Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng bộ "Tập đoàn Ninh Long", trong một gian phòng hợp rộng rãi sáng ngời trên lầu cuối, Hạ Nguyệt Ninh ngồi ở vị trí chủ trì, nghiêm túc nghe giám đốc báo cáo, mắt cô nhìn phương án chế tạo đặc biệt, một tay buông thong cong một tay nhịp nhịp trên mặt bàn, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, áo sơ mi Yaney mềm mại màu trắng hai nút cài bên trên để mở, lộ ra lồng ngực màu lúa mì khêu gợi, khiến cho cả động vật giống cái trong phòng họp mắt nhìn thẳng, động vật giống đực thì hâm mộ muốn chết.

Nhìn bộ dáng yêu nghiệt này của cô, trong lòng thư ký Âu Đằng bùm bùm nhảy thật nhanh, trái tim giống như muốn nhảy ra, hại anh không dám nhìn thẳng cô, lo lắng bị cô phát hiện ra đầu mối gì. Hạ Nguyệt Ninh thanh sắc bất động, mắt thu lại ánh mắt của tất cả mọi người, trong đầu nghĩ tới cái phương án khả thi này, còn giám đốc ở một bên thì tâm thần thấp thỏm chờ đợi phán xét của Hạ Nguyệt Ninh .Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên không biết điện thoại di động của ai reo, phòng họp đang yên tĩnh nhất thời huyên náo lên, tất cả mọi người đang suy đoán xem là cái thứ nào không sợ chết vào phòng họp còn không chịu tắt máy, lần này người kia chết chắc, tổng giám đốc ghét nhất trong lúc đang họp nghe thấy tiếng điện thoại di động.

Chỉ thấy Hạ Nguyệt Ninh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra nghe, nhất thời mọi người nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc xanh mét một mảnh.

-"Đáng chết các ngươi chăm sóc anh ấy thế nào vậy, còn không nhanh chóng gọi viện trưởng Lưu của trung tâm điều trị lập tức chuẩn bị nhân viên cứu cấp." Hạ Nguyệt Ninh quát vào trong điện thoại di động. Sau đó vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng họp, khiến cho tất cả phòng họp không hiểu ra sao, tổng giám đốc không những đi họp không tắt điện thoại di động, lại có vẻ như đang vô cùng tức giận. Thư ký thấy sắc mặt Hạ Nguyệt Ninh lo lắng chạy ra ngoài, liền nói với tất cả mọi người tròng phòng họp:

-"Hội nghị tạm hoãn, mọi người nên làm gì thì cứ đi làm đi! Nhớ lấy, chuyện của tổng giám đốc không phải việc chúng ta có thể quản." Nói xong cũng xoay người trở lại trên cương vị công việc của mình. Trong lòng Âu Đằng không có cách nào chăm chú vào công việc, trong đầu không ngừng nhớ lại vẻ mặt lo lắng của Hạ Nguyệt Ninh lúc vừa rồi trong hội nghị, giống như đang sợ cái gì đó. Nghe giọng điệu cô nói chuyện điện thoại hình như là có ai đó bị thương, bây giờ đang ở trong trung tâm điều trị, hiện tại có lẽ cô cũng đã đến đó! Người khiến vô lo lắng như vậy là đàn ông hay phụ nữ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô có thần thái như vậy, thật sự rất hâm mộ cái người có bản lĩnh khiến cho cô lo lắng, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại thấy rất chua xót.————————————
Trung tâm kỷ niệm lòng nhân ái y học, bốn nóc nhà 20 tầng y khoa giống như vệ tinh vây chung quanh tòa cao ốc ở chính giữa, lấy tòa cao ốc làm trung tâm, hai bên tòa nhà có hành lang đi bộ chạy xuyên suốt, dưới đất là khuôn viên với hoa Mộc sum suê tạo cảnh, từ dưới lên lầu một, lầu hai, lầu ba theo thứ tự là cửa hàng, phòng ăn, phố quà vặt, bãi đậu xe, phòng giặt quần áo, vườn hoa, sân chơi. Bệnh viện tổng hợp kỷ niệm lòng nhân ái sau nhiều lần mở rộng chính thức đổi tên là "Trung tâm kỷ niệm lòng nhân ái y học", kích thước càng ngày càng khổng lồ, thiết bị y học càng ngày càng tân tiến, có thể vì thế nên trung tâm y học gồm toàn bác sĩ có thâm niên đến nhậm chức (làm việc, công tác), trong giới y khoa có rất nhiều công hiến, có danh vọng rất cao, Trung tâm kỷ niệm lòng nhân ái y học đã xưng bá châu Á, lừng danh quốc tế là vương quốc trị liệu.Trời xanh mây trắng, ở cửa lớn bệnh viện đã chật ních: Viện trưởng, Phó Viện Trưởng, chủ nhiệm khoa ngoại, bác sĩ khoa nội nhân viên nghiên cứu cùng với toàn thể nhân viên, chuẩn bị nghênh đón khách quý. . . . . . . . Ách, chính xác mà nói phải là "Thương hoạn" ( xin lỗi cái này mình không hiểu lắm nên để nguyên).

Đang lúc viện trưởng cùng toàn thể nhân viên họp, đột nhiên nhận được điện thoại của một vị thần bí, sau đó viện trưởng lập tức kết thúc hội nghị, tập hợp toàn thể nhân viên ở trung tâm y học của cao ốc ra cửa bệnh viện chờ đợi bệnh nhân. Nhìn viện trưởng nóng nảy và coi trọng đến trình độ đó, mọi người rối rít suy đoán xem là nhân vật lớn nào đại giá quang lâm trung tâm y học. Chẳng được bao lâu, một hồi tiếng phanh (thắng) xe khẩn cấp chói tai truyền đến, một người con gái trên một chiếc xe thể thao số lượng có hạn bước xuống, vẻ ngoài xinh đẹp, môi đỏ gợi mím chặc, tóc đen tung bay trong gió, áo sơ mi Armani màu trắng chỉ vội vàng cài hai nút áo, ngay cả quần dài màu đen cũng dính đầy nước, vẻ mặt nóng nảy, lại thấy người con gái kia lo lắng từ trong xe ôm ra một chàng trai giống như thiên sứ đã tái nhợt. Trên xe lần lượt xuống 2 nam 2 nữ mặc dù không đẹp bằng cặp đôi mới vừa ra ngoài kia, nhưng ở trung tâm y liệu mà nói đều là những sắc đẹp khó gặp. Tất cả nhân viên đều choáng váng, hôm nay là ngày gì, thế nào tất cả các mỹ nam mỹ nữ đều chạy tới đây?

-"Tiểu thư, xin giao vị thiếu gia này cho nhân viên cứu hộ chúng tôi, cám ơn ngài!" Viện trưởng vội vàng nghênh đón.

-"Cứu cậu ấy!" Dương Khả Ly không kịp nghĩ vì sao ở cửa trung tâm y liệu lại có nhiều nhân viên y khoa như vậy, cô chỉ lo lắng muốn biết Vương Hắc Long rốt cuộc thế nào. Một đám nhân viên cứu hộ được huấn luyện kỹ càng không đợi phân công, sớm đã có người xông lên tiếp nhận nhiệm vụ cấp cứu. Kiểm tra mạch, đo huyết áp, truyền nước biển, những bước cấp cứu liên tiếp nhịp nhàng được tiến hành, âm thanh duy nhất trong không gian lúc này chỉ là tiếng trao đổi chuyên môn, động tác tựa như nước chảy mây trôi, một nhóm người vừa cấp cứu vừa đẩy băng ca giường bệnh đưa vào thang máy, chạy thẳng tới phòng giải phẫu lầu 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro