7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quét xong, Cuồng Nguyệt ngẩng đầu nhìn mỹ nhân cười nói "Cô nương, nếu lần sau có việc, ta lại đến giúp cô nương làm được không? Ta đang buồn chán không có việc gì làm đây!"

"Được a, ngươi thật là một người tốt." Mỹ nhân yểu điệu mà nhìn nàng, khiến Cuồng Nguyệt thiếu chút nữa kìm nén không được, bất quá vì lợi ích to lớn, nàng trước hết nên nhịn một chút.

"Đâu có đâu có." Cuồng Nguyệt cười nói.

Chỉ thấy mỹ nhân đi về phía muốn lấy lại cái chổi, bất quá trên đường vấp té hướng đến Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vội vã vứt cái chổi tiếp được mỹ nhân, ngửi hương khí trên người nàng, hô hấp của Cuồng Nguyệt càng ngày càng gấp, vội vã đẩy mỹ nhân ra để cho nàng đứng ngay ngắn, vì không để mình xấu mặt, vội vàng hướng mỹ nhân cáo từ.

Mỹ nhân nhìn bóng lưng nàng rời đi buồn cười, khóe môi cong lên.

. . . . . .

Cuồng Nguyệt nhàm chán thêm ba ngày nữa thì có một người nam nhân tự xưng là đệ đệ của bảo chủ đến tìm nàng.

"Ta là Diêm Khánh, là đệ đệ của Diêm Bá. Nghe nói ngươi muốn lấy chất nữ của ta?" Diêm Khánh nói.

"Đúng vậy, tại hạ đã đề cập hôn sự với bảo chủ." Cuồng Nguyệt nói.

"Ôi chao, ngươi không biết chất nữ của ta có bao nhiêu xấu đâu, quanh năm trốn ở trong phòng không thể gặp người, ngươi lấy nàng e là sẽ lãng phí một tuấn nhi lang như ngươi." Diêm Khánh tiếc hận nói.

"Vậy sao? Thế nhưng người xấu đẹp không nhìn bên ngoài mà là nhìn vào nội tâm, tại hạ nghĩ thê tử Vô Diệm cũng không sao, chỉ cần hiền lành là tốt rồi." Cuồng Nguyệt không thích Diêm Khánh, có thúc thúc nào lại hạ thấp chất nữ của mình như vậy, cho dù nàng thực sự rất xấu, hắn cũng không thể nói như vậy.

"Công tử thật hiểu lý lẽ, bất quá chỉ sợ nàng ngoại trừ Vô Diệm cũng không hề hiền lành. Ta có một nữ nhi, xinh đẹp như hoa, chất nữ của ta đố kị khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền đem nàng cách chức làm nha hoàn, để nàng quét rác, điều này làm cho ta đau lòng không dứt. Nữ nhi của ta lại không phản kháng mà lặng lẽ mặc nàng khi dễ, ngươi nói người làm cha như ta sao có thể không khó chịu? Còn có Đại ca của ta, hắn dĩ nhiên lại tùy ý nữ nhi của hắn làm bậy?" Diêm Khánh nói xong lão lệ tung hoành.

Cuồng Nguyệt vừa nghe đến nha hoàn quét rác liền nhớ tới đại mỹ nhân kia, chẳng lẽ là nàng? Ha ha! Mỹ nhân kia thật là dịu dàng nha, nàng nhịn không được lại bắt đầu say mê.

"Cho nên lão phu có một kế hoạch, không biết công tử có nguyện ý nghe qua một chút hay không?" Diêm Khánh đổi giọng.

"Kế hoạch gì?" Cuồng Nguyệt hiếu kỳ hắn rốt cuộc muốn gì.

"Chúng ta cùng nhau lật đổ cha con Diêm Bá, ngôi bảo chủ thuộc về ngươi, ta sẽ đem nữ nhi gả cho ngươi, thế nào? Ngày sau chỉ cần nữ nhi của ta hạnh phúc ta cũng thỏa mãn, ngươi cả người lẫn tài đều có được, không ngại suy nghĩ một chút đi?” Diêm Khánh nói.

Cuồng Nguyệt vừa nghe, người này không hiểu sao lại tìm đến mình, nói ra một đống chỗ tốt như thế, thế nhưng hình như ta đối với hắn không có tác dụng gì nha? Hơn nữa muốn hại bảo chủ, cái này rất phiền toái, tuy nói nữ nhi hắn xấu xí một chút, mình cũng thích mỹ nhân, bất quá giết người luôn luôn không tốt. Cùng lắm thì sau này đón mỹ nhân về thương yêu thật nhiều, đáy lòng nàng cười thầm, ta thực sự là quá thông minh.

"Không cần suy tính, ta không đáp ứng." Cuồng Nguyệt kiên định nói.

"Cái gì? Nhưng mà ngươi đã biết kế hoạch của ta, nếu như không đáp ứng, như vậy thì đừng trách ta lạnh lùng hạ sát ngươi!" Diêm Khánh nhe răng trợn mắt nói.

Cuồng Nguyệt thấy vẻ mặt hắn hung ác, độc địa, dựa vào địa thế chống đỡ, "Giết ta cũng không đáp ứng, ngươi đây là tham tài giết người, căn bản cũng không phải là suy nghĩ cho nữ nhi của ngươi, ngẫm lại ngươi chính là một tên lang tâm cẩu phế, cho dù hôm nay ngươi giết ta, cũng sẽ có người tới trừng trị ngươi."

Diêm Khánh tức giận đánh về phía Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vội vã ra chiêu phản kháng, đánh tới đánh lui, đánh hơn mười chiêu, Cuồng Nguyệt nói: Công phu của ta cũng không tệ lắm, ha ha!

. . . . . .

Tuy công phu của Cuồng Nguyệt tốt, Diêm Khánh lại càng tốt hơn, rốt cục bắt được Cuồng Nguyệt, lần thứ hai ép nàng đáp ứng, Cuồng Nguyệt uy vũ không khuất phục, quay mặt không để ý hắn, nhưng trong lòng oán than nói: Mẫu thân của ta a, đau chết ta! Cuồng Nguyệt nàng không thích nhất chính là bị người uy hiếp, thật là mất mặt!

"Tốt lắm tốt lắm, Tuyền Nguyệt ngươi được lắm, ta nhận người nữ tế này!" Ngoài cửa có người vỗ tay đi đến, mỉm cười nhìn Cuồng Nguyệt.

"Cái này... " Cuồng Nguyệt sửng sốt một chút.

"Chúc mừng ngươi vượt qua tam quan!" Diêm Bá nói "Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi cùng tiểu nữ thành hôn."

Cuồng Nguyệt kỳ thực sớm phát giác gần đây có chút kỳ quái, há há! May mà ta thông minh, nếu không còn không bị ngươi lừa sao!

Nàng nhàn nhã mà chờ làm tân lang, ở trong viện thưởng hoa thì gặp mỹ nhân kia. Thầm nghĩ: Chờ qua ít lâu nữa, mỹ nhân này cũng sẽ là của mình thì vô cùng vui vẻ.

Nàng tiến lên chào hỏi mỹ nhân kia "Cô nương, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?"

"Nô tỳ khỏe, không dám làm phiền cô gia quan tâm." Giọng nói của mỹ nhân có chút buồn bực, chẳng lẽ nàng thích ta nên thấy ta thành thân liền tức giận? Cuồng Nguyệt tự đắc ý, bất quá cũng phải để nàng ăn dấm chua một phen cho nên cũng không vạch trần.

"Vậy tại hạ cáo từ!" Nàng xoay người rời đi, còn nhiều thời gian, sao không thật tốt đùa giỡn mỹ nhân này chứ? Ha ha.

Mỹ nhân kia tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Cuồng Nguyệt.

. . . . . .

Bên trong Thiên Hạ Bảo đèn đuốc sáng rực, một mảnh không khí vui mừng, tiếng pháo không ngừng, tiếng chúc mừng liên tục.

Bị những người đến chúc phúc nhiệt tình rót rất nhiều rượu, bước chân Cuồng Nguyệt có chút bất ổn mà bị đỡ trở về tân phòng.

Trong tân phòng, tân nương đội khăn đỏ ngồi ở trên giường, Cuồng Nguyệt từ tay hỉ nương cầm lấy đòn cân xốc khăn của tân nương, chỉ thấy trên mặt tân nương từng khối từng khối vết thương sần sùi màu đỏ, kinh khủng dữ tợn. Cuồng Nguyệt mở to mắt đến gần tân nương Diêm Lăng, nhìn vết thương trên mặt nàng, chẳng biết tại sao trong lòng hiện lên một tia đau lòng, lúc đó hẳn là rất đau đi? Thê tử của ta! Nàng đưa tay xoa lên gò má của Diêm Lăng, phát hiện da của nàng lại trơn tuột non mềm. Diêm Lăng mắt lạnh nhìn tân lang của mình, thấy nàng đột nhiên đến gần mình, trong lòng một trận khẩn trương, cảm giác được tay nàng dao động ở trên mặt của mình, lòng lại khẩn trương lên. Hỉ nương khẩn trương nhìn tân lang say rượu, thấy nàng chuẩn bị ra tay với tân nương thì vội vã ngăn cản.

"Cô gia, trước tiên phải uống rượu giao bôi." Hỉ nương kéo Cuồng Nguyệt lại nói.

“Hả? À." Cuồng Nguyệt say khướt mà tiếp nhận rượu do hỉ nương đưa đến uống cùng với Diêm Lăng, sau đó phất tay muốn hỉ nương đi ra ngoài.

Hỉ nương lúc này mới an tâm lui ra, trong lòng cười thầm cô gia thật nóng lòng.

. . . . . .

Cuồng Nguyệt cởi quần áo của Diêm Lăng ra, Diêm Lăng lạnh lùng nhìn nàng, nhưng mà lại không phản kháng, đợi đến lúc cởi đến tiết khố, Cuồng Nguyệt mới bắt đầu cởi của mình, bất quá nàng vẫn mặc trung y.

Ôm Diêm Lăng ngã xuống giường, nàng say rượu mông lung mà nằm trên người Diêm Lăng. Nàng trợn tròn mắt tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt Diêm Lăng, lấy tay khẽ chạm vào, sợ làm nàng đau, trong lòng mơ hồ có tia không muốn. Lẽ nào nàng thành thê tử của ta, ta liền thích nàng? Cuồng Nguyệt mơ hồ nghĩ, thế nhưng vẫn là không nhịn được muốn yêu thương Diêm Lăng.

Diêm Lăng kinh ngạc nhìn Cuồng Nguyệt, thấy trong mắt người này đau lòng cùng với không muốn, trong lòng nàng dâng trào một phen rung động, không ai có thể bình tĩnh như vậy mà nhìn gương mặt không chút nào che giấu của mình, gương mặt này quả thật là thân linh hay người phàm cũng đều phải sợ!

"Phu nhân, ở đây, ở đây, còn có ở đây, có đau hay không?" Cuồng Nguyệt nhẹ nhàng chỉ vào những vết thương trên mặt của Diêm Lăng, đau lòng hỏi.

Diêm Lăng trầm mặc, nàng không hài lòng nhìn tên gia hỏa đang đè nàng không thở nổi này. Nàng đây tính là gì? Đồng cảm hay thương hại?

Cuồng Nguyệt nhẹ nhàng dùng môi chạm vào những vết thương, ánh mắt Diêm Lăng trầm xuống, muốn dùng hai tay đẩy nàng ra, lại bị nàng dùng hai tay bắt lại.

"Đừng phản kháng ta, để ta yêu nàng!" Cuồng Nguyệt mê say nói, trên người thê tử của nàng có loại khí tức giống như mị dược, làm cho Cuồng Nguyệt nhìn không được muốn thân mật với nàng.

Diêm Lăng muốn làm gì đó, lại bị Cuồng Nguyệt áp chế, đến lúc Cuồng Nguyệt hôn lên vành tai của nàng, hơi thở thổi vào sau tai mẫn cảm, làm nàng nhịn không được mà toàn thân tê dại.

Nến đỏ trong phòng Cuồng Nguyệt bất tri bất giác cháy hết, trong phòng một mảnh hắc ám. Thế nhưng Cuồng Nguyệt còn là chậm rãi hút lấy trước ngực Diêm Lăng, mà Diêm Lăng ngược lại ôm lấy đầu của Cuồng Nguyệt, tùy ý nàng châm lửa trên người mình.

Ngọn lửa nhiệt huyết thiêu cháy đến rạng sáng, Cuồng Nguyệt mới thỏa mãn ôm Diêm Lăng ngủ, mà Diêm Lăng cũng mệt mỏi chìm vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro