Nụ cười cho tôi ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện dành cho người dưới 18 tuổi. ( tức …18 - )

Cậu ấy lại từ chối thư của một bạn nữ. Rất phũ phàng, cậu ấy tiện tay ném lá thư vào thùng rác ngay trước mặt bạn nữ đó. Bạn ấy sững sờ, và khóc.

 Mình đứng nấp sau tường, chứng kiến cảnh đó, không biết nên vui hay nên buồn. Nắm chặt lá thư trong tay, nó nhàu nhĩ, cũng như tâm trạng mình lúc này. Đưa, hay không đưa. Sẽ giống nhau cả thôi, giống như bạn nữ đó.

Cậu ấy quay người lại, mình sợ hãi, chạy vội đi.

Lớp học tháng ba, vừa qua mùa rét, lại có nắng vàng.

Cậu ấy ngồi gần cửa sổ. Bầu trời xanh cao, một vài khóm mây trôi lững lờ, nắng tỏa dìu dịu. Khuôn mặt trông nghiêng của cậu ấy in lên nền trời đó. Thành một hình ảnh đẹp, khắc sâu, mà cũng cao vời vợi. Mình vội lật ra giữa trang vở, dùng bút bi đang cầm trên tay nhanh nhanh ghi lại hình ảnh đó.

Chuông hết giờ vang lên, thầy giáo bỏ phấn xuống, cho cả lớp ra về. Mình cố nán lại, đợi đến khi cậu ấy cũng thong thả khoác cặp lên vai, mới bước theo sau cậu ấy.

 Cậu ấy dong dỏng cao, khuôn mặt lúc nào cũng bình thản, tĩnh lặng như nước, thế nên cũng thật xa cách. Cậu ấy đi bên cạnh một bạn nam, họ nói chuyện cùng nhau. Luôn luôn là về những thứ đồ công nghệ, hoặc về những vấn đề thể thao mà mình không bao giờ biết.

 Chưa bao giờ thấy bên cạnh cậu ấy xuất hiện một bạn nữ nào, nghe nói, cậu ấy không quan tâm đến con gái. Cậu ấy bảo, con gái, là chúa phiền phức.

 Giống mình.

 Mình thấy mình cũng thật phiền phức, cứ lén lút theo đuôi người ta.

 Mẹ sai mình đi mua hộp thức ăn cho con mèo Còi. Nó là Còi, nhưng lại rất béo. Nó ăn suốt ngày, và ngoài việc ăn ra thì nó thích ngủ trong lòng mình. Mình gãi gãi cằm nó, rồi cầm ví tiền tung tăng đi ra hiệu tạp hóa ở đầu phố.

 Vừa đi, mình vừa nghĩ vẩn vơ. Nắng rọi xuống đầu, bóng mình chao nghiêng, gió thổi qua người, bỗng dưng nhẹ bẫng, cứ như là đang bay. Mình vênh mặt lên, hát líu lo.

“ Vui là con gái, ha…nắng cho em màu yêu…vui là con gái, ha..là con gái thật tuyệt….”

Chợt một bóng người vụt qua, giật mất cái ví tiền mình đang cầm trên tay. Mình sững người, ngẩn ra một chút rồi chạy đuổi theo. Đừng hòng tên kia, ta là quán quân chạy 100m nữ ở trường đây. Mình vừa chạy vừa hét lên. Nhưng quán quân 100m nữ dỏm vừa chạy được vài bước thì bị vấp vào hòn gạch, ngã cái oạch. Mình ngẩng mặt lên, đau đớn nhìn tên cướp chạy càng xa.

 Lại một cái bóng nữa chạy vụt qua. Áo sơ mi caro khoác ngoài áo phông, quần jean xanh. Cậu ấy đuổi theo tên cướp. Vạt áo bay lên trong gió, từng ô kẻ caro đan vào nhau, thật đẹp mắt. Khoảnh khắc đó mình quên đi chiếc ví, trong đầu chỉ còn cậu ấy. Cậu ấy tóm được áo tên cướp, kéo mạnh. Quán quân 500m nam mà. Xịn.

 Tên cướp vứt chiếc ví lại rồi giãy ra chạy thoát. Cậu ấy cúi người nhặt nó lên. Ngoảnh đầu về phía mình. Ánh nắng chan hòa, gió mát mơn man. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi mờ ảo. Mình không chắc có phải là mơ hay không. Giấc mơ mà mọi thiếu nữ vẫn thường mơ.

 Mình gượng đứng dậy, vừa muốn nhìn kỹ cậu ấy, vừa không dám nhìn kỹ cậu ấy. Mình biết cậu ấy đang bước về phía mình, mình nghe thấy tiếng bước chân. Rốt cuộc cậu ấy cũng đứng trước mặt, hơi thở của cậu ấy mạnh mẽ, tỏa ra thanh mát xung quanh. Cậu có sao không? Cậu ấy hỏi. Không, không sao. Mình thẽ thọt trả lời.

 Mình cúi gằm mặt xuống, nhìn vào mũi giày thể thao màu trắng, lí nhí cám ơn rồi chìa tay ra. Nhưng một lúc lâu không thấy cậu ấy nói tiếp, cũng không thấy cậu ấy trả ví cho mình. Lại thu hết can đảm, ngẩng đầu lên.

 Thịch. Tim mình đập mạnh một tiếng, chắc nó vừa rớt ra ngoài. Cậu ấy đang chăm chú nhìn mình, mình thấy bóng mình hoảng hốt in trong đôi mắt màu đen của cậu ấy. Mình bối rối, lại hạ tầm mắt, dán vào chiếc cúc áo sơ mi ca rô.

 Lời cám ơn chỉ thực sự chân thành nếu cậu nhìn vào mắt người đó và nói, hiểu không? Cậu ấy trầm giọng . Hiểu. Mình đáp. Lặp lại lần nữa đi. Cậu ấy bảo. Thế là mình hít nhẹ một hơi (không muốn cậu ấy biết là mình hồi hộp), rồi ngẩng mặt lên, lần này mình nhìn sâu vào mắt cậu ấy (đã bao lần mình ước được làm vậy). Cám ơn cậu, thật nhiều. Mình chân thành nói. Cậu ấy yên lặng nhìn mình, hài lòng nhếch khóe môi. Nụ cười của cậu ấy như có như không, giống như một làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt nước hơi hơi gợn sóng. Đó, chỉ nhẹ nhàng thế thôi cũng đủ cho mình ngẩn ra.

 Cầm lấy này. Cậu ấy bảo, và cẩn thận vào đấy. Uhm. Mình gật đầu, muốn hỏi sao cậu lại ở đây. Thế nhưng cậu ấy lại vội vã bỏ đi. Một chiếc lá ở cái cây ven đường rơi rụng, đúng vào chỗ cậu ấy vừa đứng. Mình nhặt nó lên, cầm lấy cuống lá xoay xoay trong tay, cứ thế nhìn cậu ấy đi xa, đi xa…

 Hôm đó mình bị mẹ mắng vì có đi ra đầu phố mà cũng lâu la. Mình kể lại chuyện bị cướp, mẹ đang cầm chiếc muôi to, bèn vứt nó vào nồi, chạy lại ôm mình xem xét khắp lượt. Con có làm sao không? Mẹ lo lắng nhìn mình. Con không sao, may mà…Mình không nói nữa. May mà có cậu ấy, cậu ấy như một thiên thần.

  Cả lớp bàn tán xôn xao, tuyển tập đề thi đại học được lớp trưởng phát tận nơi. Nó dày như quyển từ điển tiếng Anh. Ai cũng thở dài ngao ngán. Mình lật dở vài trang, sợ môn Toán, ngán môn Lý, hững hờ với Hóa. Mình thích vẽ, cũng trộm đi học vẽ. Nhưng mẹ bảo…

 Theo thói quen, mình lại nhìn về phía cậu ấy. Ngạc nhiên thấy cậu ấy cũng đang nhìn về phía mình. Một giây thôi, rồi lại ngoảnh đi. Quay đầu sang bên cạnh, chắc là cậu ấy nhìn Trang, Trang vừa mới đập bàn hét lên rõ to là “Giết người!” mà.

 Cả lớp guồng chân chạy. Một vài người đuối sức, nhưng cũng có một vài rất sung sức. Ví dụ như lớp trưởng, ví dụ như lớp phó, ví dụ như…cậu ấy. Cậu ấy nói với bạn thân, muốn trở thành lập trình viên giỏi nhất. Mình tin cậu ấy làm được.

 Còn mình thì sao? Thật là xấu hổ, mình còn chưa nghĩ xong nguyện vọng.

 Cú dunk hoàn hảo, trái bóng da cam bị úp vào rổ, rơi xuống sàn bộp bộp, cậu ấy ghi điểm, xoay người đập tay với đồng đội. Mình thầm reo lên trong lòng, thật tuyệt.

 Chưa hết giờ nhưng cậu ấy đã ra sân, mình vội chạy theo.

 Vòi nước ngoài trời chảy mạnh, mát lành. Cậu ấy vục tay vào đó, hắt nước lên. Những giọt nước cứ như phát sáng dưới ánh mặt trời, chảy theo từng góc cạnh khuôn mặt. Chắc mình lại đang nằm mơ.

 Mình mím môi, khẽ khàng tới gần cậu ấy, hít sâu một hơi, chìa tay ra. Lau đi này, mình nói. Cậu ấy hơi giật mình, quay đầu lại. Nhận ra mình đứng đó, mắt cậu ấy ánh lên sự ngạc nhiên, cười nhẹ.

Cám ơn. Không có gì.

 Im lặng.

 Mình thò tay vào túi quần, nắm chặt lá thư. Đưa, hay không đưa?

Cứ như thể hàng nghìn năm trôi qua…

 Anh ơi. Tiếng một bạn nữ khe khẽ vang lên, đánh động vào khoảng không trầm mặc. Cả mình và cậu ấy cùng nhìn lại. Đó là hoa khôi của trường, em ấy học khóa dưới.

 Mình nhìn em ấy, tóc xoăn nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi tắn, má ửng hồng, lại trong đội tuyển Tiếng Anh. Tự xem xét bản thân, gầy nhẳng, mặt bình thường, học không dốt nhưng còn khuya mới giỏi. Thế là mình thoái chí, lặng lẽ tránh đi.

 Vẫn tò mò, lại núp sau bức tường.

Em ấy nói gì đó, mình không nghe rõ. Nhưng qua thái độ thì ai cũng hiểu. Chỉ là, nếu là em ấy. Liệu cậu ấy có…Mình lo sợ, níu chặt ngực áo, chăm chú nhìn vào biểu cảm trên gương mặt cậu ấy.

 Từ chối. Vì em ấy gật đầu rồi buồn bã bỏ đi.

Mình như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

Nhìn theo bóng dáng em ấy, tự nhiên thấy đồng cảm, chúng ta cùng yêu quí một người, thế nhưng người đó cũng không để vào tâm. Người đó còn nói, con gái, phiền phức. Tự nhiên thấy giận, tự nhiên thấy nản.

Này, làm gì đấy. Không ngờ cậu ấy đã tới bên cạnh từ lúc nào.

Đâu, có làm gì đâu. Đừng chối, nghe lén là bất lịch sự. Chẳng nghe được gì cả, thề đấy. Mình giơ tay lên đầu. Cậu ấy không tiếp tục truy vấn nữa.

 Thế thôi, mình vào lớp đây. Mình nói, đi như chạy trốn.

Đứng lại đã. Gì…gì cơ?

Con mèo , nó thế nào? Cậu ấy hỏi.

Mèo, mèo ư? Mình hỏi lại, không tin vào tai.

Ừ, con mèo mà hai tháng trước cậu nhặt được đó.  Sao, sao cậu biết? Vì, đó vốn là mèo nhà tôi…À, khỏe, nó ăn nhiều lắm.

 Hóa ra, chị cậu ấy đi du học về, bị dị ứng chó mèo, mà không ai chịu nhận nuôi, cậu ấy đành để con mèo trong chiếc lồng sắt ở góc đường, đứng ở một chỗ khuất đợi xem ai sẽ nhận nuôi nó. Chỉ là, không ngờ đó là mình, bạn cùng lớp.

 Hóa ra, cũng chẳng tình cờ khi hôm đó, cậu ấy lại có mặt ở chỗ nhà mình.

Có chung một bí mật nho nhỏ, thấy vui vui.

 Tháng năm, trời xanh và cao hơn, nắng đậm màu, nhuốm vàng từng con phố.

Sắp chia tay rồi. Buồn ghê gớm. Ngày mai cả lớp đến trường chụp ảnh kỷ niệm.  Có lẽ là cơ hội cuối cùng.

Mình dắt con Còi đi chơi, nó quấn lấy chân mình, dụi dụi, mình ngả nghiêng, vừa đi vừa cười.

Sững người, nụ cười khép lại.

Cậu…sao lại ở đây? Mình bối rối nhìn cậu ấy. Tôi đến thăm nó. Cậu ấy nhìn con Còi và bảo. Nhận ra chủ cũ, con Còi rối rít chạy về phía cậu ấy, dụi dụi đầu vào ồng quần, kêu meo meo.

Cậu ấy dịu dàng cúi người gãi gãi nhẹ dưới cằm con Còi. Nó rất thích được gãi như vậy, mắt lim dim thỏa mãn. Cậu ấy bật cười. Lần đầu tiên thấy cậu ấy cười rạng rỡ. Nếu đẹp đến thế, hãy chỉ để cho mình mình nhìn thôi !

Mình quyết định rồi, ngày mai…

Nếu bị người mình yêu thương từ chối một cách phũ phàng, bạn sẽ cảm thấy thế nào?

Mình biết là đau, không ngờ là đau như vậy.

Cậu ấy ném thư mình vào thùng rác, ngay trước mắt mình.

Mình sững sờ đến không thể nói nên lời, cũng chẳng thể động đậy, mà chấn động đứng đó. Mình không dám nhìn cậu ấy, mình cảm thấy người mình run lên, lạnh toát.

Có cần lạnh lùng như thế hay không?

Dù sao, chúng ta cũng có chung một bí mật mà.

Mình cứ tưởng, ít ra cậu cũng sẽ đọc. Tại sao vậy?

Mình kìm nén tiếng nấc, dùng hết sức lực còn sót lại, quay đầu bỏ chạy.

Đợi đã! Cậu ấy hét lên. Túm chặt lấy vai mình, xoay lại.

Mình vùng vẫy. Nhưng cậu ấy kiên quyết không buông.

Lạ lùng thật đấy, muốn xem mình thảm hại thế nào à? Mình nói trong nước mắt.

Không, không phải. Cậu ấy lấy tay đỡ một giọt lệ trên khóe mi mình.

Tôi… muốn nghe chính miệng cậu nói. Tôi…muốn cậu nói với tôi. Nhìn tôi, và nói với tôi…

Mình vội ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cậu ấy. Trong đó là sự chân thành vô hạn. Hình như, mình đang mơ hay sao ấy? Cậu ấy đỏ mặt !

Tôi…tôi thích cậu!  Cậu ấy nhìn vào mắt mình và bảo.

Niềm vui sướng và bất ngờ đan xen, vỡ òa, khiến mình không kìm nén được nụ cười. Cứ như là mơ ấy! Nhưng mà đây là thật, đúng không.

Đừng cười nữa…cậu ấy ngượng nghịu nói, tới lượt cậu rồi.

Mình thích cậu, từ rất lâu rồi ! Mình cười trong nước mắt.

-----------------------------------------

    Mình khệ nệ ôm bảng vẽ đứng ở cổng trường đợi cậu ấy. Khi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, vẫn không thể nào kìm được khóe môi nhếch lên cười.

Ồ, cậu ấy đến rồi, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi hòa trong nắng.

Mình đến bên cậu ấy. Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ…Nụ cười ấy dành cho mình…

 PS: Đây là truyện đầu tiên mình viết theo lối viết mới. Tức là sử dụng nhiều dấu câu, ngắt nghỉ liên tục và không sử dụng dấu ngoặc hay gạch đầu dòng cho lời thoại.

Có thể hiệu quả chưa được như ý :P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro