Chương 29: Dị năng giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi có nơi trú ẩn tạm thời, Đao Sẹo mang theo các nam nhân trong đội ngũ dìu những người không có sức chiến đấu tiến vào, sau đó mới móc ra vũ khí đối phó với tang thi đang vây quanh lại đây.

Bọn họ phân công rõ ràng, động tác lưu loát, vừa thấy liền biết không thiếu làm việc này.

An Tĩnh ở chỗ ngoặt lầu hai lẳng lặng nhìn chốc lát, mới xoay người rời đi.

"Thế nào? "

Đi theo An Tĩnh lên lầu, Lâm Mộng Dĩnh nhẹ nhàng hỏi một câu.

Lâm Mộng Dĩnh đi theo sau lưng An Tĩnh, nhìn lướt qua dưới lầu nhóm người già và phụ nữ, trẻ em đang đi vào. Nàng cũng không phải người nhẫn tâm, nhưng đối mặt những người này...... Nàng thật sự không có biện pháp cứu bọn họ, hơn nữa An Tĩnh cũng không nhất định sẽ đồng ý, lại nói bọn họ đã có người bảo vệ, cũng không tới phiên Lâm Mộng Dĩnh.

An Tĩnh trầm tư một chút, trả lời nàng: "Đao Sẹo kia động tác so với những người khác nhanh nhẹn dứt khoát hơn rất nhiều, nhìn qua thân thủ không tồi. " Hơn nữa là vừa rồi khi những người kia nghi ngờ súng của bọn họ là giả thời điểm, Đao Sẹo lại nhìn không rời mắt, trong mắt xem kỹ phi thường rõ ràng, hiển nhiên đã nhận định trong tay bọn họ là hàng thật.

Nếu An Tĩnh đoán không sai, Đao Sẹo kia hẳn là quân nhân đã xuất ngũ.

Hắn đè lên tai nghe, hô một tiếng: "Từ Mẫn. "

Từ Mẫn từ bên trong chui ra, lắc lắc tay: "Ta, ta ở chỗ này. "

"Hai người các ngươi cùng Vương Tuấn Vũ đi xuống dưới lầu đưa chút thức ăn và nước uống, tìm hiểu một chút tình báo từ bọn họ. " An Tĩnh đương nhiên không phải người nhân từ, tặng đồ là giả, bằng vào tích phân của An Tĩnh, lại cộng thêm năng lực hiện tại của tiểu đội, ở lúc đầu mạt thế muốn tìm thức ăn là chuyện cực kỳ đơn giản. Chủ yếu là tìm hiểu tin tức, Từ Mẫn cái loại này bạch liên hoa cùng tên ngốc to con Vương Tuấn Vũ đều thực có lợi, để bọn họ tiếp xúc với đối phương, càng dễ dàng để cho đối phương buông cảnh giác.

An Tĩnh không tính toán làm khó những người này, nhưng thông tin cơ bản nhất vẫn phải biết rõ ràng, bằng không giường bên cạnh nào để người khác ngủ say? Đặc biệt là ------ trong nhóm bọn họ còn có thân thủ mạnh mẽ quân nhân, nếu là hắn chờ trời tối lên tới đoạt vũ khí, cũng không phải là Lâm Mộng Dĩnh và nhóm gà mờ này có thể ứng phó được.

Vương Tuấn Vũ cùng hai nữ sinh còn lại nộp lên trên người súng, mỗi người giấu trên thân hai thanh chủy thủ sau đó mang theo đồ ăn đi xuống.

Hiển nhiên những người dưới này thấy nhóm Vương Tuấn Vũ cho đồ ăn đều phi thường cảm kích, rốt cuộc bọn họ có mười mấy người, còn có sáu bảy cái không có sức chiến đấu người già, phụ nữ và trẻ em.

Trong tình huống này, trên trời lại rớt xuống đồ ăn, kia đương nhiên là chuyện tốt. Một người phụ nữ tuổi có chút lớn lôi kéo Từ Mẫn, lải nhải nói "Cảm ơn. "

Từ Mẫn hơi xấu hổ, cảm thấy những lời a di(1) nói quá khách sáo, có chút không biết làm sao. Nhưng lại tưởng tượng đến An Tĩnh đem việc này giao cho mình mà không phải Lâm Mộng Dĩnh, lập tức lại nhiệt tình mười phần.

(1) A di: "阿姨" Cô/Dì.

An Tĩnh vì cái gì không cho Lâm Mộng Dĩnh đi?

Vấn đề này bất quá rất đơn giản, tùy tiện đi xuống, vạn nhất bị mấy người dưới lầu chặn lại bắt làm con tin làm sao bây giờ? Lại nói thêm phía trước nộp lên súng hẳn là, nếu không giao, thực dễ dàng còn bị mấy người đó đoạt, lúc đó vấn đề còn sẽ rắc rối hơn.

Lâm Mộng Dĩnh giao lên súng sau đó đi xuống cũng không phải không được, nhưng là An Tĩnh bỏ được sao? Hắn dám sao?

Trừ phi xác nhận đã an toàn, mặt khác thời điểm An Tĩnh chỉ hận không thể treo Lâm Mộng Dĩnh trên lưng quần của hắn, đi nơi nào cũng mang theo.

Hơn nữa đối mặt với khuôn mặt hoàn hảo phá lệ bóng loáng của Lâm Mộng Dĩnh, An Tĩnh luôn cảm thấy 10 người sẽ hết 9 người thèm gương mặt của nàng.

Hắn càng không yên tâm.

Không sai biệt lắm qua hơn hai giờ, nhóm ba người Từ Mẫn mới từ phía dưới đi lên. Sau khi đi lên, Từ Mẫn đi báo cáo cho An Tĩnh, nữ sinh còn lại thì thu thập một chút sau đó đi qua một bên lấy ra thức ăn, chuẩn bị làm cơm chiều.

Dưới tình huống tương đối an toàn, An Tĩnh luôn có thể lấy ra được một ít đồ vật khó tìm, tỷ như rau dưa cùng thịt tươi linh tinh, bọn họ cũng đã quen không truy vấn rốt cuộc là từ đâu ra. Đến nỗi gia vị, trên đường phố trong tiểu thị trấn này cũng không thiếu siêu thị nhỏ.

Bánh quy, bánh mì, mì gói đều đã bị cướp sạch, nhưng là các loại gia vị lại không có người hỏi thăm, thời điểm vừa tới nơi này ba nữ sinh các nàng liền tìm đủ các loại gia vị, việc nấu ăn này cũng không làm khó được các nàng.

Từ Mẫn từng bước nhỏ chạy tới trước mặt An Tĩnh, lầu hai lúc trước đã bị bọn họ thu thập sạch sẽ, bàn ghế có chút còn bày biện dùng để che chắn, có một ít vị trí còn tương đối an toàn.

An Tĩnh ngồi ở trên ghế, đang nghe người trông chừng trên mái nhà hội báo, nhìn thấy Từ Mẫn lại đây, trực tiếp mở miệng hỏi nàng: "Tình huống dưới lầu như thế nào? "

Từ Mẫn do dự một chút, mới bắt đầu nói. Nàng báo cáo có chút dong dài, nói rất nhiều những chuyện lông gà vỏ tỏi, Vương Tuấn Vũ nghe thấy rất sốt ruột, nhưng vừa nãy Từ Mẫn nói để nàng báo cáo, Vương Tuấn Vũ ngại phiền toái, cũng không đoạt với nàng.

Nhưng là nhìn Từ Mẫn dong dài như vậy, cuối cùng Vương Tuấn Vũ vẫn nhịn không được trực tiếp ngắt lời nàng, tiếp nhận câu chuyện: "Bọn họ ở dưới lầu thần thần thao thao, nói trong tiểu đội của mình có dị năng giả, còn nói xem Từ Mẫn quá đáng thương, mời nàng gia nhập đội ngũ của bọn họ. "

Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở lầu hai có chút kinh ngạc, tai nghe truyền đến thang âm của người canh gác trên lầu: "Không thể nào? Ta không nghe lầm đi, dị năng giả? Đang quay phim khoa học viễn tưởng sao? "

Nữ sinh làm tốt hai món ăn đem lại để lên bàn, mới nhỏ giọng nói: "Hiện tại đều loại tình trạng này, thật sự có dị năng giả cũng nói không chừng, không phải trong tiểu thuyết và phim truyền hình cũng có loại cốt truyện này sao. "

Kính bảo vệ mắt bị An Tĩnh tháo xuống đặt qua một bên, hắn chống đầu trên tay gương mặt nhìn qua có điểm lười nhác, chờ mọi người mồm năm miệng mười nói trong chốc lát, hắn mới nhìn Lâm Mộng Dĩnh đang ngồi bên cạnh:" Ngươi nghĩ như thế nào?"

Hắn thực thích thúc đẩy Lâm Mộng Dĩnh động não, tựa hồ như vậy mới có thể chứng minh Lâm Mộng Dĩnh không hề ngu ngốc xác thật cùng hắn là một người. Cũng may Lâm Mộng Dĩnh đích xác không ngu ngốc, bằng không có khả năng đã bị An Tĩnh một phát bắn chết: Hắn hoài nghi Lâm Mộng Dĩnh bị đoạt xác.

Lâm Mộng Dĩnh mày lá liễu xinh đẹp nhăn lại, biểu tình tự hỏi cùng An Tĩnh rất giống.

Nàng suy nghĩ chốc lát mới nói: "Tuy rằng không thể bài trừ đích xác sẽ có khả năng dị năng giả tồn tại, nhưng là đĩnh đạc nói thẳng ra như vậy, kia chắc chắn có âm mưu. "

Lại một cái hồi đáp làm An Tĩnh vừa lòng, trên mặt hắn vô biểu cảm nhưng trong lòng lại xẹt qua một tia thỏa mãn, sau khi chờ cơm chiều làm xong, mọi người bắt đầu vây quanh cái bàn thay phiên ăn cơm.

Đại khái là tiểu đội của bọn họ thay phiên nhau nấu cơm, trừ bỏ Lâm Mộng Dĩnh.

Cũng không phải là An Tĩnh cho nàng đãi ngộ đặc biệt, mà thật sự là Lâm Mộng Dĩnh nấu cơm quá khó ăn, ăn đồ nàng làm, còn không bằng đi ăn mì gói.

Cùng nàng tương phản chính là trù nghệ của An Tĩnh, tuy rằng không phải thực tốt, nhưng cũng coi như có thể bỏ vào mồm ------ vô nghĩa, đây là trù nghệ rắm chó mà Lâm Mộng Dĩnh ở mạt thế mười sáu năm tiến hóa ra tới.

Điểm này An Tĩnh không nghĩ làm Lâm Mộng Dĩnh lại nỗ lực mười sáu năm, nếu nàng luyện tập trù nghệ, hiện tại xui xẻo vẫn là dạ dày của chính mình, tưởng tượng đến ngay từ đầu chính mình tự tay nấu cơm  thời điểm cái loại hương vị không phải cho người ăn này, An Tĩnh cảm thấy như là có thứ gì nghẹn ở cổ họng.

Sự thật chứng minh, người thông minh, cũng sẽ có chuyện không am hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro