Chương 36: Nhổ cỏ tận gốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng động tác của nàng thực nhanh trộm cho tên cầm đầu của nhóm lưu manh này một đòn trí mạng, cùng vết thương trên đui đặc biệt nghiêm trọng, nhưng bản chất Lâm Mộng Dĩnh cũng không muốn mạng của đối phương.

Bởi vì trừ bỏ chuyện bị bắt giết Hàn Văn Đào, nàng thật đúng là không có tự tay giết qua người sống.

Nhưng là Lâm Mộng Dĩnh vừa định mang theo Từ Mẫn rút đi, lại nghe được một tiếng xé gió không dễ phát hiện, một lát sau, đầu của nam nhân đứng đối diện nàng không xa trực tiếp nổ tung, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống mặt đất.

Được An Tĩnh dậy dỗ qua Lâm Mộng Dĩnh đương nhiên biết viên đạn là từ hướng nào tới, nàng theo bản năng xoay đầu xem, lại chỉ có thể nhìn thấy hắc ám màn đêm, trống không ban đêm không có vật gì.

***

Ở sân thượng một tòa chung cư sáu tầng cách đó không sai biệt lắm 350 mét, Vương Tuấn Vũ huýt sáo: "ta thật đẹp trai ai." Trong tay hắn cầm một cây đầy đủ phụ kiện SCAR, bao gồm ống dòm ban đêm cùng kính laser, báng súng blah blah đều được phối trí đầy đủ. Thời điểm luyện tập, An Tĩnh rất ít cho bọn họ dùng thứ này, đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Vũ dùng nó bắn người sống.

Cùng giết tang thi bất đồng, đầu của tang thi trên cơ bản đều ngừng hoạt động, thời điểm nổ tung máu phun ra rất ít. Cho nên lúc đầu người nọ đột nhiên nổ ra, Vương Tuấn Vũ cảm thấy rất kinh ngạc.

Nhưng mà nói thật, chân chính tự tay dùng súng giết người, Vương Tuấn Vũ không có cảm giác gì...... Hắn không giống mấy cô nương cảm tính, huống hồ hắn còn thông qua ống dòm ban đêm để quan sát, toàn bộ tầm nhìn đều bị màu xanh lục bao trùm, dùng nó hắn có thể rõ ràng quan sát tất cả mọi chuyện.

Lúc này, tai nghe của bọn họ cũng truyền đến thanh âm của ba nam sinh khác: "An Tĩnh lão đại, chúng ta đã đến đúng vị trí. "

"Chờ lệnh của ta. "

An Tĩnh phân phó xong, ra lệnh cho Vương Tuấn Vũ: "Xử lý cái tên bụng bự nhìn qua có điểm uy hiếp đi. " Sau đó nói vào bộ đàm: "Chờ Vương Tuấn Vũ giết hắn xong, trừ bỏ tên giống như con khỉ ốm kia, mặt khác đừng buông tha ai cả. "

"Rõ lão đại. "

Tốc độ của bọn họ thực mau, hơn nữa các nam sinh đối với loại chuyện này, sức chống cự đều không quá lớn. Đại khái là bẩm sinh liền thiếu một cây gân đi, hoặc là giết tang thi giết quá nhiều. Tuy rằng biết người sống không giống tang thi, nhưng là lúc chân chính xuống tay, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt...... Đại khái là bởi vì: Bọn lưu manh này đứa nào cũng xấu? Nếu đổi lại là em gái xinh đẹp nào đó hoặc là Lâm Mộng Dĩnh, bọn họ phỏng chừng không xuống tay được, nhưng là đối đãi mấy tên người xấu lớn lên lại còn xấu này, vậy động tác liền nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Thậm chí có nam sinh còn tâm tư an ủi Lâm Mộng Dĩnh: "Không có việc gì đi? Ta vừa mới dùng kính viễn vọng nhìn, động tác quật ngã kia thực đẹp! "

Tuy rằng Lâm Mộng Dĩnh không tự mình giết người, nhưng xem người khác làm như vậy, trong lòng cũng không có gợn sống gì. Còn mỉm cười mà tiếp nhận lời ca ngợi của nam sinh.

Nhưng là Từ Mẫn liền không làm được, nàng run rẩy lôi kéo quần áo của Lâm Mộng Dĩnh, đôi mắt nghẹn đến mức đỏ hồng. Cũng không phải muốn khóc hoặc là khó chịu, thuần túy là thấy ghê tởm.

Lâm Mộng Dĩnh biết loại cảm thụ này, bắt đầu từng chút an ủi nàng.

Nhìn thấy các nam sinh lưu lại nam nhân dường như con khỉ kia, Lâm Mộng Dĩnh biết, đại khái là An Tĩnh phân phó. Vì thế há mồm hỏi: "Lưu lại hắn làm gì? "

Nam sinh vừa rồi khen ngợi Lâm Mộng Dĩnh lắc đầu: "Không biết, lão đại nói muốn lưu lại hắn. "

Được rồi, Lâm Mộng Dĩnh biết mình nên kiên nhẫn chờ đợi đáp án.

Sau khi An Tĩnh thông qua kính bảo vệ mắt xác nhận hiện trường đã được khống chế, cúi đầu nói với Vương Tuấn Vũ một câu: "Công việc kết thúc, ngươi trở về trước làm chút thức ăn, chúng ta trễ chút sẽ trở về. "

Vương Tuấn Vũ gật gật đầu, sau đó liền nhìn thấy ------ An Tĩnh trực tiếp từ trên sân thượng nhảy xuống! Trong lòng hắn cả kinh, ghé vào lan can nhìn An Tĩnh thập phần linh hoạt mượn mép cửa sổ cùng cục nóng của điều hòa nhảy tới mặt đất.

Đây chính là lầu sáu!

Vương Tuấn Vũ thiếu chút nữa cho rằng đầu óc An Tĩnh có vấn đề, kết quả sau khi nhìn thấy hình ảnh này mới phát hiện khả năng không phải An Tĩnh có vấn đề, mà là thế giới này ra vấn đề!

Vương Tuấn Vũ thu thập súng xong, liền đi về tòa nhà bọn họ đã đống quân trước đó.

Tốc độ của An Tĩnh thực mau, khoảng cách bất quá có 350 mét, trên đường còn thuận tiện sử lý mấy con tang thi, thời điểm đến nơi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Cơ hồ là Lâm Mộng Dĩnh chân trước tính toán chờ hắn, sau lưng hắn liền đến.

Ở thời điểm bọn họ xử lý những người kia, ánh mắt khỉ ốm nhìn bọn họ đã không đúng rồi. Này nơi nào là lúc trước thủ lĩnh nói con dê béo, bọn họ mỗi người một khẩu súng, rõ ràng là cố ý để hai cô nương này làm mồi câu, lừa nhóm của hắn tới!

Trong mắt khỉ ốm, nghiễm nhiên bọn họ đã trở thành đại ác ma, mỗi người bụng dạ khó lường, còn mang theo tươi cười cực kỳ quỷ dị!

Chờ thời điểm An Tĩnh đến, khỉ ốm đã dựa vào vách tường của siêu thị, run bần bật.

"Lão đại, đều đã xử lý xong."

An Tĩnh gật đầu, tháo kính bảo vệ mắt xuống, trước cho Lâm Mộng Dĩnh một ánh mắt tán dương, sau đó đi tới trước mặt khỉ ốm. Hắn vừa đi còn một bên duỗi tay đưa kính của mình cho Lâm Mộng Dĩnh, đối phương thập phần tự nhiên tiếp nhận, sau đó đi theo sau lưng hắn, thật ra nàng muốn nghe An Tĩnh định nói cái gì.

"Ê, cho ngươi một cơ hội giữ mạng, mang ta đi hang ổ của các ngươi. "

Khỉ ốm mở to hai mắt, nhìn trước mắt nam nhân thần sắc quá mức đạm mạc này. Hắn ngẩng đầu thẳng tắp nhìn An Tĩnh, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt của An Tĩnh không mang một chút cảm tình gì.

Hắn nuốt nuốt nước miếng: "Ta, ta sẽ không tin ngươi. "

"Vậy ngươi hiện tại đi chết đi." Nam nhân nâng súng lên, nòng súng đen nhánh chạm vào trán khỉ ốm. Khỉ ốm run đến lợi hại hơn, hắn chỉ muốn cò kè mặc cả, không nghĩ tới nam nhân này thế nhưng một chút cũng không cho hắn cơ hội.

Khỉ ốm đương nhiên biết nam nhân này muốn tìm hang ổ của bọn họ là vì cái gì, giống như lúc trước thủ lĩnh của bọn họ từng nói: Cắt cỏ không trừ tận gốc, mùa xuân tới nói lại sinh trưởng.

Nếu như đã giết người, liền xử lý hết tất cả những người liên quan, bằng không một ngày nào đó người sống sót sẽ tìm tới cửa.

Muốn hắn bán đứng những người trong hang ổ?

Trên mặt khỉ ốm vốn dĩ có chút do dự, nhưng là nhìn đến đen nhánh họng súng, trong chớp mắt ý tưởng gì cũng không thèm nghĩ. Ngữ tốc của hắn cực nhanh đáp ứng: "Ta mang các ngươi đi! Bây giờ liền đi! "

An Tĩnh gật gật đầu, dời đi khẩu súng, thu hồi về.

Khỉ ốm run run rẩy rẩy đứng lên, chạy về phương hướng bên kia, ba nam sinh theo sát phía sau.

An Tĩnh đi chậm vài bước, ra lệnh cho Lâm Mộng Dĩnh cùng Từ Mẫn về trước. Lâm Mộng Dĩnh không chịu, nhất định phải đi theo. Từ Mẫn do dự trong chốc lát, lại mở miệng: "An Tĩnh đại ca...... Ngươi là muốn đuổi theo giết hết tất cả bọn họ sao?"

Lâm Mộng Dĩnh trầm mặc: mía hỏi cái quái gì dzậy bà nội, đây không phải là việc đương nhiên sao?

An Tĩnh cũng chỉ gật gật đầu.

Từ Mẫn mới cắn môi nói: "Vậy, vậy nếu hang ổ của bọn họ còn có người già, phụ nữ và trẻ em thì phải làm sao bây giờ?"

An Tĩnh nghiêng đầu, trong một mang theo lạnh lẽo rất rõ ràng. Lâm Mộng Dĩnh thấy hắn như vậy liền biết ý tứ của hắn: Vậy thì thế nào?

Lâm Mộng Dĩnh kỳ thật cũng không rất tiếp thu loại chuyện này, nhưng là Lâm Mộng Dĩnh cảm thấy ------ hang ổ của bọn họ sẽ không có cái gì người già, phụ nữ và trẻ em. Này đó lưu manh bất đồng với phía trước bọn họ gặp gỡ Đao Sẹo, cái kia Đao Sẹo tuy rằng mưu ma chước quỷ rất nhiều, nhưng bản chất vẫn là người tốt, xem đội ngũ của bọn họ liền biết.

Nhưng là hôm nay đụng phải nhóm người này, làm nàng cảm thấy ------ trong đội ngũ của bọn họ, chỉ sợ sẽ không tồn tại người già, phụ nữ và trẻ em.

Nàng thở dài vỗ vỗ cánh tay Từ Mẫn: "Ngươi trở về trước đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro