VĂN ÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ah hah, chậm...chậm một chút, Thiên Tuệ, Thiên Tuệ!

Thanh Thiên Tuệ nhìn người thường ngày cao cao tại thượng đứng trên bục giảng giờ đây đang nằm dưới thân cô rên rỉ mà càng thêm hưng phấn, gia tăng tốc độ va chạm.

Nhận ra người trên kia đang ngày càng "động" nhanh, Hoàng Trì Anh rên rỉ càng thêm lớn không thể kìm nén.

Càng nhấp vào thì người phía dưới càng chặt hơn, Thanh Thiên Tuệ liền cảm thấy có chút thành tựu, buông lời trêu chọc anh:

- Thầy à, lỗ nhỏ của thầy đang ngậm lấy côn thịt của em không buông này! Thích ăn nó đến vậy sao?

Anh nghe được lời cô nói càng thêm siết chặt, thẹn thùng mà bật lại:

- Hưm, mới...mới không... không có! A..a, Tuệ, em chậm...chậm thôi!!

- Huhu chậm thôi.

Nhận thấy anh bị mình làm cho khóc, Thanh Thiên Tuệ có chút mềm lòng, nhưng dục vọng dâng cao khiến cô không thể làm gì ngoài kết thúc sớm.

Thanh Thiên Tuệ đem hạ thể của mình ra khỏi nơi ấm áp, sau đó lại dập mạnh hông, đem nơi đó của mình chạm đến điểm nhô lên bên trong anh. Đem tinh túy của mình chôn sâu vào anh.

Hoàng Trì Anh lúc này đã không còn tỉnh táo, anh rên  lớn một tiếng. Chất lỏng màu trắng đục bắn ra từ dương vật sáng màu của anh.

Khoái cảm dâng trào khiến anh mơ màng, chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh thân là giáo viên, lại bị học sinh của mình làm đến mất ý thức!

_______________

Một người là thầy một người là trò, liệu hai người họ có thể bất chấp mọi thứ để ở bên nhau?

Liệu Hoàng Trì Anh có chống cự lại được cơ thể thành thật của mình?

Đến cuối cùng Thanh Thiên Tuệ sẽ biết thương hoa tiếc ngọc hơn hay không?

Câu trả lời nằm ở phía sau câu chuyện .

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro