Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạch Hạo hôm nay rất có vấn đề, đây là cảm nhận của Vương Hắc Long sau khi bước vào phòng học, cậu ấy đã ngồi ở trên ghế ngẩn người rất lâu rồi, ngay cả mới vừa rồi người khác chào hỏi cậu ấy cũng không đáp một tiếng, Vương Hắc Long hướng ánh mắt nghi vấn về phía Vũ Quyết Trạch, cậu ấy cũng chỉ nhún nhún vai bày tỏ anh không biết vì sao cậu ấy lại buồn phiền.

Lúc này trong lòng Vũ Quyết Trạch rất ưu sầu, bởi vì công ty nhà anh nếu vẫn không tìm được đối tác chịu hợp tác, thì nhất định tiếp theo sẽ tuyên bố phá sản, đến lúc đó biệt thự ở khu nhà cao cấp cũng sẽ bị tòa án bán đấu giá, để trả nợ ngân hàng, như thế thì sau đó cả nhà anh sẽ lưu lạc nơi đầu đường xó chợ rồi.

Không được, anh có phải chịu ở đầu đường xó chợ cũng không sao, nhưng là anh lo lắng cha mẹ tuổi già không cách nào chịu nổi những tháng ngày lưu lạc không đủ cái ăn như vậy, vậy thì hiện tại cần nhất là tìm được một đối tác khổng lồ hoặc là có được một số tiền khổng lồ, chỉ có như thế công ty mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Nhưng là bây giờ có ai dám cho anh vay tiền đây? Từ khi công ty bắt đầu xảy ra vấn đề, trong nhà những người thân thích có một chút năng lực đều rối rít bày tỏ bất lực, trốn tránh cả nhà anh giống như trốn ôn dịch vậy, đến cả thân thích cũng có thể đối đãi như thế với bọn họ, thì còn có thể trông cậy vào ai sẽ giúp đỡ anh đây? Càng nghĩ, lòng của Trạch Hạo càng như chìm xuống đáy cốc.

-"Tiểu Hạo? Tiểu Hạo. . . . Cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Vương Hắc Long vẫy vẫy tay trước mặt cậu ấy.

-"A, không có gì, cậu tới lúc nào vậy?" Trạch Hạo lập tức hoàn hồn hỏi.

-"Lúc cậu đang ngẩn người ấy, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Có thể nói cho mình một chút không?" Mắt Vương Hắc Long chân thành nhìn cậu ấy nói.

-"A, không có việc gì! Ha ha ha. . . . Chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi." Trạch Hạo cố gắng hết sức khiến cho mặt mũi vui vẻ nói.

Nếu như anh nhớ không sai, ngày đó ở trong bệnh viện người con gái rất để ý Long kia là vợ chưa cưới của cậu ấy, dường như thật sự không đơn giản, có lẽ có thể nhờ Long cầu xin cô ta giúp một tay, nhưng là vừa nghĩ tới dáng vẻ lạnh lẽo của cô ta, đã cảm thấy rất sợ rồi, huống chi Long hiền lành như thế, xem ra có nhờ thì Long cũng khó mà cầu được cô ta, huống chi cô ta cũng không nhất định sẽ giúp ngay, anh và Long quen biết mới chưa đến một tháng mà thôi.

Hiện tại công ty của cha cần chính là một số tiền khổng lồ mới giữ được, người con gái kia cũng không nhất định ngay lập tức có thể giúp nổi, không nên làm khó người khác.

Trạch Hạo vẫn lâm vào trong thế giới của bản thân, không chút nào phát giác không khí trong phòng học có điều không thích hợp. Vương Hắc Long lấy tay nhẹ nhàng đẩy Trạch Hạo một cái, anh mới lấy lại tinh thần liền phát hiện bạn học cả lớp đang nhìn anh, vội vàng dùng ánh mắt hỏi thăm Vương Hắc Long chuyện gì đang xảy ra.

-"Lão sư bảo cậu trả lời câu hỏi đấy? Đáp án ở bài thi 83 tờ thứ ba ý." Vương Hắc Long nhỏ giọng nói.

Ngay sau đó Trạch Hạo đứng lên mở ra bài thi bắt đầu đọc đáp án.

-"Ừ, nhớ lần sau khi đi học không cần lại đi vào cõi thần tiên như thế, cho dù biết cũng có thể nghe lão sư nói xong, xem xem lý giải so với em có gì khác không. . . . ." Lão sư răn dạy.

Trạch Hạo sau khi ngồi xuống lại bắt đầu phiêu du vào cõi thần tiên rồi, hôm nay anh luôn là không nâng lên nổi hứng thú học, lòng của anh không có ở tại đây, bọn Vương Hắc Long cũng hết cách với anh, có chuyện gì khiến anh trong lòng buồn bực, lại không nói ra, ai, muốn giúp cậu ấy cũng không biết phải làm sao nữa.

Biểu hiện của Trạch Hạo vẫn luôn lọt vào tầm mắt của Lâm Tú Hạ, chân mày cô cũng theo tâm tình ưu sầu của anh mà nhíu chặt, ngay cả chính cô cũng không biết hắn sao lại như thế, gần đây suy nghĩ của hắn luôn đảo quanh anh, bắt đầu cô cho là cô bị bệnh, ai ngờ cô đem loại tình huống này nói với bác sĩ tâm lý của gia đình, bác sĩ cười đến vô cùng thần bí nói cho cô biết đây là hiện tượng bình thường, về sau rồi cô sẽ biết nguyên nhân.

Gặp quỷ, nếu là cô sẽ biết, còn tới tìm ông ta sao? Suy nghĩ một chút thì có tức thật, nhưng cậu ấy làm sao lại có cái dáng vẻ ưu sầu như vậy đây? Có chuyện gì xảy ra sao? Nếu như cô là con sâu trong bụng của anh thì thật tốt, Lâm Tú Hạ thầm nghĩ.

Thật vất vả chờ đến tan lớp, Trạch Hạo mệt muốn lả đi, tất cả mọi người rối rít rời khỏi phòng học, Lâm Tú Hạ ngồi ở trên ghế nhìn Trạch Hạo bộ dạng không muốn rời đi, Trương Di Nguyệt nhìn thấy bộ dáng này của cô, lấy tay kéo một cái hỏi cô:

-"Nghĩ gì thế? Đi, hôm nay làm sao cậu lại trầm mặc như vậy, thật là trời sắp đổ mưa máu rồi."

Trong chốc lát, người trong phòng học hầu như đã đi hết, bọn Vương Hắc Long cũng chuẩn bị đứng dậy đến nhà ăn ăn cơm.

Đi tới đi lui, ai ngờ một nữ sinh từ trong phòng học đi ra, vừa lúc ở tại cửa ra vào va chạm với Trạch Hạo, làm cho anh thiếu chút nữa ngã nhào. Chỉ thấy nữ sinh kia hừ lạnh một tiếng không nhìn họ, tiếp tục đi ra ngoài.

Vũ Quyết Trạch vừa thấy vậy quát lớn một tiếng:

-"Đứng lại, cô, mau xin lỗi!"

-"Tiểu Hạo, cậu không sao chứ?" Vương Hắc Long đỡ anh hỏi.

-"A, không có việc gì, Trạch, thôi, đừng đem chuyện bé xé ra to." Trạch Hạo dịu dàng khuyên nhủ.

-"Tại sao có thể thôi, hừ, cô có xin lỗi không?"

Vũ Quyết Trạch đem quả đấm giơ uy hiếp nói.

-"Thật xin lỗi" Ngại vì quả đấm của Vũ Quyết Trạch, nữ sinh kia nhỏ giọng nói một câu, sau đó xoay người rời đi lẩm bẩm:

"Có gì đặc biệt hơn người, không bao lâu nữa ngươi liền trở thành tên ăn xin, đến lúc đó xem mày còn đắc chí cái gì, hừ ~" .

Mặc dù thanh âm của cô ta rất nhỏ, nhưng vẫn bị Vũ Quyết Trạch và Vương Hắc Long nghe được

-"Tiểu Hạo, cô ấy nói vậy là có ý gì?" Vương Hắc Long nghi ngờ hỏi.

-"A, chính là ý tứ ở trên mặt chữ đó, công ty của mẹ mình sẽ phải phá sản, đồng nghĩa với việc mình cũng sẽ nghỉ học về nhà" Trạch Hạo cười khổ nói, xem ra là không có cách nào giấu giếm các cậu ấy.

-"Lúc này cậu còn cười được, nói như vậy sáng sớm hôm nay cậu chính là bởi vì chuyện này mà ngẩn ngơ, tại sao không nói với bọn mình? Nếu không phải là bạn nữ kia nói, cậu có phải tính toán vẫn giấu giếm bọn mình hay không." Vũ Quyết Trạch thở phì phò nói.

-"Đừng nóng giận! Mình không muốn khiến cho các cậu lo lắng, huống chi biết rồi thì sao? Chỉ là tăng thêm phiền não cho các cậu thôi, công ty của mẹ mình cần phải có một khoản tiền rất lớn mới có thể cải tử hồi sinh, dù là bác gái (ý là mẹ của Vũ Quyết Trạch) cũng bất lực." Trạch Hạo nhụt chí nói.

-"Không thể nói như vậy, bạn tốt phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, mình sẽ thương lượng với mẹ mình một chút, có thể giúp bao nhiêu hay bấy nhiêu." Vũ Quyết Trạch rất nghĩa khí nói.

-"Đúng nha, Trạch nói rất đúng, đi, dẫn cậu đến một chỗ." Vương Hắc Long đi nhanh đến trong tầm tay lôi kéo anh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro