[Nữ hoàng Ai Cập] Ta là Asisu (3) (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại] Chương 80: Carol nghi hoặc

Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Từ khi lưu lạc đến Ai Cập cổ, ta luôn luôn cảm thấy mình thật may mắn. Menfuisu tuy rằng là kẻ táo bạo, nhưng luôn yêu ta. Asisu cực kỳ dịu dàng. Có đôi khi, ánh mắt nàng tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm ta, nhưng cho tới bây giờ nàng đều chỉ là dịu dàng cười, nhìn ta cùng Menfuisu phát triển tình cảm.

Kỳ thực, ta không hiểu Asisu. Vì ta, Menfuisu hủy hôn. Đối với một nữ hoàng mà nói, hẳn là vô cùng nhục nhã. Nhưng hình như Asisu lại không tức giận, vẫn luôn cười.

Kỳ thực, ta cũng rất hi vọng mình có thể có một người chị dịu dàng như vậy. Anh Ryan tuy rằng quan tâm, nhưng lại rất bá đạo. Giống như Menfuisu vậy, luôn bắt buộc ta làm chuyện ta không thích. Có thể được một người chị tri kỷ như vậy trân trọng, ta rất vui vẻ.

Nhớ được lần đó, Asisu bị rắn cắn. Menfuisu không có ngày nào là không ở bên Asisu. Ánh mắt Asisu sau khi tỉnh lại, ta vẫn luôn luôn nhớ được. Ánh mắt nhu tình tràn ngập trong suốt, làm ta cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Menfuisu đối với chị mình tốt như vậy, chắc chắn hắn không phải là người xấu. Cho nên khi đó, ta đã trộm thích hắn. Nhưng mà, ta vẫn không thể tin được. Pha-ra-ông cổ đại ưu tú như vậy, làm sao có thể yêu ta – một cô gái bình thường. Ngoài tri thức lịch sử phong phú này, ta không hề biết gì cả.

Ít nhất, ta muốn giống như chị Asisu, có được sự uy nghiêm của nữ hoàng, cả dung nhan, cả cử chỉ tao nhã.

...

Hôm nay, ta khóc không ngừng được. Hôn nhân của Menfuisu và ta xảy ra vấn đề. Cho tới bây giờ ta cũng không biết thì ra hôn nhân còn có thể phức tạp như thế. Cứ tưởng rằng, chỉ cần hai người yêu nhau cùng một chỗ, là có thể hạnh phúc.

Khiến ta sợ hãi chính là, Menfuisu cả ngày quấn quít lấy chị Asisu. Hắn… có phải đã chê ta tính trẻ con hay không? Có phải lại cảm nhận được Asisu tốt? Không muốn, ta không muốn hắn yêu người khác.

Nafutera nói, chị Asisu sớm hay muộn vẫn phải gả đi ra ngoài. Ta mới là nữ chủ nhân chân chính của Ai Cập, không cần khách khí với nàng. Tuy rằng ta cảm thấy không quá đúng, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Menfuisu toát ra nhu tình. Lửa giận liền bay lên, lời nói đả thương người, ta lại thốt ra.

Chị Asisu rất thương tâm. Tuy rằng nàng thẳng người, miễn cưỡng lộ ra tươi cười với ta. Nhưng ánh mắt nàng lại đựng đau thương. Ta biết, ta làm lòng của nàng bị thương. Làm sao bây giờ? Ta không cố ý.

Trở lại trong tẩm cung, ta nói với Nafutera chuyện này. Ta không rõ, vì sao mình lại nhớ kỹ lời nói vốn không nên nói ra như vậy. Nhưng mà, ta ghen tị nàng. Ta thật sự ghen tị Asisu. Ta không giống nàng, là nữ vương trời sinh, căn bản không giống ta như vậy, không hợp với thời đại này. Ta càng sợ hãi nàng sẽ đoạt Menfuisu vốn là của ta.

Chân chính làm ta tuyệt vọng chính là, Menfuisu lại nói muốn cưới nàng. Làm sao có thể? Vì sao lại như vậy? Chẳng phải hắn chỉ yêu ta sao? Khi đó, hắn vì cứu ta mà phát động chiến tranh với Hitaito; khi đó, hắn vì cứu ta, chặn sông Atsiria. Ta cho rằng, trong lòng hắn chỉ có ta, vì sao tâm người đàn ông lại thay đổi nhanh như vậy?

Ta không cam lòng! Vì Menfuisu, ta từ bỏ tương lai, từ bỏ gia đình, thậm chí từ bỏ vị hôn phu. Vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Chỉ mới vài ngày, ta vẫn trong trạng thái ngu dại ngốc, chỉ biết rơi lệ. Nafutera luôn lo lắng. Nhưng mà rất kỳ quái, nàng cũng không dám nói xấu Asisu với ta nữa. Tuy rằng, ta nghe qua, trong lòng cảm thấy sảng khoái. Tuy rằng, những lời này, ta vĩnh viễn đều không nói nên lời.

Ragashu của Babylon tới. Hắn yêu Asisu. Hắn nói muốn cưới nàng. Nếu chị Asisu có thể gả đi ra ngoài thì tốt rồi, Menfuisu sẽ chỉ yêu một mình ta. Cho nên, khi Asisu nói muốn ta bồi nàng đi Babylon, ta đồng ý. Tuy rằng, ta cũng không biết phương pháp nàng nói giữ khoảng cách là để giữ tình yêu có chính xác hay không.

Ở trên đường, Menfuisu thật sự theo như lời Asisu, bắt đầu thay đổi. Ánh mắt hắn không còn vây quanh Asisu, trong mắt hắn lại có ta một lần nữa. Ta mừng rỡ như điên. Liền ngay cả chuyện anh Ryan bị thương, ta cũng tạm thời quên.

Menfuisu vẫn yêu ta. Chuyện này khiến ta cả ngày khoái hoạt. Menfuisu, chờ ta từ Babylon trở về, chúng ta sẽ hạnh phúc qua ngày.

...

Hoàng đế Babylon đáng giận, sao hắn có thể nhốt ta? Hắn không biết ta phải đi về để gặp lại Menfuisu sao? Thật vất vả hắn lại yêu ta lần nữa. Ta làm sao có thể bị ngươi bắt ở Babylon. Sau khi liên hệ với Hasan, ta chuyển dầu thô tới. Một phen lửa, thiêu tháp Babel.

Vọt tới sa mạc, vọt tới trong lòng Menfuisu, ta khóc rung trời đất. Chàng không biết, sa mạc quỷ đáng sợ đến mức nào, chàng không biết khi ta thiêu hủy tháp Babel kỳ tích, trong lòng sợ hãi đến mức nào. Khi bị sa tặc bắt đi, ta tuyệt vọng đến mức nào. Menfuisu hôn ta, nói là hắn đều biết. Cho nên, hắn tới đón ta. Người yêu của ta, chồng của ta, ta chỉ muốn chàng, ta nhất định sẽ không bỏ tay chàng ra.

Sau đó, sự tình càng ngày càng không khống chế được. Asisu và ta bị lạc nhau, được liên bang Hitaito cứu. Sau đó, một cái Kafura lại tới càng thêm đáng giận. Nàng quấn quít lấy Menfuisu cả ngày, hoàn toàn không nhìn ta.

Thẳng đến lúc này, ta mới biết được, chị Asisu dịu dàng đến mức nào. Nàng luôn cho ta và Menfuisu thời gian ở riêng bên nhau, cổ vũ Menfuisu sủng ái với ta. Lẽ ra, nàng hẳn là sẽ ghen tị ta, nhưng trên mặt của nàng thường thường chỉ là dịu dàng tươi cười.

Hận Kafura, đồng thời ta cũng hận Asisu. Thế giới của ta, thế giới hạnh phúc của ta, bởi vì các ngươi chen vào, trở nên không thể khống chế được nữa. Dần dần, ta cũng hận cả Menfuisu.

Khi ta nghe thấy hắn cùng với Kafura ở bên nhau một đêm, ta hoàn toàn phẫn nộ. Là người thế kỷ hai mươi của tương lai, ta có sự kiêu ngạo của ta. Chồng của ta chỉ có thể có một vợ là ta. Nếu Menfuisu không làm được, thà rằng ta trở lại tương lai, quên hết thảy.

Nhưng sau khi trở về, trong đầu thường thường nghe thấy các binh lính đến từ Ai Cập cổ kêu gọi. Mỗi lần nhìn đến nước, ta luôn tạm thời mất đi trí nhớ. Trong lòng luôn hiện lên bi thương ẩn ẩn. Khi bị cuốn vào trong nước, ta tinh tường nhớ lại hết thảy về Ai Cập cổ. Giống như mọi lần, ta luôn bị lốc xoáy nước cuồn cuộn cuốn lấy. Loại vận mệnh này, tránh không thoát, trốn không thoát. Thì ra, ta thật đã bị nguyền rủa.

Vốn, ta không muốn trở lại bên cạnh Menfuisu. Nhưng Ruka và Unasu lại nói, Menfuisu không hề cưới hoàng phi. Hắn chỉ yêu một mình ta. Menfuisu, ta đã mang con của chàng, chàng biết không? Nếu chàng không yêu ta, ta thà rằng mang theo đứa trẻ cùng nhau lưu lạc ở ngoài, cũng không muốn ở bên cạnh chàng chịu khổ cầu toàn.

Nhưng mà tâm tư Menfuisu luôn khó có thể cân nhắc như vậy. Asisu đã gả đi Hitaito, hắn lại còn muốn cướp Asisu về. Làm ta sợ hãi nhất chính là Asisu sau khi trở về lại tràn ngập sát ý với ta. Người chị vốn dịu dàng giờ đã thay đổi, nàng không bao giờ là người mà trước đây ta quen thuộc nữa.

Ta lại nhảy vào sông Nile. Loáng thoáng, ta biết phương pháp trở về. Chỉ cần có liên quan đến nước, là ta có thể qua lại giữa cổ đại và hiện đại. Khiến ta quên hết thảy chuyện đáng sợ này. Nếu có thể, ta không bao giờ muốn trở lại cổ đại nữa. Thế giới này không hợp với ta.

Nguyền rủa đáng sợ luôn luôn đi theo. Cuối cùng, ta vẫn bất đắc dĩ mà trở lại. Asisu đã đi rồi. Nàng dẫn phát chiến tranh với Hitaito. Nghĩ đến đây, ta đột nhiên nở nụ cười. Cứ như vậy, Asisu vĩnh viễn cũng không thể trở lại Ai Cập rồi. Nàng vĩnh viễn cũng không thể ở bên Menfuisu nữa.

Ác ý trong lòng tựa như cây dây leo, càng dài càng lớn. Ở trước trận chiến, nhìn thấy Asisu cùng Izumin dắt tay cùng chiến đấu, ta rốt cuộc không nhịn được quái vật đang rục rịch trong lòng, ta hô to về phía nàng, trách cứ vì sao nàng lại gây nên chiến tranh. Đúng vậy, ta cố ý. Dựa vào cái gì tình yêu của ta cùng với Menfuisu lại nhấp nhô như vậy, mà nàng lại có thể cùng Izumin song túc song phi. Dựa vào cái gì, trong ánh mắt Menfuisu cùng Izumin tràn ngập bóng dáng của nàng.

Ta không phải kẻ ngốc. Tuy rằng Menfuisu đối với ta vẫn yêu thương như cũ, nhưng hắn thường có lệ, luôn luôn phản ứng không vui, ta cũng biết không bình thường. Từ khi Asisu đi, tuy rằng hắn rốt cuộc không nhắc tới chuyện cưới hoàng phi. Tuy rằng mỗi lần đều sẽ đến cứu ta. Nhưng tâm hắn đã cách ta càng ngày càng xa.

Ta bắt đầu không rõ, vì sao ta phải ở lại đây. Không phải là ta chưa thử qua cách trốn khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về cổ đại. Nhưng vận mệnh nguyền rủa tựa hồ chưa từng buông tha ta. Dù ta có nguyện ý hay không, ta vẫn phải đi đến Ai Cập cổ. Đó là trừng phạt với ta sao? Ở bên người yêu của ta, lại vĩnh viễn không chiếm được tâm của hắn.

Cho nên, ta lần lượt nghe theo lời mời của các sứ giả, thăm quan nước họ, ra khỏi Ai Cập. Kỳ thực, ta chỉ là muốn tạm thời rời khỏi Menfuisu. Tuy rằng ta yêu hắn, yêu sắp điên cuồng, yêu đến mức không ngừng lừa bản thân rằng trong lòng hắn chỉ có ta.

Menfuisu có đôi khi sẽ nhìn tóc ta, bộ dáng của ta mà ngẩn người. Ta biết, trong lòng hắn tưởng niệm chính là Asisu. Ta khóc hỏi hắn, nếu hắn yêu người phụ nữ khác, vậy vì sao lúc trước lại cưới ta. Hắn hôn ta, cùng ta làm tình, khiến ta sinh đứa trẻ cho hắn, chỉ thân mật với ta, lại không bao giờ nói thật với ta.

Cô gái sông Nile. Ta nghĩ, đây là thứ Menfuisu cần nhất đi. Nhìn hắn lần lượt vì ta phát động chiến tranh, nhìn hắn lần lượt vì ta đẫm máu chiến đấu hăng hái. Trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác thỏa mãn. Ít nhất, giờ khắc này, Menfuisu toàn tâm toàn ý yêu ta.

Nếu không trốn thoát, vậy thì ta cứ lừa mình dối người đi.

[Phiên ngoại] Chương 81: Menfuisu điên cuồng

Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Khi Asisu ra lệnh bắn tên về phía Carol, ta mới hiểu được, ta thật sự mất đi nàng.

Đã không nhớ rõ từ khi nào thì bắt đầu, trong lòng ta dần dần có bóng dáng của nàng. Cho nên ta không cho nàng xuất giá, không cho nàng cùng Izumin sống yên ổn. Ta nhớ nàng nhớ đến mức nổi điên, lại chỉ có thể một lần lại một lần vì Carol phát động chiến tranh.

Hừ! Carol ngu ngốc này, lại bị người khác bắt cóc. Tuy rằng ta biết rõ người khác không có ý tốt, nhưng cũng tùy nàng. Nhưng quốc gia đó đoạt hoàng hậu sông Nile của Ai Cập, ta làm sao có thể không đi tấn công đâu? Cô gái sông Nile là thần hộ mệnh của Ai Cập ta.

Chị nói, nàng là con gái người trộm mộ. Nghĩ vậy, trong lòng ta liền thấy hèn mọn. Người phụ nữ ti tiện như thế sao có thể xứng đôi với ta. Nhưng mà, chỉ cần một ngày nàng là cô gái sông Nile, thì ngày đó ta sẽ không buông nàng ra. Ai Cập đã mất đi Asisu.

Carol hỏi ta, vì sao không yêu nàng còn muốn cưới nàng. Kỳ thực, ta cũng muốn biết đáp án. Vì sao lúc trước điên cuồng mà yêu nàng như vậy. Là vì nàng là người phụ nữ đầu tiên không thuận theo ta sao? Càng nghĩ, cũng chỉ có đáp án này. Nếu không, vì sao ta lại buông tay Asisu chứ.

Giờ nghĩ đến, Asisu cũng rất giảo hoạt. Nàng luôn cười với ta, ngoài dịu dàng cùng bao dung, ta rất ít có thể nhìn đến nội tâm của nàng. Kỳ thực nàng cũng không phải là người phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông. Nhưng nàng lại che dấu mình rất khá, khá đến mức ta cơ hồ không phát giác.

Minưê đã chết. Khi hắn chết, ta mới biết được trong lòng mình có bao nhiêu đau. Từ nhỏ, hắn cùng với chị và ta trưởng thành. Cho dù mẹ hắn muốn giết ta, ta cũng không ban chết cho hắn. Không chỉ là vì hắn đâm Imhotep một đao kia, mà là ta biết, hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội ta.

Ta nghĩ, ta sắp điên rồi. Những người bên cạnh, không bị chết thì là rời đi. Chỉ để lại một mình ta, cô đơn ở lại. Người bồi tại bên cạnh cũng chỉ còn là cô gái sông Nile con gái hữu danh vô thực, cái gì cũng không hiểu

Mỗi đêm, ta luôn bởi vì tưởng niệm thân ảnh của nàng mà trằn trọc khó ngủ. Carol luôn ngủ rất ngon, căn bản không biết ta nắm chặt nắm đấm nhanh đến độ chảy máu. Phát tiết sát ý, phát tiết bi thương, ở trên chiến tranh, tìm kiếm khoái cảm mà tử vong mang đến. Thẳng đến giờ phút này, ta mới có thể quên đi người phụ nữ đã mang đi lòng ta. Sau đó, vui vẻ ôm Carol vào trong ngực, làm bộ rằng nàng là Asisu, là Asisu chỉ yêu một mình ta.

Ta làm sao có thể ngu như vậy, làm nàng lại cứ thế trốn khỏi ta. Ngu xuẩn nhất chính là, ta lại không thừa nhận mình yêu nàng, lại chỉ nói cho mọi người, năng lực của nàng mới là thứ ta xem trọng nhất.

Kỳ thực, ta chỉ là không muốn thừa nhận mình đã yêu người chị mà trước kia hắn luôn xem thường vì luôn quấn quýt lấy hắn. Khi ta mơ hồ biết tâm ý của mình, ta lại đuổi nàng ra đi. Người phụ nữ mà chỉ biết mỗi ngày hô yêu ta, gả ta, làm sao có thể hấp dẫn ta. Sau khi ôn thần Ragashu xuất hiện, ta mới hiểu được, thì ra, ta đã bất tri bất giác yêu nàng.

Ta muốn đem nàng ở lại bên người ta. Ta muốn trong mắt nàng chỉ có một mình ta. Tươi cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng, đã khắc thật sâu ở trong lòng ta. Nếu… ngay từ đầu ta chỉ yêu một mình nàng, thì nàng sẽ không rời ta đi. Cho nên, ta phẫn nộ, ta dùng thái độ không lý trí đối mặt nàng.

Cưới nàng làm hoàng phi. Ta thật không biết lúc ấy ta nghĩ cái gì, thế nhưng lại nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này. Nhưng mà, khi đó ta thật sự nóng nảy. Quên mất nàng có bao nhiêu kiêu ngạo. Đúng vậy, ta rất ích kỷ. Ta không muốn buông nàng ra, cũng không muốn buông Carol ra. Ta thậm chí còn ảo tưởng, lúc ấy nếu cưới nàng trước, rồi mới cưới Carol, có lẽ, nàng sẽ không hận ta như vậy. Ha ha, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi. Nàng và Carol giống nhau, các nàng không cho phép chồng phản bội.

Khi biết trong thân thể nàng thì ra là một linh hồn xa lạ. Ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra người ta yêu không phải chị, mà là bóng dáng tràn ngập mị lực kia. Khó trách, ta cuối cùng lại bất tự giác muốn tới gần nàng; khó trách, ở bên cạnh nàng, ta vĩnh viễn cảm nhận được dịu dàng.

Đã muộn. Khi ta nhìn thấy ánh mắt nàng tràn đầy yêu nhìn Izumin, ta ghen tị phát cuồng. Vì sao rõ ràng ta quen nàng trước, nhưng nàng lại không yêu ta? Là vì Carol sao? Là vì người thay lòng đổi dạ trước chính là ta sao?

Nếu nàng biết, người ta yêu chỉ có nàng, nàng có thể yêu ta hay không? Cho nên, ta đuổi tới Hitaito, mạnh mẽ bắt nàng trở về. Nhưng nàng lại nói: "Menfuisu, dựa vào cái gì ta không thể giết ngươi!"

Ta nghĩ, ta thật sự điên cuồng. Nàng thế nhưng muốn giết ta. Là bởi vì ta không để nàng cùng Izumin cùng một chỗ, cho nên, nàng muốn giết ta. Nàng thế nhưng phản bội Ai Cập, nàng thế nhưng cùng Izumin đánh tan Ai Cập. Kì chiêu này, ta minh bạch, không có khả năng là công lao của một mình Izumin. Asisu của ta, luôn luôn là trí tuệ nhất.

Ta rất hận cái người đàn ông kia. Càng nhìn đến hắn luôn bày ra bộ dáng một bộ tao nhã, lại mang theo ánh mắt thắng lợi ôm Asisu vào trong ngực, ta liền hận không thể đánh hắn thành tám mảnh. Chẳng lẽ, ta thật sự không bằng hắn?

Asisu nói, ta không hiểu yêu. Kỳ thực, nàng chân chính không hiểu chính là ta vì nàng mà điên cuồng. Ta không ngừng tra tấn nàng, đồng thời cũng tra tấn bản thân. Biết rõ người nàng yêu không phải mình, nhưng ta vẫn muốn giữ nàng ở bên cạnh.

Cuối cùng, cưỡng cầu không được, nàng vẫn đi mất. Đi rất tuyệt tình quyết liệt, đi không quay đầu lại. Chỉ để lại ta, ở Ai Cập đau khổ nhớ nhung nàng.

Cười thảm, trong mắt chứa đầy nước mắt. Ta phát cuồng ở trên người Carol phát tiết, nhớ hung trong lòng cũng chỉ có bóng dáng xinh đẹp kia.

Cứ tưởng rằng còn có thể nhìn thấy nàng lúc đàm phán. Kỳ thực, ta không muốn tiếp tục đánh với Hitaito, cũng là bởi vì nàng. Ta không bao giờ muốn nhìn biểu tình lãnh đạm của nàng với ta nữa, phảng phất giống như nhìn người xa lạ vậy, không có thống hận, cũng không có cảm xúc. Ở trong mắt nàng, ngay cả một tia bóng dáng của ta, ta cũng không tìm thấy. Ta sợ hãi ở trên chiến trường, sợ hãi nhìn nàng đối lập với ta, sau đó đứng ở bên cạnh Izumin, lạnh lùng nhìn ta, tìm kiếm cơ hội giết ta. Ta sẽ đau lòng mà chết.

Nếu không thể yêu ta, vậy ta sẽ khiến cho nàng hận ta. Để lưu lại dấu vết của ta ở trong sinh mệnh của nàng, để cả đời nàng cũng không thể quên ta. Nhưng ngay cả tâm nguyện ấy, ta cũng thất bại. Nàng chỉ đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Izumin bắn mũi tên tới.

Đột nhiên cảm thấy tâm rất lạnh. Chẳng lẽ thật sự là do ta bức nàng đi? Ta không tin, rõ ràng nàng từng đã dịu dàng yêu ta như vậy, coi ta là em trai duy nhất, giống như một người chị, bảo vệ ta vào trong ngực. Tuy rằng, ta căn bản không cần sự bảo hộ của nàng.

Carol nói, ta thường xuyên bởi vì trên người nàng có bóng dáng Asisu mà ngẩn người, ta có chút khó hiểu. Thật sự là như vậy sao? Ta chỉ biết là, khi ta nhìn thấy hết thảy những thứ từng có tồn tại của nàng, ta liền tưởng niệm nàng rất sâu. Mấy ngày khi nàng biến trở về thành chị, ta có vô số cơ hội có thể có được thân thể luôn khiến ta tưởng niệm phát cuồng kia. Nhưng mà, đó không phải là người phụ nữ mà ta yêu, cho nên, ta không động đến.

Nàng từng nói ta không biết hối cải. Ta chỉ là yêu nàng, vì sao lại là sai? Đặt người phụ nữ mình yêu ở lại bên người mình, làm như vậy là đương nhiên. Vì sao, ta không thể khiến nàng vĩnh viễn ở bên ta? Nếu như vậy, nếu đã bị gọi là không biết hối cải. Thì cả đời ta đây cũng sẽ không muốn biết tư vị hối cải.

Ta muốn trở nên cường đại, một ngày nào đó, ta muốn lại đứng ở trước mặt nàng, nói cho nàng, ta yêu nàng điên cuồng như thế nào. Chờ ta, Asisu. Ta nhất định sẽ mang nàng về. Nàng đã từng uống nước sông Nile, vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi Ai Cập.

[Phiên ngoại] Chương 82: Asisu sống lại

Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Mở to mắt, ta phát hiện mình đi tới một nơi xa lạ lại quen thuộc. Lúc ở trong thân thể cũ, biết được linh hồn Tô Vinh, ta từng biết được hết thảy về thế giới này. Nhưng khi ta hiểu rõ mình hoàn toàn không có một chút liên hệ với Ai Cập, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.

Khi tỉnh lại, ta ở một nơi mà tất cả đều là màu trắng. Tuy rằng cảm giác thật xa lạ, nhưng ta biết, chỗ này gọi là bệnh viện. Trước mặt, một đôi vợ chồng dùng ánh mắt yêu thương nhìn ta. Bọn họ hẳn chính là cha mẹ Tô Vinh. Bọn họ nói, ta hôn mê đã lâu. Sau khi tỉnh lại, đầu óc có chút không rõ ràng.

Dù bọn họ nói cái gì, ta cũng không muốn giải thích. Ta chỉ là không muốn nói chuyện. Tình yêu say đắm khiến ta thương thấu tâm can. Dù là người nào nói chuyện với ta, ta vẫn không phản ứng lại. Không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn suy xét. Ta chỉ muốn lẳng lặng ngồi như vậy.

Kỳ quái! Lời bọn họ nói ta lại có thể nghe hiểu được. Há miệng thở dốc, ta hiểu mình cũng có thể nói ra. Nhưng cuối cùng, ta vẫn không hé răng. Những người này chỉ là quan tâm người phụ nữ đã cướp đi hết thảy của ta, không phải ta, không phải Asisu.

Cẩn thận cảm thụ trong cơ thể, ta phát hiện luồng lực lượng quen thuộc kia đã biến mất. Là Đại Tế Ti Ai Cập, ta luôn luôn có được thần lực. Có vẻ như, thay đổi thân thể, ta đã mất hết tất cả.

Sau đó, cha mẹ Tô Vinh mang ta về một ngôi nhà cực kỳ nhỏ. Bọn họ nói, đây là nhà của ta. Trong lòng cân nhắc hai từ này. Ha ha, thế giới này thật thú vị. So với Ai Cập còn thú vị hơn. Ngoài cơ thể này ra, chưa bao giờ thấy những thứ có thể làm ta bay lên, có cả công cụ di chuyển cực nhanh lại êm, còn có vô số từ ngữ kỳ quái. Ta không thể lý giải, lại cảm thấy rất thú vị

Theo bản năng, ta bắt đầu tiếp xúc những thứ mà ta chưa bao giờ đụng chạm, nó chỉ tồn tại trong trí nhớ của thân thể Tô Vinh. Cái cảm giác quen thuộc lại xa lạ này, làm ta tạm thời quên đau xót.

Mẹ Tô Vinh là một người phụ nữ già có chút phiền. Nhưng nàng lại rất giống Ari, cực kỳ nhẫn nại chăm sóc ta. Từ lúc ta sờ soạng cách mặc quần áo nơi này, nàng từng câu từng câu dạy ta nên quen thuộc thế giới này như thế nào. Giống như đang dạy một đứa trẻ, nàng tuyệt không ngại phiền. Trong lòng dần dần nổi lên một tia ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.

Tại thế giới hắc ám kia, ta đã sống lâu lắm. Dù mở mắt ra, hay là từ từ nhắm hai mắt, trước mắt luôn luôn là một mảnh đen tuyền. Không ai quan tâm ta, cũng không có ai bồi ta nói chuyện. Tuy rằng người phụ nữ già chỉ lải nhải lẩm bẩm, ta vẫn nhẫn nại nghe nàng nói chuyện. Ít nhất, như vậy, ta sẽ không cảm thấy cô đơn.

Đã nhớ không nổi bao lâu không nghĩ đến Menfuisu. Đọc rất nhiều rất nhiều sách, rất nhiều rất nhiều phim truyền hình. Thứ làm cho ta thích là là máy tính. Bên trong, ta có thể nhìn thấy những chuyện lạ lẫm, nghe những điều chưa hề nghe, thấy những điều chưa hề thấy. Rốt cục có chút hiểu ra vì sao Menfuisu lại yêu Tô Vinh, những cô gái lớn lên trong thế giới như thế này, làm sao có thể không hấp dẫn đàn ông của thời đại lạc hậu kia chứ. Tựa như Carol vậy, làm cho người ta bị hấp dẫn rất sâu vì mị lực của các nàng.

Nhưng mà vì sao không ai yêu ta? Cô đơn ở thế giới không có ai có thể hiểu ta, ta vẫn ở ban đêm khóc. Người phụ nữ già ấy có một đêm không đi. Mọi khi, nàng và cha Tô Vinh đều giúp ta làm xong cơm, làm việc nhà tốt rồi đi khỏi. Bởi vì, ta luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Đối với ta mà nói, kỳ thực bọn họ chẳng khác gì người xa lạ.

Nhìn thấy con ngồi khóc ở trên sofa. Người phụ nữ già đau lòng đến cực điểm, nàng nói: "Con gái, không phải chỉ là sinh bệnh một hồi thôi sao? Vì sao ngay cả tính tình cũng thay đổi." Giúp ta lau nước mắt, ta phảng phất như có thể cảm nhận được sự chân thành của nàng với ta. Trong lòng mềm nhũn, ta ngã vào trong lòng nàng, ôm nàng khóc lớn. Quá khứ… ta có thể coi đó chỉ là một giấc mộng không? Có phải… ta có thể chiếm lấy hai người già giản dị này, coi bọn họ như cha mẹ ta không?

Nhìn cha Tô Vinh xoa xoa tay, đau lòng nhìn ta, lại không biết nên khuyên giải ta như thế nào. Ta đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn.

Vì Menfuisu, ta một mình đến thế giới xa lạ tìm kiếm thân thể hắn. Bây giờ, Menfuisu lại không cần ta, ta lại bị ném vào một thế giới lạ lẫm khác. Vì sao cuối cùng ta chỉ có một mình. Ta cũng muốn có bạn, ta cũng muốn có người chân thành quan tâm ta, không phải là vì thân phận nữ hoàng của ta, không phải là vì xinh đẹp, mà chỉ đơn thuần là vì ta mà quan tâm ta.

"Con gái, có phải con thất tình?" Trong giọng nói của người phụ nữ già có chút nghi hoặc.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu. Trước kia ta luôn cho rằng nàng không hiểu gì cả. Thì ra trong lòng người phụ nữ già, cái gì cũng hiểu cả.

"Con gái của ta ưu tú như vậy, làm sao có thể không có ai muốn!" biểu tình của người phụ nữ già có chút đau lòng, cũng có chút tức giận.

Ta chớp chớp mắt. Nếu là trước kia, nói ta ưu tú thì ta vẫn rất có tự tin. Nhưng dung mạo của Tô Vinh, bình thường trong mắt ta trước kia xem ra, cơ hồ có thể được cho xấu xí. Như vậy, cũng có thể tính là ưu tú sao?

"Trên đời này đâu chỉ có một người đàn ông! Con gái bảo bối của ta, chắc chắn có thể tìm được người đàn ông tốt nhất!" người đàn ông già cũng vì ta mà nổi giận.

Nhìn bọn họ vì ta mà phẫn nộ, ta đột nhiên nở nụ cười. Đúng vậy! Nếu đã đi đến một thế giới mới, vì sao ta còn phải ôm hết thảy trước kia không chịu buông ra. Nhìn thời đại này nhiều tình yêu như vậy, sự kiên trì của ta phảng phất như một hồi chê cười. Menfuisu không yêu ta, hắn từ bỏ ta. Vậy vì sao ta nhất định phải vì hắn mà thương tâm muốn chết chứ.

Suy xét, nếu là cô gái nơi này, các nàng đại khái sẽ nói không cần vì một thân cây mà buông tha cho toàn bộ rừng rậm đi. Trong lòng thừa nhận, bọn họ nói rất đúng. Nhưng Menfuisu cho dù là cây, thì cũng là đại thụ mà ta thấy ưu tú nhất

"Ba, mẹ..." Vừa mở miệng, ta thử xưng hô như vậy. Thật là kỳ quái, ta không hề cảm thấy lạ lùng.

Người phụ nữ già lệ nóng doanh tròng: "Mở miệng là tốt rồi! Mở miệng là tốt rồi! Mẹ sợ con luẩn quẩn trong lòng! Đúng là khiến mẹ lo muốn chết!" Nàng khóc giàn dụa, ôm ta, cũng khóc theo. Người đàn ông già cũng mang vẻ mặt kích động. Nếu không phải là ngượng ngùng, sợ là hắn cũng xông lên ôm ta một cái.

Nghẹn khóc mấy tháng, ở hôm nay, cùng bọn họ cùng chảy khô. Menfuisu, ta sẽ học quên ngươi.

...

Không còn là nữ vương, ta cũng không dám xằng bậy ở trong thế giới này. Ở đây, dù là giết người hay là đả thương người, đều sẽ bị bắt lại. Thậm chí, khả năng sẽ chết. Tính cách lãnh khốc, tàn bạo, ta đều thu liễm. Nơi này, là một thế giới hoàn toàn mới. Ít nhất, vì cha mẹ ta, ta không thể đi sai bước nhầm.

Lần đầu tiên tìm việc, thường nhận được mắt lạnh từ người khác. Ta thấy tức giận, lại thấy mới mẻ. Ngón tay giật giật, nhịn xuống dục vọng muốn bóp chết bọn họ.

Lần đầu tiên công tác, bị lãnh đạo phê bình, trong lòng ta vừa chua xót lại chát. Trong lòng cười khổ, nếu là trước đây, bọn họ sớm đã bị ta lăng trì xử tử rồi.

Lần đầu tiên bị đồng sự xa lánh, ta thấy kỳ lạ, lại giận tím mặt. Trong mắt hiện lên một tia sát ý, lại cố gắng đè nén. Ba mẹ còn đang ở nhà chờ ta. Ta không thể xằng bậy.

Lần đầu tiên bị đàn ông sỗ sàng, ta kém chút nữa là cầm dao trang trí đâm hắn. Tên đàn ông dơ bẩn mà cũng dám chạm vào ta. Nhưng ta chỉ quăng bọn chúng một cái tát, rồi quay đầu rời đi.

Thì ra, thế giới này cũng không hoàn toàn tốt đẹp. Tuy rằng phụ nữ tự do hơn so với trước kia, nhưng lại khiến ta còn phiền não hơn trước kia.

Nhưng dù là phiền não đến mức nào, ta vẫn ôm tâm tính hứng thú đi thể nghiệm. Thẳng đến khi ta dần dần có thể tự lực sinh tồn ở đây. Trong lòng có chút vui mừng, thì ra, rời khỏi Ai Cập, rời khỏi pháp lực trước kia, ta vẫn có thể sử dụng hai tay của mình nuôi sống bản thân.

...

Hôm nay, đã xảy ra một chuyện khiến ta sợ hãi, ta ở trong phòng nhìn thấy một bộ truyện tên là “Cô gái sông Nile”. Bên trong, vẽ đầy đủ hết thảy quá khứ của ta. Đáng sợ! Làm sao lại có một quyển sách như vậy?

Nỗ lực thích ứng phương thức đọc truyện tranh, ta nhìn thấy ta khi còn sống. Từ lúc yêu Menfuisu như thế nào, đến chuyện bị hắn vứt bỏ như thế nào, lại gả đến Babylon như thế nào, cuối cùng, điên cuồng mà muốn trở lại bên cạnh Menfuisu như thế nào.

Rùng mình một cái, thì ra, ta chính là một nhân vật bi ai như vậy sao? Cầm quyển sách, ta không ngừng run rẩy. Ngay cả ta cũng không thể thích ta trong truyện, vì sao trước kia chưa bao giờ cảm thấy ta sống thê thảm như thế?

Đáng sợ nhất chính là khi ta còn sống, lại chỉ nổi ở trên trang sách này. Phảng phất giống như nguyền rủa vậy, bao vây ta ở trong một trang giấy kia. Sau đó, ta rốt cục suy nghĩ cẩn thận. Tô Vinh thay thế ta sống sót, vậy chẳng phải là ta được giải thoát rồi sao. Giải thoát khỏi ma chú, tránh thoát cái vận mệnh vô cùng buồn cười kia.

Mẹ đến, thấy ta đang đọc truyện tranh, chê cười ta đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn là chưa lớn. Ta ném truyện xuống, gắt gao ôm chặt lấy nàng. Mẹ sợ hãi, không ngừng an ủi ta, hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

Ta lắc đầu không đáp. Ta sao có thể nói được là trước kia ta chỉ sống ở trong sách. Nói ra, có ai tin chứ?

Thật lâu sau, ta mới tươi cười nhìn mẹ. Nói cho nàng, ta chỉ là nghĩ tới chuyện thương tâm. Mẹ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng nói, trên đời không có ai là không có chuyện buồn cả. Nhìn nếp nhăn của nàng, ta đột nhiên nở nụ cười, rất vui vẻ nở nụ cười. Đúng vậy! Thế giới không có ai là chưa từng đau, ta cũng muốn giống mẹ vậy, thẳng đến khi trên mặt đầy nếp nhăn mà vẫn tích cực đối diện mỗi một ngày.

...

Hôm nay, có một người đàn ông tên là Triệu Ninh Hải thổ lộ tình cảm với ta. Hắn là đồng sự của ta, hắn nói, ngay từ ngày đầu tiên khi ta đến, hắn đã rất thích ta. Hắn hi vọng ta làm bạn gái hắn.

Ta rất kinh ngạc! Từng lòng đã dào dạt chờ đợi tình yêu. Nhưng sau khi trải qua tình yêu tuyệt vọng, lòng đã sớm như nước lặng. Lắc đầu, cự tuyệt hắn. Ta xoay người rời đi.

Triệu Ninh Hải không hề thất vọng. Từ ngày thổ lộ với ta, hắn liền liên tục theo đuổi ta. Giúp ta lấy nước, giúp ta mua cơm, trời nắng thì sợ ta ốm, trời mưa sợ ta ướt.

Ta vẫn trốn tránh hắn, chỉ cần là những thứ hắn đưa, ta đều không nhận. Mỗi lần như vậy, ánh mắt thất vọng của hắn luôn khiến lòng vốn cứng rắn như thiết của ta lại có chút cảm xúc. Ta không có dung mạo xinh đẹp, không có quyền lực, vì sao lại có người yêu ta?

Nhóm đồng sự nói, Triệu Ninh Hải là người đàn ông rất tốt. Nói là ta đã sắp ba mươi lăm, hẳn là nên kết hôn. Ta cười không hé răng. Coi như là gái lỡ thì cả đời, kỳ thực cũng không tệ. Ta giờ biết kiếm tiền, có thể tự thân nuôi sống mình. Không có đàn ông, ta cũng có thể sống được tốt.

Nhưng mọi người nói, khi ta già đi, sẽ hi vọng có bạn, cùng ta xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng ta tán gẫu, cùng ta cùng nhau đối mặt cái chết. Ta nói, ta có cha mẹ là đủ rồi. Tất cả mọi người đều nở nụ cười. Cha mẹ luôn rời đi trước, chỉ có người yêu mới có thể theo giúp ta cả đời. Đột nhiên, ta nghĩ tới phụ vương Nepheenmat. Đúng vậy! Sao ta lại quên rằng hắn cũng rất sớm đã rời xa ta.

Mọi người nói, lấy tuổi của ta, còn có thể được người đàn ông tốt như vậy coi trọng, đó là phúc khí của ta, khuyên ta phải nắm chắc. Ta có chút mờ mịt, phải không? Quay đầu đánh giá Triệu Ninh Hải, hắn đang đầy thâm tình nhìn ta.

Ở chỗ không người, ta hỏi hắn rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào. Triệu Ninh Hải nói, ở ta có khí chất yên tĩnh cao quý, tuy rằng bề ngoài không xinh đẹp. Một vài đàn ông luôn âm thầm thảo luận, thậm chí có người đánh đố xem theo đuổi ta kiểu gì. Nhưng hắn không giống thế. Hắn cảm thấy, tuy rằng ta lạnh như băng, nhưng lại rất cô đơn. Hắn nói, rất đau lòng ta, muốn theo giúp ta.

Nhìn mặt hắn vẫn thâm tình như mọi khi. Ta đột nhiên có một suy nghĩ trong đầu. Nếu không, ta liền thử xem sao đi. Nếu hắn thật sự thích hợp ta, thì ta cũng không để ý kết hôn với hắn. Dù sao, cũng chỉ là vì tương lai tìm người bạn thôi.

Ba mẹ gặp Triệu Ninh Hải, rất vừa lòng hắn. Âm thầm khích lệ ta rất tinh mắt. Nói rằng đây là người đàn ông tốt, đáng giá phó thác cả đời. Ta nhìn khuôn mặt nghiêm cẩn của bọn họ, đồng ý đề nghị của bọn họ. Hai người đã cảm thấy không tệ, vậy ta liền kết giao với hắn đi.

Cuối cùng, nước chảy thành sông, chúng ta kết hôn, còn sinh con.

Ngày cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua. Có một ngày, hắn uống say.

Hắn nắm lấy bờ vai ta, rung mạnh khiến đầu ta choáng váng. Hắn nói, hắn yêu ta như vậy, vì sao ta vẫn giữ khoảng cách với hắn.

Yêu ta? Cuộc sống bình thản như vậy cũng là tình yêu sao? Ta có chút mê hoặc. Mỗi ngày, chúng ta ngoài công tác, thì chính là ăn cơm. Đứa con thì ném cho cha mẹ ta, chúng ta vẫn giống như trước lúc kết hôn vậy, vẫn tự do tự tại.

Ngoài ban đêm ở trên giường, ta tận tình hưởng thụ sung sướng mà hắn mang đến ra. Còn những lúc khác, ta vẫn luôn nhàn nhạt, nhàn nhạt nhìn hắn, nhàn nhạt công tác, nhàn nhạt mà đối diện hết thảy. Cứ tưởng rằng, ta sẽ cứ như vậy hết cả đời.

Ta cuối cùng cho rằng, tình yêu nên giống như ta yêu Menfuisu vậy, yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa nhiệt liệt lại tuyệt vọng. Cuộc sống với Triệu Ninh Hải, cũng là tình yêu sao?

"Rốt cuộc em có tim hay không?" Đôi mắt chồng đỏ lên, giọng nói như khóc làm lòng ta run lên.

Trong lòng đột nhiên nổi lên một tia đau lòng. Hắn luôn bao dung ta như vậy, hôm nay thế nhưng lại không khống chế được thành như vậy. Chẳng lẽ, thật sự là do ta không đúng?

Hắn bỏ ta, mấy ngày không thấy trở về.

Ta rất vô vị, ngủ không ngon. Triệu Ninh Hải vẫn luôn ở bên người ta. Giờ hắn đột nhiên rời đi, ta cảm thấy không quen chút nào. Làm chuyện gì cũng nhớ đến hắn, nhớ đến mức cả người có chút ngu si. Mẹ nói, là do ta sai. Lần này, ta hẳn là nên đi giải thích với hắn.

Khi tìm được hắn, hắn đang say rượu bất tỉnh nhân sự. Bạn của hắn nói, ta làm hắn thương tâm.

Chạm vào gò má gầy yếu của hắn, ta có chút hối hận. Những năm gần đây, hắn đối xử với ta vô cùng tốt. Vô luận là chuyện gì, hắn luôn lo lắng cho ta trước. Nhóm đồng sự nói, ta rất may mắn. Cẩn thận ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy. Rất nhiều hôn nhân của đồng sự đều xuất hiện vấn đề, nhưng hắn, vẫn giống như trước khi kết hôn, vừa tri kỷ vừa ấm áp.

Chờ hắn tỉnh lại, ta dịu dàng nở nụ cười. "Về nhà thôi!"

Nắm lấy tay hắn đang thụ sủng nhược kinh, chúng ta sóng vai đi về nhà. Tại khắc này, ta hoàn toàn dứt bỏ những thứ liên quan đến nữ hoàng Asisu. Hắn là chồng của ta, là nơi mà nửa đời sau ta dựa vào. Vì sao cứ phải níu chặt quá khứ không buông, ta cũng phải sống cuộc sống của bản thân ta chứ.

Hiện tại, ta có chồng, có con, có ba, cũng có mẹ. Cho nên, Menfuisu, vĩnh biệt.

Tojikachan: Ta là người nhạy cảm, chỉ cần đọc đến mấy chỗ cảm động thôi là ta bắt đầu rơi nước mắt. Chương này cũng thế, ta khóc từ đầu chương đến cuối chương luôn, đọc mới thấy Asisu thật khổ. Không biết có mm nào cũng khóc như ta không?

[Phiên ngoại] Chương 83: Tâm tư của Izumin

Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Một cái đầu nho nhỏ nhô ra. Đó là một cậu bé con khoảng sáu, bảy tuổi. Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng tắp, môi có đường cong duyên dáng. Mái tóc màu bạc hơi che đôi mắt lại, hắn không kiên nhẫn đẩy tóc ra, lộ ra một đôi mắt nâu thanh tú.

Nhìn nhìn trái phải, ngoài Ari ra, chỉ có một bóng dáng kiều mị. Khóe miệng mang nụ cười, nam hài nhanh chóng chạy tới "Mẫu hậu!"

Bóng dáng thay đổi tư thế thành một đường cong đẹp tao nhã như mặt nước. Mái tóc dài như nước, bay nhẹ trong gió. Đó là một khuôn mặt đẹp tinh xảo đến mức khó có thể hình dung. Ngũ quan dù là thưởng thức từng nơi, hay là nhìn tổng quan, đều có thể làm cho người ta không khỏi hãm sâu vào. Tuyệt nhất chính là, trong thần sắc rõ ràng là diễm lệ quyến rũ, lại ẩn ẩn có sự đoan trang. Hai khí chất hoàn toàn tương phản đan xen, lại làm cho người ta không có nổi suy nghĩ khinh nhờn.

"Con đã đến rồi!" Che miệng cười khẽ, trong đôi mắt Asisu nhanh chóng hiện lên sự vui mừng.

"Suỵt!" Cậu bé lại cẩn thận đánh giá bốn phía, xác định không có nguy hiểm rồi mới một xông lên, hung hăng chôn ở trong lòng Asisu."Mấy ngày nay con không thấy người đâu! Nhớ người muốn chết!"

Ôm lấy cổ Asisu, cậu bé làm nũng hôn.

"Đã lớn thế này rồi, mà còn làm nũng?" Asisu buồn cười nhìn cậu bé trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy. "Đã làm xong công khóa rồi?"

"Vâng!"

"Em gái con đâu?"

"Nàng chỉ thích quấn quít lấy Kail, không thích con!" trên mặt cậu bé nổi lên bất mãn. Trước kia, người em gái thích nhất chính là hắn. Chẳng lẽ hắn không anh tuấn bằng Kail sao?

"Tính tình của Kail trầm ổn hơn con, đương nhiên nàng sẽ thích Kail hơn!" Asisu vỗ vỗ lưng cậu bé, buồn cười nhìn cậu bé ghen tuông.

"Vẫn là mẫu hậu tốt nhất!" Cậu bé rất hưởng thụ Asisu dịu dàng. Cầm lấy tay mẹ, hắn nhịn không được thưởng thức.

...

Vừa tiến đến, ta liền thấy thằng nhóc kia lại ở trong lòng Asisu. Trong lòng lập tức có chút bất mãn. Đã lớn thế nào rồi, Asisu còn phóng túng hắn như thế. Hừ!

Không nói gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Asisu, nhìn sắc mặt con trắng bệch. Ừ, cũng không tệ, còn biết ngồi nghiêm chỉnh lại.

"Luyện kiếm xong chưa?" Nhíu mày hỏi hắn.

"Luyện!" Con hơi sợ sệt nói.

Thấy hắn như chuột thấy mèo, trong lòng đột nhiên có chút lửa giận. "Nói to lên." Ta nhàn nhạt nói.

"Luyện! Công khóa hôm nay, con đều đã làm xong!" Con lập tức ngẩng cao đầu, nhìn ta chằm chằm, lớn tiếng trả lời.

"Đi ra ngoài! Làm lại một lần khóa kiến thức cơ bản hôm nay." Ừ, như vậy cũng không tệ. Không để ý ánh mắt có chút đau lòng của Asisu, lẳng lặng an bày nhiệm vụ cho hắn.

Sắc mặt con lại trắng bệch, cắn răng đáp ứng. "Đã biết!"

"Buổi tối, ta sẽ kiểm tra." Nhìn hắn rời đi, ta lại dặn. Không ngoài ý muốn nhìn thấy lưng hắn cứng lại, nhưng rất nhanh lại khí phách hiên ngang đi ra ngoài. Ha ha, thằng nhóc kia, rất có cốt khí!

"Chàng làm gì mà hung với con như vậy?" Thấy con rời đi, Asisu chu lên đôi môi đỏ tươi. "Mỗi lần con gặp chàng, đều rất sợ hãi!"

Hừ! Ngay cả đảm lượng ấy cũng không có, như vậy sao được! Treo lên một chút ý cười, ta hôn gò má non mềm của Asisu: "Nàng vẫn đẹp như vậy!"

Mặt Asisu lập tức nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt. Nàng rõ ràng có chút thẹn thùng, lại quật cường nhìn ta, không chịu thừa nhận: "Chàng không thể đối xử với con tốt một chút sao? Con rất đáng thương."

Ôm thân thể yếu đuối không xương của nàng vào trong ngực, vừa lòng ngửi thấy hương thơm trên người nàng, ta nhẹ nhàng cắn cắn vành tai như ngọc của nàng: "Ta luôn luôn đối xử với hắn rất tốt."

"Nhưng chàng không thích hắn kề cận ta." bàn tay mềm của Asisu lôi kéo tóc của ta, có chút bất mãn. "Chàng cũng có thể ghen với con. Đúng là chịu thua chàng."

Nhẹ nhàng mà cười ra tiếng: "Về sau hắn sẽ có vợ của mình." Ta rộng rãi thừa nhận, đúng là ghen tị.

"Vậy ta đây có nên bảo con gái cách chàng xa một ít hay không!" Asisu lườm ta một cái.

Cắn một cái lên xương quai xanh khêu gợi của nàng, nghe thấy tiếng kêu rên của nàng, trong lòng ta mới thoải mái một chút: "Như vậy sao được! Con gái là dùng để yêu thương."

"Sao chàng có thể không công bằng như vậy chứ!" Asisu trừng ta.

Kỳ thực, bộ dáng này của nàng là thú vị nhất. Mị nhãn như tơ, khóe miệng nhẹ kiều, thường thường mê hoặc ta mất đi lý trí. Nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào làn da mềm mại của nàng. Trong thân thể đột nhiên xông ra một nhu cầu khó nhịn, khóe mắt liếc đến Ari, Ari biết điều lập tức lui về phía sau. Ta khoan khoái nhìn Asisu bị ta vuốt ve, yêu kiều thở hổn hển. Ừm, sinh hai đứa trẻ, vẫn còn có thể quyến rũ câu dẫn ta chỉ cần thấy đến nàng là muốn biến thành dã thú như vậy.

Về chuyện Ari, ta cuối cùng không phạt nàng. Cũng không tính là nàng hoàn toàn phản bội Asisu; thứ hai, Asisu tiếc nàng. Nhưng ta cũng không để nàng dễ chịu. Ta đưa người nhà còn lại của nàng tới Hitaito, ta luôn phái người giám thị bọn họ. Nếu như nàng còn dám phạm lần thứ hai, ta không sẽ không chút do dự làm toàn bộ người nhà của nàng biến mất

"Chàng cố ý." Đôi mắt của nàng đã mê man, rên rỉ tràn ra một câu oán giận.

Ha ha, vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện khác sao. Ta nỗ lực đùa gấp bội thân thể sớm quen thuộc vô cùng dưới thân này, nhìn thấy nàng ở dưới thân ta hóa thành mềm mại như nước. "Vinh nhi, ta yêu nàng!" Hôn cánh môi như hoa của nàng, trong lòng yêu nhất, chính là đôi mắt mê mang của nàng.

"Ta cũng yêu chàng!" Cánh tay ngọc nhẹ nâng, ôm lấy bờ vai ta, nàng theo bản năng trả lời.

Ừm, nàng thế này cũng là ta thích nhất. Nồng đậm lông mi, đôi ánh mắt vốn sáng rọi lúc này ngoài tình dục ra, chỉ có nước mắt lấp lánh. Hôn hôn đôi mắt nàng, đưa nàng lên đỉnh cao nhất…

Cho tới bây giờ, ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Đôi mắt nàng thật sự rất đẹp. Ôn nhuận sáng bóng, lại mang cảm giác có thể nhìn rõ lòng người. Bởi vì che giấu tung tích, ta không dám nhìn nàng nhiều. Quay đầu nhìn về phía cô gái sông Nile toàn thân ánh vàng rực rỡ. So sánh với nàng, cô bé kia đơn thuần hơn. Ta còn chưa trao đổi mấy câu với nàng, nàng đã quấn quít lấy ta hỏi đông hỏi tây. Ta làm bộ cảm thấy hứng thú trả lời, khóe mắt lại nhìn thấy miệng nàng khẽ nâng lên tươi cười. Trong lòng rùng mình, chẳng lẽ nàng biết thân phận của ta.

Nhưng nàng lại chỉ là nhặt lên cuộn vải của ta, rồi nở một nụ cười khó dò, cùng rời đi với binh Ai Cập vừa đột nhiên xuất hiện. Trong lòng có chút rét run, cứ như tâm tư của hắn không cách nào hoạt động khi ở trước mặt nàng

Sau đó, ngoài ý muốn bắt được nàng, ta lại phát hiện, nàng chỉ là cảm thấy hứng thú với ta, vẫn chưa giống như ta nghĩ là thích ta. Cảm thấy có chút bị đả kích. Những năm gần đây, ta đã thấy vô số mỹ nữ. Các nàng đối ta phần lớn là vừa gặp đã yêu. Không vì tướng mạo của ta, thì là vì thân phận của ta. Kỳ thực, ta đối với trò chơi ngươi tình ta nguyện này từ trước đến nay đều vui vẻ tham gia. Là một hoàng tử, áp lực không nhẹ. Ta cũng cần loại thư giãn đó, để thư hoãn thân thể và tinh thần. Chưa bao giờ thấy qua có cô gái kỳ quái như vậy. Chỉ ở bên cạnh quan sát ta, ngay cả khi ta cố ý đùa giỡn cô gái sông Nile, nàng cũng chỉ lẳng lặng nhìn. Phảng phất như linh hồn đã lấy ra, phảng phất như ta chỉ là diễn viên.

Lần đầu tiên dâng lên ham muốn chiếm hữu Asisu, là sau khi động tình hôn cô gái sông Nile. Lúc ấy, ta khiếp sợ với biểu hiện ra trí tuệ của nàng. Ý nghĩ đầu tiên đó là, muốn đem cô gái sông Nile làm của riêng. Mà khi ta phục hồi tinh thần lại, nàng vẫn mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Vừa rồi đầy ngập nhu tình lập tức biến mất. Một cỗ lửa giận như có như không đột nhiên dâng lên. Cho tới bây giờ, đều là phụ nữ vì ta thần hồn điên đảo. Ai Cập thật sự rất kỳ quái, hai người phụ nữ, một người muốn chạy trốn khỏi ta, một người thầm muốn nghiên cứu ta.

Khi ta biết nàng là Asisu. Trong lòng thế nhưng có một sự kinh hãi. Chỉ là khi đó ta không rõ vì sao. Chỉ là cảm thấy, với thân phận của nàng, thì nàng rất xứng đôi với ta. Nhưng mà, chẳng phải là nàng yêu Menfuisu yêu đến mức điên cuồng sao?

Khi ta ý đồ châm ngòi quan hệ của nàng và Menfuisu. Nàng đột nhiên tươi cười sáng rọi với ta, ta chật vật phát hiện, tựa hồ tâm tư của ta lại bị nàng xem thấu. Hay là, tin đồn là sai sự thật? Khi nghĩ như vậy, đáy lòng đột nhiên cảm thấy thư sướng. Cho dù ăn "độc dược" nàng đưa, ta vẫn cảm thấy tâm tình cực tốt.

Lần thứ hai khi ngoài ý muốn bắt được nàng, ta có chút vô thố. Không rõ nên đối xử với nàng như thế nào. Theo lý, nàng là nữ vương địch quốc, có giá trị lợi dụng rất lớn. Nếu nàng đưa đến cửa, không có đạo lí buông tha. Trong lòng nghĩ như thế, nhưng căn bản lại không làm được. Ta làm sao vậy? Một người có thân phận như vậy, ta hẳn là nên ép khô giá trị lợi dụng của nàng. Nhưng mà, từng đợt không đành lòng dưới đáy lòng lại nảy lên. Nhất là khi nhìn thấy nàng bị đạo tặc hạ lưu suýt nữa vũ nhục, đầu óc ta trống rỗng. Thầm muốn ôm nàng vào trong ngực, yêu thương nàng. Không muốn nàng bị oan ức rơi lệ, chỉ muốn nàng tươi cười nở rộ giống như lần đầu tiên khi gặp ta, dịu dàng lại giảo hoạt. Cho nên, ta không nói cho phụ vương biết là ta bắt được nàng.

Nhưng chỉ chớp mắt, nàng liền trốn khỏi trong lòng ta. Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa, ở dưới mắt ta cứu cô gái sông Nile đi. Phẫn nộ đột nhiên tràn ngập trong ta. Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, ta lại vô dụng như vậy? Đến mức nàng có thể tự nhiên thoải mái như thế? Chẳng lẽ, nàng thật sự không cảm giác thấy tình ý như có như không giữa hai chúng ta? Asisu, nàng đừng hòng chạy trốn! Ta sẽ làm nàng chỉ yêu một mình ta.

Phẫn nộ, ta chuẩn bị dẫn quân xông vào Atsiria. Ta muốn bắt lấy nàng, muốn đánh tan Menfuisu, muốn nói cho nàng, ta không phải là một người đàn ông vô dụng chỉ có thể bị nàng đùa bỡn.

Không nghĩ tới, Menfuisu lại cùng nàng thiết kế bẫy. Trong nháy mắt, binh Ai Cập chạy thoát, binh Hitaito bị đánh bại. Ta ở bên cạnh sinh tử. Khi đó, trong lòng ta nghĩ không phải là sợ hãi, mà là sự thống khổ sắp mất đi nàng.

Nàng không cùng Menfuisu rời đi. Sau khi ta thoát hiểm, đầu tiên mắt nhìn thấy là bóng dáng của nàng. Trong lòng xuất hiện xấu hổ, lập tức liền bị nhu tình trong mắt nàng xua tan. Nàng… nhìn ta như vậy, có phải là đang nói cho ta, nàng cũng yêu ta?

Nàng muốn ta thề, ta không chút do dự. Trong lòng mừng như điên, rốt cuộc không che dấu được. Ôm lấy nàng, ta cưỡi ngựa đến nơi không người, hung hăng hôn thiên hạ trong lòng. Sau khi về nước, trong lòng ta một nửa ngọt ngào, một nửa bình tĩnh. Asisu là nữ hoàng Ai Cập, rất xứng đôi ta. Nếu như thật sự cưới nàng, dù là thế lực sau lưng nàng, hay là trí tuệ của nàng, đều có thể mang đến cho Hitaito ích lợi lớn. Lúc đó, nếu nói là ta một lòng yêu nàng, thì xác thực nói hơi quá. Giữa chúng ta, ngoài tin tưởng ra còn làm ta càng thêm để ý đó là lợi ích lớn nhất khi hai phương kết hợp.

Ở bên cạnh nàng, quả thật thú vị. Riêng nàng, làm nũng, vui vẻ, mọi thứ đều có. Nàng hoàn toàn làm lòng ta đảo điên. Ta thậm chí có chút hoài nghi, nàng thật sự chính là người lúc ấy luôn bình tĩnh bàng quan sao? Một người phụ nữ làm sao có thể có nhiều diện mạo khác nhau như vậy.

Khi làm Babylon dấy lên đại hỏa hừng hực, một tia nghi hoặc trong lòng ta cuối cùng cũng tán đi. Lúc này, dù nàng có phải Asisu hay không, có phải nữ hoàng Ai Cập hay không, ta đều không có khả năng buông nàng ra. Mọi khi, khi ta cùng với phụ nữ kết giao, ta vẫn luôn duy trì khoảng cách. Ta phải phòng bị các nàng tính kế. Nhưng ở trước mặt Asisu, ta cảm giác nhiều nhất đó là cảm giác thoải mái mà nàng mang đến. Tuy rằng nàng không phải là cô gái đơn thuần, không giống cô gái sông Nile, mọi cảm xúc như một tờ giấy trắng, viết rành mạch. Nhưng nàng không có dục vọng gì. Mọi thứ nàng làm, chỉ là vì bảo vệ bản thân mình.

Đúng vậy, ta không rõ vì sao nàng bất an như vậy. Nhưng ta có thể cảm giác được, nàng đang sợ hãi. Nàng không thích quyền lực, lại phải ở trong đó phất tay áo gây mưa; nàng không thích lục đục với nhau, lại phải thao túng mọi chuyện. Khi Menfuisu nói muốn cưới nàng, ta nhìn thấy trong mắt nàng không phải là vui vẻ khi được người khác yêu say đắm, mà là bi ai dày đặc.

Có lẽ, ta hẳn là nên cám ơn Menfuisu. Hắn buộc Asisu rơi từ trên cao xuống mặt đất, cùng ta sóng vai mà đi. Ôm Asisu như vậy, trong lòng ta đột nhiên nổi lên một cảm giác an toàn. Người phụ nữ mà ta muốn, không phải là người phụ nữ chỉ biết tính toán không bỏ sót, cả ngày bận về việc tâm kế. Người mà ta muốn chính là một người phụ nữ thẳng thắn rõ ràng, cùng ta trải qua mỗi một ngày.

Tuân thủ lời hứa, không quan tâm chuyện đã xảy ra ở Ai Cập. Kỳ thực ta biết, đều là một tay nàng làm mưa làm gió. Tốt lắm! Menfuisu làm nàng càng âm ngoan, nàng càng không thể rời khỏi ta. Nói ta đê tiện cũng tốt, nói ta vô sỉ cũng thế, ta chỉ là không muốn buông nàng ra. Cho dù, buông tha cho thời cơ tốt nhất nắm Ai Cập trong tay, ta vẫn chỉ muốn gắt gao bắt lấy nàng.

Nàng nói, nàng phải về Ai Cập. Ta không yên lòng, cùng nàng trở lại. Nàng không muốn ta tham dự binh biến Ai Cập, ta liền chỉ giúp nàng tìm cô gái sông Nile. Asisu vẫn rất thiện lương, nàng tựa hồ không rõ, ở thời đại này, hoàng đế là cao hơn hết thảy. Ta có chút nghi hoặc. Theo lý mà nói, nàng tiếp xúc từ nhỏ những quyền mưu đó, hẳn là rất quen thuộc mới đúng. Vì sao, nàng nhìn không ra đó chỉ là kế hoạch mà Menfuisu muốn vây khốn nàng. Nàng vẫn một mực cho rằng, đều là lỗi của Imhotep. Hừ! Bàn tính mà Menfuisu đánh, ta cũng hiểu rõ. Tuy rằng đau lòng cho nàng, nhưng ta cần Asisu nhận ra rõ, đứa em trai mà nàng trân trọng là kẻ đê tiện như thế nào.

Đột nhiên nhớ tới Hasan. Lúc trước, khi ta cảm giác được hắn yêu Asisu say đắm. Chỉ cần vài cái ánh mắt cùng động tác, liền làm hắn biết khó mà lui. Người biết điều giống hắn như vậy thật sự quá ít. Menfuisu dám cản trở hôn sự của ta cùng với Asisu, ta cũng không để ý làm hắn bị Asisu giận

Kết quả, giống như ta sở liệu. Asisu bị thương tâm đối với Menfuisu. Đại binh tiếp cận, làm cho hắn phải đồng ý hôn sự của chúng ta. Ta nở nụ cười. Có đôi khi, thắng lợi lớn nhất, không phải là ở trên chiến trường. Có thể hoàn toàn áp đảo địch nhân trên tâm lý, mới có thể mang đến khoái hoạt lớn nhất.

"Chàng cố ý." Asisu từng nói với ta như vậy. Đúng vậy, ta cố ý. Ngoài ta ra, không người đàn ông nào có thể ở trong lòng nàng giữ địa vị dù chỉ một chút, cho dù là tình thân cũng không được. Nàng chỉ thuộc về một mình ta. Ta muốn hoàn toàn có được nàng.

Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã xong. Nào biết đâu rằng, một cái bản chú thuật lại làm Asisu hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Nàng khóc, bất an. Ta có chút không rõ vì sao lại như thế. Cuối cùng, nàng lại nói cho ta nàng không phải người thế giới này. Trong đầu hỗn loạn một mảnh. Nếu như vậy, có phải có nghĩa là ta không thể nắm trong tay vận mệnh của chúng ta. Hạnh phúc mà ta thật vất vả có được lại rất có khả năng bị một khối bùn đất kia hủy diệt?

Ta rất muốn cười nàng miên man suy nghĩ, cười nhạo hết thảy vớ vẩn này. Nhưng nàng nói ra những chuyện mà ta chưa hề nghe qua. Tay có chút run run, lần đầu tiên, ta không thể khống chế tương lai. Người phụ nữ mà ta yêu khắc sâu, rất có khả năng như một u hồn, biến mất ở trước mặt ta. Ta không tin! Ta không tin! Ta nhất định có thể khống chế tương lai!

Menfuisu thật sự là một nhân tài! Có thể ở cảnh nội Hitaito trực tiếp bắt Asisu đi. Tuy rằng, ta ghen tị đêm không thể ngủ. nhưng ta càng sợ hãi. Khi Asisu ôm bản chú thuật kêu thảm thiết, nhiều ngày trôi qua như vậy, vẫn luôn luôn quanh quẩn ở trong lòng ta. Nàng rốt cuộc sao vậy? Bản chú thuật nát, nàng… nàng… có bị biến mất hay không?

Sau đó, truyền đến tin tức Asisu quấn quít lấy Menfuisu, muốn gả cho Menfuisu. Ta như bị tảng đá lớn va mạnh vào lòng, đau lòng như cắt. Thu thập xong bản chú thuật bị vỡ vụn, ta lấy từng mảnh từng mảnh hợp nó lại. Tuy rằng nó nát đến mức cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng, ta vẫn không chịu buông tay. Ban ngày, huy binh tấn công Ai Cập, buổi tối, ta liền ở dưới ánh đèn, nỗ lực khôi phục nó.

May mắn, bản chú thuật rốt cục hợp lại tốt. Mặc kệ rốt cuộc nó có ích hay không, ta vẫn bảo quản nó tốt, dấu nó ở đại điện Phong thần, cũng không nói cho ai, ta chỉ một mình lẳng lặng làm vào ban đêm. Asisu, xin nàng, nàng nhất định phải trở về. Nếu không, ta nhất định phải bắt Ai Cập trả giá đại giới. Ta không cần giữ lời thề, cho dù ta chết nơi dị quốc, ta cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ làm nàng bị thương.

Linh hồn trong thân thể Asisu quả nhiên thay đổi. Khi biết được chuyện này, ta hô hấp có chút khó khăn. Chẳng lẽ, bản chú thuật khôi phục, nàng vẫn không thể trở về? Chẳng lẽ, ta vẫn không có năng lực cứu người ta yêu trở về?

Nhìn sắc mặt Menfuisu tiều tụy, vụng trộm hôn Asisu đang mê man. Ta đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười, ngươi cũng phát giác ra rồi sao. Ngươi cũng muốn lừa mình dối người cho rằng, đây là người phụ nữ mà chúng ta yêu sao? Nếu không phải tại ngươi, thì vì sao ta lại bị lâm vào tình thế vô dụng như vậy chứ. Menfuisu, ngươi đúng là cái đồ ngu ngốc không rõ đầu rõ đuôi. Ngay cả khi thất bại, ngươi cũng không biết sai ở nơi nào!

Sử dụng kiếm bắt buộc hắn rời xa Asisu. Cho dù trong thân thể này không phải là vợ của ta, thì cũng không thể cho ngươi khinh nhờn.

Asisu đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy nàng mở mắt liền lao vào trong lòng Menfuisu. Trong lòng ta phảng phất như chảy máu. Nhưng nàng không nhìn ta, chỉ sờ vòng tay rắn vàng. Trong lòng vừa động, có chút không dám tin. Nàng từng nói cho ta, vì phòng bị Ragashu, nàng dấu ở trên người rất nhiều thuốc phòng thân. Chẳng lẽ...

Asisu thổi một đống thuốc bột hướng Menfuisu, xoay người chạy về phía ta. Tay cầm kiếm của ta có chút run run. Thật là nàng sao? Nàng thật sự đã trở lại? Nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái, liền quay lại, nhặt lên kiếm đâm về phía Menfuisu. Trong lòng vui vẻ, ngay cả mắt cũng có chút ướt át. Thật sự là nàng, thật sự là vợ của ta. Nàng thật sự đã trở lại.

Lấy lại tinh thần, khi nàng đâm vào vai phải của Menfuisu, ta thuận tay ấn lên, giúp nàng đâm vào càng sâu. Lúc này ta thầm cười ha ha. Menfuisu, là địch với ngươi lâu như vậy, chỉ có giờ khắc này, là lúc ta vui vẻ nhất. Cuối cùng, ngươi vẫn bại bởi ta. Asisu, chỉ yêu một mình ta. Giống như khi ta hao hết tâm tư để nàng yêu ta vậy, ta cũng chỉ yêu một mình nàng. Ngươi chỉ có thể ôm cô gái sông Nile vụng về kia, bị tình yêu giày vò thống khổ, cứ thế sống cả đời.

Asisu muốn ta không giết Menfuisu. Ta vui vẻ đồng ý. Thời khắc này, ta cũng không muốn giết hắn. Để hắn thống khổ, chết không phải là lựa chọn tốt nhất. Ta muốn bắt hắn sống để bị thống khổ cắn nuốt tâm linh. Ôm vào lòng người phụ nữ ta yêu, thong dong dấy lửa, rồi ra khỏi hoàng cung Ai Cập.

Hơn một tháng bất an, nhớ mong mùi hương của Asisu, chiếm được thỏa mãn. Để cho ta vui vẻ chính là, nàng mang thai con của chúng ta. Dù nguyên nhân là bản chú thuật, hay là đứa trẻ, chỉ cần nàng có thể trở về, là ta cao hứng. Nói ta ích kỷ cũng được, nói ta lãnh khốc cũng được, ta chỉ để ý một mình Asisu. Con nối dòng, bọn chúng chỉ là công cụ kế thừa quốc gia. Giống như khi ta còn bé vậy, bị phụ vương mẫu hậu ném vào trong học tập, ta chỉ có thể một mình sờ soạng cuộc sống. Sở dĩ ta yêu thương Mitamun là vì ta không muốn để nàng giống ta, bị ám sát, phản bội quấn quanh. Cô gái chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi. Còn đàn ông, hẳn là phải gánh vác thiên địa.

Lại một lần nữa ở trên chiến trường đánh tan binh Ai Cập. Nắm chặt tay Asisu, trong lòng ta rất thỏa mãn. Vui sướng vì chiến thắng cùng hạnh phúc có người yêu trong ngực, khi ta nhìn thấy đầu trận, mặt Menfuisu trắng bệch, chỉ cảm thấy thú vị. Ta sẽ không tốt bụng nói cho ngươi là ngươi thua ở chỗ nào. Từ một khắc ngươi ý đồ cướp đi người phụ nữ của ta, là nhất định ngươi đã trở thành địch nhân của ta.

Học Asisu, ta bắn một mũi tên về phía Menfuisu. Tuy rằng không thành công chặn giết hắn đương trường, ta vẫn bình tĩnh như cũ. Menfuisu, cuộc báo thù của ta còn chưa kết thúc.

Hừ! Không nghĩ tới hắn đột nhiên gửi tới thư hòa giải. Cười nhạt, hung hăng cướp một đống tài sản của hắn. Ta khải hoàn về nước. Ôm Asisu, ta cười nói: "Còn nhiều thời gian!" Đúng vậy! Chắc chắn hắn sẽ lợi dụng cô gái sông Nile luôn muốn chạy ra bên ngoài kia để công chiếm tiểu quốc, ta chỉ cần ở đằng sau hắn, chậm rãi kết minh với những tiểu quốc đó là được. Menfuisu, ta sẽ để ngươi sống lâu thêm vài năm. Chờ ngươi chết đi rồi, ta sẽ thay thế Asisu thả một đóa hoa nhỏ ở quan tài của ngươi. Coi như là an ủi nhiều năm qua ái mộ vợ ta như vậy. Yêu mà không chiếm được, khiến cho ngươi bị cắn tâm thống khổ, chịu dày vò thêm vài năm đi.

...

"Chàng đang nghĩ gì vậy?" Asisu cầm lấy khỏa trái tim được khắc bằng gỗ ở trước ngực ta. Nàng từng nói, muốn giúp ta đổi một cái mới. Nhiều năm qua như vậy, nàng dùng các loại chất liệu chế tác rất nhiều. Mà ta chỉ thích thứ này nhất. Bởi vì đây là món quà đầu tiên mà nàng tặng ta. Cái khác, ta cũng nhận lấy cả. Những thứ này đều là Asisu làm vì ta. Ta quyến luyến chúng.

"Về sau, đừng để con bám vào trên người nàng." Ta nhàn nhạt cảnh cáo nàng, hôn hôn thái dương có chút ẩm ướt của nàng."Hắn đã lớn rồi, như vậy là không tốt!"

"Chàng..." Asisu không ngờ được ta lại nói như vậy, có chút chán nản.

"Nàng chỉ là mẹ hắn, không phải là người yêu của hắn." Ta đùa cợt nhìn nàng, xoa xoa cái mũi của nàng. Asisu tức giận đến nói không ra lời, nàng như vậy luôn làm ta yêu thương. Mỗi khi đùa nàng, ta luôn rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến cái tiểu tử kia cũng dám ôm lấy cổ trắng noãn của Asisu, trong lòng liền dâng lên ghen tuông nhàn nhạt. Dù là con, cũng không cho phép chạm vào người phụ nữ của ta.

Những năm gần đây, ta đã kế thừa vương vị. Phụ vương đã chết, mẫu hậu luôn luôn ốm đau. Người thân nhất bên cạnh ta, ngoài Mitamun cũng chỉ có Asisu. Tuy rằng mẫu hậu thương ta, nhưng vẫn không hay thân cận với ta. Từ nhỏ, ta đã bị ném ra khỏi tầm mắt của nàng. Nàng và ta luôn có sự xa cách. Cho nên Mira mới có thể được nàng yêu thương như vậy. Nàng đem tình yêu với ta, toàn bộ đưa đến trên người Mitamun cùng Mira. Asisu từng nói, mẫu hậu là người có tính tình trung lập. Ta nghĩ cũng thấy đúng. Cho nên, tuy rằng nàng từng đối địch với Asisu. Nhưng khi nhìn thấy ta khắc sâu yêu Asisu như thế, cũng không lại làm khó dễ Asisu.

Về phần phụ vương. Hắn luôn luôn ham mê nữ sắc, ngay cả Asisu, hắn cũng từng có suy nghĩ chiếm lấy. Tuy rằng trong lòng ta không vui, nhưng cũng hiểu đó chính là bản tính của hắn. Sau đó, ta thành công đưa dục vọng của hắn chuyển sang cô gái sông Nile. Ta không muốn là địch với hắn. Tuy rằng phụ vương đối xử với ta không được tốt, nhưng lại coi ta là người thừa kế duy nhất. Cuối cùng, mấy năm nay hắn bị phụ nữ vét sạch, chết ở trên giường phụ nữ. Nghe thấy tin tức này, trong lòng ta thật sự không làm dậy nổi một tia gợn sóng. Nghĩ đây là kết cục tốt nhất của hắn đi. An ủi mẫu hậu khóc, ta đội vương miện Hitaito, lập Asisu làm vương hậu của ta, vương hậu có quyền lực nhất Hitaito.

Giúp Asisu thành lập uy vọng ở Hitaito, trở thành thần tượng lớn nhất ở Hitaito ta. Cũng gả Mira ra nước ngoài, giúp nàng tìm hôn sự tốt. Asisu tuy rằng vừa lòng, nhưng vẫn có chút bất an. Cô nhóc ngốc, là sợ ta cũng sẽ không lưu tình đuổi nàng ra khỏi nhà như vậy sao? Ta dịu dàng cười, ôm nàng vào trong ngực, để nàng và ta cùng đi đến tương lai. Đừng sợ, Asisu. Ta đã từng nói qua, ta sẽ chỉ có một mình nàng làm vợ. Ta sẽ tuân thủ lời hứa này.

Những năm gần đây, vô số người muốn ta tiếp tục cưới, ta cũng không quan tâm. Có người ỷ vào quyền thế ép buộc ta, ta liền trừ bỏ bọn họ. Việc này, ta cũng không nói với Asisu. Nhìn nàng hạnh phúc là ta cao hứng rồi. Mấy chuyện giết phong cảnh kia, không được phá hỏng sự vui vẻ của nàng. Có người muốn ta cản trở Asisu, không để nàng tiếp tục phát triển thế lực. Nhưng bọn họ sao biết được, mấy thứ đó căn bản là ta âm thầm trợ giúp. Ta muốn để cho người khác biết, rời khỏi ta, rời khỏi Ai Cập, Asisu vẫn có quyền thế đào thiên như cũ. Bọn họ sợ Asisu có một ngày chán ghét ta, sẽ trừ bỏ ta. Hừ! Đám mắt mù kia, sao có thể biết Asisu căn bản không cần thứ đó. Nếu quả có một ngày nàng thật sự như vậy, muốn tánh mạng của ta, ta cũng sẽ gắt gao bắt lấy nàng làm bạn. Trên trời dưới đất, nàng không thể đi đâu được, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên người ta.

Kỳ thực, đáy lòng vẫn luôn sợ hãi. Nếu ta vi phạm lời hứa, ta sợ Asisu thật sự rời đi không quay đầu lại. Nếu như nàng là người phụ nữ bình thường, thì chỉ cần ta bắt nàng về là được. Nhưng Asisu là cô gái đặc biệt, ta sợ chỉ cần mất đi, thì đó là vĩnh viễn. Đáy lòng cười nhạo Menfuisu, ta không muốn trở nên giống hắn, cuối cùng chỉ có hối hận cùng thống khổ làm bạn.

Asisu, ta thật may mắn, cả đời này có thể có nàng làm bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro