khăn lau đi, chạy ra mở cửa. bên ngoài chẳng có ai, một cảm giác yên ắng đến lạ thường.thùy trang ngó xung quanh một hồi rồi nhìn xuống chân, cô lấy vật được đặt bên dưới lên và đem vào nhà.

đấy chính là đồ ăn sáng mà lan ngọc đã cất công đi mua từ rất sớm, em biết rõ chị chẳng muốn gặp em nên chị gõ vài ba cái rồi biến mất ngay.thùy trang gỡ miếng giấy note được dán trên hộp thức ăn.

thùy trang xinh, em có mua chút đồ ăn sáng cho chị. em biết chị không muốn gặp em, nhưng đồ ăn ngon chắc chị sẽ ăn, chị ăn xong nhớ uống thuốc nữa đấy nhé.

lan ngọc thật sự rất quan tâm đến thùy trang, bên cạnh còn có cả một hộp thuốc, bởi em để ý chị đã sốt cao từ hôm qua mà em gặp chị rồi, vì ấy mà chị dễ khóc hơn, rồi cứ dựa vào em mãi.thùy trang nhìn vào hộp đồ ăn, đôi lúc chẳng muốn chạm tay đến vì giận em, nhưng rồi lại mủi lòng trước cái cách em đối xử với chị.

thùy trang và lan ngọc thú thật có đôi chút khác nhau. lan ngọc yêu thùy trang bằng tất cả những gì em có, nhưng đối với trang thì có lẽ điều đó chỉ đạt được ở mức tình cảm bạn bè. rồi từ đó, cả hai đâm ra quan điểm trái chiều, chẳng còn hiểu nỗi nhau đang ở trạng thái như thế nào.

cho dù là thế, thùy trang vẫn không tiếp xúc với lan ngọc.

nàng hứa với bản thân sẽ không cho một kẻ nào dám đụng vào mình trước khi nàng ngõ lời cho phép, nhưng ninh dương lan ngọc đã làm điều đó.thùy trang cũng thầm nghĩ rằng có thể đó là sự quan tâm hay lo lắng, nhưng điều đó có thể được thể hiện bằng nhiều cách khác nhau mà, không chỉ riêng hành động đó.
.


tối hôm ấy, một người đã nhấn chuông trước cửa phòng trọ sau khi thùy trang làm về. bởi sự e dè nên nàng chỉ dám hé mở cửa nhìn ra, và đó chính là quỳnh nga, bạn thời học sinh của nàng.

" rồi định không cho tao vào nhà à?"

" không có, đợi một chút đi. "

thùy trang nhanh chóng khóa lại cánh cửa mặc cho người bạn của mình vẫn đứng đơ ra chẳng hiểu chuyện gì. nàng chạy thật nhanh vào trong rồi thay mới một bộ đồ sạch sẽ hơn sau khi trở về từ nơi làm, sau đó mới tự tin mở cửa chào đón bạn.

" vào đi, tối nay nhậu với tao nhé?"

" lại có chuyện buồn nữa à."

" vào đi rồi nói sau. "

cánh cửa đóng sầm lại. đêm hôm ấy có lẽ thùy trang đã hiểu ra rất nhiều điều sau khi trò chuyện cùng người bạn thân của mình, phạm quỳnh nga.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro