Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

\- Dương Tổng đại nhân, chúng tôi thật may mắn khi lần này được hợp tác với cô. \_ Người đàn bà ở đối diện luôn buông lời cảm tạ và có phần tôn kính với người thiếu nữ thanh lịch mặc bộ váy màu đen ngồi ở trước mặt.

\- Tống Tổng, bà đây có phải là quá khách khí rồi không? Chẳng qua tập đoàn của chúng tôi cũng chẳng lớn gì mấy. \_ Cô nhìn bà ta rồi nhàn nhạt đáp lại, khuôn miệng nhếch mép cười tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.

Nhưng người được gọi là Tống Tổng kia khi nghe nói như vậy mặt có chút bỡ ngỡ, cái gì mà tập đoàn chẳng lớn gì mấy chứ? Ai mà chả biết Dương Thị là một tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố A, lại còn lan rộng ra trên thế giới, ai mà không biết đến.

Nói bất động sản như vậy, nhưng thực tế thì chỉ cần người thiếu nữ này lại có hứng thú với ngành nào, sẽ liền mở rộng ra ngành đó ở công ty con thôi. Hiện tại hầu như ở ngành nào cũng có sự xuất hiện của Dương Thị \- Dương Mộng Đình.

Với lại, người thiếu nữ ngồi trước mặt bà đây lại còn là người đứng đầu bang Dương Kì, bà trùm hắc bang ở thế giới ngầm. Cho dù người nào có mười cái đầu cũng không dám đụng tới, huống hồ gì bà chỉ là một giám đốc của công ty bình thường mà thôi.

\- Ngài Tống, chủ tịch chúng tôi muốn buổi quảng bá sản phẩm lần này, mà không ai khác sẽ là cậu Lăng Kỳ Vương đảm nhận suốt cho đến khi hết hợp đồng. \_ Cô nàng thư kí Băng Băng đứng phía sau vừa lật vài trang của cuốn tài liệu trên tay, vừa mở miệng nói.

" Bùm, bùm, bùm " \_ Đại não của Tống tổng tự dưng nổ ầm một cái, Lăng Kỳ Vương đảm nhận hay sao? Vốn dĩ bà định cho Chu Tử Sâm làm người mẫu quảng bá lần này, nhưng e rằng, không còn được nữa thì đích thân Mộng Đình cô đã lên tiếng như vậy, thân phận như bà làm sao dám trái ý cô được đây.

\- Dương chủ tịch, không thể là người khác hay sao? \_ Tuy miệng nói vậy, nhưng hai bàn tay Tống Mẫn lại đang chảy mồ hôi, nắm chặt với nhau vì lo lắng.

\- Tống Mẫn, bà vốn biết tôi không thích vòng vo, nếu không được, thì hợp đồng này coi như hủy! \_ Cô cầm điếu cigar cuba đang hút thả xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên, toan đứng dậy đi về thì bị níu kéo.

\- Dương Tổng đừng đi, người mẫu quảng bá lần này chắc chắn, tôi hứa sẽ là Lăng Kỳ Vương. \_ Tống Mẫn bị dọa cho giật mình, bà biết là nếu như Dương Mộng Đình hủy hợp đồng này đi, công ty bà sẽ bị tổn thất rất lớn, còn chưa tính tới cả việc công chúng khán giả quay lưng và nhiều hệ lụy khác kéo theo có phần rất trầm trọng.

Vì Dương Thị có sức ảnh hưởng rất lớn đối với người dân ở thành phố A này.

\- Được, Tống Tổng, hợp tác vui vẻ. \_ Cô quay người lại, sau đó nói một câu cho có lệ rồi đi thẳng ra cửa.

Mãi đến khi cô đi khỏi đó, Tống Mẫn thất thần ngồi xuống ghế. Lăng Kỳ Vương là một người mẫu nam mới tham gia sàn giải trí được hai năm nhưng lại có rất nhiều người hâm mộ, tuy là anh rất có trình độ đảm nhận việc lần này, nhưng mà lại rất lạnh lùng và ngạo mạn, hơn nữa không bao giờ chiều lòng người khác.

Ngược lại, Chu Tử Sâm lại rất õng ẹo và luôn làm người khác vui lòng. Chỉ sợ rằng lần này Kỳ Vương làm phật lòng Mộng Đình thì sẽ không biết như thế nào đây. Hiện giờ bà chỉ biết cầu trời cầu phật bốn phương sao cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như dự tính mà không có bất trắc gì.

Khách sạn Luxury.

Đúng như cái tên của nó, ngoài từ " sang trọng " ra thì còn cả vạn từ để diễn tả về khách sạn 6 sao này. Hotel Luxury nằm trong chuỗi khách sạn do Trương Thị, người đứng đầu là Trương Ánh Nguyệt bạn thân của cô quản lí.

Đồ nội thất trong đây mọi thứ đều là màu vàng chói, là tượng trưng cho những thương gia cao cấp có chức quyền lớn mới ở được trong đây. Nếu là phòng thường một đêm có thể dao động từ ba đến năm trăm triệu, còn là phòng tổng thống, thì chắc chắn một đêm bạn sẽ mất khoảng bốn tỷ để trả tiền phòng. Đối với người bình dân thì cho là mắc nhưng đối với người thượng lưu thì đây có thể là một mức giá ổn định.

Mộng Đình được Băng Băng mở cửa xe bước vào trong, mọi nhân viên thấy cô đều cúi chào lịch sự, họ biết đây là ai và gia thế lớn ra sao. Trong The Hotel Luxury này có mười phòng tổng thống thì hết ba phòng đã có chủ, là đích thân Trương Ánh Nguyệt tặng cho mỗi người.

Người chiếm hữu một phòng đó là cô, Dương Mộng Đình. Người thứ hai là chủ tịch tập đoàn Hạ Thị chuyên về trang sức, Hạ Nhật Hy. Người cuối cùng khỏi nói ai cũng biết, đó chính chủ tịch kiêm gia chủ khách sạn là Trương Ánh Nguyệt.

Ba người họ là những bà trùm chiếm tới hơn năm mươi phần trăm kinh tế của thành phố A này, ba người còn có chung một bang phái Dương Kì nữa chứ. Vì thế, họ được gắn mác là " Tam Đại Tài Phiệt " được mọi người tôn kính như thần tiên vậy.

Đang sải bước tiến lại thang máy được làm riêng độc nhất vô nhị cho ba người thì từ đâu có một anh chàng mặc quần jeans dài cùng áo thun đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen đi hướng ngược lại đâm thẳng vào cô. Có thể anh ta đang hốt hoảng chuyện gì đó, không để ý nên mới đụng trúng như vậy.

Đối với thân trong giới mafia như cô thì không thể té được, chỉ có người con trai kia là tiếp đất đau đớn. Mộng Đình nheo mắt nhìn anh chàng này, tuy chiếc mũ đã che khuất nửa khuôn mặt nhưng cô vẫn nhìn ra anh quả thật rất đẹp, lại có đôi mắt xanh dương, khá đặc biệt.

" Cái đồ vô duyên, tránh đường cho tôi đi. " \_ Ai ngờ được, anh chàng này lại đứng lên nói cô một hơi rồi dùng tay đẩy người cô qua một bên rồi chạy ra cửa chính đi thẳng một mạch.

Dương Mộng Đình bây giờ quả thật rất tức giận, không ngờ mình lại xui xẻo đến thế, cô dùng tay cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra rồi quăng lại cho Băng Băng, vốn dĩ đó giờ cô không gần nam giới, lại còn ghét cay ghét đắng trên người mình có mùi nước hoa của người con trai khác nên làm vậy là chuyện quá đỗi bình thường đi.

Khuôn mặt cô hiện giờ rất khó coi, ôm một bụng tức giận đi vào trong thang máy, trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô vẫn còn thấy được một tốp người áo đen hớt ha hớt hải chạy từ trong ra bên ngoài nhìn ngó lung tung. Chắc là kiếm anh chàng lúc nãy ? Vậy thì càng tốt, quả báo đến sớm.

\-\-\-\-\-\-\-\-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro