Nữ hoàng băng giá và chàng hoàng tử lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:Chạm mặt :

Book Mark Báo Lỗi

eng reng reng tiếng chuông báo thức reo lên in ỏi trong căn phòng lớn của căn biệt thự to nằm gần trung tâm thành phố.Cô gái nhỏ với mái tóc đen óng ả làn da trắng mịn,đôi mắt màu nâu nhạt y như thiên thần đang dùng tay mò lấy cái thứ chết tiệt đang phá giấc ngủ của nó.Nó đưa chiếc đồng hồ lên trước mặt bỗng mắt nó ngưng lại hét lên :
-Ôi trời 6h0 rồi sau,7h là vào học rồi mình trễ mất.
Đang loay hoay làm vệ sinh cá nhân và mặc đồ nhanh hết sức có thể thì một giọng nói già nua vang lên:
-Tiểu thư à có cần tôi bảo bác tài xế đưa cô đi học không ạ?
Nó đang vội vàng thắt chiếc nơ trên cổ áo và đáp với nụ cười tươi:
-Không cần đâu,bác quên thân phận của cháu là một bí mật sau vả lại trường cũng không xa nên bác không cần lo đâu.
-Vâng tiểu thư đi bình an ạ.
Bác quản gia vừa dứt lời thì nó phóng như bay ra ngoài chạy hết sức có thể."ầm" nó va phải một thứ gì đó và ngã xuống đất,có bàn tay ai đó đỡ nó lên là một chàng trai với gương mặt thanh thoát và vô cùng đẹp nhưng sau mặt anh ta lạnh lùng ghê.Sau khi nó đứng lên được thì giờ quay sang anh chàng đó và xin lỗi túi bụi.Anh chàng đáp một cách lạnh lùng:
-Đụng tôi như thế rồi xin lỗi là xong chuyện sau.
-Chứ anh còn muốn gì nữa?Nó hỏi lại với giọng lạnh như băng.
-Ít ra cũng bồi thường thiệt hại cho tôi đi chứ.Hắn típ tục nói.
-Gì chứa anh có bị gì đâu mà bảo tôi bồi thường.
Nó bắt đầu cáu một phần vì những lời nói khó ưa của hắn một phần vì sắp bị muộn học nó quay qua hắn liếc xéo một cái và chạy đi như bay bỏ lại hắn đứng lại đó ngơ ngác nhìn theo,hắn chợt nhận ra bộ đồng phục trên người nó và nhết mép hắn nghĩ:"Cô cứ đợi đó nhất định tôi sẽ bắt cô trả giá".
-Eh nhỏ đó là ai mà vào lớp nằm ngủ như chết thế.ột giọng con gái cất lên.
-Nhỏ đó hả?Nó là con gái chủ tịch của tập đoàn tài chính Universe,tên là Lê Nguyễn Thảo Trân,nó xếp thứ ba trong kỳ thi tuyể đầu vào đó,tụi bây đừng dạy gì đụng đến nó tao nghe nói nhỏ đó còn là vô địch judo toàn thành phố nữa.
Nó vừa vào đến lớp thì nghe phải những lời xầm xì của tụi kia về bạn của nó.Nó ngồi bàn dưới Trân và Thư mấy đứa kia thấy nó vừa vào lớp thì tiếp tục hỏi:
-Eh nhỏ đó ai nữa vậy.
-Nó là người đạt số điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển đó,nhìn vậy thôi chứ nhà nó nghèo lắm do nó có điểm số dứng đầu nên mới được nhập học đó chứ.
Tụi nó lại tiếp tục bàn tán vì ngôi trường này chỉ danh cho con nhà giàu nức vách đổ tường thôi nên thấy Bảo Châu được nhập học cũng lấy làm lạ."Bốp" mấy đứa đang bàn luận xì xào thì có một tiếng động mọi người quay sang nhìn nó với ánh mắt kinh hãi thầm nghĩ"nhỏ này tiêu rồi dám đụng đến Thảo Trân" .Tiếng động lúc nãy là do nó dùng quyển tập gõ lên người Thảo Trân,nó khẽ nói:
-Bây giờ mày đi học hay là đi ngủ hả?
Thảo Trân mở mắt dùng tay xoa chỗ bị đánh mọi người cứ tưởng là cô nàng sẽ rất tức giận mà đánh Bảo Châu nhưng ngược lại với suy nghĩ của tất cả cô nàng chỉ cười và đáp lại:
-Thì đi học nhưng giờ tao đang mệt ngủ không được sao?
-inh Thư đâu?-nó hỏi.
-Ai biết chắc ngủ nướng nên đi trễ đó mà lúc nào mà chả vậy-Trân đáp trong khi dùng tay che miệng để ngáp dài một cái.
Hai đứa đang nói chuyện thì một người bước vào dùng tay bẹo má Thảo Trân,gương mặt khá trưởng thành nhưng ẩn chứa vẽ đẹp thần bí,ngoài inh Thư ra còn ai vào đây.
-Đi học mà không rủ làm chạy muốn hụt hơi-Thư chau mày đáp.
-Xe đâu không đi mà chạy cho mệt thế-Trân hỏi.
-cả hai đứa bây đều đi bộ tao đi xe ai coi-Thư đáp lạnh.
Bây giờ nó mới xịu xuống gương mặt vô cùng dễ thương làm cho các chàng xung quanh đều đỏ mặt mà ngơ ngẫn nhìn nó,nó ái náy nói:
-Xin lỗi vì tao mà hai đứa bây phải đi bộ.
-Thôi nào đâu phải lỗi của mày tại tụi tao thik thế thui-Hai đứa đồng thanh đáp.
"Ding dong dinh dong"tiếng chuông vào học cắt ngang cuộc trò chuyện của tụi nó.Cô giáo bước vào lớp và nói:
-Hôm nay lớp chúng ta có ba bạn mới các em tự giới thiệu về bản thân mình đi.
-Xin chào tôi tên là Lê Nguyễn Thảo Trân-nó cười mỉm chi nói.
-Chào tôi tên là Nguyễn Ngọc inh Thư-lạnh lùng nói.
-Chào các bạn mình tên là Đỗ Hoàng Bảo Châu-Cười thật tươi nói.
Nụ cười của Bảo Châu làm cho all các chàng trai trong lớp đỏ mặt mà ngớ ra nhìn cô với vẻ mặt them thuồng.Bảo Châu ngồi xuống, nụ cười trên môi chợt tắt khi một thân người bước vào và giọng nói vang lên,một giọng nói rất quen mà cô chả muốn nghe lúc nào:
-Xin lỗi em đi trễ.

Chương 2: Oan gia ngõ hẹp :

-Xin lỗi em đi trễ-một giọng nói vang lên.

Người vừa vào lớp là Huy Khánh vừa vào đến lớp đã gây ra một tràng xôn xao,thu hút ánh mắt của all nữ sinh trừ ba cô nhóc của chúng ta rồi,Thư và Trân không mấy quan tâm đến hắn,riêng nó vừa quay lên nhìn thấy hắn liền cúi gầm xuống bàn lấy sách che mặt.Thấy biểu hiện kỳ lạ của nó Trân lấy làm lạ khẽ nhết mépnghĩ lung tung j không biết :.
-Không sao em vào lớp đi-cô giáo khẽ nói.
Hắn vừa ngồi xuống ghế thấy nó lấy sách che mặt lại khó chịu nói:
-cho dù tôi rất đẹp cô cũng đâu cần che mặt lại như thế tự tin ớn ^^.
Hắn dùng tay giật mạnh quyển sách rơi bịch xuống đất,nhìn thấy nó hắn nhết mép:
-a là cô,đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ.
Nó quay sang liếc xéo hắn một cái rồi chú tâm đến bài học.Hắn nhìn nó mãi khiến nó cảm thấy khó chịu vô cùng,đang định quay sang nện cho hắn một cái thì tiếng cô giáo vang lênhên thấy sợ :.
-Huy khánh à do điểm số của em nên em sẽ làm hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ đầu nhé.
-Biết ngay là em sẽ đứng nhất rồi chức vụ đó chắc chắn sẽ thuộc về em mà-Hắn nhết mép nói.
Cô giáo nghe vậy bèn ngập ngừng trả lời:
-À thực ra thì...
-Thì sau ạ?-hắn ngạc nhiên hỏi.
Cô giáo tiếp tục câu nói dang dở của mình:
-Thực ra thì em chỉ đứng hạng hai thôi,người đạt điểm tối đa và xếp hạng nhất là Bảo Châu nhưng em ấy lại không muốn làm nên nhường lại cho em.
-Cái gì?-hét lớn.
Hắn quay sang nhìn nó,nó liếc nhìn lại và nhết mép một cách khinh bỉ rồi quay lên thả hồn vào bài học mặc cho sát khí đang ngùng ngục sau lưng nó.Giờ ra chơi cái giờ mà nó mong mỏi đã đến mặc dù nói là không để ý nhưng bị người khác nhìn gần hai tiếng liền khiến nó không vui tý nào.
Chuông vừa reo nó lập tức bị Trân và Thư kéo xuống căn-tin ba đứa ngồi xuống lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người Hot Girl mà lị ^^
Trân và Thư nhìn nhau một cách lém lỉnh rồi quay sang nó Trân mở lời trước:
-Khai mau bà với thằn cha lúc nãy có quan hệ gì?
-Gặp lúc nào?
-Quen lâu chưa?
-Stop,hai bà đang tra hỏi tội phạm hả.
Bị dò hỏi nó tỏ vẻ bưc bội lên tiếng.
-Chứ sau lúc nãy bà cứ núp thằng chả hoài thế-Thư hỏi.
-Đây nè để kể cho nghe chuyện là như vầy sáng nay tui,...bla..bla...bla....
-a vậy-Trân nói như đã hiểu.
-Hắn to gan thật dám đụng đến tiểu thư của Blue St...
Thư đang nói thì bị nó dùng tay bụm miệng lại,nó trợn mắt nhìn Thư khẽ quát:
-Bà còn nói nữa thì đừng trách tui nha.
Thư huýt nó một cái,Trân vội vàng lên tiếng:
-Thôi thôi cho tui xin đi.à tui không hiểu làm tiểu thư danh giá giàu có bà không muốn sau thik giả nghèo thế.
-Tui không thích những người cứ lẽo đẻo theo tui với cái lớp mặt nạ ghê tỡm đó.
Hai đứa kia cũng hiểu có rất nhiều người giả vờ với Bảo Châu chỉ vì tài sản của cô.à bảo châu thì lại không thích người khác cứ mang lớp mặt nạ theo nó rồi sau lưng thì xầm xi to nhỏ nói xấu nó.
Ba đứa đang nói chuyện thì tiếng thét của bọn co gái cách đó không xa vang lên:
-Anh khánh ăn trưa với em nhé.
-Anh khánh uống nước không em mua cho.
Bla...bla...bla....
Thì ra tụi nó đang vây quanh Huy Khánh vì cái vẻ đẹp trai của hắn.Nó nhìn sang cảm thấy phát ớn khi nhớ về ngôi trường củ nó cũng bị một đám như thế vây quanh.Hắn nhìn qua chỗ nó,hai ánh mắt chạm vào nhau ánh mắt của hắn có ẩn chứa sự không cam tâm khi đã thua nó trong kỳ thi xét tuyển.Nó liếc nhìn hắn một cái rồi cùng hai đứa kia bỏ về lớp mặc hắn tức như muốn điên lên.

Chương 3: Theo dõi :

Cuối giờ tan học nó cùng hai đứa bạn cùng về nhà suốt trên đường về nó cứ cảm giác bị ai đó theo dõi nhưng quay lại thì không thấy gì cả.Nó vừa bước vào nhà thì một giọng già nua quen thuộc vang lên:

-Thưa tiểu thư cô có mệt không ạ,xin cô hãy đi tắm tôi sẽ bảo người dọn cơm lên ạ!
-không cần đâu,khi nào đói cháu sẽ ăn sau giờ cháu chỉ muốn ngủ thôi-Nó trả lời.
-Vâng ạ.À tiểu thư bản báo cáo thu chi và kế hoạch tháng này,để trên bàn cuaa cô đấy ạ-Bác quản gia lại tiếp tục.
-Umk,Cháu sẽ xem sau.
Nói xong nó bước lên lầu,vừa lên đến phòng nó ngả ngay lên giường nhưng cố gượng dậy để làm việc với xấp tài liệu dày cộp trên bàn nó.
Nó bắt đầu nhớ lại ngày đầu tiên nó đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc nhiều người nói nó con quá nhỏ đề làm việc nhưng sau một thời gian dài tất cả công việc từ lớn đến nhò no1 đều giải quyết rất tuyệt vời nên không ai dám nói nó không thể đảm nhiệm nổi được nữa.
Ai cũng nhìn nó với con mắt đầy vẻ than phục và họ bắt đầu nịnh nó đối xử tốt với nó nhưng nó đủ thông minh để biết họ làm như vậy là vì lí do gì.Đang buồn chán nhớ về ký ức khó chịu nó lại vô tình bật cười khi nhớ lại mặt của hắn lúc sáng.Nó chưa bao giờ cươi như thế khi nghĩ về một người con trai nào cả,nó bật chợt nghĩ:"mình làm sao thế nhỉ".
Nó đang cười thì đôi mài nó nhíu lại nó lấy điện thoại ra điện cho ai đó đầu dây bên kia vang lên một giọng nam khá cứng cỏi:
-Alo.
-Bác Hoàng đấy ạ-nó lên tiếng giọng khá lạnh.
-À phải chủ tịch không ạ-Người kia trả lời.
-Tôi muốn bác làm lại bản kế hoạch tháng này một cách chi tiết hơn-nó nói với giọng hơi bực.
-À bác hiểu rồi bác làm ngay-ông ta trả lời với vẻ khá mệt mỏi.
-Cám ơn cháu cúp máy đây-nó nói rồi cúp máy cái rụp.
Nói xong nó vùi đầu vào đống công việc trong máy tính.Sáng hôm sau nó thức dậy thì thấy mình ngủ trên bàn làm việc nó cảm thấy khá mệt mỏi,nó đang vương vai thì bác quản gia bước vào thấy nó khá mệt bác cất giọng lo lắng:
-Tiểu thư cô có vẻ khá mệt,cô có cần nghĩ học hôm nay không ạ.
-không cần cháu vẫn khỏe giờ cháu chuẩn bị đi học đây-nó đáp.
Nói xong nó làm VSCN,thay đồ rồi chạy vọt ngay để đến trường.Vừa vào đến lớp nó lập tức nằm ngay lên bàn,nó vừa nằm xuống thì một lũ con trai chừng 5-6 đứa bước lại:
-B.Châu cậu có muốn xuống phòng y tế không-nam sinh 1
-Cậu cảm thấy không khỏe chỗ nào à-nam sinh 2
-Tớ mua thuốc cho cậu nhé-nam sinh
-Lũ mê gái con nhỏ đó có gì đẹp đâu chứ-nữ sinh 1
Blab la bla.....
-Ồn ào.
Đang nằm thì bị cuộc cãi nhau của tụi này làm ồn không nghĩ ngơi được nó khó chịu quát.Nó quét ánh mắt lạnh qua đám người đang cải nhau đằng kia khiến bọn nó không rét mà run,không đứa nào dám hó hé gì nữa hết.Nó tiếp tục nằm gục xuống bàn mà không biết có người đang nhìn nó bằng một ánh mắt hình viên đạn.
-Bà sao vậy mới sáng sớm mà nằm dài rồi.
ột giọng nói vang lên một cách đùa cợt,ngoài Trân ra thì còn ai nữa.
-Tối qua tao tui làm việc đến khuya nên giờ tôi khá mệt-nó cật giọng mệt mỏi
-Bà có bận đến đâu thì cũng đừng hành hạ bản thân như thế chứ tụi tui đau long lắm đó-Lần này đến lược Thư lên tiếng.
Nó nở một nụ cười chết người khiến nhìu thằng máu mũi chảy đầm đìa có người còn xỉu nữa,Trân nhìn sang chỗ tụi con trai liền nói:
-B.Châu à bà mà còn cười nữa thì con trai lớp này nhập viện hết đó.
Nó ho một tiếng trở lại với gương mặt thường ngày,"Ding dong ding dong" tiếng chuông vào học vì tiết đầu là tiết tự chọn nên nó định ngủ bù.Hắn ngồi kế bên chợt quay sang nó,bất chợt hắn nhìn thấy gương mặt nó lúc ngủ cực kỳ dễ thương bỗng dung hắn đỏ mặt quay sang chỗ khác "ình làm cái quái gì thế nhỉ sau lại đỏ mặt, chẳng lẽ,..chẵng lẽ mình,...không thể nào có chuyện đó được".Thế là hắn chúi đầu vào cái ipad để không nghĩ lung tung nữa.

Chương 4

Giờ ra chơi của Nó kết thúc nó lên lớp bỗng dung thấy một lá thư để trên bàn nó,nó cầm lên đọc thử,nó nhết mép và vò lá thư cho vào thùng rác hắn cảm thấy có đều gì đó khó hiểu trong thái độ của nó:
-Chuyện gì vậy nhỏ kia-hắn hỏi với giọng khá lạnh
-Không phải chuyện của anh-nó nói ngắn gọn.
Giờ học kết thúc nó và hai nhỏ ra sau trường thấy một cô gái đang đứng ở đó đợi sẵn,nó cất giọng lạnh:
-Cô chính là người đã hẹn bọn tôi sau.
-Phải-cô gái cất giọng.
Cô gái đó chính là Lê Thùy Trang con gái giám đốc công ti King Of The Word,là người cầm đầu Fc của Khánh.Trang nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn cất giọng nói vẻ khinh bỉ:
-Loại nghèo mạc như mày không có đủ tư cách để ở bên cạnh anh ấy.
-ày thôi nhảm đi,tao với hắn chẳng là gì cả-nó cáu bẳng nói.
-Tao không tin tao muốn mày rời khỏi ngôi trường này-Trang nói.
-Nếu tao nói không thì sau-nó nhết mép cười lạnh nói.
-Để tao dạy cho mày một bài học,lên tụi bây-Nó tức giận nói.
Vừa dứt tiếng hơn 10 đứa con gái cũng nằm trong Fc của hắn bước ra mặt đứa nào cũng đằng đằng sát khí.
-Chơi luôn không hai bạn-Nó nhíu mày cất giọng lạnh.
-Ok nếu mày đã nói vậy thì chơi luôn-Trân cất giọng.
-Hai đứa bây cứ tự nhiên tao không thik bạo lực-Như nói thật ra là không biết đánh ^^.
Vừa nói xong nó bay đến đấm một đấm vào bụng một đứa ngã xuống,nhảy lên đá vào đầu hai đứa lập tức hai đứa ngã xuống ,quay sang dùng tay chặt nhẹ vào sau gáy đứa tiếp theo,đang quay sang nó bị một đứa dùng gậy đánh tới nhưng may mà nó dùng tay đỡ được và khuyến mãi thêm một cước nữa cho nhỏ đó.Bên này Trân cũng đã xử xong 5 đứa còn lại.Nó quay sang Trang lạnh giọng nói:
-Bây giờ mày muốn gì?
-Tha cho tôi tôi sẽ không làm phiền các người nữa.
-BIẾN!quên giới thiệu em ấy là đai đen karate nhá
Nó vừa dứt tiếng Trang lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi,mấy đứa kia cũng chạy theo sau.Tay nó lúc nãy bị con nhỏ kia đánh vào giờ nó cảm thấy rất đau, Trân và Thư thấy vậy hỏi:
-Tay bà có sau không,tụi tui đưa bà vào bệnh viện nha?
-Không sau tui vẫn ổn tui về trước đây-nó nói.
Nói xong nó quay đi Trân và Thư biết tay nó rất đau nhưng nó cố chịu,từ khi bố mẹ nó mất nó đã cố gắn tự lập sống một mình và nó không muốn ai thấy bộ dạng yếu đuối của mình cả,Thư và Trân đều hiểu nên cũng không muốn ép nó.
Về đến nhà bác quản gia nhìn thấy tay nó bị thương bác hoản hốt :
-Tay cô bị sao thế ạ thưa tiểu thư.
-À không sao lúc nãy bị té thôi mà bác đừng lo-Nó cười cho qua chuyện.
Nó vào phòng nhảy tọt lên giường và nắm lấy cái tay bị thương của mình mà xoa,nó cảm thấy đau rất đau,nó vừa xoa vừa nhăn mặt,nó chỉ giả vờ cứng rắn thôi nó không muốn ai nhìn thấy nó bây giờ,yếu đuối,đôi mắt nó bây giờ chứa đựng một nỗi buồn khó tả.nó từ từ hạ cánh tay bị thương cuaminh2 xuống và đi ngủ vì hôm nay nó thật sự rất mệt.
-Ba,mẹ đừng đi đừng bỏ con mà-tiếng một đứa trẻ reo lên trong bóng đêm.
Đứa bé đó cố đưa bàn tay mình về phía hai người đang đứng ở đằng xa kia nhưng sao mà càn ngày họ càng xa,đứa bé cố hết sức đuổi theo nhưng bóng hai người càn ngày càng mờ đi trong màn đêm:
-Đừng...-Nó bừng tỉnh giấc reo lên.
Nó ngồi dậy lấy tay đểlên trán mặt nó bây giờ buồn không tả nổi:
-ình lại mơ thấy giấc mơ đó nữa rồi,mình đã hứa sẽ sống thật tốt để hai người đó có the6yen6 nghĩ mà haizzz.......
Nó thở dài một tiếng đôi mắt nhìn xa xâm,Bỗng nhiên gương mặt của hắn lại hiện lên trong đầu nó,nó khẽ cười nó chợt nhận ra tại sao khi nhớ đến hắn nó lại vui như thế,nó chợt đỏ mặt nghĩ gì thế không biết ^^
-ình nghĩ lung tung gì thế,ngủ thôi-nó thì thào một mình.
Vừa dứt tiếng nó nằm phịch xuống giường và ngủ ngay lập tức Sư phụ @@.
"Bíp bíp bíp..."Tiếng đồng hồ reo in ỏi,nó lấy tay tắt đồng hô và ngồi dậy làm VSCN thay đồ rồi vọt ngay đến trường,tay nó đã được băng bó rồi.Vừa đến trường nó đã thấy hắn ngồi ở đó,hắn thấy tay nó bị băng lại nên nhảy chồm lên hỏi:
-Tay cô bị sao thế có nặng lắm không?nắm tay cha này lợi dụng dễ sợ:P
-Nè bỏ tay tui ra,đồ lợi dụng-nó cáu ờ đúng ^^
-Cho tui xin lỗi tại tui mà cô mới bị thương-hắn nói nhưng giọng vẫn lạnhĐau long òi
-Không phải lỗi của anh tại có nhìu đứa thik gây chuyện thôi-nó nói.
Vừa dứt lời nó rút tay lại và bước vào chỗ ngồi.Suốt buổi học hắn cứ nhìn tay nó mà cảm thấy ái náy,hắn đặt tay lên ngực sao nhìn nó bị thương mà tim hắn đau như thế.Có lẽ hắn đã nhận ra tình cảm của bản thân rồi chăn.

Chương 5

Đến chương này thì sóng gió bắt đầu nổi lên rồi m.n đón xem nhé

-Haizzzz..... cuối cùng cũng đã về đến Việt Nam rồi, bắt đầu việc cần làm thôi!-Giọng một người thanh niên khẽ vang lên ở sân bay.
Chàng trai cao ráo,với vẻ mặt rất cuống hút,bóng dần mất hút trong dòng người.
eng reng reng tiếng điện thoại của nó vang lên.
-Alo-Nó nói qua điện thoại.
-Chào không ngờ nhóc vẫn còn sài số này sao-giọng nam phát ra từ đầu bên kia.
-Ai vậy-Nó nhíu mày lại nói lạnh.
-Không nhớ tôi sao cô nhóc-gióng nói thêm chút đùa cợt.
-Ben,là....là anh sao?-giọng nó run run.
-Oh,thì ra cô vẫn nhớ tôi sao,tôi về để lấy thứ tôi đã nói trước đó,cô nhớ chứ-hắn ta giở giọng đe dọa.
-Anh...anh....-nó nói không ra tiếng.
-Chuyên gì thế B.Châu-Thư và Trân thấy vẻ mặt của nó liền hỏi.
-B...en-nó nói không thành tiếng.
Nó vừa nói dứt tiếng liền ném Đt ra xa và ngồi khụy xuống ôm lấy đầ,người nó run lên cầm cập.Thấy thế Trân và Thư vội chạy lại ôm lấy nó:
-Chuyện gì thế B.Châu-Thư hỏi với vẻ lo lắng.
-Ben,hắn về rồi,....về rồi,...tớ sợ,....sợ lắm...-nó nói trong tiếng nấc.
-Hả,cậu đừng sợ bọn tớ sẽ không để hắn làm gì cậu đâu-Trân nói.
Nó ngất đi trong người Thư,Lúc đó hắn vừa vào thấy thế liền chạy lại:
-Cô ấy sao thế-Hắn hỏi.
-Khóc xong thấy mệt nên ngất đi thôi-Thư nói.
-Khóc,...tại sao cô ấy lại khóc-hắn ngạc nhiên hỏi.
-Không phải chuyện của anh,tôi đưa cô ấy xuống phòng y tế-Trân nói.
-Không hai người cứ ở đây tôi sẽ đưa cố ấy đi.
Nói xong hắn cõng nó lên lưng và bước ra khỏi phòng,hắn cõng nó đi dọc hành lang,nhìn thấy nó như thế khiến hắn thật sự sót sa,long hắn đau như hàng trăm lưỡi dao khứa vào tim hắn.Hắn chưa bao giờ thấy nó như thế cả,gương mặt lạnh lùng đâu rồi,bây giờ gương mặt sợ hãi của nó.Hắn đặt nó nằm xuống giường cô giáo bảo hắn về lớp nhưng hắn không chịu,hắn cương quyết ở lại với nó.
-áu...nhìu máu quá.....ba...mẹ đừng bỏ con,.....con sợ,...sợ lắm,...-nó thì thầm trong giấc mơ
Hai hàng nước mắt chảy dài trên má nó,hắn nắm lấy tay nó hôn nhẹ và nhờ cô chăm sóc nó,hắn bước về lớp kéo Thư và Trân lên ban công:
-Có chuyện gì với cô ấy vậy-hắn hỏi.
-Không phải chuyện của cậu-Thư nói.
-Nói cho tôi biết ngay bây giờ-hắn gắt.
-Tại sao cậu lại muốn biết-Trân hỏi.
-Tôi chỉ đang rất lo cho cô ấy thôi-hắn nhẹ giọng.
-Cậu...chẳng lẹ cậu yêu cô ấy hả-Thư hỏi hắn.
-P...phải-hắn đáp bằng giọng ngượng ngùng.
-Chuyện là như vầy bla bla bla.....-Cả hai cùng kể.
-chết tiệt-hắn tức giận quát.
Nghe xong hắn nắm tay lại đấm thẳng vào bức tường.
-Cậu định làm gì-Trân hỏi.
-Tôi...tôi bảo vệ cô ấy sẽ không để cô ấy bị tổn thương một lần nào nữa-hắn nói.
-Và tôi nghĩ cậu nên biết điều này bla bla bla ......-Thư kể.
Hắn lê bước trên hành lang,đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ,không biết tự bao giờ hắn đã đến trước phòng y tế.Hắn nhẹ nhàng mở cửa bước vào thấy nó vẫn còn ngủ hắn tiến lại chổ nó nhẹ nhành ngồi xuống,dùng tay từ từ vuốt mái tóc mượt mà của nó.Hắn đã không biết nó đã phải trải qua cái quá khứ đáng sợ như thế,nó vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ nó thật sự rất đáng khăm phục.
Bây giờ hắn đã biết hết tất cả từ cái quá khứ đáng sợ đến thứ mà nó che giấu lâu nay,thân phận của nó.Khi biết được sự thật hắn thật rất sốc,nhưng giờ thì tâm trạng hắn đã ổn định hơn rồi.
-um....-nó từ từ mở mắt ra.
-cô tĩnh rồi à-hắn nhìn nó hỏi.
-Tôi đang ở đâu...-nó vừa vo đầu vừa hỏi.
-phòng y tế-hắn đáp lạnh lo muốn chết mà giả vờ @@
-Thư và Trân đâu?-nó hỏi.
-Họ trên lớp tôi là người đưa cô xuống đây-Hắn nói
-Cám ơn tôi về lớp đây-Nó nói với vẻ lạnh lùng.
-Khoang đã-hắn nói và nắm tay nó lại.
Bị hắn nắm tay nó quay lại,hơi bực gắt:
-Anh làm gì vậy
-Họ đã kể hết chuyện của cô cho tôi nghe-hắn nhìn nó nói.
-Hai đứa nó nhiều chuyện thật,anh cũng đã biết rồi tôi cũng chẳng chối làm gì,tôi....
Lời nói của nó bị ngắt quảng bởi cái ôm của hắn,giọng hắn trở nên rất dịu dàng:
-Tôi đã không biết em đã trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy,tôi không hề muốn nhìn thấy em đau khổ như vậy.
-Anh...-nó nhíu mày.
-Tôi yêu em..... từ rất lâu rồi-hắn nói.
Nói xong hắn rời người nó,hắn nhìn gương mặt nó lúc này hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt tuyệt đẹp,hắn hoảng loạng:
-Em....sao lại khóc anh xin lỗi,....
-Không phải...-nó cắt ngang lời hắn-là vì em đang rất hạnh phúc-nó ngượng ngùng nói.
-vậy là em....-hắn ngỡ ngàng.
-Em cũng y...êu anh lâu rồi-nó đỏ mặt.
Hắn cười đôi tay nhẹ nhàng ôm vòng lấy eo nó,như phản xạ hai tay nó cũng ôm lấy hắn.Hai người rời nhau,hai cặp mắt tình cờ chạm nhau,hắn từ từ nâng cằm nó lên theo đó nó và hắn từ từ nhắm mắt lại,hai đôi môi gặp nhau trong một nụ hôn đầy yêu thương,nhịp tim và từng nhịp thở hai con người như hòa làm một.Đôi môi rời nhau hắn lại kéo nó vào lòng:
-Anh sẽ không để tên đó làm hại đến em đâu,anh sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào-hắn nói.
-Việc này rất nguy hiểm em không muốn kéo anh vào,nếu anh sảy ra chuyện gì thì em ăn nói thế nào với gia đình anh đây-nó nói.
-Em không cần lo những người đó đâu có xem anh là gia đình-hắn cười khổ nói.
-Hả?-nó ngạc nhiên.
-Hay anh đến chỗ em ở để bảo vệ em 247 nhé?-hắn ghé sát nó hỏi.
-eh!nhưng mà....-nó ngập ngừng.
-Em không thik như thế hả-hắn nhìn nó.
-Không phải,em thật sự không muốn kéo anh vào chuyện này-nó rưng rưng.
-Ngốc,vì em anh không sợ gì hết-hắn cười dịu dàng.
-Em sẽ bảo người dọn phòng cho anh-nó đỏ mặt.
-Eh!ở chung với em không được hả-hắn giả ngơ
-...mơ à-mặt nó đỏ y như gất chín.
Nó ngước nhìn hắn nó khẽ nói:
-Hứa với em anh phải biết bảo vệ mình đó
-Anh hứa-hắn nói.
Nó sà vào lòng hắn,bây giờ nó thật sự rất vui,hạnh phúc nó muốn thời gian ngừng lại để cảm giác này mãi mãi không bao giờ biến mất.

Chương 6 :

-Eh,hôm nay ông anh về trễ thế!-giọng nam vang lên.

-Không phải việc của mày-Hắn đáp lạnh.
-ày nói chuyện với em mày như thế đó hả-ột giọng già nua vang lên.
-Tôi lên phòng đây
Nói xong hắn đi một mạch lên phòng không them đếm xỉa gì đến hai người đó,người vừa gắt hắn lúc nãy là bố nó,nó đi mất ông ta tức giận:
-Con cái ăn nói với bố như thế đó.
Sáng hôm sau hắn xách vali bước xuống nhà vừa đến cửa:
-ày tính đi đâu đấy-Bô hắn lên tiếng.
-Đâu cũng được không phải chỗ này-hắn lạnh lùng nói.
-ày có gan đi thì đừng có quay về nữa-Bố hắn tức giận nói.
-Tôi cũng không định quay lại nơi này đâu
Hắn liết nhìn ông ta một cái rồi bước ra khỏi cổng,hắn đi đến địa chỉ mà nó đã cho,hắn rất ngạc nhiên vì căn nhà của nó lớn gấp 5 lần nhà hắn,hắn ấn chuông cửa giọng nói già nua vang lên từ chiếc chuông cửa:
-Xin hỏi tìm ai ạ.
-Tôi là Huy Khánh bạn của B.Châu,tôi muốn tìm cô ấy-hắn nói.
-À,thì ra là Huy Khánh thiếu gia ạ,tôi sẽ ra ngay-bác quản gia vui vẻ đáp.
Bác quản gia bước ra cùng với hai người đàn ông xách vali giúp hắn,hắn bước đi cùng họ khu vườn của nhà nó rất lớn trồng đầy hoa hồng và những loại hoa hiếm khác.Vào đến nhà bác quản gia dẫn hắn vào phòng căn phòng rất rộng với hai tong màu xanh và trắng:
-Đây là phòng của cậu ạ-bác quản gia cười nói.
-Um,cám ơn bác-hắn đáp.
-Cậu là người con trai đầu tiên mà tiểu thư đưa về nhà,tôi mừng vì cuối cùng cô ấy cũng đã tìm được một nữa của mình-bác ấy nói thêm.
-V...vâng ạ-hắn đỏ mặt.
-A!tiểu thư đang đợi cậu đó ạ
Nói xong bác quản gia dắt hắn vào một căn phòng lớn,nó đang ngồi nhâm nhi tách trà và đợi hắn ở đó nhìn thấy hắn nó nở một nụ cười dịu dàng:
-anh đến rồi.
-Um,xin lỗi vì để em phải đợi-hắn nói.
-Không sao-nó đáp.
Nó và hắn ngồi nói chuyện rất vui,bác quản gia nở nụ cười rồi từ từ bước ra khỏi phòng,ông ấy đã chăm sóc nó từ bé cho đến lớn nó y như là con của ông,lúc bố mẹ nó mất ông cũng là chỗ dựa duy nhất của nó nhưng bây giờ có lẽ ông đã có thể yên tâm giao nó cho một người yêu thương nó hơn ông rồi.
-à sao m.n đều gọi anh là thiếu gia vậy,ngại muốn chết-hắn gãi đầu.
-Họ quen rồi không sữa được đâu-nó cười bảo.
-Tiểu thư cô có thư ạ
ột người giúp việc đi vào với lá thư trong tay gọi nó.
-Được rồi,cô có thể ra ngoài-nó nói lạnh.
-kyaaaaaaaa....
Nó thét lên sau khi xem bức thư hắn vội lại chỗ nó giật lấy lá thư xem và ôm nó vào lòng,bức thư được viết bằng mực đỏ ngoằn ngèo y như vết máu dề dòng chữ"Tôi nhất định sẽ đến lấy mạng cô",hắn vò bức thư lại ném ra xa:
-Chết tiệt,thằng khốn
-Em sợ,....em sợ.....-nó thút thít trong lòng hắn.
-Em đừng sợ anh sẽ không để hắn làm gì em đâu-hắn dịu dàng nói.
Hắn ôm nó thật chặt như không muốn nó bị một ai cướp mất,nó khóc mệt và thiếp đi trong lòng hắn,hắn bồng nó vào phòng đắp chăn cho nó,hôn nhẹ lên trán nó và về phòng mình hai phòng sát bên=.='
-áu nhiều quá,....ba,mẹ,....đừng bỏ con,....con sợ-nó thét lên trong giấc mơ.
-B.Châu em sao vậy-hắn lo lắng hỏi.
Khi nghe thấy nó thét hắn vội vàng chạy qua.
-Em không sao chỉ mơ thấy ác mộng thôi-nó thì thào yếu ớt.
Hắn bước đến bên giường nó ngồi xuống và dùng tay lao những giọt mồ hôi trên trán nó,nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
-Anh có thể ở đây với em đêm nay được không-hắn nói nhỏ vào tay nó.cấm nghĩ bậy nha mặc dù tg đã từng nghĩ qua =.='
-um
Nó khẽ đỏ mặt và nhẹ nhàng gật đầu,nó và hắn cùng nằm xuống giường hắn kéo chăn đắp cho nó,hắn hôn lên trán nó chúc ngủ ngon như phản xạ nó rút vào lòng hắn,hơi ấm tỏa ra từ người hắn khiến nó cảm thấy rất dễ chịu,nó khẽ thiếp đi hắn nhìn nó nằm trong lòng mình nở một nụ cười dịu dàng thì thầm vào tai nó:
-Anh sẽ không để bất kì ai làm tổn thương em đâu.
ồi hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
eng reng reng tiếng đồng hô reo vang hắn vội tắt đi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường để không làm nó tỉnh giấc,hắn đã thay đồ xong và đã chuẩn bị xong bữa sáng,hắn đi lên phòng để gọi nó dậy:
-Đại tiểu thư của tôi ơi vẫn chưa chịu dậy sao,bữa sáng đã xong rồi nhanh để còn đi học kìa.
-Em biết rồi em sẽ xuống ngay-nó nói vọng ra từ trong chăn.
Hắn bước xuống phòng ăn và chờ nó,nó đã thay đồ xong và xuống đến kết thúc bữa ăn sáng hắn và nó cùng nhau đi đến trường.Khi vào trường hai người bọn nó thành tâm điểm chú ý dĩ nhiên rồi hot boy và hot girl của trường cùng đi chung xung quanh như có vầng hào quang khiến người khác chói mắt.
-Đôi tình nhân sáng nay tình cảm quá nhỉ
ột giọng nói đùa nghịch vang lên từ phía sau còn ai khác ngoài Trân đâu chứ có cả Thư ở kế bên nữa.
-A...ai là tình nhân với ổng đâu chứ-nó ngượng chín.
-Thật không-Thư lém lỉnh hỏi
-Tui zô lớp trước đây
Nói xong đi một mạch lên lớp,Khánh liếc hai nhỏ một cái rồi đuổi theo nó,hai nhỏ chỉ biết nhìn nhau cười chưa bao giờ thấy nó như vậy cả có lẽ nó đã gạc bức tường chắn ra rồi chăn.
-Tên đó là bạn trai con nhóc đó sao mỉm cười-một giọng nam vang lên.
Người đó đã quan sát tụi nó từ sáng đến giờ,sau khi ngạc nhiên hắn thì thầm một mình:
-Ta sắp có bất ngờ dành cho cô nhóc rồi đây cười điểu
Thật ra người đàn ông đó là ai,tại sao lại theo dõi tụi nó,với mục đích là gì liệu hắn có phải là người mà Nó đang lo sợ hãy đón đọc chương tiếp theo nhé ^^.

Chương 7 :

-Anh khánh đây là cơm trưa em đã chuẩn bị cho anh,anh nhận nha-nữ sinh 1.

Hắn nhìn qua chỗ nó cảm thấy bị hắn nhìn nó quay sang :
-Nhìn tôi làm gì muốn nhận thì nhận đi.
-Xin lỗi tôi không thể nhận được.
Hắn nhận ra hàn khí ngùng ngục từ nó nếu hắn nhận thì chiều nay về toi mạng mất,vậy là cô gái kia đành lủi thủi mang hộp cơm về.Nó đứng dậy:
-Hai bà có định xuống phòng ăn không thế.
Thư và Trân đi theo nó tạt ngang qua chỗ hắn Thư tặc lưỡi mỉm cười nói:
-Bởi đào hoa quá cũng khổ nhỉ.
-Chọc giận B.Châu rồi khakhakha-Trân nói.
-Thôi chọc tôi đi,mà hai người đã dò được tin tức gì của hắn chưa-hắn trở nên rất nghiêm túc.
-Chúng tôi vẫn đang điều tra,thôi đi đây để bả đợi tý tụi tui toi đời
Trân nói và kéo Thư theo bỏ lại một mình hắn,hắn đang ngồi suy nghĩ không biết Ben đang tính làm gì và hắn cần phải bảo vệ nó 2424.Tan học nó nói là muốn đi mua sắm với hai đứa kia,có Trân và Thhu7 đi chung nên hắn cũng yên tâm về nhà trước.Về đến nhà hắn thấy một tờ giấy để trên bàn"gặp em ở ngôi nhà hoang trên núi".Hắn nghĩ thầm"cô ấy định làm gì thế nhỉ,thôi kệ cứ đi xem sao đã".Hắn thay đồ và cất cặp rồi vội vàng chạy đi,lên đến nơi.
-B.Châu em đâu rồi-hắn gọi
Cảm thấy có thứ gì đó phía sau lưng hắn quay lại thì "xoẹt" một luồng điện chạy qua cơ thể hắn khiến hắn bất tĩnh.Khi hắn tĩnh lại thì tay chân hắn đã bị trói chặc,một người đàn ông ngồi quay lưng về phía hắn.
-Ông là ai tại sao lại bắt tôi-hắn gắt.
-ày là đứa ở chung với con nhóc đó phải không?Đã nhận được bức thư tao gửi chưa?-người đó lên tiếng.
-ày là Ben-hắn nhíu mày.
-Cám ơn mày đã mang điện thoại đến đây,tao sẽ điện bảo con nhóc đó đến và cùng tiễn hai đứa bây đi chung-hắn nhết mép.
-Nếu mày dám đụng đến cố ấy tao sẽ không tha cho mày đâu-hắn quát.
-Đừng làm tao buồn cười bản thân mày lo còn chưa xong mà còn thích quản người khác nữa hảcười lớn-Ben đáp.
Ở trong khu mua sắm,nó và hai nhỏ kia vẫn chưa biết việc gì xảy ra cả,"tính tinh tình" nó dừng lại móc điện thoại ra xem,thấy thế Thư và Trân lại hỏi:
-Gì thế B.Châu.
-À là tin nhắn của anh Khánh-nó đáp.
Sau khi nhìn vào những dòng tin nhắn sắc mặt nó thay đổi 180 tay nó run run "đem 100 triệu đến căn nhà hoang trên núi đi một mình nếu không chuẩn bị nhận xác thằng nhóc này đi",nó ném chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành,thấy thế Thư vội hỏi nó:
-Chuyện gì vậy?
-Ben hắn bắt anh Khánh rồi-giọng nó run rẫy.
-Hắn muốn gì_Trân nói
-Hắn bảo tui một mình cầm 100 triệu đi gặp hắn-mắt nó rưng rưng.
-Tụi tui đi với bà-Thư nói.
-KHÔNG!hai bà đi báo cảnh sát tôi sẽ kéo dài thời gian hết sức có thể-nó nói.
-Nhưng bà đi mọt mình tụi tui không an tâm-Thư nói.
-Nhanh đi không có nhiều thời gian đâu-nó nói.
-Cẩn thận nha
Tân nhìn nó và khi nhận được cái gật đầu đáp trả hai nhỏ chạy đi tìm cảnh sát,nó quay về nhà lấy tiền và đi đến điểm hẹn,nó bước vào trong căn nhà hoang và ngó xung quanh.
-Ben tôi đến rồi anh đang ở đâu?
-Đến rồi sao,đợi cô nhóc lâu rồi đó-hắn bước ra từ phía sau cách cửa.
-Anh Khánh đâu-nó gắt.
-Không cần lo thằng nhóc đó chưa chết được-hắn cười.
-Thứ anh muốn là mạng của tôi thả anh ấy ra đi-nó nói.
-Tình cảm quá nhỉ nhưng tôi muốn trả thù cho đứa em trai khốn khổ của tôi,tôi phải hành hạ cô để nó được hả giận-hắn ta bắt đầu thay đổi tháy độ.
"xoẹt" hắn rút trong túi ra một con dao bấm từ từ bước lại gần nó,nó lùi lại cứ típ tục lùi lại cho đến khi bị dồn vào chân tường.
-Hết đường chạy rồi sao nhóc-hắn cười điểu.
Hắn cầm dao xông đến nó nhắm kịch mắt lại,"phập" máu chảy ra rất nhiều.
-Anh Khánh,anh có sao không-nó hoảng hốt.
-Thằng nhóc sao mày thoát được,định chơi trò anh hung cứu mĩ nhân à-Ben hơi ngạc nhiên.
-Bố cô ấy...đã khiến bố anh phá sản và tự tử,....mrrrr,....mrrr,nhưng ông ấy cũng đã trả giá rồi,...aaaa....aaa,cô ấy không có làm gì tại sao anh lại muốn giết cô ấy chứ-hắn thì thào trong tiếng thở.
-Chỉ vì bị con nhóc này từ chối tình cảm mà em trai tao đã ra đi bỏ lại tao một mình và khi tao biết nó là con của lão già đó thì sự câm phẫn của tao lại tăng lên gấp bội,bây giờ tao sẽ tiễn tụi bây đi cùng lúc và biến mất cùng với số tiền-hắn rất tức giận.
-Thằng khốn-hắn nhíu mày tức giận.
Hắn vẫn đang che cho nó ở phía sau mặc cho vết thương rất đau máu chảy rất nhiều,Ben cầm lấy con dao và xông đến chổ hắn và nó,hắn quay lưng lại ôm chặt lấy nó,hắn lấy thân mình làm tấm lá chắn cho nó.Con dao từ trên lao thẳng xuống người hắn."Đoàng" một tiếng nổ lớn vang lên tên Ben khụy xuống máu hắn tuông ra,cuối cùng thì Trân và Thư cùng với cảnh sát đã đến kịp.
-Gọi xe cấp cứu-nó thét lớn.
Hắn ngất đi trong lòng nó,máu hắn ướt hết áo nó."bí bo bí bo"hắn được đưa vào phòng cấp cứu,nó ngồi ở ngoài tâm trạng hết sức bấn loạng,nó siết chặc đôi bàn tay lại hai nhỏ kia ôm chặt lấy nó.Sau hơn tiếng ngồi ngoài phòng cấp cứu thì đèn vụt tắt bác sĩ bước ra;
-Anh ấy sao rồi bác sĩ-Thư hỏi.
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều chúng tôi đã rất cố gắng-bác sĩ nói.
-Các người làm việc như thế đó hả cố gắn là sao,tôi sẽ khiến bệnh viện này phải sụp đổ-Trân tức giận nói.
-Đợi bác sĩ nói hết đã-nó vẫn cố bình tĩnh.
Thế Huy Khánh có chết hay không mời các bạn đón xem chương tiếp theo nhé ^^.

Chương 8 :

-Đợi bác sĩ nói hết đã-nó cố bình tĩnh
Phải bây giờ nó đang rất bấn loạng nhưng nó phải bình tĩnh để nếu giữ cái hy vọng cuối cùng.
-Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm nhưng chưa thể tĩnh ngay được,có thể 2- ngày nữa mới tĩnh lại-bác sĩ tiếp tục.
Nó đã đúng thiên thần may mắn đã nở nụ cười với hắn và cả với nó nữa,nếu hắn thật sự ra đi thì nó sẽ phải làm sao,đi theo hắn chăng nó đã từng có ý định này trước đó rồi.
-Anh thật ngốc tại sao lúc đó lại nhảy ra đỡ cho em chứ.
Nó thút thít bên giường hắn,mắt hắn vẫn nhắm nghiền lại gương mặt hắn lúc ngủ cũng đáng yêu đó chứ.nó thiếp đi cạnh giường hắn,có lẻ nó quá mệt sau những chuyện vừa xảy ra.
-um...
Hắn tĩnh lại nhìn thấy nó,hắn mỉm cười dịu dàng hắn mừng là nó không sao,hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó.
-um,...anh tĩnh rồi hả?anh có biết em lo thế nào không-nó nói trong nước mắt.
-Anh xin lỗi-hắn mỉm cười.
-Anh đã hứa với em là sẽ bảo vệ bản thân mình mà,anh không giữ lời hứa-nó khóc.
-Anh thật sự xin lỗi.
Nó bổ nhàu ôm lấy hắn như phản xạ hai tay hắn ôm chặc lấy người nó,nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm từ nó,mùi hương của nó rất dễ chịu.
-Em đã từng nghĩ nếu như anh bỏ em đi em sẽ đi cùng anh-nó nói với hai hàng nước mắt.
-Ngốc không được nói như vậy cho dù anh không còn em cũng phải tiếp tục sống biết không-hắn mắng nhẹ nó.
-Không chịu đâu-nó nũng nịu
-À em giúp anh xuất viện nhé-hắn nói.
Nó rời người hắn nhìn hắn với đôi mắt long lanh:
-Vết thương anh chưa lành hẳn mà.
-Thôi ở đây có khi lại bệnh thêm,về nhà để em chăm sóc mau hồi phục hơn-hắn cười.
-Được rồi em sẽ làm giấy xuất viện cho anh ngay-nó chịu thua nên đành làm theo.
Nó thủ tục xuất viện cho hắn xong và bảo người đến đón nó và hắn.
-Tiểu thư cô về rồi ạ,thiếu gia có sau không ạ-bác quản gia chạy đến.
-Cháu không sao cám ơn bác đã quan tâm-hắn cười.
-Bác xách đồ của anh ấy vào phòng hộ cháu-nó lên tiếng.
-Dạ-bác cung kính đáp.
Hắn và nó cùng tay trong tay đi dạo quanh khu vườn,nó dừng lại kéo hắn ngồi lên chiếc xích đu lớn màu trắng sữa giữa vườn,bỗng nhiên hắn hỏi nó:
-Em không báo cho gia đình anh biết chuyện anh bị thương đó chứ
-Em biết anh không thik nên em chưa nói gì cả-nó đáp.
-Cho dù em có nói họ cũng chẳng quan tâm đến đâu-hắn cười khổ đôi mắt nhìn xa xâm.
Nó nắm lấy tay hắn,hắn quay sang nhìn nó,nó nở một nụ cười đẹp tựa thiên thần:
-Anh vẫn còn có em mà,phải không?
-Tất nhiên rồi ôm-hắn đáp lợi dụng @@.
Thật ra khi hắn vào viện nó có gọi điện báo cho bố hắn biết nhưng ông ấy lại thẳng thừng từ chối đến thăm hắn mà còn thêm vào một câu khiên nó khó chịu "nó đã rời khỏi đây rồi thì tôi không quan tâm nữa sống hay chết nó tự mà lo lấy không phải việc của tôi" bây giờ nó mới thật sự hiểu vì sao hắn lại không muốn ở nhà,nó không nói cho hắn nghe vì nó biết mặc dù hắn nói không quan tâm nhưng thật ra hắn cũng rất đau khổ khi bị người nhà đối xử như thế.
-B.Châu anh muốn em giúp anh một việc-hắn trở nên nghiêm túc.
-Chuyện gì-nó thắc mắc.
-Anh muốn em giúp anh đi du học,được ko?-hắn nói.
-Em cũng đã từng nghĩ về chuyện này rồi-nó cũng rất nghiêm túc nói.
-Hả-hắn hơi ngạc nhiên.
-Vì em muốn anh giúp em quản lí công ty nhưng nếu đột nhiên đưa anh vào ngay chứa vụ tổng giám đốc thì sẽ rất khó,vì vậy em muốn anh có một cái bằng trước để những cổ đông tin tưởng anh hơn-nó nói.
-Quản lí công ty Blue Start ấy hả-hắn hỏi.
-Em đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi,anh rất có tài nếu không trọng dụng thì thật ngốc,mà san đó không được lén phén với em nào hết nghe chưa-nó nói.
-Anh biết mà trong lòng anh chỉ có mỗi bà xã thôi-hắn cười ớn lạnh quá :P.
-Ai là bà xã của anhh chứ,mà anh chuẩn bị đi một tuần nữa sẽ xuất phát-mặt nó đỏ gay.
-Em hưa với anh ở nhà không được để ý đến thằng nào hết biết không-hắn nói.
-Chuyện này em không chắc-nó đùa.
Hắn biết là nó nói đùa nên cũng mỉm cười cho qua,hắn biết trừ hắn ra không ai chịu được một cô gái với hàn khí kinh khủng này đâu.Hắn ôm chặc lấy nó,hai đôi mắt như không hẹn mà gặp,hai hàng mi của nó từ từ khép lại như phản xạ hắn cũng thế,từ từ cuối xuống hai đôi môi gặp nhau trong một nụ hôn thật nồng cháy tràn đầy yêu thương.
5"
10"
15"
Cuối cùng thì cũng rời nhau,hắn nhìn nó ôm thật chặc nó vào lòng cảm nhận sự ấm áp của nó,có lẽ sẽ mất rất lâu nữa hắn mới có thể cảm nhận hơi ấm này nên phải trân trọng từ giây,từ phút.

Chương Chap 1: Trở Về Việt Nam (part 1) :

Book Mark Báo Lỗi

Trong một căn biệt thư ở London nước Anh...:
eng...eng...eng
aeumi uljeokhago dapdaphal ttaen
Saneuro ollaga soril hanbeon jilleobwa
Nacheoreom ireoke gaseumeul pyeogo
Kkungttari syabara ppappappappa
Gippeu mgwa seulpeumi eotgalligo
Jwajeolgw a yonggiga gyochadoego
annamgw a ibyeoreul nanumyeonseo
Geureok e urineun saragago
Tteutdaero doeji anheul ttaedo itgo
aeummeogeun daero doel ttaedo isseo
Da geureon geoya nuguna
Sesangeun geureoke doraganikka
Da geureoke saneun geoya
Huibiga eotgallineun sesang sogeseo
Naeiri dasi chajaogie
Urineun huimangeul ango saneun geoya
aeumdaero iri doeji anheul ttae
Hadeon ireul meomchugo yeohaengeul tteonabwa
Badareul chajaga soril jilleobwa
Kkungttari syabara ppappappappa
.............
Nó đang trong tình trạng ngái ngủ với lấy cái samsung galaxy s5:
- Ai? - nó nói nhỏ nhưng cx đủ để khiến đầu dây bên kia lạnh sống lưng
- Dạ, thưa chị! nguy rồi, bọn Hắt Tinh đến phá bar mình ạ - giọng nói ngấp ngáp của người con trai đầu dây bên kia phát lên
- Ồ! Thú vị đấy! Chị sẽ về VN ngay - nó nói rồi cúp máy.sau đó nó đi VSCN rồi bước xuống nhà.
Ba ma của nó đang ngồi ăn bít - tết thì......
- Ba ma yêu dấu ơi! Cho con về Việt Nam nhé! - Nó choàng tay ôm lấy cổ ba ma của mình à dạ.lúc ở gần người thân thì nó không lạnh lùng nữa
- Tại sao? - Ba nó khẽ nhíu mày rồi quay qua hỏi nó
- Dạ! Tại con muốn về thăm quê hương của mình thôi ạ! - nó đưa ánh mắt baby nhìn ba ma
- Uk! Được thôi nhưng với một điều kiện - Ba nó nghiêm khắc nói
- Dạ! Điều kiện gì ạ? - nó thắc mắc hỏi ba nó
- Con phải đi học - Ba nó bình tĩnh nói
Sau đó thì.......
- AAAAAAAAA... nó hét lên con đã tốt nghiệp đại học rồi mà
- 1 là con về Việt Nam nhưng phải tới trường học. 2 là ở lại đây - Ba nó gằn giọng nói
- Dạ! Thôi được.con sẽ đi học - nó nói xong buồn bã bước lên tầng...
Nhìn theo bóng cô con gái bé bỏng của mình, ba nó khẽ lắc đầu rồi sau đó mỉm cười hiền với mama nó
- Nó đã trưởng thành rồi
- Vâng! - mama nó cười hiền với ba nó
...Hơ hơ nhưng đâu ai biết hiện giờ nó đang trên phòng:
- Chết tiệt! Sao lại phải đi học chứ! Bực mình quá - nó lăn lộn ở giường hét lên
Sau đó...với lấy cái ip nó gọi cho đứa bạn thân yêu của mình.....
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì......
- ày qua nhà tao đi! Chúng ta về Việt Nam - nó hét lên
- Hở? Tại sao phải về? - Jan thắc mắc hỏi nó
- Bang Hắt Tinh đến phá bar mình.phải về cho chúng một trận mới được - nó tức tối nói vs Jan
- Ờ ờ tao biết rồi.thế 2 con kia có về luôn không? - Jan hỏi
- Có để tao gọi cho bọn nó, mày chuẩn bị nhanh đi rồi ra sân bay - nó nói xong rồi cúp máy
Sau đó.nó gọi cho 2 đứa bạn.....
------------------------------------------------------------------------------------------
Đúng 1h chiều 4 bọn nó đã có mặt ở sân bay và ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Tất cả đều trố mắt nhìn tụi nó, có những đứa con gái khen xinh và cũng có những đứa "bịGATO khen tụi nó xấu trời ơi! mấy chị làm như đẹp lắm ý, 1 phần còn chả = nữa là, còn con trai thì đứa nào đứa nấy chảy nước miếng, có đứa còn mắt hiện nguyên hình trái tim to tướng,...Nhưng bọn nó đã quá quen với cảnh tượng này nên chả thèm quan tâm, chúng nó vào sân bay sau đó đi lên máy bay ngồi cho đến lúc máy bay khởi hành...
Vừa ngồi lên máy bay đứa nào đứa nấy đã lăn ra ngủ rồi ặc! mất hình tượng quá mấy tiểu thư ơi!
Những vị khách ngồi bên cạnh ai cũng há hốc mồm, tròn mắt nhìn 4 nàng thiên sứ xinh đẹp nhà ta... hớ hớ bởi vì mấy chị ấy ngủ rõ là duyên luôn ý ạ @.@
ọi người cho t xin ý kiến ạ! ^^~ Có gì 0 hài lòng cmt để mình sửa nhé :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro