Chương 1: Hoàn hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện nhân dân thành phố Đồng.

Phòng đặc biệt.

Bảng hiệu bên ngoài cửa mấy chục năm nay giống như có chút chói mắt dưới ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp đầu hè tràn trên con đường sạch sẽ, từng hơi thở đều sảng khoái dễ chịu.

Tuy nhiên, không khí trong bệnh viện không được tốt như vậy.

Tầng trệt là nhà xác. Hành lang hẻo lánh yên tĩnh đến đáng sợ. Một cặp vợ chồng trung niên, khoảng trên dưới năm mươi, đang tựa sát vào nhau, đôi mắt đỏ bừng, nét mặt âu sầu. Người phụ nữ mím môi phát ra tiếng thút thít nghẹn ngào, chồng bà ấy đang vuốt ve vai của bà, đau xót vạn phần.

Bên cạnh họ là một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ vest xám đen, dáng người mảnh khảnh, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mái tóc đen ngày bình thường được chải tỉ mỉ lại có chút lộn xộn, môi mím chặt. Bàn tay nắm chặt vẫn còn đang run nhè nhẹ. Tinh tế mà nhìn, lớp vải trên bả vai chảy vẫn còn vết mồ hôi, rõ ràng là do vội vàng chạy tới.

Trước mặt vài người là chiếc giường bệnh màu trắng, chăn bông mềm mại bao quanh thi thể thiếu nữ. Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn chừng lòng bàn tay, màu môi nhạt nhẽo, mặt mày ngây thơ, rõ ràng là một khuôn mặt ốm yếu quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng lại thanh tú đến nỗi người ta không thể dời mắt đi nơi khác được.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Bác sĩ đi cùng âm thầm thở dài. Con gái út của Tê gia được biết đến là người số mệnh nhiều chông gai, cô bé được chẩn đoán mắc chứng thiểu năng trí tuệ từ khi sinh ra, dù có khuôn mặt xinh đẹp và ngây thơ nhất nhưng lại không bao giờ có thể lấy chồng, sinh con như người bình thường. May mắn là, nhà họ Tê làm ăn lớn, thương con hết mực, từ nhỏ đã coi cô bé như cục cưng bảo bối mà đau lòng.

Ai có thể ngờ rằng tai họa lại một lần nữa ập đến với con gái út của Tê gia. Đáng lẽ hôm nay, lẽ ra họ sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ mười bảy cho cô bé, nhưng vô tình cô bé lại chạy ra khỏi cửa hàng quần áo, suýt va chạm với một chiếc ô tô. Chiếc xe phanh lại, cô bé thót tim vì quá hoảng sợ, tử vong trước khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Thi thể sắp được đẩy về nhà xác, sau khi bác sĩ ra hiệu cho gia đình, y tá đẩy về phía trước trong ánh mắt buồn bã không muốn buông của họ.

Cánh cửa băng giá mở ra rồi khép lại, đã là âm dương cách biệt.

Mẹ Tê nhắm nghiền mắt suýt ngất xỉu, may mà hai cha con vội đỡ.

"Là lỗi của con." Tê Vọng - Con trai trưởng Tê gia hít một hơi thật sâu, nghẹn họng nói, "Con vì theo một đơn hàng vô ý phát sinh, trì hoãn nửa ngày mới trở về... Kết quả liền xảy ra chuyện."

"Việc này không trách con, Diệu Diệu con bé... Trong số mệnh đã định có một kiếp như thế, chạy không khỏi."

Nhắc đến chuyện buồn, mẹ Tê không kìm được nước mắt. Bà lau lau nước mắt, run run rẩy rẩy móc từ trong ngực ra một chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ: "Đây là bùa hộ mệnh mà mẹ cầu xin cho con bé, phù hộ cho con bé bình an, những thứ tà ác đều tránh xa. Không ngờ đây lại là di vật duy nhất của con bé..."

Cùng lúc đó.

Bên trong nhà xác.

Hai người nhân viên quản lý đem thi thể đặt đâu vào đấy, đáng lẽ phải thông báo cho nhà tang lễ đến rước bằng ô tô thì người nhà không đồng ý, đành phải đem người để đây trước.

"Cô gái trẻ này, thật đáng thương ..."

"Đúng vậy, aiiiiizzz.."

Cả hai quay lưng về phía cái xác, nên không nhận thấy cái xác lạnh ngắt đằng sau họ đã có cử động lạ.

Cách tấm vải trắng, giống như một con chim bị đánh thức, các đốt ngón tay đột nhiên run lên, yên tĩnh một lát, lại động đậy.

Như kéo theo hàng vạn sự mệt mỏi, mí mắt cô nhếch lên một cách mờ mịt và nặng nề, lộ ra nửa con ngươi. Trong ánh sáng nhàn nhạt băng giá, con ngươi của cô cực lạnh nhạt, giống như hổ phách thuần khiết nhất, không có một chút tạp chất, nhưng lại quá mức sạch sẽ, quá mức trong trẻo.

"..."

Con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia mê mang, ánh mắt cứng ngắc đảo qua lại, quan sát ngoại cảnh xa lạ. Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở nơi có tiếng vang, hai người đàn ông trung niên đang bận quay lưng về phía cô, cách cô không xa vẫn còn có hai cái xác chết.

Cô im lặng.

Thủ đoạn của cha cô cũng quá độc ác rồi. Làm sao, không phải chỉ quậy có chút xíu sao, còn muốn cho cô trải nghiệm một lần ở nhà mồ nhảy Disco?

Cô cúi đầu, nhìn thấy khuôn ngực phẳng lặng không chút che đậy, bỗng nhiên nhận ra cảnh tượng này rõ ràng không phải là một trò đùa, vẻ mặt lập tức cứng đờ. Cô nắm lấy tấm vải trắng trên người rồi từ từ ngồi dậy. Cô không nhanh không chậm, nhưng nhà xác quá yên tĩnh, có chút động tĩnh liền phát ra tiếng kẽo kẹt, hai người bận rộn vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng ma.

Sáu mắt nhìn nhau. (Yue: Edit tới đây mà cười sặc sụa =] ] )

"..."

"..."

Hai tiếng hú thảm thiết vang lên trong nhà xác: "Quỷ má ơi!"

Mẹ Tê đang cầm trên tay tấm bùa đỏ, vừa khóc vừa buồn bã, nói rằng bùa chú này có bao nhiêu linh, đã giúp rất nhiều người gặp dữ hóa lành. Nghe thấy tiếng hét của hai người, bọn họ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì cửa nhà xác bị đánh bật ra, một bóng người mảnh khảnh quấn vải trắng đi chân trần lao ra.

Thời gian như bị đóng băng tại thời điểm này.

Tê Vọng giật nảy mình, nhưng tốt xấu gì vẫn bảo trì được bình tĩnh, chỉ là cha Tê mẹ Tê sợ hãi, bị dọa đến mức nước mắt chảy ngược.

Vừa rồi, mẹ Tê còn đang nước mắt lưng tròng nói về chiếc bùa hộ mệnh bảo vệ con gái của bà, giờ hét lên một tiếng, xem bùa như phù trừ tà mà ném vào mặt đối phương, cha Tê cũng run thành cái sàng. Chỉ còn lại Tê Vọng cứng đờ ôm hai cha mẹ già, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng cô em gái của mình - người vừa trở về từ cõi chết.

Bị bùa hộ mệnh quăng vào mặt, "Tê Diệu" đầy vô tội ngước nhìn Tê Vọng đã lâu không gặp. Bình thường, cô có chiều cao tương đương với đối phương khi đi giày cao gót. Đứng trước mặt cô vào lúc này, Tê Vọng cao hơn cô hơn một nửa, thật không thể tin được. Ánh mắt cô lại dán chặt vào cặp vợ chồng già, vẻ mặt sững sờ.

Người trước mặt là Tê gia - kẻ thù không đội trời chung đó.

Từ từ.

Đây là có chuyện gì?

Tin tức con gái út của Tê gia đã sống lại gây chấn động khắp bệnh viện. Nếu không phải vì Tê Diệu sợ hãi, "Kỳ tích Y học" như cô nhất định sẽ bị một đám bác sĩ và học sinh đến thăm một phen. Sau khi trải qua kiểm tra rườm rà mà tỉ mỉ, xác định không chỉ cơ thể hồi phục mà khả năng nhận thức cũng bình thường một cách thần kỳ.

Phát hiện này, khiến người Tê gia vừa mừng vừa sợ, mẹ Tê nước mắt rưng rưng, chỉ muốn ôm con gái vào lòng mà khóc.

Tạm thời, người Tê gia trở về nhà cùng cô con gái út.

Lúc này, họ không biết rằng linh hồn của Tê Diệu đã thay đổi thành người khác. Người mà họ mang về không phải là Tê Diệu, mà là -

Người mượn xác hoàn hồn - con gái út của Sở gia.

Sở Du Du.

*
Tê gia.

Trở lại căn phòng của "Chính mình", Sở Du Du ngồi trên tấm ga trải giường có in hình Hello Kitty, không hiểu ra sao bắt đầu nhớ ra các chi tiết một cách rõ ràng.

Nếu cô nhớ không lầm thì tối hôm qua, lại là cuộc cãi vã nhàm chán, cô cùng với cha đại náo một trận, cha nói muốn cô cút ra ngoài tự kiếm ăn, cho cô mấy triệu mặc cô tự sinh tự diệt. Sở Du Du là người có tính tình bướng bỉnh, một đêm liền chạy đi không thèm nhìn lại, lái xe đến ngôi nhà trong khu biệt thự.

Cô ngồi ở trên ban công uống hết hai vại bia, sau khi tỉnh táo lại cũng ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh dậy... Liền đến nhà xác.

Đầu của Sở Du Du vẫn còn rất ngơ ngác.

Chỉ trong một đêm, cô đã thực sự chiếm hữu cơ thể cô con gái út đã qua đời của Tê gia. Không biết là xui xẻo thế nào, cố tình đối thủ một mất một còn của Sở gia chính là Tê gia. Tê gia cùng Sở gia bắt đầu có hiềm khích từ thời cha chú, cuộc chiến âm thầm lan đến con cái của họ, mặc dù các mối quan hệ xã hội của họ chồng chéo giống nhau, lại không bao giờ giao tiếp với nhau.

Vào thời khắc sinh tử quan trọng như vậy, Sở Du Du lại không đúng lúc mà nhớ đến bản thân đã từng trêu chọc qua Tê Vọng mấy lần ngay trước mặt mọi người, bây giờ trời xui đất khiến, cô chỉ có thể làm em gái của Tê Vọng trước khi làm rõ tình hình để trở về thân thể mình.

Thật sự là vật đổi sao dời, báo ứng đập thẳng mặt.

Cô ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ dịu dàng trong gương, đôi mắt to màu hổ phách chớp chớp, khuôn mặt ngây thơ, không có chút giống với chính mình.

Đúng...

Nữ sinh trong gương che mặt tuyệt vọng.

Cô bây giờ phải làm quen mình là Tê Diệu đi thôi.

Với lại, bây giờ vẫn còn một vấn đề quan trọng cần được giải quyết gấp- cô hoàn hồn đến thân thể Tê Diệu, vậy thân thể của chính cô thì sao? Sẽ không phải là thi thể đã nguội lạnh rồi chứ? Sẽ không phải bị người cha già so với cha kế còn lạnh lùng hơn kia sớm mang đi hỏa táng thành một đống bột phấn rồi chứ hả!

Nghĩ đến đây, Tê Diệu trong lòng bồn chồn, muốn chạy ngay đến Sở gia để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cốc cốc cốc!" Một giọng nói thận trọng của mẹ Tê vang lên ngoài cửa, "Diệu Diệu? Con có khỏe không?"

Tê Diệu chẳng những từ cõi chết trở về, mà còn bình thường trở lại, chính là biểu tình có chút ngơ ngơ ngác ngác, một bộ dáng vẻ không biết tình hình rõ ràng. Mạch não người Tê gia khác hẳn với người thường, lúc đầu bàng hoàng, sau đó lập tức đón nhận tin vui không chút nghi ngờ, thiếu điều muốn thả ra sáu mươi bốn đầu pháo để chào mừng con gái trở về.

Khi Tê Diệu trở về nhà, nói mệt nhọc nên muốn đi nghỉ ngơi, ngăn những người khác ở cửa, lưu lại bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Chỉ sau vài phút suy nghĩ, những người khác đã không thể ngồi yên, vì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác. Mẹ Tê vừa dứt lời, Tê Diệu mặt không đổi mở cửa bước ra, cô đi một đôi dép lông xù xù, vừa đi sẽ phát ra tiếng 'lẹp bẹp', tiếng vang khiến cho cô cáu kỉnh muốn đánh người. Bất đắc dĩ trong phòng chỉ có một đôi dép lê, cô không muốn đi chân đất nên chỉ có thể mang đỡ một chút.

Tê Diệu xụ mặt, suýt nữa đập đầu vào người khác.

Đối với vóc dáng có chút lùn này, cô không thể không nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy rõ ràng chướng ngại vật chắn ngang hành lang - Tê Vọng.

Mới vừa rồi còn nện bước đi ra như kiểu lục thân không nhận, lúc gặp Tê Vọng, nhìn đôi mắt điềm tĩnh sau cặp kính gọng vàng kia khiến cô có chút chột dạ, khí thế bành trướng táo bạo giống quả khí cầu như bị chọt thủng, vèo vèo vèo xì hơi. Đôi dép cọ vào sàn phát ra tiếng "Lẹp bẹp" nho nhỏ khiến cô có chút ngượng ngùng trong giây lát.

Tê Diệu tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Tê Vọng, cô rất muốn thắng ở khí thế, nhưng cổ thật sự rất mỏi.

Tê Vọng luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, người trông khá nghiêm khắc và lạnh lùng, mím môi, do dự trước cái nhìn của Tê Diệu, rồi đưa tay ra.

Tê Diệu giật mình - cuối cùng anh ta thật sự ra tay với hàng giả là cô rồi sao!

Cô chưa kịp phản ứng, Tê Vọng đã trước cô một bước, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, ngập ngừng xoa nắn. Cái tên Tê Vọng ngày bình thường ánh mắt lạnh lùng cứng rắn như đá, nhiệt độ ngón tay không ngờ lại ấm áp như vậy, lực chạm vào cô lại mềm mại đến không tưởng nổi.

Tê Diệu lập tức hóa đá.

Cô dĩ nhiên, bị con trai đối thủ, sờ đầu rồi?

Từ góc nhìn của Tê Vọng, chỉ thấy cô em gái ngơ ngác đỏ bừng mặt ngượng ngùng, đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp lấp đầy hơi nước. Đột nhiên, trái tim bình lặng không gợn sóng của anh chùng xuống một nửa. Tê Vọng không khỏi xoa xoa thêm vài lần, hiển nhiên cảm xúc tốt đẹp này không giống như bình thường.

Tê Vọng chậm rãi nói, "Diệu Diệu, ngoan."

Tê Diệu: "..."

Cô nhịn trước, sau này trở lại thân thể sẽ tính sổ sau.

Chớp mắt, đã đến bữa tối.

Tê Vọng tạm thời rời đi vì vấn đề kinh doanh, không thể ở lại ăn tối, điều này khiến Tê Diệu vụng trộm nhẹ nhõm. Trước khi đi, anh ta còn xoa đầu cô một lần nữa, Tê Diệu chưa kịp tránh đi, trong lòng nén giận đến không chịu được.

Cha Tê mẹ Tê ngồi bên cạnh, Tê Diệu giống như một tên lính nằm vùng trong trại địch, cả người không dễ chịu. Cô không có điện thoại di động, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, còn phải đề phòng kẻo có chuyện không hay xảy ra. Tê Diệu chọc mạnh mấy cái xúc xích nhỏ trong bát, lúc này, cha Tê đột nhiên bắt chuyện.

"Đúng rồi, nghe nói con gái nhà đối thủ của mình cũng xảy ra chuyện, con bé Sở Du Du đó."

Tê Diệu dừng lại, lập tức vểnh tai lên. Phải nói rằng nghe thấy tên mình từ người nhà của đối thủ, loại cảm giác này khá là đặc biệt. Chỉ không biết, cô có hình tượng như thế nào trong mắt người Tê gia.

"A chính là con bé Sở Du Du bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp đó à." Mẹ Tê nói chuyện rất nhanh.

"Đúng đúng đúng, chính là cái đứa bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp đó đó."

Vẻ mặt Tê Diệu cứng đờ, âm thầm siết chặt đũa: "..."

Cha Tê lau miệng, gõ gõ ngón tay trên bàn: "Tôi nghe lão Từ ở chỗ đánh bài nói con bé đó ngủ cả đêm dậy bỗng nhiên tính tình thay đổi đáng kể, muốn quyết liệt với người nhà của mình, cầm mấy triệu rời đi, trước khi đi còn đem đồ trang sức, xe, nhà đều bán hết."

Tê Diệu lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức tập trung sự chú ý vào câu cuối cùng.

What?

Đồ trang sức, xe, nhà của cô vậy mà đều bán hết? Trang sức là đồ mà cô cực cực khổ khổ tích góp! Cô còn tự mình tham gia thiết kế căn nhà đó! Thế mà bán đi! Bán đi! Bán...

"Diệu Diệu, con làm sao vậy?" Mẹ Tê nhận ra sắc mặt khác lạ của cô, lo lắng hỏi.

"Con khát nước." Tê Diệu thất thần đổi chủ đề.

Họ không quan tâm đến chuyện của Sở gia nên nói chuyện vài câu rồi chuyển sang Tê Diệu. Hơn chục năm trời được nuôi nấng như một đứa trẻ bốn, năm tuổi, nay nó đã trở lại bình thường, phải hòa nhập với môi trường của các bạn đồng trang lứa vẫn là một vấn đề lớn đối với họ.

Hai người họ giàu trí tưởng tượng đến mức muốn xem đứa trẻ nào thích hợp làm con rể. Tê Diệu không nghe lọt tai một lời nào trong suốt quá trình. Sau khi ăn xong, Tê Diệu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ý tưởng khủng khiếp của cha mẹ - người muốn đọc truyện trước khi đi ngủ cho cô, đóng sầm cửa lại dưới đôi mắt nước mắt lưng tròng lưu luyến không rời của bọn họ.

Cô thay bộ đồ ngủ, nằm trên chiếc giường công chúa êm ái, nhưng không thể ngủ được.

Tê Diệu nhìn chằm chằm vào ngôi sao sáng nhỏ trên trần nhà, bắt đầu suy nghĩ về việc làm thế nào để có được tin tức của Sở gia mà không để lại dấu vết. Trong phòng tối, Tê Diệu nắm chặt tay.

Cô phải tìm ra, kẻ khốn nạn đã sử dụng thân thể cô, giúp cô quyết liệt cùng người nhà, bán đi tất cả mọi thứ của cô-

Rốt cuộc là kẻ nào?

[Hết chương 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro