Nữ công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          

[ tích.., thỉnh nói ra nguyện vọng của ngươi...]
Thiếu niên ngửa đầu nhìn trước mắt màn hình.
"Thực sự có thể sao...vậy...ta hứa nguyện, đương ta khóc thời điểm ....nàng liền thương tiếc"
[ không hối hận?]
" không hối hận" hắn kiên định trả lời
Tiểu hệ thống không hiểu, nó thực sự không hiểu , như vậy..đáng sao? Thật sự chỉ cần  một chút thương tiếc , người thiếu niên này sẵn sàng trả giá như vậy đại giới. Nó, thật sự không hiểu .
Dù trong mạch trăm ngàn bối rối, hệ-mặt lạnh - thống thanh âm vẫn không một chút cảm xúc.
[vậy mời bắt đầu của ngươi chuyến lữ hành . Truyền tống trung..5..4...3..2..1..]
Thiếu niên, không , Mạt Lộ trong mắt loé lên ánh sáng, nắm vạt áo khe khẽ cười.
~ làm sao đây ~ hảo chờ mong...lần này, nàng sẽ thương tiếc hắn đâu.
----dải phân cách tuyến ----
Mạt Lộ quay trở về cái kia thế giới, trở về cái kia sinh hoạt.
Mọi thứ vẫn như kí ức như vậy diễn ra. Lần này, lần này nhất định sẽ hạnh phúc đâu.
A Tự, bao giờ.. Nàng mới đến đón hắn...
Đừng bắt hắn chờ lâu hảo sao.... Cũng không còn nhiều thời gian nữa .
Hắn chờ a chờ, cuối cùng cũng đến cái kia thứ sáu , ngày hắn và nàng gặp mặt.

Mạt Lộ  lớn lên ở cô nhi viện, hắn cũng chưa bao giờ oán trách cha mẹ mình, mọi người ở đó đều giống nhau.
Sống tốt liền hảo, không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình...

Hắn vẫn nghĩ như vậy, cho tới khi gặp được nàng.
Có lẽ nàng cũng sẽ không nhớ rõ, hắn dù sao cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc sống rực rỡ của nàng.
Hắn quá tối, xấu xí , ghê tởm, giấu mình trong một góc, chờ bị bóng tối cắn nuốt.
Mạt Lộ mím môi, tay níu chặt vạt áo , không..không quan hệ,nàng không nhớ cũng không sao, hắn nhớ liền hảo . Mạt Lộ nhìn ảnh chiếu của mình trong gương, nhếc miệng cười cứng đờ.
Khó khăn lắm mới chỉnh chu hảo ra cửa, Mạt Lộ chầm chậm đi đến "điểm hẹn"
Cái này áo bông có phải hay không xấu chút ? Quần cũng hảo biệt nữu..làm sao bây giờ, nàng sẽ thích sao ?
Rõ ràng thời cơ hắn mong đợi nhất đã tới, chính là, Mạt Lộ có chút sợ...chính hắn cũng không biết vì cái gì.
Cả bối cảnh xung quanh đều nhuốm buồn theo tâm trạng của thiếu niên. Hắn đứng đó, chính là tuyến đẹp nhất phong cảnh . Mọi ngũ quan không có gì đặc sắc, tụ tập trên mặt của hắn cùng một thân đặc biệt khí chất làm thiếu niên trông càng tinh xảo.
Ánh đèn chiếu trên người làm hắn lấp lanh như tinh linh trong đêm đen.
Không, phải là tiểu yêu tinh mới đúng!
La Tự thầm nghĩ. Thiếu niên này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, cụ thể lại không biết chỗ nào. Hắn như bị một đoàn sương đen bao phủ vậy. Nặng nề, u ám. 
Lại chết tiệt hấp dẫn nàng!
Mạt Lộ đang thất thần, bỗng một thân ảnh mang theo quang tiến vào quảng trường.
Đôi mắt hắn sáng lên, như một tiểu hài tử nhìn thấy thứ mà hắn yêu thích nhất, lại ngại ngùng, rụt rè mà biệt nữu không dám tiến.
Trong lòng hắn lại toan lại sáp, lần này , không có người khác, sẽ chỉ có hai chúng ta . Tốt không , A Lộ?
La Tự bỗng thấy kì lạ, khi hắn nhìn nàng , đôi mắt đen có mọi cảm xúc phức tạp lướt qua..ái...sợ..khổ sở, nàng không biết nữa, nhưng nàng chưa từng gặp hắn. Sao có thể có những cảm xúc vậy chứ, là nàng ảo giác .
La Tự mang theo tò mò tiến lại gần .
Thiếu niên như tiểu động vật bị kinh hách, nhanh chóng chạy vụt đi.
"..." Nàng đáng sợ vậy sao?
Mạt Lộ chạy thật nhanh , gió đêm se lạnh đập vào mặt làm hắn dần dần bình tĩnh lại, đôi gò má ửng hồng cũng phai nhạt.
Hắn tự giễu cười nhạt, bỗng nhiên chạy gì chứ, cũng...không phải nàng tiến về phía hắn. Tự mình đa tình cái gì chứ. Hắn nhìn gần đó cửa hàng , ma xui quỷ khiến tiến vào.
Đến khi ôm con gấu mới mua vào trong ngực, Mạt Lộ mới sực tỉnh.
Cũng chẳng phải là kia tiểu con gấu nàng tặng cho cái kia hài tử, hắn việc gì phải mua nó chứ.
Mạt Lộ lạnh nhạt tính vứt gấu bông vào thùng rác, lại rũ mắt , tay không khống chế ôm chặt nó.
Tính , đã mua rồi sao..
Tiểu thiếu niên mặc đơn bạc áo khoác ôm một con gấu to , nơi chốn hiện đáng yêu khiến người ta chú ý. Chính là lúc này lại không ai phát ra âm thanh, xung quang hắn như có một rào chắn khiến người ta ngột thở.
Qua nhiều năm như vậy , Mạt Lộ nghĩ mình đã không còn nhớ rõ cái kia ngày nàng tặng kia tiểu hài tử gấu bông, có lẽ cũng chẳng to tát gì. Chỉ là giây lát hiện lên ôn nhu trong mắt nàng lai làm hắn ghen ghét , hay, cũng chỉ là hắn muốn một ngươif bầu bạn thôi .
.
Biết là nước mắt không đáng giá tiền, chính là Mạt Lộ không ngăn lại được. Hắn như một cái lạc đường tiểu bằng hữu đứng khóc, tình cảm dồn nén như oà ra , hắn ôm gấu che đi, thật tốt, chẳng ai ..sẽ thấy.
Đôi lúc hắn tự hỏi , liệu nàng sẽ thương tiếc nếu hắn khóc sao.. Mơ tưởng là đẹp, hiện thực là tàn khốc. Một kẻ râu ria người, nàng cần gì phải tốn tình cảm sao. Chính là tâm đau quá nha.
La Tự đuổi kịp thì thấy cái kia thiếu niên đang đứng tại chỗ bất động hồi lâu, bóng đêm như quấn lấy hắn càng hiện cô tịch thân ảnh.
Nàng lặng lẽ tiến lại gần. Tiếng nức  nở....khoan, tiếng nức  nở???!!!
Ai bắt nạt hắn!! Ta! Mình ta được bắt nạt!
Lạnh nhạt mặt La Tự có chút Sửng sốt, sao nàng lại có ý nghĩ nguy hiểm như vậy chứ!
Nhất định do vật nhỏ quá mê người , đối!
Tiếng nức nở hảo chói tai, nàng nhăn mi kéo tay hắn .
Mạt Lộ đang khóc chính hung lại bị kéo tay, hắn dùng hung ác ánh mắt quay lại nhìn người bên cạnh.
Nàng....nàng...nàng sao lại ở đây!! Hắn ngơ ngác, ngốc ngốc nhìn nàng.
Mạt Lộ có chút khiêng không được. Trấn tĩnh! Ta có thể.
" Sao lại khóc?" Ai bắt nạt! Ta đánh hắn!
Nàng tận lực thả nhẹ thanh âm không doạ đến trước mắt này tiểu đồ ngốc.
Mạt- tiểu ngốc tử- Lộ đôi mắt vẫn ngơ ngác ngập nước.
"Hảo.."
Hảo cái gì hảo! nam hài tử nói hảo là ý gì!!!! La Tự cũng có chút ngốc.
" Ai bắt nạt ngươi?"
Của hắn đôi mắt to lại lóng lánh thủy quang.
" làm sao vậy?"
La Tự thấy lời nói vừa rỗi của mình có chút hung, dọa tới hắn rồi. Đầu nàng đang cố gắng vận hành để tìm cách dỗ nam hài tử thì nghe tiếng nói nhỏ của hắn lần nữa vang lên.
" Khổ..."
Thẳng nam sắt thép Tự , là đắng sao! Ta có đường!! May mà luôn mang theo một ít tiểu kẹo, La Tự duỗi tay đưa cho hắn một viên kẹo nhỏ.
Mạt Lộ ngoan ngoãn cúi đầu ăn viên kẹo trên tay nàng.
Thảo!!!! Vật nhỏ phạm quy.
Ngàn vạn làn đạn spam trong lòng La Tự.
Đương nàng tỉnh táo nhớ lại vẫn đang nắm tay nhân gia , nàng trấn tĩnh vuốt vuốt hai cái.
Hảo, hảo mềm. Hoá ra tay nam hài tử là như vậy sao!
Tai của Mạt Lộ có chút nóng lên, thẹn thùng, dù là kiếp trước, nàng cũng rất ít thân mật với hắn.. Là mộng sao, vậy, vậy hắn tuỳ hứng một chút, có thể chứ. Thực sự , chỉ một lần.
" Mạt Lộ.."
"Ân?" La Tự có chút không theo kịp.
" không có gì..."
. Tay của hắn có chút biệt nữu rụt lại.
La Tự thấy vậy cũng lỏng tay buông hắn ra.
Tâm có chút trầm xuống, quả nhiên..... Mạt Lộ ôm tiểu gấu bông chặt một chút. Hắn vẫn là, vẫn là đi thôi.
Tiểu thiếu niên nện nhanh bước chân, một tia giận dỗi hiện lên trên mặt hắn .
La Tự đầy đầu nghi vấn đi theo hắn, đêm đen như vậy!! Gặp kẻ xấu thì làm sao! Ngươi cái này yếu rớt chỉ biết khóc còn chạy loạn!

Mạt Lộ không nghe thấy tiếng kêu hắn , có chút giận dỗi tiểu tâm tư cũng không thấy, hoảng loạn dừng bước chân, nàng là đi rồi sao? Cả người hắn đều có chút lạnh, cũng là, tiệc đến cuối cũng nên tách ra, mộng đến cùng rồi sẽ tỉnh , làm chi cưỡng cầu nhiều như vậy đâu...
La Tư đang bước nhanh đuổi theo hắn thì người trước mắt bỗng dừng lại, nàng đâm sầm vào hắn.
Theo bản năng , La Tự vươn tay ôm lấy tiểu vật nhỏ. May mắn may mắn, xém nữa mất mặt.
Bỗng nhiên được ôm vào ngực Mạt Lộ có chút ngơ ngác, nghe người kia quan tâm hỏi hắn mới hồi thần.
" Làm sao tự nhiên chạy rồi dừng lại bất ngờ như thế, ngươi ..."
Nhìn tiểu vật nhỏ trước mắt, La Tự thật sự không nói ra nửa lời trách móc. Thật là, bại dưới tay ngươi, nàng nhẹ giọng hỏi
" Làm sao vậy?"
Mạt Lộ mím môi, khẽ nói: " Ta, tên của ta..."
La Tự như bừng tỉnh " Mạt Lộ ?"
Hắn đỏ mặt " Ân"
" La Tự " Nàng mỉm cười nhìn hắn.
" Khuya rồi, ta đưa ngươi về"
"..hảo, ở khu 6 , toà nhà bên kia . "
Từ năm 15 tuổi, hắn đã dọn ra cô nhi viện, bây giờ đang học ở một trường học gần thành phố A , như vậy cũng phương tiện cho hắn làm kiêm chức.
" Ngươi sống một mình?"
" ân " Mạt Lộ len lén nhìn nàng .
La Tự cũng mặc kệ của hắn tiểu hành vi, nghĩ nghĩ lại nói
" Nhà ta cũng ở tiểu khu gần đó, mai sang đón ngươi?"
Mạt Lộ:"..." Không phải nhà nàng ở thành phố S sao? Là hắn nhớ lầm hay là hiệu ứng bươm bướm a.
La Tự đối với cái này tỏ vẻ không có chuyện gì, chuyển nhà thôi mà:)
Đưa tiểu mỹ nam về tới nhà , La Tự có chút không tha. Chính đang khổ sở bỗng có xúc cảm mềm mại trên má nàng .
Mạt Lộ cả mặt nóng rực nói
" Chúc ngủ ngon"
Ngao ô.
La Tự mắt phiếm quang liếm môi đè hắn lên cửa, khàn giọng nói " Tiểu bảo bối, ta ở đây hảo sao?"
Mạt Lộ:" â..ân...uhm.."
Hắn chưa nói hết câu đã bị nàng bá đạo hôn làm thần trí chưa rõ.
La Tự bế hắn vào nhà,khoá cửa.
Ân, hiện trường của thả sói vào nhà , sau này phải dạy dỗ hắn lại mới hảo!
Mạt Lộ bị hôn ý loạn tình mê, tiểu gấu bông vẫn còn để ngoài cửa.
Nhìn vật nhỏ môi sưng đỏ , mắt ầng ậc nước. Dương vật của La Tự cứng lại .
Tay nàng nhẹ nhàng luồn vào áo của hắn ..
" Bảo bối.."
" ân , ân A Tự"
Nàng cắn lên cổ hắn, xé rách quần áo của hắn, sờ bờ mông tròn trĩnh. Thảo, hảo trắng. Tiểu bảo bối này có một cái xinh đẹp hoa huyệt, nàng không ngờ đâu, hắn cũng là người song tính.
" ngoan tiểu cẩu cẩu, hảo hảo phát tao cho chủ nhân xem hảo sao"
Nàng cắn tiểu đậu đỏ trước ngực hắn, cắm một ngón tay vào hậu huyệt
"Ô, chủ nhân"
Bang! Mau dang chân ra.
Mạt Lộ uỷ khuất dang chân. Tiểu huyệt đỏ tươi ngon miệng lộ ra, phiếm thủy quang.
" ô ô, muốn thân thân"
" Ngoan" Nàng hôn lên môi hắn.
La Tự cởi quần áo của mình, lộ ra thô to dương vật. Mạt Lộ ngoan ngoãn liếm nó.
"L..lão công, to quá, ô ô"
" tiểu tức phụ, nó rất thích ngươi nha"
Khoang miệng ấm nóng bủa vây lấy tiểu muội muội làm La Tự thoải mái.
Nàng vẫn còn chờ cái kia mất hồn tiểu huyệt đâu. Đút hai ngón tay vào tao huyệt của hắn, mỗi khi Mạt Lộ rên rỉ đều bị dương vật ngăn chặn .
" tao huyệt thật nhiều nước đâu u, bảo bối là cái thủy tinh linh sao~"
" mới..ô ô"
" hoá ra là đúng sao" nàng càng ra sức sờ soạng hắn.
" xem ra tiểu tao huyệt rất muốn lão công nha, làm sao đây , lão bà tự ngồi ăn hảo không?"
Mạt Lộ uỷ khuất nâng mình, tách hai chân , từ từ ngồi xuống dương vật.
"Ách!"
La Tự nở nụ cười xấu xa keso hắn xuống , dương vật thô to đi vào sâu trong tiểu huyệt. Ân, quả là cái tiểu yêu tinh. Nàng không nhịn nổi đè hắn lên bàn uống trà tận tình thao .
"Ân a, nhẹ...phóng nhẹ một chút "
" được được, nhẹ một chút" là không có khả năng đâu! La Tự nói dối tiểu vật nhỏ
Ô ô , nữ nhân đều là đại móng heo.
La Tự đong đưa eo thọc vào rút ra, híp mắt sờ soạng cái điện thoại .
" Bảo bối~ ngươi muốn thấy tiểu hoa huyệt ăn đại dương vật sao"
Nàng vừa nói vừa đâm sâu vào G điểm của hắn.
Mạt Lộ bị đè lên bàn , mềm mại thành một bãi xuân thủy không có sức kháng cự.
" không ...ách...hảo"
La Tự đưa hai ngón tay vào tiểu huyệt của hắn, banh ra.
"Ân~....lão, lão công thao nhẹ chút, sẽ , sẽ hư"
Mạt Lộ nưcs nở kêu, đôi môi phiếm thủy quang mấp máy làm ánh mắt của La Tự thâm trầm.
Nàng khai camera, nhắm ngay vào của hắn cái miệng nhỏ đi.
" Ngoan, bảo bối, dang chân ra . Thực hảo, tiểu huyệt thật lớn đâu , rất xinh đẹp"
Nàng sờ hai đầu vú của hắn, đưa miệng lại gần hút duẫn.
" A..a, quá sâu, sẽ hư mất, ân ~"
Tiểu huyệt của hắn không biết vì kích thích hay gì, cắn phá lệ chặt, suýt nữa làm La Tự buông "súng" đầu hàng.
Nàng cắn răng, hảo ngươi cái tiểu yêu tinh.
Mạt Lộ cũng rất muốn khóc hảo sao, hắn cũng đã bắn rất nhiều lần, nàng vẫn chưa có tưf bỏ ý tứ. Hắn lãng kêu
" Chủ nhân, hậu huyệt muốn..."
" muốn gì, ân?"
Mạt Lộ hai tay che mặt, thẹn thùng nói
" Muốn, muốn ăn lão công tinh dịch , muốn cho lão công sinh con...ách, ân ân.."
Nàng bỗng nhiên thao ác hơn làm hắn không dự triệu được kêu lên, đôi tay bám vào bàn, đầu ngón tay hồng hồng đáng yêu.
" muốn ăn tinh dịch?"
"L..là"
" vậy mỗi ngày cho ngươi ăn" nàng tà mị cười.
Mạt Lộ...Mạt Lộ nhỏ yếu kháng cự
" mỗi ngày sẽ thao hỏng...hức..."
" Ngoan , bảo bối nhất bổng" Nàng từ từ phóng thích trong người hắn. Tiểu hậu huyệt đầu nước lẫn tinh dịch trào ra, ướt đẫm lông *  của hắn , dương vật của nàng cũng đầy nước .
" Há mồm bảo bối" nàng đưa dương vật đến trước mặt hắn, hắn ngoan ngoãn liếm sạch sẽ rớt.
" sau này tính phúc của người đều dựa vào nó đâu~ không chào hỏi sao?"
Mạt Lộ oán hận liếc nàng rồi lại nhìn camera, cuối cùng bĩu môi chu miệng
" tiểu lão công, nhưng phải thương tiếc nhân gia"
" A, vậy còn quà gặp mặt?"
"...." Vô liêm sỉ!
La Tự cười xấu xa bế Mạt Lộ vào phòng tắm.
Đêm nay chú định là một đêm không ngủ.
-------
La Tự nhìn trong tay video, bảo tồn xuống dưới rồi bế loả quang Mạt Lộ lên giường , bôi thuốc cho hắn sau đó nhắm mắt ngủ.
--------
Mạt Lộ bị ánh sáng chiếu vào gọi tỉnh, nhìn bên cạnh lạnh băng gối hắn có chút ngơ ngác. Tiểu huyệt đau đớn nhắc nhở hắn đem qua đều là thực.
Nàng..là đi rồi sao?
Hảo kẻ lừa đảo. Rõ ràng tối qua còn kêu hắn bảo bối.
Có được liền vứt bỏ sao... Tiểu khóc bao Mạt Lộ lần này phá lệ lại không khóc, hắn trầm mặc hồi lâu ,nhìn qua thật bình tĩnh. Chính là đôi tay nắm chặt lấy ga giường như muốn xé rách nó lại bán đứng hắn.
Thực sự không biết đau sao?
Mạt Lộ hiểu rõ, hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài của mình . Nếu không , khi người kia hỏi, vì sao lại buột miệng thốt ra cái kia " khổ " tự.
Hắn chỉ là tàng đến hảo quá , giả vờ cứng cỏi , giả vờ vui vẻ, bọn họ nói hắn là quái vật, lâu tới nỗi...Mạt Lộ rũ mi, hắn tưởng mình thực sự không có cảm tình.
Nhất kiến chung tình, lì lợm đi theo nàng, đứng ở nơi không ai biết lớn mật tư tưởng.
Hắn cũng không biết, từ khi nào mình nhát gan như vậy. Có thể, là vì những kia câu từ miệng nàng thốt ra đi.
Mỗi ba tháng , La Tự sẽ mất trí nhớ một lần. Mọi dũng khí đứng trước mặt nàng đều bị đẩy lùi bởi ánh mắt xa lạ.
' ngươi ..là ai?'
Dũng khí cả đời của hắn cũng dùng hết rồi, nàng vẫn chưa có ý định cùng nhau.
Mẹ của nàng hỏi:" Mệt sao?"
Hắn vẫn có thể cười trả lời ' không mệt'
Chính là đương nàng hỏi hắn, hắn lại không nhịn được ' khổ' hắn như vậy nói.
Thơif gian a , chính là trôi rất nhanh, hắn cũng già đi. Bên cạnh nàng cũng xuất hiện thật nhiều nam nhân.
Mạt Lộ tự ti, hắn không dám...tới trước mặt nàng. Nhưng lại không cam lòng mạt sát mọi dấu vết của hắn khỏi cuộc sống của nàng.
Hắn đánh cuộc. Một cuộc đánh cuộc lớn.
Nhân ngư công chúa không chiếm được tình yêu của hoàng tử sẽ biến thành bong bóng. Hắn nguyện trao đổi đời đời kiếp kiếp sau của mình để được trọng sinh.
Hảo có lời đâu~.
Hắn điên cuồng cười.
" cạch " cửa mở.
La Tự vui vẻ xách theo đồ ăn vừa mua bước vào phòng.
" Làm sao vậy?! Bảo bối , ngoan, đừng khóc".
Mạt Lộ ngước mắt nhìn nàng.
Nàng chưa đi?
Phản ứng tiếp theo là hắn..khóc?
Vươn tay chạm lên mặt , một mảnh ướt đẫm.
La Tự vội vàng ôm hắn vào ngực, hôn lên khoé mắt trấn an hắn.
" Làm sao vậy?" Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
" nấc, không thấy ngươi" Mạt Lộ ủy khuất ghé vào vai nàng.
" Hảo hảo, là lỗi của ta. Lần sau liền không đi, tốt, đừng khóc" La Tự luống cuống.
Nàng cúi xuống , khoá lại cái miệng nhỏ đang nức nở.
Mạt Lộ run run lông mi nhắm hai mắt lại.
La Tự buông hắn ra, Mạt Lộ mềm mại ngã vào người nàng thở dốc.
La Tự đánh vào bờ mông căng tròn của hắn .
" Đi đánh răng rồi ra ăn sáng"
Mạt Lộ trừng măts liếc nàng.
" hừ"
La Tự bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhân nhi, bế bổng hắn lên.
" A"
Mạt Lộ hoảng sợ ôm chặt cổ nàng , đôi chân thon dài trắng nõn vòng quay eo của La Tự.
Hắn biệt nữu cọ quậy.
" Lão công, eo đau"
La Tự vừa đi vừa hống hắn.
" Ngoan, lát nữa ta thao nhẹ chút"
"...!!!!" QAQ .
Mạt Lộ đỉnh ánh nhìn nóng bỏng của La Tự hút hết hộp sữa , nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi vội vàng đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro