Chương 26: Động thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chế phục Hàn Văn Đào tương đối đơn giản, chờ Lâm Mộng Dĩnh hồi phục tinh thần lại, An Tĩnh đã trói gô Hàn Văn Đào ném xuống đất, dùng vải nhét vào miệng hắn, còn trói lại thêm một vòng dây thừng quanh miệng phòng ngừa hắn nhổ ra.

Lâm Mộng Dĩnh xem như tìm được chỗ dựa, nhìn An Tĩnh xử lý xong Hàn Văn Đào liền nhào lên chôn trong lòng ngực An Tĩnh khóc ra. Nàng khóc đến thở hổn hển, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi, tuy rằng tính cách Lâm Mộng Dĩnh tương đối cương nghị, nhưng là sống 20 năm, nàng cho tới bây giờ không đụng phải loại sự tình này.

Những người theo đuổi nàng, sau khi bị nàng cự tuyệt, tuy rằng sẽ tức giận bất bình, thậm chí có chút người sẽ mắng lại cực kỳ khó nghe, nhưng là trước nay không ai đã làm chuyện như vậy ------ rốt cuộc trước mạt thế là pháp trị xã hội.

Nàng thật là sợ hãi hỏng rồi, toàn thân đều đang run rẩy, tay chân còn bủn rủn vô lực, cả người đều rúc vào trong ngực An Tĩnh, phảng phất đó chính là địa phương an toàn nhất thiên hạ.

Đối mặt như vậy Lâm Mộng Dĩnh, An Tĩnh khó được ôn nhu lên, bàn tay hắn vỗ nhẹ vai Lâm Mộng Dĩnh, tựa hồ đang an ủi nàng. Khóc một hồi lâu, Lâm Mộng Dĩnh mới xoa xoa nước mắt ngượng ngùng nâng đầu lên nói: "Cảm ơn. "

An Tĩnh buồn cười, nàng hiện tại nói cảm ơn không khỏi quá sớm chút, nói không chừng một lát nữa liền sẽ chán ghét hắn, An Tĩnh đẩy Lâm Mộng Dĩnh ra, để nàng ngồi lên giường, sau đó đứng dậy cong lưng, nhặt lên dao gập lò xo của Lâm Mộng Dĩnh lúc nãy bị Hàn Văn Đào đánh rơi, sau đó đưa cho Lâm Mộng Dĩnh.

Lâm Mộng Dĩnh không nghĩ nhiều nhận lấy, lại nghe được An Tĩnh đứng trước mặt nàng từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Hiện tại, nắm chặt dao, đi tới làm thịt tên kia. "

Lâm Mộng Dĩnh theo bản năng cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: "Cái gì? "

Hắn duỗi tay về phía sau, chỉ vào bị trói gô ném xuống đất Hàn Văn Đào "Ta nói, đi đem tên kia làm thịt." Đối phương đương nhiên cũng nghe được lời nói của hắn, trong miệng phát ra âm thanh "Ngô ngô", cả người ở trên mặt đất vặn vẹo, hai mắt tràn đầy hoảng sợ.

Sau khi nghe rõ lời An Tĩnh Lâm Mộng Dĩnh có chút ngốc, nàng luôn tuân theo pháp luật là 100% công dân tốt, đời này cũng không có trải qua sự tình gì trái phép luật.

Nàng nhìn nhìn trên tay dao, lại nhìn An Tĩnh, lại cúi đầu nhìn Hàn Văn Đào. Lông mày đều mau nhăn thành một khối, nàng phi thường miễn cưỡng mà tươi cười còn mang theo một chút lấy lòng: "Cũng...... Cũng không cần phải như vậy đi? "

"Chặc."

An Tĩnh có chút không kiên nhẫn, hắn từ trước mặt Lâm Mộng Dĩnh rời đi, đi đến trước mặt Hàn Văn Đào. Lông mi hắn buông xuống, trầm lặng nhìn người dưới chân. Sau đó hung hăng đạp một chân lên bụng Hàn Văn Đào, lần này An Tĩnh không có thu lực, làm Hàn Văn Đào đau đến toàn thân cung thành con tôm, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều di chuyển.

An Tĩnh quay đầu lại, nhìn Lâm Mộng Dĩnh. Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu vào, lại bởi vì vấn đề góc độ, chỉ dừng lại bên chân An Tĩnh, cả khuân mặt của hắn ẩn trong bóng tối, có chút tối tăm nhìn không rõ.

"Lâm Mộng Dĩnh, ngươi nghĩ kỹ, nếu ta không tới sẽ có hậu quả gì. "

Hậu quả đương nhiên rõ ràng, đời trước Lâm Mộng Dĩnh cắt đi khuân mặt để bảo toàn chính mình. Đối mặt máu tươi đầm đìa dữ tợn gương mặt, Hàn Văn Đào cũng không còn cái kia hứng thú, hắn chỉ nói một câu "Đủ tàn nhẫn a". Sau đó kêu người kéo Lâm Mộng Dĩnh ném khỏi nơi tập trung cho tang thi ăn, là Lâm Mộng Dĩnh giãy giụa mới có thể sống tiếp.

Nếu không có An Tĩnh, kết cục này đối với Lâm Mộng Dĩnh chính là tốt nhất. Hoặc bi thảm hơn một chút giống như vừa rồi, liền dao nhỏ đều bị người đánh rớt, phương pháp tự hủy cũng không có. Nếu bị xâm phạm, cuối cùng cũng chỉ biến thành giẻ lau bị tùy ý đùa bỡn sau đó vứt bỏ.

Trong đầu Lâm Mộng Dĩnh cũng hiện lên rất nhiều hình ảnh không tốt, sau đó bị cái loại này tương lai kích thích đến giật mình.

"Hơn nữa gia hỏa này, căn bản chính là tên cặn bã. Ở trước mạt thế, nữ nhân bị hắn hại qua vô số kể, bị hắn bức bách thậm chí tự sát cũng không phải số ít. "

Hàn Văn Đào mở to mắt, hắn hoàn toàn không biết An Tĩnh tại sao lại biết được.

"Ngươi hiện tại giữ lại mạng cho hắn, về sau sẽ có nhiều nữ nhân hơn bị hắn hại. "

Lâm Mộng Dĩnh nhìn chằm chằm Hàn Văn Đào một lát, nàng biết An Tĩnh nói chính là sự thật. Nhưng là trong lòng nàng vẫn mang chút may mắn, nàng mím môi: "Chúng ta có thể mang hắn giao cho nơi tập trung...... "

An Tĩnh cười lạnh một tiếng:" Ba của hắn chính là người phụ trách nơi tập trung này, ngươi trông cậy vào nơi này chế tài hắn? "

Lâm Mộng Dĩnh vẫn phi thường do dự, cho dù An Tĩnh nói tất cả đều là tình hình thực tế, Lâm Mộng Dĩnh cũng vô pháp đột phá phòng tuyến cuối cùng, tự mình động thủ giết chết Hàn Văn Đào.

"An Tĩnh...... " Nàng suy nghĩ ngập ngừng khẩn cầu hắn, đáp lại nàng là đối phương lạnh lùng thanh âm: "Lâm Mộng Dĩnh, nếu ngươi hiện tại liền tên cặn bã cũng không động thủ được, tương lai đụng tới tình thế sống còn, ngươi phải như thế nào giải quyết? "

An Tĩnh nâng chân lên, đế giày thô ráp đề trên cổ Hàn Văn Đào. Hắn sức lực rất lớn, chỉ cần dùng sức một chút là có thể dẫm đứt cổ Hàn Văn Đào.

"Hôm nay ta có thể giết hắn, nhưng là về sau ta sẽ không đồng hành cùng ngươi. "

Lời này đương nhiên là lừa nàng, An Tĩnh híp mắt, nhìn Lâm Mộng Dĩnh lâm vào giãy giụa.

Hàn Văn Đào mấp máy muốn động, nhưng là chân nam nhân dẫm lên cổ của hắn làm hắn không dám thiếu suy nghĩ. Nước mắt theo khóe mắt của hắn chảy xuống, trong hắn tràn đầy hoảng sợ cùng cầu xin.

An Tĩnh buông xuống mặt mày nhìn hắn, trong lòng không có một tia gợn sống

Rốt cuộc, hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng cầu khẩn của Hàn Văn Đào. An Tĩnh là người có thù tất báo, đời trước ở mạt thế đấu đá nhiều năm, một lần ngẫu nhiên Lâm Mộng Dĩnh có cơ hội đụng phải Hàn Văn Đào. Nhưng là Hàn Văn Đào căn bản không nhận ra, người kia chính là Lâm Mộng Dĩnh.

Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Mộng Dĩnh cầm dao trà trộn vào phòng của Hàn Văn Đào, sau đó cũng giống như vậy trói gô hắn, thân thủ giết hắn, vì chính mình báo thù.

Nhưng những người bị Hàn Văn Đào hại chết không có cách nào sống lại, khuôn mặt của Lâm Mộng Dĩnh cũng vô pháp khôi phục như lúc ban đầu, một chút thương hại kia không có lúc nào là không nhắc nhở chính mình nhỏ yếu, nhắc nhở chính mình lúc trước có bao nhiêu phế vật.

Cho nên An Tĩnh nhất định phải nhìn thấy, Lâm Mộng Dĩnh hoàn hảo không tổn hao gì thân thủ giết chết Hàn Văn Đào, cũng đem tâm bệnh của chính mình hủy diệt.

Lâm Mộng Dĩnh tự hỏi thật lâu, cũng giãy giụa thật lâu, vẫn là cầm dao từ trên giường đứng dậy. Chân của nàng đều mềm mại, vài bước cũng run rẩy đi không vững chắc, tay đang nắm dao còn đang phát run.

An Tĩnh hoạt động chân, dẫm lên vai Hàn Văn Đào, làm hắn vô pháp nhúc nhích.

"Ngươi là lần đầu tiên làm chuyện này, không cần xuống tay với cổ, động mạch chủ sẽ có không ít máu bắn ra trên người của ngươi, sẽ rất khó xử lý. Thọc giữa lưng đi. " An Tĩnh nâng cằm lên, dậy dỗ Lâm Mộng Dĩnh như thế nào động thủ.

Mấy ngày nay hắn nói chuyện càng ngày càng thông thuận, nhưng là hôm nay đúng là siêu trình độ phát huy, từ ngữ nói lại nhiều lại mau, cả người hoàn toàn đang ở trạng thái hưng phấn. Tuy rằng bề ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng trên thực tế hắn hưng phấn cực kỳ. 

Thời điểm Lâm Mộng Dĩnh nắm dao dựa theo hắn nói như vậy làm, An Tĩnh cảm thấy cực kỳ mỹ mãn mà nheo lại đôi mắt.

"Bé ngoan. "

An Tĩnh cũng không bủn xỉn ca ngợi nàng, Lâm Mộng Dĩnh có chút thoát lực ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn ánh mắt hắn, phảng phất đang xem đại ác ma.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro