Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi chỉ muốn giúp anh, ly rượu đó thật ra có thuốc kích dục bên trong. _ Từng chữ " thuốc kích dục " cô nói với âm lượng nhỏ dần, nhìn anh xù lông thật ra cũng đáng yêu lắm chứ nhỉ, không tệ.

- Sự thật? _ Anh chăm chăm nhìn xoáy vào đôi mắt của cô. Mộng Đình thích thú nhìn Kỳ Vương, anh là người con trai đầu tiên dám nhìn thẳng đôi mắt của cô mà không có một chút nào gọi là quật cường hay nũng nịu gì cả.

- Lăng Kỳ Vương, anh nợ tôi một ân nghĩa nữa rồi. _ Cô nói một câu, sau đó rời đi, để lại anh đứng nheo mắt ở đó. Một ân nghĩa nữa rồi? Có nghĩa là lúc trước anh đã nợ cô một ân nghĩa rồi sao? Kỳ Vương ngẫm nghĩ lại, vậy chẳng lẽ cô chính là người con gái hôm bữa ở quán bar sao?

Nhìn theo bóng lưng của cô, vóc dáng này, quả thật có chút giống người con gái hôm bữa giúp anh. Vậy hai người này là cùng một hay sao?

Nhưng với tính tình Lăng Kỳ Vương, anh mắc nợ ai là phải nghĩ cách trả lại. Anh sống cả cuộc đời này, không thích mắc nợ một ai hết.
- ---------
Hai tuần qua có lẽ vì cả hai bận bịu với công việc mà cả Kỳ Vương cùng Mộng Đình chưa gặp lại nhau.

Kỳ Vương đã cho người điều tra về thân thế của cô, nói đúng ra cũng không phải là tầm thường mà là như một đấng tối cao ở thành phố này.

Ngoài miệng thì anh nói rất ghét những loại con gái phong lưu đào hoa như cô, nhưng chẳng hiểu sao tâm tình anh lại rất muốn biết nhiều điều hơn từ cô.

Hôm nay công việc kết thúc sớm hơn dự định hai tiếng, nên rất sớm anh đã ra về. Kỳ Vương cùng Mạc Dũng bước ra phía trước của tập đoàn Dương Thị, chuẩn bị lên xe đi về thì có một đoàn người áo đen chạy xe motor đứng vây quanh xe.

Mạc Dũng cũng không phải dạng vừa, trước khi họ tấn công vào Kỳ Vương, thì đã ra vài chiêu tiếp ứng chặn đường trước.

Một người dẫu sao cũng không đánh nổi nhiều người, Mạc Dũng đương nhiên đánh không nổi lại bọn họ nên liền lui về đứng bảo vệ Kỳ Vương. Đúng lúc đó, Mộng Đình cùng Băng Băng vừa bước xuống xe thì liền thấy một trận hỗn loạn.

Cô không hiểu rằng ai lại to gan dám đứng trước cửa của tập đoàn của cô mà làm càng như thế nên nheo mắt nhìn. Nhận ra người con trai đứng ở đó chính là Kỳ Vương cùng người trợ lí bị bao vây, cô mới ra hiệu cho Băng Băng cùng mình lại giúp một tay.

Bọn áo đen che kín mặt thấy có người lại giúp đỡ Kỳ Vương thì cũng không nương tay mà lại đánh tiếp, vì chúng cho rằng bên chúng có nhiều người hơn. Cả đời bọn chúng sau này cũng không dám nghĩ tới, người đang đứng trước mặt chúng là bang chủ bang Dương Kì lừng lẫy này.

Băng Băng rất nhanh gọn dùng vài chiêu đã hạ được vài người trong số họ, Mộng Đình cũng như thế. Đa số bọn họ dồn về phía Băng Băng nhiều hơn là cô, vì trên người cô có sát khi không thể nào đùa giỡn được.

Mạc Dũng cũng giúp một tay mà đánh, cả ba người bọn họ lo mãi mê đánh mà bỏ quên Kỳ Vương đang đứng ở đằng sau một mình. Anh cũng muốn giúp, nhưng lại không hề biết một chút về võ thuật nên mới đứng đó.

Mộng Đình quả là có con mắt nhạy bén tựa như chim ưng, chỉ cần liếc một cái là đã thấy được có một tên áo đen ngồi trên motor đang lấy súng ra và nhắm vào Lăng Kỳ Vương.

" Khốn khiếp. " _ Cô chửi một câu, rồi nhanh chóng đập vào gáy người áo đen đang làm vướng víu mình cho hắn ngất đi, sau đó chạy nhanh lại chỗ của anh đang đứng.

" Bằng "

Tiếng súng vang lên làm ngưng mọi hoạt động, những tên áo đen may mắn còn sống sót nhanh chóng bỏ chạy. Người bị trúng đạn không phải là Lăng Kỳ Vương mà chính là Dương Mộng Đình.

Viên đạn ghim vào lưng của cô lúc cô đang đỡ cho anh. Ngay lập tức cô gục xuống, khuôn mặt nhăn lại, vì khi nãy cả hai người đứng sát với nhau nên khi cô gục xuống thì anh đã kịp thời đỡ. Có trời mới biết, lúc thấy anh bị nhắm bắn, cô đã lo sợ đến run cả người lên.

Máu đỏ của cô thấm ướt vào chiếc áo anh đang mặc, Băng Băng hốt hoảng đưa cô lên xe rồi chạy tới bệnh viện. Tuy số lần nhìn cô bị thương có lẽ rất nhiều, nhưng lần nào Băng Băng cũng hết hồn. Bất ngờ hơn lần này lại là cô đỡ đạn cho Kỳ Vương.

Kỳ Vương ngồi phía ghế sau với cô, thấy Mộng Đình nhăn nhó, anh cũng rất đau lòng. Anh không bao giờ ngờ tới được, có một ngày vì anh mà một người không màng tính mạng lao tới đỡ đạn giúp mình. Chuyện này quả thật rất khó tin!

Anh nắm chặt lòng bàn tay của cô, còn một tay đỡ cô dựa sát người mình, cử chỉ rất nhẹ tránh làm cho cô đau.
- --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro